Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Chương 97
Thật vất vả chân cô mới nhích qua gần được, sắp thành công lại bị thất bại—kết quả anh dịch chân dil
Chỉ kém một chút thôi đó!
Phó Lê oán trách trừng mắt nhìn Lăng Nghị một cái.
Lăng Nghị cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng chứa ý cười, anh ở bên tai cô dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nỉ non: "Đừng tức giận, anh sẽ cho em chạm vào.
Phó Lê ngạc nhiên giương mắt nhìn, liền thấy Lăng Nghị nhích đầu gối lại gần chạm vào chân cô, không chỉ có đầu gối chạm nhau mà đùi cũng dính sát bên nhau.
Chân cô nhỏ yếu tinh tế, chân anh rắn chắc hữu lực, sức lực đánh vào mười phần.
Nhiệt độ trên đùi anh cu6n cuộn không ngừng xuyên thấu qua quần bông truyền đến giống như khiến cô bỏng rát.
Tim Phó Lê đập nhanh hơn, trong đầu ong ong ong, chỉ còn lại một câu nói: Vậy mà anh lại đoán được!
Tại sao cô luôn có thể bại lộ ý đồ của mình, bị anh đoán được cô phải làm sao đây?
Sao lại có thể thực hiện bằng cái cách xấu hổ như vậy chứ!
Phó Lê xấu hổ buồn bực đến mức đầu sắp bốc khói, mắt cũng không chớp mà nhìn nơi hai đầu gối hai người dán vào nhau, nôn nóng đếm ngược trong đầu.
Mắt thấy thời gian sắp xong rồi—
Lăng Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu, ý cười ngâm ngâm che lại đôi mắt, đùa giỡn nói: "Em không thấy gì cải"
Lăng Trạch cũng học theo, câm chén che mắt lại: "Em cũng không nhìn thấy gì."
Phó Lê: ”..."
A a aa a, khiến cô xấu hổ c.h.ế.t mất!
Cô không bao giờ làm cái nhiệm vụ tiếp xúc của hệ thống nữal
Lăng Nghị nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ đến cổ, quay đầu cười nhạt nói: "Hai đứa lo ăn cơm đi."
Hai người nhận được mệnh lệnh, đều cúi đầu ăn cơm, lại như không điều khiển được đôi mắt, hay trộm nhìn về phía bên này. Lăng Nghị không để Phó Lê xấu hổ lâu lắm, một lát sau liền dịch chân qua, kéo tay Phó Lê, cởi bỏ băng gạc: "Vết thương trên mu bàn tay còn đau không?”
Phó Lê nhẹ hít hà một tiếng: "DG nhiều rồi."
Lăng Nghị trâm mặc, móc thuốc bột ở trong huyện ngày hôm qua ra rắc lên trên miệng vết thương, cho dù trước đó lúc Phó Lê nấu cơm anh không dám để cô chạm vào nước nhưng miệng vết thương vẫn rất dữ tợn, nhìn một cái anh liền cảm thấy lòng đau như cắt, hận không thể tát cho mình hai cái.
Phó Lê nhìn vẻ mặt của anh, nghĩ nghĩ nói: "Đã không đau nữa rồi, qua hai ngày nữa thì tốt rồi, anh, anh đừng... lo lắng."
Lăng Nghị nhẹ nhàng liếc nhìn cô một cái, ngược lại nói đến chuyện khác: "Chuyện hạt dưa anh đã liên hệ bạn mình rồi, anh ta nói qua ngày mai có thể đưa đến đây một xe hạt dưa, đại khái là 500 cân... Trong khoảng thời gian này hai người chúng ta tích cóp tiền mua hương liệu, một tuần trước khi tháng chạp nấu xong, mới có thể bán ra cái giá tốt."
500 cân hạt dưa, này có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?
Phó Lê kích động trợn tròn mắt, miệng đồng ý liên tục.
Lăng Nghị lại nói: "Đến lúc đó em phụ trách xem cần nhiều hay ít hương liệu là được rồi, nấu và xào hạt dưa anh và Lăng Trạch, Lăng Tuệ làm."
Phó Lê không đồng ý, cô nhàn rỗi như vậy chẳng lẽ muốn không làm mà hưởng?
Lăng Nghị chỉ vào miệng vết thương trên mu bàn tay của cô nói: "Hôm nay là anh sơ sẩy để em làm cơm, sau khi trở về nhớ rõ tay đừng để dính nước đừng dùng sức quá, thuốc này mỗi ngày đổi ba lần, đến khi miệng vết thương lành anh sẽ để em động tay, không lành anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Giọng điệu Lăng Nghị nghiêm túc, dáng vẻ chân thật đáng tin.
Phó Lê bỗng nhiên nhớ đến lời Lăng Tuệ nói, không nghe lời sẽ đánh m.ô.n.g đến nở hoa—
Cô gật đầu như gà mổ thóc: "Được, em đồng ý với anh."
Nói xong, cô không nhịn được mà giương mắt nhìn về phía Lăng Nghị, cười đến đôi mắt cũng nheo lại, lúm đồng tiền cũng hiện lên trông rất ngốc.
Lăng Nghị cũng nhìn cô cười, mặt mày giống như lưỡi đao điêu khắc sắc bén, nhưng tất cả đều là ý cười ôn hòa.