Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Chương 148
Những người trong thôn không quan tâm thái độ của ông, vẫn sôi nổi thảo luận, sau một lát lại hỏi Phó Quý: "Này, con gái và con rể tương lai của ông làm ăn tốt như vậy, mắt nhìn cũng biết kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà lại chưa mua đồ cho cha vợ, hiếu thuận ông hả?"
Phó Quý:....
Phó Quý rất muốn nói hiếu thuận con khi.
Nhưng dù sao ông không đánh nổi người kia, cho nên vẫn không nói lời nào.
Dường như những người trong thôn đã biết ẩn khuất bên trong, bọn họ vừa thấy mặt ông đen như đáy nồi, lập tức cười ha ha.
Phó Quý bị cười đến không nhịn được nữa, ông không ở sân đập lúa phơi nắng mà hùng hổ đi về nhà.
Vừa đến nhà, Phó Quý đã nhìn thấy Phó Đào ngồi trong sân bốc hạch đào ăn, ông liền giận sôi máu, lạnh giọng mắng: "Ăn ăn ăn, mày chỉ biết ăn thôi hả! Ông đây nuôi mày đúng là phí công, chúng mày đều là một đám vong ân bội nghĩa."
Phó Đào trợn mắt: "Cha giận chó đánh mèo lên con làm gì, có giỏi thì đi rống Phó Lê đi chứ... Chị ta còn đang nằm ở trong nhà kìa."
Phó Đào giơ tay chỉ vào nơi Phó Lê ở.
Hơi thở Phó Quý nặng nề, ông nhảy dựng lên đá văng mâm hạch đào của Phó Đào, cuối cùng vẫn không dám đi tìm Phó Lê.
Phó Đào nhìn hạch đào đã bị đá văng, cô ta tức giận đến đỏ mắt. Nhưng cô ta không có sức lực to lớn giống như Phó Lê, cho nên không thể tiếp tục đối nghịch với Phó Quý được, Phó Đào chỉ có thể hung hăng trừng nơi Phó Lê đang ở.
Đều tại chị ta, nếu không phải chị ta không cho cha tiên, sao cô ta phải chịu sự tức giận này chứ.
Phó Đào phun ra một ngụm nước miếng, bỗng nhiên—cô ta nhớ tới cái gì đó, cũng không thèm nhặt hạch đào mà chạy ra khỏi sân.
Đến tối, Phó Du vừa bán đậu hũ xong thì về nhà, hắn đã bị cha giữ lại ở nhà bếp.
Phó Du hup cháo, giọng nói cực kỳ mệt mỏi: "Sao vậy, cha có chuyện gì à?" Phó Quý ngồi xổm xuống, vẻ mặt đầy chờ mong: "Em gái cả của con bán thịt kho trên trấn, nghe nói còn có đậu hũ khô, đậu phộng, con đi nói với nó... Bảo nó đưa cho con những thứ đó?"
Phó Dụ hơi nâng mắt, sau đó đáp: "Không đi."
Phó Quý gấp gáp, đây là chuyện tốt mà, sao lại không đi chứ?
"Sao mà không đi, mỗi ngày cái quán kia của Lăng Nghị không biết bán bao nhiêu đậu hũ khô cùng đậu phộng đâu, những thứ đó đều là tiền hết đó, có tiên sao lại không để cho người nhà của mình giữ, mà để cho người ngoài giữ đúng không?"
"Bây giờ ở trong mắt em gái cả, chúng ta đều là người ngoài."
"Nói bậy gì đó, nó là con gái ruột của cha, cha nuôi nó lớn như vậy, sao có thể biến thành người ngoài?"
Vẻ mặt Phó Du bình tĩnh: "Trước khi em gái cả thi đại học thì bị bệnh, chỉ cần uống một ít thuốc là có thể khỏi, cũng không chậm trễ chuyện thi cử, nhưng chúng ta không mua thuốc cho em ấy, đến lúc em ấy bệnh nặng đến nỗi suýt không qua khỏi, thì chúng ta mới dẫn em ấy đi khám bệnh. Tất nhiên, chuyện thi đại học cũng bị chậm trễ."
"Mắt Phó Đào hỏng, muốn gả Phó Lê cho Trân Viễn, cha cũng đồng ý. Sau khi chuyện này vỡ lẽ, cha cũng không mắng Phó Đào một câu, chỉ sợ em ấy không gả đi được sẽ không có sính lễ. Bây giờ, em ấy là người có tiền, cha liền xem như không có những chuyện trước kia."
“Chúng ta cho qua, nhưng có lẽ trong lòng Phó Lê thì không.
Phó Dụ nói xong, hắn uống một hơi hết cháo trong chén: "Muốn đi thì cha đi đi, dù thế nào con cũng không đi."
"Nhưng con khuyên cha một câu, nếu em gái cả đã nguyện ý giúp cái nhà này, thì không cân cha mở miệng em ấy đã giúp rồi. Bây giờ em ấy đính hôn với Lăng Nghị, cha nói chuyện cũng có chừng mực chút, đỡ phải chọc giận hắn."
Trước đây, những chuyện này hắn đều biết, nhưng hắn cũng không thấy em gái cả chịu tủi thân gì. Nhưng sau khi trải qua sinh tử, dường như hắn nhận ra được gì đó...