Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Chương 132
Lần trước cô dùng tích phân của nhiệm vụ bảy để rút thăm trúng thưởng thì cô đã rút ra một thẻ cải tạo da thịt, sau khi dùng có thể giúp da thịt trắng trẻo, thân thể mềm dẻo, đặc biệt còn có thể làm tăng độ mẫn cảm của da thịt.
Rõ ràng Lăng Nghị nhéo cô cách một cái áo bông, nhưng cô lại cảm thấy giống như mình không có mặc quần áo, cô có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng từ tay anh, nóng đến mức làm cô không có sức lực.
Lúc thì anh đè tay cô, lúc thì anh vỗ vỗ cô, ghét bỏ cô không làm đúng tư thế.
Phó Lê bị anh sờ tới sờ lui, chỉ trong chốc lát trán đã đổ đầy mồ hôi, đến cả cái cổ cũng hồng hồng, chân mềm nhũn đứng không vững, suýt nữa thì ngã xuống.
Lăng Nghị cũng bị phản ứng của cô làm cho nóng nảy, rõ ràng anh nghiêm túc dạy cô quyền pháp, cô thì giống như là bị anh làm gì vậy.
Cuối cùng, tâm tư của hai người đều không đặt trên quyền pháp.
Chỉ là Lăng Nghị vẫn luôn chịu đựng, anh còn đang chờ "Bí mật" của Phó Lê.
Cuối cùng... toàn thân Phó Lê giống như bùng cháy, đôi mắt ngập nước nhìn Lăng Nghị, cô ôm lấy cách tay đang chỉ dạy mình của Lăng Nghị mà nhẹ nhàng cọ.
Lăng Nghị cứng đờ cả người, trâm giọng hỏi cô: "Gấp gáp muốn nói cho anh biết bí mật của em như vậy sao?"
Phó Lê không nói chuyện, cô đỏ mặt ngẩng đầu tìm kiếm môi anh...
Trong nháy mắt, tay cô bị Lăng Nghị đặt trên thân cây, anh nâng m.ô.n.g lên để cho hai chân cô quấn lấy eo anh, sau đó đôi môi vội vàng dán tới...
Đầu lưỡi nóng bỏng của Lăng Nghị đưa vào, ở trong khoang miệng cô khuấy đảo, dây dưa quấn lấy lưỡi cô.
Lưng Phó lê dựa vào thân cây, môi giống như bị rách da, cô kêu đau một tiếng, người đàn ông vẫn chưa đã thèm mới dừng lại.
Lăng Nghị nhịn không được mổ nhẹ lên môi Phó Lê: "Bí mật này anh sẽ luôn nhớ rõ..
Phó Lê đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: "Em cũng sẽ nhớ rõ."
Nhìn cô ngoan như vậy, Lăng Nghị nhìn đến trong lòng bức bối không thôi, hận không thể lập tức cưới cô về nhà, anh nói: "Lê Tử, ngày mai là Nguyên Đán, đính hôn xong... Chúng ta có thể kết hôn trước tết được không? Anh muốn sớm được cưới em về nhà."
Phó Lê ngẩn ra, bây giờ đã giữa tháng chạp, kết hôn trước năm... Không phải chỉ còn mười ngày nữa sao?
Cô có hơi chần chừ, Phó Lê cắn môi nói: "Có phải sớm quá hay không."
Ánh mắt Lăng Nghị âm trầm: "Anh không chờ được nữa."
Thân thể anh muốn áp sát về phía trước.
Mặt Phó Lê nóng bừng, cô muốn trốn đi, nhưng sau lưng là thân cây lạnh băng, cô không có chỗ trốn.
Phó Lê xấu hổ một lúc lâu, sau đó cô nói một câu làm dập tắt nhiệt tình của Lăng Nghị.
Cô nói: "Chuyện kết hôn... Cứ chờ một khoảng thời gian nữa được không?"
Lăng Nghị ngẩn người, anh buông cánh tay đang kiềm chế Phó Lê ra, đôi mắt sắc bén cụp xuống, anh tìm tòi trên mặt Phó Lê.
Em đang nói cái gì vậy?”
Phó Lê âm thầm nhìn anh một chút, trong lòng cô có hơi sợ, nhưng cô vẫn kiên quyết với ý nghĩ của mình.
Đời trước cô vội vàng gả chồng, hầu hạ một nhà già trẻ của Trần Viễn ăn uống, tuy có Lăng Nghị lặng thầm che chở, nhưng mỗi ngày phải làm việc vất vả như trâu bò.
Cuộc sống hôn nhân chưa bao giờ để lại cho cô ấn tượng tốt, cô cực kỳ sợ những ngày tháng đó.
Lần trước là do cô nhất thời xúc động nên mới kêu Lăng Nghị đến cầu thân, chờ cô nghĩ lại, cô không hối hận, nhưng vẫn cảm thấy... Không cần kết hôn nhanh như vậy.
Sống những ngày tháng như bây giờ rất tốt, bọn họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, ngoại trừ không có cái gọi là hôn nhân trói buộc thì cái gì bọn họ cũng không thiếu.
Cô thực sự thích những ngày tháng tự do tự tại này.
Phó Lê nói: "Em không muốn kết hôn sớm như vậy."
"Là do không muốn kết hôn sớm, hay là không muốn kết hôn với anh?" Giọng điệu Lăng Nghị không chút phập phồng.