Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Chương 124
Trong lòng Phó Lê nhữn ra, tai cô đỏ lên, nhìn Lăng Nghị mà nhỏ giọng nói: "Cho em hết thì anh phải làm sao bây giờ?"
Lăng Nghị cúi người cười khẽ: "Vậy phải xem Lê Tử vừa mềm mại lại vừa ngoan này của chúng ta có nguyện ý nuôi anh hay không? Anh ăn không nhiều, có thể làm việc, sức lực lại lớn, nuôi anh anh có thể hầu hạ em thoải mái dễ chịu."
Âm cuối anh nói rất nhẹ, mấy chữ thoải mái dễ chịu kia giống như lướt qua đầu lưỡi, mang theo ý vị lưu luyến triền miên.
Phó Lê nghe anh nói nói rồi lại bắt đầu không đứng đắn lên, cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nhẹ hừ một tiếng: "Ai thèm anh hầu hạ chứ?"
Không cần anh hầu hạ, vậy mà tay còn nắm vạt áo anh không chịu buông ra.
Trong lòng Lăng Nghị dường như hiểu ra, anh biết nhóc con dính người nhà anh da mặt mỏng, vừa nói đến chuyện yêu đương đã thẹn thùng. Anh cũng không bắt buộc cô nhất định phải hứa hẹn cái gì, mà chỉ cúi đầu xem bộ dạng e thẹn không thôi của cô.
Đôi mắt tròn xoe chớp chớp không ngừng, con người đảo loạn không dám nhìn thẳng vào anh, cái mũi thanh tú dính một ít trắng trắng, chắc là vừa nãy lúc cô giúp đỡ chuyển đồ vật bị dính bột mì...
Lăng Nghị dùng ngón cái lau chóp mũi Phó Lê.
Mặt Phó Lê càng đỏ hơn, bàn tay càng nắm chặt quần áo Lăng Nghị, tim đập như sấm.
Ánh mắt Lăng Nghị bất giác dừng trên đôi môi căng mọng đỏ bừng của Phó Lê, cánh môi đang bị hàm răng trắng tinh cắn xuống, để lại dấu vết mơ hồ.
Lại nói... Hình như anh chưa bao giờ hôn qua nơi này của cô, một ý nghĩ ái muội xuất hiện trong lòng Lăng Nghị, ánh mắt anh dần trở nên âm trầm.
Phó Lê phát hiện không khí này không đúng lắm, dường như có thứ gì thúc giục cô phải làm chút chuyện gì đó. Phó Lê thở ra một hơi, cô làm cho mình bình tĩnh lại rồi chuẩn bị nói gì đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này.
Đúng lúc này, hệ thống đã yên lặng vài ngày bỗng nhiên lên tiếng: "Nhiệm vụ bảy, môi chạm môi với Lăng Nghị 30 giây, tích phân khen thưởng là 50."
Thiếu chút nữa trái tim Phó Lê đã bị giọng nói này làm cho sợ đến nhảy ra ngoài! Mấy ngày nay, lúc cô ở chung với Lăng Nghị, hệ thống đều không có tuyên bố nhiệm vụ, nếu không phải cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống thì cô còn cho rằng nó đã rời đi.
Ngay lúc này, nó lại tuyên bố một cái nhiệm vụ...
Phó Lê xấu hổ đến nỗi chân mềm nhũn.
Cô theo bản năng ngước mắt đánh giá Lăng Nghi...
Anh cúi đầu, đôi mắt u ám nhìn cô, trong mắt có một loại khát vọng kỳ lạ. Gấp gáp, dồn dập, môi anh hơi giật giật... Nhưng cái gì cũng không nói.
Ngay sau đó, hai tay anh đặt lên vai cô.
Bàn tay nặng nề nắm lấy vai cô, mùa đông rét lạnh, áo bông dày nặng cũng không ngăn được nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh.
Anh nói: "Lê Tử..."
Giọng nói dường như ẩn chứa một cái gì đó, yết hầu anh lăn lộn.
Phó Lê nghe được tiếng nuốt nước bọt.
Cô cũng căng thẳng mà nuốt nước miếng, anh không phải... Muốn hôn cô đấy chứ?
Trong lòng Phó Lê hoảng loạn, đồng thời cũng có một loại khát vọng khó nói. Không cần liên quan đến nhiệm vụ, chỉ cần nhìn mặt anh, cô liền không thể từ chối, eo cũng mềm đi.
Phó Lê đỏ mặt, Lăng Nghị nâng cằm cô. Sau đó, cô nghe anh nói: "Muốn hôn không?”
Giọng nói mơ hồ, đè ép đến mất tiếng. Nhưng Phó Lê lại nghe rất rõ ràng, hơi thở ấm nóng truyền đến tai cô, nóng đến mức tay chân cô nhũn ra.
Phó Lê hơi nhắm mắt lại, lông mi vì căng thẳng mà run run.
Lăng Nghị biết được đáp án, anh khẽ cười một tiếng, thiếu chút nữa Phó Lê bị giọng cười ấy làm cho không đứng nổi, tay cô lập tức nắm chặt vạt áo anh hơn.
Lăng Nghị cúi đầu, môi khẽ chạm vào đôi môi đỏ bừng và căng mọng của cô, cô như là một yêu tinh câu người, hồn phách anh đều bị đôi môi mỏng kia câu đi.