Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ

Chương 54: Dồn dập không dứt



Xong!
Ta thầm mừng rỡ. Nếu được “tấu trình vào cung”, những việc làm của Nhiếp Trang chủ sẽ không còn liên quan đến Thái Bình Môn nữa. Với phẩm hạnh của mình, ông ta chắc chắn có thể sống sót!
Mục đích của chuyến này xem như đã đạt được, cả người ta có một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, ngay cả những gì quan giám trảm nói sau đó cũng không nghe rõ. Sau một lúc lâu, ta mới phát giác ông ấy đã đến bên cạnh mình, đối mặt với nhóm giang hồ và bá tánh bên dưới, hỏi có ai muốn kêu oan thay cho người nào không thuộc Vô Trần Sơn Trang không.
Thật ra cũng có. Khi Vô Trần Sơn Trang đến Thái Bình Môn báo thù, có những khách giang hồ cũng đi cùng. Ta không rõ những người này là ai, chỉ có thể im lặng chờ mọi người bên dưới trình bày với quan giám trảm.
Quách đại nhân và Đỗ đại nhân đều chăm chú lắng nghe, trong suốt quá trình đều giữ vẻ nghiêm nghị, còn lấy giấy bút ra ghi lại. Cho đến khi không còn ai lên tiếng nữa, bọn họ mới thu giấy bút, bàn bạc với nhau: Tuy một số phán quyết gây tranh cãi, nhưng ma giáo từ trên xuống dưới đều đáng chết, không thể nghi ngờ. Nếu đã vậy, việc thi hành án vẫn tiếp túc như cũ —— đúng lúc, cũng sắp đến giờ Ngọ rồi.
Tình trạng của những người khác, Quách đại nhân sẽ vào cung bẩm báo hoàng đế. Trong này còn liên quan đến vài chức quan lớn nhỏ, có tiện vào cũng hay không, ta ỷ vào việc mình ở gần, nghe được rõ mồn một. Tiếc là các chức danh ở đây khác với ở chỗ ta, trong đầu bị nhét một đống từ ngữ xa lạ, cuối cùng chỉ nhớ được phần kết luận: Quách đại nhân rời đi, Đỗ đại nhân sẽ tiếp tục giám trảm, đảm bảo toàn bộ đầu của giáo chúng Thái Bình Môn đều phải rơi xuống đất.
Ta thoáng lạnh gáy, bắt đầu suy nghĩ: Những gì ta nói lúc nãy có đủ để giúp ta phủi sạch quan hệ với bọn chúng không?
Đến hôm nay, ta không thể nói là mình sẵn lòng chết, nhưng cũng không quá sợ chết nữa, chỉ là không muốn rời khỏi cõi đời mà vẫn mang theo vết nhơ của chủ nhân trước kia của thân xác này.
Tiếc là trời không chiều lòng người, người khác bị chuyển dời sự chú ý, còn Thiên Tuyền vẫn nhớ rõ. Hắn nở nụ cười như có như không nhìn về phía các quan giám trảm một lát, không phản đối gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Như thế cũng tốt, vừa hợp lòng dân, vừa trọn thánh ý.”
Nói rồi liền kéo ta đến bên cạnh Mục Dương.
Ta kinh hãi, vội phát ra tiếng: “Ưm, ưm ưm!”
Nhóm giang hồ phía dưới lại không thể đứng yên. Tạ Ngọc Hành bắt đầu vùng vẫy, những người trong Chung Nam Kiếm Phái không bị khống chế cũng xuất đầu lộ diện. Ta nhìn thấy, càng thêm sốt ruột: Các ngươi làm gì vậy!
Thiên Toàn đã đánh một nước cờ công khai. Trước tiên, hắn gán cho ta cái danh đồng đảng ma giáo, sau đó sẽ mặc nhiên xem toàn bộ những ai muốn cứu ta là Thái Bình Môn, rồi tranh thủ xử tử tất cả mọi người trước khi Quách đại nhân kịp quay lại! —— Nè nè, nói mấy người đấy, mau lui lại đi!
Trong lúc cấp bách, ta quên luôn quy tắc “tuyệt đối không động thủ với quan binh triều đình” mà mình đã đặt ta, chỉ nghĩ một mình mình hy sinh, cứu tất cả bọn họ. May mà trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, Quách đại nhân và Đỗ đại nhân đều quay sang nhìn. Quách đại nhân còn nhíu mày, hỏi: “Lại chuyện gì nữa đây?”
Đối diện với quan viên triều đình, Thiên Tuyền quả thật rất cung kính, động tác cũng dừng lại, đáp: “Hai vị đại nhân, cho dù kẻ này lập công trong việc bao vây tiễu trừ ma giáo, nhưng như thế cũng không bù đắp được những tội ác hắn đã làm khi còn ở trong đó, đương nhiên cũng phải xử tử cùng bọn chúng.” Dừng một chút mới tiếp, “Đây cũng là ý của hai vị.”
Ta sao có thể để hắn nói vậy? Nhất thời “Ưm ưm” còn lớn hơn. Đỗ đại nhân cũng không vội, đều là người đã thành tinh trên chốn quan trường, ai mà không nghe ra ý đồ bóp méo sự thật của Thiên Tuyền? Ông ta nheo mắt một chút, hỏi: “Nói vậy, trong tay Linh Tê Vệ hẳn là có bằng chứng?”
Hỏi hay lắm!
Ta lại “Ưm”, xem như tiếp thêm khí thế cho ông ta. Thiên Tuyền cũng sửng sốt, một lúc sau mới đáp: “Những kẻ đang quỳ ở đây chính là nhân chứng!”
“Ngài lại nói đùa rồi.” Lần này, đến lượt Đỗ đại nhân như cười như không, “Ban nãy ngài mới xác nhận, Thái Bình Môn bị diệt là nhờ người này chủ động tìm đến ngài để hợp tác. Bây giờ lại muốn đám người ma giáo này quyết định sống chết của hắn, chẳng lẽ ngài cảm thấy bọn chúng sẽ để cho ‘hung thủ khiến mình rơi đầu’ được sống sao?”
Nói đúng quá!
Ngay cả ta cũng cảm thấy Đỗ đại nhân đang áp đặt lý lẽ, huống chi là Thiên Tuyền, nhưng lúc này hắn cũng không có “bằng chứng”.
Đây là lẽ đương nhiên, Linh Tệ Vệ không phải là một tổ chức chú trọng chứng cứ. Theo như Tạ Ngọc Hành miêu tả, nơi này có lẽ không khác mấy Đông Xưởng trong lịch sử ở chỗ ta, chỉ khác là người thuộc Linh Tê Vệ vẫn còn nguyên vẹn. Ta thậm chí còn có một suy đoán to gan lớn mật, ngay cả những gì viết trên bản án cũng chỉ là thủ tục để hợp thức hóa trình tự công khai xử trảm. Chẳng qua, tội ác của Thẩm Thông và đám người kia quá rõ ràng, vậy nên mới không kéo theo dị nghị.
Lúc này, hô hấp của Thiên Tuyền mỗi lúc một loạn hơn, cảm xúc cũng càng thêm bấp bên, không thể đưa ra “chứng cứ” gì, chỉ có thể kìm nén sự tức giận mà nhìn Đỗ đại nhân.
Ta bị kẹt giữa hai người, biết bọn họ ngoài miệng đang nói về ta, nhưng tranh chấp thực sự đã vượt ra bên ngoài bản thân ta. Xem ra, nước ở kinh thành còn sâu hơn ta từng nghĩ, nếu lần này có thể thoát được, còn mấy tháng cuối cùng, ta và Tạ Ngọc Hành nhất định phải rời xa nơi này.
Ôi, đó là “nếu” thôi.
Sau một thoáng sa sút, ta lấy lại tinh thần, tiếp tục: “Ưm, ưm.”
Đỗ đại nhân chuyển dời sự chú ý qua ta. Nhìn sắc mặt của ông ta, tựa hồ đang cảm thấy ta thật không biết điều. Nhưng tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tuy ta chỉ là một tên ất ơ, nhưng lúc này lại có thể trở thành thanh đao mà quan viên triều đình dùng để đối đầu với Linh Tê Vệ. Hơn nữa, ban nãy có người phụ nữ kia đứng ra làm chứng, ước chừng ấn tượng của ông ta về ta cũng không đến nỗi nào. Ông vẫn dùng một ngữ điệu ôn hòa nói chuyện với ta: “Ngươi thế này, là có chuyện muốn nói?”
Ta gật đầu.
Đỗ đại nhân cũng gật đầu. Trong ánh mắt phản đối của Thiên Tuyền, ông ta vươn tay tháo miếng vải bịt miệng ta.
Rốt cuộc không bị kìm chế nữa, ta thở ra một hơi, không lãng phí thời gian, thẳng thắng mở miệng: “Nếu ta từng hại dù chỉ một người, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!”
Đỗ đại nhân nhướng mày, Thiên Tuyền thì cười lạnh.
Ta không thèm để mấy chuyện này, tiếp tục: “Khi ở Thái Bình Môn, có lẽ ta đã làm vài việc trái lương tâm, nhưng tuyệt đối chưa từng thương hại người vô tội… Trên giang hồ có lẽ có không ít lời đồn, nhưng các ngươi đã bắt được nhiều ma đầu Thái Bình Môn như vậy, đương nhiên cũng biết, Thẩm Thông có không ít con nuôi. Trong số đó có không ít kẻ tàn ác thích giết chóc, nhưng đó cũng không phải là ta.”
Nói đến đây, Thiên Tuyền đã không còn kiên nhẫn. Ngay cả Đỗ đại nhân cũng có vẻ không hứng thú nữa. Đây không phải nơi “mọi người sinh ra đều bình đẳng”, cho dù là quan viên nhân từ, bọn họ cũng không chung đường với người trong giang hồ.
Ta biết rõ chuyện này, trước khi bị bọn họ cắt ngang đã đổi giọng, nói: “Nếu triều đình thật sự muốn giết ta vì xuất thân của ta, ta không có gì để nói. Chỉ là những người vừa ra mặt cho ta, bọn họ đều là người vô tội.”
Nói xong, không đợi hai người phản ứng, ta đã hướng về phía mọi người bên dưới. Tuy không ở cùng nhau quá lâu, ngày thường chẳng ai nói về những việc mình từng làm, nhưng mọi người gặp nhau đều sẽ dành cho nhau vài lời khen ngợi. Khi đó, ta không cảm thấy mình thật sự lắng nghe, nhưng lúc này mới phát hiện, những việc làm của các môn phái và các vị hiệp khách này đều đã khắc sâu trong đầu ta.
Nhiếp Trang chủ là người hiệp nghĩa, vậy những người kính ngưỡng phẩm hạnh của ông, từ xa xôi ngàn dặm đến đây cứu người chẳng lẽ không phải? Rất nhiều môn phái cũng dựng học đường trong thôn, đa số các môn phái đều trợ giúp người dân làm việc. Thường ngày đi đường gặp người đáng thương liền móc hết tiền bạc trên người ra cho, còn mình thì tự tìm cách kiếm thêm lộ phí.
Bọn họ xem đó là chuyện phiếm vụn vặt trước khi ngủ, nhưng ta lại nhìn thấy hào quang tỏa ra từ đó, bấy giờ kể từng chuyện từng chuyện cho Đỗ đại nhân nghe. Dần dần, trên mặt ông ta cũng có vẻ xúc động.
Ta cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ, dưới đài chợt có người lên tiếng: “Người anh em, ban nãy ngươi nhắc đến Vô Lượng Môn, phải chăng là môn phái ở phía tây nam?”
Ta hơi sững người, nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc như thương nhân. Ông ta có vẻ nghiêm nghị, thấy mọi người nhìn mình, nói tiếp: “Nếu như thế, hôm nay xem như ta đã gặp được ân nhân rồi. Chờ việc này kết thúc, mong các vị ân nhân đến nhà, cho phép ta chiêu đãi.”
Vừa nói, ông vừa đưa mắt nhìn quanh, khi thấy được một vài gương mặt, hai mắt ông ta rõ ràng sáng lên: “Chính là cách ăn vận thế này! Năm đó ta đến phía tây nam buôn bán, trên đường bị sơn tặc cản lại. Nếu không nhờ đệ tử quý môn phái ra tay cứu giúp, còn một đường đưa ta vào thành, đừng nói đến gia tài ngày hôm nay, có khi ngay cả cái mạng để đứng đây cũng không còn.”
Này ở đâu ra vậy?
Ta có hơi bất ngờ, đợi ông ta nói xong, lại cảm thấy cũng hợp lý. Xem phục sức của người này, ông ta dù không phải thương nhân giàu có nhất thì cũng có thể xem là giàu nhất một vùng. Người như vậy, đến kinh thành làm ăn cũng là chuyện bình thường, còn ở đây gặp được ân nhân, với ông ta là niềm vui bất ngờ, với bọn ta cũng là chuyện tốt. So với nói suông, có nhân chứng đứng ra như vậy càng thuyết phục hơn.
Nếu trước mặt có cái gương, không chừng ta sẽ thấy thần sắc của mình còn sáng hơn cả ông ta. Càng không nghĩ tới, sau khi người đàn ông kia chào hỏi Vô Lượng Môn xong, trong đám đông có một người do dự bước ra. Nhìn kỹ lại, người này trông như một thư sinh: “Đỗ đại nhân, mùa xuân năm nay học trò vào kinh ứng thí, tiếc rằng không đỗ. Còn ngỡ chuyến này đi vô ích, không ngờ còn được gặp chuyện này.”
Thư sinh bắt đầu chậm rãi kể ra. Trong kinh thành thứ gì cũng đắt đỏ, nhưng về nhà cần không ít lộ phí, cũng có khả năng trên đường gặp nạn, vậy là cân nhắc trước sau, hắn quyết định ở lại chép sách kiếm tiền, thuận tiện chuẩn bị ba năm sau thi lại.
Mà hết thảy những chuyện này đều là nhờ lúc nhỏ được đến học đường trong thôn do Thu Thủy Kiếm Môn mở ra. Nếu không phải kiếm môn miễn học phí, trong nhà cũng không có tiền cho hắn đọc sách, đến nay hắn vẫn chỉ là một nông dân bình thường, nào được như hiện tại, có cơ hội đứng ra vì ân nhân.
Lời vừa dứt, trong đám đông có nhóm khách giang hồ mặc áo nâu nhìn nhau, bước ra chắp tay với hắn: “Tiên sinh có được ngày hôm nay chính là chuyện Chưởng môn vui mừng nhất.”
Thư sinh mỉm cười, lui về sau. Mà đến đây vẫn chưa hết.
“Năm đó mẹ ta bệnh nặng, ta đi cầu xin y quán trong trấn, họ nói một thang thuốc hết năm lượng bạc, có bán nhà tổ của ta cũng không trả nổi, không bằng từ bỏ từ sớm đi. Chính là mấy người mặc áo lam có hoa sen như những vị đại hiệp kia mang kiếm của họ đi cầm cố, lấy tiền chữa bệnh cho mẹ ta. Mấy hôm sau, ta thấy bọn họ khuân vác ở bến tàu, lúc đó xấu hổ với ân nhân, không dám đến cảm tạ, nhưng hôm nay lại không thể lùi bước.”
“Lúc nhỏ ta bị bọn buôn người bắt đi, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ đầu óc mơ mơ màng màng, bất tri bất giác đã không thấy gia đình đâu. Nhờ mấy đại hiệp giang hồ phát hiện ra bất thường mới cứu ta từ tay bọn buôn người, còn bắt ác nhân lên quan phủ! Lớn hơn một chút, mỗi lần nhớ lại chuyện này, ta đều toát mồ hôi lạnh. Đúng rồi, cha mẹ ta từng nói, người đưa ta về là một đạo sĩ tên Hoàng Hạc! Mới rồi dường như nghe được tên ân nhân?”
“Ta hồi nhỏ cũng được học chữ trong học đường của môn phái gần nhà, tiếc là đầu óc không được như vị thư sinh kia, đến hôm nay cũng chỉ có thể buôn bán nhỏ.”
“Con gái ta…”
“Còn ta…”
“Ta…”
Từng người từng người bước ra, ánh mặt trời chói chang tỏa xuống đầu bọn họ, lại không thể che mờ sự kiên định trong mắt họ.
Lúc đầu, có lẽ đúng như Tạ Ngọc Hành nói, có những người đến kinh thành chỉ vì mưu cầu thanh danh. Nhưng khi nghe nói mọi người quyết định dùng thân phận thật đối mặt với triều đình, những kẻ đó đã rút lui. Những người còn lại, dẫu cho không phải lòng mang đại nghĩa, bọn họ quả thật cũng thật tâm muốn giúp đỡ.
Lúc ra tay, bọn họ không mong hồi báo, mà khi “hồi báo” thật sự xuất hiện, bọn họ tất nhiên không khỏi cảm động.
Đỗ đại nhân bên cạnh ta trịnh trọng nói: “Những việc này, chờ Quách đại nhân trở lại, bản quan sẽ thuật lại đầy đủ.”
Nói xong, ông khom người thật sâu, thi lễ với nhóm khách giang hồ bên dưới. Khi ông ta đứng thẳng dậy, ta có thể thấy, trong mắt ông cũng ngân ngấn nước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...