Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 44: Quyết định
Có một ngày, ta đột nhiên cảm khái, nói với Tạ Ngọc Hành: “Ta cảm thấy hai ta cực kỳ xứng đôi.”
Tạ Ngọc Hành: “Ừ ừ.”
Ánh mắt cũng không nhìn ta.
Ta cảm thấy y chỉ đang đáp cho có lệ, vậy nên ôm y chọc ghẹo, nói y phải chỉ ra ba điểm chứng minh hai ta hợp nhau. Gương mặt Tạ Ngọc Hành ửng đỏ, giọng nói cũng thay đổi, ngọt ngào xen lẫn chút run rẩy hiếm thấy: “Chúng ta… chết cùng chết, sống cùng sống?”
Ta: “Hả?”
Ta bị y làm cho dở khóc dở cười, cảm thấy câu trả lời này không hề nghiêm túc, cũng cảm thấy bộ dạng vắt óc suy nghĩ này của Tạ Ngọc Hành thật đáng yêu. Tận hưởng hồi lâu, ta rốt cuộc buông tha cho y: “Được rồi, ta cho ngươi mấy đáp án để tham khảo.”
“…”
Đó điều là chuyện sau này, để sau này rồi kể.
Chứ hiện tại, đầu óc ta chỉ là một mớ hỗn loạn. Bởi vì không dám tin những gì mình vừa nghe, thà là mình điếc tai hoặc phát điên luôn: “Ha ha, Tạ Ngọc Hành, ha ha, ngươi đúng là không biết đùa.”
Trong lòng mong ngóng, muốn y với với ta “Phải phải, ngại quá, ta không có óc hài hước”. Nhưng Tạ Ngọc Hành vẫn chỉ nhìn ta như cũ, trong đôi mắt xinh đẹp, ưu thương có bóng dáng của ta. Y nhẹ nhàng gọi: “Thẩm Phù.”
Y dường như lại thở dài. Rõ ràng hơi thở rất nhẹ, nhưng lại như một con dao nhỏ cứa vào lòng ta, đau đến cả người phát run, thân thể gần như gập lại.
Tạ Ngọc Hành nói: “Ta vốn định đi cùng ngươi một khoảng thời gian, sau đó tìm một lý do rời đi, không ngờ…” Dừng một chút, mỉm cười với ta, “Ngươi cũng có suy nghĩ đó sao?”
Ta không nói nổi.
Từ miệng trở lên đều đau nhức, nước mắt hoàn toàn không thể kìm được, tràn ra như vỡ đê. Ta không muốn tin, y chịu khổ nhiều như vậy, lẽ ra y phải có một cuộc sống tốt đẹp chứ!
“Khóc thảm như vậy…” Ta nghe Tạ Ngọc Hành lẩm bẩm, “Quả nhiên không nên… Được rồi được rồi, không phải ngươi vừa nói đó sao, nếu mình không còn sống được bao lâu, dùng thời gian còn lại cứu một người tốt, tích thêm công đức! Nói không chừng kiếp sau chúng ta còn có thể đầu thai cùng nhau, không ai phải rời khỏi gia đình, ta mỗi ngày đều đến chơi với ngươi, ngươi có thể hái mơ cho ta ăn.”
Đến cuối, giọng y có chút ngập ngừng, có lẽ cũng đang nghẹn ngào.
Nhưng không giống với ta, hoàn toàn mất khống chế, Tạ Ngọc Hành điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, tiếp tục cùng ta ăn bánh vẽ. Khi y nói đến chuyện “Ngươi và ta cùng khảo công danh, làm quan lên trên triều đình, không bao giờ để người tốt phải chết oan nữa”, ta rốt cuộc không nhịn được, đính chính: “Nhưng làm gì có chuyện đầu thai. Đây là thế giới duy vật mà.”
Tạ Ngọc Hành bất đắc dĩ: “Lại nói những chuyện mà ta nghe không hiểu.”
Ta nức nở: “Ý là, không có âm tào địa phủ, đều là giả hết. Người chết rồi là hết, chẳng có gì cả, hu hu hu.”
Ta sẽ không còn được gặp y, không được lớn lên bên nhau. Không có chuyện lúc một tuổi được các mẹ cùng ôm ra sân phơi nắng, ba tuổi cùng chập chững đi xem cha săn bắt, không có chuyện năm tuổi cùng ăn mơ, sáu tuổi học vỡ lòng, bảy tuổi cùng ngắm hoa, càng sẽ không có chuyện rung động đầu đời, ta lại thích y.
“Nhưng mà,” Tạ Ngọc Hành chần chừ nói, “Ngươi như hiện tại, còn không phải là nhờ có những chuyện huyền diệu kia sao?”
Ta: “Hức… Ngươi nói gì?”
Tạ Ngọc Hành: “Ngươi xem, thiếu chủ ma giáo trước kia đã chết, sau đó ngươi mới đến đây, đúng không? Lúc ngươi chưa mất trí nhớ, chúng ta còn cùng phân tích. Ngươi nói, có lẽ vì ở cả hai thế giới ngươi đều gặp chuyện không may nên linh hồn xuất khiếu, tình cờ được đưa sang đây.”
Ta trầm mặc.
Tạ Ngọc Hành lại xoa lưng ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ngươi chỉ nói với ta nhiêu đó, ta cũng không biết rốt cuộc ở bên kia ngươi gặp phải chuyện gì.”
Ta: “Nói dối.”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Y bị ta làm cho sững người, động tác tay cũng dừng lại. Nhưng ta nhanh chóng nói: “Ta hẳn là đã nói với ngươi rồi, nhưng ngươi không muốn nói ta biết. Thôi, dù sao cũng là vì ngươi không muốn ta đau lòng nên mới làm vậy, ta tha thứ cho ngươi.”
Tạ Ngọc Hành cười: “À, thế cảm ơn ngươi nhé.”
Ta nói: “Vậy chúng ta nhất định có thể chuyển thế.”
Tạ Ngọc Hành: “Đúng vậy.”
Ta nói: “Ngươi chết sau ta hai tháng, kiếp sau ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi phải gọi ta là ca ca.”
Tạ Ngọc Hành: “Được, Thẩm Phù ca ca.”
Ta nghe vậy, nước mắt cũng nghẹn ngang, thay vào đó là ngượng ngùng.
Tạ Ngọc Hành trước kia còn nghiêm túc nói y lớn tuổi hơn ta, hiện tại lại vì dỗ dành ta mà gọi ta là ca ca.
Vậy ta cũng nên kiềm chế hơn, ra dáng “ca ca” hơn —— đang nghĩ như thế, y lại lôi từ trong người ra một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho ta.
Ta: “Nè, Tạ Ngọc Hành, ngươi…”
Tạ Ngọc Hành: “Ừ?”
Ta đột nhiên quên hết lời mình định nói, qua một lúc mới nhỏ giọng: “Ngươi thật sự đẹp quá à.”
Tạ Ngọc Hành cười: “Cảm ơn, ta biết.”
……
……
Bọn ta không nói về “kiếp sau” nữa, mà trở lại trong miếu ngủ.
Nãy giờ lăn lộn như vậy, thể lực cũng muốn hao hết. Nhắm mắt lại một cái, ta nhanh chóng ngủ đến không biết trời trăng gì, mãi cho đến hừng đông hôm sau mới mơ màng thức giấc.
Tạ Ngọc Hành đã dậy rồi. Ta nghe y và Đào thúc đang nói chuyện, uyển chuyển từ chối đi cùng bọn họ. Đào thúc nghe chúng ta không có ý định cùng bọn họ đến kinh thành liền có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ có thế, sau đó còn rộng lượng trấn an Tạ Ngọc Hành, nói việc này quả thật nguy hiểm, bọn ta còn trẻ như vậy, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì đúng là không đáng.
Nghe giọng điệu của ông ta, ta chợt có một cảm giác kỳ lạ. Tuy đêm qua bọn họ nói triều đình có lẽ nhầm lẫn, tưởng Vô Trần Sơn Trang và Thái Bình Môn là cùng một phe, nhưng có lẽ đây không phải là suy nghĩ thật sự của mọi người trong Chung Nam Kiếm Phái, ít nhất thì cũng không phải là của tất cả bọn họ.
Tạ Ngọc Hành không đính chính, chỉ thở dài, nói lần này bọn ta cũng có chuyện quan trọng phải làm —— nhưng làm gì có, bọn ta đã nói rõ với nhau rồi. Nhưng ta cũng không thể lý giải được tâm tư của Tạ Ngọc Hành, đơn thuần chỉ cảm thấy y từng là người của Linh Tê Vệ, dù cứu người thì cũng không đi chung một con đường với nhân sĩ giang hồ. Nếu đã vậy, từ ban đầu cũng không cần liên lụy nhiều.
Tạ lại không cảm thấy như vậy.
Vuốt mặt mấy cái, ta ngồi dậy, nói: “Từ từ! Đào thúc, hai ta sẽ đi cùng mọi người.”
Hai người bên đó đồng loạt quay sang ta. Tạ Ngọc Hành rõ ràng sửng sốt, mày chau lại, hoang mang nhìn ta. Đào thúc cũng ngớ ra, lời an ủi còn chưa nói xong, giờ không biết phải mở miệng thế nào.
Ta khoác áo, mang giày, đi đến bên bọn họ, thuận miệng giải thích: “Không dối gạt gì thúc, tuy bọn ta chưa từng gặp Vô Trần Trang chủ, nhưng cũng nghe qua thanh dành của ông ta, đêm qua đã cùng bàn bạc.” Chuyện này không cần giấu, dù sao trong số bọn họ cũng có người biết rồi, “Định trước hết đến kinh thành xem có thể làm gì không, nhưng mới rồi nửa tỉnh nửa mơ, ta đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.”
Tạ Ngọc Hành vẫn là vẻ mặt kia. Đào thúc hỏi: “Ý tưởng mới?” Trước mắt sáng ngời, “Tiểu Thẩm huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có cách gì cứu người?”
Ta khiêm tốn: “Không dám nhận, chỉ là ý tưởng thôi, nếu có vấn đề gì, mong các vị đừng chê cười ta.”
Đào thúc sốt ruột: “Như thế nào? Ngươi nói đi.”
Ta: “… Chờ chút, cho phép ta rửa mặt súc miệng cái đã.”
Đào thúc: “Dồi ôi, chúng ta là người giang hồ, không chú trọng nhiều như vậy!”
Lời là như thế, nhưng rốt cuộc vẫn tôn trọng ta.
Lúc đánh răng rửa mặt, Tạ Ngọc Hành đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Phù, ngươi định làm gì?”
Ta ngậm một ngụm nước, “ùng ục ùng ục” một lúc, nhổ hết chất lỏng pha muối ra.
“Thật sự là mới nghĩ ra thôi.” Ta lau vệt nước bên miệng, nói, “Trước kia Nhiếp Trang chủ vẫn luôn ở chỗ của bọn họ, vì sao triều đình không đến thẳng đó bắt người đi?”
Tạ Ngọc Hành ngạc nhiên: “Còn có thể vì sao? Nhiếp Trang chủ ở nơi đó thanh danh rất lớn, nếu trực tiếp đến đó bắt người, dân chúng không xôn xao bàn tán về công lao của ông ta thì cũng sẽ có người muốn đi đòi công bằng.”
Ta hỏi: “Còn gì nữa?”
Tạ Ngọc Hành nhíu mày: “Còn gì nữa?”
Ta nói: “Là vì không có tội danh đó! Hiện tại triều đình bắt giữ Nhiếp Trang chủ, lý do chắc chắn cũng không phải là vì ‘ngươi dang tay cứu người, bọn ta chướng mắt ngươi lâu rồi’, đúng không?” Chuyện này Tạ Ngọc Hành đương nhiên có thể nghĩ đến, nhưng với y mà nói, ‘gán tội’ là một việc hết sức bình thường, nên y mới rơi vào điểm mù tư duy, “Bởi vậy mới phải ghép bọn họ vào cùng một nhóm với Thái Bình Môn tội ác tày trời, giết người cướp của, mưu tài hại mạng, đúng không?”
Tạ Ngọc Hành: “Ừm…”
Vậy… thì sao?
Y dùng ánh mắt hỏi ta câu đó. Ta sắp xếp lại từ ngữ một chút, nói tiếp: “Ta cảm thấy, phần lớn huynh đệ trong giang hồ đều có tâm lý giống nhóm Đào thúc. Có thể ‘giải trừ hiểu lầm’, triều đình thả Nhiếp Trang chủ ra là tốt nhất. Nhưng nếu đường này không thông, bọn họ e rằng cũng không ngại đối đầu với triều đình. Nhưng ngươi cũng nói, đây chính là thứ triều đình mong muốn, để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận xem tất cả mọi người là phản loạn, một lưới bắt hết.”
“Thế nhưng,” Ta nhấn mạnh, “Liệu có cách nào có thể giúp bọn họ vừa không cần cướp pháp trường, vừa có thể cứu người không?”
Tạ Ngọc Hành trầm mặc một lát, nói: “Này còn không phải là vòng về ban đầu sao?”
Ta hiểu ý y: Kỳ thực vẫn hy vọng Hoàng đế sẽ thay đổi thái độ, nhưng mục đính chính của ông ta vốn là diệt trừ những người có danh tiếng lớn trong dân gian, đứng đầu là Nhiếp Trang chủ. Ý tưởng của ta, nói dễ hơn làm.
Tạ Ngọc Hành bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Nếu có thể lẻn vào cung, trực tiếp uy hiếp —— ưm!”
Ta bịt miệng y lại, vừa cảm thán môi thật mềm mại, chạm vào thích quá, vừa nói: “Này chẳng phải là bước lên con đường phản loạn rồi sao?”
Tạ Ngọc Hành lắc đầu, kéo tay ta xuống, nói: “Đừng úp úp mở mở nữa, Thẩm Phù, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ta nói: “Lòng dân như nước, có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Cổ nhân từng nói, mọi thứ đều từ quần chúng mà đến, cũng sẽ trở về với quần chúng. Hết thảy là vì quần chúng, hết thảy dựa vào quân chúng.”
Tạ Ngọc Hành ánh mắt phức tạp: “Cổ nhân? Cổ nhân ở chỗ ngươi à?”
Ta không để ý đến y, tiếp tục nói: “Hoàng đế muốn giết Nhiếp Trang chủ, chúng ta lại có thể cho bá tánh biết Nhiếp Trang chủ là người tốt! Đã là người tốt thì không nên bị giết, mà phải được sống tốt!”
“Còn tại sao muốn đi cùng với nhóm Đào thúc ——”
“Chỉ dựa vào hai ta,” Một kẻ từng là thiếu chủ ma giáo, một kẻ từng là chó săn triều đình, chẳng ai có danh phận đứng đắn trong giang hồ, “Thì không thể thuyết phục được nhóm nghĩa sĩ đến đó đâu. Vậy nên chúng ta nói chuyện này với Đào thúc trước, để bọn họ ra mặt thuyết phục những người khác.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Mấy câu về “quần chúng” thì chắc mọi người đều biết là ai nói rồi ha. Lẽ ra phải đánh dấu trích dẫn cho rõ ràng, nhưng ở đây tôi không ghi chi tiết đâu.
——————————
Editor có lời muốn nói:
Trường hợp mọi người không biết thì những câu đó nằm trong tư tưởng chính trị Đường lối quần chúng của Mao Trạch Đông, phát triển trong thời kỳ nội chiến. Tác giả không đánh dấu trích dẫn có lẽ là vì cún con đang mất trí nhớ ( ̄▽ ̄)
Còn tư tưởng vua là thuyền, dân là nước gắn liền với Tuân Tử. Nguyễn Trãi cũng lấy ý này để viết nên câu thơ “Phúc chu thuỷ tín dân do thuỷ” (Lật thuyền mới biết dân như nước) trong bài Quan hải.
Tạ Ngọc Hành: “Ừ ừ.”
Ánh mắt cũng không nhìn ta.
Ta cảm thấy y chỉ đang đáp cho có lệ, vậy nên ôm y chọc ghẹo, nói y phải chỉ ra ba điểm chứng minh hai ta hợp nhau. Gương mặt Tạ Ngọc Hành ửng đỏ, giọng nói cũng thay đổi, ngọt ngào xen lẫn chút run rẩy hiếm thấy: “Chúng ta… chết cùng chết, sống cùng sống?”
Ta: “Hả?”
Ta bị y làm cho dở khóc dở cười, cảm thấy câu trả lời này không hề nghiêm túc, cũng cảm thấy bộ dạng vắt óc suy nghĩ này của Tạ Ngọc Hành thật đáng yêu. Tận hưởng hồi lâu, ta rốt cuộc buông tha cho y: “Được rồi, ta cho ngươi mấy đáp án để tham khảo.”
“…”
Đó điều là chuyện sau này, để sau này rồi kể.
Chứ hiện tại, đầu óc ta chỉ là một mớ hỗn loạn. Bởi vì không dám tin những gì mình vừa nghe, thà là mình điếc tai hoặc phát điên luôn: “Ha ha, Tạ Ngọc Hành, ha ha, ngươi đúng là không biết đùa.”
Trong lòng mong ngóng, muốn y với với ta “Phải phải, ngại quá, ta không có óc hài hước”. Nhưng Tạ Ngọc Hành vẫn chỉ nhìn ta như cũ, trong đôi mắt xinh đẹp, ưu thương có bóng dáng của ta. Y nhẹ nhàng gọi: “Thẩm Phù.”
Y dường như lại thở dài. Rõ ràng hơi thở rất nhẹ, nhưng lại như một con dao nhỏ cứa vào lòng ta, đau đến cả người phát run, thân thể gần như gập lại.
Tạ Ngọc Hành nói: “Ta vốn định đi cùng ngươi một khoảng thời gian, sau đó tìm một lý do rời đi, không ngờ…” Dừng một chút, mỉm cười với ta, “Ngươi cũng có suy nghĩ đó sao?”
Ta không nói nổi.
Từ miệng trở lên đều đau nhức, nước mắt hoàn toàn không thể kìm được, tràn ra như vỡ đê. Ta không muốn tin, y chịu khổ nhiều như vậy, lẽ ra y phải có một cuộc sống tốt đẹp chứ!
“Khóc thảm như vậy…” Ta nghe Tạ Ngọc Hành lẩm bẩm, “Quả nhiên không nên… Được rồi được rồi, không phải ngươi vừa nói đó sao, nếu mình không còn sống được bao lâu, dùng thời gian còn lại cứu một người tốt, tích thêm công đức! Nói không chừng kiếp sau chúng ta còn có thể đầu thai cùng nhau, không ai phải rời khỏi gia đình, ta mỗi ngày đều đến chơi với ngươi, ngươi có thể hái mơ cho ta ăn.”
Đến cuối, giọng y có chút ngập ngừng, có lẽ cũng đang nghẹn ngào.
Nhưng không giống với ta, hoàn toàn mất khống chế, Tạ Ngọc Hành điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, tiếp tục cùng ta ăn bánh vẽ. Khi y nói đến chuyện “Ngươi và ta cùng khảo công danh, làm quan lên trên triều đình, không bao giờ để người tốt phải chết oan nữa”, ta rốt cuộc không nhịn được, đính chính: “Nhưng làm gì có chuyện đầu thai. Đây là thế giới duy vật mà.”
Tạ Ngọc Hành bất đắc dĩ: “Lại nói những chuyện mà ta nghe không hiểu.”
Ta nức nở: “Ý là, không có âm tào địa phủ, đều là giả hết. Người chết rồi là hết, chẳng có gì cả, hu hu hu.”
Ta sẽ không còn được gặp y, không được lớn lên bên nhau. Không có chuyện lúc một tuổi được các mẹ cùng ôm ra sân phơi nắng, ba tuổi cùng chập chững đi xem cha săn bắt, không có chuyện năm tuổi cùng ăn mơ, sáu tuổi học vỡ lòng, bảy tuổi cùng ngắm hoa, càng sẽ không có chuyện rung động đầu đời, ta lại thích y.
“Nhưng mà,” Tạ Ngọc Hành chần chừ nói, “Ngươi như hiện tại, còn không phải là nhờ có những chuyện huyền diệu kia sao?”
Ta: “Hức… Ngươi nói gì?”
Tạ Ngọc Hành: “Ngươi xem, thiếu chủ ma giáo trước kia đã chết, sau đó ngươi mới đến đây, đúng không? Lúc ngươi chưa mất trí nhớ, chúng ta còn cùng phân tích. Ngươi nói, có lẽ vì ở cả hai thế giới ngươi đều gặp chuyện không may nên linh hồn xuất khiếu, tình cờ được đưa sang đây.”
Ta trầm mặc.
Tạ Ngọc Hành lại xoa lưng ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ngươi chỉ nói với ta nhiêu đó, ta cũng không biết rốt cuộc ở bên kia ngươi gặp phải chuyện gì.”
Ta: “Nói dối.”
Tạ Ngọc Hành: “…”
Y bị ta làm cho sững người, động tác tay cũng dừng lại. Nhưng ta nhanh chóng nói: “Ta hẳn là đã nói với ngươi rồi, nhưng ngươi không muốn nói ta biết. Thôi, dù sao cũng là vì ngươi không muốn ta đau lòng nên mới làm vậy, ta tha thứ cho ngươi.”
Tạ Ngọc Hành cười: “À, thế cảm ơn ngươi nhé.”
Ta nói: “Vậy chúng ta nhất định có thể chuyển thế.”
Tạ Ngọc Hành: “Đúng vậy.”
Ta nói: “Ngươi chết sau ta hai tháng, kiếp sau ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi phải gọi ta là ca ca.”
Tạ Ngọc Hành: “Được, Thẩm Phù ca ca.”
Ta nghe vậy, nước mắt cũng nghẹn ngang, thay vào đó là ngượng ngùng.
Tạ Ngọc Hành trước kia còn nghiêm túc nói y lớn tuổi hơn ta, hiện tại lại vì dỗ dành ta mà gọi ta là ca ca.
Vậy ta cũng nên kiềm chế hơn, ra dáng “ca ca” hơn —— đang nghĩ như thế, y lại lôi từ trong người ra một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho ta.
Ta: “Nè, Tạ Ngọc Hành, ngươi…”
Tạ Ngọc Hành: “Ừ?”
Ta đột nhiên quên hết lời mình định nói, qua một lúc mới nhỏ giọng: “Ngươi thật sự đẹp quá à.”
Tạ Ngọc Hành cười: “Cảm ơn, ta biết.”
……
……
Bọn ta không nói về “kiếp sau” nữa, mà trở lại trong miếu ngủ.
Nãy giờ lăn lộn như vậy, thể lực cũng muốn hao hết. Nhắm mắt lại một cái, ta nhanh chóng ngủ đến không biết trời trăng gì, mãi cho đến hừng đông hôm sau mới mơ màng thức giấc.
Tạ Ngọc Hành đã dậy rồi. Ta nghe y và Đào thúc đang nói chuyện, uyển chuyển từ chối đi cùng bọn họ. Đào thúc nghe chúng ta không có ý định cùng bọn họ đến kinh thành liền có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ có thế, sau đó còn rộng lượng trấn an Tạ Ngọc Hành, nói việc này quả thật nguy hiểm, bọn ta còn trẻ như vậy, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì đúng là không đáng.
Nghe giọng điệu của ông ta, ta chợt có một cảm giác kỳ lạ. Tuy đêm qua bọn họ nói triều đình có lẽ nhầm lẫn, tưởng Vô Trần Sơn Trang và Thái Bình Môn là cùng một phe, nhưng có lẽ đây không phải là suy nghĩ thật sự của mọi người trong Chung Nam Kiếm Phái, ít nhất thì cũng không phải là của tất cả bọn họ.
Tạ Ngọc Hành không đính chính, chỉ thở dài, nói lần này bọn ta cũng có chuyện quan trọng phải làm —— nhưng làm gì có, bọn ta đã nói rõ với nhau rồi. Nhưng ta cũng không thể lý giải được tâm tư của Tạ Ngọc Hành, đơn thuần chỉ cảm thấy y từng là người của Linh Tê Vệ, dù cứu người thì cũng không đi chung một con đường với nhân sĩ giang hồ. Nếu đã vậy, từ ban đầu cũng không cần liên lụy nhiều.
Tạ lại không cảm thấy như vậy.
Vuốt mặt mấy cái, ta ngồi dậy, nói: “Từ từ! Đào thúc, hai ta sẽ đi cùng mọi người.”
Hai người bên đó đồng loạt quay sang ta. Tạ Ngọc Hành rõ ràng sửng sốt, mày chau lại, hoang mang nhìn ta. Đào thúc cũng ngớ ra, lời an ủi còn chưa nói xong, giờ không biết phải mở miệng thế nào.
Ta khoác áo, mang giày, đi đến bên bọn họ, thuận miệng giải thích: “Không dối gạt gì thúc, tuy bọn ta chưa từng gặp Vô Trần Trang chủ, nhưng cũng nghe qua thanh dành của ông ta, đêm qua đã cùng bàn bạc.” Chuyện này không cần giấu, dù sao trong số bọn họ cũng có người biết rồi, “Định trước hết đến kinh thành xem có thể làm gì không, nhưng mới rồi nửa tỉnh nửa mơ, ta đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.”
Tạ Ngọc Hành vẫn là vẻ mặt kia. Đào thúc hỏi: “Ý tưởng mới?” Trước mắt sáng ngời, “Tiểu Thẩm huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có cách gì cứu người?”
Ta khiêm tốn: “Không dám nhận, chỉ là ý tưởng thôi, nếu có vấn đề gì, mong các vị đừng chê cười ta.”
Đào thúc sốt ruột: “Như thế nào? Ngươi nói đi.”
Ta: “… Chờ chút, cho phép ta rửa mặt súc miệng cái đã.”
Đào thúc: “Dồi ôi, chúng ta là người giang hồ, không chú trọng nhiều như vậy!”
Lời là như thế, nhưng rốt cuộc vẫn tôn trọng ta.
Lúc đánh răng rửa mặt, Tạ Ngọc Hành đi theo, nhỏ giọng hỏi: “Thẩm Phù, ngươi định làm gì?”
Ta ngậm một ngụm nước, “ùng ục ùng ục” một lúc, nhổ hết chất lỏng pha muối ra.
“Thật sự là mới nghĩ ra thôi.” Ta lau vệt nước bên miệng, nói, “Trước kia Nhiếp Trang chủ vẫn luôn ở chỗ của bọn họ, vì sao triều đình không đến thẳng đó bắt người đi?”
Tạ Ngọc Hành ngạc nhiên: “Còn có thể vì sao? Nhiếp Trang chủ ở nơi đó thanh danh rất lớn, nếu trực tiếp đến đó bắt người, dân chúng không xôn xao bàn tán về công lao của ông ta thì cũng sẽ có người muốn đi đòi công bằng.”
Ta hỏi: “Còn gì nữa?”
Tạ Ngọc Hành nhíu mày: “Còn gì nữa?”
Ta nói: “Là vì không có tội danh đó! Hiện tại triều đình bắt giữ Nhiếp Trang chủ, lý do chắc chắn cũng không phải là vì ‘ngươi dang tay cứu người, bọn ta chướng mắt ngươi lâu rồi’, đúng không?” Chuyện này Tạ Ngọc Hành đương nhiên có thể nghĩ đến, nhưng với y mà nói, ‘gán tội’ là một việc hết sức bình thường, nên y mới rơi vào điểm mù tư duy, “Bởi vậy mới phải ghép bọn họ vào cùng một nhóm với Thái Bình Môn tội ác tày trời, giết người cướp của, mưu tài hại mạng, đúng không?”
Tạ Ngọc Hành: “Ừm…”
Vậy… thì sao?
Y dùng ánh mắt hỏi ta câu đó. Ta sắp xếp lại từ ngữ một chút, nói tiếp: “Ta cảm thấy, phần lớn huynh đệ trong giang hồ đều có tâm lý giống nhóm Đào thúc. Có thể ‘giải trừ hiểu lầm’, triều đình thả Nhiếp Trang chủ ra là tốt nhất. Nhưng nếu đường này không thông, bọn họ e rằng cũng không ngại đối đầu với triều đình. Nhưng ngươi cũng nói, đây chính là thứ triều đình mong muốn, để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận xem tất cả mọi người là phản loạn, một lưới bắt hết.”
“Thế nhưng,” Ta nhấn mạnh, “Liệu có cách nào có thể giúp bọn họ vừa không cần cướp pháp trường, vừa có thể cứu người không?”
Tạ Ngọc Hành trầm mặc một lát, nói: “Này còn không phải là vòng về ban đầu sao?”
Ta hiểu ý y: Kỳ thực vẫn hy vọng Hoàng đế sẽ thay đổi thái độ, nhưng mục đính chính của ông ta vốn là diệt trừ những người có danh tiếng lớn trong dân gian, đứng đầu là Nhiếp Trang chủ. Ý tưởng của ta, nói dễ hơn làm.
Tạ Ngọc Hành bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Nếu có thể lẻn vào cung, trực tiếp uy hiếp —— ưm!”
Ta bịt miệng y lại, vừa cảm thán môi thật mềm mại, chạm vào thích quá, vừa nói: “Này chẳng phải là bước lên con đường phản loạn rồi sao?”
Tạ Ngọc Hành lắc đầu, kéo tay ta xuống, nói: “Đừng úp úp mở mở nữa, Thẩm Phù, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ta nói: “Lòng dân như nước, có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Cổ nhân từng nói, mọi thứ đều từ quần chúng mà đến, cũng sẽ trở về với quần chúng. Hết thảy là vì quần chúng, hết thảy dựa vào quân chúng.”
Tạ Ngọc Hành ánh mắt phức tạp: “Cổ nhân? Cổ nhân ở chỗ ngươi à?”
Ta không để ý đến y, tiếp tục nói: “Hoàng đế muốn giết Nhiếp Trang chủ, chúng ta lại có thể cho bá tánh biết Nhiếp Trang chủ là người tốt! Đã là người tốt thì không nên bị giết, mà phải được sống tốt!”
“Còn tại sao muốn đi cùng với nhóm Đào thúc ——”
“Chỉ dựa vào hai ta,” Một kẻ từng là thiếu chủ ma giáo, một kẻ từng là chó săn triều đình, chẳng ai có danh phận đứng đắn trong giang hồ, “Thì không thể thuyết phục được nhóm nghĩa sĩ đến đó đâu. Vậy nên chúng ta nói chuyện này với Đào thúc trước, để bọn họ ra mặt thuyết phục những người khác.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Mấy câu về “quần chúng” thì chắc mọi người đều biết là ai nói rồi ha. Lẽ ra phải đánh dấu trích dẫn cho rõ ràng, nhưng ở đây tôi không ghi chi tiết đâu.
——————————
Editor có lời muốn nói:
Trường hợp mọi người không biết thì những câu đó nằm trong tư tưởng chính trị Đường lối quần chúng của Mao Trạch Đông, phát triển trong thời kỳ nội chiến. Tác giả không đánh dấu trích dẫn có lẽ là vì cún con đang mất trí nhớ ( ̄▽ ̄)
Còn tư tưởng vua là thuyền, dân là nước gắn liền với Tuân Tử. Nguyễn Trãi cũng lấy ý này để viết nên câu thơ “Phúc chu thuỷ tín dân do thuỷ” (Lật thuyền mới biết dân như nước) trong bài Quan hải.