Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 30: Ngọc Hành
Thuận lợi rời khỏi đội ngũ ma giáo, ta vui vẻ hớn hở, chạy về phía phương đông.
Ta đã hỏi thăm kỹ lưỡng, tòa thành ở gần nhất là thành Cảnh Dương, cách núi Thái Bình năm mươi đặm. Thái thú quản lý tòa thành là một chức quan không có quyền điều binh, nhưng không sao, ông ta không có quyền thì cũng có cách.
Thêm hai trăm dặm nữa có một đội diệt phỉ đang đóng quân, chỉ cần Thái thú lưu tâm đến tin tức của ta, liên lạc với đại quân kia, dẫn bọn họ lên núi Thái Bình… Ha, thế là mọi việc được giải quyết!
“Nhưng mà,” Ta nhớ ra, “Nếu có kẻ đào thoát, sau này vẫn sẽ là tai họa. Hơn nữa còn những ‘huyết nô’ ở đó…”
Đã gặp qua đôi vợ chồng trẻ có đứa con nhỏ, ta cảm thấy chuyện “rất nhiều huyết nô cảm thấy trên núi có đãi ngộ tốt, không muốn về nhà” chẳng qua là cách đám ma giáo súc sinh không biết xấu hổ tự mình điểm tô vào thôi. Nhưng lỡ đâu có người thật sự nghĩ vậy thì sao, còn cho rằng được cứu chính là bị hại?
Thôi, lại lắc đầu, ta quyết định không băn khoăn vấn đề này nữa. Bất luận là họ có biết ơn hay không thì đều là chuyện của quan tướng. Thẩm Phù nho nhỏ này, dâng bản đồ lên là đã xem như tiễn Phật đến tận Tây Thiên rồi.
Tự an ủi mình xong, ta lập tức lên đường. Ban đầu còn có chút lo lắng, sợ hành động của mình bị nhóm người khác của Thái Bình Môn bắt gặp. Nhưng đi một đoạn, ta lại nghĩ ra một lý do chính đáng: Đúng thế! Bản thiếu chủ tách nhóm là để vào thành Cảnh Dương bắt người ăn thịt đó, ngươi có ý kiến à?
Chuẩn bị sẵn tâm lý vênh váo tự đắc nói ra lời này, nhưng thực tế chứng minh là ta chỉ lo lắng thái quá thôi. Dọc đường vài lần phát hiện ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại, đều chỉ thấy chim chóc từ trong rừng bay lên.
Thuận lợi chạy đến cổng thành, ta sờ ngực, lấy ra giấy thông hành mà Tạ Ngọc Hành cho ta. Lúc mò mẫm, ngón tay ta chạm phải mấy cái bình thuốc mà y cũng nhét cho ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáu tháng sau, mấy thứ này cũng sẽ theo ta về cõi vĩnh hằng.
Ôi…
Ta vẫn thích Tạ Ngọc Hành lắm.
Ôm ấp nhớ mong dành cho y, ta đưa giấy tờ cho thủ vệ. Hắn xem xong liền trả lại cho ta. Ta há miệng, muốn hỏi thăm phủ đệ Thái thú ở hướng nào, nhưng lời dâng lên tới cổ họng lại nuốt xuống.
Dục tốc bất đạt. Trên lý thuyết, Thái thú Cảnh Dương là quan viên triều đình, nhất định đối địch với cái loại thương thiên hại lý, tổn hại mạng người như Thái Bình Môn. Nhưng hai nơi cách nhau năm mươi dặm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, phải đề phòng một vài tình huống bất trắc.
Giả sử vị Thái thú này có qua lại với Thẩm Thông, thậm chí là quan hệ mật thiết, ta lại lộ diện ở đây thì chẳng khác nào tự chuốc phiền phức.
“Cảm ơn ông anh.” Ta rốt cuộc nói thành lời.
Thủ vệ ngạc nhiên, cười cười với ta: “Vào thành đi.”
Ta gật đầu, cất bước.
Dù không quen thuộc với nơi này, nhưng phủ Thái thú chắc chắn là một tòa kiến trúc bề thế, nằm cố định một chỗ, không hề khó tìm. Đi lòng vòng một chút trong thành, ta đã nhanh chóng xác định được mục tiêu, lại đi thêm chút nữa, đã tìm được cửa hông. Ta phát huy tính năng động linh hoạt của mình, trèo tường mà vào.
Bước cuối cùng này có chút sai lầm. Lúc ta dẫm lên tường, trước mặt có hai tên gia nhân đi qua, may mà bọn họ đưa lưng về phía ta. Động tác của ta nhẹ nhàng lại, cũng không bị phát hiện ra.
“… Phù! Nguy hiểm quá nguy hiểm quá!”
Sau khi mấy người kia đi xa, ta vội nhảy xuống bờ tường, sau đó có chút hoa mắt. Tòa nhà cực lớn, nhìn thoáng qua có rất nhiều hành lang lối rẽ, lỡ đi nhầm thì cũng không có gì phải xấu hổ.
“Kỳ thật đi thẳng đến nha môn cũng được, nhưng nơi đó nhiều người nhiều tai mắt, không chừng sẽ bị ai đó bắt gặp.” Ta gãi đầu, “Lại nói, bây giờ còn chưa vẽ được bản đồ ra, dù sao cũng phải tìm một nơi an tĩnh có bút có mực, giải quyết vấn đề này trước.”
Suy xét tình hình, thư phòng của phủ đệ Thái thú là lựa chọn cực tốt. Ông ấy làm việc ở nha môn, ta làm việc ở đây, không ai quấy rầy ai.
Tóm lại là đi xem cái đã.
Quyết định xong, ta len lén đi men theo hướng hai gia nhân vừa đi. Bọn họ bước rất nhanh, qua khỏi hành lang đã chẳng thấy bóng người. Ta đành dỏng tai lên, cẩn thận nghe ngóng, phát giác ra một bên khá ồn ào, một bên lại yên tĩnh.
Vào giờ này, nơi ầm ĩ tất nhiên là hậu viện nhà Thái thú, nơi yên tĩnh… xác định phương hướng một chút, ta chọn một lối đi gần trung tâm phủ đệ, bắt đầu di chuyển.
Tuyệt vời, không có ai, đi lẹ!
Từ từ, có người, núp!
Lưng dán sát tường, ta nín thở, nhìn qua lớp cửa sổ khắc hoa thấy có mấy bóng người đi ngang. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, nói lão gia có khách, không cho bất kỳ ai đến gần.
Thanh âm đi vào đi vào tai trái, đi ra tai phải. Ta hết sức chuyên chú nhìn bọn họ, mắt thấy người đi xa rồi liền vội vàng hoạt động chân cẳng, tiếp tục chạy về phía trước.
Thư phòng rốt cuộc ở đâu? Có phải cái nơi có cây trúc trước sân đó không? —— Người đọc sách đều chú trọng “phong thái quân tử”, hẳn là thích bày trí kiểu này. Hơn nữa lúc rảnh rỗi còn có thể ngồi trước cửa ngẫm nghĩ đạo lý, một bụi trúc nhiều công dụng…
Ta cảm thấy suy nghĩ này rất hợp lý, vì vậy bước chân càng nhanh. Tới trước cửa viện, thấy bên trong chẳng có ai cả, ta vui mừng chọc một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào bên trong, đúng là cực kỳ an tĩnh.
Ở xa xa là kệ sách, phía ngoài là thư án, trên án có giấy bút mà ta cần. Bên cạnh nghiên mực có một bình men ngọc, cắm nhánh hoa phong lan nở rộ.
Hương khí sạch sẽ yên tĩnh xộc vào mũi, ta trong lòng càng nhẹ nhàng, vội đi vòng qua, đẩy cửa bước vào.
Tuy không biết bao giờ Thái thú quay lại, nhưng chuyện trước mắt cần làm xong càng nhanh càng tốt. Không có thời gian thưởng thức thêm cách bày trí căn phòng, ta lao thẳng đến thư án, bắt đầu mài mực.
Phải cảm ơn Tạ Ngọc Hành từng đốc thúc ta học hành. Không có y, dù có tới được chỗ này, ta cũng luống cuống không biết làm sao. Còn chưa qua bao lâu, ta đã lần nữa nhớ đến Tạ Ngọc Hành…
Ta cầm bút, trước tiên viết mấy chữ “núi Thái Bình”, “ma giáo”, “tàn nhẫn độc ác”, “hại vô số người”. Sau đó ta bình tâm tĩnh khí, lấy thành Cảnh Dương làm xuất phát điểm, vẽ ra bản đồ đã suy tính suốt mấy ngày qua.
Để tránh việc Thái thú xem không hiểu, ta cẩn thận ghi chú thêm rất nhiều ở bên lề: “Ở đây có một cây hòe già”, “Ở đây nhiều ngã rẽ, chỉ nên đi bên phải”. Đến khi ngừng bút, trên tờ giấy tuyên đã chi chít chữ. Cảm thấy còn chưa đủ, ta lấy thêm một tờ giấy, trầm ngâm một chút, viết cơ cấu nhân sự trong Thái Bình Môn.
Cầm đầu là Thẩm Thông, kế tiếp là Mục Dương, Thành Vu Thanh. Để phòng hờ, ta viết cả tên mình vào, ghi chú tương tự: “Người này tuy còn trẻ, nhưng ác độc tàn nhẫn không thua gì mấy kẻ trên, còn tu Thông Thiên Quyết, nhất định phải lưu ý”, đại loại là thế. Sau đó ta viết tiếp mấy tên thủ hạ mình nhìn thấy ở Nghị Sự Đường và mấy đứa con nuôi khác của lão súc sinh… Tiếc rằng ta chỉ biết viết chữ, không biết vẽ tranh, bằng không thì đã vẽ luôn mấy cái lệnh truy nã rồi.
Vừa múa bút vừa nghiền ngẫm xem mình còn để sót cái gì không, bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ta cũng không phải hoàn toàn thả lỏng, chỉ là lần nào nhìn ra ngoài cửa sổ cũng thấy vẫn còn là ban ngày. Quan cai quản một thành, chắc là không tan làm sớm đâu —— Chờ chút, bên ngoài có tiếng gì đó?
Tay cầm bút của ta khựng lại, cả người nhào đến cửa phòng xem xét. Không phải ảo giác, thật sự có người vừa nói chuyện vừa đi về phía thư phòng.
Đồng tử ta co rụt lại, một giọng nói nhẹ nhàng không biết từ đâu vang lên, chui vào đầu ta: “—— Lão gia có khách, không cho bất kỳ ai đến gần…”
Chết tiệt! “Lão gia” trong miệng gia nhân và nha hoàn ở phủ Thái thú còn có thể là ai? Hóa ra đáp án đã được tiết lộ từ sớm, vậy mà ta lại chẳng nghĩ ra.
Nhanh chóng đặt bút xuống, qua quay đầu nhìn xung quanh. Thoát ra từ cửa sổ có lẽ là một lựa chọn tốt, nhưng người đã đến quá gần, mở cửa gây ra tiếng động, vậy thì chỉ có thể núp. May mà thư phòng của thái thú không quá trống trải, nghĩ đến chuyện này, ta đã xác định được vài chỗ có thể ẩn thân.
Trước khi người đến trước cửa, ta vội vàng nhét mình vào phía sau một tấm bình phong. Vừa mới cúi đầu xác nhận mình đã được che giấu kín kẽ từ đầu đến chân, không có sơ hở, bên tai đã nghe được tiếng kẽo kẹt.
Cùng với đó là tiếng đối thoại. Phán đoán từ tiếng bước chân, có rất nhiều người tới, nhưng chỉ có hai người đang trò chuyện. Một người nói: “Còn phải làm phiền Chúc Thái thú nhiều.” Một người nói: “Không không, đều theo lệnh mà làm thôi.”
À, Thái thú Cảnh Dương họ Chúc.
Ta thầm nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy giọng nói đầu tiên có chút quen tai. Chỉ là vắt óc suy nghĩ một hồi vẫn chẳng nhớ được gì, ta thở dài trong lòng, tập trung che giấu hơi thở, cố gắng đợi mấy người này rời đi.
Bọn họ lại không chiều ý ta, cứ ở đó nói một đống lời khô khan. Qua hồi lâu, không chỉ hai người, mà mấy người còn lại cũng góp lời: “… Chúc Thái thú vừa được điều đến Cảnh Dương, không hiểu rõ thế lực giang hồ ở đây cũng là lẽ thường. Chỉ là nếu cứ kéo dài tình trạng này, lần khảo hạch tới sợ là không có kết quả tốt.”
“Thiên hạ này dù sao cũng là thiên hạ của triều đình, của hoàng đế, chứ không phải thiên hạ của người trong giang hồ!”
“Đúng đúng đúng.” Chúc Thái thú vội đáp, “Ngài nói rất phải.”
“Khai Dương.” Là giọng người nói chuyện lúc đầu, “Hiện tại không phải lúc nói mấy lời này.”
“Vâng.” Người hùng hồn tuyên bố “thiên hạ của triều đình” cung kính đáp lời. Thanh âm truyền đến sau tấm bình phong, ta nghiêng đầu, dần thấy rõ ràng hơn.
Nhóm người này là quan viên triều đình, hơn nữa còn có thành kiến với thế lực giang hồ? Cũng không có gì kỳ lạ, nhưng…
Người kia tên “Khai Dương” à?
Cái tên này và giọng nói ban nãy đều khiến ta cảm thấy rất quen tai. Ta cúi đầu, suy ngẫm theo dùng cảm giác mơ hồ như sương như khói, kéo tơ lột kén, bóc tách từng chút một ——
“Ngọc Hành.” Giọng nói lại cất lên, “Ngươi đang làm gì vậy?”
“…!”
Ta nghe được tiếng tim mình đập!
Không phải nhịp đập bình thường, mà là tiếng “thình thịch” như sấm dậy trời xuân. Ta gần như quên hít thở, đầu óc choáng váng, không thể đứng vững.
Ngọc Hành… Tạ Ngọc Hành… Người trong lòng ta.
Hốc mắt ta nóng lên, xoang mũi chua xót. Dù biết rõ nguy hiểm, ta vẫn không nhịn được mà âm thầm thò đầu ra, nhìn nhóm người đang đứng trong phòng.
Không sai! Có người đang ngồi trên ghế, có người đang uống trà, có người nói chuyện. Một, hai, ba, bốn người… chẳng phải là mấy người từng đánh nhau với Thái Bình Môn vào cái ngày bọn chúng đến đón ta đó sao?
Là các sư huynh đệ của Tạ Ngọc Hành! Từ từ, triều đình, Tạ Ngọc Hành có dính líu với triều đình à?
Ta nhất thời mờ mịt, nhưng chuyện quan trọng hơn là phải tìm được Tạ Ngọc Hành. Tầm mắt đảo khắp phòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng y đâu cả.
Ta càng sốt ruột hơn, rốt cuộc, có người đáp lời người ban nãy. Dường như chính là người vừa được gọi là “Ngọc Hành” kia: “Các ngươi nhìn xem, trên cánh cửa sổ kia có một cái lỗ nhỏ đúng không.”
Ta ngơ ngác nhìn lại.
Người vừa lên tiếng có một gương mặt ta chưa bao giờ gặp qua, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn xa lạ với ta.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
… Có quá nhiều vấn đề, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Tiểu Thẩm: (Thám tử lừng danh đẩy kính.jpg) Sự thật chỉ có một!
Tiểu Tạ: (nghi hoặc) Là gì vậy?
Tiểu Thẩm: (chớp mắt) (chạm ngón tay vào nhau) (nhìn trời)
Ta đã hỏi thăm kỹ lưỡng, tòa thành ở gần nhất là thành Cảnh Dương, cách núi Thái Bình năm mươi đặm. Thái thú quản lý tòa thành là một chức quan không có quyền điều binh, nhưng không sao, ông ta không có quyền thì cũng có cách.
Thêm hai trăm dặm nữa có một đội diệt phỉ đang đóng quân, chỉ cần Thái thú lưu tâm đến tin tức của ta, liên lạc với đại quân kia, dẫn bọn họ lên núi Thái Bình… Ha, thế là mọi việc được giải quyết!
“Nhưng mà,” Ta nhớ ra, “Nếu có kẻ đào thoát, sau này vẫn sẽ là tai họa. Hơn nữa còn những ‘huyết nô’ ở đó…”
Đã gặp qua đôi vợ chồng trẻ có đứa con nhỏ, ta cảm thấy chuyện “rất nhiều huyết nô cảm thấy trên núi có đãi ngộ tốt, không muốn về nhà” chẳng qua là cách đám ma giáo súc sinh không biết xấu hổ tự mình điểm tô vào thôi. Nhưng lỡ đâu có người thật sự nghĩ vậy thì sao, còn cho rằng được cứu chính là bị hại?
Thôi, lại lắc đầu, ta quyết định không băn khoăn vấn đề này nữa. Bất luận là họ có biết ơn hay không thì đều là chuyện của quan tướng. Thẩm Phù nho nhỏ này, dâng bản đồ lên là đã xem như tiễn Phật đến tận Tây Thiên rồi.
Tự an ủi mình xong, ta lập tức lên đường. Ban đầu còn có chút lo lắng, sợ hành động của mình bị nhóm người khác của Thái Bình Môn bắt gặp. Nhưng đi một đoạn, ta lại nghĩ ra một lý do chính đáng: Đúng thế! Bản thiếu chủ tách nhóm là để vào thành Cảnh Dương bắt người ăn thịt đó, ngươi có ý kiến à?
Chuẩn bị sẵn tâm lý vênh váo tự đắc nói ra lời này, nhưng thực tế chứng minh là ta chỉ lo lắng thái quá thôi. Dọc đường vài lần phát hiện ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại, đều chỉ thấy chim chóc từ trong rừng bay lên.
Thuận lợi chạy đến cổng thành, ta sờ ngực, lấy ra giấy thông hành mà Tạ Ngọc Hành cho ta. Lúc mò mẫm, ngón tay ta chạm phải mấy cái bình thuốc mà y cũng nhét cho ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sáu tháng sau, mấy thứ này cũng sẽ theo ta về cõi vĩnh hằng.
Ôi…
Ta vẫn thích Tạ Ngọc Hành lắm.
Ôm ấp nhớ mong dành cho y, ta đưa giấy tờ cho thủ vệ. Hắn xem xong liền trả lại cho ta. Ta há miệng, muốn hỏi thăm phủ đệ Thái thú ở hướng nào, nhưng lời dâng lên tới cổ họng lại nuốt xuống.
Dục tốc bất đạt. Trên lý thuyết, Thái thú Cảnh Dương là quan viên triều đình, nhất định đối địch với cái loại thương thiên hại lý, tổn hại mạng người như Thái Bình Môn. Nhưng hai nơi cách nhau năm mươi dặm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, phải đề phòng một vài tình huống bất trắc.
Giả sử vị Thái thú này có qua lại với Thẩm Thông, thậm chí là quan hệ mật thiết, ta lại lộ diện ở đây thì chẳng khác nào tự chuốc phiền phức.
“Cảm ơn ông anh.” Ta rốt cuộc nói thành lời.
Thủ vệ ngạc nhiên, cười cười với ta: “Vào thành đi.”
Ta gật đầu, cất bước.
Dù không quen thuộc với nơi này, nhưng phủ Thái thú chắc chắn là một tòa kiến trúc bề thế, nằm cố định một chỗ, không hề khó tìm. Đi lòng vòng một chút trong thành, ta đã nhanh chóng xác định được mục tiêu, lại đi thêm chút nữa, đã tìm được cửa hông. Ta phát huy tính năng động linh hoạt của mình, trèo tường mà vào.
Bước cuối cùng này có chút sai lầm. Lúc ta dẫm lên tường, trước mặt có hai tên gia nhân đi qua, may mà bọn họ đưa lưng về phía ta. Động tác của ta nhẹ nhàng lại, cũng không bị phát hiện ra.
“… Phù! Nguy hiểm quá nguy hiểm quá!”
Sau khi mấy người kia đi xa, ta vội nhảy xuống bờ tường, sau đó có chút hoa mắt. Tòa nhà cực lớn, nhìn thoáng qua có rất nhiều hành lang lối rẽ, lỡ đi nhầm thì cũng không có gì phải xấu hổ.
“Kỳ thật đi thẳng đến nha môn cũng được, nhưng nơi đó nhiều người nhiều tai mắt, không chừng sẽ bị ai đó bắt gặp.” Ta gãi đầu, “Lại nói, bây giờ còn chưa vẽ được bản đồ ra, dù sao cũng phải tìm một nơi an tĩnh có bút có mực, giải quyết vấn đề này trước.”
Suy xét tình hình, thư phòng của phủ đệ Thái thú là lựa chọn cực tốt. Ông ấy làm việc ở nha môn, ta làm việc ở đây, không ai quấy rầy ai.
Tóm lại là đi xem cái đã.
Quyết định xong, ta len lén đi men theo hướng hai gia nhân vừa đi. Bọn họ bước rất nhanh, qua khỏi hành lang đã chẳng thấy bóng người. Ta đành dỏng tai lên, cẩn thận nghe ngóng, phát giác ra một bên khá ồn ào, một bên lại yên tĩnh.
Vào giờ này, nơi ầm ĩ tất nhiên là hậu viện nhà Thái thú, nơi yên tĩnh… xác định phương hướng một chút, ta chọn một lối đi gần trung tâm phủ đệ, bắt đầu di chuyển.
Tuyệt vời, không có ai, đi lẹ!
Từ từ, có người, núp!
Lưng dán sát tường, ta nín thở, nhìn qua lớp cửa sổ khắc hoa thấy có mấy bóng người đi ngang. Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, nói lão gia có khách, không cho bất kỳ ai đến gần.
Thanh âm đi vào đi vào tai trái, đi ra tai phải. Ta hết sức chuyên chú nhìn bọn họ, mắt thấy người đi xa rồi liền vội vàng hoạt động chân cẳng, tiếp tục chạy về phía trước.
Thư phòng rốt cuộc ở đâu? Có phải cái nơi có cây trúc trước sân đó không? —— Người đọc sách đều chú trọng “phong thái quân tử”, hẳn là thích bày trí kiểu này. Hơn nữa lúc rảnh rỗi còn có thể ngồi trước cửa ngẫm nghĩ đạo lý, một bụi trúc nhiều công dụng…
Ta cảm thấy suy nghĩ này rất hợp lý, vì vậy bước chân càng nhanh. Tới trước cửa viện, thấy bên trong chẳng có ai cả, ta vui mừng chọc một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào bên trong, đúng là cực kỳ an tĩnh.
Ở xa xa là kệ sách, phía ngoài là thư án, trên án có giấy bút mà ta cần. Bên cạnh nghiên mực có một bình men ngọc, cắm nhánh hoa phong lan nở rộ.
Hương khí sạch sẽ yên tĩnh xộc vào mũi, ta trong lòng càng nhẹ nhàng, vội đi vòng qua, đẩy cửa bước vào.
Tuy không biết bao giờ Thái thú quay lại, nhưng chuyện trước mắt cần làm xong càng nhanh càng tốt. Không có thời gian thưởng thức thêm cách bày trí căn phòng, ta lao thẳng đến thư án, bắt đầu mài mực.
Phải cảm ơn Tạ Ngọc Hành từng đốc thúc ta học hành. Không có y, dù có tới được chỗ này, ta cũng luống cuống không biết làm sao. Còn chưa qua bao lâu, ta đã lần nữa nhớ đến Tạ Ngọc Hành…
Ta cầm bút, trước tiên viết mấy chữ “núi Thái Bình”, “ma giáo”, “tàn nhẫn độc ác”, “hại vô số người”. Sau đó ta bình tâm tĩnh khí, lấy thành Cảnh Dương làm xuất phát điểm, vẽ ra bản đồ đã suy tính suốt mấy ngày qua.
Để tránh việc Thái thú xem không hiểu, ta cẩn thận ghi chú thêm rất nhiều ở bên lề: “Ở đây có một cây hòe già”, “Ở đây nhiều ngã rẽ, chỉ nên đi bên phải”. Đến khi ngừng bút, trên tờ giấy tuyên đã chi chít chữ. Cảm thấy còn chưa đủ, ta lấy thêm một tờ giấy, trầm ngâm một chút, viết cơ cấu nhân sự trong Thái Bình Môn.
Cầm đầu là Thẩm Thông, kế tiếp là Mục Dương, Thành Vu Thanh. Để phòng hờ, ta viết cả tên mình vào, ghi chú tương tự: “Người này tuy còn trẻ, nhưng ác độc tàn nhẫn không thua gì mấy kẻ trên, còn tu Thông Thiên Quyết, nhất định phải lưu ý”, đại loại là thế. Sau đó ta viết tiếp mấy tên thủ hạ mình nhìn thấy ở Nghị Sự Đường và mấy đứa con nuôi khác của lão súc sinh… Tiếc rằng ta chỉ biết viết chữ, không biết vẽ tranh, bằng không thì đã vẽ luôn mấy cái lệnh truy nã rồi.
Vừa múa bút vừa nghiền ngẫm xem mình còn để sót cái gì không, bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ta cũng không phải hoàn toàn thả lỏng, chỉ là lần nào nhìn ra ngoài cửa sổ cũng thấy vẫn còn là ban ngày. Quan cai quản một thành, chắc là không tan làm sớm đâu —— Chờ chút, bên ngoài có tiếng gì đó?
Tay cầm bút của ta khựng lại, cả người nhào đến cửa phòng xem xét. Không phải ảo giác, thật sự có người vừa nói chuyện vừa đi về phía thư phòng.
Đồng tử ta co rụt lại, một giọng nói nhẹ nhàng không biết từ đâu vang lên, chui vào đầu ta: “—— Lão gia có khách, không cho bất kỳ ai đến gần…”
Chết tiệt! “Lão gia” trong miệng gia nhân và nha hoàn ở phủ Thái thú còn có thể là ai? Hóa ra đáp án đã được tiết lộ từ sớm, vậy mà ta lại chẳng nghĩ ra.
Nhanh chóng đặt bút xuống, qua quay đầu nhìn xung quanh. Thoát ra từ cửa sổ có lẽ là một lựa chọn tốt, nhưng người đã đến quá gần, mở cửa gây ra tiếng động, vậy thì chỉ có thể núp. May mà thư phòng của thái thú không quá trống trải, nghĩ đến chuyện này, ta đã xác định được vài chỗ có thể ẩn thân.
Trước khi người đến trước cửa, ta vội vàng nhét mình vào phía sau một tấm bình phong. Vừa mới cúi đầu xác nhận mình đã được che giấu kín kẽ từ đầu đến chân, không có sơ hở, bên tai đã nghe được tiếng kẽo kẹt.
Cùng với đó là tiếng đối thoại. Phán đoán từ tiếng bước chân, có rất nhiều người tới, nhưng chỉ có hai người đang trò chuyện. Một người nói: “Còn phải làm phiền Chúc Thái thú nhiều.” Một người nói: “Không không, đều theo lệnh mà làm thôi.”
À, Thái thú Cảnh Dương họ Chúc.
Ta thầm nghĩ, đồng thời cũng cảm thấy giọng nói đầu tiên có chút quen tai. Chỉ là vắt óc suy nghĩ một hồi vẫn chẳng nhớ được gì, ta thở dài trong lòng, tập trung che giấu hơi thở, cố gắng đợi mấy người này rời đi.
Bọn họ lại không chiều ý ta, cứ ở đó nói một đống lời khô khan. Qua hồi lâu, không chỉ hai người, mà mấy người còn lại cũng góp lời: “… Chúc Thái thú vừa được điều đến Cảnh Dương, không hiểu rõ thế lực giang hồ ở đây cũng là lẽ thường. Chỉ là nếu cứ kéo dài tình trạng này, lần khảo hạch tới sợ là không có kết quả tốt.”
“Thiên hạ này dù sao cũng là thiên hạ của triều đình, của hoàng đế, chứ không phải thiên hạ của người trong giang hồ!”
“Đúng đúng đúng.” Chúc Thái thú vội đáp, “Ngài nói rất phải.”
“Khai Dương.” Là giọng người nói chuyện lúc đầu, “Hiện tại không phải lúc nói mấy lời này.”
“Vâng.” Người hùng hồn tuyên bố “thiên hạ của triều đình” cung kính đáp lời. Thanh âm truyền đến sau tấm bình phong, ta nghiêng đầu, dần thấy rõ ràng hơn.
Nhóm người này là quan viên triều đình, hơn nữa còn có thành kiến với thế lực giang hồ? Cũng không có gì kỳ lạ, nhưng…
Người kia tên “Khai Dương” à?
Cái tên này và giọng nói ban nãy đều khiến ta cảm thấy rất quen tai. Ta cúi đầu, suy ngẫm theo dùng cảm giác mơ hồ như sương như khói, kéo tơ lột kén, bóc tách từng chút một ——
“Ngọc Hành.” Giọng nói lại cất lên, “Ngươi đang làm gì vậy?”
“…!”
Ta nghe được tiếng tim mình đập!
Không phải nhịp đập bình thường, mà là tiếng “thình thịch” như sấm dậy trời xuân. Ta gần như quên hít thở, đầu óc choáng váng, không thể đứng vững.
Ngọc Hành… Tạ Ngọc Hành… Người trong lòng ta.
Hốc mắt ta nóng lên, xoang mũi chua xót. Dù biết rõ nguy hiểm, ta vẫn không nhịn được mà âm thầm thò đầu ra, nhìn nhóm người đang đứng trong phòng.
Không sai! Có người đang ngồi trên ghế, có người đang uống trà, có người nói chuyện. Một, hai, ba, bốn người… chẳng phải là mấy người từng đánh nhau với Thái Bình Môn vào cái ngày bọn chúng đến đón ta đó sao?
Là các sư huynh đệ của Tạ Ngọc Hành! Từ từ, triều đình, Tạ Ngọc Hành có dính líu với triều đình à?
Ta nhất thời mờ mịt, nhưng chuyện quan trọng hơn là phải tìm được Tạ Ngọc Hành. Tầm mắt đảo khắp phòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng y đâu cả.
Ta càng sốt ruột hơn, rốt cuộc, có người đáp lời người ban nãy. Dường như chính là người vừa được gọi là “Ngọc Hành” kia: “Các ngươi nhìn xem, trên cánh cửa sổ kia có một cái lỗ nhỏ đúng không.”
Ta ngơ ngác nhìn lại.
Người vừa lên tiếng có một gương mặt ta chưa bao giờ gặp qua, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn xa lạ với ta.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
… Có quá nhiều vấn đề, chuyện gì đang xảy ra vậy!
Tiểu Thẩm: (Thám tử lừng danh đẩy kính.jpg) Sự thật chỉ có một!
Tiểu Tạ: (nghi hoặc) Là gì vậy?
Tiểu Thẩm: (chớp mắt) (chạm ngón tay vào nhau) (nhìn trời)