Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 25: Thẩm Thông
Lão có thể giết ta.
Lão thật sự sẽ giết ta!
—— Bùng nổ cùng cơn đau là dòng suy nghĩ này. Đã từng được Tạ Ngọc Hành cưng chiều, được người Thái Bình Môn kính trọng, đây là lần đầu tiên ta gặp được người có một thái độ hoàn toàn khác. Khinh miệt và tàn nhẫn, tựa hồ ta chẳng phải là cái tên “thiếu chủ vẫn luôn được Chưởng môn đại nhân xem trọng nhất”, mà là một nô bộc có thể bị lão tùy ý giết bất cứ lúc nào!
Này…
Thật ra, cũng nằm trong dự đoán của ta.
Ma giáo mà, đâu ra nhân nghĩa lễ trí? Hơn nữa, ta cũng đâu phải con ruột của Thẩm Thông. Ta có chết thì vẫn còn một đống “huynh đệ” hoan hô nhảy nhót kia kìa.
Nhưng ta vẫn trở lại, trước là muốn cứu người, sau là ôm tâm lý cầu may. Hiện giờ cái sau xem như biến mất rồi, còn cái trước, lúc này không còn thời gian mà nghĩ nữa.
Liên tiếp roi thứ hai, roi thứ ba của Thẩm Thông đã vung ra, khí thế rào rạt quất lên người ta. Ta đã bao giờ bị ăn đòn thế này đâu, nhất thời kêu la thảm thiết. Nhưng la thì la, trong lòng vẫn có vài phần an tâm.
Đau thật đó, nhưng là một người tập võ, biết rõ tình trạng thân thể mình, ta nhận ra Thẩm Thông hiện tại không có ý giết ta. Mấy roi này đánh rất lộn xộn, chỉ thuần túy trút giận, mà cân nhắc đến lời nói và thái độ của đám người Vương Bá Hổ, Tôn Nhị Hỉ, ta đoan chắc võ công Thẩm Thông vượt xa ta. Hơn nữa, ta thầm suy đoán, giống như ta có thủ đoạn để khống chế cấp dưới, Thẩm Thông nhất định cũng có cách khống chế ta, nếu muốn giết cũng không cần bày vẽ như thế. Mà hiện tại càng phô trương, khả năng sống sót của ta càng cao.
… Nhưng lý lẽ là một chuyện, đau đớn lại là chuyện khác.
Ta bắt đầu hướng về phía Thẩm Thông xin tha, liên tục nhận lỗi về phía mình, còn lỗi gì thì tự lão suy diễn đi. Đồng lời ta cũng lén dùng cách giảm đau mà Tạ Ngọc Hành từng chỉ. Hồi trước, y thấy ta cả người thương tích, lần nào thay thuốc cũng khó chịu, thế nên dùng tới điểm huyệt, điều tức, cùng một đống phương pháp giảm đau khác giúp ta thoải mái hơn. Bây giờ y không có ở đây, ta đành tự mình dùng đến mấy chiêu trò nho nhỏ này.
Trong lòng ta lại rầu rĩ, ngoài miệng vẫn tiếp tục xuống nước. Sau khi ta la lên ba chữ “mất trí nhớ”, Thẩm Thông mới ngừng roi, tay vẫn còn cầm hung khí, vậy mà cả người vẫn duy trì được khí chất thoát tục xuất trần, quả thực…
Quá giả tạo mà!
Ta thầm mắng “lão súc sinh” tám trăm lần, trên miệng nhanh chóng thêm mắm dặm muối, nói ta bị kẻ gian hãm hại, có một thời gian dài không biết mình là ai, đang ở đâu. Cũng may nhóm người Vương Bá Hổ trung thành, rốt cuộc tìm được ta. Bản thân ta cũng rất nỗ lực, tuy vẫn chưa hồi phục ký ức, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng bọn Vương Bá Hổ, ta đã có thể dùng đến Thông Thiên Quyết, đánh cho đám gian tặc kia tối tăm mặt mũi, chạy vắt giò lên cổ.
Ôi, hy vọng sau này sẽ có cơ hội trực tiếp xin lỗi Tạ Ngọc Hành, ta không nên nói về y như vậy.
Im lặng suy nghĩ một chút, ta lại nói: “Một đường trở về, hài nhi nghe Vương Bá Hổ nói không ít chuyện ở Thái Bình Môn. Tuy vẫn chưa nhớ lại việc trước kia, nhưng trong lòng cũng dâng trào cảm xúc, chỉ mong sớm ngày trở về, trợ phụ thân hoàn thành đại nghiệp!”
Đám người Vương Bá Hổ quỳ bên cạnh ta. Qua khóe mắt, ta nhìn thấy một đám ác nhân mà bình thường chạy trốn còn không kịp, lúc này lại vì những lời của ta mà lộ ra vẻ mặt đầy tự hào. Ta thầm cười lạnh, trên mặt lại là vẻ trịnh trọng và kiên quyết.
Thẩm Thông đứng trước mặt quan sát, lần đầu tiên để lộ ra sự ngạc nhiên.
“Phù Nhi,” Lão gọi ta, “Ngươi thật sự không nhớ gì hết sao?”
Ta vội vàng điều chỉnh thái độ mình thành “hổ thẹn”, cúi gằm mặt, căng vai đáp lời: “Đúng vậy.”
Ngươi không phải thiếu gia tửu lầu, mà là thiếu chủ ma giáo — từ khi quyết định lên núi, suy nghĩ này đã luôn vây quanh ta. Hơn nữa, sau khi nghe được thiết lập nhân vật của mình từ chỗ đám người Lưu Tùng, những lúc ta thất thần suy nghĩ, quá nửa đều là cân nhắc mình nên có thái độ như thế nào sau khi trở lại núi Thái Bình.
Tuy mất trí nhớ làm tâm tính ta thay đổi rất nhiều, hận không thể xả thịt bản thân mình trước kia, nhưng đến Thái Bình Môn rồi, vẫn phải hành sự theo phong cách ngoan độc của bọn ác nhân.
Ít nhất cũng nên giả vờ như thế.
Một lần nữa tự nhủ rằng những kẻ ở đây đều là trừng phạt đúng tội, chết chưa hết tội, ta nhanh chóng lướt qua những gương mặt đang hiện diện tại Nghị Sự Đường. Ngoại trừ những người cùng ta trở về thì còn hai người đàn ông ngồi hai bên trái phải của Thẩm Thông. Một người thì cao to vạm vỡ, gương mặt tươi cười; một người gầy còm, gió thổi là bay, sắc mặt lại tối tăm. Đây hẳn là hai Hộ pháp mà Vương Bá Hổ đề cập qua, cũng là người từng giao thủ với Tạ Ngọc Hành trong câu chuyện của y.
Dù xét đến tình hình hiện tại, câu chuyện đó hẳn là giả, nhưng ta vẫn cảnh giác hai người bọn họ.
Sau hai Hộ pháp là vài “trưởng lão” mà ta chẳng biết ai là ai, nhưng cũng có chút quyền hành trong Thái Bình Môn. Tiếp đó nữa là vài người trẻ tuổi, xấp xỉ ta, và dường như đang rất phấn khích trước tình cảnh của ta.
Trong lòng đã có phán đoán về thân phận của bọn họ, ta lập tức âm u liếc sang, nỗ lực trưng ra một ánh mắt uy hiếp “Các ngươi dám cả gan thừa lúc ta không có ở đây mà nói nhăng nói cuội với phụ thân, hòng thay thế vị trí của ta thì đừng trách ta trả thù. Ta còn chưa chết mà các ngươi đã đòi trèo lên đầu lên cổ ta rồi, thế thì ta xử lý các ngươi trước, dọn sạch chướng ngại”.
Có lẽ nhờ uy nghi trước kia còn sót lại, mấy người bị ta nhìn vào thật sự chậm chạp quay đầu sang hướng khác, sắc mặt trắng bệch.
Ta: “…”
Được rồi, nhắc lại, hiện tại ngươi là ma đầu, còn là một ma đầu đang cố gắng hết sức sinh tồn dưới trướng Thẩm Thông.
Nhưng Thẩm Thông quả thật bắt được “trọng điểm” từ lời nói của ta, bắt đầu dò hỏi “kẻ gian” Tạ Ngọc Hành đã làm gì ta. Ta đã có tính toán rồi, liền bóp méo một phần những gì đám người Vương Bá Hổ biết, hồi đáp lão: “Người này hiển nhiên không có ý tốt, biết ta mất trí nhớ nhưng vẫn cứ nhắc đến chuyện trước kia, e rằng muốn thăm dò tình hình Thái Bình Môn từ chỗ hài nhi!”
Thẩm Thông cao thâm khó dò, đáp lại ta một chữ: “Ừm.”
Ta lại lén lút mắng “lão súc sinh”, sau đó mới từ tốn kể tiếp, nói mình trong họa có phúc, cái gì cũng không nhớ được, thế nên gian tặc cũng bó tay. Đối phương muốn thả ta đi, nhưng tiếc nuối cái giá đã trả, ngược lại khiến ta biết được một chút về chúng.
“Hài nhi ngu ngốc.” Ta hổ thẹn nói với Thẩm Thông, “Không thể nhân cơ hội đó mà tìm hiểu nhiều hơn.”
Ngữ điệu Thẩm Thông có chút thay đổi: “Phù Nhi, ngươi moi được gì từ miệng được chúng?”
Ta nghe vậy, hàng mày khẽ giật, giọng nói vẫn giữ nguyên: “Tên trộm vẫn luôn ở cùng ta và những kẻ khác đều đến từ một môn phái. Dựa vào khẩu âm và khẩu vị, ta đoán bọn họ hẳn là người phương bắc. Tuy không rõ xuất thân sư môn nào, nhưng ai nấy bản lĩnh không tầm thường. Bản thân kẻ trộm dùng kiếm, trong các sư huynh đệ y có người tinh thông y thuật.
Lo lắng không? Có chứ.
Rút lui không? Muốn rút cũng phải chờ đám giáo chúng ma giáo này cho phép. Xem ra, hiện tại chưa được rồi.
Ta căng da đầu nói bừa. Sau đoạn “đến từ một môn phái” đều là ta thuận miệng bịa ra, nhưng “bịa” cũng phải có kỹ thuật, lời nói có thể mơ hồ, nhưng không được trước sau bất nhất. Cuối cùng ta còn bổ sung thêm là mình không có thông tin đầy đủ, khó phân định được mấy lời này là thật hay giả. May mà trước đó có một kẻ bị bắt giữ ở núi Thái Bình, nếu có thể đối chiếu thông tin thu được từ hắn với thông tin của ta, có thể sẽ xác định được chuyện nào là thật.
Nói nôm na, chuyện ta đang làm chính là “gắp lửa bỏ tay người”.
Nếu nói đúng, thì là ta may mắn, được trời cao phù hộ; nếu không đúng, vậy thì là do Tạ Ngọc Hành xảo quyệt, chẳng trách ta được. Tuy ma giáo không phải là chỗ nói lý, nhưng so với “hoàn toàn vô lý” thì vẫn tốt hơn.
Thao thao bất tuyệt hồi lâu, ta phát giác ra từ Thẩm Thông đến hai Hộ pháp đều đang bị lời lẽ của ta làm dao động. Khi ta “đoán” Tạ Ngọc Hành có thể đến từ nơi nào, ánh mắt gã Hộ pháp to con sáng lên. Còn gã Hộ pháp gầy bên phải lại nhếch mép cười, gương mặt đã u ám càng thêm đáng sợ.
Nếu lúc này Thẩm Thông lại giơ roi lên, ta còn có thể đoán phản ứng của bọn họ là vì những gì ta nói quá hoang đường. Nhưng Thẩm Thông chỉ ra hiệu cho ta “tiếp tục”, thỉnh thoảng hỏi sâu vào vấn đề nào đó, hỏi xong lại trầm ngâm, trao đổi ánh mắt với hai người hai bên, trong lòng ta đột nhiên nảy lên một suy nghĩ to gan.
Bọn họ tin!
Không chỉ tin, mà còn bắt đầu nghiêm túc phân tích vấn đề hòng tìm ra nơi đám người Tạ Ngọc Hành ẩn thân, lấy lại cung thần, tiếp tục đại nghiệp.
Tim ta dọng thình thịch trong lồng ngực, nhịp đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Đồng thời, ta cũng có một ý tưởng táo bạo: Có lẽ kế hoạch ban đầu của ta sai rồi. Nhanh chóng quay lại Thái Bình Môn, tìm kiếm manh mối về Tạ Ngọc Hành trong miệng tù nhân kia để lần ra tung tích y ấy à?… Kịch bản ấy đẹp, nhưng hiện thực đã rẽ sang hướng khác rồi. Không ngoài dự đoán, mọi người ở đây sợ là còn chẳng biết nhiều bằng ta! Mà ý là Tạ Ngọc Hành còn trước sau giấu giếm, chẳng có câu nào là thật đấy.
Nói cách khác, trong hơn một tháng “thiếu chủ ma giáo Thẩm Phù” không có ở đây, công tác thẩm vấn của Thái Bình Môn chả có tiến triển gì. Môn nhân bó tay hết cách, đúng lúc này ta trở về, mang đến cho bọn họ một góc nhìn hoàn toàn mới.
Đúng là tốt… tốt cái khỉ gì chớ!
Đầu óc ta điên cuồng hoạt động, tức tốc suy xét “lời nói thật” nãy giờ, khẳng định mình chưa nói ra cái gì có thể làm bại lộ thân phận Tạ Ngọc Hành —— thực ra ta cũng mù mờ về chuyện này —— rốt cuộc cũng thoáng nhẹ nhõm. Nhưng ta vẫn ra vẻ thấp thỏm, lần nữa cường điệu rằng mình chỉ lặp lại những gì đã nghe chứ không đảm bảo tính thật giả. Tất nhiên, lời khai của tù binh kia cũng rất quan trọng.
Nói đến đây, tình hình của cái kẻ xui xẻo bị bắt cũng được hé lộ. Ban đầu ta còn tưởng cùng lắm thì người chịu trách nhiệm thẩm vấn xuống tay quá nặng, tù nhân lại bị thương, không chịu nổi mà tắt thở rồi. Không ngờ, nghe xong lời ta nói, Thẩm Thông cười lạnh: “Hắn chạy rồi.”
Ta sửng sốt.
Như thể trước mắt mình là một khung cảnh huy hoàng, trong đó ta được bổ nhiệm làm nhân tố chủ chốt dẫn một đám người Thái Bình Môn rầm rộ xuống núi, nửa đường bỏ trốn, tìm đến quan phủ yêu cầu xuất binh giải cứu những người dân đang bị giam cầm.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm: Mấy người… còn ép nữa là ta trổ hết tài năng đấy nhá!
Tiểu Tạ (xoa đầu) (đau lòng)
Lão thật sự sẽ giết ta!
—— Bùng nổ cùng cơn đau là dòng suy nghĩ này. Đã từng được Tạ Ngọc Hành cưng chiều, được người Thái Bình Môn kính trọng, đây là lần đầu tiên ta gặp được người có một thái độ hoàn toàn khác. Khinh miệt và tàn nhẫn, tựa hồ ta chẳng phải là cái tên “thiếu chủ vẫn luôn được Chưởng môn đại nhân xem trọng nhất”, mà là một nô bộc có thể bị lão tùy ý giết bất cứ lúc nào!
Này…
Thật ra, cũng nằm trong dự đoán của ta.
Ma giáo mà, đâu ra nhân nghĩa lễ trí? Hơn nữa, ta cũng đâu phải con ruột của Thẩm Thông. Ta có chết thì vẫn còn một đống “huynh đệ” hoan hô nhảy nhót kia kìa.
Nhưng ta vẫn trở lại, trước là muốn cứu người, sau là ôm tâm lý cầu may. Hiện giờ cái sau xem như biến mất rồi, còn cái trước, lúc này không còn thời gian mà nghĩ nữa.
Liên tiếp roi thứ hai, roi thứ ba của Thẩm Thông đã vung ra, khí thế rào rạt quất lên người ta. Ta đã bao giờ bị ăn đòn thế này đâu, nhất thời kêu la thảm thiết. Nhưng la thì la, trong lòng vẫn có vài phần an tâm.
Đau thật đó, nhưng là một người tập võ, biết rõ tình trạng thân thể mình, ta nhận ra Thẩm Thông hiện tại không có ý giết ta. Mấy roi này đánh rất lộn xộn, chỉ thuần túy trút giận, mà cân nhắc đến lời nói và thái độ của đám người Vương Bá Hổ, Tôn Nhị Hỉ, ta đoan chắc võ công Thẩm Thông vượt xa ta. Hơn nữa, ta thầm suy đoán, giống như ta có thủ đoạn để khống chế cấp dưới, Thẩm Thông nhất định cũng có cách khống chế ta, nếu muốn giết cũng không cần bày vẽ như thế. Mà hiện tại càng phô trương, khả năng sống sót của ta càng cao.
… Nhưng lý lẽ là một chuyện, đau đớn lại là chuyện khác.
Ta bắt đầu hướng về phía Thẩm Thông xin tha, liên tục nhận lỗi về phía mình, còn lỗi gì thì tự lão suy diễn đi. Đồng lời ta cũng lén dùng cách giảm đau mà Tạ Ngọc Hành từng chỉ. Hồi trước, y thấy ta cả người thương tích, lần nào thay thuốc cũng khó chịu, thế nên dùng tới điểm huyệt, điều tức, cùng một đống phương pháp giảm đau khác giúp ta thoải mái hơn. Bây giờ y không có ở đây, ta đành tự mình dùng đến mấy chiêu trò nho nhỏ này.
Trong lòng ta lại rầu rĩ, ngoài miệng vẫn tiếp tục xuống nước. Sau khi ta la lên ba chữ “mất trí nhớ”, Thẩm Thông mới ngừng roi, tay vẫn còn cầm hung khí, vậy mà cả người vẫn duy trì được khí chất thoát tục xuất trần, quả thực…
Quá giả tạo mà!
Ta thầm mắng “lão súc sinh” tám trăm lần, trên miệng nhanh chóng thêm mắm dặm muối, nói ta bị kẻ gian hãm hại, có một thời gian dài không biết mình là ai, đang ở đâu. Cũng may nhóm người Vương Bá Hổ trung thành, rốt cuộc tìm được ta. Bản thân ta cũng rất nỗ lực, tuy vẫn chưa hồi phục ký ức, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng bọn Vương Bá Hổ, ta đã có thể dùng đến Thông Thiên Quyết, đánh cho đám gian tặc kia tối tăm mặt mũi, chạy vắt giò lên cổ.
Ôi, hy vọng sau này sẽ có cơ hội trực tiếp xin lỗi Tạ Ngọc Hành, ta không nên nói về y như vậy.
Im lặng suy nghĩ một chút, ta lại nói: “Một đường trở về, hài nhi nghe Vương Bá Hổ nói không ít chuyện ở Thái Bình Môn. Tuy vẫn chưa nhớ lại việc trước kia, nhưng trong lòng cũng dâng trào cảm xúc, chỉ mong sớm ngày trở về, trợ phụ thân hoàn thành đại nghiệp!”
Đám người Vương Bá Hổ quỳ bên cạnh ta. Qua khóe mắt, ta nhìn thấy một đám ác nhân mà bình thường chạy trốn còn không kịp, lúc này lại vì những lời của ta mà lộ ra vẻ mặt đầy tự hào. Ta thầm cười lạnh, trên mặt lại là vẻ trịnh trọng và kiên quyết.
Thẩm Thông đứng trước mặt quan sát, lần đầu tiên để lộ ra sự ngạc nhiên.
“Phù Nhi,” Lão gọi ta, “Ngươi thật sự không nhớ gì hết sao?”
Ta vội vàng điều chỉnh thái độ mình thành “hổ thẹn”, cúi gằm mặt, căng vai đáp lời: “Đúng vậy.”
Ngươi không phải thiếu gia tửu lầu, mà là thiếu chủ ma giáo — từ khi quyết định lên núi, suy nghĩ này đã luôn vây quanh ta. Hơn nữa, sau khi nghe được thiết lập nhân vật của mình từ chỗ đám người Lưu Tùng, những lúc ta thất thần suy nghĩ, quá nửa đều là cân nhắc mình nên có thái độ như thế nào sau khi trở lại núi Thái Bình.
Tuy mất trí nhớ làm tâm tính ta thay đổi rất nhiều, hận không thể xả thịt bản thân mình trước kia, nhưng đến Thái Bình Môn rồi, vẫn phải hành sự theo phong cách ngoan độc của bọn ác nhân.
Ít nhất cũng nên giả vờ như thế.
Một lần nữa tự nhủ rằng những kẻ ở đây đều là trừng phạt đúng tội, chết chưa hết tội, ta nhanh chóng lướt qua những gương mặt đang hiện diện tại Nghị Sự Đường. Ngoại trừ những người cùng ta trở về thì còn hai người đàn ông ngồi hai bên trái phải của Thẩm Thông. Một người thì cao to vạm vỡ, gương mặt tươi cười; một người gầy còm, gió thổi là bay, sắc mặt lại tối tăm. Đây hẳn là hai Hộ pháp mà Vương Bá Hổ đề cập qua, cũng là người từng giao thủ với Tạ Ngọc Hành trong câu chuyện của y.
Dù xét đến tình hình hiện tại, câu chuyện đó hẳn là giả, nhưng ta vẫn cảnh giác hai người bọn họ.
Sau hai Hộ pháp là vài “trưởng lão” mà ta chẳng biết ai là ai, nhưng cũng có chút quyền hành trong Thái Bình Môn. Tiếp đó nữa là vài người trẻ tuổi, xấp xỉ ta, và dường như đang rất phấn khích trước tình cảnh của ta.
Trong lòng đã có phán đoán về thân phận của bọn họ, ta lập tức âm u liếc sang, nỗ lực trưng ra một ánh mắt uy hiếp “Các ngươi dám cả gan thừa lúc ta không có ở đây mà nói nhăng nói cuội với phụ thân, hòng thay thế vị trí của ta thì đừng trách ta trả thù. Ta còn chưa chết mà các ngươi đã đòi trèo lên đầu lên cổ ta rồi, thế thì ta xử lý các ngươi trước, dọn sạch chướng ngại”.
Có lẽ nhờ uy nghi trước kia còn sót lại, mấy người bị ta nhìn vào thật sự chậm chạp quay đầu sang hướng khác, sắc mặt trắng bệch.
Ta: “…”
Được rồi, nhắc lại, hiện tại ngươi là ma đầu, còn là một ma đầu đang cố gắng hết sức sinh tồn dưới trướng Thẩm Thông.
Nhưng Thẩm Thông quả thật bắt được “trọng điểm” từ lời nói của ta, bắt đầu dò hỏi “kẻ gian” Tạ Ngọc Hành đã làm gì ta. Ta đã có tính toán rồi, liền bóp méo một phần những gì đám người Vương Bá Hổ biết, hồi đáp lão: “Người này hiển nhiên không có ý tốt, biết ta mất trí nhớ nhưng vẫn cứ nhắc đến chuyện trước kia, e rằng muốn thăm dò tình hình Thái Bình Môn từ chỗ hài nhi!”
Thẩm Thông cao thâm khó dò, đáp lại ta một chữ: “Ừm.”
Ta lại lén lút mắng “lão súc sinh”, sau đó mới từ tốn kể tiếp, nói mình trong họa có phúc, cái gì cũng không nhớ được, thế nên gian tặc cũng bó tay. Đối phương muốn thả ta đi, nhưng tiếc nuối cái giá đã trả, ngược lại khiến ta biết được một chút về chúng.
“Hài nhi ngu ngốc.” Ta hổ thẹn nói với Thẩm Thông, “Không thể nhân cơ hội đó mà tìm hiểu nhiều hơn.”
Ngữ điệu Thẩm Thông có chút thay đổi: “Phù Nhi, ngươi moi được gì từ miệng được chúng?”
Ta nghe vậy, hàng mày khẽ giật, giọng nói vẫn giữ nguyên: “Tên trộm vẫn luôn ở cùng ta và những kẻ khác đều đến từ một môn phái. Dựa vào khẩu âm và khẩu vị, ta đoán bọn họ hẳn là người phương bắc. Tuy không rõ xuất thân sư môn nào, nhưng ai nấy bản lĩnh không tầm thường. Bản thân kẻ trộm dùng kiếm, trong các sư huynh đệ y có người tinh thông y thuật.
Lo lắng không? Có chứ.
Rút lui không? Muốn rút cũng phải chờ đám giáo chúng ma giáo này cho phép. Xem ra, hiện tại chưa được rồi.
Ta căng da đầu nói bừa. Sau đoạn “đến từ một môn phái” đều là ta thuận miệng bịa ra, nhưng “bịa” cũng phải có kỹ thuật, lời nói có thể mơ hồ, nhưng không được trước sau bất nhất. Cuối cùng ta còn bổ sung thêm là mình không có thông tin đầy đủ, khó phân định được mấy lời này là thật hay giả. May mà trước đó có một kẻ bị bắt giữ ở núi Thái Bình, nếu có thể đối chiếu thông tin thu được từ hắn với thông tin của ta, có thể sẽ xác định được chuyện nào là thật.
Nói nôm na, chuyện ta đang làm chính là “gắp lửa bỏ tay người”.
Nếu nói đúng, thì là ta may mắn, được trời cao phù hộ; nếu không đúng, vậy thì là do Tạ Ngọc Hành xảo quyệt, chẳng trách ta được. Tuy ma giáo không phải là chỗ nói lý, nhưng so với “hoàn toàn vô lý” thì vẫn tốt hơn.
Thao thao bất tuyệt hồi lâu, ta phát giác ra từ Thẩm Thông đến hai Hộ pháp đều đang bị lời lẽ của ta làm dao động. Khi ta “đoán” Tạ Ngọc Hành có thể đến từ nơi nào, ánh mắt gã Hộ pháp to con sáng lên. Còn gã Hộ pháp gầy bên phải lại nhếch mép cười, gương mặt đã u ám càng thêm đáng sợ.
Nếu lúc này Thẩm Thông lại giơ roi lên, ta còn có thể đoán phản ứng của bọn họ là vì những gì ta nói quá hoang đường. Nhưng Thẩm Thông chỉ ra hiệu cho ta “tiếp tục”, thỉnh thoảng hỏi sâu vào vấn đề nào đó, hỏi xong lại trầm ngâm, trao đổi ánh mắt với hai người hai bên, trong lòng ta đột nhiên nảy lên một suy nghĩ to gan.
Bọn họ tin!
Không chỉ tin, mà còn bắt đầu nghiêm túc phân tích vấn đề hòng tìm ra nơi đám người Tạ Ngọc Hành ẩn thân, lấy lại cung thần, tiếp tục đại nghiệp.
Tim ta dọng thình thịch trong lồng ngực, nhịp đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Đồng thời, ta cũng có một ý tưởng táo bạo: Có lẽ kế hoạch ban đầu của ta sai rồi. Nhanh chóng quay lại Thái Bình Môn, tìm kiếm manh mối về Tạ Ngọc Hành trong miệng tù nhân kia để lần ra tung tích y ấy à?… Kịch bản ấy đẹp, nhưng hiện thực đã rẽ sang hướng khác rồi. Không ngoài dự đoán, mọi người ở đây sợ là còn chẳng biết nhiều bằng ta! Mà ý là Tạ Ngọc Hành còn trước sau giấu giếm, chẳng có câu nào là thật đấy.
Nói cách khác, trong hơn một tháng “thiếu chủ ma giáo Thẩm Phù” không có ở đây, công tác thẩm vấn của Thái Bình Môn chả có tiến triển gì. Môn nhân bó tay hết cách, đúng lúc này ta trở về, mang đến cho bọn họ một góc nhìn hoàn toàn mới.
Đúng là tốt… tốt cái khỉ gì chớ!
Đầu óc ta điên cuồng hoạt động, tức tốc suy xét “lời nói thật” nãy giờ, khẳng định mình chưa nói ra cái gì có thể làm bại lộ thân phận Tạ Ngọc Hành —— thực ra ta cũng mù mờ về chuyện này —— rốt cuộc cũng thoáng nhẹ nhõm. Nhưng ta vẫn ra vẻ thấp thỏm, lần nữa cường điệu rằng mình chỉ lặp lại những gì đã nghe chứ không đảm bảo tính thật giả. Tất nhiên, lời khai của tù binh kia cũng rất quan trọng.
Nói đến đây, tình hình của cái kẻ xui xẻo bị bắt cũng được hé lộ. Ban đầu ta còn tưởng cùng lắm thì người chịu trách nhiệm thẩm vấn xuống tay quá nặng, tù nhân lại bị thương, không chịu nổi mà tắt thở rồi. Không ngờ, nghe xong lời ta nói, Thẩm Thông cười lạnh: “Hắn chạy rồi.”
Ta sửng sốt.
Như thể trước mắt mình là một khung cảnh huy hoàng, trong đó ta được bổ nhiệm làm nhân tố chủ chốt dẫn một đám người Thái Bình Môn rầm rộ xuống núi, nửa đường bỏ trốn, tìm đến quan phủ yêu cầu xuất binh giải cứu những người dân đang bị giam cầm.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm: Mấy người… còn ép nữa là ta trổ hết tài năng đấy nhá!
Tiểu Tạ (xoa đầu) (đau lòng)