Lương Cung Hành - Giang Sắc Mộ
Chương 18: Truy sát
Đối mặt tình cảnh này, trong đầu ta trống trơn.
Đi… Hình như không đi được.
Đánh… Đánh thắng nổi không?
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân bò lên sống lưng. Ta cả người cứng đờ, cố gắng nhớ tới những lần dùng nội lực đánh cây mơ, nhưng vẫn không có chút tự tin nào.
Lúc này, Tạ Ngọc Hành hành động.
Khi ta còn đang liên tục tự trấn an mình “Thẩm Phù, ngươi làm được. Tạ Ngọc Hành đã nói ngươi làm được”, y giật mạnh dây cương. Con ngựa của bọn ta chấn kinh, hai chân trước giơ lên cao, cơ thể dựng đứng, còn phát ra một tiếng hí dài ——
“Ôm chặt.” Tiếng nói của Tạ Ngọc Hành cũng vang lên. Đồng tử ta co rụt lại, không cần chờ y nhắc nhở, ta đã siết chặt eo y rồi. Sau đó là một phen trời đất quay cuồng, ta còn chưa kịp phản ứng, con ngựa lần nữa “lộc cộc” phi nước đại.
Ta kinh ngạc, chậm chạp nhận ra Tạ Ngọc Hành ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trước khi vướng dây bẫy ngựa thì đã kịp thời xoay đầu! Trước mặt là con đường mà bọn ta vừa đi qua. Nhóm ác nhân bị vứt bỏ lại phía sau, nhất thời không thể đuổi kịp.
Nguy cơ cứ thế bị hóa giải một cách dễ dàng, ta nửa ngạc nhiên, nửa cảm thấy may mắn, cũng một lần nữa nhận thức về tình trạng nguy hiểm của bọn ta. Chỉ trong thời gian ngắn, một loạt suy nghĩ chạy qua đầu ta: May mà hiện tại không ở nhà; Quan phủ đâu? Chẳng lẽ trơ mắt bọn ác nhân này hoành hành ngang ngược? Hiện tại đã thoát thân, nhưng chúng cũng đã biết phương hướng của bọn ta.
………
Vô số ý nghĩ chen chúc trong đầu khiến ta cả người cứng đờ, theo bản năng càng dựa sát vào Tạ Ngọc Hành. Nếu không có y, đụng phải đám người kia e rằng ta đã bị ——
Bị gì còn chưa nghĩ xong đã bị một thứ cắt ngang. Tay phải ta vẫn ôm Tạ Ngọc Hành, tay trái lại nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một mũi tên không dài tới một tấc.
Nhìn nó một lúc, ta chợt ý thức được: Đây chẳng lẽ là ‘bản năng của thân thể này’ mà Tạ Ngọc Hành từng nói? Từ từ, không ổn!
Tạ Ngọc Hành chuyên tâm phi ngựa, không thể quay đầu lại. Trong tình thế này, trách nhiệm lưu ý động tĩnh đám người phía sau thuộc về ta. Nhưng lòng ta kinh hoảng quá độ mà quên mất, suýt nữa đã để ám khí đả thương y!
Nhìn mũi tên nhỏ hình thù quái dị, ta cắn chặt răng, nỗi sợ và căm giận hòa trộn vào nhau. Ta quay đầu nhìn lại, đáng chết, đám người kia đã đuổi theo rồi!
Dẫn đầu là mấy tên đang vận khí chạy như điên, đằng sau là đồng bọn đang giục ngựa đuổi theo. Bọn chúng còn lôi theo mấy con ngựa không người, đợi chúng chạy đến, mấy tên đó liền phi thân nhảy lên ngựa!
Trốn thế nào đây? Còn có thể trốn không? Không ổn, tên dẫn đầu còn cầm thứ gì đó lóe sáng trên tay.
Ta banh mắt nhìn gã, hoàn toàn không phát giác ra mình đã tiến vào một trạng thái huyền diệu.
Ánh sáng nọ biến mất trên tay gã, lao về phía ta và Tạ Ngọc Hành, rõ ràng là một tốc độ mà mắt thường không theo kịp, ta lại có thể nhìn ra quỹ đạo của nó, hơn nữa còn chắc chắn mình có thể bắt được đó!
Không chỉ vậy ——
Ta vung cổ tay, trước khi mũi độc tiễn kia kịp tới nơi, ta đã ném ra mũi tên ban nãy mình tiếp được! Hành động này hoàn toàn không uổng sức, phía sau truyền tới một tiếng “rầm” vang dội, cái tên to gan đánh lén Tạ Ngọc Hành đã ngã nhào xuống đất.
Thấy cơ thể gã bị mấy con ngựa phía sau dẫm qua, chỉ có thể hét thảm, lòng ta cực kỳ sung sướng, đôi mắt nheo lại, tìm mục tiêu tiếp theo.
Lúc này, tiếng gió loáng thoáng truyền đến thanh âm của bọn chúng, hình như gọi “thiếu chủ” hay gì đó.
Ta sửng sốt, định thần lại.
Tuy đã biết Thái Bình Môn rất xem trọng cánh cung kia, nhưng “thiếu chủ” đích thân ra tay thì có chút ngoài dự kiến. Nhưng Tạ Ngọc Hành chưa từng nói cụ thể tình hình ở trong Thái Bình Môn cho ta nghe, không biết “thiếu chủ” có phải là một nhân vật quan trọng không, hay là hàng đổ đống dùng hoài không hết.
Ngón tay ta co giật, nhìn đám người đang truy đuổi, ta bắt đầu suy tư. Trước mắt, đám người kia có vẻ không định dùng ám khí nữa. Có thể là bị hành động vừa rồi của ta làm cho kinh sợ, cũng có thể đơn giản vì trong số bọn chúng không còn nhân tài nào biết dùng ám khí. Bất luận là lý do gì, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Nhưng trên tay ta chỉ còn một mũi độc tiễn, không đủ dùng…
Đang chần chừ không biết nên dùng nốt hay là giữ lại để uy hiếp khi cần, Tạ Ngọc Hành đột nhiên lên tiếng. Y chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Thẩm Phù, ôm chặt ta.”
Ta theo bản năng nghe lời, ngay sau đó, thấy Tạ Ngọc Hành nâng tay phải, đánh một chưởng lên người con ngựa!
Hiệu quả như dựng sào thấy bóng. Nếu nãy giờ con ngựa chỉ là chạy như điên, lúc này nó đã phát điên mà chạy! Ta bị xóc đến đầu váng mắt hoa, chỉ nhận thấy con ngựa sùi bọt mép, còn lại hết thảy là gió đập phần phật vào mặt, giống những lưỡi dao nhỏ cứa qua, khiến gò má ta đau rát.
Chưa hết, mái tóc dài của Tạ Ngọc Hành xưa nay luôn gọn gàng, lúc này bị thổi rối tung, quất vào mặt ta, nhất thời phủ đầy đầu đầy cổ ta. Ta giãy giụa né tránh, đáng tiếc như muối bỏ biển, cái gì cũng không nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy tay mình được nhét thứ gì đó.
Là cái gì? Ta miễn cưỡng suy đoán từ cảm giác, chỉ thấy nó hơi ẩm ướt, dày dặn, dài…
“Chạy cùng ngựa.” Giọng nói của Tạ Ngọc Hành vang lên, “Đừng ngừng lại. Đến khi nó dừng, ngươi tiếp tục chạy theo cách ta từng dạy ngươi. Đến thành Tử Vân lẩn trốn cho kỹ, tốt nhất là trà trộn vào phủ sai nha. Đám người kia dù muốn truy bắt cũng không dám liều lĩnh.”
Ta: “Blè blè blè…” Này tuyệt đối không phải là ta phản đối lời của Tạ Ngọc Hành, chỉ là tóc y chui vào miệng ta, “Hả? Ngươi vừa nói cái gì?”
Tạ Ngọc Hành tiếp tục: “Thôi, nói không chừng chúng dám liều thật. Nhưng một tòa thành lớn như vậy, người qua kẻ lại đông đúc, ngươi có thể ở trong đó đục nước béo cò. Tuy là hạ sách, nhưng cũng là một cách.”
Lúc này ta mới nghe rõ một chút: “Ừm, tiếc rằng không thể như trước, muốn ăn gì thì ăn.” Còn những chuyện khác, chẳng phải cũng như khoảng thời gian bọn ta sống ở trấn nhỏ kia thôi sao?
Tạ Ngọc Hành: “Trốn kỹ một chút. Bọn chúng ban đầu nhất định sẽ đi tìm, đây là khoảng thời gian cần cẩn thận nhất. Tìm không thấy ngươi, bọn chúng sẽ phải đến nơi khác. Nhưng ngươi ở trong thành không thấy người của Thái Bình Môn nữa cũng không được mất cảnh giác, có thể bọn chúng chỉ tạm thời ẩn thân, chờ ngươi lộ diện.”
“Ta hiểu rồi.” Ta đáp, “Nguyên lý cũng giống như lần trước ngươi bắn chim.”
Nghe ta nói vậy, Tạ Ngọc Hành tựa hồ cười nhẹ. Ngay cả trong tình cảnh này, ta vẫn có thể chọc y cười.
Hoặc là xóc nảy dữ dội khiến não ta thiếu không khí —— Mới vừa nghĩ như thế, Tạ Ngọc Hành đã lắc mình một cái, như một con cá nhanh nhẹn, hoặc một con mèo linh hoạt, cứ thế biến mất khỏi vòng tay ta!
Lúc này trên mặt không còn dính tóc của y, ta dễ chịu hơn nhiều. Nhưng mà…
Ta nhìn dây cương trong tay, quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ngọc Hành đã đáp đất, lao về phía đám ác nhân.
Trong nháy mắt, những lời y vừa nói lại hiện lên trong đầu ta. Khóe mắt ta căng đến muốn nứt ra, hóa ra trước sau y chỉ dùng từ “ngươi”, y hoàn toàn không có ý định đi cùng ta!
“Tạ Ngọc Hành ——!”
Ta gào rống một tiếng, giật cương ngựa trong tay, nhưng vô ích. Con ngựa không biết bị Tạ Ngọc Hành đánh vào đâu, đã hoàn toàn mất trí, chỉ cắm đầu chạy về phía trước. Ta ngồi trên lưng nó, ngoài chịu đựng cảm giác xóc nảy đến chết đi sống lại, không làm được gì khác.
Không, vẫn có!
Cơn tức giận phủ kín cảm xúc, ta vô thức muốn nhảy xuống ngựa giống Tạ Ngọc Hành, nhưng vừa nhấc người mới phát giác ra Tạ Ngọc Hành đã tính đến chuyện này. Dây cương không phải chỉ nhét vào tay ta, mà còn được cột vào tay ta!
Ta và con ngựa điên này bị y cột chặt vào nhau, không thể không đi cùng nhau.
“Tạ Ngọc Hành,” Ta nghiến răng nghiến lợi, không dám nghĩ lúc này y đang đối phó với chuyện gì, “Ngươi làm sao, ngươi làm sao có thể như vậy… Sao có thể làm vậy!”
Cảm động không? Ta còn chưa kịp tỏ tình, y đã tình nguyện nhường cơ hội sống sót cho ta!
Ta ngẫm nghĩ, lại phát giác mình tức điên rồi!
Y biết ta thích y không? Không biết.
Y biết ta không muốn y làm thế này không? Quá nửa là biết, vậy nên y hoàn toàn không cho ta cơ hội thương lượng.
Trong đầu xuất hiện vô số phương pháp tìm kiếm y, khiến cho y phải hối hận, ta miễn cưỡng bình tâm tĩnh khí, biết trước mắt mình có chuyện quan trọng phải làm —— Thoát khỏi con ngựa này!
Bằng cách nào? Nó đã không thể tự mình dừng lại, vậy ta ra tay giúp đỡ nó thì sao?
Nhớ lại động tác của Tạ Ngọc Hành, ta bình tĩnh ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm lưng ngựa, chuẩn bị đánh một chưởng.
Nhưng mà… trước khi xuống tay, ta ý thức được, ăn liền hai chưởng, con ngựa này chắc chắn không sống nổi.
Nó đã làm gì sai? Lúc Tạ Ngọc Hành mua nó, lái buôn kia còn nói y thật có mắt nhìn, chọn trúng con ngựa thông minh nhất trong đàn ngựa, cũng nói ngựa tốt xứng đáng có một chủ nhân giỏi giang như Tạ Ngọc Hành. Trong lúc nói chuyện, ông ta còn nhét cho ta một viên kẹo, ta không hiểu, Tạ Ngọc Hành nhìn ta cười cười, bảo ta cho nó ăn.
Kỳ thật nó có ngoan ngoãn đâu, nhìn ta bằng nửa con mắt, chẳng hề có ý muốn thân cận như mấy con ngựa khác. Ta còn chửi thầm “Này mà là thông minh á, này rõ ràng là kiêu ngạo lạnh lùng”. Nhưng khi ta đưa viên kẹo đến bên miệng nó, nó cũng phối hợp ăn vào, còn cọ cọ lên tay ta.
Nghĩ đến đây, ta nhắm mắt lại.
“Thật sự xin lỗi mày.” Ta nhỏ giọng nói, “Tạ Ngọc Hành không thể đối phó với nhiều người như vậy, nếu tao không quay lại, y sẽ chết. Mày thật đáng thương, nhưng tao thật sự thật sự rất thích y. Chờ khi mọi chuyện ổn thỏa, tao nhất định sẽ tế bái mày tử tế, cũng hy vọng kiếp sau mày được đầu thai vào nhà tốt, không phải chịu khổ nữa.”
Nói xong, nội lực vốn đã tiêu tán một chút lại lần nữa ngưng tụ vào lòng bàn tay, ta hạ quyết tâm không lưu tình, đánh mạnh lên sống lưng nó!
—— Vẫn không thành công.
Bàn tay ta chưa kịp đập xuống, con ngựa đã chạm tới cực hạn trước, ngã nhào về phía trước.
Ta bị nó lôi theo cũng lăn lộn xuống đất, cả người đau đớn, trước mắt tối sầm. Cũng may, qua một lúc tình hình đã khá hơn, ta có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhìn xung quanh, không tìm thấy thứ gì để cắt dây cương, bèn chọn cách nguyên thủy nhất là dùng răng cắn xé.
Cả người con ngựa run rẩy, máu nóng chảy ra đến dưới chân ta, làm ướt vạt áo của ta. Ta không để ý, chỉ tập trung cắn dây cương, tiếc rằng không hiệu quả bao nhiêu.
“Rốt cuộc làm sao thế này!?” Ta tức giận la ó, trong khoảnh khắc đó, nội lực trong người không chịu khống chế mà trào dâng, chấn cho bụi đất bay mù mịt.
Dây cương bị cắt nát thành từng đoạn nhỏ, lộp độp rơi xuống đất.
Ta: “…”
Quên mất, trong cuộc sống, nội lực rất là hữu dụng.
Cơ mặt ta giật giật, loạng choạng đứng dậy. Cũng không kịp nhìn lại con ngựa đang chết dần kia, ta dứt khoát chạy về phía Tạ Ngọc Hành.
Đi… Hình như không đi được.
Đánh… Đánh thắng nổi không?
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân bò lên sống lưng. Ta cả người cứng đờ, cố gắng nhớ tới những lần dùng nội lực đánh cây mơ, nhưng vẫn không có chút tự tin nào.
Lúc này, Tạ Ngọc Hành hành động.
Khi ta còn đang liên tục tự trấn an mình “Thẩm Phù, ngươi làm được. Tạ Ngọc Hành đã nói ngươi làm được”, y giật mạnh dây cương. Con ngựa của bọn ta chấn kinh, hai chân trước giơ lên cao, cơ thể dựng đứng, còn phát ra một tiếng hí dài ——
“Ôm chặt.” Tiếng nói của Tạ Ngọc Hành cũng vang lên. Đồng tử ta co rụt lại, không cần chờ y nhắc nhở, ta đã siết chặt eo y rồi. Sau đó là một phen trời đất quay cuồng, ta còn chưa kịp phản ứng, con ngựa lần nữa “lộc cộc” phi nước đại.
Ta kinh ngạc, chậm chạp nhận ra Tạ Ngọc Hành ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trước khi vướng dây bẫy ngựa thì đã kịp thời xoay đầu! Trước mặt là con đường mà bọn ta vừa đi qua. Nhóm ác nhân bị vứt bỏ lại phía sau, nhất thời không thể đuổi kịp.
Nguy cơ cứ thế bị hóa giải một cách dễ dàng, ta nửa ngạc nhiên, nửa cảm thấy may mắn, cũng một lần nữa nhận thức về tình trạng nguy hiểm của bọn ta. Chỉ trong thời gian ngắn, một loạt suy nghĩ chạy qua đầu ta: May mà hiện tại không ở nhà; Quan phủ đâu? Chẳng lẽ trơ mắt bọn ác nhân này hoành hành ngang ngược? Hiện tại đã thoát thân, nhưng chúng cũng đã biết phương hướng của bọn ta.
………
Vô số ý nghĩ chen chúc trong đầu khiến ta cả người cứng đờ, theo bản năng càng dựa sát vào Tạ Ngọc Hành. Nếu không có y, đụng phải đám người kia e rằng ta đã bị ——
Bị gì còn chưa nghĩ xong đã bị một thứ cắt ngang. Tay phải ta vẫn ôm Tạ Ngọc Hành, tay trái lại nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một mũi tên không dài tới một tấc.
Nhìn nó một lúc, ta chợt ý thức được: Đây chẳng lẽ là ‘bản năng của thân thể này’ mà Tạ Ngọc Hành từng nói? Từ từ, không ổn!
Tạ Ngọc Hành chuyên tâm phi ngựa, không thể quay đầu lại. Trong tình thế này, trách nhiệm lưu ý động tĩnh đám người phía sau thuộc về ta. Nhưng lòng ta kinh hoảng quá độ mà quên mất, suýt nữa đã để ám khí đả thương y!
Nhìn mũi tên nhỏ hình thù quái dị, ta cắn chặt răng, nỗi sợ và căm giận hòa trộn vào nhau. Ta quay đầu nhìn lại, đáng chết, đám người kia đã đuổi theo rồi!
Dẫn đầu là mấy tên đang vận khí chạy như điên, đằng sau là đồng bọn đang giục ngựa đuổi theo. Bọn chúng còn lôi theo mấy con ngựa không người, đợi chúng chạy đến, mấy tên đó liền phi thân nhảy lên ngựa!
Trốn thế nào đây? Còn có thể trốn không? Không ổn, tên dẫn đầu còn cầm thứ gì đó lóe sáng trên tay.
Ta banh mắt nhìn gã, hoàn toàn không phát giác ra mình đã tiến vào một trạng thái huyền diệu.
Ánh sáng nọ biến mất trên tay gã, lao về phía ta và Tạ Ngọc Hành, rõ ràng là một tốc độ mà mắt thường không theo kịp, ta lại có thể nhìn ra quỹ đạo của nó, hơn nữa còn chắc chắn mình có thể bắt được đó!
Không chỉ vậy ——
Ta vung cổ tay, trước khi mũi độc tiễn kia kịp tới nơi, ta đã ném ra mũi tên ban nãy mình tiếp được! Hành động này hoàn toàn không uổng sức, phía sau truyền tới một tiếng “rầm” vang dội, cái tên to gan đánh lén Tạ Ngọc Hành đã ngã nhào xuống đất.
Thấy cơ thể gã bị mấy con ngựa phía sau dẫm qua, chỉ có thể hét thảm, lòng ta cực kỳ sung sướng, đôi mắt nheo lại, tìm mục tiêu tiếp theo.
Lúc này, tiếng gió loáng thoáng truyền đến thanh âm của bọn chúng, hình như gọi “thiếu chủ” hay gì đó.
Ta sửng sốt, định thần lại.
Tuy đã biết Thái Bình Môn rất xem trọng cánh cung kia, nhưng “thiếu chủ” đích thân ra tay thì có chút ngoài dự kiến. Nhưng Tạ Ngọc Hành chưa từng nói cụ thể tình hình ở trong Thái Bình Môn cho ta nghe, không biết “thiếu chủ” có phải là một nhân vật quan trọng không, hay là hàng đổ đống dùng hoài không hết.
Ngón tay ta co giật, nhìn đám người đang truy đuổi, ta bắt đầu suy tư. Trước mắt, đám người kia có vẻ không định dùng ám khí nữa. Có thể là bị hành động vừa rồi của ta làm cho kinh sợ, cũng có thể đơn giản vì trong số bọn chúng không còn nhân tài nào biết dùng ám khí. Bất luận là lý do gì, đối với chúng ta cũng là chuyện tốt. Nhưng trên tay ta chỉ còn một mũi độc tiễn, không đủ dùng…
Đang chần chừ không biết nên dùng nốt hay là giữ lại để uy hiếp khi cần, Tạ Ngọc Hành đột nhiên lên tiếng. Y chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Thẩm Phù, ôm chặt ta.”
Ta theo bản năng nghe lời, ngay sau đó, thấy Tạ Ngọc Hành nâng tay phải, đánh một chưởng lên người con ngựa!
Hiệu quả như dựng sào thấy bóng. Nếu nãy giờ con ngựa chỉ là chạy như điên, lúc này nó đã phát điên mà chạy! Ta bị xóc đến đầu váng mắt hoa, chỉ nhận thấy con ngựa sùi bọt mép, còn lại hết thảy là gió đập phần phật vào mặt, giống những lưỡi dao nhỏ cứa qua, khiến gò má ta đau rát.
Chưa hết, mái tóc dài của Tạ Ngọc Hành xưa nay luôn gọn gàng, lúc này bị thổi rối tung, quất vào mặt ta, nhất thời phủ đầy đầu đầy cổ ta. Ta giãy giụa né tránh, đáng tiếc như muối bỏ biển, cái gì cũng không nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy tay mình được nhét thứ gì đó.
Là cái gì? Ta miễn cưỡng suy đoán từ cảm giác, chỉ thấy nó hơi ẩm ướt, dày dặn, dài…
“Chạy cùng ngựa.” Giọng nói của Tạ Ngọc Hành vang lên, “Đừng ngừng lại. Đến khi nó dừng, ngươi tiếp tục chạy theo cách ta từng dạy ngươi. Đến thành Tử Vân lẩn trốn cho kỹ, tốt nhất là trà trộn vào phủ sai nha. Đám người kia dù muốn truy bắt cũng không dám liều lĩnh.”
Ta: “Blè blè blè…” Này tuyệt đối không phải là ta phản đối lời của Tạ Ngọc Hành, chỉ là tóc y chui vào miệng ta, “Hả? Ngươi vừa nói cái gì?”
Tạ Ngọc Hành tiếp tục: “Thôi, nói không chừng chúng dám liều thật. Nhưng một tòa thành lớn như vậy, người qua kẻ lại đông đúc, ngươi có thể ở trong đó đục nước béo cò. Tuy là hạ sách, nhưng cũng là một cách.”
Lúc này ta mới nghe rõ một chút: “Ừm, tiếc rằng không thể như trước, muốn ăn gì thì ăn.” Còn những chuyện khác, chẳng phải cũng như khoảng thời gian bọn ta sống ở trấn nhỏ kia thôi sao?
Tạ Ngọc Hành: “Trốn kỹ một chút. Bọn chúng ban đầu nhất định sẽ đi tìm, đây là khoảng thời gian cần cẩn thận nhất. Tìm không thấy ngươi, bọn chúng sẽ phải đến nơi khác. Nhưng ngươi ở trong thành không thấy người của Thái Bình Môn nữa cũng không được mất cảnh giác, có thể bọn chúng chỉ tạm thời ẩn thân, chờ ngươi lộ diện.”
“Ta hiểu rồi.” Ta đáp, “Nguyên lý cũng giống như lần trước ngươi bắn chim.”
Nghe ta nói vậy, Tạ Ngọc Hành tựa hồ cười nhẹ. Ngay cả trong tình cảnh này, ta vẫn có thể chọc y cười.
Hoặc là xóc nảy dữ dội khiến não ta thiếu không khí —— Mới vừa nghĩ như thế, Tạ Ngọc Hành đã lắc mình một cái, như một con cá nhanh nhẹn, hoặc một con mèo linh hoạt, cứ thế biến mất khỏi vòng tay ta!
Lúc này trên mặt không còn dính tóc của y, ta dễ chịu hơn nhiều. Nhưng mà…
Ta nhìn dây cương trong tay, quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Ngọc Hành đã đáp đất, lao về phía đám ác nhân.
Trong nháy mắt, những lời y vừa nói lại hiện lên trong đầu ta. Khóe mắt ta căng đến muốn nứt ra, hóa ra trước sau y chỉ dùng từ “ngươi”, y hoàn toàn không có ý định đi cùng ta!
“Tạ Ngọc Hành ——!”
Ta gào rống một tiếng, giật cương ngựa trong tay, nhưng vô ích. Con ngựa không biết bị Tạ Ngọc Hành đánh vào đâu, đã hoàn toàn mất trí, chỉ cắm đầu chạy về phía trước. Ta ngồi trên lưng nó, ngoài chịu đựng cảm giác xóc nảy đến chết đi sống lại, không làm được gì khác.
Không, vẫn có!
Cơn tức giận phủ kín cảm xúc, ta vô thức muốn nhảy xuống ngựa giống Tạ Ngọc Hành, nhưng vừa nhấc người mới phát giác ra Tạ Ngọc Hành đã tính đến chuyện này. Dây cương không phải chỉ nhét vào tay ta, mà còn được cột vào tay ta!
Ta và con ngựa điên này bị y cột chặt vào nhau, không thể không đi cùng nhau.
“Tạ Ngọc Hành,” Ta nghiến răng nghiến lợi, không dám nghĩ lúc này y đang đối phó với chuyện gì, “Ngươi làm sao, ngươi làm sao có thể như vậy… Sao có thể làm vậy!”
Cảm động không? Ta còn chưa kịp tỏ tình, y đã tình nguyện nhường cơ hội sống sót cho ta!
Ta ngẫm nghĩ, lại phát giác mình tức điên rồi!
Y biết ta thích y không? Không biết.
Y biết ta không muốn y làm thế này không? Quá nửa là biết, vậy nên y hoàn toàn không cho ta cơ hội thương lượng.
Trong đầu xuất hiện vô số phương pháp tìm kiếm y, khiến cho y phải hối hận, ta miễn cưỡng bình tâm tĩnh khí, biết trước mắt mình có chuyện quan trọng phải làm —— Thoát khỏi con ngựa này!
Bằng cách nào? Nó đã không thể tự mình dừng lại, vậy ta ra tay giúp đỡ nó thì sao?
Nhớ lại động tác của Tạ Ngọc Hành, ta bình tĩnh ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm lưng ngựa, chuẩn bị đánh một chưởng.
Nhưng mà… trước khi xuống tay, ta ý thức được, ăn liền hai chưởng, con ngựa này chắc chắn không sống nổi.
Nó đã làm gì sai? Lúc Tạ Ngọc Hành mua nó, lái buôn kia còn nói y thật có mắt nhìn, chọn trúng con ngựa thông minh nhất trong đàn ngựa, cũng nói ngựa tốt xứng đáng có một chủ nhân giỏi giang như Tạ Ngọc Hành. Trong lúc nói chuyện, ông ta còn nhét cho ta một viên kẹo, ta không hiểu, Tạ Ngọc Hành nhìn ta cười cười, bảo ta cho nó ăn.
Kỳ thật nó có ngoan ngoãn đâu, nhìn ta bằng nửa con mắt, chẳng hề có ý muốn thân cận như mấy con ngựa khác. Ta còn chửi thầm “Này mà là thông minh á, này rõ ràng là kiêu ngạo lạnh lùng”. Nhưng khi ta đưa viên kẹo đến bên miệng nó, nó cũng phối hợp ăn vào, còn cọ cọ lên tay ta.
Nghĩ đến đây, ta nhắm mắt lại.
“Thật sự xin lỗi mày.” Ta nhỏ giọng nói, “Tạ Ngọc Hành không thể đối phó với nhiều người như vậy, nếu tao không quay lại, y sẽ chết. Mày thật đáng thương, nhưng tao thật sự thật sự rất thích y. Chờ khi mọi chuyện ổn thỏa, tao nhất định sẽ tế bái mày tử tế, cũng hy vọng kiếp sau mày được đầu thai vào nhà tốt, không phải chịu khổ nữa.”
Nói xong, nội lực vốn đã tiêu tán một chút lại lần nữa ngưng tụ vào lòng bàn tay, ta hạ quyết tâm không lưu tình, đánh mạnh lên sống lưng nó!
—— Vẫn không thành công.
Bàn tay ta chưa kịp đập xuống, con ngựa đã chạm tới cực hạn trước, ngã nhào về phía trước.
Ta bị nó lôi theo cũng lăn lộn xuống đất, cả người đau đớn, trước mắt tối sầm. Cũng may, qua một lúc tình hình đã khá hơn, ta có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhìn xung quanh, không tìm thấy thứ gì để cắt dây cương, bèn chọn cách nguyên thủy nhất là dùng răng cắn xé.
Cả người con ngựa run rẩy, máu nóng chảy ra đến dưới chân ta, làm ướt vạt áo của ta. Ta không để ý, chỉ tập trung cắn dây cương, tiếc rằng không hiệu quả bao nhiêu.
“Rốt cuộc làm sao thế này!?” Ta tức giận la ó, trong khoảnh khắc đó, nội lực trong người không chịu khống chế mà trào dâng, chấn cho bụi đất bay mù mịt.
Dây cương bị cắt nát thành từng đoạn nhỏ, lộp độp rơi xuống đất.
Ta: “…”
Quên mất, trong cuộc sống, nội lực rất là hữu dụng.
Cơ mặt ta giật giật, loạng choạng đứng dậy. Cũng không kịp nhìn lại con ngựa đang chết dần kia, ta dứt khoát chạy về phía Tạ Ngọc Hành.