Lửng Mật Ở Tinh Tế - Mộc Hề Nương
Chương 41
Anh Hoan ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai đầu gối khép lại, tay đặt yên trên đùi. Ngồi thẳng đoan chính, không khác nào một em bé hiền lành đáng yêu.
Anh Hoan vốn đã có một gương mặt rất lừa tình, ngơ ngác dễ thương. Giờ nhuộm tóc bạch kim thì trông hư hỏng dễ thương.
Một khi ngoan lên thật không khác nào muốn mạng già của người ta, liếc qua đã thấy dâng trào tình thương của cha mẹ.
Chỉ cần nhìn thấy mẹ Diệp, anh Hoan có thể thoát mode bố đời biến thành bé ngoan ngay tức thì.
Sở - suýt nữa không bám theo cậu về đến Diệp gia được - Tranh, thấy vậy thì máu dê sôi sục, muốn nhào lên moah moah cho một trăm phát.
Cũng may người Diệp gia vẫn đứng đó như hổ rình mồi, chỉ cần hắn lớ xớ một xíu thôi là bị đánh cho tàn phế ngay.
Vì thế Sở Tranh đành khoác bộ dạng chính nhân quân tử, chụm đầu đọc bình luận của cư dân mạng, lòng đầy căm phẫn cùng ba thế hệ Diệp gia.
Anh Hoan vẫn đang ngoan hiền ngồi bên cạnh mẹ Diệp, nghiêm túc nghe mẹ Diệp nhẹ giọng dặn dò.
Lúc Diệp Đại Nguyên soái to mồm gọi cậu, anh Hoan vốn định lơ đi.
Như bình thường thì phải độp một câu: "Đâu đâu cái mẹ gì, bớt làm trò con bò đi."
Nhưng mẹ Diệp cười dịu dàng: "Bé ngoan, ông nội gọi con kìa."
Đôi mắt anh Hoan tròn xoe lấp lánh, chớp nhẹ hai cái, điềm đạm đáp lời: "Đây ạ."
Bé ngoan!
Sở Tranh nghĩ thầm mỗi lần hắn gọi cậu là cục cưng đều bị cậu đánh không thương tiếc, giờ bị gọi là bé ngoan nghe sến muốn chết mà đáp mượt như nhung vậy.
Diệp Đại Nguyên soái xoa cái đầu bóng lưỡng của mình, lòng nghĩ bình thường gọi Hoan Hoan toàn bị thằng nhỏ lơ đi, sao giờ gọi nó là bé ngoan mà nó đáp không chút do dự thế.
Tâm tình của Diệp Thượng tướng và anh cả Diệp là phức tạp hơn cả.
Ít ra khi Diệp Đại Nguyên soái gọi Hoan Hoan, anh Hoan đôi khi sẽ đáp lời. Đến phiên họ, hoặc là ngó lơ hoặc là đánh nhau một trận.
Bé ngoan... Hừ! Tui không hâm mộ xíu nào đâu, hừ!
Lòng đố kị khiến khuôn mặt bốn tên đàn ông trở nên vặn vẹo xấu xí.
Anh Hoan rời khỏi mẹ Diệp dịu dàng tới đối mặt với bốn tên đàn ông thô tục, biểu cảm quay phắt từ ngoan ngoãn đáng yêu thành mắt cá chết: "Có rắm thì đánh lẹ đi!"
Một đám rác rưởi.
Cái giá rét thổi tới như trời đông làm trái tim đỏ rực ấm nóng của bốn tên đàn ông thô kệch đóng đá cứng đờ.
Sở Tranh lon ton chạy tới bên anh Hoan, cợt nhả: "Bé ngoan, bên quân đội còn một vị trí dự bị cho "Vinh Quang Thiên Hà", nói là phải cho em. Coi như khen thưởng công lao đánh hỏng cơ giáp hạng nặng, giết kẻ điên thiên hà và giải cứu ba vạn con tin."
Giọng điệu lúc Sở Tranh gọi cậu là "bé ngoan" thì cười tươi ấm áp, đến câu tiếp theo thì đầy mỉa mai chế giễu.
Anh Hoan nhìn sang Diệp Đại Nguyên soái, Diệp Thượng tướng và anh cả Diệp. Khi nghe những lời Sở Tranh nói, Diệp Đại Nguyên soái và Diệp Thượng tướng không có phản ứng gì, mặt mày dửng dưng, nhưng anh Hoan biết họ đang rất khó chịu.
Còn anh cả Diệp vốn thương em đến nóng ruột thì rặt một vẻ mỉa mai khinh thường.
Anh Hoan thấy vậy trong lòng cũng đã có đáp án, hỏi: "Còn đưa ra điều kiện gì? Ví dụ như không được để các phương tiện truyền thông đưa tin?"
Sở Tranh cười lạnh: "Không cho truyền thông đưa tin, nhưng video thực tế ảo đã truyền khắp thiên hà. Người nên biết cũng đã biết cả rồi."
Anh Hoan nhíu mày: "Vậy điều kiện là gì?"
Sở Tranh: "Quân công khen thưởng sẽ bị hủy bỏ, không ghi vào lý lịch."
Lý lịch của học viên quân sự và quân công đều là thứ rất quan trọng, có liên quan mật thiết đến quân hàm họ đạt được ngày sau. Còn nếu xét công lao để khen thưởng, quân công cậu có được cũng không thể thấp.
Ít nhất có thể đảm bảo cho cậu một cái quân hàm Trung úy.
Nhưng hiện giờ anh Hoan chưa phải là một quân nhân tại chức, cho nên cậu không thể có được quân hàm, chỉ có thể ghi thành quân công.
Anh Hoan: "Vậy là anh đồng ý rồi?"
Sở Tranh chế nhạo: "Có thằng ngu mới đồng ý. Bọn họ coi nhẹ em vì em thuộc quân chủng An toàn, muốn dùng một vị trí dự thi "Vinh Quang Thiên Hà" để đổi lấy quân công hàng thật giá thật của em. Nếu em không đồng ý bọn họ sẽ thoái thác rằng em thuộc quân chủng An toàn, coi như ghi lại quân công, sau này tốt nghiệp cũng chỉ có thể trở thành một viên cảnh sát đô thị bình thường. Nếu sang năm hai em chuyển quân chủng, quân công sẽ không được chuyển theo."
Anh Hoan nhíu mày: "Còn có kiểu này nữa à?"
Trước đây cậu thuộc quân chủng An toàn, chỉ biết tập trung nghiên cứu học tập kỹ thuật chiến đấu. Hơn nữa nếp nhà Diệp gia vốn chính trực, không bao giờ đi đường ngang ngõ tắt nên cũng không am hiểu kiểu quy tắc không minh bạch như vậy.
Anh cả Diệp gật đầu: "Quả thật trong luật của quân sự có chút hạn chế này, để phòng ngừa một số người đầu cơ trục lợi nhẹ nhàng kiếm được quân công vì thuộc quân chủng an toàn, sau đó lại chuyển sang quân chủng khác, sau khi tốt nghiệp có thể nhẹ nhàng kiếm được quân hàm cấp cao. Hiện giờ bọn họ vin vào luật này chẳng qua là vì kiêng kị, sợ Diệp gia lại sinh ra một vị Đại tướng."
Diệp Đại Nguyên soái vung tay lên: "Khỏi lo, ông mày còn chưa chết. Bọn nó mà cũng dám chơi chiêu với ông, một đám thư sinh gà rù vai không thể khiêng tay không thể xách thôi mà, đánh một trận là yên ngay."
Diệp Thượng tướng bĩu môi: "Sau đó bị giới truyền thông bắt được rồi mắng cho."
Diệp Đại Nguyên soái đánh thằng con bất hiếu dám cả gan cãi cọ với cha nó, trợn mắt: "Không phải nhà ta một năm bị bọn nó mắng cả 365 ngày à?"
Ngày nào cũng mắng, nghề khác mỗi năm còn có 9 ngày nghỉ đông, riêng nhà họ ngày nào cũng lên mặt báo. Nếu có ngày nào không bị mắng, người dân thiên hà mới thấy kỳ lạ ấy chứ.
Anh Hoan: "Phe chính phủ cản không cho con lấy quân công?"
Anh cả Diệp trợn trắng mắt: "Ngoài bọn họ thì còn ai vào đây nữa?"
Người bên phía chính phủ lươn lẹo biết luồn lách, về cơ bản có nhiều vị trí quan chức trong quân đội đều bị họ lợi dụng, khiến cho họ có quyền quyết định trong rất nhiều kỳ họp quân sự. Cũng may hội nghị quân sự không quá mức dân chủ như hội họp bên chính phủ.
Căn bản là quyền lợi vẫn nằm trong tay các Nguyên soái.
Sở Tranh khoác vai anh Hoan: "Không phải lo, trong danh sách dự thi "Vinh Quang Thiên Hà" vốn có chỗ của em, quân công cũng tích cho em đầy đủ."
Anh Hoan rũ mắt, đột nhiên đá vào bắp chân Sở Tranh.
Sở Tranh phản ứng nhanh nhẹn tránh ra, định tiếp tục khoác vai cậu, ai ngờ anh Hoan đã đứng bên cạnh Diệp Đại Nguyên soái.
Đôi mắt trâu của Diệp Đại Nguyên soái trợn trừng, chỉ cần Sở Tranh dám động đậy sẽ xông lên đánh hắn bằng chết.
Sở Tranh ngại ngùng: "Không đâu, tôi có ý gì biến thái đâu."
Diệp Đại Nguyên soái nói giọng móc họng: "Á à, chú mày còn muốn có ý gì biến thái cơ đấy."
Sở Tranh: "..."
Thôi thôi, đều là người một nhà, nhường nhịn nhau đừng làm tổn thương hòa khí thì hơn.
... Quả thật không biết hắn lấy thân phận gì mà ra vẻ vậy.
Anh Hoan hỏi Sở Tranh: "Anh có quyền to vậy cơ à?"
Sở Tranh: "Chứ sao. Tôi đây quyền cao chức trọng hơn em tưởng, còn có tiền. Chính chuyên một lòng, lãng mạn dịu hiền, hàng to xài tốt ——"
Tên đàn ông không biết xấu hổ này khi bắt đầu ba hoa khoe khoang lên thì dễ gì chịu dừng lại.
Anh Hoan ngắt lời hắn: "Do luyện ra?"
Sở Tranh sửng sốt một lúc, đến lúc hiểu ra thì hơi khiếp sợ tròn mắt nhìn tay già đời - anh Hoan.
Anh Hoan mím môi ngoan ngoãn: "Anh Hoan vẫn chỉ là một em bé đáng thương nhỏ yếu bất lực thôi."
Trời mẹ em mới chả bé, bé mà nói năng thế đấy.
... Trọng điểm không nên là "đáng thương", "nhỏ yếu", "bất lực" sao?
Sở Tranh cuộn tay thành nắm đấm đặt hờ lên môi ho nhẹ, tính lặng lẽ đánh trống lảng qua chủ đề này.
Cmn phải nói sao nhỉ?
Tuy Sở Tranh là tên thần kinh rung rinh, điên lên đúng là chọc cho người ghét chó chê, nhưng cũng chưa bao giờ là kẻ cuồng dâm. Chắc là sức lực của hắn dồn vào việc hành hạ người khác hết rồi.
Tuy đây không phải là một khuyết điểm lớn, nhưng nói với người đàn ông khác là mình không có kinh nghiệm thì cũng... nói chung là mất mặt.
Đây là phẩm giá của một người đàn ông, phải kiên quyết giữ gìn!
Diệp Thượng tướng tóm được cơ hội ngoạc mồm cười nhạo hắn, ông đã khó chịu với Sở Tranh từ lâu rồi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Sở dở hơi ôm chặt bé lửng sữa trong khối vuông Titan, ôm một ngày đủ ba bữa, hứng lên còn có giờ trà chiều và ăn khuya. Càng nghĩ càng thấy gớt nước mắt vì hâm mộ ghen tị đến hận.
Vì thế Diệp Thượng tướng càng cười tợn: "Giai tân ha."
Lòng đố kị khiến con người ta trở nên xấu xí và đáng ghê tởm.
Diệp Đại Nguyên soái cũng cười ha hả.
Anh Hoan và anh cả Diệp chọn im lặng, vô cớ trúng đạn, cũng hơi đớn.
Sở Tranh hừ lạnh: "Tức là mấy người chưa kết hôn đã mất cái ngàn vàng."
"Khụ khụ khụ ——"
Diệp Thượng tướng sặc nước miếng vì chột dạ, trộm liếc mẹ Diệp. Thấy mẹ Diệp không tỏ vẻ gì đặc biệt mới dám bình tĩnh lại.
Lúc này tất cả mấy người đàn ông đứng đây đều quyết định giữ trật tự, ăn ý bỏ qua đề tài này.
Phẩm giá của một thằng đàn ông, lúc cần thì dù là kẻ thù cũng có thể bắt tay để giữ gìn!
Anh Hoan đứng bên cạnh Diệp Đại Nguyên soái, quay qua mẹ Diệp cười một cái thật ngoan thật yêu, sau đó nói: "Phe chính phủ chắc chắn sẽ không đồng ý để con ghi lại chiến công, bên quân đội cũng tuyệt đối không phóng đại công lao cho con, tệ hơn là bỏ qua được thì hàm hồ xóa đi luôn. Sự kiện tòa nhà Sao Song Tử gây ảnh hưởng tiêu cực đến thanh danh quân đội, mà con lại là quân chủng An toàn."
Quân cảnh thiên hà mà lại bại trận trước một học viên hệ An toàn, truyền ra chắc phải bị cười cho thối mũi.
Nhưng nói thật anh Hoan là người được lợi, cậu đúng lúc có mặt ở trung tâm thương mại, đột ngột đánh kẻ điên thiên hà khiến chúng không kịp phòng ngừa.
Sở Tranh: "Tôi nói là có tôi đây, giờ em là thuộc hạ của tôi, bọn họ không dám chống đối tôi đâu."
Phe chính phủ trong quân có lẽ không sợ Diệp Đại Nguyên soái, nhưng chắc chắn sợ tên điên này một phép.
Nghe vậy, anh Hoan rùng mình: "Cmn ai là thuộc hạ của anh?"
Sở Tranh cười nhe nhởn: "Tôi làm đơn xin lên quân đội rồi, mấy hôm nữa là có công văn phê duyệt."
Chỉ chờ Nguyên soái phê duyệt là được, nói cách khác, cần Diệp Đại Nguyên soái đồng ý.
Cháu yêu bị cướp mất mà mình còn phải tự tay dâng lên, tim Diệp Đại Nguyên soái siết lại, đau đớn quá đau đớn.
Sở Tranh bổ sung: "Ở tòa nhà Sao Song Tử em cũng đồng ý rồi."
Anh Hoan tỏ vẻ "luyên thuyên ông đấm chết": "Tôi không đồng ý."
Sở Tranh nhún vai, làm mặt quỷ, cà lơ phất phơ: "Tôi bảo ngày nào cũng dẫn em đi đánh lộn, không lo chuyện này. Em còn sáng mắt đồng ý cơ mà."
Hành động và biểu hiện của hắn làm như thể anh Hoan đã thành lập giao dịch bẩn thỉu mờ ám gì với hắn không bằng.
Diệp Thượng tướng xoa xoa ngón tay, trầm ngâm nói: "Cha đánh chết hắn, thằng cả phụ trách phi tang chứng cớ."
Anh cả Diệp: "Vâng."
Diệp Đại Nguyên soái trợn mắt trâu lườm hai bố con, hận mài sắt không nên kim: "Cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, một đám thô kệch, học người ta hành xử cho văn minh giùm cái! Thằng lớn, nếu mày còn tiếp tay làm càn với cha mày, không cưới vợ được thì đừng trách ta ác!"
Thằng nào thằng nấy đều thô tục y như nhau! Trắc nết!
... Chứ không phải hữu nghị thứ hai sao?
Anh Hoan: Kẻ thù lấy đâu ra tình hữu nghị.
Diệp Đại Nguyên soái kéo Sở Tranh ra một bên "luận bàn", xem thái độ, có vẻ là chưa phân sống chết thì chưa chịu dừng.
Bên kia mẹ Diệp hiền hòa cười vẫy tay, Diệp Thượng tướng, anh cả Diệp và anh Hoan cụp đuôi ngoan ngoãn chạy tới.
Trong số người Diệp gia chỉ có mẹ Diệp là hiền lành hơn cả, tuy rằng bà là giám đốc Công trình khoa học hy vọng nhưng lại rất dịu dàng.
Thật không biết đồ đàn ông thô tục như Diệp Thượng tướng sao lại may mắn cưới được một người phụ nữ hiền lành như mẹ Diệp.
Mỗi lần thấy mẹ Diệp và Diệp Thượng tướng đứng cùng nhau, nhóm hậu bối Diệp gia lại không kìm được tự hỏi câu này.
Anh Hoan biến thành bé ngoan: "Mẹ, sao vậy?"
Mẹ Diệp: "Ừm... không phải chuyện gì to tát, chỉ là cô con lại muốn tập diễn kịch nói, nhờ mẹ tìm giúp một vai nam chính. Mọi người xem xem ai thích hợp?"
"Đây!"
Ba người đàn ông lập tức chỉ tay vào nhau, ngây thơ vô tội nhìn mẹ Diệp.
Mẹ Diệp: "..." Mỉm cười: "Nói năng tử tế."
Ba người ngượng nghịu hạ ngón tay, Diệp Thượng tướng giành cơ hội giơ tay thề trước: "Anh là người có vợ, anh tuyệt đối không diễn nam chính yêu yêu đương đương với người khác đâu."
Lý do rất chính đáng, gần như không thể phản bác.
Anh cả Diệp cũng giơ tay có ý kiến: "Chẳng phải con sắp đến tuổi lập gia đình rồi sao? Nếu diễn nam chính kịch tình yêu tình báo gì đó, nhỡ mà gây ra điều tiếng gì đó thì còn ai người ta muốn con nữa?"
Anh Hoan ý đồ sâu kín: "Dù sao anh cũng chưa tìm được đối tượng, không chừng lại gặp được người trong mộng nếu chịu đóng vai chính kịch nói đó."
Mẹ Diệp như suy tư gì, ánh mắt không rời khỏi thằng con cả nhà mình.
Anh cả Diệp dậm chân: "Nói bậy, anh trai em rất được yêu thích đó!"
Em trai yêu quá xấu xa, đúng thời khắc quan trọng lại muốn đẩy anh trai ra chịu chết.
Vì thế anh cả Diệp quyết định tố giác anh Hoan: "Mẹ, chắc chắn Hoan Hoan sẽ đồng ý đó. Em nó thích diễn kịch nhất, mà trước đây nó còn yêu thầm Sở Tranh không phải sao? Cái cậu ngôi sao lớn ấy. Hả? Nhắc mới nhớ, tên cậu ta giống Sở Tranh."
Tuy đều là Sở Tranh nhưng mọi người đều hiểu rõ anh đang nhắc đến ai.
Diệp Thượng tướng đã đứng bên cạnh mẹ Diệp từ lúc nào, vẽ chiến tuyến ngăn cách mình và hai thằng con ra thành hai phe đối lập. Nghe vậy thì đáp: "Cùng một người đấy."
Anh cả Diệp trợn mắt: "Không thể nào. Ngôi sao lớn đó đẹp lắm."
Còn cái người đang đứng đây có cả một vết đỏ to đùng trên trán, đó không phải cái bớt sao?
Ngược lại, được con trai cả nhắc nhở, mẹ Diệp liền nhớ tới chuyện từng xảy ra.
Hiếm khi con trai mình giác ngộ sớm được như vậy, nhớ khi bé ngoan tuyên bố cậu yêu thầm Sở Tranh, cả nhà còn túm tụm mở họp, thậm chí xuống đường ăn mừng.
Vì thế ánh nhìn của mẹ Diệp càng từ ái yêu thương: "Được rồi, bé ngoan, nam chính vở kịch nói của cô con đành nhờ con nhé. Tầm tháng 6 sẽ lên hình, đúng lúc "Vinh Quang Thiên Hà" kết thúc."
Anh Hoan:... Con không phải, con không hề, nghe con nói.
Diệp Thượng tướng vội vàng lôi kéo mẹ Diệp đi đánh lẻ, lúc đi còn nhân tiện sắm vai người cha tốt: "Cố lên nha, cả nhà đều là điểm tựa trung thành của con."
Nha cái con c* ấy mà nha!
Lúc không có việc gì thì ôm ấp hôn hít cục cưng, đến lúc xảy ra chuyện thì đẩy trách nhiệm nhanh không ai bằng!
Người Diệp gia vốn sống chung kiểu đó, lần nào cũng đều là anh Hoan chạy chậm bị bắt phải đội nồi, chẳng trách mỗi lần anh Hoan nhìn thấy họ đều ngứa tay muốn bụp người thân.
Cô của anh Hoan là hoàng hậu, bình thường thì là một mỹ nhân đoan trang cao quý, nhưng lại có đam mê bất diệt với hình tượng thiếu nữ văn nghệ.
Tập diễn kịch nói não tàn, logic bị ném ra chuồng gà, chỉ số thông minh không khác nào bị đè xuống sàn nhà dí đi dí lại.
Người Diệp gia không ai chịu làm diễn viên chính, nhưng hoàng hậu bệ hạ lại thiên vị người nhà, lúc nào cũng để lại vị trí quan trọng cho họ. Chối đây đẩy thì cô ấy giận, cảm thấy người một nhà mà quá khách sáo với nhau —— Khách sáo cái của nợ mẹ! Người Diệp gia có biết chữ "khách sáo" viết như thế nào à?
Chuyện kịch nói được giải quyết, anh cả Diệp lại lởn vởn xung quanh định ôm em trai yêu một cái.
Anh Hoan không nói nửa lời, tay phải vỗ cái bụp vào sau ót anh cả Diệp, ấn đầu anh đập xuống sàn, đập ra một cái hố hình mặt người.
Bác Hoa làm vườn tay cầm bình tưới chăm chút hoa vểnh tai lắng nghe âm thanh truyền tới từ nhà trước, nghe xong cười ha ha.
Hôm nay Diệp gia vẫn năng động sôi nổi quá.
- --
Video đang chiếu đến đoạn quan trọng, đúng lúc dừng lại ở cảnh "gọi anh Hoan".
Thiếu niên dữ như chằn, giống như anh hùng cứu thế trong sử thi, hung bạo mà chính trực.
Quan trọng nhất là quá khứ của cậu không khác nào các anh hùng cứu thế, kẻ thất bại lật ngược thế cờ trở thành vị cứu tinh, quả thật rất nhiệt huyết.
Đặc biệt là với những người tình cờ biết đến Diệp Di Hoan, anh Hoan chính là hình tượng thiếu niên vô dụng phản công kinh điển, rất truyền cảm hứng.
Hứa Duy Nhất vừa bước vào đã nhìn thấy màn hình thực tế ảo, vội vàng chạy tới đẩy Vương Thịnh ra, kích động nhưng cố hết sức kiềm chế ở mức bình thường: "Anh Hoan? A, thật quá hoàn mỹ."
Rất muốn cắt khúc để nghiên cứu.
Vương Thịnh: "..." Không phải lúc trước cứ há mồm ngậm miệng là gọi đồ vô dụng đồ thất bại đấy sao?
A Á theo sát đằng sau, nhảy lên hai ba bước, dẫm lên đầu Vương Thịnh đáp xuống mặt bàn kim loại phía trước, tuy mặt mày lạnh lẽo nhưng đôi mắt sáng rực: "Anh Hoan!"
Vương Thịnh: Không phải, sao cậu cũng gọi vậy? Trước còn gọi Diệp Di Hoan mà?
A Á quay đầu lại: "Đội trường, cậu mời cậu ấy vào đội ta chưa?"
Vương Thịnh: "Tôi mới soạn tin nhắn, chuẩn bị gửi đây."
A Á lại hỏi: "Giờ anh Hoan vẫn thuộc quân chủng An toàn, muốn đổi chắc cũng phải sang năm. Nhân lúc này mời được cậu ấy làm quân dự bị là có thể cùng thi "Vinh Quang Thiên Hà" với nhau rồi."
Danh sách dự thi "Vinh Quang Thiên Hà" đã được công bố, nhưng danh sách dự bị thì chưa. Họ có thể chọn một người làm thành viên dự bị, lúc cần thiết có thể thay thế bổ sung, nhưng sẽ bị trừ điểm.
Hứa Duy Nhất: "Nhà trường bố trí thí sinh dự bị rồi mà? Giờ xin đổi có được không đó?"
Hứa Duy Nhất hỏi vậy không phải do hắn ta lo nhà trường hay học viên kia không chịu mà ý là nếu có khả năng đó, vậy họ không cần xin làm gì cả, chơi chút thuốc hoặc dùng thủ đoạn để học viên kia tự xin rút là được.
Không thể phủ nhận, Hứa Duy Nhất đúng là một học viên hệ Bạo phá đạt chuẩn. Bất cứ lúc nào đầu cũng nghĩ đến những thứ thủ thuật âm u đầu tiên.
Vương Thịnh nghiêm túc cảnh cáo: "Chuyện này tôi có thể tự xử lý, không cần cậu ra tay. Hứa Duy Nhất, đừng lộn xộn!"
Đây không phải lần đầu Hứa Duy Nhất làm vậy, trước kia hắn ta làm rất kín kẽ. Nếu không gây ra chuyện lớn gì thì Vương Thịnh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng giờ cả thiên hà đều đang chú ý đến sự kiện này, Hứa Duy Nhất không được làm loạn.
Nếu không, ai cũng không cứu nổi hắn.
Hứa Duy Nhất biếng nhác nói: "Tôi không ngốc, tôi biết chừng mực."
Vương Thịnh liếc qua rồi rời mắt đi, thở dài: "Dù cậu muốn đắc tội người ta cũng không đến lượt đâu. Tôi có biết một thông tin nội bộ trong quân, hình như bên đó cố ý cho Diệp Di Hoan một vị trí thi đấu, cho nên ta phải lôi kéo được cậu ta trước khi cậu ta đồng ý với đề nghị của quân đội."
Gia tộc của Vương Thịnh là thế gia hàng đầu ở hành tinh thủ đô, cha y từng là một viên cảnh sát bảo an thành phố, cuối cùng phản công nhất chiến thành danh, trở thành đại tướng.