Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 81: Tình cảm vợ chồng 3
Dáng ngủ của Lục Yên rất ngoan, nằm thẳng tắp, hai tay đặt ngoài chăn, Tạ Đạo Niên chống má nhìn cô với ánh mắt chăm chú, nhìn khuôn mặt của cô, đôi môi hồng hào của cô, cổ của cô, và chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay áp út của cô.
Anh nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó đặt một nụ hôn xuống đó.
Lục Yên ngủ chưa sâu, cô khẽ cử động, miệng phát ra một tiếng ưm, dần dần tỉnh dậy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Lục Yên chớp mắt mấy cái, "...... Trường Canh, anh không ngủ à?"
"Tắm bằng nước lạnh, nên đã tỉnh ngủ."
Lục Yên nhìn xung quanh, cô ngồi dậy, "Em ngủ được bao lâu rồi?"
"Còn chưa được một tiếng."
Lục Yên dụi mắt, tập trung nhìn vào một hướng, bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, xuống giường đeo dép.
"Chúng ta còn chưa thắp nến long phượng."
Cô tìm được cái túi của mình, tìm kiếm bên trong, lấy ra được một đôi nến.
Tạ Đạo Niên cầm lư hương* đến, Lục Yên để đôi nến vào trong lư hương và thắp nến lên, dần dần, căn phòng trở lên sáng hơn một chút.
*lư hương: Lư hương là một vật dụng dùng để cắm hương hay đốt trầm, phục vụ cho việc thờ cúng. Nó thường được làm bằng nhiều chất liệu như đồng, đá, gốm...với nhiều kiểu dáng và kích cỡ khác nhau
Căn phòng xuất hiện thêm hai bông hoa màu đỏ cam. (Yang: ý chỉ hai ngọn lửa trên đôi nến long phượng.)
Hai người lặng lẽ quan sát ngọn nến đang cháy, chiếc nhẫn trên ngón áp út được ánh lửa phản chiếu vào.
Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, "Hình như đến giờ phút này, em mới thực sự cảm nhận được mình đã kết hôn với anh."
"Anh cũng vậy."
Hai người nhìn nhau cười và quay trở về giường, Lục Yên chạm vào chiếc chăn màu đỏ, cười nói: "Màu này thật là đẹp."
"Sau này mua tất cả đều là màu đỏ đi."
"Ừm."
"Trường Canh."
"Hửm?"
"Em rất cảm động trước những lời anh nói hôm nay!"
"Có ngạc nhiên không?"
"Không đâu."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, ánh lửa rọi sáng một nửa mặt của anh, khuôn mặt sắc nét, sống mũi vừa cao vừa thẳng, cái cằm thon gầy, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Bộ dạng khi anh mặc bộ tây trang màu trắng, đúng là ngọc thụ lâm phong*.
*ngọc thụ lâm phong: nghĩa là "cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là một tướng quí.
Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn không chớp mắt, tình ý dạt dào, khiến tim của Tạ Đạo Niên đập rộn lên.
Anh che mắt của cô lại, tới gần lỗ tai của cô, "Mỗi lần em nhìn anh như vậy, làm sao anh chịu được chứ?"
Lục Yên kéo tay anh xuống, "Em muốn nhìn anh."
Anh cúi người xuống hôn cô, tiếng cười bật ra từ miệng của Lục Yên, hai chân của cô quấn quanh eo của anh, ngón tay từ ngực trượt xuống dưới, luồn tay vào trong quần ngủ của anh, nắm lấy cây gậy đang ngủ say, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Anh cắn nhẹ vào cằm của cô, "Vẫn còn sức lực à?"
Vật trong tay dần dần tỉnh dậy, Lục Yên ngẩng đầu lên tỏ vẻ kiêu ngạo, "Em có cần phải dùng sức đâu."
"Tiểu tao hóa." (Yang: không biết nên thay từ gì luôn:))), đồ dâm đãng? đồ lẳng lơ? cô gái nhỏ dâm đãng? cô gái nhỏ lẳng lơ? Mọi người có từ nào hay thì nhớ bình luận nhé.)
Cô chơi đùa những chiếc cúc trên áo ngủ của anh, cởi ra rồi lại cài vào, rồi lại cởi cúc áo ở giữa, sau đó ngón tay từ từ chui vào trong.
Đúng là khiến người khác không chịu nổi.
Anh đứng dậy cởi quần ra, một tay cởi áo của mình, một tay cởi váy ngủ của Lục Yên ra, anh đuổi theo bờ môi của cô, Lục Yên bật cười và liên tục tránh né, Tạ Đạo Niên đè cô xuống, tiếng cười thoát ra khỏi miệng, "Hôn một chút, hôn một chút thôi mà."
Sau khi đè tiểu tao hóa này xuống, đầu lưỡi anh bắt đầu nghịch ngợm, trượt vào trong liếm mút một lúc.
Lục Yên nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc của anh, giọng nói nũng nịu và hét lên, "Ông xã ~ đưa em đến nơi đó đi."
Tạ Đạo Niên liên tục cắn mút bộ ngực của cô, giọng nói thì thầm: "Đến đâu cơ?"
"Đến nơi sung sướng nhất."
Anh liếm một đường đến rốn của cô, Lục Yên rên rỉ, hai bắp đùi không ngừng ma sát vào nhau, hoa huyệt đã ẩm ướt một mảng, anh đưa ngón tay xuống tiến vào nơi đó, một lúc sau, cả ngón tay dính đầy nước.
Bàn tay cô nắm chặt vào chiếc gối, chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe sáng, ngẩng đầu lên, khẽ rên thành tiếng: "Sâu hơn nữa, sâu hơn một chút nữa."
Anh cho thêm một ngón tay nữa vào, miệng ngậm hạt châu nhỏ của cô, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc vách tường bên ngoài, chân của Lục Yên di chuyển xuống dưới đũng quần anh, nhẹ nhàng giẫm lên, Tạ Đạo Niên đâm vào sâu hơn, miệng liên tục mút rồi lại mút và mút, hút hết dịch ngọt mà cô tiết ra.
Trong đêm tối, chỉ có ánh lửa của một ngọn đèn dầu và ánh lửa của đôi nến long phượng, chiếu sáng vào một đôi vợ chồng đang "yêu" nhau, cơ thể trắng nõn của cô gái bị ép lún xuống đệm, tóc dài rối tung, vẻ mặt hàm xuân*, chàng trai đang nằm đè lên người của cô gái, móc và hút, tạo thành từng đợt sóng. Chiếc giường lớn liên tục lắc lư như chiếc thuyền nhỏ lắc lư giữa đại dương mênh mông.
*vẻ mặt hàm xuân: vẻ mặt vui vẻ, kiểu phê pha ý:))
"Ông xã, ông xã...."
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập lửa tình, cả người của Lục Yên đỏ lên vì cái nhìn của anh, và ngay sau đó như hòa làm một vào cái giường này.
Trường Canh, anh có biết không? Mỗi lần em vô tình nhìn thấy ánh mắt của anh, em đều cảm nhận được tình yêu anh dành cho em không hề ít hơn em.
Anh nói tim của anh đập rộn lên, em cũng thế mà?
Cô nắm lấy tay anh và thúc giục, "Ông xã, nhanh, đưa vào đi, nhanh......."
Tạ Đạo Niên lau khóe miệng, sờ lên mặt cô, trong mắt Lục Yên như có ánh sáng, và ánh sáng đó là vì anh mà phát ra.
Anh bình tĩnh nói, "Nói yêu anh."
Lục Yên không ngừng hôn anh, "Em yêu anh, Trường Canh, em yêu anh."
Anh nâng một chân của cô lên, cầm gậy thịt tìm lối vào cửa thiên đường, vừa vào cửa liền dùng sức đâm vào một cái thật mạnh, Lục Yên cảm nhận được sự đau đớn, rên lên một tiếng, bám chặt vào lưng của anh, ngón tay cong xuống, cào mạnh, để lại một dấu vết.
Tạ Đạo Niên bắt đầu đâm vào rút vào, anh liên tục hôn cô, "Yên Yên, Yên Yên của anh."
Bên ngoài cửa sổ là một hàng cây đa, cành cây rủ xuống nhẹ nhàng lung lay theo nhịp gió, những chiếc lá rụng nhẹ nhàng bay lên, gợi nhớ hàng loạt kỉ niệm.
----- Tôi đã từng nghĩ, không biết tình yêu của mình sẽ có hình dáng như thế nào? Sau nhiều năm, tôi vẫn chưa đợi được người mình thích, nhưng tôi vẫn đứng ở đó, chờ mong cô ấy có thể đi ra từ một chỗ rẽ nào đó, thậm chí xuất hiện khi tôi xoay người lại.
-------Tôi không thể dùng những lời nói hoa lệ để diễn tả tình yêu sâu đậm của mình, nhưng tôi sẵn sàng dùng tất cả sự nhiệt huyết của mình để báo đáp cô ấy.
------- Câu chuyện này bắt đầu từ quả táo đỏ, và sau khi đi lên chiếc thảm đỏ này, nó đã kết thúc. Và bây giờ, là sự khởi đầu của chúng tôi.
Cái giường lắc lư, lắc lư theo từng động tác đâm vào rồi rút ra của anh, cơ thể liên tục va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên khắp căn phòng, cô ấm áp như mùa xuân, nhu tình vạn chủng*, khi nhìn vào ánh mắt của cô, trái tim của anh không kiềm chế được mà rung động.
*nhu tình vạn chủng: nhu tình = thùy mị, dịu dàng; vạn chủng = muôn vàn
Ánh mắt khi nhìn người mình yêu, rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta ngạt thở.
Không thể giả vờ, cũng không thể che giấu được.
Ngày hôm nay anh nhìn cô vô số lần, khiến anh nhớ về nhiều năm trước, nhớ đến ánh mắt của cô khi lần đầu tiên gặp anh.
Vừa tinh khiết vừa nồng nàn yêu thương.
"Ông xã.... ông xã......" cô gọi anh, giọng nói ngày càng run rẩy, Tạ Đạo Niên hôn xuống gò má của cô, không ngừng đâm mạnh vào rồi lại rút ra, Lục Yên không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng gò má của cô ươn ướt.
Càng ngày càng ướt.
Anh đang chứng minh, mọi cử động của anh đều đang chứng minh sự tồn tại của anh.
"Ưm ~ Trường Canh...... Trường Canh......"
Anh rong ruổi chạy trong cơ thể cô, tay chân của Lục Yên quấn chặt lên người của anh, Tạ Đạo Niên bình tĩnh nói, "Đứng lên, ngồi lên người anh."
Cô ngồi lên đùi anh, Tạ Đạo Niên ngồi ở mép giường, ấn mông của cô xuống, Lục Yên đặt tay lên vai anh, đầu ngẩng lên, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng, mỗi một câu như thể cào vào trái tim của anh.
"Dâm đãng, ướt đến mức này rồi."
Cái mông của trượt lên trượt xuống, tạo thành một làn sóng mê người, "Tiểu Trường Canh thoải mái không?"
Anh ngậm lấy ngực của cô, giọng nói mơ hồ, "Thoải mái."
Ánh lửa dập dờn, ngọn nến đã cháy được một nửa, những giọt sáp của cây nến đỏ rơi xuống, chảy xuống mặt cát, và đông lại trong nháy mắt.
Gậy thịt liên tục đâm vào, ưm.... a, bức tường của cô ngày càng siết chặt lại, anh buông thả bản thân, mạnh mẽ đâm vào rút ra.
Cọ sát sinh nhiệt*, nhiệt sinh nhiệt..... thực sự ngứa! thực sự ấm áp!
*nhiệt: nóng
Ngọn nến vẫn đang cháy, và hai người ngồi ở mép giường vẫn đang tiếp tục cuộc yêu.
Lục Yên cắn nhẹ xuống cổ anh, hai tay ôm lấy eo của anh, "Trường Canh, anh muốn bắn à?"
"Ừm."
Huyệt non siết ngày càng chặt, anh đỡ cô xuống, để cô chống hai tay vào mép giường, sau đó hai tay của anh bóp mạnh vào mông cô để tạo điểm tựa đâm vào rút ra, bắp đùi va chạm vào người cô, giọng nói kìm nén khiến người nghe liên tưởng xa xôi.
Lục Yên quay đầu lại nhìn anh, lồng ngực của anh đổ đầy mồ hôi, mũi thở hổn hển, mắt vẫn luôn nhìn cô, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, sạch sẽ, đẹp trai, các cơ bụng siết chặt lại.
Càng nhìn càng ẩm ướt.
Sáp nến liên tục chảy xuống.......
Chiếc giường lắc lư, cô cũng lắc lư, lắc lư, khiến mái tóc sau lưng cũng lay động.
Tiếng cơ thể va chạm vào nhau liên tục vang lên.
Ánh nến lấp lóe một cái, Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống kêu rên, đâm mạnh một cái, Lục Yên hét lên, bức tường bên trong siết chặt lại, trên bức tường có bóng hai người đang nằm chồng lên nhau, cuộc vận động đã dừng lại.
Lục Yên nằm úp sấp ở giường, giọng nói mệt mỏi, "Nóng quá.... "
Anh nằm thở hổn hển trên lưng cô.
Hai cái bóng quấn chặt lấy nhau, như thể là một.
Dư vị đã qua, gậy thịt được rút ra, cửa huyệt của cô mở ra, dần dần, tinh dịch từ từ chảy ra.
Lục Yên lấy khăn giấy lau cơ thể phía dưới, cả người cô đều là mồ hôi, ánh lửa chiếu xuống cơ thể cô, tạo thành một loại vẻ đẹp yên tĩnh và bí ẩn.
Sau khi lau xong, Tạ Đạo Niên bế cô lên giường, hai người đắp chăn, thở hổn hển nhìn nhau, nhẹ nhàng hôn nhau, anh ôm lấy eo của cô, Lục Yên nằm trong vòng tay của anh, hai người ôm nhau ngủ.
Ngọn nến trong lư hương dần dần cháy hết, căn phòng tối om, chỉ còn có ánh lửa của ngọn đèn dầu vẫn sáng như trước.