Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 107: Mưa trên vườn chuối 2
Editor: Yang3S
________
Bắp đùi của anh tiến vào giữa hai chân của cô, ép cô vào tường, các bắp thịt phía sau lưng của anh phồng lên hạ xuống nhìn vô cùng mạnh mẽ.
Anh đang ngậm mút bộ ngực của cô, mỗi một cái mút đều tạo ra tiếng chậc chậc.
Sau khi kết hôn, hai người không có thói quen gọi đối phương là vợ là chồng, chỉ gọi tên gọi thân mật nhau, dường như đó là sự ăn ý vĩnh cửu của hai người.
Ngón tay của cô luồn vào trong tóc của anh, sức nắm không chặt cũng không lỏng.
"Trường Canh ~ Nam Chi còn đang ngủ."
Dưới sự ngậm mút của anh, bộ ngực của cô đã được bao phủ bởi một tầng nước trong suốt, trong nháy mắt ngọn lửa dục vọng bùng cháy lên dữ dội.
Mưa bên ngoài vẫn còn đang rơi, nhưng hạt mưa càng ngày càng nhỏ, rơi xuống những chiếc lá, sau đó giọt nước lại bắn ngược lên, rồi lại rơi xuống, chảy xuống theo gân lá, rơi xuống đất, tạo thành vũng nước nhỏ, phản chiếu lại khung cảnh bầu trời ở phía trên.
Tạ Đạo Niên đặt cô xuống sàn nhà, cởi áo ngực của cô ra, bóp chặt hai bầu ngực lại với nhau, cởi quần và đưa gậy thịt lên, Lục Yên khôi phục lại tinh thần, ép hai bầu ngực lại kẹp chặt lấy anh, để anh di chuyển lên xuống giữa khe ngực.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh thở dốc nặng nề, quần áo trên người đã ướt một nửa, mồ hôi ở cằm chảy ra ròng ròng, rơi xuống phần ngực của cô, rồi lại từ từ chảy xuống, rơi vào trong khe ngực.
Lục Yên ngửa đầu lên nhìn anh, đôi mắt hàm chứa hơi nước, nhìn giống như một con vật cưng nhỏ, có chút vô hại, nhưng lại khiến người ta có ý muốn ngược đãi.
Là cô, buổi tối hôm đó đã mở ra một cánh cửa khác cho anh đi vào.
Thị giác bị kích thích quá lớn, bàn tay đặt trên vách tường của ang nắm chặt lại thành nắm đấm, cơ thể của Lục Yên liên tục rung lắc vì những cú đâm của anh, hai bầu ngực đẫy đà kẹp chặt lấy anh, mã mắt đã bắt đầu tiết ra chất lỏng, da thịt bên ngoài vừa ẩm ướt vừa bóng loáng.
Anh bóp cằm cô lại rồi nâng lên, sau đó cúi đầu hôn xuống, "Thật mềm, đúng thật là có thể bóp chảy ra nước."
Bên khóe miệng của Lục Yên chảy ra một ít nước bọt, cô cảm thấy khó chịu, liên tục ma sát hai bắp đùi lại với nhau, ngay cả mặt trong của bắp đùi cũng bị chảy mồ hôi, khe ngực ở giữa hai bầu ngực vẫn đang kẹp chặt lấy cây gậy thịt của anh.
"Trường Canh, em nóng quá.... "
Cái bộ dạng này của cô thực sự là quá mức dâm đãng, Tạ Đạo Niên dùng sức đâm ngày càng nhanh, gậy thịt suýt chút nữa đã đâm vào trong miệng của Lục Yên.
Anh bắn!
Trên ngực, trên cằm của Lục Yên đều dính tinh dịch của anh.
Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài trời, mưa vẫn đang rơi, anh kéo quần lên, Lục Yên vẫn ngồi xổm, cô dùng ngón tay lau sạch lượng tinh dịch dính trên ngực, dưới ánh nhìn của anh, cô chậm rãi đưa ngón tay dính đầy tinh dịch vào trong miệng.
Ngọn lửa tình lại bùng cháy.
Anh kéo tiểu yêu tinh của anh lên, siết chặt eo của cô lại, "Đi, đi ra ngoài hạ nhiệt một chút."
Người xưa thường nói, thời gian trôi qua nhanh, cây anh đào đỏ, chuối tây xanh ngắt*.
(*cây anh đào đỏ, chuối tây xanh ngắt: là một hình ảnh quen thuộc trong văn thơ, tranh vẽ của người Trung Quốc, hay dùng để miêu tả cảnh cuối xuân đầu hè, ý chỉ thời gian trôi nhanh, xuân qua hạ đến.)
Thời gian không trôi quá nhanh, do bọn họ đặc biệt chậm chạp, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
.....
Ngay lúc này, trong vườn chuối cách ngôi nhà không xa, dưới một gốc chuối cao to, lá chuối che được hết, đồ lót bị ném xuống một bên, bị nước mưa làm ướt, cô dựa người vào thân cây, cảm nhận được những giọt nước mưa đang rơi xuống mặt, và cơ thể càng ngày càng ướt nhẹp.
Ra ra vào vào, đầu lưỡi rong chơi không biết mệt trong khu vườn xinh đẹp, tiếng rên rỉ nỉ non liên tục vang lên, ngón tay của cô không ngừng ma sát vào thân cây.
Anh đang vùi đầu ở dưới làn váy của cô, chân của cô gác lên vai anh, phong cảnh ở dưới làn váy vô cùng xinh đẹp, nơi đó có dòng nước chảy còn lớn hơn cả cơn mưa ở bên ngoài.
"Ưm.... Trường Canh.... sâu hơn một chút nữa."
Nam Chi ngủ trên chiếc giường gỗ cách chỗ này không xa, Lục Yên chỉ cần hơi nghiêng đầu nhìn là có thể thấy cô bé.
Cô bé đang ngủ, hoàn toàn không biết bố mẹ mình đang làm gì.
Mưa vẫn đang rơi, dưới tốc độ khuấy đảo của anh dịch ngọt của cô đã biến thành bọt nước, một chân đang đứng trụ của cô đã đứng không còn vững nữa.
Tạ Đạo Niên bóp cái mông của cô, phần lưng của anh ướt đẫm vì bị nước mưa xối xuống, nhưng đầu lưỡi vẫn anh vẫn ấm nóng, hơi thở cũng ấm nóng, ngay cả nước mưa lạnh giá cũng không thể phá vỡ nó.
Hai người đều nóng bỏng.
Lục Yên thấy những bông hoa chuối trên thân cây đang rung lắc liên tục.
Rơi xuống, sắp rơi xuống.....
Giọng nói của anh bị đè nặng xuống, "Mở rộng chân ra một chút."
Lục Yên bám tay vào thân cây chuối ở phía sau, tách hai chân rộng ra hơn một chút, cô có thể cảm nhận được cái miệng nhỏ mở ra to hơn, đầu lưỡi của anh chui vào sâu hơn.
Mữa vẫn đang rơi, không ngừng.
Chậc... chậc... ực.. tiếng liếm mút liên tục vang lên.
Anh càng tiến vào sâu hơn, cô lại càng đứng không vững, càng cảm giác không thể chịu được nữa.
Cô ngẩng cổ lên, "Trường Canh ~ a..... "
Phần đất ở dưới bàn chân có chút mềm, hai người đứng ở phía trên, hoạt động mạnh nên dấu chân càng in sâu xuống lòng đất.
Thân cây chuối tây có nhiều chỗ xù xì, có nhiều chỗ nhẵn nhụi, những ngón tay của Lục Yên không ngừng vặn vẹo, nắm chặt, và lại nắm chặt vào thân cây.....
Rầm, cơn mưa to hơn! Lá cây bị gãy rủ xuống.
Người đàn ông đang chui ở dưới làn váy ngừng lại động tác liếm mút.
Tạ Đạo Niên đứng dậy, lau sạch miệng, đến gần cô, hơi thở hai người quyện vào nhau, "Em đúng là muốn anh chết chìm mà."
Lục Yên sờ lên quả thù du bị nước mưa làm hiện ra ngoài của anh, cô cắn nó qua một lớp áo, Tạ Đạo Niên liền bật ra một tiếng rên rỉ.
Cô nhìn anh với ánh mắt chăm chú, cởi chiếc váy trên người xuống, cơ thể trần như nhộng, mái tóc ướt sũng dán chặt vào lưng, trước ngực. Khuôn mặt càng thêm trắng nõn, đôi môi càng thêm đỏ ửng, ánh mắt càng thêm rõ ràng.
Bởi vì vậy mà Tạ Đạo Niên bị cô quyến rũ từng bước từng bước một bước xuống vực sâu.
Anh cởi quần, cầm cây gậy thịt cứng rắn đút vào trong tiểu huyệt của cô.
Ưm ~~
Những quả chuối lắc lư, những hạt mưa rơi rả rích.
Anh cắn lên vành tai của cô, thân dưới liên tục đâm vào rút ra, khi rút ra kéo cả mảnh thịt hồng ra ngoài, sau đó lại hung hăng nhét nó vào lại.
"Tiểu yêu tinh, tiểu huyệt ngày càng múp míp."
Bộ ngực của cô đè ép lên lồng ngực của anh, cô cắn nhẹ xuống cổ của anh, "Không thích vậy?"
"Thích, càng múp míp càng tốt." Anh cúi người hôn cô, ôm cả người cô vào trong lòng, Lục Yên treo lơ lửng trên không, bắp đùi hung hăng kẹp chặt lấy phần hông của anh, vách tường bên trong liên tục siết chặt lại, khiến anh phải dùng sức chín trâu hai hổ.
Sâu hơn sâu hơn nữa, vào vào, ra ra.
Cái gì cũng cho anh, cơ thể cũng cho anh, trái tim cũng cho anh.
"Trường Canh, đâm em, dùng sức đâm em."
Tạ Đạo Niên nhìn sâu vào ánh mắt cô, "Tiểu yêu tinh, kẹp chặt lại."
Nói xong liền tăng nhanh tốc độ, cậu em trai của anh giống như một cây gậy lửa, vừa thô vừa cứng, vừa thô lỗ, vừa đáng yêu.
Giống như đi giết giặc, muốn dồn cô vào chỗ chết.
Cô liều mạng quấn quít lấy anh, nước mắt tuôn rơi, cảm giác sung sướng khó có thể nói thành lời. Cô ngậm lấy vành tai của anh, tiến vào bên trong lỗ tai của anh, Tạ Đạo Niên không nhịn được liền bật ra tiếng gào thét, bàn tay cầm lấy bộ ngực của cô ra sức bóp ra sức nhào nặn, da thịt chạm da thịt, vừa mềm vừa nhiều nước, như muốn nhấn cho anh chết chìm.
Khuấy đảo tiểu huyệt của cô, tạo ra vô số bọt nước ở nơi giao hợp.
Anh ôm lấy mông của cô, gậy thịt ở dưới ra ra vào vào trong tiểu huyệt của cô, Lục Yên nhìn mái tóc ước sũng của anh, giọt nước bay tứ tung, ngay cả những sợi lông mày cũng bị ướt nhẹp dính chặt vào nhau, đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn, tư thế oai hùng bừng bừng khí thế, quần áo ướt sũng dính chặt vào người, cơ thể phía dưới như ẩn như hiện, ưm ~, rất là gợi cảm, rất muốn ăn tươi nuốt sống anh vào bụng.
Đàn ông gợi cảm có thể là khi hút thuốc, có thể là khi tập trung lái xe, có thể là những lúc đối xử dịu dàng với bạn khi ở trên giường, có thể là những lúc đối xử ân cần với bạn.
Bây giờ, Lục Yên cảm thấy, Tạ Đạo Niên vô cùng gợi cảm.
Cô muốn ôm anh thật chặt, để anh thâm nhập vào sâu hơn, sâu hơn nữa.
"Trường Canh, bắn vào trong, ông xã... em muốn anh...."
Những giọt nước mưa trên tàu lá chuối liên tục rơi xuống, còn anh thì liên tục đâm vào tận sâu bên trong cơ thể cô, cô treo người trên cơ thể của anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đôi mắt của anh đã hiện đầy tơ máu, cả người như bị điện giật, cơ thể như không còn là của mình, chỉ nhớ rõ là, làm cô, làm chết cô, làm chết tiểu yêu tinh này.
Lục Yên hôn anh, "Ông xã lợi hại quá đi, dùng lực mạnh hơn một chút nữa, làm chết em đi... "
"Ưm.... a.... " Anh bóp cái mông của cô, liên tục đụng mạnh, Lục Yên hét ầm lên, nhưng lại nghĩ đến Nam Chi vẫn còn đang ngủ, nên cô tiến đến hôn Tạ Đạo Niên, đầu lưỡi cuốn chặt lấy đầu lưỡi của anh, "Ông xã, lợi hại quá đi.... "
Không thể chịu nổi nữa!
Anh mạnh mẽ dùng lực đâm vào rút ra liên tục mấy trăm cái, khiến tay của cô bám cũng không vững nữa.
Anh đâm vào đến tử cung, buông lỏng tinh hoàn, bắn dòng dịch nóng bỏng vào sâu bên trong.
"A.... nóng quá." Cô thở dài thỏa mãn, Tạ Đạo Niên đặt cô dựa vào thân cây chuối, cắn xuống bầu ngực của cô, "Tiểu yêu tinh."
Cô gật đầu, đầu đầy mồ hôi, tiến đến hôn anh, hai vợ chồng quấn quýt lấy nhau không rời.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh vẫn không buông cô ra, một lúc sau anh mới rút gậy thịt ra, dòng dịch màu trắng chảy ra khỏi tiểu huyệt của Lục Yên, rơi xuống dưới đất, bị nước mưa làm loãng ra.
Lục Yên ôm chầm lấy anh, gật đầu.
Cái chân nhỏ của Nam Chi đá lên mấy cái, một con muỗi đốt ở chân của cô bé, nhang muỗi ở cuối giường đã cháy hết, cô bé ưm một tiếng, nửa tỉnh nửa mê.
Cô bé nhìn thấy bố mẹ đứng nói chuyện dưới gốc cây chuối tây.
Nam Chi ngồi bật dậy, dùng một tay đập chết muỗi, "Không được đốt chị!"
Tạ Đạo Niên ôm Lục Yên về, Nam Chi giơ vết muỗi cắn ở chân nhỏ ra cho hai người nhìn, "Bố ơi, con muỗi đã bị con đánh chết rồi."
Cách đánh muỗi chết giống hệt Lục Yên.
Hai người quả thực là làm quá lâu, nhang muỗi đã cháy hết, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống thay nhang muối mới cho cô bé.
Lục Yên đứng yên một chỗ, gương mặt ửng hồng, mái tóc mất trật tự, quần áo xộc xệch. Đột nhiên, cô trợn tròn hai mắt, khép chặt hai chân lại.
"Mẹ làm sao vậy ạ?"
"Không có gì, mẹ không sao đâu."
Tạ Đạo Niên nhìn thấy dòng dịch màu trắng đang chảy từ phía trong bắp đùi của Lục Yên chảy xuống dưới chân, anh cất cái bật lửa đi, hôn lên trán Nam Chi, "Nam Chi, bố và mẹ đi tắm rửa một chút, con ngồi yên ở đây nhé? Bố mẹ sẽ sớm quay lại."
Trên khuôn mặt của cô gái nhỏ còn hằn vết của chiếu trúc, cô bé bĩu môi, gật đầu, "Bố phải đưa con đi bắt cá."
"Được, bố đồng ý với con."
Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên vào trong phòng tắm, vặn nước, "Em tắm đi, anh đi lấy quần áo cho em."
Cô cởi quần áo xuống, đứng dưới vòi hoa sen, Tạ Đạo Niên điều chỉnh lại nhiệt độ nước xong mới đi ra ngoài.
.....
Buổi chiều, sau cơn mưa trời lại sáng, con ếch đứng bên dòng suối kêu ồm ộp ồm ộp, những hạt mưa vẫn còn đọng lại trên cây lựu, không khí trong lành, sương mù giăng trên đỉnh núi.
Tạ Đạo Niên đi ủng, cầm lưới đánh cá, Nam Chi cũng đi đôi ủng nhỏ xinh, cầm theo một chiếc phao bơi, Lục Yên cầm theo giỏ trúc, một nhà ba người đi đến dòng suối nhỏ ở sau nhà.
Dòng suối nhỏ khá là sâu, bên bờ có hàng liễu rủ xuống, lá liễu xanh rơi xuống dòng suối, chảy xuôi đi, nhưng không trôi đi xa, dường như là lưu luyến không muốn đi.
Tạ Đạo Niên bước xuống nước, nước rất trong, sâu đến đầu gối, có thể nhìn thấy những tảng đá ở phía dưới, anh quăng lưới xuống, cho một tảng đá nặng vào trong, Lục Yên đứng ở một bên.
Nam Chi đeo phao bơi vào người, nhân lúc bố mẹ không để ý, lúc đầu chỉ đứng chơi ở chỗ nước cạn gần bờ, nhưng lại đột nhiên ngồi xuống, khiến bọt nước văng lên tứ tung, cô bé cười khanh khách.
Lục Yên nhìn cô bé, Tạ Đạo Niên cũng sửng sốt vì chuyện này, anh tiến đến kéo cô bé lên, "Không phải là đã nói bắt cá xong mới được chơi nghịch nước à?"
"Không muốn, không muốn, con muốn chơi nghịch nước."
Lòng người say không nằm trong chén rượu*, đúng là tiểu gia hỏa.
(*Từ gốc là "Túy Ông chi ý bất tại tửu ni" = Ý của Túy Ông không ở trong rượu, có hàm nghĩa là: ý không ở trong lời, có dụng ý khác.)
"Cá lớn đang bơi đến, con còn không chịu đứng lên?"
Nam Chi nhìn bộ dạng nghiêm túc của bố, cô bé nhìn xuống dòng suối nhỏ, dường như thực sự một lát nữa sẽ có một con cá lớn bơi đến cắn vào người cô, cô bé ôm chặt lấy bắp đùi của Tạ Đạo Niên, "Bố ơi, bắt cá bắt cá."
Lục Yên gọi cô bé, "Tiểu Hồng Tảo, qua đây."
Tạ Đạo Niên bế Nam Chi qua đó, Lục Yên vắt khô quần cho cô bé, "Con nhìn con đi, quần áo trên người đều bị ướt rồi."
Nam Chi nở nụ cười ranh mãnh, cô bé ôm lấy chân của Lục Yên, Lục Yên chỉnh sửa lại mái tóc ướt nhẹp của cô bé, "Còn biết đả mã hổ nhãn*"
(*đả mã hổ nhãn: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cố tình gây nhầm lẫn để lừa dối mọi người.)
"Hư!"
Bọn họ nhìn lên thượng nguồn, có một dòng nước đang chảy từ trên núi xuống.
"Cá lớn sắp bơi đến đó."
Ở đây vốn non xanh nước biếc, cá sống ngoài tự nhiên hoang dã, ăn rất ngon, nhưng cũng rất khó bắt, quăng lưới ở chỗ này là lựa chọn thích hợp nhất.
Nam Chi nhìn chằm chằm dòng nước đang chảy xuống, cô bé cũng nắm chặt lấy lưới đánh cá giống mẹ mình, chỉ một lúc sau, dòng nước lao xuống, chảy xuyên qua cái lưới, con cá bị cuốn vào trong cái lưới, đợi một lúc, Tạ Đạo Niên nói, "Kéo."
Lục Yên và anh ăn ý kéo chiếc lưới lên, con cá bị nhốt ở bên trong.
"A, bắt nó, bắt nó."
Nam Chi sung sướng hét lên, Tạ Đạo Niên đi đến, kéo lưới lên bờ, hai người đưa tay vào trong lưới, bắt những con cá nhỏ, cá vừa ra ngoài rồi thả về dòng suối, chỉ để lại mấy con cá to, sau đó bắt chúng lại cho vào trong giỏ trúc.
Mặt trời đã xuống đến rìa ngọn núi, có màu đỏ rực, như màu lòng đỏ trứng muối, chỉ cần cầm chiếc đũa đâm chọc vào là dịch đỏ bên trong có thể chảy ra.
Lục Yên bế Nam Chi lên, Tạ Đạo Niên cầm tay cô, ba người đi men theo dòng suối nhỏ đi về nhà.
Cỏ xanh, sương trắng.
Một vùng đất ẩm, lây lan sang vùng đất khác.