Lục Nguyệt - 橙子泡水
Chương 1
Máy bay vừa đáp xuống, tôi nhận lấy bó hoa mà trợ lý của Giang Dã đưa đến.
Trợ lý giúp tôi đẩy hành lý, giọng điệu áy náy: “Hôm nay Giang tổng đột nhiên có một cuộc họp quan trọng, vừa rời đi trước rồi ạ.”
Đúng lúc này, tôi trùng hợp mở bức ảnh Giang Dã vừa đăng trên vòng bạn bè.
Bức ảnh được chụp trước khi tôi xuống máy bay, bầu trời xanh thẳm, đẹp đẽ trong lành.
Nhưng Giang Dã lại quên tắt âm thanh nền trong ảnh live.
Tôi bấm vào bức ảnh, trong đó vang lên giọng nghẹn ngào như sắp khóc của một cô gái.
[Ánh trăng sáng của anh đã quay lại, em sẽ nhường chỗ.]
Chẳng trách Giang Dã đột nhiên lại đi gấp như vậy, hóa ra là đi dỗ dành người ta.
Người trợ lý thoáng có vẻ xấu hổ.
Tôi tắt màn hình điện thoại, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi biết rồi, phiền cậu chuyển lời cho Giang tổng của cậu rằng, hoa hắn tặng tôi rất thích.”
Thời điểm trợ lý tiễn tôi lên xe, ánh mắt cậu ta cứ thoáng nhìn về phía tai tôi.
Có lẽ là cậu ta nghĩ tai tôi có vấn đề gì đó cũng nên.
Mới vừa lên xe, tôi đã nhận được cuộc gọi chuyển vùng quốc tế, ghi chú là ‘handsome’.
Tôi ấn nghe, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:
[Em về nước sao không nói với tôi?]
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm bó hoa hồng phấn ở trong lòng: [Sợ bản thân luyến tiếc thôi.]
[Em có lương tâm từ khi nào vậy?]
Tôi lấy ra một chiếc điện thoại khác chụp ảnh bó hoa hồng, không tim không phổi cười nói:
[Em rất luyến tiếc cơ bụng của anh, nhưng giờ em phải về nước kết hôn rồi.]
Đầu bên kia người đàn ông im lặng vài giây, cười khẩy một tiếng: [Vậy ra em vẫn luôn đùa giỡn tôi đấy à?]
Tôi ngẩn người, giọng có chút nghẹn lại: [Em gửi cho anh vài thứ, chúng ta coi như dễ hợp dễ tan.]
Cúp máy xong, tôi lập tức tắt nguồn.
Tôi vứt bó hoa hồng sang một bên, dùng bức ảnh vừa chụp đăng một bài lên vòng bạn bè, tiện tay thả một lượt thích vào bài đăng của Giang Dã.
Tôi không nhịn được cười lạnh ở trong lòng.
Trên đời này làm gì có người ngu xuẩn đến mức quên tắt âm thanh nền trong ảnh live đã đăng lên vòng bạn bè chứ.
Giây tiếp theo, tôi phát hiện bản thân cũng quên tắt âm.
Trong tấm ảnh bó hoa hồng phấn vang lên tiếng cười khanh khách của tôi.
[Em rất luyến tiếc cơ bụng của anh, nhưng giờ em phải về nước kết hôn rồi.]
Nháy mắt nụ cười nhếch bên môi tôi cứng đờ, ngón tay run rẩy cấp tốc xóa bức ảnh đi.
Tôi xóa đi luôn, chắc là không ai thấy đâu nhỉ.
Đột nhiên, điện thoại bắt đầu rung lên.
Trên màn hình hiển thị tên chồng chưa cưới sắp đính hôn của tôi—
Giang Dã.
Trợ lý giúp tôi đẩy hành lý, giọng điệu áy náy: “Hôm nay Giang tổng đột nhiên có một cuộc họp quan trọng, vừa rời đi trước rồi ạ.”
Đúng lúc này, tôi trùng hợp mở bức ảnh Giang Dã vừa đăng trên vòng bạn bè.
Bức ảnh được chụp trước khi tôi xuống máy bay, bầu trời xanh thẳm, đẹp đẽ trong lành.
Nhưng Giang Dã lại quên tắt âm thanh nền trong ảnh live.
Tôi bấm vào bức ảnh, trong đó vang lên giọng nghẹn ngào như sắp khóc của một cô gái.
[Ánh trăng sáng của anh đã quay lại, em sẽ nhường chỗ.]
Chẳng trách Giang Dã đột nhiên lại đi gấp như vậy, hóa ra là đi dỗ dành người ta.
Người trợ lý thoáng có vẻ xấu hổ.
Tôi tắt màn hình điện thoại, vẻ mặt bình thản nói: “Tôi biết rồi, phiền cậu chuyển lời cho Giang tổng của cậu rằng, hoa hắn tặng tôi rất thích.”
Thời điểm trợ lý tiễn tôi lên xe, ánh mắt cậu ta cứ thoáng nhìn về phía tai tôi.
Có lẽ là cậu ta nghĩ tai tôi có vấn đề gì đó cũng nên.
Mới vừa lên xe, tôi đã nhận được cuộc gọi chuyển vùng quốc tế, ghi chú là ‘handsome’.
Tôi ấn nghe, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai:
[Em về nước sao không nói với tôi?]
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm bó hoa hồng phấn ở trong lòng: [Sợ bản thân luyến tiếc thôi.]
[Em có lương tâm từ khi nào vậy?]
Tôi lấy ra một chiếc điện thoại khác chụp ảnh bó hoa hồng, không tim không phổi cười nói:
[Em rất luyến tiếc cơ bụng của anh, nhưng giờ em phải về nước kết hôn rồi.]
Đầu bên kia người đàn ông im lặng vài giây, cười khẩy một tiếng: [Vậy ra em vẫn luôn đùa giỡn tôi đấy à?]
Tôi ngẩn người, giọng có chút nghẹn lại: [Em gửi cho anh vài thứ, chúng ta coi như dễ hợp dễ tan.]
Cúp máy xong, tôi lập tức tắt nguồn.
Tôi vứt bó hoa hồng sang một bên, dùng bức ảnh vừa chụp đăng một bài lên vòng bạn bè, tiện tay thả một lượt thích vào bài đăng của Giang Dã.
Tôi không nhịn được cười lạnh ở trong lòng.
Trên đời này làm gì có người ngu xuẩn đến mức quên tắt âm thanh nền trong ảnh live đã đăng lên vòng bạn bè chứ.
Giây tiếp theo, tôi phát hiện bản thân cũng quên tắt âm.
Trong tấm ảnh bó hoa hồng phấn vang lên tiếng cười khanh khách của tôi.
[Em rất luyến tiếc cơ bụng của anh, nhưng giờ em phải về nước kết hôn rồi.]
Nháy mắt nụ cười nhếch bên môi tôi cứng đờ, ngón tay run rẩy cấp tốc xóa bức ảnh đi.
Tôi xóa đi luôn, chắc là không ai thấy đâu nhỉ.
Đột nhiên, điện thoại bắt đầu rung lên.
Trên màn hình hiển thị tên chồng chưa cưới sắp đính hôn của tôi—
Giang Dã.