Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 79
Lúc Trác Thành an ủi Giang Ảnh trạng thái vô cùng tốt, nhưng thật sự đến lúc phải đi, lại dính nhau không có bất ngờ gì.
Giang Ảnh đang trên xe đến sân bay, tay bị Trác Thành nắm, trong một giờ từ khách sạn đến sân bay, Trác Thành nắm tay cô một khắc cũng không buông ra, không ngừng vuốt ve đầu ngón tay cô, đầu còn thỉnh thoảng cúi xuống tựa vào vai cô.
Cô cảm thấy mình có thể lên mạng trả lời câu hỏi, đề tài gọi là “Bạn trai tổng tài cao lãnh trước mặt mọi người, sau quá dính tôi là trải nghiệm gì”.
Ồ, không đúng, bây giờ nên gọi là “vị hôn phu cao lãnh trước mặt người khác…”
Nghe có vẻ là lạ.
Giang Ảnh lắc lắc đầu, giải cứu cổ và đầu mình khỏi cái đầu nặng nề của Trác Thành, không quan tâm sự tê dại của cơ vai, quay đầu an ủi Trác Thành:
“Em muộn nhất là một tuần sẽ trở về thành phố B.” Cô suy nghĩ một chút, “Sau khi đến trường thí điểm mới, có lẽ phải nhanh chóng trở về thành phố B để chuẩn bị, cách khai giảng thật ra không còn bao lâu nữa.”
“Cho nên bọn em không có khả năng ở lại thành phố C chậm trễ quá nhiều ngày.” Cô nói với Trác Thành từ góc độ công việc, chia tay lần này của hai người hẳn là sẽ khá ngắn ngủi.
“Haizz.” Trác Thành hiếm thấy thở dài một hơi, “Anh biết.”
“Anh làm sao có thể không biết em ở lại nhiều nhất một tuần chứ.” Anh đưa tay ấn nhẹ vào chỗ đau nhức trên gáy Giang Ảnh, “Chỉ là nhịn không được chuyện phải xa em.”
Giang Ảnh “Ừ” một tiếng, điều chỉnh một góc độ thoải mái, đưa tay ôm lấy anh, dựa vào trong lòng anh.
Nếu Trác Thành nói cô rất thấu hiểu, dù sao anh mới cầu hôn không lâu, hôm trước lại là sinh nhật anh.
Thật ra bản thân cô cũng chưa thoát khỏi trạng thái hạnh phúc, thảnh thơi lười biếng trước đó.
Thời gian nghỉ ngơi ngọt ngào của hai người đột nhiên kết thúc, công việc nối liền không ngừng nghỉ, hơn nữa còn phải tách ra một tuần, mặc cho bọn họ hai ngày trước khuyên bảo lẫn nhau như thế nào, khả năng trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào xử lý tình huống một cách bình tĩnh được.
Nhưng mà, cũng không đến mức ngồi trên xe hai người lộn xộn chứ.
Giang Ảnh đưa tay chọc chọc vào cánh tay anh, “Sao lại chán chường như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt ——”
Còn chưa nói xong môi đã bị Trác Thành véo nhẹ: “Đừng nói lung tung.”
Ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ chăm chú dịu dàng, cho dù ngăn cản cô nói ra những lời không hay, cũng không thấy vẻ hung dữ của anh.
Chỉ là lồng ngực đang phập phồng đột nhiên ngừng lại, hô hấp có chút ngột ngạt. Ngay sau đó, anh cố nén tiếng thở dài sắp thốt ra từ cổ họng, “Đừng nói vậy, chúng ta sẽ không làm như vậy.”
… Cái gì vậy? Giang Ảnh có chút sững sờ, khó hiểu chớp mắt nhìn anh. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với anh.
Đôi môi hai cánh của cô bị đầu ngón tay Trác Thành khẽ nắm lấy, mắt mở ra có chút tròn, có chút giống vịt con bị bắt trong phim hoạt hình năm xưa. Cảnh tượng này kỳ thật có chút buồn cười, nhưng bầu không khí lại không nhẹ nhàng như vậy, hai người đều không bị chọc cười.
Trác Thành buông cánh môi cô ra, đặt tay lên lưng cô, chậm rãi ôm cô vào lòng.
Cánh tay Giang Ảnh siết chặt, tăng sâu thêm cái ôm yên tĩnh trước khi chia tay ngắn ngủi này.
–
Trên đường từ sân bay trở về khách sạn, Giang Ảnh ngồi ở ghế sau xe, cúi đầu gửi tin nhắn với Trác Thành.
Chính xác mà nói, là Giang Ảnh đưa anh vào cửa kiểm tra an ninh, sau khi hai người tạm biệt không được mấy phút, một dãy tin nhắn của Trác Thành đồng loạt được gửi tới.
Giang Ảnh còn chưa ra khỏi đại sảnh sân bay, điện thoại di động trong túi đã chấn động không ngừng, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin nhắn của Trác Thành trên bảng thông báo, làm cô giật nảy mình, còn tưởng rằng anh có thứ gì đó bỏ lại chỗ cô quên cầm, vội vàng mở tin nhắn ra xem.
Cũng may không có chuyện cô lo lắng, một loạt tin nhắn, đều là Trác Thành cảm thán.
[Haizz, đến phòng nghỉ rồi.]
[Hôm nay nơi này sao lại ồn ào thế nhỉ.]
[Trở về nghỉ ngơi cho tốt.]
[Nếu các em ra khỏi thành phố nhớ gửi cho anh định vị, chú ý an toàn.]
[Một tuần chắc sẽ trôi qua rất nhanh.]
[:<]
Giang Ảnh nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, không nhịn được “phốc” một tiếng, cúi đầu trả lời Trác Thành.
[Đừng lo lắng, sau khi anh trở về thành phố B cũng phải chú ý nghỉ ngơi.]
[Anh cũng biết dùng biểu tượng cảm xúc cơ đấy:D]
Trác Thành trả lời rất nhanh, [Đương nhiên là anh biết rồi:p]
Được rồi.
Giang Ảnh suy nghĩ một chút, vẫn nhịn xuống, không chỉ ra phong cách biểu tượng cảm xúc này của anh quá lỗi thời rồi.
Thấy sắp đi ra khỏi nhà ga sân bay, gần đến bãi đậu xe, cô vội vàng nhắn tin hỏi anh.
[Em còn chưa ra khỏi nhà ga, anh kiểm tra một chút, có thứ gì bỏ quên hay không, em còn kịp đưa cho anh.]
Trác Thành: [Có.]
Giang Ảnh nhìn thấy tin nhắn, vội vàng quay đầu trở lại, vừa đi vừa trả lời: [Cái gì?]
Trác Thành: [Trái tim của anh:>]
….
[Không được thả thính]
[…. Được rồi.]
Lại dở khóc dở cười trả lời anh một tin nhắn [Em lên xe rồi], lần này Giang Ảnh trực tiếp ra khỏi đại sảnh, tài xế còn đang chờ ở bãi đỗ xe, nhận ra Giang Ảnh lập tức xuất phát trở về khách sạn.
Sếp Trác bị cấm thả thính rất kiềm chế cùng Giang Ảnh tán gẫu một lúc, lúc Giang Ảnh đến khách sạn, anh cũng gần như đến giờ lên máy bay.
Có thể là sắp bước vào tiết tấu của công việc, cũng có thể là loại trạng thái thưởng xuyên giữ liên lạc này làm cho hai người đều rất an tâm, lúc nói lời tạm biệt với nhau trong tin nhắn, tâm trạng hai người cũng còn tương đối ổn định.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, Giang Ảnh nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý của mình.
Bởi vì cô còn phải cùng Tư Nguyên đi đến trường học thí điểm, cho nên đại đa số đồ đạc không cần thiết cùng một đống quà tặng đồng nghiệp đều để trong hành lý của Trác Thành mang về thành phố B trước.
Ngoại trừ tấm chăn mỏng theo phong cách dân tộc được đặt làm riêng khi đi dạo trong ngõ nhỏ đặc sắc ở thành phố C, Trác Thành mang theo một cái trở về thành phố B, Giang Ảnh để lại một cái khác ở đây.
Vào ngày nhận được cái chăn nhỏ, lập tức mang nó đến trung tâm dịch vụ phòng, nhờ họ giặt ủi nó, vải đã mềm mại hơn một chút so với lúc chưa giặt, có mùi thơm thoang thoảng của nước giặt, khi Giang Ảnh ngồi trên ghế sofa trong phòng, đã quen đắp chiếc chăn nhỏ này.
Cô thuận tay sửa sang những tua rua ở bốn góc của chiếc chăn mỏng, gấp nó lại, bỏ vào vali xách tay.
Còn có mấy bộ quần áo của mình, cô cũng gấp lại thuận tay bỏ vào vali.
Ngày hôm qua cô và Tư Nguyên nói chuyện điện thoại, ngày mai Tư Nguyên đến thành phố C hội hợp với cô, không dừng lại ở thành phố C, trực tiếp cùng Giang Ảnh đến huyện Giai.
Huyện Giai là huyện cấp trên của thị trấn Lạc Hà, cũng chính là huyện nơi có mấy trường học mới nộp đơn xin mở đồng bộ các lớp học trực tuyến.
Một số huyện xung quanh huyện Giai cũng bày tỏ nguyện vọng mở đồng bộ lớp học trực tiếp, đã liên hệ với Lớp học Khải Tư, nhân viên hai bên cũng đã liên lạc.
Sau khi đến huyện Giai cùng mấy trường học hoàn thiện dự án và sắp xếp thời gian đưa thiết bị vào trường, Tư Nguyên còn chuẩn bị cùng Giang Ảnh đi một chuyến đến thị trấn Lạc Hà trực thuộc huyện Giai, dù sao trường học thị trấn Lạc Hà là trường mà ban đầu bọn họ muốn làm thí điểm đầu tiên, Tư Nguyên rất muốn tự mình đi nói chuyện với ban giám hiệu một chút về sự thay đổi của học sinh sau một học kỳ triển khai lớp học trực tuyến.
Thấy tháng bảy đã sắp qua rồi, còn một tháng nữa là khai giảng học kỳ mới, hơn nữa một tuần Tư Nguyên đến thành phố C, thời gian còn lại cho các trường học và Khải Tư chuẩn bị thật sự không đủ.
Từ những thay đổi trong các trường thí điểm học kỳ trước, triển vọng của các dự án đồng bộ các lớp học trực tuyến nói chung là rất lạc quan.
Theo xu hướng phát triển như vậy, học kỳ mới chắc chắn sẽ có nhiều trường tham gia thí điểm dự án, điều này sẽ là một thách thức lớn hơn đối với nền tảng công nghệ và hoạt động của Khải Tư.
Nhưng trong lòng Giang Ảnh trước khi bắt đầu dự án lớp học trực tuyến đã có chuẩn bị, hơn nữa Khải Tư bây giờ nói như thế nào cũng có kinh nghiệm hơn do với khi làm trường thí điểm đầu tiên, bọn họ cũng sẽ không quá lo lắng, bình tĩnh ứng phó, gặp phải vấn đề gì cùng nhau giải quyết.
–
Sáng hôm sau Tư Nguyên đến thành phố C, trước khi Trác Thành đi đã sắp xếp tài xế và xe, sáng sớm Giang Ảnh đã dậy lấy hành lý, sau khi trả phòng ra khỏi khách sạn ngồi lên xe đi thẳng đến sân bay đón người.
Chuyến bay mà Tư Nguyên ngồi đến đúng giờ, Giang Ảnh đợi một lúc ở lối ra, nhìn thấy Tư Nguyên kéo vali bước nhanh từ lối ra đi tới.
“Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!” Tư Nguyên ôm vai Giang Ảnh: “Nhớ cậu chết đi được.”
–
Giang Ảnh đối mặt với lời thăm hỏi không lời gì để nói của bà chủ nhà cô, khụ khụ, bình tĩnh mở miệng: “Sư thầy chém gió, mời đi bên này.”
“Chậc, tớ nói thật mà.” Tư Nguyên gạt mái tóc uốn xoăn gợn sóng của mình sang một bên, khoác tay Giang Ảnh song song đi về phía trước.
“Mặc dù buổi họp báo rất thành công, tiến độ dự án cũng rất thuận lợi, nhưng gần đây mỗi ngày tớ đều đến công ty, nhìn thấy văn phòng của cậu, trong lòng luôn có cảm giác trống rỗng. Đôi khi quay đầu lại, luôn luôn cảm thấy như thể cậu vẫn còn ở đó để viết báo cáo trên máy tính.”
Khóe miệng Giang Ảnh hơi giật giật: “Tớ đi công tác cộng thêm nghỉ phép, cũng không phải là từ chức rồi cho cậu vào danh sách hạn chế…”
–
Sau khi nói xong cô lại có một chút chột dạ, tuy rằng mình đang nghỉ phép, nhưng vì chuẩn bị bất ngờ cho Trác Thành, đã lấy Tư Nguyên và công việc ra làm lá chắn nhiều lần, mỗi ngày lẩm bẩm phải báo cáo cho Tư Nguyên, nói không chừng lẩm bẩm quá nhiều, Tư Nguyên mới luôn nhớ tới mình…
Sao càng nghĩ càng chạy lệch rồi, Giang Ảnh lắc lắc đầu.
Nhớ tới “công việc” trên danh nghĩa trong thời gian nghỉ phép của mình, thái độ của Giang Ảnh không khỏi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, “Lần này cùng cậu từ thành phố C trở về thành phố B, cam đoan văn phòng không còn trống rỗng nữa.”
“Được.” Tư Nguyên tựa như gió xuân, “Lần này sau khi chúng ta trở về thành phố B phỏng chừng sẽ càng bận rộn, trống rỗng là không có khả năng, tớ thấy tám phần là bận chân không chạm đất.”
“Sao nói vậy?”
Tư Nguyên làm bộ thở dài, “Hiệu quả của buổi họp báo của chúng ta —— “
“Thật sự là quá tốt!”
Nói xong Tư Nguyên nhịn không được mặt mày hớn hở: “Mấy trường học xung quanh thành phố C đều đã đăng ký mờ lớp học trực tuyến. Các trường học ở các tỉnh khác cũng có, và nhiều nơi cũng có hỗ trợ chính sách liên quan.”
“Tỉnh khác?”
“Không ngờ tới đúng không, tớ cũng không ngờ tới. Ban đầu chúng ta căn bản không nghĩ đến phương diện này, dù sao lúc ấy cũng không biết nhóm trường đầu tiên có thể thuận lợi học xong lớp trực tuyến hay không.”
Tuy nhiên, tiến độ nhanh hơn tất cả mọi người mong đợi.
Tuy rằng Giang Ảnh lúc trước trong điện thoại đã nghe Tư Nguyên nhắc tới một ít chuyện về trường học mới, nhưng chỉ nói đại khái một chút, không ngờ phạm vi địa lý lại mở rộng lớn như vậy.
“Cho nên đây cũng là nguyên nhân lần này tớ phải tới thành phố C.” Tư Nguyên khoác tay Giang Ảnh, “Cứ tiếp tục theo xu hướng này, mỗi học kỳ đều có rất nhiều trường học gia nhập, liên quan đến quá nhiều thời gian học tập và tiền đồ của học sinh, dự án không chỉ không thể có bất kỳ sai sót nào, hơn nữa còn phải không ngừng hoàn thiện, mới có thể làm cho hiệu quả của lớp trực tuyến càng ngày càng tốt.”
“Hiểu rồi.” Giang Ảnh gật gật đầu, chỉ chỉ bãi đỗ xe cách đại sảnh sân bay không xa: “Xe đậu ở bên ngoài, chúng ta đi huyện Giai luôn thôi.”
“Được.”
Bánh xe nhỏ của vali trong tay Tư Nguyên lăn nhanh trên nền đại sảnh bóng loáng, cô ấy kéo vali, bước nhanh đi ra ngoài: “Xuất phát thôi!”
Giang Ảnh đang trên xe đến sân bay, tay bị Trác Thành nắm, trong một giờ từ khách sạn đến sân bay, Trác Thành nắm tay cô một khắc cũng không buông ra, không ngừng vuốt ve đầu ngón tay cô, đầu còn thỉnh thoảng cúi xuống tựa vào vai cô.
Cô cảm thấy mình có thể lên mạng trả lời câu hỏi, đề tài gọi là “Bạn trai tổng tài cao lãnh trước mặt mọi người, sau quá dính tôi là trải nghiệm gì”.
Ồ, không đúng, bây giờ nên gọi là “vị hôn phu cao lãnh trước mặt người khác…”
Nghe có vẻ là lạ.
Giang Ảnh lắc lắc đầu, giải cứu cổ và đầu mình khỏi cái đầu nặng nề của Trác Thành, không quan tâm sự tê dại của cơ vai, quay đầu an ủi Trác Thành:
“Em muộn nhất là một tuần sẽ trở về thành phố B.” Cô suy nghĩ một chút, “Sau khi đến trường thí điểm mới, có lẽ phải nhanh chóng trở về thành phố B để chuẩn bị, cách khai giảng thật ra không còn bao lâu nữa.”
“Cho nên bọn em không có khả năng ở lại thành phố C chậm trễ quá nhiều ngày.” Cô nói với Trác Thành từ góc độ công việc, chia tay lần này của hai người hẳn là sẽ khá ngắn ngủi.
“Haizz.” Trác Thành hiếm thấy thở dài một hơi, “Anh biết.”
“Anh làm sao có thể không biết em ở lại nhiều nhất một tuần chứ.” Anh đưa tay ấn nhẹ vào chỗ đau nhức trên gáy Giang Ảnh, “Chỉ là nhịn không được chuyện phải xa em.”
Giang Ảnh “Ừ” một tiếng, điều chỉnh một góc độ thoải mái, đưa tay ôm lấy anh, dựa vào trong lòng anh.
Nếu Trác Thành nói cô rất thấu hiểu, dù sao anh mới cầu hôn không lâu, hôm trước lại là sinh nhật anh.
Thật ra bản thân cô cũng chưa thoát khỏi trạng thái hạnh phúc, thảnh thơi lười biếng trước đó.
Thời gian nghỉ ngơi ngọt ngào của hai người đột nhiên kết thúc, công việc nối liền không ngừng nghỉ, hơn nữa còn phải tách ra một tuần, mặc cho bọn họ hai ngày trước khuyên bảo lẫn nhau như thế nào, khả năng trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào xử lý tình huống một cách bình tĩnh được.
Nhưng mà, cũng không đến mức ngồi trên xe hai người lộn xộn chứ.
Giang Ảnh đưa tay chọc chọc vào cánh tay anh, “Sao lại chán chường như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt ——”
Còn chưa nói xong môi đã bị Trác Thành véo nhẹ: “Đừng nói lung tung.”
Ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ chăm chú dịu dàng, cho dù ngăn cản cô nói ra những lời không hay, cũng không thấy vẻ hung dữ của anh.
Chỉ là lồng ngực đang phập phồng đột nhiên ngừng lại, hô hấp có chút ngột ngạt. Ngay sau đó, anh cố nén tiếng thở dài sắp thốt ra từ cổ họng, “Đừng nói vậy, chúng ta sẽ không làm như vậy.”
… Cái gì vậy? Giang Ảnh có chút sững sờ, khó hiểu chớp mắt nhìn anh. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với anh.
Đôi môi hai cánh của cô bị đầu ngón tay Trác Thành khẽ nắm lấy, mắt mở ra có chút tròn, có chút giống vịt con bị bắt trong phim hoạt hình năm xưa. Cảnh tượng này kỳ thật có chút buồn cười, nhưng bầu không khí lại không nhẹ nhàng như vậy, hai người đều không bị chọc cười.
Trác Thành buông cánh môi cô ra, đặt tay lên lưng cô, chậm rãi ôm cô vào lòng.
Cánh tay Giang Ảnh siết chặt, tăng sâu thêm cái ôm yên tĩnh trước khi chia tay ngắn ngủi này.
–
Trên đường từ sân bay trở về khách sạn, Giang Ảnh ngồi ở ghế sau xe, cúi đầu gửi tin nhắn với Trác Thành.
Chính xác mà nói, là Giang Ảnh đưa anh vào cửa kiểm tra an ninh, sau khi hai người tạm biệt không được mấy phút, một dãy tin nhắn của Trác Thành đồng loạt được gửi tới.
Giang Ảnh còn chưa ra khỏi đại sảnh sân bay, điện thoại di động trong túi đã chấn động không ngừng, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin nhắn của Trác Thành trên bảng thông báo, làm cô giật nảy mình, còn tưởng rằng anh có thứ gì đó bỏ lại chỗ cô quên cầm, vội vàng mở tin nhắn ra xem.
Cũng may không có chuyện cô lo lắng, một loạt tin nhắn, đều là Trác Thành cảm thán.
[Haizz, đến phòng nghỉ rồi.]
[Hôm nay nơi này sao lại ồn ào thế nhỉ.]
[Trở về nghỉ ngơi cho tốt.]
[Nếu các em ra khỏi thành phố nhớ gửi cho anh định vị, chú ý an toàn.]
[Một tuần chắc sẽ trôi qua rất nhanh.]
[:<]
Giang Ảnh nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, không nhịn được “phốc” một tiếng, cúi đầu trả lời Trác Thành.
[Đừng lo lắng, sau khi anh trở về thành phố B cũng phải chú ý nghỉ ngơi.]
[Anh cũng biết dùng biểu tượng cảm xúc cơ đấy:D]
Trác Thành trả lời rất nhanh, [Đương nhiên là anh biết rồi:p]
Được rồi.
Giang Ảnh suy nghĩ một chút, vẫn nhịn xuống, không chỉ ra phong cách biểu tượng cảm xúc này của anh quá lỗi thời rồi.
Thấy sắp đi ra khỏi nhà ga sân bay, gần đến bãi đậu xe, cô vội vàng nhắn tin hỏi anh.
[Em còn chưa ra khỏi nhà ga, anh kiểm tra một chút, có thứ gì bỏ quên hay không, em còn kịp đưa cho anh.]
Trác Thành: [Có.]
Giang Ảnh nhìn thấy tin nhắn, vội vàng quay đầu trở lại, vừa đi vừa trả lời: [Cái gì?]
Trác Thành: [Trái tim của anh:>]
….
[Không được thả thính]
[…. Được rồi.]
Lại dở khóc dở cười trả lời anh một tin nhắn [Em lên xe rồi], lần này Giang Ảnh trực tiếp ra khỏi đại sảnh, tài xế còn đang chờ ở bãi đỗ xe, nhận ra Giang Ảnh lập tức xuất phát trở về khách sạn.
Sếp Trác bị cấm thả thính rất kiềm chế cùng Giang Ảnh tán gẫu một lúc, lúc Giang Ảnh đến khách sạn, anh cũng gần như đến giờ lên máy bay.
Có thể là sắp bước vào tiết tấu của công việc, cũng có thể là loại trạng thái thưởng xuyên giữ liên lạc này làm cho hai người đều rất an tâm, lúc nói lời tạm biệt với nhau trong tin nhắn, tâm trạng hai người cũng còn tương đối ổn định.
Sau khi trở lại phòng khách sạn, Giang Ảnh nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý của mình.
Bởi vì cô còn phải cùng Tư Nguyên đi đến trường học thí điểm, cho nên đại đa số đồ đạc không cần thiết cùng một đống quà tặng đồng nghiệp đều để trong hành lý của Trác Thành mang về thành phố B trước.
Ngoại trừ tấm chăn mỏng theo phong cách dân tộc được đặt làm riêng khi đi dạo trong ngõ nhỏ đặc sắc ở thành phố C, Trác Thành mang theo một cái trở về thành phố B, Giang Ảnh để lại một cái khác ở đây.
Vào ngày nhận được cái chăn nhỏ, lập tức mang nó đến trung tâm dịch vụ phòng, nhờ họ giặt ủi nó, vải đã mềm mại hơn một chút so với lúc chưa giặt, có mùi thơm thoang thoảng của nước giặt, khi Giang Ảnh ngồi trên ghế sofa trong phòng, đã quen đắp chiếc chăn nhỏ này.
Cô thuận tay sửa sang những tua rua ở bốn góc của chiếc chăn mỏng, gấp nó lại, bỏ vào vali xách tay.
Còn có mấy bộ quần áo của mình, cô cũng gấp lại thuận tay bỏ vào vali.
Ngày hôm qua cô và Tư Nguyên nói chuyện điện thoại, ngày mai Tư Nguyên đến thành phố C hội hợp với cô, không dừng lại ở thành phố C, trực tiếp cùng Giang Ảnh đến huyện Giai.
Huyện Giai là huyện cấp trên của thị trấn Lạc Hà, cũng chính là huyện nơi có mấy trường học mới nộp đơn xin mở đồng bộ các lớp học trực tuyến.
Một số huyện xung quanh huyện Giai cũng bày tỏ nguyện vọng mở đồng bộ lớp học trực tiếp, đã liên hệ với Lớp học Khải Tư, nhân viên hai bên cũng đã liên lạc.
Sau khi đến huyện Giai cùng mấy trường học hoàn thiện dự án và sắp xếp thời gian đưa thiết bị vào trường, Tư Nguyên còn chuẩn bị cùng Giang Ảnh đi một chuyến đến thị trấn Lạc Hà trực thuộc huyện Giai, dù sao trường học thị trấn Lạc Hà là trường mà ban đầu bọn họ muốn làm thí điểm đầu tiên, Tư Nguyên rất muốn tự mình đi nói chuyện với ban giám hiệu một chút về sự thay đổi của học sinh sau một học kỳ triển khai lớp học trực tuyến.
Thấy tháng bảy đã sắp qua rồi, còn một tháng nữa là khai giảng học kỳ mới, hơn nữa một tuần Tư Nguyên đến thành phố C, thời gian còn lại cho các trường học và Khải Tư chuẩn bị thật sự không đủ.
Từ những thay đổi trong các trường thí điểm học kỳ trước, triển vọng của các dự án đồng bộ các lớp học trực tuyến nói chung là rất lạc quan.
Theo xu hướng phát triển như vậy, học kỳ mới chắc chắn sẽ có nhiều trường tham gia thí điểm dự án, điều này sẽ là một thách thức lớn hơn đối với nền tảng công nghệ và hoạt động của Khải Tư.
Nhưng trong lòng Giang Ảnh trước khi bắt đầu dự án lớp học trực tuyến đã có chuẩn bị, hơn nữa Khải Tư bây giờ nói như thế nào cũng có kinh nghiệm hơn do với khi làm trường thí điểm đầu tiên, bọn họ cũng sẽ không quá lo lắng, bình tĩnh ứng phó, gặp phải vấn đề gì cùng nhau giải quyết.
–
Sáng hôm sau Tư Nguyên đến thành phố C, trước khi Trác Thành đi đã sắp xếp tài xế và xe, sáng sớm Giang Ảnh đã dậy lấy hành lý, sau khi trả phòng ra khỏi khách sạn ngồi lên xe đi thẳng đến sân bay đón người.
Chuyến bay mà Tư Nguyên ngồi đến đúng giờ, Giang Ảnh đợi một lúc ở lối ra, nhìn thấy Tư Nguyên kéo vali bước nhanh từ lối ra đi tới.
“Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi!” Tư Nguyên ôm vai Giang Ảnh: “Nhớ cậu chết đi được.”
–
Giang Ảnh đối mặt với lời thăm hỏi không lời gì để nói của bà chủ nhà cô, khụ khụ, bình tĩnh mở miệng: “Sư thầy chém gió, mời đi bên này.”
“Chậc, tớ nói thật mà.” Tư Nguyên gạt mái tóc uốn xoăn gợn sóng của mình sang một bên, khoác tay Giang Ảnh song song đi về phía trước.
“Mặc dù buổi họp báo rất thành công, tiến độ dự án cũng rất thuận lợi, nhưng gần đây mỗi ngày tớ đều đến công ty, nhìn thấy văn phòng của cậu, trong lòng luôn có cảm giác trống rỗng. Đôi khi quay đầu lại, luôn luôn cảm thấy như thể cậu vẫn còn ở đó để viết báo cáo trên máy tính.”
Khóe miệng Giang Ảnh hơi giật giật: “Tớ đi công tác cộng thêm nghỉ phép, cũng không phải là từ chức rồi cho cậu vào danh sách hạn chế…”
–
Sau khi nói xong cô lại có một chút chột dạ, tuy rằng mình đang nghỉ phép, nhưng vì chuẩn bị bất ngờ cho Trác Thành, đã lấy Tư Nguyên và công việc ra làm lá chắn nhiều lần, mỗi ngày lẩm bẩm phải báo cáo cho Tư Nguyên, nói không chừng lẩm bẩm quá nhiều, Tư Nguyên mới luôn nhớ tới mình…
Sao càng nghĩ càng chạy lệch rồi, Giang Ảnh lắc lắc đầu.
Nhớ tới “công việc” trên danh nghĩa trong thời gian nghỉ phép của mình, thái độ của Giang Ảnh không khỏi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, “Lần này cùng cậu từ thành phố C trở về thành phố B, cam đoan văn phòng không còn trống rỗng nữa.”
“Được.” Tư Nguyên tựa như gió xuân, “Lần này sau khi chúng ta trở về thành phố B phỏng chừng sẽ càng bận rộn, trống rỗng là không có khả năng, tớ thấy tám phần là bận chân không chạm đất.”
“Sao nói vậy?”
Tư Nguyên làm bộ thở dài, “Hiệu quả của buổi họp báo của chúng ta —— “
“Thật sự là quá tốt!”
Nói xong Tư Nguyên nhịn không được mặt mày hớn hở: “Mấy trường học xung quanh thành phố C đều đã đăng ký mờ lớp học trực tuyến. Các trường học ở các tỉnh khác cũng có, và nhiều nơi cũng có hỗ trợ chính sách liên quan.”
“Tỉnh khác?”
“Không ngờ tới đúng không, tớ cũng không ngờ tới. Ban đầu chúng ta căn bản không nghĩ đến phương diện này, dù sao lúc ấy cũng không biết nhóm trường đầu tiên có thể thuận lợi học xong lớp trực tuyến hay không.”
Tuy nhiên, tiến độ nhanh hơn tất cả mọi người mong đợi.
Tuy rằng Giang Ảnh lúc trước trong điện thoại đã nghe Tư Nguyên nhắc tới một ít chuyện về trường học mới, nhưng chỉ nói đại khái một chút, không ngờ phạm vi địa lý lại mở rộng lớn như vậy.
“Cho nên đây cũng là nguyên nhân lần này tớ phải tới thành phố C.” Tư Nguyên khoác tay Giang Ảnh, “Cứ tiếp tục theo xu hướng này, mỗi học kỳ đều có rất nhiều trường học gia nhập, liên quan đến quá nhiều thời gian học tập và tiền đồ của học sinh, dự án không chỉ không thể có bất kỳ sai sót nào, hơn nữa còn phải không ngừng hoàn thiện, mới có thể làm cho hiệu quả của lớp trực tuyến càng ngày càng tốt.”
“Hiểu rồi.” Giang Ảnh gật gật đầu, chỉ chỉ bãi đỗ xe cách đại sảnh sân bay không xa: “Xe đậu ở bên ngoài, chúng ta đi huyện Giai luôn thôi.”
“Được.”
Bánh xe nhỏ của vali trong tay Tư Nguyên lăn nhanh trên nền đại sảnh bóng loáng, cô ấy kéo vali, bước nhanh đi ra ngoài: “Xuất phát thôi!”