Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 71
Quá trình sau khi hoàn thiện bản thảo diễn ra rất nhanh, Giang Ảnh lo lắng về thời gian thi công và thành phẩm đều được giải quyết hết, cô không còn cảm thấy lo lắng quá nhiều nữa, chỉ còn lại chờ mong.
Bảng báo giá của Hi Vân cũng nhanh chóng được gửi đến cho cô, trước đó trong lòng cô đã chuẩn bị tốt, hơn nữa phương án lựa chọn sử dụng vật liệu đá giá cả phải chăng, cho nên cô cũng không bất ngờ về giá cả.
Nói là nói như vậy, nhưng toàn bộ chi phí làm đá quý tùy chỉnh gấp rút vẫn làm cho ví của cô đau một phen.
Sau khi Giang Ảnh thanh toán tiền đặt cọc một cách rất bình tĩnh dựa theo liên kết thanh toán do Hi Vân gửi đến, cô thậm chí còn bình tĩnh chuyển tất cả số tiền đang nằm nhàn rỗi trong tài khoản của mình sang tài khoản không định kỳ, chuẩn bị sử dụng số tiền này để thanh toán khoản còn lại.
Đầu ngón tay cô chỉ vào điện thoại, đếm năm con số không đằng sau số tiền đã chuyển, ngẩng đầu suy nghĩ một lát.
Trên màn hình máy tính tối tăm phản chiếu vẻ mặt của chính mình, cô nhìn vẻ mím môi kiên quyết của chính mình, không khỏi phốc một tiếng cười phá lên.
Thật ra chế độ của Khải Tư luôn rất tốt, mức lương mà Khải Tư đưa cho cô không tính là thấp ở trong ngành, sau một năm làm việc chóng mặt, ngoài những chi phí cơ bản cho nhu cầu sống bình thường, cô cũng tính là tiết kiệm được một khoản tiền.
Và năm nay cô gần như không chi tiêu nhiều lắm.
Lúc mới chuyển đến Thiên Duyệt Lan Hồ, cô nhìn một chút khu chung cư này, cô thực sự không trả nổi tiền thuê nhà, còn nói chuyện với Trác Thành, thăm dò xem có muốn cô trả một phần tiền thuê nhà không.
Sau khi Trác Thành hiểu được ý của cô, có chút không vui.
Nhưng cũng không có biểu hiện tức giận hay không vui gì trước mặt cô, trên mặt trước đến giờ cũng không thấy một chút sự lạnh lùng nào, chẳng qua là ngồi bên cạnh cô, tay nắm đầu ngón tay cô, hỏi với vẻ thắc mắc: “Căn nhà này không phải là nhà anh thuê, em đưa anh tiền thuê nhà thì anh đưa cho ai chứ.”
“Vậy thì là đưa anh?” Lúc đó Giang Ảnh còn hơi giãy dụa một chút.
Trác Thành càng không đồng ý: “Anh muốn dành nhiều thời gian hơn với bạn gái, cho nên chúng ta mới cùng nhau sống ở đây. Để cho em chuyển đến đây lại thu tiền thuê nhà của em, vậy có phải giống như lừa đảo cho thuê hay không?” Trác Thành rơi vào suy nghĩ.
“Không… Tất nhiên là không.”
“Ừm.” Trác Thành đổi tay, tiếp tục nắm đầu ngón tay cô, “Hơn nữa, em còn là ân nhân cứu mạng của anh, anh lấy thân báo đáp còn không kịp, làm sao có thể để ân nhân cứu mạng trả tiền thuê nhà chứ?”
Nhắc tới chuyện ân nhân cứu mạng, Giang Ảnh lập tức giơ tay đầu hàng.
Lúc trước cô hao phí rất nhiều công sức mới bảo anh đừng nói đến chuyện này, anh vừa nói chuyện ân nhân cứu mạng, kế tiếp nhất định là nghiêm túc cảm ơn cô đoàng hoàng, không có ngoại lệ.
Anh nói chuyện này ra, không có ba năm câu cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng, thì đề tài này là không thể chấm dứt được, cho nên cô vội vàng đưa tay ra làm động tác dừng lại: “Anh nói đúng, không có chuyện tiền thuê nhà, anh cũng không cần cảm ơn em nữa.”
Trác Thành tiến lên hôn lên mặt cô, sau đó gật đầu hài lòng.
Ban đầu cô thuê một căn nhà ở gần công ty, sau khi thương lượng với chị chủ nhà học khóa trên, cô liên lạc với một bạn học khóa dưới làm việc gần khu công nghiệp phía nam thành phố trong nhóm cựu sinh viên tiếp tục thuê lại, một nhà cựu sinh viên thân thiết, đều vui vẻ sắp xếp, căn nhà trước đó được sắp xếp ổn thoả tốt đẹp làm mọi người rất vui và hài lòng.
Cho nên từ cuối năm ngoái đến giữa năm nay, có thể nói là tình trạng chỉ có vào chứ không có ra, tiền tiết kiệm càng ngày càng nhiều, ngoại trừ thường xuyên gửi một ít tiền cho cha mẹ, hầu hết đều đặt ở trong quỹ tiền tệ điện tử, một phần nhỏ còn lại dưới sự hướng dẫn của Trác Thành mua quỹ chỉ số chứng khoán, nửa năm qua xu thế tăng vô cùng khả quan.
Vì vậy, … Lúc này cô lấy ra một món quà tùy chỉnh, chắc không tính là rất xa xỉ.
Giang Ảnh ngồi trước máy tính suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, khẳng định việc làm lần này của mình. Lại nghĩ đến bản thảo vẽ tay đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, thắt lưng không khỏi càng thẳng, lần này hành động này đâu chỉ là chính xác, quả thực chính là cực kỳ anh minh.
Ngăn chặn con nai con vui vẻ nhảy nhót trong lòng, Giang Ảnh khép máy tính lại, chuẩn bị đứng dậy.
Vừa hay nghe thấy Trác Thành gọi cô ở ngoài phòng, cô trả lời một tiếng, ngay sau đó đi ra ngoài phòng làm việc.
Đúng vậy, cô lại dùng hai lý do “Tư Nguyên” và “công việc” vạn năng này, ôm máy tính làm tổ trong phòng làm việc.
Cũng may sau đó chỉ còn lại giao thành phẩm và chuyển tiền thanh toán lần cuối, nếu không cứ tiếp tục như vậy, Trác Thành có thể sẽ bắt đầu phàn nàn rồi.
Nhưng cũng có thể không, bởi vì cô cảm thấy mấy ngày nay Trác Thành hình như có chút nghiện với các món ăn của thế gian, trở nên rất trầm mặc.
Có thể là bầu không khí và nhịp sống của thành phố C chậm hơn thành phố B một chút, hơn nữa hai người đã đồng ý muốn nghỉ ngơi, bây giờ Trác Thành rất sẵn sàng đi thử một số món ăn và đồ vật của các sạp hàng nhỏ.
Giang Ảnh đã gấp hai chiếc chăn dệt nhỏ mua trước đó rồi cất vào vali. Mấy ngày nay cô và Trác Thành ăn rất nhiều loại đồ ăn khuya, ban ngày khi đi dạo, gần đó có một cửa hàng bánh ngọt hiển nhiên thu hút sự chú ý của sếp Trác.
Giang Ảnh nhớ rõ em họ của Trác Thành dường như đã mở một cửa hàng bánh ngọt ở thành phố B, nhưng Trác Thành hình như chưa từng đến thăm, chứ đừng nói đến việc thưởng thức món tráng miệng trong cửa hàng.
Vậy mà mấy nơi ở thành phố C không biết làm sao lại được Trác Thành ưu ái, có thể là bởi vì gần khách sạn, cũng có thể là bởi vì ngày đó cô đi vào hoa cả mắt không biết muốn mua cái nào, ngẩn người rất lâu, thành công khiến Trác Thành chú ý tới một dãy bánh ngọt nhỏ kia.
Mấy ngày nay nếm thử mấy cái cũng không tệ lắm, mùi vị rất tươi mát, không phải loại ngọt chết người. Sau khi mua vài lần, Trác Thành còn chủ động chọn mấy cái túi bánh kiểu Âu nhỏ đáng yêu với mùi vị khác nhau, mang về phòng để phòng ngừa lúc nào bọn họ đói bụng lại không muốn ăn đồ ngoài thì ăn.
Nói đến túi bánh kiểu Âu Giang Ảnh có chút muốn cười, Trác Thành đã ăn gần hết các vị trong cửa hàng, đối với túi bánh kiểu Âu sinh ra một loại cảm giác thân thiện quen thuộc.
Hôm qua hai người chọn phim trong phòng chiếu phim, tiện tay bỏ vào một bộ phim “Tiểu Sâm Lâm” nhàn nhã để xem, bầu không khí phim cực kỳ yên tĩnh nhàn nhã, trong đó lại có câu chuyện ẩm thực tươi mát.
Giang Ảnh và Trác Thành vừa ăn đồ ăn vặt trong tay vừa xem phim, ngược lại còn rất hợp với hoàn cảnh.
Trong phim, khi nữ chính dùng lò nướng nướng bánh Âu, Trác Thành nhìn rất chăm chú, còn quan sát đánh giá hai câu về bánh Âu này, đến khi nữ chính nướng chiếc bánh nhỏ hai màu sọc dọc mà mẹ cô ấy đã nướng khi cô ấy còn bé, anh càng nhìn càng say mê, còn tiếp tục suy nghĩ, hỏi Giang Ảnh làm thế nào để có hai màu.
Giang Ảnh dựa vào lưng ghế da nghiêng mặt nhìn anh, ngược lại rất khó liên hệ với anh lạnh lùng đặt câu hỏi từ trên trời rơi xuống cùng với anh của trước đây tại hội nghị thượng đỉnh thành phố B.
Lúc trước khi hai người bên nhau, chỉ biết anh để lại nụ cười và sự ấm áp cho cô, cô phát hiện anh dần dần cũng giao sự đơn thuần và tính trẻ con kia cho cô.
Giang Ảnh nắm chặt tay anh, an tâm cùng anh tiếp tục xem phim, cùng nhau chờ đợi bí ẩn của chiếc bánh ngọt nhỏ hai màu.
“Thì ra là vậy.” Trác Thành nhìn nữ chính trong phim bày chiếc bánh ngọt hai màu đã nướng thành công lên đĩa, quay đầu thở dài với Giang Ảnh: “Không ngờ bột hai màu đổ lần lượt vào, sau cũng nướng ra, có lẽ mấu chốt chính là nắm vững kích thước phân màu hình vuông này.”
“Ừm hừm, anh đã hiểu rõ bí quyết thành công rồi đó.” Giang Ảnh tỏ vẻ đồng ý, vỗ vỗ anh: “Có thể nói kinh nghiệm này cho em họ của anh biết, nói không chừng cô ấy có thể thực hiện thành công.”
Trước đó Trác Thành cho Giang Ảnh xem video em họ Tân Điềm gửi tới, Giang Ảnh còn nhớ rõ Tân Điềm mở một cửa hàng bánh ngọt ở thành phố B.
Trác Thành từ chối cho ý kiến: “Hay là thôi đi, em ấy tự mình phát huy là tốt rồi.”
–
Ngoại trừ thời gian xem phim nghe nhạc ấm áp nhàn nhã, Trác Thành và Giang Ảnh phần lớn thời gian vẫn ở trong phòng, ngay cả sân nhỏ nối với ban công rất đẹp, trước giờ bọn họ đều không rảnh thưởng thức.
Tuần này ban ngày bọn họ sẽ đi dạo gần đây, tìm một số nhà hàng không tồi để ăn cơm, sau khi trở về khách sạn đều thoải mái nói chuyện phiếm trong sân nhỏ.
Chiếc ghế mây tròn mát mẻ và đan gọn gàng có hình dạng tinh xảo đáng yêu, võng xích đu cùng kiểu thắt ở gần bên cạnh, Giang Ảnh vừa ngồi lên thì không muốn di chuyển chỗ, Trác Thành ngồi trên ghế mây tròn rộng lớn, còn không phải giúp cô lắc võng, để cô trải nghiệm một ít cảm giác đu đưa.
Nói chuyện phiếm mệt rồi hai người đã lẳng lặng dừng lại, lui vào bóng cây trong sân, gió thổi mang theo mùi cỏ cây, tay nắm lắc lư, ngược lại rất có cảm giác bình dị vui vẻ trong ngày nghỉ.
Đang lúc yên tĩnh, điện thoại của Giang Ảnh rung lên trên chiếc bàn mây nhỏ bên cạnh.
Cô cầm nó lên và nhìn lướt qua, đó là một thông báo giới thiệu sản phẩm mới của cửa hàng trong app mua sắm.
Sau khi quẹt bỏ không quá để ý, Giang Ảnh lại đặt điện thoại lên chiếc bàn mây nhỏ, tiếp tục nằm trên võng xích đu thư giãn.
Một giây sau trong lòng cô “lộp bộp”, nhớ tới một chuyện.
Dựa theo kế hoạch thứ bảy đơn hàng sẽ đến khách sạn, bình thường lấy đơn hàng không có gì, nhưng hiện tại cô muốn tìm một lý do gì nói cho Trác Thành biết, cô muốn một mình rời khỏi phòng đến quầy lễ tân khách sạn lấy đơn hàng. Sau đó trở lại phòng lại không nói cho Trác Thành biết cô đã lấy cái gì.
Cô suy nghĩ vài phút, không khỏi thở dài trong lòng, hóa ra khi mua sắm online, cửa hàng sưu tầm không chỉ có thể tặng phiếu giảm giá, mà còn có thông tin sản phẩm mới lên kệ được cửa hàng gửi vào những thời điểm quan trọng có thể khơi dậy nguồn cảm hứng của mọi người.
Hôm nay là thứ ba, tính cả hôm nay đến trước thứ bảy vẫn còn bốn ngày. Như vậy, trong bốn ngày này, vậy để việc Giang Ảnh mua sắm trực tuyến đơn hàng biến thành cuộc sống bình thường thôi.
Trong lòng cô hài lòng gật đầu, cầm lấy điện thoại di động từ trên bàn mây nhỏ, mở app mua sắm bắt đầu đặt hàng.
Mua một số đồ lưu niệm và đồ ăn vặt địa phương của thành phố C, cũng mua một số món tráng miệng nhận được nhiều đánh giá tích cực trên mạng, cộng với một số đồ thủ công mỹ nghệ, nhìn tàm tạm rồi.
Lúc thanh toán, cô còn lựa chọn cẩn thận gửi đơn hàng theo từng đợt trong ngày đó, cách một ngày giao hàng còn có sau hai ngày giao đến bình thường, sắp xếp đơn hàng đều đều gửi đến vào thứ bảy.
Trác Thành ở bên cạnh, nhưng cũng giống như mình vừa rồi, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi thao tác xong trái tim nhỏ bé của Giang Ảnh đập thình thịch, cô cất điện thoại di động đi, hai tay xếp chồng lên nhau đặt ở bụng dưới, bày ra dáng vẻ không nhúc nhích nghiêm túc nhắm mắt.
Chỉ là ở trong lòng xem lại toàn bộ sự sắp xếp một lần nữa, sau khi xác định không có gì sau sót cùng điểm mù nào, cô thở dài hài lòng, đồng thời nhịn không được thốt lên một tiếng “chẹp” hài lòng.
“Hửm?” Trác Thành nghe được thanh âm, mở mắt ra, cũng phát ra một tiếng hỏi thăm ngắn gọn.
Cô vốn muốn nói, không có gì anh tiếp tục ngủ đi, không có gì xảy ra. Nhưng trước khi mở miệng cảm thấy những lời này có mùi “giấu đầu hở đuôi” nồng nặc, vì vậy tay đụng nhẹ cánh tay Trác Thành, cũng rất ngắn gọn trả lời: “Ừm.”
Quả nhiên, Trác Thành cầm tay cô, lại tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khoé môi cô mỉm cười, an tâm tiếp tục nằm trên võng, tim đập chậm rãi vững vàng.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu thứ bảy đi lấy một chuyến đơn hàng không có gì nổi bật.
Bảng báo giá của Hi Vân cũng nhanh chóng được gửi đến cho cô, trước đó trong lòng cô đã chuẩn bị tốt, hơn nữa phương án lựa chọn sử dụng vật liệu đá giá cả phải chăng, cho nên cô cũng không bất ngờ về giá cả.
Nói là nói như vậy, nhưng toàn bộ chi phí làm đá quý tùy chỉnh gấp rút vẫn làm cho ví của cô đau một phen.
Sau khi Giang Ảnh thanh toán tiền đặt cọc một cách rất bình tĩnh dựa theo liên kết thanh toán do Hi Vân gửi đến, cô thậm chí còn bình tĩnh chuyển tất cả số tiền đang nằm nhàn rỗi trong tài khoản của mình sang tài khoản không định kỳ, chuẩn bị sử dụng số tiền này để thanh toán khoản còn lại.
Đầu ngón tay cô chỉ vào điện thoại, đếm năm con số không đằng sau số tiền đã chuyển, ngẩng đầu suy nghĩ một lát.
Trên màn hình máy tính tối tăm phản chiếu vẻ mặt của chính mình, cô nhìn vẻ mím môi kiên quyết của chính mình, không khỏi phốc một tiếng cười phá lên.
Thật ra chế độ của Khải Tư luôn rất tốt, mức lương mà Khải Tư đưa cho cô không tính là thấp ở trong ngành, sau một năm làm việc chóng mặt, ngoài những chi phí cơ bản cho nhu cầu sống bình thường, cô cũng tính là tiết kiệm được một khoản tiền.
Và năm nay cô gần như không chi tiêu nhiều lắm.
Lúc mới chuyển đến Thiên Duyệt Lan Hồ, cô nhìn một chút khu chung cư này, cô thực sự không trả nổi tiền thuê nhà, còn nói chuyện với Trác Thành, thăm dò xem có muốn cô trả một phần tiền thuê nhà không.
Sau khi Trác Thành hiểu được ý của cô, có chút không vui.
Nhưng cũng không có biểu hiện tức giận hay không vui gì trước mặt cô, trên mặt trước đến giờ cũng không thấy một chút sự lạnh lùng nào, chẳng qua là ngồi bên cạnh cô, tay nắm đầu ngón tay cô, hỏi với vẻ thắc mắc: “Căn nhà này không phải là nhà anh thuê, em đưa anh tiền thuê nhà thì anh đưa cho ai chứ.”
“Vậy thì là đưa anh?” Lúc đó Giang Ảnh còn hơi giãy dụa một chút.
Trác Thành càng không đồng ý: “Anh muốn dành nhiều thời gian hơn với bạn gái, cho nên chúng ta mới cùng nhau sống ở đây. Để cho em chuyển đến đây lại thu tiền thuê nhà của em, vậy có phải giống như lừa đảo cho thuê hay không?” Trác Thành rơi vào suy nghĩ.
“Không… Tất nhiên là không.”
“Ừm.” Trác Thành đổi tay, tiếp tục nắm đầu ngón tay cô, “Hơn nữa, em còn là ân nhân cứu mạng của anh, anh lấy thân báo đáp còn không kịp, làm sao có thể để ân nhân cứu mạng trả tiền thuê nhà chứ?”
Nhắc tới chuyện ân nhân cứu mạng, Giang Ảnh lập tức giơ tay đầu hàng.
Lúc trước cô hao phí rất nhiều công sức mới bảo anh đừng nói đến chuyện này, anh vừa nói chuyện ân nhân cứu mạng, kế tiếp nhất định là nghiêm túc cảm ơn cô đoàng hoàng, không có ngoại lệ.
Anh nói chuyện này ra, không có ba năm câu cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng, thì đề tài này là không thể chấm dứt được, cho nên cô vội vàng đưa tay ra làm động tác dừng lại: “Anh nói đúng, không có chuyện tiền thuê nhà, anh cũng không cần cảm ơn em nữa.”
Trác Thành tiến lên hôn lên mặt cô, sau đó gật đầu hài lòng.
Ban đầu cô thuê một căn nhà ở gần công ty, sau khi thương lượng với chị chủ nhà học khóa trên, cô liên lạc với một bạn học khóa dưới làm việc gần khu công nghiệp phía nam thành phố trong nhóm cựu sinh viên tiếp tục thuê lại, một nhà cựu sinh viên thân thiết, đều vui vẻ sắp xếp, căn nhà trước đó được sắp xếp ổn thoả tốt đẹp làm mọi người rất vui và hài lòng.
Cho nên từ cuối năm ngoái đến giữa năm nay, có thể nói là tình trạng chỉ có vào chứ không có ra, tiền tiết kiệm càng ngày càng nhiều, ngoại trừ thường xuyên gửi một ít tiền cho cha mẹ, hầu hết đều đặt ở trong quỹ tiền tệ điện tử, một phần nhỏ còn lại dưới sự hướng dẫn của Trác Thành mua quỹ chỉ số chứng khoán, nửa năm qua xu thế tăng vô cùng khả quan.
Vì vậy, … Lúc này cô lấy ra một món quà tùy chỉnh, chắc không tính là rất xa xỉ.
Giang Ảnh ngồi trước máy tính suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, khẳng định việc làm lần này của mình. Lại nghĩ đến bản thảo vẽ tay đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, thắt lưng không khỏi càng thẳng, lần này hành động này đâu chỉ là chính xác, quả thực chính là cực kỳ anh minh.
Ngăn chặn con nai con vui vẻ nhảy nhót trong lòng, Giang Ảnh khép máy tính lại, chuẩn bị đứng dậy.
Vừa hay nghe thấy Trác Thành gọi cô ở ngoài phòng, cô trả lời một tiếng, ngay sau đó đi ra ngoài phòng làm việc.
Đúng vậy, cô lại dùng hai lý do “Tư Nguyên” và “công việc” vạn năng này, ôm máy tính làm tổ trong phòng làm việc.
Cũng may sau đó chỉ còn lại giao thành phẩm và chuyển tiền thanh toán lần cuối, nếu không cứ tiếp tục như vậy, Trác Thành có thể sẽ bắt đầu phàn nàn rồi.
Nhưng cũng có thể không, bởi vì cô cảm thấy mấy ngày nay Trác Thành hình như có chút nghiện với các món ăn của thế gian, trở nên rất trầm mặc.
Có thể là bầu không khí và nhịp sống của thành phố C chậm hơn thành phố B một chút, hơn nữa hai người đã đồng ý muốn nghỉ ngơi, bây giờ Trác Thành rất sẵn sàng đi thử một số món ăn và đồ vật của các sạp hàng nhỏ.
Giang Ảnh đã gấp hai chiếc chăn dệt nhỏ mua trước đó rồi cất vào vali. Mấy ngày nay cô và Trác Thành ăn rất nhiều loại đồ ăn khuya, ban ngày khi đi dạo, gần đó có một cửa hàng bánh ngọt hiển nhiên thu hút sự chú ý của sếp Trác.
Giang Ảnh nhớ rõ em họ của Trác Thành dường như đã mở một cửa hàng bánh ngọt ở thành phố B, nhưng Trác Thành hình như chưa từng đến thăm, chứ đừng nói đến việc thưởng thức món tráng miệng trong cửa hàng.
Vậy mà mấy nơi ở thành phố C không biết làm sao lại được Trác Thành ưu ái, có thể là bởi vì gần khách sạn, cũng có thể là bởi vì ngày đó cô đi vào hoa cả mắt không biết muốn mua cái nào, ngẩn người rất lâu, thành công khiến Trác Thành chú ý tới một dãy bánh ngọt nhỏ kia.
Mấy ngày nay nếm thử mấy cái cũng không tệ lắm, mùi vị rất tươi mát, không phải loại ngọt chết người. Sau khi mua vài lần, Trác Thành còn chủ động chọn mấy cái túi bánh kiểu Âu nhỏ đáng yêu với mùi vị khác nhau, mang về phòng để phòng ngừa lúc nào bọn họ đói bụng lại không muốn ăn đồ ngoài thì ăn.
Nói đến túi bánh kiểu Âu Giang Ảnh có chút muốn cười, Trác Thành đã ăn gần hết các vị trong cửa hàng, đối với túi bánh kiểu Âu sinh ra một loại cảm giác thân thiện quen thuộc.
Hôm qua hai người chọn phim trong phòng chiếu phim, tiện tay bỏ vào một bộ phim “Tiểu Sâm Lâm” nhàn nhã để xem, bầu không khí phim cực kỳ yên tĩnh nhàn nhã, trong đó lại có câu chuyện ẩm thực tươi mát.
Giang Ảnh và Trác Thành vừa ăn đồ ăn vặt trong tay vừa xem phim, ngược lại còn rất hợp với hoàn cảnh.
Trong phim, khi nữ chính dùng lò nướng nướng bánh Âu, Trác Thành nhìn rất chăm chú, còn quan sát đánh giá hai câu về bánh Âu này, đến khi nữ chính nướng chiếc bánh nhỏ hai màu sọc dọc mà mẹ cô ấy đã nướng khi cô ấy còn bé, anh càng nhìn càng say mê, còn tiếp tục suy nghĩ, hỏi Giang Ảnh làm thế nào để có hai màu.
Giang Ảnh dựa vào lưng ghế da nghiêng mặt nhìn anh, ngược lại rất khó liên hệ với anh lạnh lùng đặt câu hỏi từ trên trời rơi xuống cùng với anh của trước đây tại hội nghị thượng đỉnh thành phố B.
Lúc trước khi hai người bên nhau, chỉ biết anh để lại nụ cười và sự ấm áp cho cô, cô phát hiện anh dần dần cũng giao sự đơn thuần và tính trẻ con kia cho cô.
Giang Ảnh nắm chặt tay anh, an tâm cùng anh tiếp tục xem phim, cùng nhau chờ đợi bí ẩn của chiếc bánh ngọt nhỏ hai màu.
“Thì ra là vậy.” Trác Thành nhìn nữ chính trong phim bày chiếc bánh ngọt hai màu đã nướng thành công lên đĩa, quay đầu thở dài với Giang Ảnh: “Không ngờ bột hai màu đổ lần lượt vào, sau cũng nướng ra, có lẽ mấu chốt chính là nắm vững kích thước phân màu hình vuông này.”
“Ừm hừm, anh đã hiểu rõ bí quyết thành công rồi đó.” Giang Ảnh tỏ vẻ đồng ý, vỗ vỗ anh: “Có thể nói kinh nghiệm này cho em họ của anh biết, nói không chừng cô ấy có thể thực hiện thành công.”
Trước đó Trác Thành cho Giang Ảnh xem video em họ Tân Điềm gửi tới, Giang Ảnh còn nhớ rõ Tân Điềm mở một cửa hàng bánh ngọt ở thành phố B.
Trác Thành từ chối cho ý kiến: “Hay là thôi đi, em ấy tự mình phát huy là tốt rồi.”
–
Ngoại trừ thời gian xem phim nghe nhạc ấm áp nhàn nhã, Trác Thành và Giang Ảnh phần lớn thời gian vẫn ở trong phòng, ngay cả sân nhỏ nối với ban công rất đẹp, trước giờ bọn họ đều không rảnh thưởng thức.
Tuần này ban ngày bọn họ sẽ đi dạo gần đây, tìm một số nhà hàng không tồi để ăn cơm, sau khi trở về khách sạn đều thoải mái nói chuyện phiếm trong sân nhỏ.
Chiếc ghế mây tròn mát mẻ và đan gọn gàng có hình dạng tinh xảo đáng yêu, võng xích đu cùng kiểu thắt ở gần bên cạnh, Giang Ảnh vừa ngồi lên thì không muốn di chuyển chỗ, Trác Thành ngồi trên ghế mây tròn rộng lớn, còn không phải giúp cô lắc võng, để cô trải nghiệm một ít cảm giác đu đưa.
Nói chuyện phiếm mệt rồi hai người đã lẳng lặng dừng lại, lui vào bóng cây trong sân, gió thổi mang theo mùi cỏ cây, tay nắm lắc lư, ngược lại rất có cảm giác bình dị vui vẻ trong ngày nghỉ.
Đang lúc yên tĩnh, điện thoại của Giang Ảnh rung lên trên chiếc bàn mây nhỏ bên cạnh.
Cô cầm nó lên và nhìn lướt qua, đó là một thông báo giới thiệu sản phẩm mới của cửa hàng trong app mua sắm.
Sau khi quẹt bỏ không quá để ý, Giang Ảnh lại đặt điện thoại lên chiếc bàn mây nhỏ, tiếp tục nằm trên võng xích đu thư giãn.
Một giây sau trong lòng cô “lộp bộp”, nhớ tới một chuyện.
Dựa theo kế hoạch thứ bảy đơn hàng sẽ đến khách sạn, bình thường lấy đơn hàng không có gì, nhưng hiện tại cô muốn tìm một lý do gì nói cho Trác Thành biết, cô muốn một mình rời khỏi phòng đến quầy lễ tân khách sạn lấy đơn hàng. Sau đó trở lại phòng lại không nói cho Trác Thành biết cô đã lấy cái gì.
Cô suy nghĩ vài phút, không khỏi thở dài trong lòng, hóa ra khi mua sắm online, cửa hàng sưu tầm không chỉ có thể tặng phiếu giảm giá, mà còn có thông tin sản phẩm mới lên kệ được cửa hàng gửi vào những thời điểm quan trọng có thể khơi dậy nguồn cảm hứng của mọi người.
Hôm nay là thứ ba, tính cả hôm nay đến trước thứ bảy vẫn còn bốn ngày. Như vậy, trong bốn ngày này, vậy để việc Giang Ảnh mua sắm trực tuyến đơn hàng biến thành cuộc sống bình thường thôi.
Trong lòng cô hài lòng gật đầu, cầm lấy điện thoại di động từ trên bàn mây nhỏ, mở app mua sắm bắt đầu đặt hàng.
Mua một số đồ lưu niệm và đồ ăn vặt địa phương của thành phố C, cũng mua một số món tráng miệng nhận được nhiều đánh giá tích cực trên mạng, cộng với một số đồ thủ công mỹ nghệ, nhìn tàm tạm rồi.
Lúc thanh toán, cô còn lựa chọn cẩn thận gửi đơn hàng theo từng đợt trong ngày đó, cách một ngày giao hàng còn có sau hai ngày giao đến bình thường, sắp xếp đơn hàng đều đều gửi đến vào thứ bảy.
Trác Thành ở bên cạnh, nhưng cũng giống như mình vừa rồi, yên lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi thao tác xong trái tim nhỏ bé của Giang Ảnh đập thình thịch, cô cất điện thoại di động đi, hai tay xếp chồng lên nhau đặt ở bụng dưới, bày ra dáng vẻ không nhúc nhích nghiêm túc nhắm mắt.
Chỉ là ở trong lòng xem lại toàn bộ sự sắp xếp một lần nữa, sau khi xác định không có gì sau sót cùng điểm mù nào, cô thở dài hài lòng, đồng thời nhịn không được thốt lên một tiếng “chẹp” hài lòng.
“Hửm?” Trác Thành nghe được thanh âm, mở mắt ra, cũng phát ra một tiếng hỏi thăm ngắn gọn.
Cô vốn muốn nói, không có gì anh tiếp tục ngủ đi, không có gì xảy ra. Nhưng trước khi mở miệng cảm thấy những lời này có mùi “giấu đầu hở đuôi” nồng nặc, vì vậy tay đụng nhẹ cánh tay Trác Thành, cũng rất ngắn gọn trả lời: “Ừm.”
Quả nhiên, Trác Thành cầm tay cô, lại tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khoé môi cô mỉm cười, an tâm tiếp tục nằm trên võng, tim đập chậm rãi vững vàng.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu thứ bảy đi lấy một chuyến đơn hàng không có gì nổi bật.