Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 68
Ngõ hẻm cách khách sạn không xa, trên đường tuy cũng có người đi đường lui tới, nhưng so với chen chúc trong ngõ hẻm nhỏ vẫn tốt hơn nhiều.
Sau khi quyết định quay về khách sạn, hai người nắm tay chậm rãi trở về.
Bởi vì hôm nay là đặc biệt đi ra ngoài dạo phố, hoặc có thể nói là đi du ngoạn, vì vậy hai người đều mặc vô cùng thoải mái.
Thành phố C giữa hè buổi chiều, có lúc có gió nhẹ, mang theo hơi nước và màu xanh tươi mát thổi qua, vạt áo ngắn tay rộng thùng thình của Giang Ảnh đong đưa, quét qua bàn tay đang ôm cô của Trác Thành. Lúc vừa bắt đầu đi bộ về anh còn mở miệng nói vài câu với cô, lúc sau cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ đi về phía trước cùng cô, tận hưởng cảm giác thoải mái khi cùng cô dạo phố trong gió hè lắc lư an nhàn.
Giang Ảnh cũng không nói lời nào, nắm tay anh lắc lư, rũ mắt xuống chậm rãi bước đi, bên cạnh nhìn sang lông mi hơi rũ xuống, chân đi xiêu vẹo động lòng người, bởi vì khóe miệng khẽ mím, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên ở bên gò má, khiến anh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Thật ra, trong nửa đầu đoạn đường về, trong đầu Giang Ảnh đều là đợi lát nữa trở lại khách sạn cô sẽ nói lý do gì với Trác Thành, mới có thể cho mình tự nhiên không lộ dấu vết dùng di động hoặc là máy tính tư vấn phòng làm việc về cái khuy măng sét.
Sau một hồi suy nghĩ, cô thầm thở dài và vẫn quyết định lấy lý do “công việc”, chỉ cần nói Tư Nguyên giao cho cô cái báo cáo gấp.
Ừ, nghe rất hợp lý.
Sau khi Giang Ảnh hạ quyết tâm mới thấy yên lòng, cô nghiêng mặt sang nhìn Trác Thành, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, không tự giác cong khóe môi, hé miệng mỉm cười với anh.
Cô cười, Trác Thành cũng như bị lây nhiễm cũng cười theo, hai người nắm tay nhau đi trên đường người qua lại ở thành phố C, đều cười đến mặt mày cong cong.
Chậm rãi gạt những suy nghĩ lung tung trong lòng sang một bên, Giang Ảnh lúc này mới cảm nhận được với Trác Thành hai người có được một đoạn thời gian rảnh rỗi là hiếm cỡ nào, đầu năm nay sau khi đi nghĩ dưỡng ở suối nước nóng Linh Vu vài ngày, cô và Trác Thành bắt đầu bận công việc như con quay, bận rộn nửa năm, vất vả lắm tranh thủ lúc rảnh rỗi ở thành phố C nghỉ ngơi, nhưng hai ngày nay cô bởi vì quà sinh nhật, ở chung với anh có chút lơ đễnh, đây không phải là điển hình của được cái này mất cái kia sao.
Nghĩ tới đây, Giang Ảnh cảm thấy có chút hối hận, cắn chặt môi, trong tiềm thức nắm chặt tay Trác Thành hơn. Trong đầu cũng không thèm nghĩ những chuyện khác nữa, chỉ làm hưởng thụ giờ khắc đi dạo nhàn nhã trước mắt này mà không bị phân tâm.
Ngõ nhỏ cách khách sạn không quá xa, Giang Ảnh tâm không tạp niệm nắm tay Trác Thành, không đầy một lát hai người đã đi tới đích đến.
Đi qua sân viện của tiền sảnh kiểu cách Trung Hoa, dọc theo hành lang tinh tế xung quanh dãy phòng đi thẳng vào trong, nháy mắt đã trở về phòng của hai người.
Sau khi trở về phòng, Trác Thành bỏ thảm mỏng và đồ ăn trong tay xuống, lấy quần áo trong vali, chào Giang Ảnh xong đã đi tắm rửa.
Lý do vốn dĩ mà Giang Ảnh nghĩ ra còn chưa dùng tới, Trác Thành đã đi vào nhà vệ sinh trong phòng, lúc này cô một mình ở phòng khách, suy nghĩ vài giây xong không do dự nữa, dứt khoát lập tức hành động.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, lấy danh thiếp từ trong túi quần ra, dùng di động quét mã thêm bạn bè WeChat.
Sau đó lấy máy tính từ trong túi ra, sau khi mở ra đăng nhập vào WeChat, vừa đúng lúc một lát nữa Trác Thành đi ra cô có thể nói là Tư Nguyên có công việc tìm cô.
Ừ, tất cả đều rất hợp lý.
Sau khi Giang Ảnh hạ quyết tâm, lập tức nháy chuột ở trên WeChat của Thiết kế Vân Gian, chuẩn bị hỏi chuyện định chế.
Lúc cô đi lấy máy tính, WeChat đã thêm rồi, phòng làm việc bên kia đáp lại rất nhanh, trên màn hình đã hiển thị nhắc nhở có tin mới.
Giang Ảnh mở khung đối thoại với phòng làm việc trên máy tính ra, phát hiện cô nhân viên chăm sóc khách hàng của phòng làm việc đã gửi tới tin thăm hỏi ân cần.
Thời gian có hạn nên cô không khách sáo nữa mà trực tiếp giải thích ý định của mình. và hỏi xem có thể định chế khuy măng sét không.
“Được chứ thưa quý khách, bạn có sẵn mẫu mà mình thích ở đó không? Nếu có, bạn có thể gửi nó cho chúng tôi, chúng tôi có thể trực tiếp bắt đầu làm.”
“Nếu như trước mắt còn chưa xác định được kiểu dáng, tôi có thể gửi cho bạn một vài thành phẩm khuy măng sét của vài nhà thiết kế của chúng tôi, bạn có thể xem thử xem thích phong cách của nhà thiết kế nào, sau đó bạn có thể trao đổi trực tiếp với nhà thiết kế để tùy chỉnh các phụ kiện độc đáo của riêng bạn.”
Giang Ảnh thấy cô gái cô nhân viên chăm sóc khách hàng gửi tin nhắn, cảm giác phòng làm việc này rất đáng tin cậy, vì vậy cô nhanh chóng trả lời tin nhắn, “Được, làm phiền cô gửi tác phẩm của nhà thiết kế cho tôi.”
Cô gái cô nhân viên chăm sóc khách hàng rất nhanh gửi tới tác phẩm của các nhà thiết kế, so với trong tưởng tượng của Giang Ảnh còn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Tập album điện tử tinh sảo, hình ảnh chụp từ mọi góc độ của thành phẩm, ý tưởng thiết kế, vật liệu sử dụng và thời gian sản xuất được trình bày rõ ràng trên album, thấy bên cạnh ghi chú, phòng làm việc có hợp tác với xưởng nguyên liệu riêng của mình, nguyên vật liệu có thể chọn dùng rất nhiều, Giang Ảnh lại thêm vài phần hưng phấn.
Sau khi Giang Ảnh nói cám ơn với cô nhân viên chăm sóc khách hàng, thì cẩn thận lật xem tập album.
Khuy măng sét của phòng làm việc này không ít, phong cách cũng rất đa dạng. Có phong cách cơ bản bình thường, cũng có kiểu cá tính vui tươi hoạt bát, nhưng sau khi lật vài trang, Giang Ảnh vẫn không tìm thấy kiểu dáng bản thân rất thích.
Cô đã từng xem qua một vài chiếc khuy măng sét của Trác Thành, trên cơ bản chúng đều là kiểu rất đẹp, hơn nữa cộng thêm những trường hợp mà anh mang khuy măng sét, Giang Ảnh không có ý định làm kiểu quá mức thời thượng hay quá hoạt bát cá tính.
Giữa tập album có hai trang khuy măng sét vuông với mặt dưới màu xanh nước biển và đen, Giang Ảnh nhìn mấy lần, cảm thấy cũng không tệ lắm. Nhưng Trác Thành đã có khá nhiều khuy măng sét với phong cách tương tự, vì vậy cũng loại trừ ra ngoài phạm vi muốn làm của cô.
Cô hơi thở dài, ấn ngón tay lên bàn di chuyển chuột, lật ra sau mấy tờ, ấn hơi mạnh, tập album liên tục lật về phía sau vài trang, giữa những hình ảnh lướt nhanh qua, ánh mắt của cô bắt được một trang trong đó, vội vàng di chuyển lật ngược về.
Ngón tay với tấm di chuyển chuột đấu tranh một phen, cô lật sang trang vừa rồi thu hút sự chú ý của mình, vừa nhìn vừa giơ tay lấy con chuột từ trong túi ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiêng người lấy đồ, đang lúc Giang Ảnh giữ tư thế vặn vẹo như vậy ngồi trước bàn trà, Trác Thành từ trong phòng ngủ đi ra, vừa đi vừa cầm khăn tắm lau tóc.
“Đang bận sao?” Anh nhìn Giang Ảnh ở trước máy tính, hỏi.
“A…” Giang Ảnh sờ được con chuột trong túi, ngồi thẳng lên nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước, “Tư Nguyên bên kia có một báo cáo cần dùng gấp, em viết cho cậu ấy một chút.”
Nghe có vẻ hơi cứng nhắc, cô lại nói thêm một câu, “Anh nghỉ ngơi trước đi, em viết xong rất nhanh sẽ vào nghỉ.”
Cô ngồi trên mặt đất giữa sofa và bàn cà phê, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, tóc hơi rối buộc sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra bên cạnh màn hình máy tính, đôi mắt chớp chớp nhẹ nhàng an ủi anh..
Trái tim Trác Thành ngập tràn dịu dàng, muốn tới ôm lấy ôm cô, nhưng lại sợ mình sẽ không thể buông tay trong thời gian ngắn, nên anh kiềm chế lại, đi đến bên cạnh ghế sofa đối diện cô ngồi xuống, “Được, em cứ viết từ từ, không vội. Vừa hay anh cũng cần trả lời mấy cái email.”
Nói xong, anh hất cằm về phía máy tính của Giang Ảnh, ý bảo cô có thể không cần để ý anh, cứ làm việc của mình là được rồi.
Thấy Trác Thành đã lấy điện thoại ra bấm bấm, Giang Ảnh cảm thấy an tâm, quay lại màn hình máy tính, tiếp tục nghiên cứu album.
Cuốn album vẫn nằm trên trang mà cô vừa lật đến lúc nãy, và như thường lệ một số hình ảnh của các tác phẩm được chú thích.
Những tác phẩm này thuộc về một nhà thiết kế tên là Hi Vân, ngoại trừ ảnh thành phẩm còn có mấy tấm vẽ tay ở trong album, bên cạnh có chữ ký của tác giả.
Hầu hết các tác phẩm của Hi Vân đều dựa trên phong cách cài khuy măng sét tròn bên trong khung bạch kim, Vật liệu trang trí bên trong mỗi tác phẩm đều có sự khác biệt, màu trắng và màu nhạt chiếm đa số, nó tương đối gần giống với ý tưởng màu nhạt mà Giang Ảnh muốn.
Trong đó một tác phẩm có tên Thiển Hải khiến Giang Ảnh nhìn kỹ hơn một chút, là sự kết hợp giữa khung màu bạch kim và đế bằng ngọc trai màu xanh nhạt, toàn bộ khuy măng sét là sự kết hợp của màu bạc và xanh nhạt, với một vài viên kim cương cắt tròn nhỏ ở giữa.
Giang Ảnh thích kiểu dáng và thiết kế của tác phẩm này, nhưng so với đế màu xanh lam nhạt cô càng muốn dùng màu trắng hơn, phía trên nếu như có thể khảm nạm kim cương, như vậy… có lẽ một ý tưởng mà cô vừa nghĩ ra có thể sẽ trở thành hiện thực được.
Không chần chừ thêm nữa, cô đã gửi một tin nhắn cho cô nhân viên chăm sóc khách hàng, muốn liên hệ với nhà thiết kế Hi Vân để được định chế.
Cô nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời rất nhanh, hơn nữa còn gửi danh thiếp WeChat cho cô, “Đây là danh thiếp của nhà thiết kế Hi Vân, tôi cũng đã gửi WeChat của quý khách cho cô ấy rồi, cô ấy sẽ add WeChat của quý khách sau đó nói chuyện trực tiếp với quý khách, nếu có thắc mắc gì quý khách có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Tin nhắn của cô nhân viên chăm sóc khách hàng xuất hiện, đồng thời cũng có một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện trong cột liên hệ..
Giang Ảnh đồng ý yêu cầu kết bạn của Hi Vân, sau khi hai người chào hỏi đơn giản vài câu, Giang Ảnh lập tức đi thẳng vào vấn đề, gửi ảnh chụp màn hình tác phẩm khuy măng sét Thiển Hải lúc trước sang.
Giữa khoảng thời gian gửi tin nhắn, Giang Ảnh nghiêng đầu nhìn qua màn hình máy tính để xem Trác Thành đang làm gì đó, đúng lúc Trác Thành lúc này cầm điện thoại đứng dậy, Giang Ảnh giật mình định bấm nút win + D, lại mở một tập tài liệu báo cáo đã soạn sẵn lúc nãy ra, rồi làm như thật gõ bàn phím một hồi, phát hiện Trác Thành không qua đây, mà là đi về hướng phòng ngủ, thấy cô đang liếc về phía mình, còn nói với cô một tiếng, “Anh đi nghe điện thoại, sợ làm ồn đến em.”
Giang Ảnh phí công căng thẳng một hồi, bất giác miệng nhếch thành hình chữ O nhỏ, vội vàng gật đầu, “Ồ, được rồi, không sao đâu.”
Nhìn theo bóng dáng Trác Thành đi vào phòng ngủ, ánh mắt cô mới quay về màn hình, Hi Vân đã gửi tin nhắn đến.
“Bạn muốn làm cái khuy măng sét này, hay bạn muốn làm cái có phong cách tương tự? Nếu bạn có một hình vẽ gì đó độc đáo hoặc có ý nghĩa đặc biệt với bạn, đều có thể sửa lại được.”
“Nếu không ngại, bạn có thể nói rõ hơn về suy nghĩ của mình.”
Ừ, vừa hay đúng ý cô. Giang Ảnh suy nghĩ một lúc, mô tả ngắn gọn suy nghĩ của mình, và gửi chúng cho Hi Vân.
“Tôi thích phong cách đơn giản và tinh tế của Thiển Hải, nên tôi muốn giữ phong cách thiết kế chủ đạo là viền, đế và khảm…”
“Đối với đế, tôi muốn sử dụng đế bằng ngọc trai màu trắng, chất liệu khảm nạm vẫn phải là kim cương trắng, không biết có thể chế tạo thành hình núi đơn giản được không, sau đó cắt gọt bề mặt một chút để làm cho nó có vẻ sáng hơn, có hiệu quả đối lập với đế?”
Giang Ảnh không biết vì sao, lúc suy nghĩ đồ án khảm nạm, suy nghĩ đầu tiên là làm thành hình một cái núi, cái ý nghĩ này lúc vừa nghĩ ra đã cực kỳ kiên định, nên sau đó lập tức thốt ra rồi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Ảnh khoanh tay, chống khuỷu tay lên bàn trà, đặt tay lên môi chờ đợi câu trả lời của Hi Vân.
Bởi vì cô thực sự không biết nhiều về châu báu, mô tả mà cô vừa nói là do cô nhìn thấy một số tài liệu và kỹ thuật thủ công giới thiệu trong cuốn album. Trong nội tâm có chút không rõ, sợ bản thân có chút tự mình nghĩ là đúng, không biết ý tưởng này có thật sự làm được hay không.
Câu trả lời của Hi vân rất nhanh đã gửi qua.
“Không có vấn đề gì, có thể làm.”
“Thiết kế hình ngọn núi liên quan đến một vấn đề về nguyên liệu thô, bạn muốn cả khối vật liệu kim cương khảm hay là những mảnh kim cương vụn khảm lên?”
Hi Vân rõ ràng là người có kinh nghiệm, hiệu suất giao tiếp rất cao, sau khi gửi tin nhắn, cô ấy còn gửi hai bức ảnh nguyên liệu thô qua, Giang Ảnh nhìn kích thước của viên đá thô trên bức ảnh, giơ cánh tay lên để so sánh vị trí kích thước của khuy măng sét, sau đó ngón tay rơi vào trên bàn phím, nhanh chóng gửi đi một vấn đề mấu chốt: “Trước tiên tôi có thể hỏi giá vật liệu dùng toàn bộ khối kim cương này được không?”
Sau khi quyết định quay về khách sạn, hai người nắm tay chậm rãi trở về.
Bởi vì hôm nay là đặc biệt đi ra ngoài dạo phố, hoặc có thể nói là đi du ngoạn, vì vậy hai người đều mặc vô cùng thoải mái.
Thành phố C giữa hè buổi chiều, có lúc có gió nhẹ, mang theo hơi nước và màu xanh tươi mát thổi qua, vạt áo ngắn tay rộng thùng thình của Giang Ảnh đong đưa, quét qua bàn tay đang ôm cô của Trác Thành. Lúc vừa bắt đầu đi bộ về anh còn mở miệng nói vài câu với cô, lúc sau cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ đi về phía trước cùng cô, tận hưởng cảm giác thoải mái khi cùng cô dạo phố trong gió hè lắc lư an nhàn.
Giang Ảnh cũng không nói lời nào, nắm tay anh lắc lư, rũ mắt xuống chậm rãi bước đi, bên cạnh nhìn sang lông mi hơi rũ xuống, chân đi xiêu vẹo động lòng người, bởi vì khóe miệng khẽ mím, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên ở bên gò má, khiến anh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.
Thật ra, trong nửa đầu đoạn đường về, trong đầu Giang Ảnh đều là đợi lát nữa trở lại khách sạn cô sẽ nói lý do gì với Trác Thành, mới có thể cho mình tự nhiên không lộ dấu vết dùng di động hoặc là máy tính tư vấn phòng làm việc về cái khuy măng sét.
Sau một hồi suy nghĩ, cô thầm thở dài và vẫn quyết định lấy lý do “công việc”, chỉ cần nói Tư Nguyên giao cho cô cái báo cáo gấp.
Ừ, nghe rất hợp lý.
Sau khi Giang Ảnh hạ quyết tâm mới thấy yên lòng, cô nghiêng mặt sang nhìn Trác Thành, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, không tự giác cong khóe môi, hé miệng mỉm cười với anh.
Cô cười, Trác Thành cũng như bị lây nhiễm cũng cười theo, hai người nắm tay nhau đi trên đường người qua lại ở thành phố C, đều cười đến mặt mày cong cong.
Chậm rãi gạt những suy nghĩ lung tung trong lòng sang một bên, Giang Ảnh lúc này mới cảm nhận được với Trác Thành hai người có được một đoạn thời gian rảnh rỗi là hiếm cỡ nào, đầu năm nay sau khi đi nghĩ dưỡng ở suối nước nóng Linh Vu vài ngày, cô và Trác Thành bắt đầu bận công việc như con quay, bận rộn nửa năm, vất vả lắm tranh thủ lúc rảnh rỗi ở thành phố C nghỉ ngơi, nhưng hai ngày nay cô bởi vì quà sinh nhật, ở chung với anh có chút lơ đễnh, đây không phải là điển hình của được cái này mất cái kia sao.
Nghĩ tới đây, Giang Ảnh cảm thấy có chút hối hận, cắn chặt môi, trong tiềm thức nắm chặt tay Trác Thành hơn. Trong đầu cũng không thèm nghĩ những chuyện khác nữa, chỉ làm hưởng thụ giờ khắc đi dạo nhàn nhã trước mắt này mà không bị phân tâm.
Ngõ nhỏ cách khách sạn không quá xa, Giang Ảnh tâm không tạp niệm nắm tay Trác Thành, không đầy một lát hai người đã đi tới đích đến.
Đi qua sân viện của tiền sảnh kiểu cách Trung Hoa, dọc theo hành lang tinh tế xung quanh dãy phòng đi thẳng vào trong, nháy mắt đã trở về phòng của hai người.
Sau khi trở về phòng, Trác Thành bỏ thảm mỏng và đồ ăn trong tay xuống, lấy quần áo trong vali, chào Giang Ảnh xong đã đi tắm rửa.
Lý do vốn dĩ mà Giang Ảnh nghĩ ra còn chưa dùng tới, Trác Thành đã đi vào nhà vệ sinh trong phòng, lúc này cô một mình ở phòng khách, suy nghĩ vài giây xong không do dự nữa, dứt khoát lập tức hành động.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, lấy danh thiếp từ trong túi quần ra, dùng di động quét mã thêm bạn bè WeChat.
Sau đó lấy máy tính từ trong túi ra, sau khi mở ra đăng nhập vào WeChat, vừa đúng lúc một lát nữa Trác Thành đi ra cô có thể nói là Tư Nguyên có công việc tìm cô.
Ừ, tất cả đều rất hợp lý.
Sau khi Giang Ảnh hạ quyết tâm, lập tức nháy chuột ở trên WeChat của Thiết kế Vân Gian, chuẩn bị hỏi chuyện định chế.
Lúc cô đi lấy máy tính, WeChat đã thêm rồi, phòng làm việc bên kia đáp lại rất nhanh, trên màn hình đã hiển thị nhắc nhở có tin mới.
Giang Ảnh mở khung đối thoại với phòng làm việc trên máy tính ra, phát hiện cô nhân viên chăm sóc khách hàng của phòng làm việc đã gửi tới tin thăm hỏi ân cần.
Thời gian có hạn nên cô không khách sáo nữa mà trực tiếp giải thích ý định của mình. và hỏi xem có thể định chế khuy măng sét không.
“Được chứ thưa quý khách, bạn có sẵn mẫu mà mình thích ở đó không? Nếu có, bạn có thể gửi nó cho chúng tôi, chúng tôi có thể trực tiếp bắt đầu làm.”
“Nếu như trước mắt còn chưa xác định được kiểu dáng, tôi có thể gửi cho bạn một vài thành phẩm khuy măng sét của vài nhà thiết kế của chúng tôi, bạn có thể xem thử xem thích phong cách của nhà thiết kế nào, sau đó bạn có thể trao đổi trực tiếp với nhà thiết kế để tùy chỉnh các phụ kiện độc đáo của riêng bạn.”
Giang Ảnh thấy cô gái cô nhân viên chăm sóc khách hàng gửi tin nhắn, cảm giác phòng làm việc này rất đáng tin cậy, vì vậy cô nhanh chóng trả lời tin nhắn, “Được, làm phiền cô gửi tác phẩm của nhà thiết kế cho tôi.”
Cô gái cô nhân viên chăm sóc khách hàng rất nhanh gửi tới tác phẩm của các nhà thiết kế, so với trong tưởng tượng của Giang Ảnh còn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Tập album điện tử tinh sảo, hình ảnh chụp từ mọi góc độ của thành phẩm, ý tưởng thiết kế, vật liệu sử dụng và thời gian sản xuất được trình bày rõ ràng trên album, thấy bên cạnh ghi chú, phòng làm việc có hợp tác với xưởng nguyên liệu riêng của mình, nguyên vật liệu có thể chọn dùng rất nhiều, Giang Ảnh lại thêm vài phần hưng phấn.
Sau khi Giang Ảnh nói cám ơn với cô nhân viên chăm sóc khách hàng, thì cẩn thận lật xem tập album.
Khuy măng sét của phòng làm việc này không ít, phong cách cũng rất đa dạng. Có phong cách cơ bản bình thường, cũng có kiểu cá tính vui tươi hoạt bát, nhưng sau khi lật vài trang, Giang Ảnh vẫn không tìm thấy kiểu dáng bản thân rất thích.
Cô đã từng xem qua một vài chiếc khuy măng sét của Trác Thành, trên cơ bản chúng đều là kiểu rất đẹp, hơn nữa cộng thêm những trường hợp mà anh mang khuy măng sét, Giang Ảnh không có ý định làm kiểu quá mức thời thượng hay quá hoạt bát cá tính.
Giữa tập album có hai trang khuy măng sét vuông với mặt dưới màu xanh nước biển và đen, Giang Ảnh nhìn mấy lần, cảm thấy cũng không tệ lắm. Nhưng Trác Thành đã có khá nhiều khuy măng sét với phong cách tương tự, vì vậy cũng loại trừ ra ngoài phạm vi muốn làm của cô.
Cô hơi thở dài, ấn ngón tay lên bàn di chuyển chuột, lật ra sau mấy tờ, ấn hơi mạnh, tập album liên tục lật về phía sau vài trang, giữa những hình ảnh lướt nhanh qua, ánh mắt của cô bắt được một trang trong đó, vội vàng di chuyển lật ngược về.
Ngón tay với tấm di chuyển chuột đấu tranh một phen, cô lật sang trang vừa rồi thu hút sự chú ý của mình, vừa nhìn vừa giơ tay lấy con chuột từ trong túi ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiêng người lấy đồ, đang lúc Giang Ảnh giữ tư thế vặn vẹo như vậy ngồi trước bàn trà, Trác Thành từ trong phòng ngủ đi ra, vừa đi vừa cầm khăn tắm lau tóc.
“Đang bận sao?” Anh nhìn Giang Ảnh ở trước máy tính, hỏi.
“A…” Giang Ảnh sờ được con chuột trong túi, ngồi thẳng lên nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước, “Tư Nguyên bên kia có một báo cáo cần dùng gấp, em viết cho cậu ấy một chút.”
Nghe có vẻ hơi cứng nhắc, cô lại nói thêm một câu, “Anh nghỉ ngơi trước đi, em viết xong rất nhanh sẽ vào nghỉ.”
Cô ngồi trên mặt đất giữa sofa và bàn cà phê, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, tóc hơi rối buộc sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra bên cạnh màn hình máy tính, đôi mắt chớp chớp nhẹ nhàng an ủi anh..
Trái tim Trác Thành ngập tràn dịu dàng, muốn tới ôm lấy ôm cô, nhưng lại sợ mình sẽ không thể buông tay trong thời gian ngắn, nên anh kiềm chế lại, đi đến bên cạnh ghế sofa đối diện cô ngồi xuống, “Được, em cứ viết từ từ, không vội. Vừa hay anh cũng cần trả lời mấy cái email.”
Nói xong, anh hất cằm về phía máy tính của Giang Ảnh, ý bảo cô có thể không cần để ý anh, cứ làm việc của mình là được rồi.
Thấy Trác Thành đã lấy điện thoại ra bấm bấm, Giang Ảnh cảm thấy an tâm, quay lại màn hình máy tính, tiếp tục nghiên cứu album.
Cuốn album vẫn nằm trên trang mà cô vừa lật đến lúc nãy, và như thường lệ một số hình ảnh của các tác phẩm được chú thích.
Những tác phẩm này thuộc về một nhà thiết kế tên là Hi Vân, ngoại trừ ảnh thành phẩm còn có mấy tấm vẽ tay ở trong album, bên cạnh có chữ ký của tác giả.
Hầu hết các tác phẩm của Hi Vân đều dựa trên phong cách cài khuy măng sét tròn bên trong khung bạch kim, Vật liệu trang trí bên trong mỗi tác phẩm đều có sự khác biệt, màu trắng và màu nhạt chiếm đa số, nó tương đối gần giống với ý tưởng màu nhạt mà Giang Ảnh muốn.
Trong đó một tác phẩm có tên Thiển Hải khiến Giang Ảnh nhìn kỹ hơn một chút, là sự kết hợp giữa khung màu bạch kim và đế bằng ngọc trai màu xanh nhạt, toàn bộ khuy măng sét là sự kết hợp của màu bạc và xanh nhạt, với một vài viên kim cương cắt tròn nhỏ ở giữa.
Giang Ảnh thích kiểu dáng và thiết kế của tác phẩm này, nhưng so với đế màu xanh lam nhạt cô càng muốn dùng màu trắng hơn, phía trên nếu như có thể khảm nạm kim cương, như vậy… có lẽ một ý tưởng mà cô vừa nghĩ ra có thể sẽ trở thành hiện thực được.
Không chần chừ thêm nữa, cô đã gửi một tin nhắn cho cô nhân viên chăm sóc khách hàng, muốn liên hệ với nhà thiết kế Hi Vân để được định chế.
Cô nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời rất nhanh, hơn nữa còn gửi danh thiếp WeChat cho cô, “Đây là danh thiếp của nhà thiết kế Hi Vân, tôi cũng đã gửi WeChat của quý khách cho cô ấy rồi, cô ấy sẽ add WeChat của quý khách sau đó nói chuyện trực tiếp với quý khách, nếu có thắc mắc gì quý khách có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Tin nhắn của cô nhân viên chăm sóc khách hàng xuất hiện, đồng thời cũng có một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện trong cột liên hệ..
Giang Ảnh đồng ý yêu cầu kết bạn của Hi Vân, sau khi hai người chào hỏi đơn giản vài câu, Giang Ảnh lập tức đi thẳng vào vấn đề, gửi ảnh chụp màn hình tác phẩm khuy măng sét Thiển Hải lúc trước sang.
Giữa khoảng thời gian gửi tin nhắn, Giang Ảnh nghiêng đầu nhìn qua màn hình máy tính để xem Trác Thành đang làm gì đó, đúng lúc Trác Thành lúc này cầm điện thoại đứng dậy, Giang Ảnh giật mình định bấm nút win + D, lại mở một tập tài liệu báo cáo đã soạn sẵn lúc nãy ra, rồi làm như thật gõ bàn phím một hồi, phát hiện Trác Thành không qua đây, mà là đi về hướng phòng ngủ, thấy cô đang liếc về phía mình, còn nói với cô một tiếng, “Anh đi nghe điện thoại, sợ làm ồn đến em.”
Giang Ảnh phí công căng thẳng một hồi, bất giác miệng nhếch thành hình chữ O nhỏ, vội vàng gật đầu, “Ồ, được rồi, không sao đâu.”
Nhìn theo bóng dáng Trác Thành đi vào phòng ngủ, ánh mắt cô mới quay về màn hình, Hi Vân đã gửi tin nhắn đến.
“Bạn muốn làm cái khuy măng sét này, hay bạn muốn làm cái có phong cách tương tự? Nếu bạn có một hình vẽ gì đó độc đáo hoặc có ý nghĩa đặc biệt với bạn, đều có thể sửa lại được.”
“Nếu không ngại, bạn có thể nói rõ hơn về suy nghĩ của mình.”
Ừ, vừa hay đúng ý cô. Giang Ảnh suy nghĩ một lúc, mô tả ngắn gọn suy nghĩ của mình, và gửi chúng cho Hi Vân.
“Tôi thích phong cách đơn giản và tinh tế của Thiển Hải, nên tôi muốn giữ phong cách thiết kế chủ đạo là viền, đế và khảm…”
“Đối với đế, tôi muốn sử dụng đế bằng ngọc trai màu trắng, chất liệu khảm nạm vẫn phải là kim cương trắng, không biết có thể chế tạo thành hình núi đơn giản được không, sau đó cắt gọt bề mặt một chút để làm cho nó có vẻ sáng hơn, có hiệu quả đối lập với đế?”
Giang Ảnh không biết vì sao, lúc suy nghĩ đồ án khảm nạm, suy nghĩ đầu tiên là làm thành hình một cái núi, cái ý nghĩ này lúc vừa nghĩ ra đã cực kỳ kiên định, nên sau đó lập tức thốt ra rồi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Ảnh khoanh tay, chống khuỷu tay lên bàn trà, đặt tay lên môi chờ đợi câu trả lời của Hi Vân.
Bởi vì cô thực sự không biết nhiều về châu báu, mô tả mà cô vừa nói là do cô nhìn thấy một số tài liệu và kỹ thuật thủ công giới thiệu trong cuốn album. Trong nội tâm có chút không rõ, sợ bản thân có chút tự mình nghĩ là đúng, không biết ý tưởng này có thật sự làm được hay không.
Câu trả lời của Hi vân rất nhanh đã gửi qua.
“Không có vấn đề gì, có thể làm.”
“Thiết kế hình ngọn núi liên quan đến một vấn đề về nguyên liệu thô, bạn muốn cả khối vật liệu kim cương khảm hay là những mảnh kim cương vụn khảm lên?”
Hi Vân rõ ràng là người có kinh nghiệm, hiệu suất giao tiếp rất cao, sau khi gửi tin nhắn, cô ấy còn gửi hai bức ảnh nguyên liệu thô qua, Giang Ảnh nhìn kích thước của viên đá thô trên bức ảnh, giơ cánh tay lên để so sánh vị trí kích thước của khuy măng sét, sau đó ngón tay rơi vào trên bàn phím, nhanh chóng gửi đi một vấn đề mấu chốt: “Trước tiên tôi có thể hỏi giá vật liệu dùng toàn bộ khối kim cương này được không?”