Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 51
Từ khu rừng tuyết tùng nhỏ đi ra, Giang Ảnh lại bị Trác Thành cầm khăn quàng cổ quấn thành chiếc bánh ú, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.
Nán lại trong rừng quá lâu, ý định ban đầu đi thám hiểm dọc theo bản đồ nhỏ bị hai người nhất trí quan điểm, vội vội vàng vàng hủy bỏ.
Trác Thành cuộn tấm bản đồ nhỏ lại, đưa tay nắm lấy tay Giang Ảnh, sau đó bỏ bàn tay đang đan lại của hai người vào trong túi áo, chậm rì rì đi đường tắt lên đỉnh núi, dự định đi xem hồ nước nóng trên đỉnh núi một chút.
Trước khi tới hồ nước nóng, bọn họ trước tiên thấy một quán trà, cửa ra vào của quán trà dùng tấm bảng gỗ mộc mạc khắc bốn chữ “Quán trà Vân Đỉnh”.
Quán trà Vân Đỉnh này Trác Thành đã nhìn thấy ở trong cuốn bản đồ chỉ dẫn, còn xem giới thiệu rất kỹ càng.
Lúc này nếu như đã tới, vậy thì quyết định đi vào trong ngồi một lát. Ở bên ngoài một lúc cũng lạnh rồi, vừa khéo đi vào uống chén trà nóng.
Quán trà mở cửa từ rất sớm, lúc này đã có lác đác mấy vị khách đang ngồi uống trà rồi.
Trác Thành và Giang Ảnh gọi một bình trà cùng hai đĩa điểm tâm nhỏ, ngồi xuống bưng lên ly trà nóng ấm áp ngồi sát cạnh nhau.
Hệ thống sưởi trong quán trà vừa đủ ấm, Giang Ảnh đặt khăn quàng cổ và áo khoác ở trên chiếc ghế bên cạnh.
Hai người ngồi trên chiếc ghế làm theo kiểu dáng quầy bar bên cạnh cửa sổ, hai chỗ ngồi cạnh nhau cách không xa.
Họ hiếm khi không ngồi mặt đối mặt, mà lại ngồi cùng một hàng, cùng nhau đối mặt với cảnh núi bên ngoài tấm cửa sổ thủy tinh.
Quán trà Vân Đỉnh đúng là danh xứng với thực, vị trí địa lý rất đẹp. Quán trà nhỏ yên tĩnh ở góc đỉnh núi, trong tầm mắt là mảng lớn núi rừng, so với trong biệt thự của bọn họ có thể thấy được sự khác biệt khá lớn.
Từ nơi này nhìn qua sơn thôn khiến người ta có cảm giác không phải đặt mình trong đó, mà là bao trùm không gian, cảm giác tiên khí mịt mù.
Giang Ảnh bưng tách trà nhìn ra phía ngoài một lát, tấm tắc khen ngợi, “Chả trách lại được gọi là quán trà Vân Đỉnh, cảm giác thật giống như đang ở trên mây.”
Cảm thán xong lại quay sang hỏi Trác Thành, “Chúng ta vừa ra khỏi khu rừng tuyết tùng, lại tới đỉnh núi trong mây. Như vậy xem ra, thơ ca trước đây em đọc cũng không tính là khiên cưỡng.”
“Hả? Hoàn toàn không, anh cảm thấy vừa khéo.” Trác Thành đưa cho cô một miếng bánh nhỏ, “Em thấy khiên cưỡng ở đâu vậy?”
“Ừ… Hình như là thiếu chút gì đó.” Giang Ảnh cắn một miếng bánh, bề mặt món bánh giòn xốp từng tầng từng tầng giòn rụm, bên trong lại là một vị ngọt nhàn nhạt, cô nhịn không được ăn nhiều thêm vài miếng, “Hiện tại thật tốt, uống trà xong em cảm nhận được cảm giác viên mãn của người trong núi.”
Trác Thành nghe cô mơ hồ không rõ cảm thán, cũng lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, “Lúc trước như thế nào cũng không nhìn ra, em thế mà lại thích ý cảnh trong núi.”
“Nếu như không thích, sao có thể ở lại thôn Tiên Quả, hơn nữa còn ở lại lâu như vậy.” Giang Ảnh nuốt xuống miếng bánh trong miệng, cùng dư hương của bánh nhấp một ngụm trà, hương trà thanh đạm hơi chát, cô thở dài đầy hưởng thụ, “Trước đây em thích nhất là ngắm núi Tiên Quả, một mình có thể ngơ ngẩn ngắm một hồi lâu.”
“Ban ngày bận rộn, buổi tối sau khi chấm xong bài tập, soạn bài xong thì sẽ ra ngoài sân ngắm núi non ở phương xa, ngắm những ngôi sao trên đỉnh đầu, cứ rảnh là lại ra ngắm.”
“Em cứ tưởng rằng em sẽ ngắm chán đấy, kết quả càng ngắm lại càng yêu thích, ban đêm trong núi vô cùng yên tĩnh, cảnh sắc lại rất thuần túy.”
Trác Thành vừa uống trà, vừa yên lặng nghe cô kể.
Gần đây rõ ràng cô và anh đã thân thiết hơn rất nhiều, anh thường may mắn được nghe những ý tưởng độc đáo của cô, cùng với rất nhiều những suy nghĩ và hồi ức trong lòng cô.
“Chẳng qua vẫn là có chút sợ hãi, vậy nên em chỉ dám ngồi trong phòng nhìn ngắm, nhiều nhất là ở trên khoảng đất trống trước cửa nhà sàn ngồi nhìn một lúc.”
Giang Ảnh nói xong, dường như nhớ tới cảm giác vừa thích vừa sợ của bản thân lúc đó, rụt cổ một cái.
Trác Thành nhìn cô, khóe môi không tự giác nâng lên, “Vậy nên ngày đó em cứu anh, vốn dĩ không phải là đang thưởng thức cảnh đêm, nhìn ngắm trăng sao, đúng không?”
“Đương nhiên không phải rồi!”
“Hôm đó em đưa học sinh về nhà xong, bản thân cũng đủ sợ hãi rồi, suýt nữa đã chạy như điên quay về trường học.”
Giang Ảnh để chén trà xuống lầm bầm, “Khó khăn lắm mới qua được đoạn đường không dễ đi kia, lại xuất hiện tiếng động của anh, âm thanh không lớn, lại còn từ dưới vọng lên, giống như từ dưới lòng đất vọng ra, em bị dọa sợ chết khiếp, những chuyện quỷ quái gì đều hiện ra trong đầu, còn có thể thưởng thức cảnh đêm gì chứ.”
Nghe tiếng cô tràn đầy thanh bình kể lại tâm trạng của cô khi đi qua con đường đó, Trác Thành cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười, lúc ấy anh chỉ thấy cô sợ hãi, không nghĩ tới cô còn dùng đầy những liên tưởng trong đầu tự dọa bản thân sợ khiếp vía.
Anh nhẹ xoa lưng cô, “Thật sự xin lỗi, lúc ấy anh đã cố hết sức để bản thân không quá dọa người rồi.”
Lời này nói ra khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái, Giang Ảnh liếc mắt nhìn anh không đáp lời.
“Vậy khi ở thôn Tiên Quả em cũng uống trà sao?” Trác Thành ho nhẹ một tiếng, thay đổi chủ đề.
“Nào có được nhàn hạ thoái mái như vậy.” Giang Ảnh lắc đầu, “Tuy nói tiết tấu chậm, nhưng tiết tấu dạy học không thể chậm nha. Ngồi thưởng thức trà là điều chưa từng có qua, thỉnh thoảng chữa bài tập tới tối muộn, ngày hôm sau lên lớp đã không còn tinh thần, chỉ có thể mua những lá trà lẫn lộn ở trên thị trấn, pha một chén trà lớn đậm đặc, cách quãng chốc chốc lại uống cho tới trưa, cũng hồi phục tinh thần rồi.”
“Khi em còn đi học, thầy cô pha trà bằng cái loại ấm to, cái loại mà uống hai ngụm trong miệng đều lá trà ấy.”
Miêu tả xong bản thân Giang Ảnh cũng nở nụ cười, “Nghe thì cũng không có thảm như vậy, ngược lại còn rất thú vị đấy.”
“Vậy thì bây giờ chậm rãi nhấp chút trà Vân Đỉnh.” Trác Thành cũng đang cười, tiếp tục rót thêm trà cho cô, “Tốt xấu gì chén trà này cũng đã lọc qua, em không cần lo uống hai ngụm lại phải nhả lá trà ra.”
——
Hai người ở quán trà trò chuyện một hồi, lại ăn hai đĩa điểm tâm, quyết định đứng dậy đi hồ nước nóng trên đỉnh núi xem như thế nào.
Đi đến nơi một loạt những hồ nước nóng gần kề to nhỏ không giống nhau, có nhân viên chào đón hỏi bọn họ có muốn ngâm mình hay không.
“Chúng tôi cứ cách hai giờ sẽ thay nước hồ ngâm một lần, hiện tại vừa đúng lúc thay xong nước hồ mới, nếu như hai vị cần có thể sử dụng ngay.”
“Chúng tôi tiện đường tới đây xem một chút thôi.” Giang Ảnh có chút ngượng ngùng nói, “Hơn nữa chúng tôi cũng không có hẹn trước.”
Nhân viên công tác thái độ rất tốt, “Khoảng thời gian này hồ ngâm đều không được đặt trước, muộn một chút thời gian nữa mới có khách đặt hẹn trước tới dùng. Nếu hai vị cần bây giờ có thể tùy ý chọn lựa hồ ngâm để sử dụng.”
“Cảm ơn.” Trác Thành gật đầu với nhân viên, cùng Giang Ảnh nhìn nhau một cái, “Chúng tôi buổi chiều hẹn trước rồi sẽ lại đến. Quả thực là tình cờ tới chỗ hồ ngâm này, cũng không mang quần áo để thay.”
Nhân viên nghe vậy hiểu ý gật đầu, tỏ ý hoan nghênh bọn họ tới bất cứ lúc nào.
Hồ ngâm buổi sáng thực sự thu hút người, hồ ngâm trên đỉnh núi sương mờ mù mịt bốc lên, hơn nữa cũng rất ít người.
Giang Ảnh thương thượng với Trác Thành một chút, quyết định quay về biệt thự nghỉ ngơi một lát, lấy đồ bơi và quần áo bình thường khác đến đỉnh núi chọn một hồ ngâm, ngâm nước nóng, cũng có thể coi đây là đang tiến vào phần chính của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng núi Linh Vu.
Đường quay lại căn biệt thự đi nhanh hơn rất nhiều, bởi vì không giống như lúc ra ngoài phải tìm kiếm bốn phía, bọn họ lần này cứ thế đi thẳng về, so với thời gian đi lên đỉnh núi thì ngắn hơn không ít.
Chỉ có điều khi đến cửa căn biệt thự, hai người vẫn là đều có chút thở gấp.
Vào phòng, ngăn cách gió lạnh bên ngoài cửa, bên trong gian phòng khô ráo, ấm áp khiến cho hai người lập tức tiêu tan hết ủ rũ và lạnh lẽo.
Giang Ảnh vào phòng đã cởi áo khoác dày, lúc này chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng ở phòng khách.
Buổi sáng lúc thức dậy cô đặt ly thủy tinh dùng để uống nước ở trên bàn trà, bên cạnh là bình thủy tinh nhỏ đựng đầy nước ở nhiệt độ phòng.
Cô tiến đến rót ly nước, đứng ở phòng khách đối mặt với cửa sổ lớn sát đất, chậm rãi uống nước.
Nâng tầm mắt lên vẫn là một mảnh lớn núi rừng vô cùng quen thuộc, cây cối núi rừng một mảnh lớn màu đen, giống như dùng cọ vẽ màu đen tô đầy lên, giữa trời đất họa sĩ tùy ý múa bút, nhanh chóng nhuộm nên bát ngát thê lương, lạnh lẽo.
Cô rũ mắt uống nước, vừa rồi ở quán trà có uống một ít trà, nhưng đều là những chiếc chén nhỏ tinh xảo chỉ bằng ngón tay cái, tỉ mỉ thưởng thức trà. Tính số chén thì nhiều, nhưng thật ra lại không uống được bao nhiêu.
Uống xong một ly nước cho nhuận giọng, ánh mắt cô vẫn dừng tại trên ly, hài lòng đưa đầu lưỡi ra liếm đôi môi bị nước làm ướt.
Sau khi đặt ly xuống cô đột nhiên cảm thấy có vật đang chuyển động trong tầm mắt, thờ ơ đưa mắt nhìn một chút, một giây sau cô gần như ngừng hít thở.
Vừa rồi ngoài cửa sổ tĩnh lặng giống như khung cảnh của một bức tranh, từng mảnh bông tuyết nho nhỏ đang từ từ bay xuống.
Cô chớp chớp mắt đi tới trước cửa sổ, xác định là tuyết rơi, lập tức quay đầu lại kích động gọi Trác Thành, “Anh mau đến xem này, vậy mà lại có tuyết rơi này!”
Trác Thành sau khi vào nhà thì quay lại phòng ngủ, lúc này vừa thay xong quần áo ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy Giang Ảnh gọi anh nói rằng tuyết rơi, cũng bất ngờ đi tới bên cửa sổ.
Giang Ảnh gọi Trác Thành xong cũng không đợi ở bên cửa sổ, mà mở cửa ban công bên cạnh đi ra ngoài.
Vòng qua hồ nước nóng lộ thiên trên ban công đi ra ngoài, cô đứng ở mép ban công nhìn ra xa phía bên ngoài.
Chỉ sau một câu nói ngắn ngủi và thời gian vài bước chân, hoa tuyết đã lớn hơn rất nhiều, tốc độ rơi xuống nhanh hơn, cũng dày hơn.
Tất cả những nơi có thể nhìn thấy được đều bị hoa tuyết điểm lên, bức tranh thủy mặc yên tĩnh bị điểm thêm gió tuyết, trong nháy mắt trở nên hoạt bát, linh động.
Gió tuyết trong núi Linh Vu cùng với bức họa lúc trước nhìn qua khác biệt rất lớn.
Rừng cây khẽ động, gió thổi tới mang theo tầng tầng lớp lớp những gợn sóng trong rừng cây, viễn cảnh thê lương được thổi vào vô vàn sức sống.
Lúc này chỉ là cảnh tuyết bắt đầu rơi, tuyết này nhìn có vẻ như sẽ không chỉ rơi một lát, đợi khi rơi thêm một chốc đã có tuyết đọng, cảnh tuyết trong núi kia vô cùng rung động lòng người, thật sự là không tưởng tượng nổi.
Giang Ảnh trong lòng thầm cảm thán, lúc này cô mới hiểu được vì sao cảnh tuyết ở suối nước nóng núi Linh Vu lại nổi tiếng như vậy.
Có thể được nhìn ngắm cảnh tuyết nơi núi rừng, bọn họ thật sự rất may mắn.
Cô quay đầu nhìn về phía Trác Thành đang đứng bên cạnh, “Tuyết rơi rồi.”
“Tuyết núi Linh Vu, danh bất hư truyền.” Trác Thành nhìn phong cảnh trước mắt cũng không khỏi có chút cảm thán.
Giang Ảnh và Trác Thành đối diện với khung cảnh trước mặt, trong lòng vui mừng giống như tuyết trước mắt, dày đặc nhẹ nhàng tung bay, một lát sau đã lấp đầy thế giới.
Bỗng nhiên có bông tuyết bị gió thổi tới, hạ xuống hàng mi của Trác Thành.
Anh chớp chớp hai mắt.
“Đừng động.” Giang Ảnh nói xong đưa tay ra tiến tới, muốn lấy bông tuyết đáp trên mi mắt anh xuống.
Khi đầu ngón tay sắp chạm tới mi mắt, lúc anh chớp mắt khiến bông tuyết tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, tan thành một giọt nước nhỏ.
Mi mắt của anh giờ cũng giống như đồng tử, trở nên ẩm ướt, sáng trong.
Thấy bông tuyết tan chảy, Giang Ảnh chẳng những không dừng tay, mà còn như bị ma xui quỷ khiến vươn đầu ngón tay về phía trước, sờ lên mi mắt của anh.
Sau khi chạm tới vết nước kia cũng không có ngừng lại, đầu ngón tay lại tiếp tục hướng lên trên, dừng ở hốc mắt anh mà cô đã tâm tâm niệm niệm từ lâu, sau đó lại tiếp tục hướng lên trên, chạm vào đỉnh lông mày của anh.
Khi cô chạm tới mi mắt, Trác Thành đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc đầu ngón tay cô di chuyển lên phía trên, hô hấp của anh cũng chợt nhanh hơn một nhịp.
Đợi đến khi đầu ngón tay cô dừng tại lông mày, anh mở to mắt, duỗi cánh tay dài ôm Giang Ảnh vào trong ngực, cúi đầu dùng sức hôn cô.
Khoảnh khắc chạm vào môi cô, anh thỏa mãn thở dài một tiếng.
Đầu lưỡi không hề do dự cạy mở cánh môi của cô, tiến quân thần tốc tìm kiếm, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Gió tuyết so với lúc trước càng lớn hơn, mà Giang Ảnh chỉ cảm thấy không khí so với lúc nãy nóng nực hơn nhiều, thiêu đốt tâm trí cô đến choáng váng, chân mềm nhũn đứng không vững.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, Trác Thành ôm cô dán sát vào bản thân, tỉ mỉ hôn cô, mơ hồ không rõ hỏi, “Lạnh không?”
Giang Ảnh kỳ thật không có nghe rõ anh nói gì, cho dù có nghe rõ, khả năng đại não cũng không thể hoạt động để cho ra đáp án, trong khi hôn môi khiến cô thở không nổi mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Trác Thành sau khi nghe được khẽ cắn cánh môi cô, “Vậy chúng ta quay về phòng ngủ.”
Nán lại trong rừng quá lâu, ý định ban đầu đi thám hiểm dọc theo bản đồ nhỏ bị hai người nhất trí quan điểm, vội vội vàng vàng hủy bỏ.
Trác Thành cuộn tấm bản đồ nhỏ lại, đưa tay nắm lấy tay Giang Ảnh, sau đó bỏ bàn tay đang đan lại của hai người vào trong túi áo, chậm rì rì đi đường tắt lên đỉnh núi, dự định đi xem hồ nước nóng trên đỉnh núi một chút.
Trước khi tới hồ nước nóng, bọn họ trước tiên thấy một quán trà, cửa ra vào của quán trà dùng tấm bảng gỗ mộc mạc khắc bốn chữ “Quán trà Vân Đỉnh”.
Quán trà Vân Đỉnh này Trác Thành đã nhìn thấy ở trong cuốn bản đồ chỉ dẫn, còn xem giới thiệu rất kỹ càng.
Lúc này nếu như đã tới, vậy thì quyết định đi vào trong ngồi một lát. Ở bên ngoài một lúc cũng lạnh rồi, vừa khéo đi vào uống chén trà nóng.
Quán trà mở cửa từ rất sớm, lúc này đã có lác đác mấy vị khách đang ngồi uống trà rồi.
Trác Thành và Giang Ảnh gọi một bình trà cùng hai đĩa điểm tâm nhỏ, ngồi xuống bưng lên ly trà nóng ấm áp ngồi sát cạnh nhau.
Hệ thống sưởi trong quán trà vừa đủ ấm, Giang Ảnh đặt khăn quàng cổ và áo khoác ở trên chiếc ghế bên cạnh.
Hai người ngồi trên chiếc ghế làm theo kiểu dáng quầy bar bên cạnh cửa sổ, hai chỗ ngồi cạnh nhau cách không xa.
Họ hiếm khi không ngồi mặt đối mặt, mà lại ngồi cùng một hàng, cùng nhau đối mặt với cảnh núi bên ngoài tấm cửa sổ thủy tinh.
Quán trà Vân Đỉnh đúng là danh xứng với thực, vị trí địa lý rất đẹp. Quán trà nhỏ yên tĩnh ở góc đỉnh núi, trong tầm mắt là mảng lớn núi rừng, so với trong biệt thự của bọn họ có thể thấy được sự khác biệt khá lớn.
Từ nơi này nhìn qua sơn thôn khiến người ta có cảm giác không phải đặt mình trong đó, mà là bao trùm không gian, cảm giác tiên khí mịt mù.
Giang Ảnh bưng tách trà nhìn ra phía ngoài một lát, tấm tắc khen ngợi, “Chả trách lại được gọi là quán trà Vân Đỉnh, cảm giác thật giống như đang ở trên mây.”
Cảm thán xong lại quay sang hỏi Trác Thành, “Chúng ta vừa ra khỏi khu rừng tuyết tùng, lại tới đỉnh núi trong mây. Như vậy xem ra, thơ ca trước đây em đọc cũng không tính là khiên cưỡng.”
“Hả? Hoàn toàn không, anh cảm thấy vừa khéo.” Trác Thành đưa cho cô một miếng bánh nhỏ, “Em thấy khiên cưỡng ở đâu vậy?”
“Ừ… Hình như là thiếu chút gì đó.” Giang Ảnh cắn một miếng bánh, bề mặt món bánh giòn xốp từng tầng từng tầng giòn rụm, bên trong lại là một vị ngọt nhàn nhạt, cô nhịn không được ăn nhiều thêm vài miếng, “Hiện tại thật tốt, uống trà xong em cảm nhận được cảm giác viên mãn của người trong núi.”
Trác Thành nghe cô mơ hồ không rõ cảm thán, cũng lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, “Lúc trước như thế nào cũng không nhìn ra, em thế mà lại thích ý cảnh trong núi.”
“Nếu như không thích, sao có thể ở lại thôn Tiên Quả, hơn nữa còn ở lại lâu như vậy.” Giang Ảnh nuốt xuống miếng bánh trong miệng, cùng dư hương của bánh nhấp một ngụm trà, hương trà thanh đạm hơi chát, cô thở dài đầy hưởng thụ, “Trước đây em thích nhất là ngắm núi Tiên Quả, một mình có thể ngơ ngẩn ngắm một hồi lâu.”
“Ban ngày bận rộn, buổi tối sau khi chấm xong bài tập, soạn bài xong thì sẽ ra ngoài sân ngắm núi non ở phương xa, ngắm những ngôi sao trên đỉnh đầu, cứ rảnh là lại ra ngắm.”
“Em cứ tưởng rằng em sẽ ngắm chán đấy, kết quả càng ngắm lại càng yêu thích, ban đêm trong núi vô cùng yên tĩnh, cảnh sắc lại rất thuần túy.”
Trác Thành vừa uống trà, vừa yên lặng nghe cô kể.
Gần đây rõ ràng cô và anh đã thân thiết hơn rất nhiều, anh thường may mắn được nghe những ý tưởng độc đáo của cô, cùng với rất nhiều những suy nghĩ và hồi ức trong lòng cô.
“Chẳng qua vẫn là có chút sợ hãi, vậy nên em chỉ dám ngồi trong phòng nhìn ngắm, nhiều nhất là ở trên khoảng đất trống trước cửa nhà sàn ngồi nhìn một lúc.”
Giang Ảnh nói xong, dường như nhớ tới cảm giác vừa thích vừa sợ của bản thân lúc đó, rụt cổ một cái.
Trác Thành nhìn cô, khóe môi không tự giác nâng lên, “Vậy nên ngày đó em cứu anh, vốn dĩ không phải là đang thưởng thức cảnh đêm, nhìn ngắm trăng sao, đúng không?”
“Đương nhiên không phải rồi!”
“Hôm đó em đưa học sinh về nhà xong, bản thân cũng đủ sợ hãi rồi, suýt nữa đã chạy như điên quay về trường học.”
Giang Ảnh để chén trà xuống lầm bầm, “Khó khăn lắm mới qua được đoạn đường không dễ đi kia, lại xuất hiện tiếng động của anh, âm thanh không lớn, lại còn từ dưới vọng lên, giống như từ dưới lòng đất vọng ra, em bị dọa sợ chết khiếp, những chuyện quỷ quái gì đều hiện ra trong đầu, còn có thể thưởng thức cảnh đêm gì chứ.”
Nghe tiếng cô tràn đầy thanh bình kể lại tâm trạng của cô khi đi qua con đường đó, Trác Thành cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười, lúc ấy anh chỉ thấy cô sợ hãi, không nghĩ tới cô còn dùng đầy những liên tưởng trong đầu tự dọa bản thân sợ khiếp vía.
Anh nhẹ xoa lưng cô, “Thật sự xin lỗi, lúc ấy anh đã cố hết sức để bản thân không quá dọa người rồi.”
Lời này nói ra khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái, Giang Ảnh liếc mắt nhìn anh không đáp lời.
“Vậy khi ở thôn Tiên Quả em cũng uống trà sao?” Trác Thành ho nhẹ một tiếng, thay đổi chủ đề.
“Nào có được nhàn hạ thoái mái như vậy.” Giang Ảnh lắc đầu, “Tuy nói tiết tấu chậm, nhưng tiết tấu dạy học không thể chậm nha. Ngồi thưởng thức trà là điều chưa từng có qua, thỉnh thoảng chữa bài tập tới tối muộn, ngày hôm sau lên lớp đã không còn tinh thần, chỉ có thể mua những lá trà lẫn lộn ở trên thị trấn, pha một chén trà lớn đậm đặc, cách quãng chốc chốc lại uống cho tới trưa, cũng hồi phục tinh thần rồi.”
“Khi em còn đi học, thầy cô pha trà bằng cái loại ấm to, cái loại mà uống hai ngụm trong miệng đều lá trà ấy.”
Miêu tả xong bản thân Giang Ảnh cũng nở nụ cười, “Nghe thì cũng không có thảm như vậy, ngược lại còn rất thú vị đấy.”
“Vậy thì bây giờ chậm rãi nhấp chút trà Vân Đỉnh.” Trác Thành cũng đang cười, tiếp tục rót thêm trà cho cô, “Tốt xấu gì chén trà này cũng đã lọc qua, em không cần lo uống hai ngụm lại phải nhả lá trà ra.”
——
Hai người ở quán trà trò chuyện một hồi, lại ăn hai đĩa điểm tâm, quyết định đứng dậy đi hồ nước nóng trên đỉnh núi xem như thế nào.
Đi đến nơi một loạt những hồ nước nóng gần kề to nhỏ không giống nhau, có nhân viên chào đón hỏi bọn họ có muốn ngâm mình hay không.
“Chúng tôi cứ cách hai giờ sẽ thay nước hồ ngâm một lần, hiện tại vừa đúng lúc thay xong nước hồ mới, nếu như hai vị cần có thể sử dụng ngay.”
“Chúng tôi tiện đường tới đây xem một chút thôi.” Giang Ảnh có chút ngượng ngùng nói, “Hơn nữa chúng tôi cũng không có hẹn trước.”
Nhân viên công tác thái độ rất tốt, “Khoảng thời gian này hồ ngâm đều không được đặt trước, muộn một chút thời gian nữa mới có khách đặt hẹn trước tới dùng. Nếu hai vị cần bây giờ có thể tùy ý chọn lựa hồ ngâm để sử dụng.”
“Cảm ơn.” Trác Thành gật đầu với nhân viên, cùng Giang Ảnh nhìn nhau một cái, “Chúng tôi buổi chiều hẹn trước rồi sẽ lại đến. Quả thực là tình cờ tới chỗ hồ ngâm này, cũng không mang quần áo để thay.”
Nhân viên nghe vậy hiểu ý gật đầu, tỏ ý hoan nghênh bọn họ tới bất cứ lúc nào.
Hồ ngâm buổi sáng thực sự thu hút người, hồ ngâm trên đỉnh núi sương mờ mù mịt bốc lên, hơn nữa cũng rất ít người.
Giang Ảnh thương thượng với Trác Thành một chút, quyết định quay về biệt thự nghỉ ngơi một lát, lấy đồ bơi và quần áo bình thường khác đến đỉnh núi chọn một hồ ngâm, ngâm nước nóng, cũng có thể coi đây là đang tiến vào phần chính của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng núi Linh Vu.
Đường quay lại căn biệt thự đi nhanh hơn rất nhiều, bởi vì không giống như lúc ra ngoài phải tìm kiếm bốn phía, bọn họ lần này cứ thế đi thẳng về, so với thời gian đi lên đỉnh núi thì ngắn hơn không ít.
Chỉ có điều khi đến cửa căn biệt thự, hai người vẫn là đều có chút thở gấp.
Vào phòng, ngăn cách gió lạnh bên ngoài cửa, bên trong gian phòng khô ráo, ấm áp khiến cho hai người lập tức tiêu tan hết ủ rũ và lạnh lẽo.
Giang Ảnh vào phòng đã cởi áo khoác dày, lúc này chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng ở phòng khách.
Buổi sáng lúc thức dậy cô đặt ly thủy tinh dùng để uống nước ở trên bàn trà, bên cạnh là bình thủy tinh nhỏ đựng đầy nước ở nhiệt độ phòng.
Cô tiến đến rót ly nước, đứng ở phòng khách đối mặt với cửa sổ lớn sát đất, chậm rãi uống nước.
Nâng tầm mắt lên vẫn là một mảnh lớn núi rừng vô cùng quen thuộc, cây cối núi rừng một mảnh lớn màu đen, giống như dùng cọ vẽ màu đen tô đầy lên, giữa trời đất họa sĩ tùy ý múa bút, nhanh chóng nhuộm nên bát ngát thê lương, lạnh lẽo.
Cô rũ mắt uống nước, vừa rồi ở quán trà có uống một ít trà, nhưng đều là những chiếc chén nhỏ tinh xảo chỉ bằng ngón tay cái, tỉ mỉ thưởng thức trà. Tính số chén thì nhiều, nhưng thật ra lại không uống được bao nhiêu.
Uống xong một ly nước cho nhuận giọng, ánh mắt cô vẫn dừng tại trên ly, hài lòng đưa đầu lưỡi ra liếm đôi môi bị nước làm ướt.
Sau khi đặt ly xuống cô đột nhiên cảm thấy có vật đang chuyển động trong tầm mắt, thờ ơ đưa mắt nhìn một chút, một giây sau cô gần như ngừng hít thở.
Vừa rồi ngoài cửa sổ tĩnh lặng giống như khung cảnh của một bức tranh, từng mảnh bông tuyết nho nhỏ đang từ từ bay xuống.
Cô chớp chớp mắt đi tới trước cửa sổ, xác định là tuyết rơi, lập tức quay đầu lại kích động gọi Trác Thành, “Anh mau đến xem này, vậy mà lại có tuyết rơi này!”
Trác Thành sau khi vào nhà thì quay lại phòng ngủ, lúc này vừa thay xong quần áo ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy Giang Ảnh gọi anh nói rằng tuyết rơi, cũng bất ngờ đi tới bên cửa sổ.
Giang Ảnh gọi Trác Thành xong cũng không đợi ở bên cửa sổ, mà mở cửa ban công bên cạnh đi ra ngoài.
Vòng qua hồ nước nóng lộ thiên trên ban công đi ra ngoài, cô đứng ở mép ban công nhìn ra xa phía bên ngoài.
Chỉ sau một câu nói ngắn ngủi và thời gian vài bước chân, hoa tuyết đã lớn hơn rất nhiều, tốc độ rơi xuống nhanh hơn, cũng dày hơn.
Tất cả những nơi có thể nhìn thấy được đều bị hoa tuyết điểm lên, bức tranh thủy mặc yên tĩnh bị điểm thêm gió tuyết, trong nháy mắt trở nên hoạt bát, linh động.
Gió tuyết trong núi Linh Vu cùng với bức họa lúc trước nhìn qua khác biệt rất lớn.
Rừng cây khẽ động, gió thổi tới mang theo tầng tầng lớp lớp những gợn sóng trong rừng cây, viễn cảnh thê lương được thổi vào vô vàn sức sống.
Lúc này chỉ là cảnh tuyết bắt đầu rơi, tuyết này nhìn có vẻ như sẽ không chỉ rơi một lát, đợi khi rơi thêm một chốc đã có tuyết đọng, cảnh tuyết trong núi kia vô cùng rung động lòng người, thật sự là không tưởng tượng nổi.
Giang Ảnh trong lòng thầm cảm thán, lúc này cô mới hiểu được vì sao cảnh tuyết ở suối nước nóng núi Linh Vu lại nổi tiếng như vậy.
Có thể được nhìn ngắm cảnh tuyết nơi núi rừng, bọn họ thật sự rất may mắn.
Cô quay đầu nhìn về phía Trác Thành đang đứng bên cạnh, “Tuyết rơi rồi.”
“Tuyết núi Linh Vu, danh bất hư truyền.” Trác Thành nhìn phong cảnh trước mắt cũng không khỏi có chút cảm thán.
Giang Ảnh và Trác Thành đối diện với khung cảnh trước mặt, trong lòng vui mừng giống như tuyết trước mắt, dày đặc nhẹ nhàng tung bay, một lát sau đã lấp đầy thế giới.
Bỗng nhiên có bông tuyết bị gió thổi tới, hạ xuống hàng mi của Trác Thành.
Anh chớp chớp hai mắt.
“Đừng động.” Giang Ảnh nói xong đưa tay ra tiến tới, muốn lấy bông tuyết đáp trên mi mắt anh xuống.
Khi đầu ngón tay sắp chạm tới mi mắt, lúc anh chớp mắt khiến bông tuyết tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, tan thành một giọt nước nhỏ.
Mi mắt của anh giờ cũng giống như đồng tử, trở nên ẩm ướt, sáng trong.
Thấy bông tuyết tan chảy, Giang Ảnh chẳng những không dừng tay, mà còn như bị ma xui quỷ khiến vươn đầu ngón tay về phía trước, sờ lên mi mắt của anh.
Sau khi chạm tới vết nước kia cũng không có ngừng lại, đầu ngón tay lại tiếp tục hướng lên trên, dừng ở hốc mắt anh mà cô đã tâm tâm niệm niệm từ lâu, sau đó lại tiếp tục hướng lên trên, chạm vào đỉnh lông mày của anh.
Khi cô chạm tới mi mắt, Trác Thành đã nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc đầu ngón tay cô di chuyển lên phía trên, hô hấp của anh cũng chợt nhanh hơn một nhịp.
Đợi đến khi đầu ngón tay cô dừng tại lông mày, anh mở to mắt, duỗi cánh tay dài ôm Giang Ảnh vào trong ngực, cúi đầu dùng sức hôn cô.
Khoảnh khắc chạm vào môi cô, anh thỏa mãn thở dài một tiếng.
Đầu lưỡi không hề do dự cạy mở cánh môi của cô, tiến quân thần tốc tìm kiếm, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Gió tuyết so với lúc trước càng lớn hơn, mà Giang Ảnh chỉ cảm thấy không khí so với lúc nãy nóng nực hơn nhiều, thiêu đốt tâm trí cô đến choáng váng, chân mềm nhũn đứng không vững.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, Trác Thành ôm cô dán sát vào bản thân, tỉ mỉ hôn cô, mơ hồ không rõ hỏi, “Lạnh không?”
Giang Ảnh kỳ thật không có nghe rõ anh nói gì, cho dù có nghe rõ, khả năng đại não cũng không thể hoạt động để cho ra đáp án, trong khi hôn môi khiến cô thở không nổi mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Trác Thành sau khi nghe được khẽ cắn cánh môi cô, “Vậy chúng ta quay về phòng ngủ.”