Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 5: Trong núi non không biết năm tháng
Thành phố C mà Trác Thành nói, chính là thành phố của tỉnh nơi mà họ đang ở, cách thị trấn khoảng nửa ngày đi xe.
Mối quan hệ của hai nhà Trác Tạ rất tốt, anh với Tạ Tử Minh từ nhỏ đã chơi thân với nhau, khi anh ra nước ngoài học hai người cũng không hề cắt đứt liên lạc. Lúc hai người lên cấp hai rõ ràng là đã nói nói với nhau rằng sau này nhất định sẽ phải có tám đến mười mối tình, tốt nhất là kiểu mà đi qua hàng ngàn người đẹp, nhưng không để ai kiểm soát được bản thân mình.
Nhưng Tạ Tử Minh vừa tốt nghiệp đã kết hôn với bạn gái, cũng chỉ yêu qua một mối tình như thế, còn kí một bản hợp đồng trọn đời, điều này so với chí hướng của bọn họ năm đó quả thực là khác xa một trời một vực.
Còn anh thì càng chẳng ra làm sao cả, ít ra thì Tạ Tử Minh còn có một mối tình. Khi còn thời trung học mỗi ngày anh đều cùng Tạ Tử Minh và một vài người bạn nữ thường chơi với nhau, đừng nói đến việc yêu đương gì với các bạn nữ cả, ranh giới giữa nam và nữ đều là rất rõ ràng, không hề trêu chọc đối phương. Có trộm nhìn xem hoa khôi của lớp, các cặp đôi học sinh yêu nhau anh cũng gặp qua rồi. Lúc đó chỉ nghĩ rằng dù sao thì sau này cũng sẽ có yêu đương qua một mối tình, vội vàng làm gì chứ.
Ai biết được sau đó lại đi du học, làm việc rồi khởi nghiệp, cả ngày đều bận rộn với đống công việc bủa vây xung quanh. Không phải là không có rung động, cũng muốn trải nghiệm qua cảm giác yêu đương, nhưng trong tay còn có một đống việc, muốn bỏ lại hết tất cả mọi thứ để tập trung vào một mối quan hệ, quả thực anh không làm được.
Bên cạnh có rất nhiều cặp đôi chia lìa nhau, chưa kể đến việc lòng người thay đổi, chỉ đơn giản là bởi vì sự phát triển và kế hoạch của hai bên không giống nhau, đã có rất nhiều người chia tay nhau, thực sự không ít người đều như vậy. Anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện đấy, khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán, dần dần bỏ quên chuyện này ra khỏi tâm trí mình.
Cho nên lúc nước để tham gia hôn lễ của Tạ Tử Minh, anh không phải là không có cảm xúc gì.
Tạ Tử Minh may mắn hơn anh, không chỉ là vì đã có được tình yêu, càng vì là lúc khi bọn họ còn trẻ, đã gặp được người mà muốn bên nhau trọn đời. Đã quá quen thuộc với cảnh kẻ đến người đi, câu chuyện hôm nay còn là tình nhân của nhau mà ngày mai đã là người xa lạ xảy ra quá thường xuyên, bởi vì sự may mắn của Tạ Tử Minh, anh cũng cảm thấy may mắn khi được chứng kiến sự hạnh phúc viên mãn này.
Anh chân thành chúc mừng và ngưỡng mộ bạn tốt của mình đã có được hạnh phúc – thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Khi nghe tin vợ của Tạ Tử Minh bị bệnh qua đời hơn một năm sau ngày cưới, khi ấy Trác Thành quả thật không biết là nên mở lời an ủi bạn mình như thế nào. Vì trước đó anh và Tạ Tử Minh có một khoảng thời gian không hề liên lạc với nhau.
Khi ấy cũng chính là năm đầu tiên mà anh sáng lập công ty ở nước ngoài, bận rộn tối tăm mặt mũi cả ngày lẫn đêm, chỉ có thể liên lạc với Tạ Tử Minh từ một nơi xa xôi.
Khi nhận được điện thoại của Tạ Tử Minh, người bạn nghẹn ngào dừng lại khi chỉ nói được vài câu, một câu nói mà phải ngắt quãng khoảng vài phút mới nói xong. Mắt anh ở đầu dây bên kia cũng tê dại, miệng há ra cũng không nói được gì. Sau đó Tạ Tử Minh nói, anh ấy chuẩn bị đi đến sinh sống ở một thôn nhỏ trong núi, vì trước đó anh ấy từng cùng vợ đi tới đó để vẽ phong cảnh. Nếu còn ở lại thành phố B, nơi mà có đầy ắp dấu vết và kỷ niệm trong cuộc sống của họ, anh ấy sẽ điên mất thôi.
Trác Thành hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của bạn, sự an ủi của anh là vô ích thôi, nếu Tạ Tử Minh đến đó sống tốt hơn, vậy thì để anh ấy đến đó đi.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút buồn, tình cảm dù có đẹp đẽ đến đâu, nhưng đều sẽ giống như những đám mây nhiều màu sắc, dễ tan dễ vỡ. Vợ chồng bạn là một cặp đôi đẹp như truyện cổ tích, vậy mà lại bị chia cắt bởi sự sinh ly tử biệt, Tạ Tử Minh dù vẫn còn sống, nhưng lại giống như là hồn đã bay đi mất, đau đớn và bi ai.
Vận may có thể gặp nhưng không thể cầu quả thật sẽ khiến người ta muộn phiền và đau lòng đến vậy sao.
Cho đến sau này anh dẫn đoàn đội của mình quay trở về nước để phát triển, Tạ Tử Minh đã sinh sống ở thôn Tiên Quả xa xôi được hơn một năm rồi.
Vấn đề của dự án lần này ở thành phố C do anh đích thân qua đây để xử lý, nguyên nhân cũng chính vì anh muốn đến thăm bạn. Cho dù mẹ của Tạ Tử Minh không đến tìm anh, thì anh cũng sẽ đến thôn Tiên Quả một chuyến.
Anh nhìn thấy Tạ Tử Minh thấp giọng thở dài trước mặt mình, cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Trong núi non không biết đến năm tháng, những ngày tháng mà Tạ Tử Minh sửa lại trường học dạy dỗ học sinh đã trôi qua hai năm, những thăng trầm của nỗi đau quá lớn lúc đầu vẫn chưa lùi lại, nhưng nỗi đau đó đã phai nhạt đi rất nhiều.
Trác Thành âm thầm thở dài, không muốn tiếp tục câu chuyện vừa nãy nữa.
Giang Ảnh bị cơn đau rát từ cổ họng làm cho tỉnh giấc, không chỉ mỗi đau rát, mà còn khàn đến mức muốn bốc khói lên.
Cô tỉnh dậy mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ sáng. Thức dậy uống một cốc nước lớn, cổ họng có vẻ ổn hơn một chút, nhưng cả người có vẻ hơi chóng mặt. Sờ lên trán, quả thực rất nóng, không phải là vì sờ thấy trán của mình nóng, mà là tay và cả khuôn mặt cô đều nóng như nhau, khá lâu sau cô mới phản ứng lại.
Tay chân luống cuống tìm thuốc ở trong tủ ra để uống, cô lại nằm xuống giường. Vì hôm qua vừa lạnh lại còn bị ướt mưa, hôm nay cô bị cảm và sốt cũng không có gì bất ngờ. Cô nghĩ, may mà hôm nay là thứ bảy, nghỉ ngơi hai ngày đến thứ hai chắc là sẽ khỏi, chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến việc lên lớp dạy học.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, cô chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi cô tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi, Giang Ảnh bị tiếng chuông điện thoại reo làm cho tỉnh giấc. Cô nhấc điện thoại lên nhíu mắt nhìn màn hình, là cô Tiểu La, cô bắt máy, nói với giọng yếu ớt, “Alo…”
“Ồ…. Cô vẫn còn ngủ sao, xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cô nhé.”
“Không sao, có chuyện gì vậy?”
“Tôi làm cá kho rau chua, muốn hỏi cô là có muốn đến ăn không.”
Cô Tiểu La là người người bản địa của thôn Tiên Quả, hôm qua sau khi đưa học sinh về nhà xong, cô ấy cũng về nhà của mình. Bình thường cô ấy làm món ngon gì cũng đều mời cô và thầy Tạ đến nếm thử, có lúc thì mời họ đến nhà cô ấy, còn những đồ dễ mang theo thì đều mang đến trường cho họ.
“Cảm ơn nhé, cô khéo tay quá. Nhưng mà hôm nay chắc là tôi không dậy được rồi, bị cảm rồi còn hơi sốt nữa.” Giọng nói của Giang Ảnh có chút yếu ớt.
“Hả… hôm qua lúc quay trở về bị dầm mưa rồi sao? Có sốt cao không?”
“Chắc là vậy rồi, trên đường về có chút chuyện nên hôm nay đã thành ra như thế này. Vẫn may là sáng nay tôi đã uống thuốc rồi.”
“Chút nữa tôi qua thăm cô nhé, tiện đem cho cô ít đồ ăn, ăn xong rồi cô hãy nghỉ ngơi. Ngủ thêm một giấc nữa thì sẽ khỏi thôi.”
“Ầy, không sao đâu, nhà bếp còn có cháo mà hôm qua cô nấu đấy. Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn ăn gì, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Sau khi đã khuyên được Tiểu La có ý định muốn qua đây, lại nói thêm vài câu nữa, Tiểu La bảo cô mau chóng đi nghỉ ngơi đi, sau đó cúp máy.
Giang Ảnh bỏ điện thoại xuống, nặng nề đứng dậy uống nước. Uống một cốc nước lớn, nước ở trong ấm cũng đã cạn đến đáy.
Cô lại đun thêm một ấm nước nữa, sau đó quay lại giường tựa vào tường ngẩn người ra. Các triệu chứng đã đỡ hơn một chút so với sáng nay, có lẽ là đã hạ sốt rồi. Cổ họng cũng không còn đau rát nữa, nhưng giờ thì đầu đau, còn chóng mặt nữa, bộ não dường như là có cảm giác mở rộng ra thêm và tăng trọng lượng gấp vài lần.
Đồng thời bụng cô quả thật có chút đói, cô mới nhớ ra là tối hôm qua cô chỉ ăn một ít cháo, sáng hôm nay cũng chẳng ăn uống gì. Cô thở dài, muốn đi đến bếp để làm chút gì đó ăn, hoặc là ăn cháo của ngày hôm qua cũng được, nhưng lại cảm thấy khó chịu đến mức không muốn cử động.
Nằm trên giường một lúc, cô vẫn không chịu nổi cơn đói, quyết định xuống giường đi vào bếp kiếm đồ ăn.
Chắc là hôm nay ở trường chỉ có một mình cô, chắc là sáng sớm thầy Tạ và bạn của anh ấy đã đi đến bệnh viện ở trong thị trấn rồi.
Giang Ảnh chỉ mỗi đánh răng, cầm lấy một chiếc áo khoác và đi dép, mở cửa phòng ký túc chuẩn bị đi ra ngoài. Cô cũng lười rửa mặt, dù sao thì chút nữa quay lại vẫn là đi ngủ tiếp. Cô quay người lại đóng cửa ký túc, chuẩn bị đi đến nhà bếp.
Nhưng vừa đi được vài bước, cô nhìn thấy ở một hướng khác ngay bên cạnh nhà bếp, thầy Tạ xách một vài túi đồ, sắp sửa đi đến cửa nhà bếp rồi.
Mối quan hệ của hai nhà Trác Tạ rất tốt, anh với Tạ Tử Minh từ nhỏ đã chơi thân với nhau, khi anh ra nước ngoài học hai người cũng không hề cắt đứt liên lạc. Lúc hai người lên cấp hai rõ ràng là đã nói nói với nhau rằng sau này nhất định sẽ phải có tám đến mười mối tình, tốt nhất là kiểu mà đi qua hàng ngàn người đẹp, nhưng không để ai kiểm soát được bản thân mình.
Nhưng Tạ Tử Minh vừa tốt nghiệp đã kết hôn với bạn gái, cũng chỉ yêu qua một mối tình như thế, còn kí một bản hợp đồng trọn đời, điều này so với chí hướng của bọn họ năm đó quả thực là khác xa một trời một vực.
Còn anh thì càng chẳng ra làm sao cả, ít ra thì Tạ Tử Minh còn có một mối tình. Khi còn thời trung học mỗi ngày anh đều cùng Tạ Tử Minh và một vài người bạn nữ thường chơi với nhau, đừng nói đến việc yêu đương gì với các bạn nữ cả, ranh giới giữa nam và nữ đều là rất rõ ràng, không hề trêu chọc đối phương. Có trộm nhìn xem hoa khôi của lớp, các cặp đôi học sinh yêu nhau anh cũng gặp qua rồi. Lúc đó chỉ nghĩ rằng dù sao thì sau này cũng sẽ có yêu đương qua một mối tình, vội vàng làm gì chứ.
Ai biết được sau đó lại đi du học, làm việc rồi khởi nghiệp, cả ngày đều bận rộn với đống công việc bủa vây xung quanh. Không phải là không có rung động, cũng muốn trải nghiệm qua cảm giác yêu đương, nhưng trong tay còn có một đống việc, muốn bỏ lại hết tất cả mọi thứ để tập trung vào một mối quan hệ, quả thực anh không làm được.
Bên cạnh có rất nhiều cặp đôi chia lìa nhau, chưa kể đến việc lòng người thay đổi, chỉ đơn giản là bởi vì sự phát triển và kế hoạch của hai bên không giống nhau, đã có rất nhiều người chia tay nhau, thực sự không ít người đều như vậy. Anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện đấy, khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán, dần dần bỏ quên chuyện này ra khỏi tâm trí mình.
Cho nên lúc nước để tham gia hôn lễ của Tạ Tử Minh, anh không phải là không có cảm xúc gì.
Tạ Tử Minh may mắn hơn anh, không chỉ là vì đã có được tình yêu, càng vì là lúc khi bọn họ còn trẻ, đã gặp được người mà muốn bên nhau trọn đời. Đã quá quen thuộc với cảnh kẻ đến người đi, câu chuyện hôm nay còn là tình nhân của nhau mà ngày mai đã là người xa lạ xảy ra quá thường xuyên, bởi vì sự may mắn của Tạ Tử Minh, anh cũng cảm thấy may mắn khi được chứng kiến sự hạnh phúc viên mãn này.
Anh chân thành chúc mừng và ngưỡng mộ bạn tốt của mình đã có được hạnh phúc – thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Khi nghe tin vợ của Tạ Tử Minh bị bệnh qua đời hơn một năm sau ngày cưới, khi ấy Trác Thành quả thật không biết là nên mở lời an ủi bạn mình như thế nào. Vì trước đó anh và Tạ Tử Minh có một khoảng thời gian không hề liên lạc với nhau.
Khi ấy cũng chính là năm đầu tiên mà anh sáng lập công ty ở nước ngoài, bận rộn tối tăm mặt mũi cả ngày lẫn đêm, chỉ có thể liên lạc với Tạ Tử Minh từ một nơi xa xôi.
Khi nhận được điện thoại của Tạ Tử Minh, người bạn nghẹn ngào dừng lại khi chỉ nói được vài câu, một câu nói mà phải ngắt quãng khoảng vài phút mới nói xong. Mắt anh ở đầu dây bên kia cũng tê dại, miệng há ra cũng không nói được gì. Sau đó Tạ Tử Minh nói, anh ấy chuẩn bị đi đến sinh sống ở một thôn nhỏ trong núi, vì trước đó anh ấy từng cùng vợ đi tới đó để vẽ phong cảnh. Nếu còn ở lại thành phố B, nơi mà có đầy ắp dấu vết và kỷ niệm trong cuộc sống của họ, anh ấy sẽ điên mất thôi.
Trác Thành hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của bạn, sự an ủi của anh là vô ích thôi, nếu Tạ Tử Minh đến đó sống tốt hơn, vậy thì để anh ấy đến đó đi.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút buồn, tình cảm dù có đẹp đẽ đến đâu, nhưng đều sẽ giống như những đám mây nhiều màu sắc, dễ tan dễ vỡ. Vợ chồng bạn là một cặp đôi đẹp như truyện cổ tích, vậy mà lại bị chia cắt bởi sự sinh ly tử biệt, Tạ Tử Minh dù vẫn còn sống, nhưng lại giống như là hồn đã bay đi mất, đau đớn và bi ai.
Vận may có thể gặp nhưng không thể cầu quả thật sẽ khiến người ta muộn phiền và đau lòng đến vậy sao.
Cho đến sau này anh dẫn đoàn đội của mình quay trở về nước để phát triển, Tạ Tử Minh đã sinh sống ở thôn Tiên Quả xa xôi được hơn một năm rồi.
Vấn đề của dự án lần này ở thành phố C do anh đích thân qua đây để xử lý, nguyên nhân cũng chính vì anh muốn đến thăm bạn. Cho dù mẹ của Tạ Tử Minh không đến tìm anh, thì anh cũng sẽ đến thôn Tiên Quả một chuyến.
Anh nhìn thấy Tạ Tử Minh thấp giọng thở dài trước mặt mình, cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Trong núi non không biết đến năm tháng, những ngày tháng mà Tạ Tử Minh sửa lại trường học dạy dỗ học sinh đã trôi qua hai năm, những thăng trầm của nỗi đau quá lớn lúc đầu vẫn chưa lùi lại, nhưng nỗi đau đó đã phai nhạt đi rất nhiều.
Trác Thành âm thầm thở dài, không muốn tiếp tục câu chuyện vừa nãy nữa.
Giang Ảnh bị cơn đau rát từ cổ họng làm cho tỉnh giấc, không chỉ mỗi đau rát, mà còn khàn đến mức muốn bốc khói lên.
Cô tỉnh dậy mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ sáng. Thức dậy uống một cốc nước lớn, cổ họng có vẻ ổn hơn một chút, nhưng cả người có vẻ hơi chóng mặt. Sờ lên trán, quả thực rất nóng, không phải là vì sờ thấy trán của mình nóng, mà là tay và cả khuôn mặt cô đều nóng như nhau, khá lâu sau cô mới phản ứng lại.
Tay chân luống cuống tìm thuốc ở trong tủ ra để uống, cô lại nằm xuống giường. Vì hôm qua vừa lạnh lại còn bị ướt mưa, hôm nay cô bị cảm và sốt cũng không có gì bất ngờ. Cô nghĩ, may mà hôm nay là thứ bảy, nghỉ ngơi hai ngày đến thứ hai chắc là sẽ khỏi, chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến việc lên lớp dạy học.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, cô chìm vào giấc ngủ.
Đợi sau khi cô tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi, Giang Ảnh bị tiếng chuông điện thoại reo làm cho tỉnh giấc. Cô nhấc điện thoại lên nhíu mắt nhìn màn hình, là cô Tiểu La, cô bắt máy, nói với giọng yếu ớt, “Alo…”
“Ồ…. Cô vẫn còn ngủ sao, xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của cô nhé.”
“Không sao, có chuyện gì vậy?”
“Tôi làm cá kho rau chua, muốn hỏi cô là có muốn đến ăn không.”
Cô Tiểu La là người người bản địa của thôn Tiên Quả, hôm qua sau khi đưa học sinh về nhà xong, cô ấy cũng về nhà của mình. Bình thường cô ấy làm món ngon gì cũng đều mời cô và thầy Tạ đến nếm thử, có lúc thì mời họ đến nhà cô ấy, còn những đồ dễ mang theo thì đều mang đến trường cho họ.
“Cảm ơn nhé, cô khéo tay quá. Nhưng mà hôm nay chắc là tôi không dậy được rồi, bị cảm rồi còn hơi sốt nữa.” Giọng nói của Giang Ảnh có chút yếu ớt.
“Hả… hôm qua lúc quay trở về bị dầm mưa rồi sao? Có sốt cao không?”
“Chắc là vậy rồi, trên đường về có chút chuyện nên hôm nay đã thành ra như thế này. Vẫn may là sáng nay tôi đã uống thuốc rồi.”
“Chút nữa tôi qua thăm cô nhé, tiện đem cho cô ít đồ ăn, ăn xong rồi cô hãy nghỉ ngơi. Ngủ thêm một giấc nữa thì sẽ khỏi thôi.”
“Ầy, không sao đâu, nhà bếp còn có cháo mà hôm qua cô nấu đấy. Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn ăn gì, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Sau khi đã khuyên được Tiểu La có ý định muốn qua đây, lại nói thêm vài câu nữa, Tiểu La bảo cô mau chóng đi nghỉ ngơi đi, sau đó cúp máy.
Giang Ảnh bỏ điện thoại xuống, nặng nề đứng dậy uống nước. Uống một cốc nước lớn, nước ở trong ấm cũng đã cạn đến đáy.
Cô lại đun thêm một ấm nước nữa, sau đó quay lại giường tựa vào tường ngẩn người ra. Các triệu chứng đã đỡ hơn một chút so với sáng nay, có lẽ là đã hạ sốt rồi. Cổ họng cũng không còn đau rát nữa, nhưng giờ thì đầu đau, còn chóng mặt nữa, bộ não dường như là có cảm giác mở rộng ra thêm và tăng trọng lượng gấp vài lần.
Đồng thời bụng cô quả thật có chút đói, cô mới nhớ ra là tối hôm qua cô chỉ ăn một ít cháo, sáng hôm nay cũng chẳng ăn uống gì. Cô thở dài, muốn đi đến bếp để làm chút gì đó ăn, hoặc là ăn cháo của ngày hôm qua cũng được, nhưng lại cảm thấy khó chịu đến mức không muốn cử động.
Nằm trên giường một lúc, cô vẫn không chịu nổi cơn đói, quyết định xuống giường đi vào bếp kiếm đồ ăn.
Chắc là hôm nay ở trường chỉ có một mình cô, chắc là sáng sớm thầy Tạ và bạn của anh ấy đã đi đến bệnh viện ở trong thị trấn rồi.
Giang Ảnh chỉ mỗi đánh răng, cầm lấy một chiếc áo khoác và đi dép, mở cửa phòng ký túc chuẩn bị đi ra ngoài. Cô cũng lười rửa mặt, dù sao thì chút nữa quay lại vẫn là đi ngủ tiếp. Cô quay người lại đóng cửa ký túc, chuẩn bị đi đến nhà bếp.
Nhưng vừa đi được vài bước, cô nhìn thấy ở một hướng khác ngay bên cạnh nhà bếp, thầy Tạ xách một vài túi đồ, sắp sửa đi đến cửa nhà bếp rồi.