Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 21: Tham dự hội nghị
Tuy nói vậy, khi đến cuối tháng tham dự hội nghị đầu tư, mọi người vẫn không thể không kích động, vẻ bình thường mọi ngày của Tư Nguyên cũng biến mất đi xa vạn dặm.
Địa điểm tổ chức hội nghị là khách sạn suối nước nóng Vụ Lâm ở phía bắc thành phố, trước đó một ngày Tư Nguyên và Giang Ảnh đã hẹn trước, sau khi cô và Khải Chi đến đón Giang Ảnh, sẽ cùng nhau đến phía bắc thành phố tham dự hội nghị.
Ba tháng trước Giang Ảnh nhậm chức giám đốc điều hành kinh doanh, nói không căng thẳng là giả.
Cô trước giờ chưa tham gia hoạt động nào giống như thế, hơn nữa hiện tại tuy cô đã thành thạo nghiệp vụ của Lớp học Khải Tư, nhưng vẫn chưa trực tiếp đi gặp mặt nhà đầu tư với Tư Nguyên lần nào.
Lần này cô phải trực tiếp thảo luận với đám người trong hội nghị đầu tư, có cảm giác bất đắc dĩ.
“Làm người điều hành rất quan trọng, cậu chắc chắn phải đi cùng.” Tư Nguyên nói như thế.” Đừng căng thẳng, sau khi cậu tiếp nhận việc vận doanh của Khải Tư hiệu quả tốt như thế, gặp các nhà đầu tư hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Dù sao trước đó chúng ta cũng có nhược điểm ở mảng vận doanh, hiện tại cơ bản đã được giải quyết.”
Lời nói ngắn gọn đanh thép của Tư Nguyên, hơn nữa cũng có lý, cho Giang Ảnh lòng tin rất lớn.
Giang Ảnh quyết tâm, trước một ngày sắp xếp lại số liệu và kết quả việc vận doanh trước đây của cô sao cho vừa ý, bản thân ở nhà nghĩ đi nghĩ lại, các nhà đầu tư nếu hỏi đến kết quả vận doanh thì sẽ hỏi những câu gì, cô nhằm vào mấy câu hỏi này tập dợt trước.
Công việc vận doanh của Giang Ảnh làm khá ổn, vậy nên cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên cô cũng khá yên tâm.
Sáng sớm ngày diễn ra hội nghị cô thay một bộ đồ mới, một bộ vest màu vàng nhạt, trong ngoài hai tầng vải dệt, lớp ngoài là vải cotton và vải lanh mềm mại, rất thích hợp nhiệt độ của mùa thu này.
Bộ vest trông rất trang trọng, chất vải mềm không bị cứng đờ.
Tóc búi ra phía sau đầu, chỉ chừa lại vài lọn tóc nhỏ trên trán. Thêm kiểu trang điểm đơn giản gọn gàng, vậy là xong việc rồi.
Giang Ảnh sửa soạn xong thì nhìn vào gương soi lại lần nữa, cảm thấy hài lòng, xách túi đi cùng với nhóm người Tư Nguyên.
Thời gian bắt đầu của hội nghị đã gần đến, giao thông trên đường khá ổn, lúc họ tới khách sạn của hội trường thời gian cũng vừa tới. Sau khi nhận thư mời và vào địa điểm, đến nơi thấy đã có vài người tới.
Nhưng nhà đầu tư thì không có bao nhiêu, phần lớn xung quanh vẫn là các đoàn doanh nghiệp. Tư Nguyên đứng dậy đi lấy quy trình diễn ra hội nghị, sau khi bọn cô đọc kỹ mới biết được, buổi sáng diễn ra hai diễn đàn dành cho nhà đầu tư và doanh nhân, thương vụ giữa trưa sau khi kết thúc bữa tiệc, buổi chiều là phần thảo luận bàn tròn về đầu tư mạo hiểm do ban tổ chức chủ trì.
Cho nên đối với đoàn doanh nghiệp mà nói, hội nghị buổi chiều mới coi là chủ đề chính.
Trong buổi sáng chủ yếu doanh nghiệp là phần phát biểu quan trọng do đại diện ban tổ chức phát biểu, ngoài ra còn có cuộc đối thoại về sức ảnh hưởng của doanh nghiệp giữa nhà tổ chức và đại diện của các đoàn sáng lập, Tư Nguyên đại diện cho Lớp học Khải Tư với tư cách là một trong những khách mời của cuộc đối thoại, sau khi kết thúc bài phát biểu quan trọng, thì cùng với đại diện của các doanh nghiệp lên sân khấu tham dự đối thoại.
Bởi vì khi được mời tham gia hội nghị cô đã có hiểu biết nhất định về mối liên kết này, cho nên Tư Nguyên chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trên sân khấu kết hợp đặc điểm của ngành sản xuất và Lớp học Khải Tư, sau khi nói về con đường phát triển của họ, hiệu quả của cuộc đối thoại khá tốt.
Giang Ảnh ở dưới nhìn thấy bạn thân ở trên sân khấu giống như đang tỏa sáng, cảm xúc dâng trào.
Kết thúc cuộc đối thoại lúc mọi người cùng nhau vỗ tay, trong lòng cô lặng lẽ nắm tay lại.
Bởi vì lòng tin của bạn thân, cô mới có cơ hội trở thành một phần của Lớp học Khải Tư. Bản thân nhất định sẽ cùng với Tư Nguyên tiến xa hơn, Lớp học Khải Tư cũng sẽ được họ đưa lên cao.
Nghĩ đến đây, Giang Ảnh lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn trong túi ra xem lại.
Nếu buổi chiều có buổi gặp mặt các chuyên môn và nhà đầu tư, vậy cô cứ nắm chắc thời gian chuẩn bị một chút.
Nghe xong cuộc đối thoại trên sân khấu vừa rồi, quan điểm của đại diện các doanh nghiệp cũng cho cô nhiều gợi ý, cô nhớ đến một vài chỗ cần bổ sung, lấy bút ra ghi vào trong tài liệu, nghĩ ra thêm nhiều điều cần nói trong buổi chiều nay.
Cô chuyên tâm chuẩn bị tài liệu, tiệc thương vụ buổi trưa cũng không có hứng ăn.
Tiệc thương vụ buổi trưa của hội nghị được tổ chức theo kiểu tiệc buffet theo tiêu chuẩn cao của khách sạn, khách sạn suối nước nóng Vụ Lâm nổi tiếng với tiệc buffet thương vụ, nguyên liệu nấu ăn và hương vị đều rất cao cấp, hơn nữa tiêu chuẩn rất cao, chỉ có thể đặt món ỏ một số sảnh tiệc nhất định.
Món ngon của những hàng quán nhỏ Giang Ảnh cảm nhận được dư vị bất tận, thường thì nếu gặp phải trường hợp phải tự lực, chắc chắn cô sẽ xốc lại tinh thần ăn uống, tỉ mỉ thưởng thức, hưởng thụ.
Nhưng hiện tại thật sự cô không chút để tâm đến cơm trưa, vội vàng cầm theo mấy thứ, chào hỏi người đang nói chuyện với Tư Nguyên, rồi bê đồ ăn ngồi vào góc rồi xem tài liệu tiếp.
Vừa đọc vừa nhớ vài câu quan trọng, không để ý đến việc ăn.
–
Còn có Trác Thành giống với cô cũng không tư tưởng đến ăn uống.
Anh bước ra khỏi đại sảnh của hội nghị, thì lập tức đi về phía phòng của chính mình ở Vụ Lâm.
Sau khi về phòng nghỉ ngơi một hồi, cảm giác bên tai cuối cùng cũng thanh tịnh.
Trước khi bắt đầu hội nghị khoảng mấy tháng thì đã mời Tư bản Ngôn Sơn, bình thường những việc này đều là Thẩm Tuấn ra mặt tham gia, cuối cùng gần tới ngày thì Thẩm Tuấn lại đi công tác không có mặt ở thành phố B, nên anh đành phải tự mình đến.
Tới tham gia đã không nói rồi, vốn dĩ anh nghĩ chỉ cần có mặt rồi về, cuối cùng còn nói phải có chủ đề diễn thuyết, anh cảm thấy vô cùng phiền phức, rất muốn từ chối không đi nữa.
Chỉ là đã sớm đồng ý với bên ban tổ chức, còn có cái mũ là người dẫn đầu trong nghề úp lên đầu cảu Tư bản Ngôn Sơn, anh chỉ có thể miễn cưỡng đến nói vài câu.
Nói xong xuống sân khấu định chuẩn bị rời đi, lại bị các lãnh đạo đầu tư quấn lấy.
Bình thường anh ít lộ diện, trường hợp trước đây đều là Thẩm Tuấn đến. Khó thấy được người đứng đầu của Tư bản Ngôn Sơn, những người có mặt ở đây không ai không muốn nắm bắt cơ hội kết giao này.
Cuối cùng vẫn là người phụ trách bên tổ chức đi đến, ứng phó vài câu, anh mới thuận lợi rời khỏi đại sảnh.
Ra khỏi sảnh hội nghị sắc mặt của anh đã khó chịu rồi, người phụ trách bên tổ chức quen biết với anh, cười giải thích: “Bọn họ ít khi được gặp anh, ít nhiều gì cũng muốn tới nói vài câu. Là điều khó tránh khỏi, mong anh thông cảm.”
Trác Thành cũng không nói gì, gật đầu với người phụ trách, chuẩn bị rời đi.
Người phụ trách thấy anh muốn đi, vội hỏi, “Trác tổng, buổi hội nghị bàn tròn chiều nay…”
Anh ta thấy sắc mặt Trác Thành không vui, lại nói thêm, “Lúc trước tôi đã nói với Thầm tổng, cho nên đã sắp xếp buổi nói chuyện với người đại diện doanh nghiệp.”
“Thẩm Tuấn còn nhận làm việc gì nữa, nói một lượt luôn đi.” Trác Thành đứng tại chỗ, thản nhiên hỏi.
“Hết rồi, hội nghị bàn tròn là việc cuối cùng.” Người phụ trách nhìn sắc mặt của Trác Thành, “Thực ra thành tích lần này của các công ty cũng khá ổn, nói không chừng còn có dự án mà Tư bản Ngôn Sơn đang tiếp xúc. Thực ra cũng là cơ hội tốt cho hai bên…”
Trác Thành chẳng nói gì, người phụ trách nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn về phía trợ lý bên cạnh Trác Thành xin giúp đỡ.
Không đợi trợ lý nhận được tín hiệu của anh ta, Trác Thành đã bước chân rời đi, để lại câu, “Nói chuyện thì miễn đi.”
Người phụ trách nghe như thế, không kịp phản ứng, lại nhìn về phía trợ lý của Trác Thành.
Trợ lý nói một câu, “Ý của Trác tổng là sẽ gặp, nhưng chỉ để thấy mặt.”
Nói xong thì cũng đuổi kịp bước chân của Trác Thành.
Người phụ trách có được lời xác định, tảng đá trong lòng đã rơi xuống rồi, Trác Thành của Tư bản Ngôn Sơn lộ diện, buổi hội nghị bàn tròn chiều nay đã cảm thấy rất trầm cảm, vừa nghĩ vừa về lại phòng hội nghị.
–
Hai giờ chiều, Giang Ảnh đi theo chỉ dẫn của cô lễ tân, cùng với Tư Nguyên Khải Chi vào phòng bàn tròn.
Diễn đàn của phòng hội nghị bàn tròn to hơn phòng lúc sáng, có thể phù hợp với cả nhà tư bản và doanh nghiệp, hơn nữa thiết kế của địa điểm phong cách hơn.
Các doanh nhân ngồi trong hội trường rõ ràng là hào hứng hơn nhiều so với buổi sáng.
Giang Ảnh ngồi ở bên cạnh bảng tên “Lớp học Khải Tư”, chờ các nhà đầu tư vào phòng bắt đầu thảo luận. Cô có hơi căng thẳng, hai tay nắm chặt để trên đầu gối, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Nhưng dù sao đã hoàn thiện xong tài liệu cả một buổi trưa, còn tiến thêm một bước tổng kết nghiệp vụ, cô đã tự tin hơn khi nói chuyện với các nhà đầu tư về tình hình của Lớp học Khải Tư..
Sau khi người dẫn chương trình trên sân khấu hướng dẫn một số quy trình để bắt đầu sự kiện, bắt đầu tiến hành buổi thảo luận tự do của hai bên.
Mức độ tán thành của Lớp học Khải Tư cũng khá cao, ngay từ đầu buổi họp còn có nhà đầu tư đến nói chuyện.
Tư Nguyên là CEO nên nói nhiều nhất, nói rất nhiều về tình hình thị trường hiện nay của công ty, vấn đề về mô hình lợi nhuận và phát triển tương lai.
Giang Ảnh và Khải Chi chỉ bổ sung thêm một chút khi các nhà đầu tư hỏi các câu hỏi cụ thể về mảng mà họ phụ trách.
Quá trình nói chuyện giữa hai bên đều rất thuận lợi, sau khi nói chuyện với Giang Ảnh xong họ để lại tài liệu và số liên lạc cho nhau.
Bên đầu tư ngỏ ý, sau này Lớp học Khải Tư có thể liên hệ với trợ lý đầu tư của họ, gửi thêm tài liệu chi tiết hoặc trao đổi riêng, tiến vào quy trình dự án đầu tư.
Mấu chốt của cuộc nói chuyện dần trở nên cụ thể, Giang Ảnh đang trong trạng thái căng thẳng, cũng thoải mái dần.
Trong lúc nói về vấn đề quản lý người tiêu dùng với nhà đầu tư rất thuận lợi, Tư Nguyên cũng nhìn với ánh mắt tán thành.
Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, cho đến khi nhà đầu tư này xuất hiện.
Lúc đang hỏi Tư Nguyên đến hướng đi của nghiệp vụ mới của công ty, sau khi Tư Nguyên nói đến điều mà Lớp học Khải Tư muốn làm, với dự án các vùng sâu vùng xa có cùng tài nguyên giáo dục.
Nhà đầu tư này có vẻ cảm thấy rất hứng thú, lại hỏi một vài câu hỏi chi tiết, sau khi hỏi xong thì tỏ ra không được hài lòng.
“Dự án này của các cô quả thực là Thiên Phương dạ đàm, hoàn toàn là các nhà đầu tư mang tiền đến đốt thôi.” Anh ta trực tiếp quy chụp dự án của Giang Ảnh.
“Tính khả thi của dự án chúng tôi rất cao, hơn nữa chưa có nền tảng giáo dục nào để thực hiện công việc kinh doanh này, có thể nói là lỗ hổng thị trường. Tôi không biết là sẽ có vấn đề gì ạ?” Tư Nguyên nghe đối phương nói như vậy, lập tức kiên định phản bác nói.
Đối phương nghe xong Tư Nguyên nói, cười nhạt, “Các cô quá ngây thơ rồi.”
Thái độ của anh ta khiến người ta rất khó chịu, Giang Ảnh không nhịn được mà nhíu mày.
“Chúng tôi không đi làm một ý tưởng ngoài thị trường.” Tư Nguyên nhịn nhẫn, vẫn kiên nhẫn giải thích, “Đội chúng tôi từng có điều tra nghiên cứu kĩ càng, còn có kinh nghiệm giảng dạy ở các vùng sâu vùng xa, đây là một trong những lý do khiến chúng tôi tin tưởng vào dự án này.”
Giang Ảnh ở bên cạnh bổ sung, “Đúng vậy, hiểu biết về tình hình thực tế của dự án, là điều rất quan trọng. Hơn nữa dự án này rất có ích cho học sinh vùng xa, tôi cho rằng đây là việc rất đáng để làm.”
Lời nói chân thành của Giang Ảnh, nhưng ai biết được sau khi nói xong thái độ của đối phương lại càng tệ thêm.
“Cô có tư cách gì mà cho rằng? Nói trắng ra là lấy tiến của bên đầu tư đốt đi làm từ thiện, dựa vào dự án này của các cô còn trông cậy vào việc có thể lôi kéo được nhà đầu tư sao? Còn là cô cho rằng nữa chứ.”
Giang Ảnh không dự đoán được đối phương lại lằng nhằng vô lý như vậy, nhìn thấy Tư Nguyên sắc mặt tức đến trắng bệch, bản thân Giang Ảnh cũng nghẹn lời.
Cô hít sâu một hơi, lúc đang chuẩn bị tiếp tục phản bác đối phương, bất ngờ bên cạnh vang lên âm thanh,
“Tôi cho rằng dự án này đáng giá để đầu tư.”
“Anh xem, tôi có tư cách đó không?”
Địa điểm tổ chức hội nghị là khách sạn suối nước nóng Vụ Lâm ở phía bắc thành phố, trước đó một ngày Tư Nguyên và Giang Ảnh đã hẹn trước, sau khi cô và Khải Chi đến đón Giang Ảnh, sẽ cùng nhau đến phía bắc thành phố tham dự hội nghị.
Ba tháng trước Giang Ảnh nhậm chức giám đốc điều hành kinh doanh, nói không căng thẳng là giả.
Cô trước giờ chưa tham gia hoạt động nào giống như thế, hơn nữa hiện tại tuy cô đã thành thạo nghiệp vụ của Lớp học Khải Tư, nhưng vẫn chưa trực tiếp đi gặp mặt nhà đầu tư với Tư Nguyên lần nào.
Lần này cô phải trực tiếp thảo luận với đám người trong hội nghị đầu tư, có cảm giác bất đắc dĩ.
“Làm người điều hành rất quan trọng, cậu chắc chắn phải đi cùng.” Tư Nguyên nói như thế.” Đừng căng thẳng, sau khi cậu tiếp nhận việc vận doanh của Khải Tư hiệu quả tốt như thế, gặp các nhà đầu tư hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Dù sao trước đó chúng ta cũng có nhược điểm ở mảng vận doanh, hiện tại cơ bản đã được giải quyết.”
Lời nói ngắn gọn đanh thép của Tư Nguyên, hơn nữa cũng có lý, cho Giang Ảnh lòng tin rất lớn.
Giang Ảnh quyết tâm, trước một ngày sắp xếp lại số liệu và kết quả việc vận doanh trước đây của cô sao cho vừa ý, bản thân ở nhà nghĩ đi nghĩ lại, các nhà đầu tư nếu hỏi đến kết quả vận doanh thì sẽ hỏi những câu gì, cô nhằm vào mấy câu hỏi này tập dợt trước.
Công việc vận doanh của Giang Ảnh làm khá ổn, vậy nên cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, cho nên cô cũng khá yên tâm.
Sáng sớm ngày diễn ra hội nghị cô thay một bộ đồ mới, một bộ vest màu vàng nhạt, trong ngoài hai tầng vải dệt, lớp ngoài là vải cotton và vải lanh mềm mại, rất thích hợp nhiệt độ của mùa thu này.
Bộ vest trông rất trang trọng, chất vải mềm không bị cứng đờ.
Tóc búi ra phía sau đầu, chỉ chừa lại vài lọn tóc nhỏ trên trán. Thêm kiểu trang điểm đơn giản gọn gàng, vậy là xong việc rồi.
Giang Ảnh sửa soạn xong thì nhìn vào gương soi lại lần nữa, cảm thấy hài lòng, xách túi đi cùng với nhóm người Tư Nguyên.
Thời gian bắt đầu của hội nghị đã gần đến, giao thông trên đường khá ổn, lúc họ tới khách sạn của hội trường thời gian cũng vừa tới. Sau khi nhận thư mời và vào địa điểm, đến nơi thấy đã có vài người tới.
Nhưng nhà đầu tư thì không có bao nhiêu, phần lớn xung quanh vẫn là các đoàn doanh nghiệp. Tư Nguyên đứng dậy đi lấy quy trình diễn ra hội nghị, sau khi bọn cô đọc kỹ mới biết được, buổi sáng diễn ra hai diễn đàn dành cho nhà đầu tư và doanh nhân, thương vụ giữa trưa sau khi kết thúc bữa tiệc, buổi chiều là phần thảo luận bàn tròn về đầu tư mạo hiểm do ban tổ chức chủ trì.
Cho nên đối với đoàn doanh nghiệp mà nói, hội nghị buổi chiều mới coi là chủ đề chính.
Trong buổi sáng chủ yếu doanh nghiệp là phần phát biểu quan trọng do đại diện ban tổ chức phát biểu, ngoài ra còn có cuộc đối thoại về sức ảnh hưởng của doanh nghiệp giữa nhà tổ chức và đại diện của các đoàn sáng lập, Tư Nguyên đại diện cho Lớp học Khải Tư với tư cách là một trong những khách mời của cuộc đối thoại, sau khi kết thúc bài phát biểu quan trọng, thì cùng với đại diện của các doanh nghiệp lên sân khấu tham dự đối thoại.
Bởi vì khi được mời tham gia hội nghị cô đã có hiểu biết nhất định về mối liên kết này, cho nên Tư Nguyên chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trên sân khấu kết hợp đặc điểm của ngành sản xuất và Lớp học Khải Tư, sau khi nói về con đường phát triển của họ, hiệu quả của cuộc đối thoại khá tốt.
Giang Ảnh ở dưới nhìn thấy bạn thân ở trên sân khấu giống như đang tỏa sáng, cảm xúc dâng trào.
Kết thúc cuộc đối thoại lúc mọi người cùng nhau vỗ tay, trong lòng cô lặng lẽ nắm tay lại.
Bởi vì lòng tin của bạn thân, cô mới có cơ hội trở thành một phần của Lớp học Khải Tư. Bản thân nhất định sẽ cùng với Tư Nguyên tiến xa hơn, Lớp học Khải Tư cũng sẽ được họ đưa lên cao.
Nghĩ đến đây, Giang Ảnh lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn trong túi ra xem lại.
Nếu buổi chiều có buổi gặp mặt các chuyên môn và nhà đầu tư, vậy cô cứ nắm chắc thời gian chuẩn bị một chút.
Nghe xong cuộc đối thoại trên sân khấu vừa rồi, quan điểm của đại diện các doanh nghiệp cũng cho cô nhiều gợi ý, cô nhớ đến một vài chỗ cần bổ sung, lấy bút ra ghi vào trong tài liệu, nghĩ ra thêm nhiều điều cần nói trong buổi chiều nay.
Cô chuyên tâm chuẩn bị tài liệu, tiệc thương vụ buổi trưa cũng không có hứng ăn.
Tiệc thương vụ buổi trưa của hội nghị được tổ chức theo kiểu tiệc buffet theo tiêu chuẩn cao của khách sạn, khách sạn suối nước nóng Vụ Lâm nổi tiếng với tiệc buffet thương vụ, nguyên liệu nấu ăn và hương vị đều rất cao cấp, hơn nữa tiêu chuẩn rất cao, chỉ có thể đặt món ỏ một số sảnh tiệc nhất định.
Món ngon của những hàng quán nhỏ Giang Ảnh cảm nhận được dư vị bất tận, thường thì nếu gặp phải trường hợp phải tự lực, chắc chắn cô sẽ xốc lại tinh thần ăn uống, tỉ mỉ thưởng thức, hưởng thụ.
Nhưng hiện tại thật sự cô không chút để tâm đến cơm trưa, vội vàng cầm theo mấy thứ, chào hỏi người đang nói chuyện với Tư Nguyên, rồi bê đồ ăn ngồi vào góc rồi xem tài liệu tiếp.
Vừa đọc vừa nhớ vài câu quan trọng, không để ý đến việc ăn.
–
Còn có Trác Thành giống với cô cũng không tư tưởng đến ăn uống.
Anh bước ra khỏi đại sảnh của hội nghị, thì lập tức đi về phía phòng của chính mình ở Vụ Lâm.
Sau khi về phòng nghỉ ngơi một hồi, cảm giác bên tai cuối cùng cũng thanh tịnh.
Trước khi bắt đầu hội nghị khoảng mấy tháng thì đã mời Tư bản Ngôn Sơn, bình thường những việc này đều là Thẩm Tuấn ra mặt tham gia, cuối cùng gần tới ngày thì Thẩm Tuấn lại đi công tác không có mặt ở thành phố B, nên anh đành phải tự mình đến.
Tới tham gia đã không nói rồi, vốn dĩ anh nghĩ chỉ cần có mặt rồi về, cuối cùng còn nói phải có chủ đề diễn thuyết, anh cảm thấy vô cùng phiền phức, rất muốn từ chối không đi nữa.
Chỉ là đã sớm đồng ý với bên ban tổ chức, còn có cái mũ là người dẫn đầu trong nghề úp lên đầu cảu Tư bản Ngôn Sơn, anh chỉ có thể miễn cưỡng đến nói vài câu.
Nói xong xuống sân khấu định chuẩn bị rời đi, lại bị các lãnh đạo đầu tư quấn lấy.
Bình thường anh ít lộ diện, trường hợp trước đây đều là Thẩm Tuấn đến. Khó thấy được người đứng đầu của Tư bản Ngôn Sơn, những người có mặt ở đây không ai không muốn nắm bắt cơ hội kết giao này.
Cuối cùng vẫn là người phụ trách bên tổ chức đi đến, ứng phó vài câu, anh mới thuận lợi rời khỏi đại sảnh.
Ra khỏi sảnh hội nghị sắc mặt của anh đã khó chịu rồi, người phụ trách bên tổ chức quen biết với anh, cười giải thích: “Bọn họ ít khi được gặp anh, ít nhiều gì cũng muốn tới nói vài câu. Là điều khó tránh khỏi, mong anh thông cảm.”
Trác Thành cũng không nói gì, gật đầu với người phụ trách, chuẩn bị rời đi.
Người phụ trách thấy anh muốn đi, vội hỏi, “Trác tổng, buổi hội nghị bàn tròn chiều nay…”
Anh ta thấy sắc mặt Trác Thành không vui, lại nói thêm, “Lúc trước tôi đã nói với Thầm tổng, cho nên đã sắp xếp buổi nói chuyện với người đại diện doanh nghiệp.”
“Thẩm Tuấn còn nhận làm việc gì nữa, nói một lượt luôn đi.” Trác Thành đứng tại chỗ, thản nhiên hỏi.
“Hết rồi, hội nghị bàn tròn là việc cuối cùng.” Người phụ trách nhìn sắc mặt của Trác Thành, “Thực ra thành tích lần này của các công ty cũng khá ổn, nói không chừng còn có dự án mà Tư bản Ngôn Sơn đang tiếp xúc. Thực ra cũng là cơ hội tốt cho hai bên…”
Trác Thành chẳng nói gì, người phụ trách nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết nhìn về phía trợ lý bên cạnh Trác Thành xin giúp đỡ.
Không đợi trợ lý nhận được tín hiệu của anh ta, Trác Thành đã bước chân rời đi, để lại câu, “Nói chuyện thì miễn đi.”
Người phụ trách nghe như thế, không kịp phản ứng, lại nhìn về phía trợ lý của Trác Thành.
Trợ lý nói một câu, “Ý của Trác tổng là sẽ gặp, nhưng chỉ để thấy mặt.”
Nói xong thì cũng đuổi kịp bước chân của Trác Thành.
Người phụ trách có được lời xác định, tảng đá trong lòng đã rơi xuống rồi, Trác Thành của Tư bản Ngôn Sơn lộ diện, buổi hội nghị bàn tròn chiều nay đã cảm thấy rất trầm cảm, vừa nghĩ vừa về lại phòng hội nghị.
–
Hai giờ chiều, Giang Ảnh đi theo chỉ dẫn của cô lễ tân, cùng với Tư Nguyên Khải Chi vào phòng bàn tròn.
Diễn đàn của phòng hội nghị bàn tròn to hơn phòng lúc sáng, có thể phù hợp với cả nhà tư bản và doanh nghiệp, hơn nữa thiết kế của địa điểm phong cách hơn.
Các doanh nhân ngồi trong hội trường rõ ràng là hào hứng hơn nhiều so với buổi sáng.
Giang Ảnh ngồi ở bên cạnh bảng tên “Lớp học Khải Tư”, chờ các nhà đầu tư vào phòng bắt đầu thảo luận. Cô có hơi căng thẳng, hai tay nắm chặt để trên đầu gối, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Nhưng dù sao đã hoàn thiện xong tài liệu cả một buổi trưa, còn tiến thêm một bước tổng kết nghiệp vụ, cô đã tự tin hơn khi nói chuyện với các nhà đầu tư về tình hình của Lớp học Khải Tư..
Sau khi người dẫn chương trình trên sân khấu hướng dẫn một số quy trình để bắt đầu sự kiện, bắt đầu tiến hành buổi thảo luận tự do của hai bên.
Mức độ tán thành của Lớp học Khải Tư cũng khá cao, ngay từ đầu buổi họp còn có nhà đầu tư đến nói chuyện.
Tư Nguyên là CEO nên nói nhiều nhất, nói rất nhiều về tình hình thị trường hiện nay của công ty, vấn đề về mô hình lợi nhuận và phát triển tương lai.
Giang Ảnh và Khải Chi chỉ bổ sung thêm một chút khi các nhà đầu tư hỏi các câu hỏi cụ thể về mảng mà họ phụ trách.
Quá trình nói chuyện giữa hai bên đều rất thuận lợi, sau khi nói chuyện với Giang Ảnh xong họ để lại tài liệu và số liên lạc cho nhau.
Bên đầu tư ngỏ ý, sau này Lớp học Khải Tư có thể liên hệ với trợ lý đầu tư của họ, gửi thêm tài liệu chi tiết hoặc trao đổi riêng, tiến vào quy trình dự án đầu tư.
Mấu chốt của cuộc nói chuyện dần trở nên cụ thể, Giang Ảnh đang trong trạng thái căng thẳng, cũng thoải mái dần.
Trong lúc nói về vấn đề quản lý người tiêu dùng với nhà đầu tư rất thuận lợi, Tư Nguyên cũng nhìn với ánh mắt tán thành.
Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi, cho đến khi nhà đầu tư này xuất hiện.
Lúc đang hỏi Tư Nguyên đến hướng đi của nghiệp vụ mới của công ty, sau khi Tư Nguyên nói đến điều mà Lớp học Khải Tư muốn làm, với dự án các vùng sâu vùng xa có cùng tài nguyên giáo dục.
Nhà đầu tư này có vẻ cảm thấy rất hứng thú, lại hỏi một vài câu hỏi chi tiết, sau khi hỏi xong thì tỏ ra không được hài lòng.
“Dự án này của các cô quả thực là Thiên Phương dạ đàm, hoàn toàn là các nhà đầu tư mang tiền đến đốt thôi.” Anh ta trực tiếp quy chụp dự án của Giang Ảnh.
“Tính khả thi của dự án chúng tôi rất cao, hơn nữa chưa có nền tảng giáo dục nào để thực hiện công việc kinh doanh này, có thể nói là lỗ hổng thị trường. Tôi không biết là sẽ có vấn đề gì ạ?” Tư Nguyên nghe đối phương nói như vậy, lập tức kiên định phản bác nói.
Đối phương nghe xong Tư Nguyên nói, cười nhạt, “Các cô quá ngây thơ rồi.”
Thái độ của anh ta khiến người ta rất khó chịu, Giang Ảnh không nhịn được mà nhíu mày.
“Chúng tôi không đi làm một ý tưởng ngoài thị trường.” Tư Nguyên nhịn nhẫn, vẫn kiên nhẫn giải thích, “Đội chúng tôi từng có điều tra nghiên cứu kĩ càng, còn có kinh nghiệm giảng dạy ở các vùng sâu vùng xa, đây là một trong những lý do khiến chúng tôi tin tưởng vào dự án này.”
Giang Ảnh ở bên cạnh bổ sung, “Đúng vậy, hiểu biết về tình hình thực tế của dự án, là điều rất quan trọng. Hơn nữa dự án này rất có ích cho học sinh vùng xa, tôi cho rằng đây là việc rất đáng để làm.”
Lời nói chân thành của Giang Ảnh, nhưng ai biết được sau khi nói xong thái độ của đối phương lại càng tệ thêm.
“Cô có tư cách gì mà cho rằng? Nói trắng ra là lấy tiến của bên đầu tư đốt đi làm từ thiện, dựa vào dự án này của các cô còn trông cậy vào việc có thể lôi kéo được nhà đầu tư sao? Còn là cô cho rằng nữa chứ.”
Giang Ảnh không dự đoán được đối phương lại lằng nhằng vô lý như vậy, nhìn thấy Tư Nguyên sắc mặt tức đến trắng bệch, bản thân Giang Ảnh cũng nghẹn lời.
Cô hít sâu một hơi, lúc đang chuẩn bị tiếp tục phản bác đối phương, bất ngờ bên cạnh vang lên âm thanh,
“Tôi cho rằng dự án này đáng giá để đầu tư.”
“Anh xem, tôi có tư cách đó không?”