Lúc Em Tới Có Mưa - Diêm Hoan
Chương 10: Tay cô không lớn, trắng tinh thon dài
Cúp điện thoại một hồi lâu, nụ cười trên mặt Giang Ảnh cũng không tắt.
Lúc trước còn mê mang chuyện công việc về sau, giờ thì có đầu mối rồi, bắt đầu trở nên rõ ràng.
Cô để điện thoại di động xuống, đi ra khỏi phòng mình. Lúc này trong nhà không có ai, nhìn đồng hồ, đoán chừng cha mẹ đã đi ra ngoài mua thức ăn rồi. Cô thuận tay dọn dẹp phòng, chờ người nhà trở về.
Giang Ảnh lớn lên ở viện mồ côi, lúc vợ chồng viện trưởng nhặt được cô ở cửa viện, trong tã lót có kẹp tở giấy viết chữ “Giang”, sau khi bế cô vào nhà, viện trưởng thấy tập từ đang đọc trước khi khi ông ra cửa trên bàn, trang đang mở ra chính là Lâm Giang Tiên của Yến Kỷ Đạo, cái tên Giang Ảnh là lấy từ trong đó.
Viện mồ côi bọn nhỏ không nhiều lắm hai người,viện trưởng xem những đứa nhỏ này như con của mình, bọn nhỏ cũng gọi vợ chồng viện trưởng là cha mẹ, ông bà Viện tự mình trợ cấp bọn nhỏ đến trường, về sau lại có người hảo tâm giúp đỡ, bọn nhỏ một đường vừa học vừa làm, cũng đều thuận lợi tốt nghiệp học hành có thành tựu.
Bản thân sau khi tốt nghiệp không có gì do dự lập tức đi thôn Tiên Quả, Giang Ảnh cũng nói không rõ có phải do thân thế của bản thân ảnh hưởng hay không. Có thể là không nỡ bỏ bọn trẻ lúc dạy tình nguyện, hoặc là muốn giống như người từng trợ giúp cô vậy, tận lực làm chút việc gì đó.
Đảo mắt những đứa trẻ đều đã trưởng thành và đi làm, cha mẹ ngày bé hay kêu cũng đã lớn tuổi.
Trước kia viện mồ côi thủ tục không được đầy đủ quy mô cũng nhỏ, về sau bọn nhỏ cũng đều lớn lên ra ngoài đi học rồi, ông bà Viện cũng giải tán luôn viện mồ côi ban đầu, vào ở trong khu dân cư của viện mồ côi. Bận rộn cả đời hai người cũng nghỉ ngơi một chút, sống cuộc sống về hưu nhàn nhã.
Sau khi Giang Ảnh tốt nghiệp làm việc có thu nhập, định kỳ sẽ gửi tiền cho ông bà Viện, để cho bọn họ tiêu thêm ít tiền cho bản thân mình. Nhưng số lần trở về thăm bọn họ cũng không nhiều, lần này có cơ hội ở nhà một thời gian, vừa hay có thể ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.
Cô vừa thu dọn nhà, vừa chờ cha mẹ mua thức ăn trở về. Dọn dẹp gần xong, thấy sàn nhà có chút bẩn, lại đi vào nhà vệ sinh lấy đồ lau nhà, chuẩn bị lau nhà một lần.
Nhà hiện tại ông bà Viện ở mặc dù không có lớn bằng viện mồ côi trước kia, nhưng vì để bọn nhỏ trở về còn có chỗ ở, bọn họ cố ý chọn loại căn hộ có nhiều phòng, căn nhà này tuy hơi cũ, phòng khách của nhà cũng không lớn, nhưng có đủ bốn phòng, còn có một phòng sách nhỏ, đầy đủ cho bọn nhỏ quay về có chỗ ở.
Phòng nhiều, lau xong phòng khách, Giang Ảnh bắt đầu từ gian phòng mình ở, dần dần quét dọn từng phòng.
Thành thị ở phương bắc vĩ độ cao, lại khô ráo, mùa hè không ẩm ướt nóng bức như ở thôn Tiên Quả.
Tầm năm giờ chiều, mở cửa sổ ra, có từng làn gió thổi vào, cùng với gió của quạt máy, chầm chậm lướt nhẹ qua trên thân Giang Ảnh đang làm việc nhà, cô vui vẻ híp híp mắt, rất có cảm giác nhàn nhã thư thái sau những ngày dài vất vả.
Thời gian và gió nhẹ từ từ trôi đi, điện thoại bị cô để quên trên giường rung một cái, màn hình sáng lên, trên thanh thông báo có một tin nhắn WeChat.
“Cô giáo Giang, có may mắn được mời cô ăn bữa cơm không? Vẫn luôn muốn cảm ơn cô, không biết lúc nào cô thuận tiện?”
Lúc này chủ nhân của chiếc điện thoại lại đang trăn trở đi lại ở phòng khác, đắm chìm trong bóng bóng của nước lau sàn mùi hương trái cây, không có thời gian bận tâm. Một lát sau, màn hình tự tối đen.
–
Gửi xong tin nhắn kia, Trác Thành thoát ra khỏi WeChat, khóa màn hình di động lại. Lại đặt di động qua một bên, màn hình úp xuống dưới mặt bàn, ánh mắt chuyển về văn kiện đang xem lúc trước.
Từ thành phố C trở về đã được một tuần, vết thương lúc trước cơ bản đã khỏi hẳn.
Anh vốn không có ý định ở lại thành phố C lâu như vậy, bất đắc dĩ xảy ra việc ngoài ý muốn, vết thương ở chân không nên di chuyển, vì vậy đã ở lại thôn Tiên Quả dưỡng thương vài ngày. Thời gian trong núi kéo dài, thanh thản ở đó một đoạn thời gian, cái giá phải trả quả thực không nhỏ.
Công việc đọng lại và văn kiện của công ty chất thành núi, trong một tuần tất tả tham gia một đống cuộc họp, chờ dự án tổng kết chen chúc kéo đến, tất cả mọi người làm việc liên tục, cũng chưa sắp xếp xong những việc lúc trước.
Bất đắc dĩ, chủ nhật anh cũng phải chạy tới công ty ngoan ngoãn tăng ca. Một buổi sáng tất cả người phụ trách của các dự án thay nhau tìm đến, lại bận đến bù đầu.
Đợi đến lúc cấp dưới đem việc nên báo cáo cũng báo cáo xong, nên bàn giao cũng đều đã bàn giao xong, thời điểm văn phòng rốt cuộc yên tĩnh trở lại, Trác Thành nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi chiều rồi.
Anh thở phào một cái, ray ray huyệt thái dương.
Từ lúc thành lập công ty đầu tư mạo hiểm ở nước ngoài, đến mang đội ngũ về nước phát triển nhanh chóng ở thành phố B, lượng công việc của anh vẫn luôn không nhỏ, đáng ra cũng nên quen rồi. Chỉ là mới từ tĩnh dưỡng thanh thản u tĩnh trên núi đi ra, đã nhanh chóng tiến vào tiết tấu như vậy, anh nhất thời cũng có chút không chịu đựng nổi.
Anh không thể tránh khỏi có chút hoài niệm khoảng thời gian một tuần không có việc gì mới qua không lâu kia.
Anh vặn vặn cổ một chút, đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Công ty nằm trong tòa nhà CBD ở thành phố B, lúc anh vừa về nước đã chọn tòa nhà hiện tại làm nơi làm việc của bọn họ, tòa nhà mới xây vả lại còn cao, cửa sổ thủy tinh sát đất có tầm nhìn vô cùng rộng rãi, nhìn ra phía ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ trung tâm của khu thương vụ.
Phạm vi phong cảnh lớn cũng không quan trọng lắm, chỉ có điều tòa văn phòng so le cao chót vót trong tầm nhìn kia, có thể khiến cho tâm chí mạnh mẽ cùng ý chí chiến đấu dã man sinh trưởng của tất cả mọi người mạnh thêm. Một đối tác khác của công ty lúc nói chuyện với anh từng cảm thán, nói đứng ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, muốn nghỉ ngơi mới là việc có độ khó rất cao.
Lúc ấy Trác Thành cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại thấy có cảm giác khác.
Lầu cao với xi măng khô cằn, khối lớn thủy tinh quá chói mắt, bụi bặm lẫn vào không khí khô ráo lơ lửng ngoài cửa sổ, đôi mắt mệt mỏi một ngày thế nào lại khó chịu như vậy. Lúc ở lại thôn Tiên Quả cây xanh thảo mộc không cảm thấy gì, trở về thành phố B nhìn cảnh trước mắt, thật muốn ở lại trong thôn nghỉ thêm ít lâu.
Chẳng qua là vẫn có chuyện đáng mừng, Tạ Tử Minh cùng anh trở về thành phố B.
Thứ hai tuần trước bọn họ tiễn cô giáo Giang đi sân bay xong, sau khi trở lại thị trấn thương lượng một chút, chuyện trường học trong thôn không có gì cần phải lo lắng nữa, Tạ Tử Minh tự mình cũng nghĩ thông suốt rồi, dứt khoát chờ Trác Thành lại tĩnh dưỡng thêm hai ngày, hai người bọn họ cùng quay về. Bọn họ đặt vé máy bay vào chủ nhật, từ thành phố C bay trở về thành phố B. Sau khi hạ cánh, nhà họ Tạ cho xe đến đón Tạ Tử Minh trở về, anh cũng trở về nhà nghỉ ngơi, một tuần này cứ luôn công ty thẳng tiến, bận bù đầu đến tận hôm nay.
Từ lúc rời khỏi sân bay thành phố C, Tạ Tử Minh cảm khái rất nhiều. Kỳ thật Tạ Tử Minh không mấy khi ở thành phố C, hai năm dó chủ yếu chạy đi chạy lại giữa thị trấn và trong thôn, nhưng lúc phải rời khỏi thành phố C, vẫn là tâm tình phức tạp. Trác Thành và anh ấy sóng vai đi, vừa đi vừa nói, Tạ Tử Minh rất nhanh đã bình thường trở lại.
Điều này làm cho Trác Thành không khỏi nhớ tới lúc bọn họ ở sân bay thành phố C tiễn Giang Ảnh.
Anh và Tạ Tử Minh một đường từ thị trấn tiễn cô đến cửa an ninh ở sân bay trong thành phố, cô nhìn qua cũng không quá thương cảm, bình tĩnh cùng bọn họ tạm biệt.
Anh đưa mắt nhìn cô tiến vào cửa an ninh, nhìn thấy thân ảnh cô thon gầy ở hàng bên đó tiến vào cửa an ninh, vươn tay đưa giấy giấy tờ cùng vé máy bay cho nhân viên.
Cách xa như vậy, anh vậy mà còn có thể nhìn thấy tay cô, còn thấy rất rõ ràng. Tay của cô không lớn, trắng nõn thon dài, nắm lấy rất mềm mại, mềm mại đến làm cho người ta không tưởng tượng nổi tay của cô còn có lúc có lực như vậy.
Lúc trước còn mê mang chuyện công việc về sau, giờ thì có đầu mối rồi, bắt đầu trở nên rõ ràng.
Cô để điện thoại di động xuống, đi ra khỏi phòng mình. Lúc này trong nhà không có ai, nhìn đồng hồ, đoán chừng cha mẹ đã đi ra ngoài mua thức ăn rồi. Cô thuận tay dọn dẹp phòng, chờ người nhà trở về.
Giang Ảnh lớn lên ở viện mồ côi, lúc vợ chồng viện trưởng nhặt được cô ở cửa viện, trong tã lót có kẹp tở giấy viết chữ “Giang”, sau khi bế cô vào nhà, viện trưởng thấy tập từ đang đọc trước khi khi ông ra cửa trên bàn, trang đang mở ra chính là Lâm Giang Tiên của Yến Kỷ Đạo, cái tên Giang Ảnh là lấy từ trong đó.
Viện mồ côi bọn nhỏ không nhiều lắm hai người,viện trưởng xem những đứa nhỏ này như con của mình, bọn nhỏ cũng gọi vợ chồng viện trưởng là cha mẹ, ông bà Viện tự mình trợ cấp bọn nhỏ đến trường, về sau lại có người hảo tâm giúp đỡ, bọn nhỏ một đường vừa học vừa làm, cũng đều thuận lợi tốt nghiệp học hành có thành tựu.
Bản thân sau khi tốt nghiệp không có gì do dự lập tức đi thôn Tiên Quả, Giang Ảnh cũng nói không rõ có phải do thân thế của bản thân ảnh hưởng hay không. Có thể là không nỡ bỏ bọn trẻ lúc dạy tình nguyện, hoặc là muốn giống như người từng trợ giúp cô vậy, tận lực làm chút việc gì đó.
Đảo mắt những đứa trẻ đều đã trưởng thành và đi làm, cha mẹ ngày bé hay kêu cũng đã lớn tuổi.
Trước kia viện mồ côi thủ tục không được đầy đủ quy mô cũng nhỏ, về sau bọn nhỏ cũng đều lớn lên ra ngoài đi học rồi, ông bà Viện cũng giải tán luôn viện mồ côi ban đầu, vào ở trong khu dân cư của viện mồ côi. Bận rộn cả đời hai người cũng nghỉ ngơi một chút, sống cuộc sống về hưu nhàn nhã.
Sau khi Giang Ảnh tốt nghiệp làm việc có thu nhập, định kỳ sẽ gửi tiền cho ông bà Viện, để cho bọn họ tiêu thêm ít tiền cho bản thân mình. Nhưng số lần trở về thăm bọn họ cũng không nhiều, lần này có cơ hội ở nhà một thời gian, vừa hay có thể ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn.
Cô vừa thu dọn nhà, vừa chờ cha mẹ mua thức ăn trở về. Dọn dẹp gần xong, thấy sàn nhà có chút bẩn, lại đi vào nhà vệ sinh lấy đồ lau nhà, chuẩn bị lau nhà một lần.
Nhà hiện tại ông bà Viện ở mặc dù không có lớn bằng viện mồ côi trước kia, nhưng vì để bọn nhỏ trở về còn có chỗ ở, bọn họ cố ý chọn loại căn hộ có nhiều phòng, căn nhà này tuy hơi cũ, phòng khách của nhà cũng không lớn, nhưng có đủ bốn phòng, còn có một phòng sách nhỏ, đầy đủ cho bọn nhỏ quay về có chỗ ở.
Phòng nhiều, lau xong phòng khách, Giang Ảnh bắt đầu từ gian phòng mình ở, dần dần quét dọn từng phòng.
Thành thị ở phương bắc vĩ độ cao, lại khô ráo, mùa hè không ẩm ướt nóng bức như ở thôn Tiên Quả.
Tầm năm giờ chiều, mở cửa sổ ra, có từng làn gió thổi vào, cùng với gió của quạt máy, chầm chậm lướt nhẹ qua trên thân Giang Ảnh đang làm việc nhà, cô vui vẻ híp híp mắt, rất có cảm giác nhàn nhã thư thái sau những ngày dài vất vả.
Thời gian và gió nhẹ từ từ trôi đi, điện thoại bị cô để quên trên giường rung một cái, màn hình sáng lên, trên thanh thông báo có một tin nhắn WeChat.
“Cô giáo Giang, có may mắn được mời cô ăn bữa cơm không? Vẫn luôn muốn cảm ơn cô, không biết lúc nào cô thuận tiện?”
Lúc này chủ nhân của chiếc điện thoại lại đang trăn trở đi lại ở phòng khác, đắm chìm trong bóng bóng của nước lau sàn mùi hương trái cây, không có thời gian bận tâm. Một lát sau, màn hình tự tối đen.
–
Gửi xong tin nhắn kia, Trác Thành thoát ra khỏi WeChat, khóa màn hình di động lại. Lại đặt di động qua một bên, màn hình úp xuống dưới mặt bàn, ánh mắt chuyển về văn kiện đang xem lúc trước.
Từ thành phố C trở về đã được một tuần, vết thương lúc trước cơ bản đã khỏi hẳn.
Anh vốn không có ý định ở lại thành phố C lâu như vậy, bất đắc dĩ xảy ra việc ngoài ý muốn, vết thương ở chân không nên di chuyển, vì vậy đã ở lại thôn Tiên Quả dưỡng thương vài ngày. Thời gian trong núi kéo dài, thanh thản ở đó một đoạn thời gian, cái giá phải trả quả thực không nhỏ.
Công việc đọng lại và văn kiện của công ty chất thành núi, trong một tuần tất tả tham gia một đống cuộc họp, chờ dự án tổng kết chen chúc kéo đến, tất cả mọi người làm việc liên tục, cũng chưa sắp xếp xong những việc lúc trước.
Bất đắc dĩ, chủ nhật anh cũng phải chạy tới công ty ngoan ngoãn tăng ca. Một buổi sáng tất cả người phụ trách của các dự án thay nhau tìm đến, lại bận đến bù đầu.
Đợi đến lúc cấp dưới đem việc nên báo cáo cũng báo cáo xong, nên bàn giao cũng đều đã bàn giao xong, thời điểm văn phòng rốt cuộc yên tĩnh trở lại, Trác Thành nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi chiều rồi.
Anh thở phào một cái, ray ray huyệt thái dương.
Từ lúc thành lập công ty đầu tư mạo hiểm ở nước ngoài, đến mang đội ngũ về nước phát triển nhanh chóng ở thành phố B, lượng công việc của anh vẫn luôn không nhỏ, đáng ra cũng nên quen rồi. Chỉ là mới từ tĩnh dưỡng thanh thản u tĩnh trên núi đi ra, đã nhanh chóng tiến vào tiết tấu như vậy, anh nhất thời cũng có chút không chịu đựng nổi.
Anh không thể tránh khỏi có chút hoài niệm khoảng thời gian một tuần không có việc gì mới qua không lâu kia.
Anh vặn vặn cổ một chút, đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Công ty nằm trong tòa nhà CBD ở thành phố B, lúc anh vừa về nước đã chọn tòa nhà hiện tại làm nơi làm việc của bọn họ, tòa nhà mới xây vả lại còn cao, cửa sổ thủy tinh sát đất có tầm nhìn vô cùng rộng rãi, nhìn ra phía ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ trung tâm của khu thương vụ.
Phạm vi phong cảnh lớn cũng không quan trọng lắm, chỉ có điều tòa văn phòng so le cao chót vót trong tầm nhìn kia, có thể khiến cho tâm chí mạnh mẽ cùng ý chí chiến đấu dã man sinh trưởng của tất cả mọi người mạnh thêm. Một đối tác khác của công ty lúc nói chuyện với anh từng cảm thán, nói đứng ở chỗ này nhìn ra bên ngoài, muốn nghỉ ngơi mới là việc có độ khó rất cao.
Lúc ấy Trác Thành cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại thấy có cảm giác khác.
Lầu cao với xi măng khô cằn, khối lớn thủy tinh quá chói mắt, bụi bặm lẫn vào không khí khô ráo lơ lửng ngoài cửa sổ, đôi mắt mệt mỏi một ngày thế nào lại khó chịu như vậy. Lúc ở lại thôn Tiên Quả cây xanh thảo mộc không cảm thấy gì, trở về thành phố B nhìn cảnh trước mắt, thật muốn ở lại trong thôn nghỉ thêm ít lâu.
Chẳng qua là vẫn có chuyện đáng mừng, Tạ Tử Minh cùng anh trở về thành phố B.
Thứ hai tuần trước bọn họ tiễn cô giáo Giang đi sân bay xong, sau khi trở lại thị trấn thương lượng một chút, chuyện trường học trong thôn không có gì cần phải lo lắng nữa, Tạ Tử Minh tự mình cũng nghĩ thông suốt rồi, dứt khoát chờ Trác Thành lại tĩnh dưỡng thêm hai ngày, hai người bọn họ cùng quay về. Bọn họ đặt vé máy bay vào chủ nhật, từ thành phố C bay trở về thành phố B. Sau khi hạ cánh, nhà họ Tạ cho xe đến đón Tạ Tử Minh trở về, anh cũng trở về nhà nghỉ ngơi, một tuần này cứ luôn công ty thẳng tiến, bận bù đầu đến tận hôm nay.
Từ lúc rời khỏi sân bay thành phố C, Tạ Tử Minh cảm khái rất nhiều. Kỳ thật Tạ Tử Minh không mấy khi ở thành phố C, hai năm dó chủ yếu chạy đi chạy lại giữa thị trấn và trong thôn, nhưng lúc phải rời khỏi thành phố C, vẫn là tâm tình phức tạp. Trác Thành và anh ấy sóng vai đi, vừa đi vừa nói, Tạ Tử Minh rất nhanh đã bình thường trở lại.
Điều này làm cho Trác Thành không khỏi nhớ tới lúc bọn họ ở sân bay thành phố C tiễn Giang Ảnh.
Anh và Tạ Tử Minh một đường từ thị trấn tiễn cô đến cửa an ninh ở sân bay trong thành phố, cô nhìn qua cũng không quá thương cảm, bình tĩnh cùng bọn họ tạm biệt.
Anh đưa mắt nhìn cô tiến vào cửa an ninh, nhìn thấy thân ảnh cô thon gầy ở hàng bên đó tiến vào cửa an ninh, vươn tay đưa giấy giấy tờ cùng vé máy bay cho nhân viên.
Cách xa như vậy, anh vậy mà còn có thể nhìn thấy tay cô, còn thấy rất rõ ràng. Tay của cô không lớn, trắng nõn thon dài, nắm lấy rất mềm mại, mềm mại đến làm cho người ta không tưởng tượng nổi tay của cô còn có lúc có lực như vậy.