Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!
Chương 32: Trộm xe tải có bị ngồi tù không?
Khi rời khỏi nhà Triệu Bảo Châu, bà ấy đột nhiên hỏi Diệp Đồng Trần: “Tôi nghe Lãng Lãng nói luật sư Diệp biết xem bói. Cô có thể giúp tôi xem mẹ tôi, ba cả và Bình An, họ đầu thai có được tốt không?”
Diệp Đồng Trần thầm thở dài nhẹ nhàng, nói với bà: “Người chết như đèn tắt, xem bói chỉ có thể xem mệnh kiếp này thôi, e rằng không có phép thuật nào có thể thấy được mệnh kiếp sau.”
Cô cũng rất muốn biết, nhóc què Bình An đã đầu thai chuyển thế đi đâu, có gặp lại “chủ nhân” của cậu ta không.
Nhưng phép thuật trên đời này chỉ có thể tìm tiền căn và kiếp trước, không có cách nào nhìn thấy kiếp sau. Người chết đã hoàn toàn ra đi, không thể tìm được dấu vết.
Triệu Bảo Châu cười gật đầu nói: “Phải rồi, làm sao có thể nhìn thấy mệnh kiếp sau chứ.”
Diệp Đồng Trần ra khỏi nhà họ Triệu, bên ngoài đang mưa, Hiểu Sơn Thanh chống gậy định gọi xe.
Bên lề đường có một người từ trên xe bước xuống, che ô đen và gật đầu với họ: “Luật sư Diệp, luật sư Hiểu, tôi đến đón các vị.”
“Đới Dã?” Hiểu Sơn Thanh ngạc nhiên, sau đó nghĩ, Đới Dã hiện đang làm việc ở chỗ ba cậu, có lẽ là ba cậu bảo Đới Dã đến.
Cậu lên xe, còn nói với Diệp Đồng Trần: “Có cần thuê tài xế không? Gọi xe hoài cũng không tiện.”
Diệp Đồng Trần đang nghịch chiếc điện thoại mới của mình, không ngẩng đầu lên nói: “Đới Dã khá phù hợp đấy.”
Hiểu Sơn Thanh ngẩn người, nhìn về phía Đới Dã đang lái xe. Đúng vậy, Đới Dã rất phù hợp!
****
Sau đó, chuyện Triệu Bảo Châu quyên góp tài sản đã lên tin tức. Thị trưởng Hàng Châu đích thân đến thăm cụ bà và trao tặng bằng khen danh dự.
Nhiều hãng truyền thông muốn đến phỏng vấn và phát sóng trực tiếp với cụ bà, nhưng đều bị từ chối. Trời trở lạnh, bà ấy chỉ muốn sửa sang lại nhà cửa, lắp đặt hệ thống sưởi sàn, còn những chuyện khác bà ấy đều không muốn bận tâm.
Ngược lại, Triệu Lãng Lãng đã tận dụng cơ hội này để làm phòng livestream của mình nổi tiếng. Tuy nhiên, hắn ta không bao giờ nhắc đến chuyện của Chương Phúc An và bà cố trong các buổi phát sóng. Thường ngày hắn ta chỉ hát rap và kể những câu chuyện linh dị, đặc biệt là sự kiện kỳ bí mà hắn ta và pháp sư Diệp đã gặp phải – ngôi nhà hoang, đêm mưa bão, tiếng ma khóc – hắn ta kể lại hết sức ly kỳ và huyền bí.
Sau khi phòng livestream của hắn ta nổi tiếng, hắn ta đã ghé qua phòng livestream của Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh vài lần để tặng quà, bày tỏ lòng biết ơn và cảm kích.
Nhưng dù đã tặng quà trị giá mấy chục nghìn cũng không thể lọt vào top 10 bảng xếp hạng của Diệp Đồng Trần. Sự cạnh tranh trong bảng xếp hạng của cô quá khốc liệt, hơn nữa trong mười người thì có tám người là nữ. Người đứng đầu bảng mỗi lần đến đều tặng 50 – 60 nghìn, tài khoản là [Tay cầm dao mổ giết rồng], cô ấy đã tặng quà trị giá hơn 500 nghìn trong phòng livestream này.
Đây mới chỉ là tình hình trong tuần gần đây, khi cô ấy không biết bận việc gì mà không vào phòng livestream.
Không thể so được, thật sự không thể so được.
Mỗi lần Triệu Lãng Lãng vào phòng livestream của Diệp Đồng Trần đều phải thốt lên kinh ngạc. Hiện giờ, chỉ cần Diệp Đồng Trần bắt đầu phát live, số người xem trực tuyến lại càng cao hơn lần trước, lần gần đây nhất đã gần phá kỷ lục của Douyu – với số người xem trực tuyến hơn 5 triệu.
Bình luận thì đầy kín màn hình—[Vợ nhìn em] [Vợ, anh đến rồi!] [Vợ hôm nay đẹp quá.]
Còn mỗi lần luật sư Hiểu Sơn Thanh phát trực tiếp, bình luận lại biến thành—[Hiểu Cẩu, chân anh đã khỏi chưa?] [Hiểu Cẩu, vợ tôi đâu rồi?] [Chào luật sư Hiểu, cậu mau cho tôi xem vợ tôi coi.]
Triệu Lãng Lãng không thể không cảm thán, pháp sư Diệp dù không làm ngôi sao, nhưng cũng tự mang tố chất nổi tiếng.
****
Mùa đông ở Hàng Châu hiếm khi có tuyết rơi, nhưng lạnh ẩm khủng khiếp, đặc biệt là những ngày mưa phùn gió bấc, thật sự có thể làm người ta chết cóng.
May mắn là sau khi hoàn tất vụ án thừa kế của bà Triệu Bảo Châu, Diệp Đồng Trần tạm thời không cần phải ra ngoài. Văn phòng luật có bật máy sưởi, hơi ấm làm mờ một lớp sương mỏng trên cửa kính.
Hiểu Sơn Thanh đưa tay lau lớp sương mờ trên cửa kính và nhìn thấy chiếc xe mới đậu bên ngoài văn phòng luật, Diệp Đồng Trần và Đới Dã từ trên xe bước xuống. Đới Dã tự nhiên mở ô để che cho Diệp Đồng Trần đi vào.
Thời tiết lạnh như vậy mà Đới Dã lại chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen, cơ bắp trên cánh tay và ngực thoắt ẩn thoắt hiện.
Hiểu Sơn Thanh không phải người hay ghen tị, nhưng từ khi thuê Đới Dã làm tài xế và lễ tân cho văn phòng luật, cậu luôn cảm thấy một áp lực vô hình… Đới Dã dường như lúc nào cũng tìm việc để làm, nếu không lau nhà lau bàn thì cũng ra ngoài mua cà phê và bánh ngọt cho họ. Biết sửa máy lạnh thì còn được, vậy mà lại còn biết đan len nữa chứ…
Đới Dã lén lút đan một chiếc áo len nhỏ cho chú mèo vàng tên Quả Hồng Nhỏ, đến cả dì Hà cũng không ngớt lời khen ngợi anh ta.
Khi được khen, Đới Dã chỉ cười ngượng ngùng và nói: “Trong tù có dạy những thứ này.”
Phải rồi, Triệu Lãng Lãng nói Đới Dã còn rất giỏi võ. Trước đây khi đi công tác, Đới Dã nói anh ta từng được huấn luyện võ thuật ở trường quân sự.
So sánh như vậy, Hiểu Sơn Thanh cảm thấy mình không thể sánh bằng, đôi khi livestream, bình luận còn trêu đùa muốn xem anh chàng tài xế da ngăm đẹp trai của văn phòng luật.
Nếu như Đới Dã không bị oan phải ngồi tù, hẳn anh ta đã có một tương lai tốt đẹp biết bao.
Hiểu Sơn Thanh vừa ngưỡng mộ vừa tiếc nuối, nhìn Đới Dã mở cửa, Diệp Đồng Trần xách một túi hạt dẻ rang đường bước vào văn phòng.
“Ấm quá.” Cô rùng mình một cái.
Hiểu Sơn Thanh đỡ lấy đồ trong tay cô và hỏi: “Đã học lái xe được chưa?”
Chiếc xe mới bên ngoài là xe Diệp Đồng Trần mua sau khi nhận được phí luật sư từ Triệu Bảo Châu. Không phải Maybach, mà là một chiếc xe hybrid* tiết kiệm và thực dụng, cô nói là để thay đổi phương tiện đi lại cho văn phòng luật.
* loại xe kết hợp động cơ xăng và điện.
Chân Hiểu Sơn Thanh vẫn chưa tháo được nẹp thép nên không thể lái xe, vì vậy cô ấy bắt đầu học lái xe với Đới Dã, mới học được hai ngày.
“Chưa được, có một số biển báo tôi nhớ không nổi.” Diệp Đồng Trần nhớ lại thì đau đầu, học lái xe còn khó hơn cả học pháp thuật. Chủ yếu là tình hình giao thông quá phức tạp, có những đường được phép rẽ trái, có những đường lại không được.
Đới Dã cất ô vào giá một cách ngăn nắp, cười nói: “Luật sư Diệp lái xe rất tốt, chỉ cần làm quen thêm chút thôi.”
Anh ta rửa tay xong, rồi bắt đầu ngồi ở quầy lễ tân bóc hạt dẻ từng hạt một.
Không phải là bóc cho Diệp Đồng Trần chứ?
Hiểu Sơn Thanh khó mà không nghĩ linh tinh, nhìn Diệp Đồng Trần ngồi xuống bên máy tính để phát live, cảm thán: “Không cần ngày nào cũng phải phát trực tiếp đâu, văn phòng chúng ta đâu có cạnh tranh khốc liệt đến thế.” Không cần phải livestream hàng ngày như Triệu Lãng Lãng, khi cần nghỉ thì cứ nghỉ.
Nhưng Diệp Trần ôm con mèo vàng Quả Hồng Nhỏ vào lòng, gãi cằm nó và nói: “Tôi cần phải tích góp tiền.”
Quả Hồng bắt đầu kêu gừ gừ nũng nịu dưới ngón tay cô.
Hiểu Sơn Thanh cũng ngồi lại gần vuốt ve Quả Hồng: “Cô thật sự định tích góp tiền để đấu thầu đạo quán Bão Nhất à?” Lần này, phí luật sư từ vụ Triệu Bảo Châu sau khi trừ thuế đã gần 4 triệu, đây là một khoản thu nhập rất đáng kể, Diệp Trần có thể mua nhà ở Hàng Châu rồi.
Nhưng sau khi nhận được tiền, Diệp Trần chỉ mua một chiếc xe giá hơn 100 nghìn, một chiếc điện thoại mới, rồi không tiêu thêm một đồng nào nữa. Tất cả đều để dành, nói rằng đã tiến gần hơn một bước đến việc thuê đạo quán Bão Nhất.
Hiểu Sơn Thanh tất nhiên ủng hộ hoài bão của cô, chỉ là… cậu sợ cô sẽ thất vọng.
Cô những ngày này livestream rất chăm chỉ, chỉ cần có thời gian rảnh là phát live. Hơn nữa cô lại rất hà tiện với bản thân, mùa đông đến mà cũng không mua cho mình bộ quần áo mới nào, bình thường cũng không trang điểm, chỉ khi ra tòa mới đơn giản tô chút son môi.
Cậu lo lắng rằng kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Đôi khi cậu không hiểu nỗi ám ảnh của Diệp Trần với đạo quán Bão Nhất từ đâu mà ra, nhưng nhìn vẻ hăng hái tràn đầy của cô, cậu cũng không nỡ làm cô nản lòng.
“Tháng sau tôi sẽ tăng lương cho cô.” Hiểu Sơn Thanh nói, rồi bổ sung: “Tôi đã đặt áo khoác lông vũ dài cho văn phòng chúng ta, mỗi người một cái, hai ngày nữa sẽ được giao tới.” Cậu cố gắng hỗ trợ cô hết mức có thể, chỉ thiếu nước mua giày, mua túi cho cô nữa thôi.
Diệp Đồng Trần quả nhiên có chút vui vẻ, vuốt đầu Quả Hồng Nhỏ và nói: “Vậy thì mùa đông năm nay tôi không cần mua quần áo nữa rồi.”
“Có cái nào cô thích thì cứ mua đi.” Hiểu Sơn Thanh khuyên cô: “Văn phòng luật có thể thanh toán cho cô mà.”
Nhưng cô ấy lại nói: “Tôi không có gì thích cả.”
Cô mở phòng livestream, ánh sáng từ điện thoại lấp lánh trong mắt cô. Hiểu Sơn Thanh nhìn cô và thật sự cảm thấy Diệp Trần dường như không có ham muốn gì cả.
Ham muốn vật chất, ham muốn tinh thần, dục vọng yêu thương và hận thù dường như cũng không có. Cô thích ăn đồ ngọt nhưng có vẻ chỉ vì hạ đường huyết, cần nạp đường nhanh chóng, không kén chọn mùi vị.
Cô rất tốt bụng, đối xử tốt với mọi người, nhưng dường như cũng không quan tâm đến việc ai đó rời đi.
Như một người ngoài cuộc.
Hiểu Sơn Thanh đôi khi tự hỏi, liệu cô có thể thích một ai đó không? Cậu không thể tưởng tượng nổi.
Khi họ cùng nhau xử lý di sản của cụ Chương Phúc An, cậu cảm thấy rất tiếc nuối. Chương Phúc An và Vương Phượng Tiên đã đợi nhau cả đời, nhưng cuối cùng lại không thể gặp được nhau.
Diệp Trần nói với cậu: “Không có cuộc đời nào là không có tiếc nuối.”
Lúc đó cậu rất muốn hỏi Diệp Đồng Trần, nếu xảy ra thiên tai hay tai họa, cậu và cô bị lạc nhau, cô có tìm cậu không?
Nhưng rồi anh lại cảm thấy câu hỏi này quá vô lý, cô có lý do gì để đi tìm cậu chứ?
Vì vậy cậu chỉ hỏi: “Nếu con mèo nhỏ Quả Hồng Nhỏ của văn phòng chúng ta bị lạc, cô có tìm nó không?”
Diệp Đồng Trần đưa ra một câu trả lời rất kỳ lạ.
Cô nói: “Tôi không nhớ nữa.”
Không nhớ gì nữa? Không nhớ là có nên đi tìm con mèo nếu nó bị mất không?
Hiểu Sơn Thanh không hiểu câu trả lời này.
Phòng livestream đã mở, Diệp Đồng Trần chào mọi người.
Hiểu Sơn Thanh cũng ghé vào chào hỏi, thấy cả màn hình toàn “vợ ơi vợ ơi vợ ơi”.
Và rồi cậu thấy người đứng đầu bảng xếp hạng [Tay cầm dao mổ giết rồng] đã vào phòng livestream.
Cô ấy là Cố Ninh?
Lễ tang của ba Cố Ninh đã được tổ chức cách đây hai ngày. Nhà họ Cố không tổ chức lớn, thậm chí không thông báo cho ai, lặng lẽ an táng.
Hiểu Sơn Thanh đã đi cùng ba mình đến nhà họ Cố để thăm ông Cố Hải, ông nội của Cố Ninh. Ông Cố Hải gần 80 tuổi rồi, vẫn phải lo liệu hậu sự cho con trai và tiếp quản công ty mà con trai để lại, thật khiến người ta cảm thấy xót xa.
Nhưng khi gặp ông cụ, cậu phát hiện ông còn khỏe hơn nhiều so với tưởng tượng, tinh thần phấn chấn, mỗi ngày đều tập thể dục. Trong nhà không hề có không khí u ám của việc tang lễ, thậm chí Cố Ninh còn cười hỏi cậu khi nào livestream?
Ông Cố chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi khi nói chuyện riêng với ba cậu: “Bây giờ tôi không thể gục ngã, nếu không thì Ninh Ninh phải làm sao? Vì Ninh Ninh, tôi phải chống đỡ nhà họ Cố, để con bé không bị tổn thương thêm nữa.”
Nhà họ Cố cố ý giấu đi sự tồn tại của Cố Viễn Dương để giảm thiểu tối đa tổn thương cho Cố Ninh.
Nhưng ông Cố không biết rằng, thực ra Cố Ninh cũng lén nói với cậu: “Nói ra anh có thể nghĩ tôi tàn nhẫn, nhưng ngày ba tôi bị thi hành án tử hình, tôi không quá buồn, mà trái lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.”
Cô nói: “Anh không biết đâu, từ khi ông ấy vào tù, hầu như ngày nào tôi cũng nhận được lời yêu cầu đến thăm ông ấy. Ông ấy ở trong tù không bị đánh thì cũng đánh nhau, chửi rủa tất cả mọi người, hận tôi không giúp ông ấy thoát tội… Tôi biết ông ấy sẽ không hối cải, thậm chí tôi còn sợ ông ấy ra tù… Bây giờ thì ông ấy cuối cùng đã chết.”
Cố Ninh tỏ ra nhẹ nhõm chưa từng thấy trước mặt cậu, cô nói: “Tốt rồi.”
****
Hiểu Sơn Thanh có chút mất tập trung, nghe thấy Diệp Trần nói: “Tay cầm dao mổ giết rồng, cô không cần tặng quà cho tôi đâu.”
Cậu lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong phòng livestream [Tay cầm dao mổ giết rồng] liên tục tặng quà, chiếm hết cả màn hình điện thoại.
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Mấy ngày không vào, bù lại quà cho vợ đây, chu môi.]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Vợ đừng xót tiền của tôi, bây giờ tôi là phó tổng giám đốc nhỏ rồi, tiền phải đầy đủ chứ.]
[Không phải phú bà là bác sĩ sao? Sao lại thành sếp phó tổng rồi?]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Không còn cách nào khác, ba mất rồi, tôi đành phải về thừa kế gia sản hàng tỷ và công ty thôi.]
[… Tôi đánh nhau với mấy người giàu các người đây.]
[Chị đại ơi, nhìn em này, cao một mét tám, biết co biết duỗi, làm sai vặt cho chị có đủ tiêu chuẩn không?]
Bình luận sắp biến thành sàn tuyển dụng rồi.
Đới Dã bưng một cái đĩa từ quầy tiếp tân đi tới, đặt một đĩa hạt dẻ đã bóc vỏ giữa Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh.
Mi mắt của Hiểu Sơn Thanh bắt đầu giật giật.
Khi livestream lướt qua cánh tay của Đới Dã, khán giả bắt đầu náo nhiệt gọi tên anh ta——
Cánh tay nổi gân xanh này chắc chắn là của tài xế da ngăm Đới Dã đúng không!
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Chết tiệt! Anh chàng da ngăm mạnh mẽ lại còn khéo léo bóc hạt dẻ thế này! Anh ta có phải đang để ý đến vợ của tôi không!]
[Xin chào pháp sư Diệp, cho chúng tôi xem tài xế đi.]
[Cho chúng tôi xem tài xế đi.]
[Vợ, tôi muốn xem tài xế!]
[Tôi đã tặng quà rồi, vợ cho tôi xem tài xế đi.]
Diệp Đồng Trần hiện giờ rất chiều lòng fan, liền gọi một tiếng: “Đới Dã.”
Đới Dã vô thức dừng bước, suýt buột miệng nói: “Có.” May mà kịp dừng lại, những thói quen trong tù cần phải thay đổi.
Anh ta quay đầu hỏi: “Luật sư Diệp có chuyện gì không?”
“Anh đứng yên đó.” Diệp Đồng Trần xoay camera, hướng về phía Đới Dã: “Mọi người muốn xem anh.”
Phải nói rằng, dưới ống kính trực tiếp, Đới Dã trông rất cao ráo và điển trai. Vốn dĩ anh ta đã có đường nét gương mặt đẹp, làn da màu lúa mì, mái tóc cắt ngắn càng làm tăng thêm vẻ nam tính. Dưới lớp áo len đen, đường nét cơ bắp ẩn hiện đầy quyến rũ.
Anh ta nhận ra ống kính đang hướng về mình, càng thêm ngượng ngùng, vội vàng xua tay nói: “Tôi chẳng có gì đáng xem cả…” rồi nhanh chóng trốn về quầy lễ tân.
Trên màn hình bình luận:
[Đàn ông mạnh mẽ mà e thẹn càng hấp dẫn hơn!]
[Ha ha ha, cái này chẳng phải đẹp trai hơn mấy anh chàng thích khoe thân sao?]
[Phải nói là luật sư Hiểu thuê tài xế kiêm lễ tân này thật có con mắt nhìn người, đẹp trai đến choáng ngợp.]
[Luật sư Hiểu, văn phòng các anh còn cần cô lao công không? Tôi từ nhỏ đã thích chuyện tình công sở, đến công ty các anh có thể tán tỉnh anh lễ tân không?]
[Không có vụ án thì có thể đến văn phòng luật các anh uống trà, ngắm lễ tân được không?]
[Đẹp trai, thích xem, vợ ơi phát sóng anh lễ tân nhiều hơn đi.]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Hiểu Sơn Thanh, anh không có cảm giác bị đe dọa sao?]
Hiểu Sơn Thanh có chứ, còn quá nhiều ấy chứ!
Hiện giờ cậu cảm thấy như ngồi trên đống lửa, như có gai đâm sau lưng, rất muốn đứng dậy làm gì đó thay Diệp Trần, nhưng mọi việc đều đã được Đới Dã làm xong.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy những bình luận đang đoán mò về việc Đới Dã thích Diệp Trần, cậu vẫn phải nói: “Mọi người đừng đoán bừa, Đới Dã làm việc rất nghiêm túc và chăm chỉ. Anh ấy đối xử với mọi người trong văn phòng như nhau, còn đan áo len cho Quả Hồng Nhỏ nữa.”
Diệp Đồng Trần bế Quả Hồng Nhỏ lên cho mọi người xem: “Anh ấy rất tốt với tất cả mọi người xung quanh.”
Thường ngày, bất kể ai đứng dậy định rót nước, Đới Dã đều sẽ đứng lên trước và nói: “Để tôi.”
Đới Dã là một người tốt bụng, biết ơn và báo đáp, không phải như mọi người nghĩ đâu, chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ cả.
Đới Dã ngồi ở quầy lễ tân, nghe họ giải thích hộ mình, mặt đỏ bừng cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ. Luật sư Diệp và luật sư Hiểu quá tốt, trong lòng anh ta vô cùng biết ơn họ. Còn về luật sư Diệp, cô ấy quá tốt, làm sao anh ta xứng đôi được chứ…
Tấm biển chuông trên cửa kính kêu “leng keng” lắc lư một cái. Đới Dã tưởng có người đẩy cửa vào, vội vàng đứng dậy đón tiếp, nhưng lại không thấy bóng người, chỉ có cái chuông trên tay nắm cửa đang kêu.
“Có gió thổi qua thôi mà?” Hiểu Sơn Thanh không để ý lắm.
Nhưng Diệp Đồng Trần nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa kính đang mưa nhỏ có một cô gái đẫm máu đứng đó, không dám vào, chỉ dám thỉnh thoảng động đậy cái chuông trên tay nắm cửa.
Cô gái này, ngoài cô ra không ai nhìn thấy, không biết là hồn ma từ đâu đến, đã bám trụ bên ngoài văn phòng luật sư ba ngày rồi, sợ Diệp Đồng Trần nên không dám vào, cũng không gây rối, chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào Diệp Đồng Trần.
Thực ra, trên thế gian này, bên đường hay trong nhà thường có những linh hồn lẩn quẩn, chỉ là con người không nhìn thấy được. Phần lớn những linh hồn này không có khả năng làm hại ai, chỉ vì nhiều lý do khác nhau mà tạm thời lưu lạc trong nhân gian, không quá 24 giờ sẽ đi đầu thai.
Vì vậy, đôi khi con người đột nhiên cảm thấy lạnh, có làn gió âm lạnh thổi qua mặt, phần lớn là vì vừa đi ngang qua những linh hồn này.
Diệp Đồng Trần ban đầu nghĩ rằng cô gái đẫm máu này chỉ là hồn ma tạm thời dừng chân, không muốn phá vỡ quy tắc nên giả vờ không nhìn thấy. Nhưng ba ngày đã trôi qua, cô ấy vẫn chưa đi, lúc này lại không ngừng động vào chuông.
“Leng keng… leng keng…”
Hiểu Sơn Thanh cũng nhìn ra ngoài: “Gió lớn vậy sao?”
Đới Dã đứng dậy đẩy cửa đi ra, nhìn cái chuông trên cửa. Chuông treo một con mèo thần tài, rất nặng, bình thường chỉ khi có người đẩy cửa vào hoặc cố tình chạm vào mới kêu.
“Hay là tạm đem vào đi.” Hiểu Sơn Thanh nói: “Đợi gió nhỏ lại rồi treo lên sau.”
Đới Dã nhíu mày, vì bây giờ đang mưa, không có gió, nhưng anh ta vẫn đáp: “Vâng.” rồi tháo chuông đem vào.
Cửa kính đóng lại.
Diệp Đồng Trần thấy cô gái đẫm máu ấy dán cả khuôn mặt vào cửa kính, vẫn chăm chú nhìn cô.
Ôi chà…
Diệp Đồng Trần định đứng dậy ra ngoài xem xét thì trong phòng livestream có người kết nối để tư vấn.
Cô kết nối mic trước.
Đối phương không bật video, chỉ bật micro, màn hình tối đen.
“Xin hỏi, tư vấn thật sự miễn phí ạ?” Đầu bên kia hỏi, giọng một người đàn ông rất trẻ, nghe như một thiếu niên.
“Miễn phí.” Diệp Đồng Trần trả lời.
Cậu ấy “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy xin hỏi muốn nhờ cô kiện tụng cần bao nhiêu tiền ạ?”
Hiểu Sơn Thanh nghe giọng nói này có chút nghi ngờ, hỏi: “Xin chào, cậu đã đủ tuổi thành niên chưa?” Giọng này nghe như của một cậu bé chưa đủ tuổi.
“Tôi đã thành niên rồi, tôi đã thành niên rồi.” Đối phương nói, rồi hắng giọng hỏi tiếp: “Nhờ các anh chị kiện tụng cần bao nhiêu tiền? Có đắt lắm không? Tôi thấy trên mạng nói các anh chị kiện không bao giờ thua.”
Mấy lời đồn thổi trên mạng này thật không nên có.
“Không phải vậy, kiện tụng có thắng cũng có thua.” Diệp Đồng Trần nói với cậu ấy: “Về vấn đề phí tổn, còn tùy thuộc vào vụ án. Cậu có vấn đề gì thì có thể hỏi trước, hỏi thì miễn phí.”
Người thanh niên bên kia im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy xin hỏi… nếu trộm xe tải chở bánh mì bị bắt thì có phải ngồi tù không?”
Những bình luận lập tức sôi nổi lên:
[Đây là tự chui đầu vào rọ à?]
[Cậu bé, cậu đã trộm xe tải chở bánh mì à?]
[Tuy là miễn phí, nhưng có hơn 3 triệu người trong phòng phát sóng này, biết đâu có chú cảnh sát nào đang xem trực tiếp đấy?]
[Tôi muốn hỏi, nếu cậu bé này bị cảnh sát bắt ngay bây giờ, có tính là tự thú không?]
[Ha ha ha câu hỏi hay, chắc là tính chứ? Xem kìa, cậu ta đã tự chui đầu vào rọ rồi, sao không tính là tự thú được?]
Những bình luận này rõ ràng đã làm người đang kết nối hoảng sợ, vội vàng nói: “Không phải tôi trộm đâu, tôi không trộm, tôi chỉ hỏi thôi…”
Nhưng chưa nói xong, bên đó truyền đến tiếng nhiễu điện, giọng của cậu ta đột nhiên biến mất. Trong tiếng nhiễu điện xuất hiện giọng của một cô gái, lạnh lẽo như có sẵn hiệu ứng âm thanh: “Luật sư Diệp… chị có thể giúp tôi kiện không…”
Giọng nói này ngắt quãng từng đoạn, nghe đặc biệt rợn người, khiến cả Hiểu Sơn Thanh cũng hoảng sợ, tưởng rằng ốc tai mình có vấn đề, vội đưa tay ấn vào tai nhìn Diệp Đồng Trần.
Nhưng rõ ràng không phải tai cậu có vấn đề, những bình luận cũng đều bị hoảng sợ:
[Ối ối ối cái giọng quỷ quái gì thế này??]
[Điện thoại tôi có vấn đề à??? Sao tôi lại nghe thấy giọng cô gái?]
[Hết hồn luôn, nghe như phim The Ring* ấy…]
* Một bộ phim kinh dị tâm linh do Mỹ sản xuất năm 2002, được làm lại từ phim Ring của Nhật Bản năm 1998 (hay còn gọi là Ringu).
[Ma quỷ gì đây???]
[Đừng dọa tôi chứ! Giữa ban ngày ban mặt sao thanh niên kết nối mic lại biến thành cô gái thế này!]
Diệp Đồng Trần thầm thở dài nhẹ nhàng, nói với bà: “Người chết như đèn tắt, xem bói chỉ có thể xem mệnh kiếp này thôi, e rằng không có phép thuật nào có thể thấy được mệnh kiếp sau.”
Cô cũng rất muốn biết, nhóc què Bình An đã đầu thai chuyển thế đi đâu, có gặp lại “chủ nhân” của cậu ta không.
Nhưng phép thuật trên đời này chỉ có thể tìm tiền căn và kiếp trước, không có cách nào nhìn thấy kiếp sau. Người chết đã hoàn toàn ra đi, không thể tìm được dấu vết.
Triệu Bảo Châu cười gật đầu nói: “Phải rồi, làm sao có thể nhìn thấy mệnh kiếp sau chứ.”
Diệp Đồng Trần ra khỏi nhà họ Triệu, bên ngoài đang mưa, Hiểu Sơn Thanh chống gậy định gọi xe.
Bên lề đường có một người từ trên xe bước xuống, che ô đen và gật đầu với họ: “Luật sư Diệp, luật sư Hiểu, tôi đến đón các vị.”
“Đới Dã?” Hiểu Sơn Thanh ngạc nhiên, sau đó nghĩ, Đới Dã hiện đang làm việc ở chỗ ba cậu, có lẽ là ba cậu bảo Đới Dã đến.
Cậu lên xe, còn nói với Diệp Đồng Trần: “Có cần thuê tài xế không? Gọi xe hoài cũng không tiện.”
Diệp Đồng Trần đang nghịch chiếc điện thoại mới của mình, không ngẩng đầu lên nói: “Đới Dã khá phù hợp đấy.”
Hiểu Sơn Thanh ngẩn người, nhìn về phía Đới Dã đang lái xe. Đúng vậy, Đới Dã rất phù hợp!
****
Sau đó, chuyện Triệu Bảo Châu quyên góp tài sản đã lên tin tức. Thị trưởng Hàng Châu đích thân đến thăm cụ bà và trao tặng bằng khen danh dự.
Nhiều hãng truyền thông muốn đến phỏng vấn và phát sóng trực tiếp với cụ bà, nhưng đều bị từ chối. Trời trở lạnh, bà ấy chỉ muốn sửa sang lại nhà cửa, lắp đặt hệ thống sưởi sàn, còn những chuyện khác bà ấy đều không muốn bận tâm.
Ngược lại, Triệu Lãng Lãng đã tận dụng cơ hội này để làm phòng livestream của mình nổi tiếng. Tuy nhiên, hắn ta không bao giờ nhắc đến chuyện của Chương Phúc An và bà cố trong các buổi phát sóng. Thường ngày hắn ta chỉ hát rap và kể những câu chuyện linh dị, đặc biệt là sự kiện kỳ bí mà hắn ta và pháp sư Diệp đã gặp phải – ngôi nhà hoang, đêm mưa bão, tiếng ma khóc – hắn ta kể lại hết sức ly kỳ và huyền bí.
Sau khi phòng livestream của hắn ta nổi tiếng, hắn ta đã ghé qua phòng livestream của Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh vài lần để tặng quà, bày tỏ lòng biết ơn và cảm kích.
Nhưng dù đã tặng quà trị giá mấy chục nghìn cũng không thể lọt vào top 10 bảng xếp hạng của Diệp Đồng Trần. Sự cạnh tranh trong bảng xếp hạng của cô quá khốc liệt, hơn nữa trong mười người thì có tám người là nữ. Người đứng đầu bảng mỗi lần đến đều tặng 50 – 60 nghìn, tài khoản là [Tay cầm dao mổ giết rồng], cô ấy đã tặng quà trị giá hơn 500 nghìn trong phòng livestream này.
Đây mới chỉ là tình hình trong tuần gần đây, khi cô ấy không biết bận việc gì mà không vào phòng livestream.
Không thể so được, thật sự không thể so được.
Mỗi lần Triệu Lãng Lãng vào phòng livestream của Diệp Đồng Trần đều phải thốt lên kinh ngạc. Hiện giờ, chỉ cần Diệp Đồng Trần bắt đầu phát live, số người xem trực tuyến lại càng cao hơn lần trước, lần gần đây nhất đã gần phá kỷ lục của Douyu – với số người xem trực tuyến hơn 5 triệu.
Bình luận thì đầy kín màn hình—[Vợ nhìn em] [Vợ, anh đến rồi!] [Vợ hôm nay đẹp quá.]
Còn mỗi lần luật sư Hiểu Sơn Thanh phát trực tiếp, bình luận lại biến thành—[Hiểu Cẩu, chân anh đã khỏi chưa?] [Hiểu Cẩu, vợ tôi đâu rồi?] [Chào luật sư Hiểu, cậu mau cho tôi xem vợ tôi coi.]
Triệu Lãng Lãng không thể không cảm thán, pháp sư Diệp dù không làm ngôi sao, nhưng cũng tự mang tố chất nổi tiếng.
****
Mùa đông ở Hàng Châu hiếm khi có tuyết rơi, nhưng lạnh ẩm khủng khiếp, đặc biệt là những ngày mưa phùn gió bấc, thật sự có thể làm người ta chết cóng.
May mắn là sau khi hoàn tất vụ án thừa kế của bà Triệu Bảo Châu, Diệp Đồng Trần tạm thời không cần phải ra ngoài. Văn phòng luật có bật máy sưởi, hơi ấm làm mờ một lớp sương mỏng trên cửa kính.
Hiểu Sơn Thanh đưa tay lau lớp sương mờ trên cửa kính và nhìn thấy chiếc xe mới đậu bên ngoài văn phòng luật, Diệp Đồng Trần và Đới Dã từ trên xe bước xuống. Đới Dã tự nhiên mở ô để che cho Diệp Đồng Trần đi vào.
Thời tiết lạnh như vậy mà Đới Dã lại chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu đen, cơ bắp trên cánh tay và ngực thoắt ẩn thoắt hiện.
Hiểu Sơn Thanh không phải người hay ghen tị, nhưng từ khi thuê Đới Dã làm tài xế và lễ tân cho văn phòng luật, cậu luôn cảm thấy một áp lực vô hình… Đới Dã dường như lúc nào cũng tìm việc để làm, nếu không lau nhà lau bàn thì cũng ra ngoài mua cà phê và bánh ngọt cho họ. Biết sửa máy lạnh thì còn được, vậy mà lại còn biết đan len nữa chứ…
Đới Dã lén lút đan một chiếc áo len nhỏ cho chú mèo vàng tên Quả Hồng Nhỏ, đến cả dì Hà cũng không ngớt lời khen ngợi anh ta.
Khi được khen, Đới Dã chỉ cười ngượng ngùng và nói: “Trong tù có dạy những thứ này.”
Phải rồi, Triệu Lãng Lãng nói Đới Dã còn rất giỏi võ. Trước đây khi đi công tác, Đới Dã nói anh ta từng được huấn luyện võ thuật ở trường quân sự.
So sánh như vậy, Hiểu Sơn Thanh cảm thấy mình không thể sánh bằng, đôi khi livestream, bình luận còn trêu đùa muốn xem anh chàng tài xế da ngăm đẹp trai của văn phòng luật.
Nếu như Đới Dã không bị oan phải ngồi tù, hẳn anh ta đã có một tương lai tốt đẹp biết bao.
Hiểu Sơn Thanh vừa ngưỡng mộ vừa tiếc nuối, nhìn Đới Dã mở cửa, Diệp Đồng Trần xách một túi hạt dẻ rang đường bước vào văn phòng.
“Ấm quá.” Cô rùng mình một cái.
Hiểu Sơn Thanh đỡ lấy đồ trong tay cô và hỏi: “Đã học lái xe được chưa?”
Chiếc xe mới bên ngoài là xe Diệp Đồng Trần mua sau khi nhận được phí luật sư từ Triệu Bảo Châu. Không phải Maybach, mà là một chiếc xe hybrid* tiết kiệm và thực dụng, cô nói là để thay đổi phương tiện đi lại cho văn phòng luật.
* loại xe kết hợp động cơ xăng và điện.
Chân Hiểu Sơn Thanh vẫn chưa tháo được nẹp thép nên không thể lái xe, vì vậy cô ấy bắt đầu học lái xe với Đới Dã, mới học được hai ngày.
“Chưa được, có một số biển báo tôi nhớ không nổi.” Diệp Đồng Trần nhớ lại thì đau đầu, học lái xe còn khó hơn cả học pháp thuật. Chủ yếu là tình hình giao thông quá phức tạp, có những đường được phép rẽ trái, có những đường lại không được.
Đới Dã cất ô vào giá một cách ngăn nắp, cười nói: “Luật sư Diệp lái xe rất tốt, chỉ cần làm quen thêm chút thôi.”
Anh ta rửa tay xong, rồi bắt đầu ngồi ở quầy lễ tân bóc hạt dẻ từng hạt một.
Không phải là bóc cho Diệp Đồng Trần chứ?
Hiểu Sơn Thanh khó mà không nghĩ linh tinh, nhìn Diệp Đồng Trần ngồi xuống bên máy tính để phát live, cảm thán: “Không cần ngày nào cũng phải phát trực tiếp đâu, văn phòng chúng ta đâu có cạnh tranh khốc liệt đến thế.” Không cần phải livestream hàng ngày như Triệu Lãng Lãng, khi cần nghỉ thì cứ nghỉ.
Nhưng Diệp Trần ôm con mèo vàng Quả Hồng Nhỏ vào lòng, gãi cằm nó và nói: “Tôi cần phải tích góp tiền.”
Quả Hồng bắt đầu kêu gừ gừ nũng nịu dưới ngón tay cô.
Hiểu Sơn Thanh cũng ngồi lại gần vuốt ve Quả Hồng: “Cô thật sự định tích góp tiền để đấu thầu đạo quán Bão Nhất à?” Lần này, phí luật sư từ vụ Triệu Bảo Châu sau khi trừ thuế đã gần 4 triệu, đây là một khoản thu nhập rất đáng kể, Diệp Trần có thể mua nhà ở Hàng Châu rồi.
Nhưng sau khi nhận được tiền, Diệp Trần chỉ mua một chiếc xe giá hơn 100 nghìn, một chiếc điện thoại mới, rồi không tiêu thêm một đồng nào nữa. Tất cả đều để dành, nói rằng đã tiến gần hơn một bước đến việc thuê đạo quán Bão Nhất.
Hiểu Sơn Thanh tất nhiên ủng hộ hoài bão của cô, chỉ là… cậu sợ cô sẽ thất vọng.
Cô những ngày này livestream rất chăm chỉ, chỉ cần có thời gian rảnh là phát live. Hơn nữa cô lại rất hà tiện với bản thân, mùa đông đến mà cũng không mua cho mình bộ quần áo mới nào, bình thường cũng không trang điểm, chỉ khi ra tòa mới đơn giản tô chút son môi.
Cậu lo lắng rằng kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Đôi khi cậu không hiểu nỗi ám ảnh của Diệp Trần với đạo quán Bão Nhất từ đâu mà ra, nhưng nhìn vẻ hăng hái tràn đầy của cô, cậu cũng không nỡ làm cô nản lòng.
“Tháng sau tôi sẽ tăng lương cho cô.” Hiểu Sơn Thanh nói, rồi bổ sung: “Tôi đã đặt áo khoác lông vũ dài cho văn phòng chúng ta, mỗi người một cái, hai ngày nữa sẽ được giao tới.” Cậu cố gắng hỗ trợ cô hết mức có thể, chỉ thiếu nước mua giày, mua túi cho cô nữa thôi.
Diệp Đồng Trần quả nhiên có chút vui vẻ, vuốt đầu Quả Hồng Nhỏ và nói: “Vậy thì mùa đông năm nay tôi không cần mua quần áo nữa rồi.”
“Có cái nào cô thích thì cứ mua đi.” Hiểu Sơn Thanh khuyên cô: “Văn phòng luật có thể thanh toán cho cô mà.”
Nhưng cô ấy lại nói: “Tôi không có gì thích cả.”
Cô mở phòng livestream, ánh sáng từ điện thoại lấp lánh trong mắt cô. Hiểu Sơn Thanh nhìn cô và thật sự cảm thấy Diệp Trần dường như không có ham muốn gì cả.
Ham muốn vật chất, ham muốn tinh thần, dục vọng yêu thương và hận thù dường như cũng không có. Cô thích ăn đồ ngọt nhưng có vẻ chỉ vì hạ đường huyết, cần nạp đường nhanh chóng, không kén chọn mùi vị.
Cô rất tốt bụng, đối xử tốt với mọi người, nhưng dường như cũng không quan tâm đến việc ai đó rời đi.
Như một người ngoài cuộc.
Hiểu Sơn Thanh đôi khi tự hỏi, liệu cô có thể thích một ai đó không? Cậu không thể tưởng tượng nổi.
Khi họ cùng nhau xử lý di sản của cụ Chương Phúc An, cậu cảm thấy rất tiếc nuối. Chương Phúc An và Vương Phượng Tiên đã đợi nhau cả đời, nhưng cuối cùng lại không thể gặp được nhau.
Diệp Trần nói với cậu: “Không có cuộc đời nào là không có tiếc nuối.”
Lúc đó cậu rất muốn hỏi Diệp Đồng Trần, nếu xảy ra thiên tai hay tai họa, cậu và cô bị lạc nhau, cô có tìm cậu không?
Nhưng rồi anh lại cảm thấy câu hỏi này quá vô lý, cô có lý do gì để đi tìm cậu chứ?
Vì vậy cậu chỉ hỏi: “Nếu con mèo nhỏ Quả Hồng Nhỏ của văn phòng chúng ta bị lạc, cô có tìm nó không?”
Diệp Đồng Trần đưa ra một câu trả lời rất kỳ lạ.
Cô nói: “Tôi không nhớ nữa.”
Không nhớ gì nữa? Không nhớ là có nên đi tìm con mèo nếu nó bị mất không?
Hiểu Sơn Thanh không hiểu câu trả lời này.
Phòng livestream đã mở, Diệp Đồng Trần chào mọi người.
Hiểu Sơn Thanh cũng ghé vào chào hỏi, thấy cả màn hình toàn “vợ ơi vợ ơi vợ ơi”.
Và rồi cậu thấy người đứng đầu bảng xếp hạng [Tay cầm dao mổ giết rồng] đã vào phòng livestream.
Cô ấy là Cố Ninh?
Lễ tang của ba Cố Ninh đã được tổ chức cách đây hai ngày. Nhà họ Cố không tổ chức lớn, thậm chí không thông báo cho ai, lặng lẽ an táng.
Hiểu Sơn Thanh đã đi cùng ba mình đến nhà họ Cố để thăm ông Cố Hải, ông nội của Cố Ninh. Ông Cố Hải gần 80 tuổi rồi, vẫn phải lo liệu hậu sự cho con trai và tiếp quản công ty mà con trai để lại, thật khiến người ta cảm thấy xót xa.
Nhưng khi gặp ông cụ, cậu phát hiện ông còn khỏe hơn nhiều so với tưởng tượng, tinh thần phấn chấn, mỗi ngày đều tập thể dục. Trong nhà không hề có không khí u ám của việc tang lễ, thậm chí Cố Ninh còn cười hỏi cậu khi nào livestream?
Ông Cố chỉ lộ ra vẻ mệt mỏi khi nói chuyện riêng với ba cậu: “Bây giờ tôi không thể gục ngã, nếu không thì Ninh Ninh phải làm sao? Vì Ninh Ninh, tôi phải chống đỡ nhà họ Cố, để con bé không bị tổn thương thêm nữa.”
Nhà họ Cố cố ý giấu đi sự tồn tại của Cố Viễn Dương để giảm thiểu tối đa tổn thương cho Cố Ninh.
Nhưng ông Cố không biết rằng, thực ra Cố Ninh cũng lén nói với cậu: “Nói ra anh có thể nghĩ tôi tàn nhẫn, nhưng ngày ba tôi bị thi hành án tử hình, tôi không quá buồn, mà trái lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.”
Cô nói: “Anh không biết đâu, từ khi ông ấy vào tù, hầu như ngày nào tôi cũng nhận được lời yêu cầu đến thăm ông ấy. Ông ấy ở trong tù không bị đánh thì cũng đánh nhau, chửi rủa tất cả mọi người, hận tôi không giúp ông ấy thoát tội… Tôi biết ông ấy sẽ không hối cải, thậm chí tôi còn sợ ông ấy ra tù… Bây giờ thì ông ấy cuối cùng đã chết.”
Cố Ninh tỏ ra nhẹ nhõm chưa từng thấy trước mặt cậu, cô nói: “Tốt rồi.”
****
Hiểu Sơn Thanh có chút mất tập trung, nghe thấy Diệp Trần nói: “Tay cầm dao mổ giết rồng, cô không cần tặng quà cho tôi đâu.”
Cậu lấy lại tinh thần, nhìn thấy trong phòng livestream [Tay cầm dao mổ giết rồng] liên tục tặng quà, chiếm hết cả màn hình điện thoại.
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Mấy ngày không vào, bù lại quà cho vợ đây, chu môi.]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Vợ đừng xót tiền của tôi, bây giờ tôi là phó tổng giám đốc nhỏ rồi, tiền phải đầy đủ chứ.]
[Không phải phú bà là bác sĩ sao? Sao lại thành sếp phó tổng rồi?]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Không còn cách nào khác, ba mất rồi, tôi đành phải về thừa kế gia sản hàng tỷ và công ty thôi.]
[… Tôi đánh nhau với mấy người giàu các người đây.]
[Chị đại ơi, nhìn em này, cao một mét tám, biết co biết duỗi, làm sai vặt cho chị có đủ tiêu chuẩn không?]
Bình luận sắp biến thành sàn tuyển dụng rồi.
Đới Dã bưng một cái đĩa từ quầy tiếp tân đi tới, đặt một đĩa hạt dẻ đã bóc vỏ giữa Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh.
Mi mắt của Hiểu Sơn Thanh bắt đầu giật giật.
Khi livestream lướt qua cánh tay của Đới Dã, khán giả bắt đầu náo nhiệt gọi tên anh ta——
Cánh tay nổi gân xanh này chắc chắn là của tài xế da ngăm Đới Dã đúng không!
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Chết tiệt! Anh chàng da ngăm mạnh mẽ lại còn khéo léo bóc hạt dẻ thế này! Anh ta có phải đang để ý đến vợ của tôi không!]
[Xin chào pháp sư Diệp, cho chúng tôi xem tài xế đi.]
[Cho chúng tôi xem tài xế đi.]
[Vợ, tôi muốn xem tài xế!]
[Tôi đã tặng quà rồi, vợ cho tôi xem tài xế đi.]
Diệp Đồng Trần hiện giờ rất chiều lòng fan, liền gọi một tiếng: “Đới Dã.”
Đới Dã vô thức dừng bước, suýt buột miệng nói: “Có.” May mà kịp dừng lại, những thói quen trong tù cần phải thay đổi.
Anh ta quay đầu hỏi: “Luật sư Diệp có chuyện gì không?”
“Anh đứng yên đó.” Diệp Đồng Trần xoay camera, hướng về phía Đới Dã: “Mọi người muốn xem anh.”
Phải nói rằng, dưới ống kính trực tiếp, Đới Dã trông rất cao ráo và điển trai. Vốn dĩ anh ta đã có đường nét gương mặt đẹp, làn da màu lúa mì, mái tóc cắt ngắn càng làm tăng thêm vẻ nam tính. Dưới lớp áo len đen, đường nét cơ bắp ẩn hiện đầy quyến rũ.
Anh ta nhận ra ống kính đang hướng về mình, càng thêm ngượng ngùng, vội vàng xua tay nói: “Tôi chẳng có gì đáng xem cả…” rồi nhanh chóng trốn về quầy lễ tân.
Trên màn hình bình luận:
[Đàn ông mạnh mẽ mà e thẹn càng hấp dẫn hơn!]
[Ha ha ha, cái này chẳng phải đẹp trai hơn mấy anh chàng thích khoe thân sao?]
[Phải nói là luật sư Hiểu thuê tài xế kiêm lễ tân này thật có con mắt nhìn người, đẹp trai đến choáng ngợp.]
[Luật sư Hiểu, văn phòng các anh còn cần cô lao công không? Tôi từ nhỏ đã thích chuyện tình công sở, đến công ty các anh có thể tán tỉnh anh lễ tân không?]
[Không có vụ án thì có thể đến văn phòng luật các anh uống trà, ngắm lễ tân được không?]
[Đẹp trai, thích xem, vợ ơi phát sóng anh lễ tân nhiều hơn đi.]
Tay cầm dao mổ giết rồng: [Hiểu Sơn Thanh, anh không có cảm giác bị đe dọa sao?]
Hiểu Sơn Thanh có chứ, còn quá nhiều ấy chứ!
Hiện giờ cậu cảm thấy như ngồi trên đống lửa, như có gai đâm sau lưng, rất muốn đứng dậy làm gì đó thay Diệp Trần, nhưng mọi việc đều đã được Đới Dã làm xong.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy những bình luận đang đoán mò về việc Đới Dã thích Diệp Trần, cậu vẫn phải nói: “Mọi người đừng đoán bừa, Đới Dã làm việc rất nghiêm túc và chăm chỉ. Anh ấy đối xử với mọi người trong văn phòng như nhau, còn đan áo len cho Quả Hồng Nhỏ nữa.”
Diệp Đồng Trần bế Quả Hồng Nhỏ lên cho mọi người xem: “Anh ấy rất tốt với tất cả mọi người xung quanh.”
Thường ngày, bất kể ai đứng dậy định rót nước, Đới Dã đều sẽ đứng lên trước và nói: “Để tôi.”
Đới Dã là một người tốt bụng, biết ơn và báo đáp, không phải như mọi người nghĩ đâu, chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm nam nữ cả.
Đới Dã ngồi ở quầy lễ tân, nghe họ giải thích hộ mình, mặt đỏ bừng cúi đầu tiếp tục bóc hạt dẻ. Luật sư Diệp và luật sư Hiểu quá tốt, trong lòng anh ta vô cùng biết ơn họ. Còn về luật sư Diệp, cô ấy quá tốt, làm sao anh ta xứng đôi được chứ…
Tấm biển chuông trên cửa kính kêu “leng keng” lắc lư một cái. Đới Dã tưởng có người đẩy cửa vào, vội vàng đứng dậy đón tiếp, nhưng lại không thấy bóng người, chỉ có cái chuông trên tay nắm cửa đang kêu.
“Có gió thổi qua thôi mà?” Hiểu Sơn Thanh không để ý lắm.
Nhưng Diệp Đồng Trần nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa kính đang mưa nhỏ có một cô gái đẫm máu đứng đó, không dám vào, chỉ dám thỉnh thoảng động đậy cái chuông trên tay nắm cửa.
Cô gái này, ngoài cô ra không ai nhìn thấy, không biết là hồn ma từ đâu đến, đã bám trụ bên ngoài văn phòng luật sư ba ngày rồi, sợ Diệp Đồng Trần nên không dám vào, cũng không gây rối, chỉ đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào Diệp Đồng Trần.
Thực ra, trên thế gian này, bên đường hay trong nhà thường có những linh hồn lẩn quẩn, chỉ là con người không nhìn thấy được. Phần lớn những linh hồn này không có khả năng làm hại ai, chỉ vì nhiều lý do khác nhau mà tạm thời lưu lạc trong nhân gian, không quá 24 giờ sẽ đi đầu thai.
Vì vậy, đôi khi con người đột nhiên cảm thấy lạnh, có làn gió âm lạnh thổi qua mặt, phần lớn là vì vừa đi ngang qua những linh hồn này.
Diệp Đồng Trần ban đầu nghĩ rằng cô gái đẫm máu này chỉ là hồn ma tạm thời dừng chân, không muốn phá vỡ quy tắc nên giả vờ không nhìn thấy. Nhưng ba ngày đã trôi qua, cô ấy vẫn chưa đi, lúc này lại không ngừng động vào chuông.
“Leng keng… leng keng…”
Hiểu Sơn Thanh cũng nhìn ra ngoài: “Gió lớn vậy sao?”
Đới Dã đứng dậy đẩy cửa đi ra, nhìn cái chuông trên cửa. Chuông treo một con mèo thần tài, rất nặng, bình thường chỉ khi có người đẩy cửa vào hoặc cố tình chạm vào mới kêu.
“Hay là tạm đem vào đi.” Hiểu Sơn Thanh nói: “Đợi gió nhỏ lại rồi treo lên sau.”
Đới Dã nhíu mày, vì bây giờ đang mưa, không có gió, nhưng anh ta vẫn đáp: “Vâng.” rồi tháo chuông đem vào.
Cửa kính đóng lại.
Diệp Đồng Trần thấy cô gái đẫm máu ấy dán cả khuôn mặt vào cửa kính, vẫn chăm chú nhìn cô.
Ôi chà…
Diệp Đồng Trần định đứng dậy ra ngoài xem xét thì trong phòng livestream có người kết nối để tư vấn.
Cô kết nối mic trước.
Đối phương không bật video, chỉ bật micro, màn hình tối đen.
“Xin hỏi, tư vấn thật sự miễn phí ạ?” Đầu bên kia hỏi, giọng một người đàn ông rất trẻ, nghe như một thiếu niên.
“Miễn phí.” Diệp Đồng Trần trả lời.
Cậu ấy “ồ” một tiếng rồi hỏi tiếp: “Vậy xin hỏi muốn nhờ cô kiện tụng cần bao nhiêu tiền ạ?”
Hiểu Sơn Thanh nghe giọng nói này có chút nghi ngờ, hỏi: “Xin chào, cậu đã đủ tuổi thành niên chưa?” Giọng này nghe như của một cậu bé chưa đủ tuổi.
“Tôi đã thành niên rồi, tôi đã thành niên rồi.” Đối phương nói, rồi hắng giọng hỏi tiếp: “Nhờ các anh chị kiện tụng cần bao nhiêu tiền? Có đắt lắm không? Tôi thấy trên mạng nói các anh chị kiện không bao giờ thua.”
Mấy lời đồn thổi trên mạng này thật không nên có.
“Không phải vậy, kiện tụng có thắng cũng có thua.” Diệp Đồng Trần nói với cậu ấy: “Về vấn đề phí tổn, còn tùy thuộc vào vụ án. Cậu có vấn đề gì thì có thể hỏi trước, hỏi thì miễn phí.”
Người thanh niên bên kia im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy xin hỏi… nếu trộm xe tải chở bánh mì bị bắt thì có phải ngồi tù không?”
Những bình luận lập tức sôi nổi lên:
[Đây là tự chui đầu vào rọ à?]
[Cậu bé, cậu đã trộm xe tải chở bánh mì à?]
[Tuy là miễn phí, nhưng có hơn 3 triệu người trong phòng phát sóng này, biết đâu có chú cảnh sát nào đang xem trực tiếp đấy?]
[Tôi muốn hỏi, nếu cậu bé này bị cảnh sát bắt ngay bây giờ, có tính là tự thú không?]
[Ha ha ha câu hỏi hay, chắc là tính chứ? Xem kìa, cậu ta đã tự chui đầu vào rọ rồi, sao không tính là tự thú được?]
Những bình luận này rõ ràng đã làm người đang kết nối hoảng sợ, vội vàng nói: “Không phải tôi trộm đâu, tôi không trộm, tôi chỉ hỏi thôi…”
Nhưng chưa nói xong, bên đó truyền đến tiếng nhiễu điện, giọng của cậu ta đột nhiên biến mất. Trong tiếng nhiễu điện xuất hiện giọng của một cô gái, lạnh lẽo như có sẵn hiệu ứng âm thanh: “Luật sư Diệp… chị có thể giúp tôi kiện không…”
Giọng nói này ngắt quãng từng đoạn, nghe đặc biệt rợn người, khiến cả Hiểu Sơn Thanh cũng hoảng sợ, tưởng rằng ốc tai mình có vấn đề, vội đưa tay ấn vào tai nhìn Diệp Đồng Trần.
Nhưng rõ ràng không phải tai cậu có vấn đề, những bình luận cũng đều bị hoảng sợ:
[Ối ối ối cái giọng quỷ quái gì thế này??]
[Điện thoại tôi có vấn đề à??? Sao tôi lại nghe thấy giọng cô gái?]
[Hết hồn luôn, nghe như phim The Ring* ấy…]
* Một bộ phim kinh dị tâm linh do Mỹ sản xuất năm 2002, được làm lại từ phim Ring của Nhật Bản năm 1998 (hay còn gọi là Ringu).
[Ma quỷ gì đây???]
[Đừng dọa tôi chứ! Giữa ban ngày ban mặt sao thanh niên kết nối mic lại biến thành cô gái thế này!]