Lựa Chọn Của Tử Quy - Yên Lê Bất Ly
Chương 7
Những ngày tiếp theo, có lẽ do công tử bận rộn việc học, có lẽ chúng ta ngầm hiểu mà bỏ qua chuyện tối hôm đó, hoặc có lẽ ta cố ý tránh mặt, mấy ngày trôi qua đều bình yên vô sự. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng cũng dần hạ xuống.
Ta vẫn làm việc như mọi ngày, mỗi khi rảnh rỗi lại ra hậu viện thăm Lý ma ma. Cứ thế, vài tháng trôi qua trong yên bình, ngày thi cử cũng ngày càng gần. Phu nhân lệnh cho ta và Trương ma ma chuẩn bị hành lý lên kinh cho công tử.
Ta chưa từng đi xa, cảm thấy hơi khó khăn, đành mang theo những thứ từng chuẩn bị khi đi du lịch. Ngoài những vật dụng cần thiết như quần áo, sách vở, ta còn thức đêm may vài chiếc túi nhỏ, bên trong phân loại đựng các thứ khác nhau. Có quả mơ chua để chống say xe, say sóng, có bột than để hút ẩm, có hương liệu để khử mùi, có bao bảo vệ đầu gối, khuỷu tay chống gió giữ ấm, và vài túi vải lớn có thể gấp lại.
Trương ma ma nhìn những thứ ta chuẩn bị, rất hài lòng với mấy thứ đầu, chỉ thắc mắc về những túi vải lớn. Ta giải thích, “Nếu trên đường đi hộp đựng bị hỏng, có thể dùng túi này để đựng đồ. Hơn nữa, con nghe nói kỳ thi kéo dài ba ngày, không cho người thăm viếng, cũng hạn chế vật dụng mang theo, mùa xuân phương Bắc lạnh lẽo, công tử có thể dùng túi này như túi đựng sách, nếu ghế lạnh, có thể lật túi lại dùng làm đệm, bên trong con đã lót một lớp lông cừu mịn.”
Trương ma ma lật túi ra xem, quả nhiên bên trong có lớp lông cừu mềm mại, ấm áp. Trương ma ma không ngớt lời khen ngợi sự chu đáo của ta, dặn Trương Sinh nhất định mang theo tất cả.
Ngày công tử lên đường, ta cùng những người trong Bác Nhã Viện tiễn công tử ra cửa. Là người hầu, chúng ta không có tư cách tiễn công tử đến bến thuyền. Nhìn bóng dáng công tử xa dần, ta quay vào nhà, đóng kín cửa sổ, cẩn thận lấy ra một mảnh giấy, trên đó viết một bài từ của Tô Thức, bài “Thủy điệu ca đầu”.
“Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.”*
Cuối cùng còn có chữ ký.
(*) Dịch Thơ - Bản dịch của Phù Vân Du Tử (sưu tầm google)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-7.html.]
“Trăng kia có tự bao giờ
Mà sao khi tỏ khi mờ trăng ơi
Nâng chén rượu lạt hỏi chơi
Thiên đình nơi ấy nay thời kỳ nao
Niên nhật ngày tháng năm nào?
Để tôi lướt gió bay vào cung trăng
Lầu son gác tía giăng giăng
Điện ngọc lạnh lẽo e rằng khó lên
Thôi thì đặt chén sang bên
Nhảy cùng với bóng cho quên chốn sầu
Trăng lên lấp lánh trên đầu
Xoay vòng một trục bắc cầu vào chơi
Thương nhau đã hết một đời
Thì không nên hận, nói lời đắng cay
Nhưng sao trăng xuống nơi này
Rồi tròn đúng lúc người say một mình
Buồn vui ly hợp sinh linh
Phải là quy luật một mình nhân gian?
Trăng cao cũng chẳng vẹn toàn
Khi tròn khi khuyết mơ màng hiển minh
Nguyện cho nhân thế hữu tình
Nhân thành quyến thuộc như bình rượu ngon
Trăng khuyết rồi lại trăng tròn
Nghìn dặm một ánh người còn thấy nhau.”
Ta lấy kéo cắt bỏ phần chữ ký rồi đốt, sau đó khóa mảnh giấy vào hộp trang điểm. Những ngày công tử vắng mặt, Bác Nhã Viện vô cùng yên tĩnh. Ngoài việc quét dọn hàng ngày và ra hậu viện trò chuyện với Lý ma ma, ta còn chăm sóc hoa cỏ trong viện.
Ta vốn thích lan, hương thơm thanh nhã, có tác dụng tĩnh tâm, lan còn là loài hoa của người quân tử, mang nét văn nhã, được giới văn nhân mặc khách yêu thích. Ta nhiều lần nài nỉ Trương ma ma, cuối cùng bà cũng đồng ý, cho phép ta trồng vài chậu lan trong viện. Lan thanh nhã, rất hợp với tên Bác Nhã Viện.
Kỹ thuật trồng hoa của ta được Vương ma ma truyền dạy, chăm sóc vài lần, hoa lan trong viện lần lượt nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp viện.
Một ngày nọ, khi ta cùng Trương ma ma chăm sóc hoa cỏ trong viện, bình nước tưới cạn, ta mang bình ra hậu viện lấy nước. Khi quay lại gần tiền viện, ta nghe thấy Trương ma ma đang nói chuyện với một nam nhân, giọng rất cung kính. Ta lén nấp sau hành lang, áp tai nghe ngóng, nghe thấy nam nhân nói, “Lan này chất phác, thanh tao, trồng trong viện của đại ca ta rất hợp với Bác Nhã Viện. Nhưng ta nhớ trước đây Bác Nhã Viện không có lan này?”
Trương ma ma cung kính đáp, “Lão nô không hiểu về hoa cỏ, chỉ thấy hoa đẹp, hương thơm, nên trồng vài chậu, không ngờ lại lọt vào mắt nhị công tử. Nếu nhị công tử thích, lão nô sẽ sai người mang hai chậu sang viện của nhị công tử.”
Ta vẫn làm việc như mọi ngày, mỗi khi rảnh rỗi lại ra hậu viện thăm Lý ma ma. Cứ thế, vài tháng trôi qua trong yên bình, ngày thi cử cũng ngày càng gần. Phu nhân lệnh cho ta và Trương ma ma chuẩn bị hành lý lên kinh cho công tử.
Ta chưa từng đi xa, cảm thấy hơi khó khăn, đành mang theo những thứ từng chuẩn bị khi đi du lịch. Ngoài những vật dụng cần thiết như quần áo, sách vở, ta còn thức đêm may vài chiếc túi nhỏ, bên trong phân loại đựng các thứ khác nhau. Có quả mơ chua để chống say xe, say sóng, có bột than để hút ẩm, có hương liệu để khử mùi, có bao bảo vệ đầu gối, khuỷu tay chống gió giữ ấm, và vài túi vải lớn có thể gấp lại.
Trương ma ma nhìn những thứ ta chuẩn bị, rất hài lòng với mấy thứ đầu, chỉ thắc mắc về những túi vải lớn. Ta giải thích, “Nếu trên đường đi hộp đựng bị hỏng, có thể dùng túi này để đựng đồ. Hơn nữa, con nghe nói kỳ thi kéo dài ba ngày, không cho người thăm viếng, cũng hạn chế vật dụng mang theo, mùa xuân phương Bắc lạnh lẽo, công tử có thể dùng túi này như túi đựng sách, nếu ghế lạnh, có thể lật túi lại dùng làm đệm, bên trong con đã lót một lớp lông cừu mịn.”
Trương ma ma lật túi ra xem, quả nhiên bên trong có lớp lông cừu mềm mại, ấm áp. Trương ma ma không ngớt lời khen ngợi sự chu đáo của ta, dặn Trương Sinh nhất định mang theo tất cả.
Ngày công tử lên đường, ta cùng những người trong Bác Nhã Viện tiễn công tử ra cửa. Là người hầu, chúng ta không có tư cách tiễn công tử đến bến thuyền. Nhìn bóng dáng công tử xa dần, ta quay vào nhà, đóng kín cửa sổ, cẩn thận lấy ra một mảnh giấy, trên đó viết một bài từ của Tô Thức, bài “Thủy điệu ca đầu”.
“Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên.
Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp,
Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.”*
Cuối cùng còn có chữ ký.
(*) Dịch Thơ - Bản dịch của Phù Vân Du Tử (sưu tầm google)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lua-chon-cua-tu-quy/chuong-7.html.]
“Trăng kia có tự bao giờ
Mà sao khi tỏ khi mờ trăng ơi
Nâng chén rượu lạt hỏi chơi
Thiên đình nơi ấy nay thời kỳ nao
Niên nhật ngày tháng năm nào?
Để tôi lướt gió bay vào cung trăng
Lầu son gác tía giăng giăng
Điện ngọc lạnh lẽo e rằng khó lên
Thôi thì đặt chén sang bên
Nhảy cùng với bóng cho quên chốn sầu
Trăng lên lấp lánh trên đầu
Xoay vòng một trục bắc cầu vào chơi
Thương nhau đã hết một đời
Thì không nên hận, nói lời đắng cay
Nhưng sao trăng xuống nơi này
Rồi tròn đúng lúc người say một mình
Buồn vui ly hợp sinh linh
Phải là quy luật một mình nhân gian?
Trăng cao cũng chẳng vẹn toàn
Khi tròn khi khuyết mơ màng hiển minh
Nguyện cho nhân thế hữu tình
Nhân thành quyến thuộc như bình rượu ngon
Trăng khuyết rồi lại trăng tròn
Nghìn dặm một ánh người còn thấy nhau.”
Ta lấy kéo cắt bỏ phần chữ ký rồi đốt, sau đó khóa mảnh giấy vào hộp trang điểm. Những ngày công tử vắng mặt, Bác Nhã Viện vô cùng yên tĩnh. Ngoài việc quét dọn hàng ngày và ra hậu viện trò chuyện với Lý ma ma, ta còn chăm sóc hoa cỏ trong viện.
Ta vốn thích lan, hương thơm thanh nhã, có tác dụng tĩnh tâm, lan còn là loài hoa của người quân tử, mang nét văn nhã, được giới văn nhân mặc khách yêu thích. Ta nhiều lần nài nỉ Trương ma ma, cuối cùng bà cũng đồng ý, cho phép ta trồng vài chậu lan trong viện. Lan thanh nhã, rất hợp với tên Bác Nhã Viện.
Kỹ thuật trồng hoa của ta được Vương ma ma truyền dạy, chăm sóc vài lần, hoa lan trong viện lần lượt nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp viện.
Một ngày nọ, khi ta cùng Trương ma ma chăm sóc hoa cỏ trong viện, bình nước tưới cạn, ta mang bình ra hậu viện lấy nước. Khi quay lại gần tiền viện, ta nghe thấy Trương ma ma đang nói chuyện với một nam nhân, giọng rất cung kính. Ta lén nấp sau hành lang, áp tai nghe ngóng, nghe thấy nam nhân nói, “Lan này chất phác, thanh tao, trồng trong viện của đại ca ta rất hợp với Bác Nhã Viện. Nhưng ta nhớ trước đây Bác Nhã Viện không có lan này?”
Trương ma ma cung kính đáp, “Lão nô không hiểu về hoa cỏ, chỉ thấy hoa đẹp, hương thơm, nên trồng vài chậu, không ngờ lại lọt vào mắt nhị công tử. Nếu nhị công tử thích, lão nô sẽ sai người mang hai chậu sang viện của nhị công tử.”