Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu
Chương 8: Rơi
Các bạn học ở lớp 10 lập tức sửng sốt:
“Wow! Dầu Dừa, tinh thần chiến đấu cao thế!”
“Cậu ấy từ chối rất nhiều người rồi, cẩn thận cậu phải khóc đấy.”
“Không thể nào. Dừa có khuôn mặt đẹp nhất mà, nhất định sẽ ôm được người đẹp về.”
“Dầu Dừa! Tớ yêu cậu~!”
Đồng đội làm trò, bị cậu đẩy ra mà không thương tiếc: “Biến đi, đừng làm tớ buồn nôn nữa...”
Bên lớp 2 lại là không khí trầm mặc quỷ dị.
Vẻ mặt bọn họ vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Chu Lạc Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Chi Du, sâu trong đôi mắt của cậu ta là ánh lửa sáng rực.
Nỗi căm hận mãnh liệt cuồn cuộn trong lòng, nhưng sau đó cậu ta lại vô cùng hoảng hốt...
Trong sân vận động, ánh sáng đầy đủ, một chùm sáng vừa vặn chiếu lên trên người Diệp Chi Du. Khuôn mặt chàng trai anh tuấn nhiễm màu vàng, ngay cả sợi tóc cũng biến thành vàng...
Thật giống như đến cả ông trời cũng chọn cậu để dâng cho nữ thần, mà nữ thần kiêu ngạo cũng sẽ phải khom lưng vì cậu.
Đờ mờ!!!
Trong trận đấu sau đó, Chu Lạc Nhiên tỏ ra rất hung hăng, cậu ta liên tục chặn bóng của Diệp Chi Du.
Dường như Diệp Chi Du cũng đã sớm đoán được phản ứng của cậu ta, nên cậu cũng không hề nhượng bộ. Sau một cú va chạm. Hai người đã suýt nữa lao vào đánh nhau.
“Tuýt—!”
Huấn luyện viên vội vàng tuýt còi, mắng to: “Chu Lạc Nhiên, Diệp Chi Du, hai cậu đang chọi trâu hả! Luyện tập hẳn hoi cho tôi! Còn như thế nữa thì đi chạy mười vòng đi!”
Sự tức giận cứ như thế bị ép nhịn xuống.
Chu Lạc Nhiên không biết cảm xúc phiền não này từ đâu mà đến, nhưng cậu ta biết cảm xúc này khiến mình muốn phát điên.
Sau buổi tập, vừa trở lại lớp học, Con Gián đã mò tới như thể đánh hơi được thức ăn ngon:
“Cậu chủ Chu.”
Chu Lạc Nhiên nheo đôi mắt lại nhìn cậu ta, sự không kiên nhẫn đã lên đến đỉnh điểm: “Cái lờ gì?”
“Tớ có một tin chấn động, chắc chắn cậu có hứng thú.” Chương Tử Cầu hưng phấn đến nỗi đôi mắt chuột cũng phát sáng: “Sáng nay lúc cậu đến có thấy Bạch Chiêu Chiêu quàng khăn quàng cổ của nam không? Cái khăn màu đen, là hàng hiệu rất đắt tiền đấy.”
“...”
Cậu ta không muốn nghe thấy cái đáp án kia.
Nhưng Chương Tử Cầu đã hưng phấn thì thầm như phát hiện ra lục địa mới: “Cái khăn đó của Diệp Chi Du đấy! Cậu nói xem có phải cô ta...”
Nếu giáo viên toán không đúng lúc đi vào phát bài tập thì Chu Lạc Nhiên đã đấm một phát vào thẳng khuôn mặt xấu xí của Chương Tử Cầu rồi!
Cái đồ buồn nôn này còn đứng nói chuyện gần với cậu ta như thế, khiến cho mùi hôi miệng xộc thẳng vào mũi cậu ta!
Đã vào tiết nhưng cậu ta lại chẳng nghe được cái gì, chỉ nhìn thẳng vào lưng Bạch Chiêu Chiêu.
Cậu ta cũng nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu đen có vài sợi tua rua rơi ra trong hộc bàn học của cô.
Rõ ràng nó màu đen, nhưng sao lại chói mắt như thế...
Bạch Chiêu Chiêu đang nghiêm túc ghi chép bài của môn toán, thỉnh thoảng sẽ vén tóc mái ra sau tai.
Cô không biết rằng ở nơi cô không nhìn thấy, còn có một mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động.
Đối với cô, ngày hôm nay trôi qua khá yên bình, ngoài việc không có ai nói chuyện.
Quả thật, các bạn học vẫn đang thì thầm sau lưng cô, nhưng dựa theo phương pháp chiến thắng tinh thần là không nghe thấy thì coi như nó không xảy ra, nên cô rất bình tĩnh.
Bình tĩnh nhưng lại không vui vẻ.
Mặc dù nhìn qua thì cô có vẻ điềm đạm và hướng nội, nhưng cô lại rất thích cười, cũng thích kết bạn và thích buôn chuyện với người khác. Cô không thích cô đơn.
Bây giờ, cô thậm chí còn nghĩ rằng chẳng lẽ cô nên giả vờ không thuộc lòng bài tiếng Anh kia?
Chỉ có điều đến buổi chiều, cô lại cảm thấy như thế này cũng tốt.
Trước khi tan học, tiết cuối cùng là tiết tự học, không có giáo viên. Hứa Đình dường như không chịu được nữa, cố ý lớn tiếng nói: “Con gái phía Bắc hôi quá!”
Nói xong, cô ta tỏ vẻ đắc thắng giống như một anh hùng.
Nguyễn Mộng Thần và Tô Vận Khiết đều không nhịn được mà cúi đầu cười.
Nhưng mà—
“Đờ mờ! Ngậm cái mồm thối của cô lại được không hả!”
Người nói ra những lời này lại là Chu Lạc Nhiên?
Hứa Đình còn tưởng rằng mình nghe nhầm nên mới cùng cả lớp quay đầu lại nhìn cậu ta, đôi mắt nhỏ chớp chớp:
“Ơ... có ý gì thế?”
“Bảo cô câm miệng, không hiểu tiếng người hả?” Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự cảnh cáo và tàn nhẫn.
Hứa Đình nhanh chóng quay người lại, sau đó cũng thật sự câm miệng, không dám nói tiếng nào nữa.
Các bạn học trong lớp trao đổi ánh mắt khó hiểu với nhau. Chỉ có mấy người trong đội bóng rổ là loáng thoáng hiểu được.
“Chẳng có ý gì.” Cậu ta lật sách, bực bội chửi: “Mồm cô ta cứ chít chít, ồn vê lờ.”
Cậu ta rất muốn xé nát cái khăn quàng cổ kia!
Sau đó bạn cùng bàn không nói gì nữa.
Tâm tình của cậu chủ Chu đúng là còn thất thường hơn cả thời tiết.
Nhưng có thất thường như thế nào thì cũng sẽ không bênh vực Bạch Chiêu Chiêu.
Bản thân Bạch Chiêu Chiêu cũng nghĩ như thế.
Chu Lạc Nhiên tám phần là không vui vì chuyện khác. Sau khi cậu ta phát hỏa thì trong lớp học yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Địa vị của nhà vua không bao giờ bị nghi ngờ.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học.
Bạch Chiêu Chiêu trải qua sự giày vò này, khổ đến mức muốn khóc.
Cô định đến quầy hàng nhỏ ở bên cạnh ăn một chiếc bánh tráng để giảm bớt. Nhưng khi bước vào con phố ăn vặt tấp nập, cô lại đứng lại, ngơ ngác không làm gì nữa.
Cô không đói, không muốn ăn gì cả, cũng không muốn làm bài tập. Cô chỉ muốn đến một nơi có nhiều người hơn mà thôi.
“Em gái.” Chủ quán bên cạnh nhiệt tình gọi: “Ăn cơm đùi gà đi!”
Cô đờ đẫn lắc đầu.
Cũng không tiện tiếp tục đứng trước quầy hàng của người ta nữa.
Cô thường xuyên đến phố ăn vặt. Nơi này có nhiều cửa hàng, nhiều người, dài khoảng mấy trăm mét, là một nơi nổi tiếng trên mạng. Nhưng cô chỉ thích ăn bánh tráng ở gần cổng trường nên chưa bao giờ đi sâu vào trong. Nhưng mà... Đồ ăn bên trong thật sự phong phú hơn nhiều.
Cô vừa đi đến thì những người bán hàng bên cạnh đã chào hỏi cô:
“Em gái, có ăn trứng cuộn không? Được làm từ sữa tươi đấy.”
“Cuộc sống khó lường trước được, bánh bao nhân ruột già, ruột non đê~!”
“Ăn thịt viên không? Em gái xinh đẹp ăn thử một miếng đi, miễn phí đó!”
“Kem xoài tươi đi em gái! Ăn thử sẽ biết xoài nhà tôi tươi như thế nào!”
Bạch Chiêu Chiêu hồn bay phách lạc, mặc kệ những tiếng rao hàng tràn ngập trong tai mình.
Trái lại, đầu óc cô cực kỳ yên tĩnh, giống như một vùng hoang dã lạnh giá, chỉ còn lại bão tuyết tràn ngập.
Cô cứ đi như thế không biết bao lâu, cuối cùng cũng dần nhận ra ánh sáng xung quanh đã sớm mờ đi.
“Ơ?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc.
Cô đi đến chỗ nào rồi...
Đây là...
Cô nhìn quanh, thấy mình đang đứng trên một con đường cực kì hẹp, đèn đường mờ mờ. Trong bóng tối dày đặc, hai bên đường là những tòa nhà cao tầng cao chót vót, gần như không thể nhìn thấy đỉnh. Ngay cả mùi thức ăn ở phố ăn vặt cũng đã biến mất. Không khí lạnh lẽo, hít vào là khiến khắp người phát lạnh.
Cô không khỏi ôm chặt lấy cánh tay mình. Sao cô lại đi đến chỗ này?
Chẳng lẽ cô đã bất tri bất giác đi rất xa rồi?
Đầu óc cô hỗn loạn. Đây là chỗ nào? Nhìn giống như một khu tài chính... Dù sao thì cũng chỉ có khu tài chính thì mới có nhiều nhà cao tầng như thế. Nhưng mà sao các tòa nhà của khu tài chính lại xây sát nhau như thế? Con đường trước mặt cô chỉ rộng 3, 4 m cùng với các tòa nhà cao tầng ở hai bên, chẳng khác nhiều lắm so với con đường đang được tu sửa.
Điều quỷ dị hơn chính là, ngoại trừ đèn đường ở hai bên thì con đường này không còn bất kỳ ánh đèn nào nữa. Dưới lớp kính của những tòa nhà kia không hề có ánh sáng, chỉ có bóng tối bao trùm. Mà đèn đường cũng không đủ sáng, mờ nhạt và yếu ớt, giống như ánh sáng của những con ma trơi, đốt lên sự bất an trong lòng Bạch Chiêu Chiêu.
Cô cảm thấy không ổn, đang định xoay người đi về—
Một bóng đen hình người rơi thẳng từ trên cao xuống: “Bịch—!”
Giống như tiếng túi nước rơi xuống đất, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng xương vỡ nát bên trong...
“...” Cô hít một hơi, che miệng lại.
Có chuyện gì thế này?
Có người nhảy lầu trước mặt cô?!!!
“Này... này!” Cô gọi, lại ngẩng đầu lên nhìn— Tòa nhà cao tầng ẩn trong bầu trời u ám, không nhìn thấy đỉnh!
Trời ơi, lại rơi xuống từ nơi cao như thế...
Cô cứng đờ tại chỗ vài giây. Sau đó mới nhớ ra cô nên báo cảnh sát!
Đúng rồi, báo cảnh sát.
Bàn tay cô run rẩy thò vào trong túi quần, nhưng chưa đợi cô lấy được điện thoại ra—
“Bịch—!”
Lại có một bóng đen hình người rơi xuống, não bắn tung tóe, dính vào đèn ở bên đường, khiến màu sắc ở bên đó nhuốm đẫm màu đỏ.
Lần này, Bạch Chiêu Chiêu hoàn toàn cứng đờ. Cô hơi há miệng, nhưng lại thở không ra hơi.
Cánh tay cô cứng ngắc, không rút được chiếc điện thoại ra.
Cứu mạng... Cứu mạng...
Miệng cô hơi hé mở, nhưng không nói ra được tiếng nào.
Nước mắt cô chảy vào trong miệng, đắng chát, là mùi vị của sợ hãi.
Cuối cùng, cô ép buộc mình phải tìm lại ý thức. Cô dần nhận ra nơi này có gì đó không thích hợp.
Phải nhanh chóng rời đi mới được. Bạch Chiêu Chiêu, đừng đứng đần ra nữa! Di chuyển chân đi!
Cô lùi một bước, lại một bước nữa!
Da đầu cô tê dại. Cô mơ hồ cảm thấy lại có người muốn nhảy xuống...
Dự cảm thành sự thật—
Lần này, lại là mười mấy cái bóng đen đồng thời rơi xuống!
“A—!” Nỗi sợ hãi bị đè nén cuối cùng cũng biến thành tiếng hét khản cả giọng!
Chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, rồi cô lại cố gắng đứng lên.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, người trên mặt đất biến thành những vũng bùn nhão nhoét. Một giây sau, giống như bị tiếng hét chói tai của cô đánh thức, chân tay bọn họ đột nhiên nhúc nhích “cót két, cót két”. Thậm chí họ còn muốn đứng dậy?
Rơi xuống từ chỗ cao như thế, sao còn có thể động đậy được chứ?!
Bạch Chiêu Chiêu hoàn toàn không muốn truy tìm đáp án của vấn đề này. Cô gần như liều mạng bỏ chạy!
Chạy chưa được mấy bước, cô nghe thấy tiếng bíp bíp mơ hồ.
—Đợi đã, hình như là... tiếng còi xe bus?
Ở đâu? Là âm thanh truyền đến từ chỗ nào!
“Bíp bíp—! Bíp—!”
Âm thanh trong trẻo ngày càng rõ ràng.
Cô xoay người tìm kiếm, lại nhìn thấy những người trước đó đã rơi xuống đất chẳng biết đã đứng thẳng tại chỗ và đối mặt với cô từ bao giờ.
Nếu như cô là một nhím thì lúc này chắc hẳn gai nhọn cả người cô đều đã dựng thẳng lên rồi!
Dưới ánh đèn đường quỷ dị, cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy nụ cười ghê rợn trên mặt mỗi người bọn họ.
Đó là một nụ cười với khóe miệng hướng thẳng lên trên, như bị móc câu móc lên, cực kỳ cứng ngắc. Dưới ánh đèn mờ ảo, hàm răng trắng rất bắt mắt tỏa ra ánh sáng lạnh.
Mà người gần cô nhất chính là người rơi xuống đầu tiên, từ trong kẽ răng dung dung nói ra một câu:
“Chuẩn bị xong chưa? Sắp đến bắt cô rồi đấy.”
Rõ ràng là cách rất xa nhưng câu nói kia lại như vang lên bên tai cô!
Nó vừa dứt lời, một đoàn người vừa rồi còn đang nát bét, tất cả đều đang giống như chạy nước rút 100 mét mà lao thẳng về phía cô!
Bạch Chiêu Chiêu bị dọa đến phát điên lên, lần này cô còn quên cả hét chói tai, vừa quay đầu lại là cô đã dùng hết sức rồi chạy nhanh nhất có thể!