Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu
Chương 37: Hàn Nho
Thạch Dũng lại hỏi: “Vậy cô bé bị ai bắt nạt? Các cháu có biết không?”
Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận nói: “Cháu sẽ nghĩ biện pháp để tìm hiểu.”
Tuy không phải một dạng khẩu hiệu chấp nhận, nhưng không hiểu sao Thạch Dũng lại bị cô thuyết phục:
“Được. Các cháu là học sinh, nhất định biết nhiều tin tức ở trong trường hơn chú. Các cháu vất vả rồi.”
Sau đó Thạch Dũng lại nghiêm túc dặn dò: “Nhưng mà các cháu phải thật cẩn thận đấy. Nếu nạn nhân đầu tiên là học sinh, vậy thì có thể kẻ giết người kia sẽ ở gần trường học hoặc quanh quẩn gần đó.”
Diệp Chi Du nghe xong, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn, ánh mắt vô thức nhìn xung quanh.
Bạch Chiêu Chiêu biết mong muốn bảo vệ anh dũng của cậu lại nhiều hơn rồi. Cô rất cảm động, cũng hơi bất đắc dĩ, lại hỏi Thạch Dũng: “Vậy chú có biết tên của những nạn nhân tiếp theo không?”
“Để chú xem. Trong tài liệu đều ghi lại hết. Dựa trên tình trạng phân hủy của thi thể thì nạn nhân thứ hai và nạn nhân thứ ba lần lượt là Vương Đức Kiện và Cố Quyên. Còn về nạn nhân thứ tư, thật ra bọn chú vẫn chưa chắc chắn lắm. Cô ấy tên là Ngô Phương Nhị, bị mất tích. Bọn chú mới nghi ngờ cô ấy trở thành nạn nhân gần đây thôi. Bởi vì ở nơi cô ấy mất tích đã phát hiện ra một dấu chân giống hệt với dấu chân ở hiện trường vứt xác.”
Bạch Chiêu Chiêu trầm tư gật đầu: “Vâng. Cháu hiểu rồi. Chú Thạch, bây giờ bọn cháu đã lên xe bus và trở về khu chung cư rồi. Nếu có manh mối gì, chờ chú trở về, cháu sẽ nói với chú.”
“Được. Vậy chú chụp vài tấm ảnh tài liệu cho các cháu trước. Chú... chắc sẽ về muộn một chút, có chút việc phải đến trường các cháu một chuyến. Các cháu về nhà đợi chú, đừng đi linh tinh nhé.”
“Vâng... Cháu biết rồi.”
Ánh mắt Bạch Chiêu Chiêu hơi động, cũng không truy hỏi lý do ông ấy đến trường của bọn họ.
Cúp điện thoại xong, ảnh chụp cũng nhanh chóng được gửi đến. Sau đó cô cẩn thận xem xét, Diệp Chi Du ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh, sợ quấy rầy suy nghĩ của cô.
Những tấm ảnh lần này không phải là ảnh đầu người trắng bệch bị phân hủy nữa, mà là ảnh cuộc sống của các nạn nhân.
Tấm đầu tiên chính là An Mẫn.
Cô ấy đúng là một học sinh có ngoại hình bình thường. Cô ấy đeo kính và mỉm cười ngượng ngùng trước ống kính, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa hướng nội, cô ấy để kiểu tóc đầu nấm. Sau đó là ảnh của ba nạn nhân còn lại là Vương Đức Kiện, Cố Quyên và Ngô Phương Nhị. Bọn họ đều là người trưởng thành, dựa theo trang phục của bọn họ thì có vẻ tất cả đều đã đi làm.
Bạch Chiêu Chiêu vốn là một người mềm lòng, lạ dễ đồng tình. Lúc này khi nhìn thấy ảnh chụp cuộc sống của nạn nhân thì cô bỗng cảm thấy đau lòng một cách khó tả.
Bất kể là học sinh hay người đi làm, lẽ ra họ phải được hưởng thụ cuộc sống của mình và gặp được những điều tốt đẹp hơn. Nhưng họ lại bị chặt thành từng khúc rồi nằm trong đống rác.
Sự tương phản như vậy, cho dù không quen biết bọn họ, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy khổ sở và đau lòng...
Trong bốn tấm ảnh, người xinh đẹp nhất chính là người thứ tư, hiện tại đang mất tích, Ngô Phương Nhị.
Không có vẻ ngoài trong sáng như Bạch Chiêu Chiêu, mà Ngô Phương Nhị giống như tên gọi của mình, như một bông hoa nở rộ, xinh đẹp đến mức chói mắt.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn được một lúc, ánh mắt lại rơi vào điện thoại của Ngô Phương Nhị. Sau khi phóng to lên, cô nhìn thấy ở bên dưới chiếc điện thoại trong tay cô ấy có một thứ đồ trang trí, trên đó in hình một ngôi sao nam đẹp trai.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng Bạch Chiêu Chiêu chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, người đó chính là Trần Hi Ngạn.
Hồi học cấp 2, Bạch Chiêu Chiêu cũng là fan của Trần Hi Ngạn. Cho nên cô biết phải là fan cao cấp lắm thì mới có được vật trang trí này— Đó là món quà đặc biệt dành cho ghế VIP ở buổi biểu diễn— Có người đã từng đăng nó trong nhóm fan, là ảnh in chưa từng được công khai của Trần Hi Ngạn. Đây cũng không phải là loại có thể thấy ở trên thị trường.
Lúc ấy cô còn hâm mộ bọn họ rất lâu, còn ngắm đi ngắm lại nó nữa, cho nên cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Cô không biết mình đã nhìn tấm ảnh được bao lâu, đến tận lúc Diệp Chi Du kéo ống tay áo của cô thì cô mới phát hiện rằng hai người đã đi tới cửa của khu chung cư Lâm Đường rồi.
Nhưng lúc này, ngoài cửa còn có một người khác—
Hàn Nho đang thất thần đi ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời, làn da của anh ấy biến thành nửa người giấy trong suốt, thấp thoáng bao phủ lấy thân hình gầy gò phía thân trên!
“Ối...” Đây là lần đầu tiên Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy trạng thái nửa người nửa giấy, nên cô không nhịn được mà khẽ hô lên: “Chú Hàn, chú...”
Chú hình như sắp chết rồi.
Nhưng cô không nói ra những lời này được.
Hàn Nho quay đầu lại, sau khi nhìn thấy hai người thì anh ấy thất tha thất thểu đi về phía họ.
Diệp Chi Du cảm giác được có điều không thích hợp nên cậu tiến lên trước một bước và cố gắng cản anh ấy lại.
Nhưng Hàn Nho lại đứng cách hai người 2 mét.
Trạng thái của anh ấy cực kỳ không tốt, đầu nổi đầy gân xanh, hai mắt thì đỏ ngầu, miệng nói ra toàn những điều vớ vẩn: “Cháu gái, cháu giết tôi đi...”
“Cái gì?” Bạch Chiêu Chiêu vô cùng hoảng sợ: “Chú nói cái gì?”
“Tôi không muốn sống nữa...” Nước mắt của anh ấy chảy xuống như dòng suối, như thể nước trong cơ thể anh ấy đang nhanh chóng cạn dần: “Cháu giết tôi đi...”
Diệp Chi Du chặn ở trước người Bạch Chiêu Chiêu: “Chú, có phải chú thức tỉnh rồi không? Chú đừng buồn. Chú vẫn có thể gặp lại vợ con mình mà! Chỉ cần ý chí sống của chú đủ mạnh...”
“Không.” Anh ấy tuyệt vọng đau khổ và gào thét, cắt đứt lời nói của cậu: “Tôi không gặp được. Tôi không gặp được. Bởi vì...” Anh ấy khàn giọng gào thét: “Bởi vì Hương Thảo chết rồi!”
Vẻ mặt hai học sinh chấn động!
Diệp Chi Du tỉnh táo lại trước, sau đó cậu nghiêm túc nói: “Nếu như vợ chú chết rồi, vậy chú càng phải sống sót. Nghĩ đến con chú đi, nó còn nhỏ như vậy, còn đợi để gặp bố mình nữa...”
“Không, không. Hương Thảo chết rồi, tôi sống thì còn có ý nghĩa gì nữa...”
Bạch Chiêu Chiêu nhìn khuôn mặt đau khổ của anh ấy, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy chết như thế nào?”
Nhưng dường như Hàn Nho hoàn toàn không nghe thấy, anh ấy cúi người xuống rồi khóc rống lên: “Hương Thảo chết rồi, đều tại tôi vô dụng! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình! Tôi là kẻ hèn nhát! Tôi là kẻ có tội! Tôi căn bản không đáng được sống!”
Dưới tiếng gào thét đau thấu tâm can, làn da của anh ấy càng ngày càng trở nên trong suốt hơn. Dưới ánh mặt trời, nó giống như bị tàn thuốc làm bỏng, bỏng hẳn một mảng, sau đó mảng này càng lúc càng lan rộng ra. Cuối cùng, một mảng da người mỏng manh nhanh chóng bị ngọn lửa làm xói mòn!
1 giây sau, người giấy tuấn tú đứng thẳng người dậy, trên mặt nó hoàn toàn không còn vẻ đau khổ nữa.
“Trường học tan học sớm thế à?” Anh ấy mỉm cười với hai học sinh rồi lại tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.
Một lúc lâu sau, hai người sắc mặt trắng bệch nhìn nhau ở dưới ánh nắng mặt trời, vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, không biết nên nói gì.
Vẫn là Diệp Chi Du mở miệng trước: “Chú Hàn... hình như chết rồi...”
Còn không bằng đừng nói. Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu càng trở nên căng thẳng và đau xót hơn...
Đột nhiên, cô “Ai ya” một tiếng rồi khom người xuống, ôm lấy đầu mình:
“Đầu tớ đau quá!”
“Chiêu Chiêu...”
Tiếng hét của Diệp Chi Du đột nhiên biến mất...
Hỗn loạn...
Giống như cô đã rơi vào trong một vùng nước lạnh như băng, sau đó nổi lên, rồi lại rơi mạnh xuống đất. Nước trên trời biến thành mưa, trút xuống tầm tã. Bên ngoài màn mưa có rất nhiều người đang tụ tập xung quanh cô, họ đang bàn luận sôi nổi. Nhưng trong âm thanh toàn tiếng “Xào xạc” nên cô nghe không rõ lắm.
Chỗ này... hình như là ở trên đường. Cô đang ngồi xổm trên mặt đất và ngâm mình trong cơn mưa lạnh thấu xương, cô vừa hoảng sợ lại vừa tuyệt vọng. Trái tim dường như muốn nứt ra, cô còn đang khàn cả giọng mà gào thét cái gì đó.
Lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông trong đám người.
Cô không thấy rõ mặt gã ta, nhưng cô biết vẻ mặt gã ta đang rất vui sướng.
Gã ta lặng lẽ huýt sáo.
Người đàn ông này đặc biệt khiến cô để ý đến. Gã ta giống như một bóng ma đứng giữa đám đông xám trắng, làm cô nhớ đến bóng dáng trong cơn ác mộng phân xác kia.
Tay gã ta đang xoay tròn thứ gì đó.
— Hình như là... móc khóa của Ngô Phương Nhị?!
Xoay trái vài vòng rồi dừng lại; xoay phải vài vòng rồi dừng lại.
Người đàn ông này rõ ràng đang rất vui vẻ, không hề có chút đồng cảm nào với dáng vẻ đau khổ của cô.
Ngay sau đó, mọi thứ lập tức mờ dần đi và tất cả mọi thứ đều tan vào trong bóng tối.
Bạch Chiêu Chiêu ngất đi.
-
Cửa xe bus mở ra, Thạch Dũng đi xuống xe.
Trạm THPT Dân Lập Thánh Tâm— Khi còn sống, ông ấy đã từng đi ngang qua đây và vào thăm không ít lần. Ông ấy cực kỳ ấn tượng với cổng trường hoành tráng, còn thường xuyên đi đến phố ăn vặt ở bên cạnh để mua đồ ăn sáng.
Ông ấy nghĩ rằng mình sẽ không đến mức không cẩn thận mà đi nhầm vào cấm địa.
Người lái xe đưa ông ấy đến đây là một người giấy. Nhìn nó lái xe thuần thục như thế, chắc là một người lái xe đã có kinh nghiệm.
Thạch Dũng vẫy tay với người giấy, sau đó ông ấy ngồi xổm xuống dưới gốc cây thấp ở ven đường.
Bắt đầu chờ đợi.
Đôi mắt sắc bén của ông ấy không hề bỏ sót bất kỳ dấu vết nào của người giấy và các cửa hàng ở xung quanh.
Nhưng ông ấy vốn là một người tham ăn. Sau khi hút xong hai điếu thuốc thì trong miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo, nên ông ấy đã quyết định sẽ đi mua ít trứng luộc trà về ăn.
Tất nhiên ông ấy cũng nhớ rõ cái cấm địa mà Bạch Chiêu Chiêu đã nói với mình. Ông ấy cũng xác định rằng mình đã nhớ rõ tất cả chi tiết xung quanh phố ăn vặt xong thì mới đi vào.
Ông ấy đi thẳng đến cuối đường, sau đó nói chuyện với bà cụ đang sưởi ấm bên bếp lửa: “Ba quả trứng luộc trà, hai cái bánh tráng.”
Bà cụ đang co ro ngẩng đầu lên, giống như một con sâu đang duỗi người, sau đó bà cụ run rẩy đeo găng tay vào và nhặt trứng luộc trà trong nồi ra một cách chậm chạp rồi đưa cho ông ấy.
“Bà ơi, dạo này buôn bán có tốt không?”
Tuy rằng đối phương là người giấy, nhưng Thạch Dũng vẫn bắt chuyện theo thói quen.
“Không tốt. Cậu cảnh sát, sau này đừng tới đây nữa.”
Thạch Dũng vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào thời gian xe bus sẽ đến, 2 giây sau, ông ấy mới tỉnh táo lại: “Hả?”
Bà cụ người giấy nhỏ giọng nói: “Sau này tôi không đến đây nữa. Cậu muốn ăn trứng luộc trà thì tự làm đi.”
Thạch Dũng kinh ngạc cầm lấy túi trứng: “Bà, bà có ý gì...”
Giọng nói người giấy rất yếu ớt và đau lòng: “Cậu cảnh sát, nơi này thật sự rất đáng sợ...”
“Cai gì? Bà đang sợ cái gì...” Khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, trực giác của Thạch Dũng nói rằng bà cụ nhất định biết gì đó: “Có người uy hiếp mọi người ạ?! Bà, bà nói cho cháu biết, đừng sợ! Cháu sẽ bảo vệ bà!”
Bà cụ lắc đầu rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc: “... Tôi không thể nói được. Nói rồi thì những người còn chưa đi sẽ chết mất... Những thứ này tôi cho cậu hết đấy. Tôi sẽ không đến nữa đâu. Bọn họ cũng sẽ rời đi sớm thôi.”
“Bà ơi, rốt cuộc là có chuyện gì? Bà nói cho cháu biết đi!” Thạch Dũng nhất quyết không buông tha mà giữ chặt lấy xe hàng nhỏ của bà cụ: “Bà tin tưởng cháu...”
Bà cụ thấy vậy thì dứt khoát không cần xe hàng nữa: “Tôi tin cậu. Cậu cảnh sát là người tốt... Nhưng mà cậu nhất định phải cẩn thận, phải cực kỳ cẩn thận.”
Sau đó, mặc kệ Thạch Dũng truy hỏi như thế nào thì bà cụ đều ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Bà cụ thu dọn đồ đạc rất nhanh, cho vào trong một cái túi vải rồi nhanh chóng rời đi.
“Bà ơi, bà muốn đi đâu!”
Ông ấy định đuổi theo nhưng lại sợ cấm địa nên không dám cất bước.
Mà lúc này, xe bus cũng đã đến.
Thạch Dũng quay đầu lại, rồi lại nhìn về phía bóng lưng bà cụ biến mất. Cuối cùng ông ấy vẫn cắn răng quay về cổng trường học trước.
Đáng tiếc, người lái xe vẫn là một người giấy.
“Đúng là xui xẻo...” Ông ấy lại bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. Sau đó ông ấy mở túi nilon ra, nhìn thấy bên trong có đến hơn 20 quả trứng luộc trà— Đúng là cho ông ấy tất cả số trứng luộc trà còn lại mà.
Kỳ quái. Bà cụ nhất định là biết được gì đó. Nhưng bà ấy chỉ là người giấy, có gì phải sợ chứ?
Thạch Dũng lại nghĩ đến lúc bà cụ nói chuyện với mình, ánh mắt của bà cụ luôn vô thức nhìn về phía trường học.
Chẳng lẽ trường học có gì đó không thích hợp?
Ông ấy quay đầu lại nhìn cổng trường to lớn trên sườn dốc.
Cổng trường được thiết kế rất hiện đại, trên tường dốc treo một tấm biển bằng đá khắc tên đầy đủ của Thánh Tâm. Nhưng ông ấy không nhớ rõ lắm tình huống ở trong trường nên không dám tùy tiện đi vào.
Sau đó, ánh mắt ông ấy lại chuyển sang các cửa hàng trước cổng trường.
Ông ấy đứng dậy, bắt đầu đi tới đi lui ở phía sau gốc cây, đứng ở cửa mỗi nhà rồi nhìn vào bên trong. Trong tiệm có không ít khách hàng người giấy đến mua đồ. Sau đó ông ấy giả vờ cầm tiền âm phủ đi mua đồ, giống như ngẫu nhiên diễn kịch. Trừ việc là người thì ông ấy không có chỗ nào kỳ lạ cả.
Ngay khi ông ấy sắp đi đến cửa hàng bán băng đĩa thì trái tim của ông ấy lại đột nhiên nhảy lên một cách khác thường.
Phía sau vang lên tiếng còi xe bus.
Ông ấy quay đầu lại nhìn— Thấy phía sau tấm cửa kính xe không phải là khuôn mặt trắng bệch của người giấy.
Ông ấy nhanh chóng quay trở về. Lần này ông ấy rốt cuộc cũng gặp được bán sinh linh mà hai học sinh nói đến rồi!
Sắc mặt người lái xe hồng hào, trong cốc nước ở bên cạnh người lái xe là trà nóng đang bốc ra hơi nóng.
Thạch Dũng bước lên xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người lái xe và thân thiện nói: “Này anh, anh, anh tên là gì...”
Người lái xe chỉ vào bảng tên ở trước ngực mình rồi nói: “Ở đây có viết. Trần Hữu Hào. Bạn bè đều gọi tôi là A Hào.”
Sắc mặt Thạch Dũng bỗng tái nhợt, giống như gặp quỷ vậy.
“Sao thế? Vẻ mặt của anh là có ý gì...” Người lái xe thấy ông ấy kỳ quái nên không khỏi đánh giá ông ấy thêm vài lần.
Những hành khách gần đây đều rất kỳ lạ.
“Không có gì...” Ông ấy vội vàng tìm một chỗ rồi ngồi xuống, thất thần nhìn chằm chằm vào Trần Hữu Hào.