Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu
Chương 2: Cậu chủ Chu
Nhưng rất đáng tiếc, Bạch Chiêu Chiêu lại không phải là sư tử thật. Vẻ ngoài yếu ớt của cô còn chẳng giống rái cá hay chồn hôi, chỉ có thể coi như là một con cừu con mà thôi.
Cừu con không có răng nanh và không có móng vuốt, khi bị đẩy ngã xuống đất thì cũng chỉ có thể tức giận rồi kêu be be.
1 ngày sau khi có điểm, Bạch Chiêu Chiêu vừa vào lớp thì đã có mấy cô gái vây quanh cô:
“Oa, Bạch Chiêu Chiêu, không ngờ điểm của cậu lại cao như thế đấy. Cậu có bí quyết gì không, nói cho chúng tớ nghe với nhé?”
“Đúng đấy, đúng đấy. Đừng tự học một mình, dạy chúng tôi với nha.”
Cô vừa kinh ngạc đối với sự nhiệt tình bất ngờ này, lại vừa ngại ngùng: “Ừ... Nếu các cậu cần, có thể xem vở ghi chép của tớ. Nếu có bài nào không hiểu cũng có thể hỏi tớ...”
“Thật không? Cảm động quá!”
“Không ngờ cậu lại là người tốt như thế!”
Cô không quen với kiểu khen ngợi quá mức như thế này, nên nụ cười có chút hơi xấu hổ.
“À? Nhưng mà sao tớ nghe nói cậu từng bị lưu ban nên điểm mới cao như thế nhỉ.”
Bạch Chiêu Chiêu còn chưa kịp trả lời thì một bạn nữ khác đã vỗ bạn mình một cái: “Hả? Cậu nói linh tinh gì thế? Sao Chiêu Chiêu lại bị lưu ban được?”
“Thật mà, bọn họ nói có căn cứ hẳn hoi đó. Chiêu Chiêu, cậu có bị lưu ban không?”
“Không.” Bạch Chiêu Chiêu vội vàng phủ nhận.
“Thế thì kỳ lạ thật, sao điểm của cậu lại cao như thế được chứ? Đừng lừa bọn tớ đấy...”
Ngay sau đó lại có một nữ sinh khác nói tiếp: “Chiêu Chiêu, giọng cậu cũng rất hay, là cố ý làm giọng dẹo à?”
“Dẹo... gì cơ?” Cô không hiểu.
“Giọng dẹo ý! Cậu tập qua rồi nên mới biết làm giọng dẹo đúng không?”
“...” Cô không lên tiếng.
“Này này, các cậu nghe tớ học theo này. Nghe xem tớ học có tốt không nha.” Một bạn nữ hoạt bát khác bắt đầu học theo, căng da đầu căng da não một cách khoa trương: “Chào mọi người, mình tên là Bạch Chiêu Chiêu, đến từ thành phố Hoành Giang. Hy vọng có thể làm bạn tốt với mọi người!”
Bạch Chiêu Chiêu biết cô ta. Cô ta tên là Tô Vận Khiết, ngồi ở bên phải của cô, cách cô một dãy bàn.
“Ha ha ha ha ha!”
Các bạn nữ vui vẻ, cười nghiêng cười ngả:
“Cái gì thế, cậu đừng như thế. Buồn nôn quá!”
“Tớ nổi hết cả da gà rồi này!”
“Làm gì có ai đàng hoàng lại nói như thế chứ, người đẹp ăn trầu (*) cũng phải cạn lời!”
(*) Người đẹp ăn trầu: Là nghề đặc trưng của Đài Loan, chỉ những cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm và thu hút, bán cau ven đường.
Các bạn học nghiêm túc thảo luận nên nói giọng dẹo như thế nào rồi lại trêu ghẹo nhau, bầu không khí rất nhiệt tình.
Các bạn nữ đầy thân thiện và nhiệt tình, còn tốt bụng hỏi cô: “Haiz, Chiêu Chiêu, bọn tớ đùa giỡn linh tinh như thế này, cậu sẽ không tức giận chứ?”
Tô Vận Khiết mặt dày nói: “Tất nhiên là không rồi. Cậu nghĩ rằng Chiêu Chiêu lòng dạ hẹp hòi như vậy à? Đúng không, Chiêu Chiêu?”
Cô ta nói xong thì cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Bạch Chiêu Chiêu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mắt của Tô Vận Khiết rất giống cá. Đầu mắt rộng, đuôi mắt hẹp, nhãn cầu thì đen kịt và sáng như vảy cá, phản chiếu bóng dáng của Bạch Chiêu Chiêu. Nhìn trông hơi kỳ quái.
Ý cười trong đôi mắt giống cá kia rất sâu.
Bạch Chiêu Chiêu nhìn cô ta chằm chằm, sau đó cô nhẹ giọng nói ra lập trường của mình: “Tớ có để ý. Tớ không thích đùa như thế.”
Tô Vận Khiết nghe xong thì giống như cực kì khiếp sợ, cô ta che ngực và nói: “Ôi ôi, thật hả? Sao tự nhiên cậu lại nghiêm túc như thế? Được rồi, được rồi. Về sau bọn tớ không nói như thế nữa là được chứ gì...”
Đúng thế. Các bạn học của cô rất tốt, chỉ là thích nói đùa và thích trêu chọc cô mà thôi.
Ngoài những vấn đề vụn vặt này, nhìn chung thì cô vẫn rất hòa thuận với các bạn cùng lớp. Giống như lúc còn ở trường cũ, các cô cũng rất thích nói chuyện về quần áo, kiểu tóc và chuyện yêu đương:
“Chiêu Chiêu, áo khoác của cậu là nhãn hiệu gì mà kỳ lạ thế, tớ chưa thấy bao giờ. A, đôi giày da này cũng rất đặc biệt đấy.”
“Chắc là rẻ lắm nhỉ? Mua ở đâu? Chúng tớ cũng muốn mua!”
“Ở quê cậu ấy có chợ đầu mối, cậu không mua được đâu. Đều là phiên bản giới hạn của nông thôn đấy. Ha ha ha!”
“Chiêu Chiêu, nhiều bạn nam thích cậu mà, sao cậu không đồng ý với một người đi?”
“Cậu thì biết cái gì. Sao chúng ta có thể bỏ cả rừng cây chỉ vì một cái cây được chứ?”
-
Trong sự hòa thuận này, người duy nhất khiến Bạch Chiêu Chiêu để ý chỉ có Phương Cẩm Thiến.
Lúc cô đi tìm Phương Cẩm Thiến để bàn bạc về việc đổi chỗ ngồi thì thái độ của đối phương hoàn toàn bất đồng với lúc trước.
Trên khuôn mặt ấy hiện ra vẻ xấu hổ, khinh bỉ, áy náy cùng sự mất tự nhiên...
Bạch Chiêu Chiêu rất thông minh, không cần đối phương mở miệng thì cô đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
Nụ cười mong đợi trên mặt cô đông cứng lại, sau đó cô đứng lên và rời đi.
Hai người cũng không nói một câu nào nữa, hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Nhưng dù sao thì ở trường học cũng không có chuyện gì lớn. Cho nên cô rất ít khi kể với mẹ.
Mẹ đi làm rất vất vả, cho nên không cần để mấy việc vặt này ảnh hưởng đến bà.
Điều cô nên tập trung nhất vẫn là học tập. Mặc dù việc học ở trên đảo tương đối thoải mái, nhưng áp lực của lớp 12 vẫn tồn tại. Cũng may bầu không khí trong lớp không tệ lắm, các bạn học rất biết tìm niềm vui trong nỗi buồn, chỉ cần nói vài câu thôi cũng có thể khiến mọi người bật cười.
Có lúc cô đi vào lớp học sẽ nghe thấy có bạn hô to một tiếng “Con mặt lờ”. Sau đó cả lớp sẽ cười phá lên.
Bạch Chiêu Chiêu không hiểu ngôn ngữ địa phương ở đây lắm, nên cô cũng rất tiếc vì không hiểu được điểm cười của mọi người.
Thật ra, không phải tất cả mọi người đều thích cười như thế. Dưới áp lực của cuộc thi, cũng có người đang đọc sách giống như lão tăng nhập định (*), không nghe cũng không thấy gì hết.
(*) Nhập định: Là trạng thái mà người tu hành thực hiện tinh tấn dụng công, hơi thở người thiền định dừng lại nhưng không phải chết hay mất đi tri giác. Ở trong trạng thái này, người thiền định không còn vọng tưởng, không còn vướng bận hay phân tâm bởi điều gì.
Ví dụ như Cẩm Thiến và bạn bè của cô ấy.
Còn các bạn nam trong lớp thì càng thích tám chuyện để giải tỏa áp lực hơn.
Trong đó, ồn ào nhất là hai bạn nam ngồi hàng sau ở phía bên trái cô. Một người có khuôn mặt chuột và tai dơi tên là Chương Tử Cầu. Một người thì miệng to, mắt lồi tên là Dư Chí Đồng. Hai người là cây hài của lớp, bị mọi người trêu đùa gọi là Con Gián và Cá Tạp.
Lúc Bạch Chiêu Chiêu mới đến, Chương Tử Cầu cũng giống như tất cả mọi người. Cậu ta cực kỳ phấn khích và phát điên phát dại lên, có thể nói là không biết xấu hổ, khiến cô không thể chịu nổi.
Sau khi cô kiên quyết từ chối cậu ta vài lần thì cậu ta rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, sau đó cậu ta lại trở về với vòng tay của cộng sự Cá Tạp.
Hai người ở phía sau trò chuyện sôi nổi:
“Giả tạo thật, không chịu trực tiếp nói phải giảm bao nhiêu tiền. Tôi hiểu mà, chỉ để kích thích khẩu vị của mọi người thôi... Nhưng tôi lại rất ngây thơ nên chỉ chấp nhận điều này thôi.”
“Ha ha ha. Thế thì cậu phải tăng giá lên đi chứ!” Dư Chí Đồng không ngừng cười: “Người ta chính là loại người thích một tay bắt nhiều cá mà. Các bạn học, phải kiên nhẫn với người ta hơn nhé!”
Bạch Chiêu Chiêu như con rối ngồi im tại chỗ, không nhúc nhích.
Chương Tử Cầu cảm thấy vô cùng oan uổng, to tiếng kêu oan với người bên cạnh: “Không ít đâu. Lần trước tôi đã ra giá đến 800 tệ rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ hả? Cậu chủ Chu, cậu nói đi, có phải tôi coi tiền như rác rồi không?”
Khi nói đến đây, cậu ta cố ý nhìn về phía Chu Lạc Nhiên đang ngồi ở hàng cuối.
Chu Lạc Nhiên là vị vua vô hình của lớp.
Tay chân thon dài, khuôn mặt tuấn tú đang trong tư thế duỗi thẳng, mang theo một loại tùy ý và không thèm để ý đến bất cứ thứ gì. Tính tình tự phụ lại hơi lười biếng này của cậu ta là do bố mẹ cậu ta có tiền, kể từ khi cậu ta còn bé thì đã luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta, còn chăm sóc cậu ta rất chu đáo.
Bạn học thì hay nịnh nọt, đều thích gọi cậu ta là cậu chủ Chu.
Nhưng Bạch Chiêu Chiêu không thích cách xưng hô này và cô cũng không gọi cậu ta như thế. Cô tự cảm thấy chính mình không có hứng thú làm nô tì.
Bây giờ bị nhắc đến, Chu Lạc Nhiên đương nhiên hiểu được ý của Con Gián, đây là muốn cậu ta tỏ thái độ.
Đôi môi lạnh lẽo của cậu ta nhếch lên một nụ cười, sâu trong đôi mắt nhỏ và dài của cậu ta là sự lạnh lùng.
Cậu ta đã từng thích Bạch Chiêu Chiêu.
Bây giờ vẫn thích như cũ.
Ngày đầu tiên Bạch Chiêu Chiêu đến trường, cậu ta còn tưởng rằng mình đã thấy được tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Sau đó, thời gian cũng chứng minh rằng Bạch Chiêu Chiêu đúng là một pho tượng tiên nữ không thể lấy lòng. Cho dù có hiến tế bao nhiêu vật phẩm, có ca hát và nhảy múa như thế nào, cô cũng chỉ nhìn rồi mỉm cười. Một nụ cười không có bất kỳ tình cảm nào trong đó.
Vì để được lọt vào mắt xanh của cô, Chu Lạc Nhiên hiếm khi động não. Cậu ta yên tĩnh vài tuần và chờ những chàng trai xung quanh cô bị từ chối hết rồi thì cậu ta mới chậm rãi “Ra sân”.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta tỏ tình, nhưng cậu ta không hồi hộp lắm, bởi vì cũng có rất nhiều cô gái thích cậu ta. Sự tự tin tích lũy trong lòng khiến cậu ta tin chắc rằng mình sẽ là người được tiên nữ lựa chọn.
Kết quả là cậu ta cũng có kết cục giống như tất cả những chàng trai khác. Thậm chí ngay cả lý do mà cô từ chối cậu ta cũng không thay đổi.
Phải học tập, không được để phân tâm...
Chu Lạc Nhiên, cậu ta thế mà lại bị loại lý do qua loa này từ chối sao.
Sắc mặt cậu ta tái mét và không thể tin được, đầu óc ong ong.
Cảm giác này giống như khi cẩn thận nhặt một viên chocolate tinh xảo lên và sau khi cho vào miệng rồi thì mới phát hiện ra đó là cục c*c được chạm khắc!
Lúc ấy, Bạch Chiêu Chiêu nhạy cảm nhận ra được nỗi đau khổ của cậu ta, nên sau đó cô vội vàng nói nhiều lời an ủi, nhưng cậu ta không nghe lọt tai chút nào hết.
Cậu ta rơi vào trạng thái hoang mang và tức giận sau khi bị từ chối.
Giống như Bạch Chiêu Chiêu không chỉ đơn giản từ chối lời tỏ tình của cậu ta, mà cô còn giẫm đạp lên cả nhân cách của cậu ta!
Đây không phải là cảm giác của một mình cậu ta. Cũng may là cậu ta thông minh, không gióng trống khua chiêng mà lựa chọn lúc không có ai để tỏ tình. Nếu không thì chắc chắn còn mất mặt hơn nữa!
Nếu không ai biết thì sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Sau đó, khi các bạn nam khác nịnh nọt hỏi cậu ta nghĩ sao về Bạch Chiêu Chiêu, cậu ta cũng cố ý thờ ơ nói: “Cậu ta rất xinh đẹp à? Các cậu đúng là chưa từng trải sự đời. Rõ ràng là cậu ta rất rẻ mà, đúng không?”
Câu đánh giá này ngay lập tức được lưu truyền rộng rãi, từ đó cũng được các bạn nam khác đặt làm tiêu chuẩn.
Lúc này, khi ánh mắt Chương Tử Cầu nhìn đến, cậu ta lạnh lùng mở miệng: “Gián, đừng có nâng giá gà lên nữa.”
Chỉ mấy chữ ít ỏi như vậy, nhưng cũng làm người ta phải bật cười.
Con Gián hăng hái và nhảy lên mặt bàn, nói đến mức nước miếng văng tứ tung, cũng rất hưởng thụ cảm giác được làm trung tâm này.
“Này, con trai các cậu độc ác quá đấy!”
Nguyễn Mộng Thần, là trưởng ban kỷ luật, ngồi ở hàng thứ tư, cô ấy quay đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp đầy bất đắc dĩ: “Trong lớp còn các bạn học nữ khác đấy. Chú ý đừng làm ảnh hưởng có được không?”
Chu Lạc Nhiên bây giờ mới cười rồi nói “Sorry”, sau đó cậu ta ra hiệu bảo Con Gián đi xuống.
Cậu ta giả vờ như mình đang nể mặt bạn nữ xinh đẹp nhất lớp. Thế nhưng không biết vì sao trong lòng cậu ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Mộng Thần đi đến bên cạnh Bạch Chiêu Chiêu rồi dịu dàng nhỏ nhẹ cười và nói: “Chiêu Chiêu, đừng nghe bọn họ nói linh tinh. Con trai đều rất ngu ngốc. Tớ mới mua tạp chí mới, cậu có muốn đọc không?”
Bạch Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn cô ấy, cô vừa hoảng sợ lại vừa cảm động.
Sau hôm đó, Nguyễn Mộng Thần trở thành bạn mới của cô, cô ấy làm gì cũng gọi cô theo, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi vệ sinh và cùng nhau trốn ra ngoài mua đồ.
Thật ra, sở thích của Nguyễn Mộng Thần không giống cô. Bạch Chiêu Chiêu thích đọc sách và nghe bài giảng. Trong khi Nguyễn Mộng Thần lại thích thảo luận về mỹ phẩm và các kiểu tóc nổi tiếng.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cô vẫn rất quý trọng người bạn này và thân thiết với cô ấy một cách chân thành.