Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 16: Ngày thứ năm



Ý nghĩ này vừa xuất hiện, da đầu cô bỗng nhiên phát run lên, cả người lạnh toát. Cô nhanh chóng chạy về phòng của mình và khóa cửa lại, sau đó ôm chăn khóc nức nở. Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm nên lại nắm chặt con dao làm bếp ở dưới gối trong tay.
Sợ quá, sợ quá...
Lúc này, cô nhận được tin nhắn của mẹ:
[Hôm nay mẹ phải tăng ca, tạm thời sẽ ở công ty. Con nhớ ngủ sớm nhé.]
Tay cô run rẩy, vất vả dùng lực gõ chữ “Vâng” trên điện thoại.
Gõ xong, cô khóc lóc cầu xin về phía không khí:
“Đừng ám tôi nữa, xin cô đấy...” Cô ôm đầu, giọng nói run rẩy vang lên trong căn phòng: “Tôi chưa từng làm tổn thương cô, cũng chưa từng làm chuyện xấu. Tại sao ngay cả quỷ cũng muốn bắt nạt người tốt chứ...”
-
Lúc Bạch Chiêu Chiêu tỉnh lại thì mới phát hiện cô vẫn đang nắm chặt con dao trong tay và ngồi ngủ như thế cả đêm.
“A... Đau quá... Tê quá...” Hông, eo và cả bả vai cô đều đau. Sau khi giơ tay tắt chuông báo thức xong thì cô có chút mơ hồ.
Cô không nhớ mình ngủ từ lúc nào nữa.
Rõ ràng sợ hãi như thế mà cô vẫn có thể ngủ được...
Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, ánh nắng xám xịt, trong phòng cũng rất tối.
Cô đang ngơ ngẩn xoa xoa những chỗ đau nhức thì chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Lần này, cô tức giận cầm con dao lên rồi mở cửa ra, rón rén đi ra ngoài.
Căn phòng trống rỗng không có ai, giày ở ngoài cửa vẫn y hệt như lúc cô trở về.
Cô khom lưng đi kiểm tra xung quanh một vòng, nhưng không có gì khác thường cả.
Trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Chẳng lẽ cô thật sự nghe nhầm?
Bạch Chiêu Chiêu chậm rãi buông con dao xuống, vẻ mặt nghi hoặc.
Đúng lúc này— “Hu hu hu hu...”
Cô có cảm giác não mình như hóa đá trong giây lát. Con quỷ này lợi hại như vậy à? Ban ngày ban mặt mà cũng dám xuất hiện?
Nhưng rất nhanh, cô ý thức được tiếng khóc này truyền đến từ hành lang.
Cô mở cửa ra, nghe thấy tiếng khóc thê lương vang vọng khắp hành lang. Lập tức, có tiếng mở cửa vang lên, cùng với tiếng hét chói tai của người phụ nữ ở tầng dưới cũng trở nên vô cùng rõ ràng: “Cút đi! Anh còn biết đường trở về hả?! Anh còn mặt mũi vác mặt về nhà hả? Cái đồ vô dụng! Khốn nạn!”
Tiếng trẻ con khóc vang vọng khắp hành lang, từng tiếng dài tiếng ngắn.
Bạch Chiêu Chiêu đi ra ngoài, sau đó cô bám vào lan can rồi thò đầu xuống nhìn. Quả nhiên, người chồng ở tầng 3 lại bị đuổi ra khỏi nhà. Người đàn ông gầy gò đang ôm quần áo và cặp công văn của mình, cúi đầu xuống và không nói lời nào hết, mà chỉ lùi ra ngoài cửa.
Lúc này, cửa nhà đối diện anh ấy cũng mở ra. Cảnh sát Thạch đi dép lê bước ra ngoài.
Nhìn người đàn ông chật vật trước mặt, ông ấy cảm thấy sự bất an vì hôm qua mình bị theo dõi đã tan biến.
Chắc là người phụ nữ trong căn nhà này đã nhìn ông ấy qua mắt mèo vào tối hôm qua.
Ông ấy không nhịn được mà mở miệng khuyên nhủ người phụ nữ trẻ tuổi ở trong nhà: “Cô này, có chuyện gì thế? Buổi sáng tốt đẹp, chuyện gì cũng dễ nói. Đứa bé vẫn còn đang khóc kìa...”
Bạch Chiêu Chiêu không muốn hóng chuyện nên cô quay về nhà.
Lúc cô rửa mặt, thay quần áo xong rồi đi xuống thì thấy cảnh sát Thạch vẫn đang khuyên người đàn ông kia: “... Có phải bị trầm cảm sau sinh không? Cậu phải giúp cô ấy chăm sóc đứa bé. Làm phụ nữ không hề dễ dàng đâu, chắc là do cô ấy bị áp lực quá lớn thôi.”
Bạch Chiêu Chiêu nhẹ giọng chào hỏi: “Chú Thạch.”
Thạch Dũng mỉm cười gật đầu với cô, nhưng vẫn không ngừng nói: “Đàn ông phải gánh vác nhiều việc hơn. Nếu không thì người ta cưới cậu để làm gì...”
Bạch Chiêu Chiêu bởi vì tò mò nên cô cũng nhìn kỹ người đàn ông kia hơn.
Người đàn ông này rất đẹp trai.
Khác với vẻ đẹp trai cứng rắn và thoải mái của Diệp Chi Du, anh ấy đẹp trai theo kiểu yếu đuối, xinh đẹp, cao và gầy, mặt trắng, môi đỏ, giống như mấy thư sinh trói gà không chặt trong phim truyền hình. Trên mặt anh ấy còn có vẻ tủi thân và nhu nhược. Bình thường, người khác sẽ không thích cách dạy dỗ bừa bãi của cảnh sát Thạch như thế này, nhưng người đàn ông này lại chỉ biết rụt rè đứng nghe, nhìn rất đáng thương.
Cô lắc đầu, sau đó đi xuống tầng 2, đúng lúc nghe thấy tiếng cửa nhà Diệp Chi Du vang lên.
Trong lòng nghẹn lại. Cô bước nhanh hơn, từ con lười biến thành con nai nhỏ, nhanh nhẹn nhảy xuống tầng.
Khi cô ghét một người thì cô sẽ tận lực tránh mặt đối phương, không để cho mình có cơ hội cảm thấy không vui vẻ. Đây là một phương pháp mới mà Bạch Chiêu Chiêu đã nghĩ ra sau khi phương pháp chiến thắng tinh thần của cô thất bại.
Cô chạy chậm đến bến xe bus, mặt đỏ bừng bừng, tim đập thình thịch. Không biết là bởi vì chạy hay bởi vì sợ hãi.
Cô hít thở đều và nhìn biển trạm dừng một cách chăm chú, sau đó cô đếm chỗ bị tróc sơn ở trên đó.
Không bao lâu sau, bên cạnh cô xuất hiện một bóng người cao lớn, mùi nước hoa quen thuộc cũng bị gió thổi tới chỗ cô đang đứng.
Trong đầu cô lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng cô vẫn giả vờ như không nhìn thấy.
“Chiêu Chiêu...” Diệp Chi Du mở miệng. Cậu cũng chạy đến đây, nên bây giờ cậu đang thở hổn hển, dáng vẻ nghiêng người nói chuyện với cô có hơi khổ sở: “Tớ, tớ có chuyện muốn nói với cậu...”
Khuôn mặt tròn trịa phủ đầy sương lạnh trở nên trắng bệch. Đôi mắt tròn xoe cứ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào biển trạm dừng, cô giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Loại chuyện chiến tranh lạnh và không thèm để ý này, tuy rằng trẻ con nhưng rất có tác dụng.
Diệp Chi Du dừng một lúc rồi lại nói: “Cậu, cậu có nghe thấy tớ nói gì không? Hôm qua... Xin lỗi...”

Bạch Chiêu Chiêu nhíu mày, trên mặt cô tràn ngập vẻ chán ghét.
Xe bus đến rồi.
Cô xem cậu như là không khí, cứ thế trực tiếp lên xe bus.
Ha... Còn không biết ngượng mà gọi cô là Chiêu Chiêu cơ đấy?
Cô thân thiết với cậu đến thế à?
Hơn nữa, cậu lại đến để làm gì? Nhìn cô giống loại con gái bị bắt nạt xong thì chỉ cần dỗ dành một tí là sẽ quay đầu lại à?
“Chiêu Chiêu!” Diệp Chi Du lên xe theo cô: “Tan học tớ chờ cậu. Chuyện hôm qua thật sự xin lỗi... Bây giờ tớ cũng không biết phải giải thích với cậu như thế nào. Có lẽ nếu tớ nói ra thì cậu cũng sẽ không tin đâu.”
Hành khách khác ùa lên xe, nhưng cậu vẫn đứng vững trước mặt cô: “Tan học tớ đợi cậu được không? Chúng ta đi cùng nhau nhé? Tớ dẫn cậu đi xem một thứ!”
Bạch Chiêu Chiêu hơi tức giận. Trong lòng cô có một ngọn lửa không tên đang bắt đầu bùng lên!
Rốt cuộc là có chuyện gì mà không thể nói thẳng ra?
Tính cách cô là kiểu hay nghĩ cho người khác, nhưng cô cũng ghét người không biết nghĩ cho người khác.
Cô có thể bởi vì đối phương đã cho cô một ít ấm áp, nên cô sẽ cố gắng giữ gìn mối quan hệ đó. Cô cũng có thể bởi vì cái nhìn không quan tâm của đối phương mà dứt khoát cắt đứt mối quan hệ đó.
Cô cũng có thể ích kỷ— Ích kỷ một chút.
Cô quay đầu nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến Diệp Chi Du.
Diệp Chi Du ngơ ngác đứng trước mặt cô.
Lúc xuống xe, cậu vẫn như âm hồn bất tán: “Chiêu Chiêu, quyết định như vậy nhé. Tan học tớ tới tìm cậu được không?”
Cút đi. Cô không thèm quan tâm đâu.
Đến tượng đất còn có ba phần tính đất, nên khi con cừu nóng nảy thì cũng sẽ cắn người. Máu nóng của cừu con Bạch Chiêu Chiêu lúc này tăng vọt. Diệp Chi Du càng đuổi theo dỗ dành thì cô càng khó chịu.
“Này? Cậu làm gì thế!” Lại có một giọng nói khác đột ngột vang lên. Bạch Chiêu Chiêu vừa quay đầu lại thì đã thấy Chu Lạc Nhiên đang kẹp cổ tay của Diệp Chi Du.
Hay lắm. Đây là minh chứng cho câu “Bất hạnh không bao giờ đến một mình”.
Trước khi ra khỏi cửa, cô nên xem ngày mới đúng.
Lực trên tay Chu Lạc Nhiên rất mạnh. Cậu ta cười khinh bỉ, tiến lên phía trước: “Sao lại quấy rầy bạn học lớp tôi thế?”
“Cậu...”
“Tôi làm sao? Không nhìn thấy cô ấy chán ghét cậu à?” Đôi mắt hồ ly nhỏ dài chứa ý cười lạnh. Chu Lạc Nhiên vừa mừng vừa phấn khích, cậu ta rất vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Người ta không để ý đến cậu, cậu còn dây dưa không dứt làm gì? Có lòng tự trọng không thế?”
Diệp Chi Du chưa từng sợ Chu Lạc Nhiên, cậu lập tức nâng cằm lên rồi giống như khiêu khích mà tiến lên một bước, sau đó lại biến thành vẻ mặt không kiên nhẫn, hung dữ nói: “Làm sao? Liên quan mẹ gì đến cậu?”
Hai người cao gần bằng nhau, vóc dáng cũng tương tự nhau, tức giận lên thì giống như gà chọi. Ai cũng không sợ ai.


“Việc của cô ấy chính là việc của tôi. Tôi thích cô ấy.”
“...?” Sắc mặt Diệp Chi Du phức tạp nhìn cậu ta, vừa châm chọc vừa kinh ngạc, cậu cười rồi nói: “Vậy thì da mặt cậu dày thật đấy. Trên đời này chỉ có cậu là người không có tư cách thích cô ấy nhất!”
Vẻ mặt Chu Lạc Nhiên trở nên cứng đờ, sau đó cậu ta lập tức đáp lại: “Vậy cậu thì sao? Không giống tôi hả? Hôm qua tôi nhìn thấy cậu đẩy cô ấy rồi. Đồ hèn nhát như cậu thì có tư cách à?”
Chuyện ngày hôm qua phát sinh quá đột ngột. Vốn dĩ cậu ta vẫn luôn trốn ở bên cạnh, lúc nhìn thấy thì cũng muốn đi đến đỡ Bạch Chiêu Chiêu. Ai mà ngờ được ở gần đó lại có cảnh sát đến trước.
Chu Lạc Nhiên khó chịu cả đêm. Nếu cậu ta đứng gần hơn...
Diệp Chi Du hung dữ nói: “Cậu thì biết cái mẹ gì. Tôi sẽ tự giải thích với cô ấy. Chiêu Chiêu...”
Cậu vừa quay đầu lại thì phát hiện cô gái đã sớm đi rồi. Cô không có hứng thú ở chỗ này nhìn bọn họ so xem ai nát hơn ai.
Lúc này, Diệp Chi Du vô cùng buồn bực. Cậu hung hăng vung tay và thoát khỏi Chu Lạc Nhiên.
“Tôi cảnh cáo cậu. Đừng có quấn lấy cô ấy nữa!” Chu Lạc Nhiên hét to lên.
Diệp Chi Du không quay đầu lại mà chỉ giơ ngón giữa lên với cậu ta.
-
Lải nhải khuyên nhủ xong người đàn ông ở đối diện, Thạch Dũng cũng không biết đối phương tiếp thu được bao nhiêu.
“Cảnh sát Thạch, tôi... tôi phải đi làm trước đã.” Người đàn ông đứng thẳng người lên, không còn uể oải nữa.
“Đều là hàng xóm láng giềng, nên xưng hô như thế nào đây?” Thạch Dũng hỏi một cách quen thuộc.
“Tôi tên là Hàn Nho, Nho trong nho nhã...” Lúc nói chuyện, anh ấy cũng không dám nhìn thẳng vào người khác. Dáng vẻ nhu nhược dễ bị bắt nạt.
Thạch Dũng vỗ vai anh ấy, sau đó dùng lý luận tri thức phong phú của chính mình làm tổng kết: “Được, cậu Hàn. Sau này cậu đừng im lặng nữa. Phụ nữ ấy à, chính là muốn cậu quan tâm cô ấy, dỗ dành cô ấy nhiều hơn là được!”
Hàn Nho ủ rũ đi xuống tầng, anh ấy từ chối cho ý kiến.
Thạch Dũng đang định đi về phòng thì lại thấy bà Vương ở tầng 4 đang chậm rãi đi xuống.
“Bà ạ. Sáng sớm thế này bà đi đâu thế ạ?” Thạch Dũng tràn đầy năng lượng chào hỏi bà cụ.
Ông ấy biết bà cụ. Bà tên là Vương Kim Hoa. Lần trước, lúc bà đi siêu thị mua và một đống thức ăn về nhà, chính ông ấy đã giúp bà xách lên tầng.
Vương Kim Hoa nhìn ông ấy một cái, mang theo khẩu âm rất nặng mà nói: “Đi xem phim. Sáng nay chiếu phim “Người nhện” miễn phí.”
Thạch Dũng nghe xong thì cảm thấy buồn cười. Bà cụ lớn tuổi như thế rồi mà vẫn còn thích xem “Người nhện”.
“Vậy bà đi cẩn thận ạ.” Thạch Dũng định trở về phòng, nhưng ông ấy lại quay đầu lại rồi hỏi bà cụ: “Sao ông không đi cùng bà ạ?”
Trong hành lang mờ mịt, bà cụ chợt dừng lại. Bà xoay người lại, đôi mắt mơ màng sửng sốt nhìn Thạch Dũng: “Cậu nói cái gì?”
“Chồng của bà ấy ạ. Hôm qua cháu có gặp ông ấy.”
Vương Kim Hoa khàn khàn nói: “Nói bậy bạ. Chồng tôi mất được 10 năm rồi.”
-
Ngồi trong đồn công an, Thạch Dũng cảm thấy ớn lạnh từng cơn.
Lời nói của Vương Kim Hoa khiến cho ông ấy càng suy nghĩ thì càng cảm thấy khó chịu.
Đã mất được 10 năm rồi? Vậy hôm qua, người ông ấy gặp là ai? Quỷ hả?
Lại nói, tư thế bước đi của ông lão kia quả thật rất kỳ quái...
Nếu ông ấy nhớ không nhầm thì trên đảo có một tục lệ khi làm tang lễ. Đó là lúc hạ táng sẽ dùng dây thừng trói đùi thi thể lại, bởi vì họ sợ thi thể sẽ chạy lung tung sau khi vùng dậy...
Ngay lúc ông ấy đang sợ hãi và đổ mồ hôi lạnh thì đồng nghiệp lại gọi: “Anh Dũng, anh giúp em bên kia một chút... Em, em phải đi WC...”
Đúng thế. Công việc sẽ không cho ông ấy thời gian suy nghĩ kỹ càng hơn, bởi vì đồn công an thật sự rất bận rộn.
Ở một chỗ nhỏ bé như nơi này, mỗi ngày đều có vô số chuyện xảy ra.
— Một đôi tình nhân đến báo án. Cô gái nói người môi giới đột nhiên dùng chìa khóa dự phòng và đột nhập vào phòng trọ của họ.
— Một bà cụ tóc bạc phơ đến báo án, nói túi của mình bị người khác trộm rồi.
— Cảnh sát mặc thường phục nhận được báo cáo, đã bắt được **. Hai người đều chắc chắn nói rằng họ đang yêu nhau...

Không quá lời khi nói rằng trung bình cứ 5 phút thì lại có một vụ.
Thạch Dũng không phải loại người lõi đời, sống không có lý tưởng. Mỗi một vụ, ông ấy đều xem xét cẩn thận và cố gắng hết sức để giúp đỡ những người đến báo án.
Cho nên, điều quỷ dị kia không thể không bị ông ấy tạm thời quên đi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thạch Dũng: Không đúng. Dương khí này không dễ dùng tí nào?!
Từ Sĩ Hưng: ...
-
Bạch Chiêu Chiêu: Bớt gọi tôi là Chiêu Chiêu đi. Chúng ta thân lắm hả?
Diệp Chi Du: Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu...

Chương trước Chương tiếp
Loading...