Long Vương Xuất Thế
Chương 147: C147: Tôi bảo đảm với cô chắc chắn sẽ không có việc gì
Sắc mặt Tề Thiên đột nhiên thay đổi, sải bước chạy. về phía phòng cấp cứu, vừa chạy vừa hỏi: "Chuyện gì xảy. ra vậy?"
Kiều Lăng vội vàng đi theo Tê Thiên nói: “Bị tai nạn xe cộ ở kho y tế ngoại ô thành phố, có một bác sĩ trực ca của bệnh viện tình cờ có mặt ở đó, và đưa ông ấy đến đây, nhưng tình hình rất nguy hiểm."
Tề Thiên không hỏi thêm nữa, vội vàng chạy đến phòng cấp cứu.
Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, đèn đỏ bật sáng, hai bác sĩ phụ mổ vội vàng chạy ra ngoài, hét lên: "Mau lên! Túi máu!"
Viện trưởng Hoàng mặc áo phẫu thuật bước ra khỏi cửa, ông ấy vội vàng sang một bên gọi điện thoại, lo lắng nói điều gì đó, sau đó ném điện thoại sang một bên, rồi lại nhanh chóng chạy vào phòng mổ.
Tề Thiên vội vàng tiến lên hỏi: "Viện trưởng Hoàng, hiện tại tình hình thế nào?"
“Xương ngực bị gấy, lồng ngực bị dịch chuyển rất nặng, chỗ xương gấy đâm vào phổi, một mảnh xương gãy nằm sát tim, chỗ này chảy máu rất nhiều, không thể cầm máu, chúng tôi không nhìn rõ được tình trạng của vết thương, tôi vừa gọi điện thoại mời chuyên gia từ An thị tới chữa trị, nhưng cho dù là lập tức xuất phát, cũng phải hơn hai giờ mới có thể đến được, hiện tại không biết bệnh nhân có thể kiên trì lâu như vậy hay không!"
Viện trưởng Hoàng nói thật nhanh rồi lao vào phòng cấp cứu để tiến hành cứu chữa.
Tề Thiên cau mày thật chặt: "Kiều Lăng, cô phải để mắt tới tên bác sĩ trẻ đó, ngoài ra, cũng cần giữ người Ì_ gây tai nạn lại, chuyện này có vấn đề! Đốt sống ngực và xương sườn của cơ thể con người được nối với nhau, tạo. thành hình dạng một cái lồng, có tổng thể khá ổn định, nếu không phải bị va chạm với lực rất mạnh, thì xương sườn căn bản không thể bị dịch chuyển nghiêm trọng như vậy được! Liễu Kiến Quân chắc chắn đã gặp phải chuyện gì đó!”
Tề Thiên nói xong, nhưng thấy Kiều Lăng vẫn không để ý tới mình, lại kêu lên: "Kiều Lăng!"
Kiều Lăng im lặng.
Tê Thiên quay đầu lại, thấy Kiều Lăng đang ngơ ngác nhìn về phía sau anh.
Trong lòng Tề Thiên có dự cảm không tốt, anh quay đầu lại liền nhìn thấy Liễu Y ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, lặng lẽ nhìn anh.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Nước mắt của Liễu Y rưng rưng trong khóe mắt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Y, Tê Thiên cũng sửng sốt.
Đối với Liễu Y, cô ấy đã phải ngồi trên xe lăn ba năm, đột nhiên có cơ hội đứng dậy lần nữa, nhưng vào ngày này, lại xảy ra chuyện như vậy!
Liễu Y xuất thân từ một gia đình đơn thân, Liễu Kiến Quân đã chăm sóc cô ấy mỗi ngày trong ba năm qua, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau.
Liễu Y mở miệng muốn nói chuyện, nhưng vì quá đau lòng nên không thể phát ra âm thanh, nước mắt điên cưồng chảy ra từ khóe mắt, gò má lập tức ướt đẫm nước. mắt.
Kiều Lăng nhìn bộ dáng của Liễu Y, đột nhiên quay đầu đi, cô ấy không dám nhìn nữa, đây là một cô gái có số phận nhiều chông gai, khó khăn lắm cô ấy mới nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
Ngay cả Kiều Lăng, một người chứng kiến cũng không cầm được nước mắt.
Tê Thiên chậm rãi đi tới, đi đến bên cạnh Liễu Y, vòng tay ôm đầu Liễu Y, áp vào người anh.
"Aaai" Liễu Y tựa hồ đã tìm được chỗ trút bỏ tâm tình, trong miệng phát ra những tiếng khóc đau khổ, vang vọng giữa sảnh lớn. “Không sao đâu, không sao đâu.” Tê Thiên liên tục đưa tay vuốt tóc Liễu Y: “Chắc chắn sẽ không có việc gì, tôi bảo đảm với cô, thật đó."
Tề Thiên không ngừng an ủi.
Liễu Y khóc không ngừng, thậm chí còn biến thành tiếng tru, cho dù ai gặp phải chuyện như vậy đều sẽ suy sụp trong lòng.
Tê Thiên nhép miệng với Kiều Lăng.
Kiều Lăng hiểu được Tề Thiên muốn một cây kim.
Lau nước mắt xong, Kiều Lăng nhanh chóng chạy đến căn phòng gần đó, nhanh chóng lấy cây kim châm ra đưa cho Tề Thiên.
Tẽ Thiên cầm kim ghim vào các huyệt đạo trên cơ thể Liễu Y mà không hề có chút do dự.