Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao
Chương 62: Bị vả mặt
“Có thật không?”
Ngao Chấn kϊƈɦ động, cậu ta tự thấy mình thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần có thể trở thành đồ đệ của La Thuần, vượt xa Lý Thanh Lôi hoàn toàn không thành vấn đề.
“Dĩ nhiên cũng có yêu cầu.”
La Thuần lạnh mặt, quan sát cậu ta nói: “Thành đệ tử của tôi, không được tự truyền công pháp ra ngoài, không được làm xằng làm bậy, xúc phạm bất cứ ai, nếu không chính tôi sẽ lấy mạng cậu, cậu hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Những điều kiện này đã rất rộng rãi rồi. Anh không yêu cầu đồ đệ cống hiến cái gì, chỉ hi vọng bọn họ không dùng bản lĩnh anh truyền thụ để giết hại người vô tội.
Ngao Chấn chần chừ đáp: “Thế… Tôi báo thù cho mẹ và bà ngoại tôi, có coi là làm xằng làm bậy không?”
La Thuần khẽ cười nói: “Người ta không đụng mình thì mình không đụng người ta. Người khác ức hϊế͙p͙ mình, chẳng lẽ còn chờ chịu tội à?”
“Tôi bằng lòng.” Ngao Chấn mừng rỡ khom lưng cúi đầu.
Lý Thanh Lôi vỗ đầu của cậu ta: “Anh bạn, chúng tôi bái sư đều dập đầu, cậu chưa đủ thành tâm đâu.”
Ngao Chấn ngẩn ngơ, ngoại trừ viếng mồ mả tổ tông, cậu ta chưa từng quỳ gối với ai. Nhưng khi nghĩ tới bản lĩnh của Lý Thanh Lôi và Đường Hiệp, cậu ta lập tức quỳ xuống, ba lạy chín dập, cũng dâng lên một chén trà.
La Thuần không có quá nhiều yêu cầu về vấn đề này, tiện tay nhận trà, uống một hớp rồi nói: “Làm đồ đệ của tôi không có nhiều quy tắc, cậu chỉ cần nhớ không được làm hại người khác. Còn về chuyện người khác gặp khó khăn, cậu muốn giúp đỡ hay không thì phải tự hỏi lương tâm của cậu rồi.”
“Vâng!” Ngao Chấn chân thành đồng ý.
Lý Thanh Lôi vỗ vai của cậu ta cười nói: “Sau này phải nghe lời của các sư huynh nhé! Ở hội võ thuật Tinh Hà bọn tôi, nắm đấm của ai cứng thì người đó có quyền lên tiếng.”
“Điều đó là đương nhiên rồi.” Ngao Chấn cười cười, thầm nghĩ tương lai tôi phải khiến mấy người đều nghe tôi hết mới được.
Mọi người tiếp tục ăn uống chơi đùa, đến khuya trở lại biệt thự nhà họ Ngải, La Thuần dạy cho Ngao Chấn một bộ “Thiên Đạo Công”.
Đây là công pháp trấn phái của “thư viện Đại Diễn”, thuộc một trong bảy đại tiên môn. Phần mở đầu của nó biến đổi phức tạp, ngay cả bản thân La Thuần cũng không hiểu quá rõ. Thấy được Ngao Chấn có tố chất vượt trội, tài trí tuyệt đỉnh, anh mới truyền thụ bộ công pháp này cho cậu ta tự nghiên cứu.
Vừa hay Ngao Chấn có vẻ như luôn tò mò với mọi thứ trêи đời này. Lúc trước, để trả thù nhà họ Ngải, cậu ta chịu bỏ ra ba ngày để học cách chế tạo bom đất, hơn nữa còn thành công. Bây giờ gặp phải bộ công pháp phức tạp này, cậu ta liền mất ăn mất ngủ nghiên cứu.
La Thuần cùng Diệp Băng Dung đi về phòng. Lâu lắm hai người không gặp nhau, nhớ nhung vô ngần, cùng nằm trong chăn hâm nóng tình cảm.
Buổi sáng La Thuần lên sân thượng vận động, thì thấy Ngao Chấn khoanh chân ngồi đó. Quanh người cậu ta như có một sợi không khí đang di chuyển, anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Theo như Thiên Đạo Công ghi lại, muốn luyện bộ công pháp này thì đầu tiên phải cảm nhận được năm loại nguyên tố trong trời đất, là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, luyện hóa chúng thành năm sợi không khí, kết hợp với vị trí bát quái, dẫn dắt lực lượng của đất trời hấp thu linh khí, trợ giúp bản thân tu hành.
Chỉ sau một đêm, Ngao Chấn đã luyện được một sợi không khí, đã là rất giỏi. Người thường phải dùng ít nhất vài tháng, người có tố chất kém cỏi thậm chí còn phải dùng đến mấy năm.
Nghe thấy tiếng vang ở phía sau, Ngao Chấn quay đầu lại, nhìn thấy là La Thuần, lập tức hưng phấn nói: “Tôi biết rồi, bộ Thiên Đạo Công này đúng là vô cùng uyên thâm, tôi mất cả đêm để nghiên cứu nguyên lý lưỡng nghi tứ tượng ngũ hành bát quái, sau đó luyện thử, thì quả nhiên như tôi nghĩ. Năm luồng khí ngũ hành chỉ là vật môi giới, mục đích là dùng bát quái để thu hút biến đổi linh khí trong đất trời. Thật ra đây chính là trận pháp, chắc chắc thư viện Đại Diễn rất thông thạo về bày trận…”
Nghe cậu ta nói một cách say sưa, trong lòng La Thuần càng ngày càng hãi hùng, bởi vì cậu ta nói hoàn toàn đúng. Thư viện Đại Diễn không chỉ thông thạo trận pháp, mà còn thông thạo rất nhiều lĩnh vực khác như thuật số, cơ quan, kiến trúc… Tự sáng tạo ra “Đại Diễn Trận Sát Thuật” nổi tiếng khắp Thiên Kình Cổ Tinh. Tên nhóc này thật sự là kỳ tài chưa xuất thế.
Hai người nói chuyện với nhau hồi lâu, thì Ngải Vũ Phi đến báo rằng buổi đấu thầu Long Sơn sắp bắt đầu. La Thuần nghe thế thì lập tức xuất phát, cùng cô ấy đi đến nơi diễn ra buổi đấu thầu.
Nói là đấu thầu nhưng thật ra chính là đám nhà giàu hẹn nhau tổ chức một buổi đấu giá ở khách sạn. Thế lực của ai lớn, ai ra giá cao, thì người đó sẽ giành được.
La Thuần và Ngải Vũ Phi xuất hiện ở hiện trường nhưng không muốn gây nhiều sự chú ý, nên chỉ ngồi xuống ghế chờ. Song Ngải Vũ Phi quá nổi tiếng, hai người vừa mới ngồi xuống được một lúc thì có gã thành niên nâng ly rượu đi tới: “Vũ Phi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Ngải Vũ Phỉ không ưa tên này, chỉ tỏ vẻ lịch sự cười nói: “Chu thiếu gia, chào anh.”
Chu thiếu gia khoát tay với La Thuần đáp: “Anh qua bên kia đi, tôi có vài chuyện muốn nói với Vũ Phi.”
La Thuần nhìn gã với ánh mắt ác liệt, Chu thiếu gia ngạc nhiên hỏi: “Anh có ý gì?”
Gã thấy La Thuần ăn mặc bình thường, đoán rằng không phải nhân vật gì đặc biệt, nên mới dám lên tiếng đuổi người.
Mọi người xung quanh bị âm thanh hấp dẫn, có người đi tới cười hỏi han: “Sao thế Chu thiếu gia, sao lại ồn ào với người ta vậy?”
Chu thiếu gia chỉ vào La Thuần nói: “Tôi muốn nói chuyện với Vũ Phi vài câu, tên nhãi này lại cứ đứng đực ra đấy không chịu đi, anh bảo có bực mình không? Cả em nữa đấy Vũ Phi, dẫn tài xế vào đây làm gì? Nghe nói có nhân vật lớn tới đây, đừng để tên này đụng phải người ta đấy!”
“Nhân vật lớn nào cơ?” Bên cạnh có người hỏi.
Chu thiếu gia hầm hừ cười nói: “Nói cho mấy người biết cũng được. Đó là người nhà họ Diệp tới từ thủ đô, khá thân thiết với nhà họ Chu. Người đó nói chỉ cần giành được mảnh đất kia, sẽ chia cho chúng tôi húp một chút nước. Mấy người đừng tranh nữa, không ai trong chúng ta đụng vào nhà họ Diệp ở thủ đô được đâu!”
“Cái người họ La kia cũng không thể trêu. Nghe nói ngày hôm qua người đấy còn đánh một vị thiếu gia họ Diệp một trận.” Không biết ai nói ra cậu này, tất cả lập tức lặng thinh, một hồi lâu sau mới có người hỏi: “Chẳng lẽ… Chính là La Thuần, cái người tự xưng là ‘Lôi Thần’?”
“Lôi Thần La Thuần, nghe nói là rồng qua sông ở Hà Đông, rất lợi hại, lão gia nhà họ Ngải cũng thua dưới tay anh ta rồi.”
Chu thiếu gia lập tức thấy hứng thú, liền hỏi Ngải Vũ Phi: “Vũ Phi, em mau kể cho anh nghe, cái tên họ La luyện loại Lôi công gì? Trông anh ta ra sao? Lợi hại đến mức nào?”
Ngải Vũ Phi nhìn về phía La Thuần, đang muốn lên tiếng, thì bên cạnh bỗng có một người đàn ông trung niên bụng phệ bước tới, nói: “Ôi chao, La tiên sinh cũng tới à!”
Ngải Vũ Phi ghé vào bên tai La Thuần kể: “Ông ta tên Chu Hiền, là bố của tên Chu thiếu gia kia.”
Chu Hiền nhanh chân đi tới bên cạnh La Thuần, cúi đầu cong lưng nói: “Cậu tới đây sao không báo trước cho tôi một tiếng, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí tốt, chứ để cậu ngồi đây sao được.”
Nói xong ông ta liếc nhìn Chu thiếu gia nói: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì, mau tới chào hỏi La tiên sinh đi.”
Ông ta kéo Chu thiếu gia đi tới trước người La Thuần cười nói: “La tiên sinh, đây là con trai tôi, Chu Tiểu Long, nó đến chào hỏi cậu đây.”
Chu Tiểu Long nghẹn họng, trợn trừng mắt hỏi: “Anh ta… Anh ta chính là La Thuần?”
“Ăn nói kiểu gì đấy!” Chu Hiền vỗ cho gã một phát, mắng: “Ai cho mày gọi thẳng tên của La tiên sinh?”
Bên cạnh có người thêm dầu vào lửa: “Thế đã là gì, vừa nãy con ông còn bảo La tiên sinh là tài xế, muốn đuổi La tiên sinh đi cơ.”
“Cái gì!” Mặt mũi Chu Hiền lập tức trắng bệch.