Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao
Chương 50: Hội võ thuật Tinh Hà
Diệp Thái kích động, thở dài một hơi nói: "Mấy năm nay, không phút giây nào bố không muốn
báo thù cho ông bà nội của các con. Nhưng thế lực của nhà họ Diệp ở thủ đô rất lớn, bố biết
dù cố gắng bao nhiêu thì kiếp này vẫn vô vọng, thế nên bố mới không nói cho các con."
"Nhưng bây giờ khác rồi. Bây giờ có Tiểu Thuần, chúng ta vẫn còn cơ hội rửa sạch nỗi oan
ức này."
Cả nhà đều nhìn La Thuần, La Thuần nhấp một hớp trà, nói: "Bố yên tâm, con nói rồi mà.
Tương lai, trên đời này chỉ có nhà họ Diệp ở Hà Đông, còn nhà họ Diệp ở thủ đô sẽ sớm
biến mất thôi."
Bây giờ La Thuần chính là trụ cột của nhà họ Diệp, anh nói gì thì là cái đó. Mọi người đều tin
tưởng anh tuyệt đối, cùng nhau nâng ly chúc mừng sinh nhật.
Tới tận đêm khuya, buổi tiệc mới kết thúc. La Thuần dùng chân khí khiến toàn bộ cồn rượu
trong cơ thể bốc hơi, sau đó mới lái xe chở mọi người đã say khướt về nhà.
Dừng xe xong, La Thuần chuẩn bị đi vào, thì phát hiện trong tòa nhà ở phía xa có gì đó bất
thường. Anh tập trung nhìn kỹ, thấy được trên mái nhà cách hơn hai km có họng súng đen
ngòm chĩa về phía biệt thự.
Một viên đạn bắn tới từ xa. Trong mắt La Thuần, tốc độ của nó cực chậm. Lúc nó sắp chạm
vào người, La Thuần vươn hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng kẹp viên đạn lại, ngay sau đó trở tay
bắn ra, viên đạn bay ngược lại với tốc độ nhanh hơn. Cái người núp trên mái nhà còn chưa
kịp phản ứng thì đầu đã nở hoa.
Bây giờ đôi mắt nhìn xuyên thấu của La Thuần đã có thể nhìn xuyên chướng ngại vật dày ba
mét. Chỉ cần đảo mắt một cái, kẻ núp trong bóng tối đã hiển hiện rõ ràng.
Đó đều là những tên sát thủ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng với La Thuần, đây
chẳng khác gì một hồi giết chó thịt heo. Anh lững thững đi ra khỏi biệt thự, tùy ý phất tay một
cái, vệt sáng bạc hiện lên, ắt có một người bỏ mạng.
Không đến mười phút, toàn bộ những kẻ núp trong bóng tối đều đã bị xử lý xong.
Chỉ có một người cách hơn trăm mét kịp tẩu thoát, trốn vào trong con hẻm nhỏ ngoằn
nghèo.
La Thuần lập tức đuổi theo, ánh mắt xuyên thấu từng bức tường, thấy rõ ràng người đang
chạy trốn. Anh chạy vòng về phía ngược lại chặn đánh đối phương.
Không lâu sau, một kẻ che mặt mặc áo đen xuất hiện ở đầu ngõ, vóc dáng yểu điệu quyến
rũ, hóa ra là một người phụ nữ.
Vừa thấy La Thuần, trong đôi mắt đẹp của cô ta hiện lên vẻ giật mình, cô ta kinh ngạc nói:
"Anh..."
"Lam Tinh Linh?" Người phụ nữ này vừa lên tiếng La Thuần đã nhận ra, anh cười ha ha hỏi:
"Không ngờ ở đây còn có thể vô tình gặp được cô. Cô tới giết tôi ư? Chúng ta không có thù
oán sâu đến thế chứ!"
Cô ta giật mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi đỏ thắm càng khiến
người ta không thể rời mắt. Trông cô ta cực kỳ sợ hãi: "Sao anh lại mạnh thế này?"
La Thuần nghiêm túc hỏi lại: "Cô cũng càng ngày càng đẹp ra còn gì?"
"Anh học thói xấu rồi!" Lam Tinh Linh hờn dỗi đáp, rồi bỗng bật cười.
La Thuần cũng cười theo. Hai người từng là kẻ địch, cũng từng là đồng đội, quan hệ rất
không trong sáng, nhưng từng có tình hữu nghị định mệnh, gặp lại nhau mà không kìm được
thổn thức.
Lam Tinh Linh cau mày nói: "Anh biết quy định mà, phải xem anh có bán lĩnh khiến tôi trả lời
không."
Cô ta hếch cằm, ánh mắt có vẻ khiêu khích, đột nhiên xịt ra một màn hơi nước, sau đó xoay
người bỏ chạy.
La Thuần biết rõ trong hơi nước có chất độc, nhưng anh không sợ chút nào. La Thuần nhắm
mắt vọt tới, túm chặt cổ áo Lam Tinh Linh, nhấc cô lên cao. Tay anh phun ra chân khí, thoáng
chốc đã chảy khắp toàn thân của đối phương. Dòng điện rất nhỏ khiến Lam Tinh Tinh khẽ rên
rỉ. Cô ta cắn môi, đôi mắt quyến rũ ánh lên sắc thái kỳ lại: "Anh thắng, bây giờ tôi làm việc
cho Dạ Sát."
"Ồ?" La Thuần tức khắc hiểu được. Anh thả cô xuống mặt đất, nói: "Cô đi đi, đừng động tới
người nhà của tôi, tôi sẽ không giết cô."
Lam Tinh Linh nhìn anh thật kỹ, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
La Thuần không nhịn được, bèn hỏi: "Cô nhận nhiệm vụ của tổ chức nên mới tới giết tôi ư?"
Lam Tinh Linh thoáng khựng lại, quay đầu cười nói: "Bởi vì người ta nghe nói anh kết hôn,
cảm thấy ghen ghét, nên mới tới giết anh đó." Nói xong cô ta tung người nhảy lên, biến mất
trong đêm đen, chỉ có giọng nói của cô ta là vẫn văng vẳng vọng lại: "Dạ Sát không đơn giản
như bề ngoài, anh nhớ phải cẩn thận!"
La Thuần thầm thấy nhức đầu. Anh đã từng biết về kiểu tổ chức ám sát giống như thế này.
Những thành viên bên trong đều là kẻ điên. Bản thân anh không sợ, nhưng anh lo Diệp Băng
Dung và mọi người sẽ có lúc gặp phải nguy hiểm.
Quay lại sân thượng, La Thuần tiếp tục luyện công. Dạo này anh cảm thấy mình lại sắp đột
phá, nhưng trong Thôn Tinh Nhiếp Nguyệt thánh pháp ghi lại rằng, từ "cảnh giới Khí Luân" tấn
nhập "cảnh giới Khí Luân" cần đến lượng linh khí mênh mông như núi.
Tuy sức mạnh tinh thần trong cơ thể là một món kho báu, nhưng nó hấp thu chậm chạp,
không đủ để bù đắp tiêu hao lúc đột phá. Linh khí trên Trái Đất còn rất ít, trừ khi tìm được bảo
địa có linh khí đậm đặc, hoặc là sưu tập được những thứ ẩn chứa lượng lớn linh khí như
dược liệu, tinh thạch, hay các vật sống để tiến hành hấp thu. Trong hồ lô Tử Kim của Hải Lão
Thanh cũng có mấy khối linh tinh và linh thạch, cùng không ít đan dược, nhưng vẫn còn thiếu
rất nhiều.
Xem ra sắp tới anh phải để ý tìm kiếm một ít tài nguyên tu luyện!
Mới tờ mờ sáng, Đường Hiệp đã luyện kiếm ở trong sân. La Thuần ở bên cạnh chỉ điểm, tự
Hoàng Viễn tới nhà, nói rằng hai ngày sau là võ quán có thể khai trương.
La Thuần kinh ngạc hỏi: "Nhanh thế?"
Hoàng Viễn cười sang sảng, đáp: "Thời cơ đã đến, Tam Hoàn có một trung tâm mua sắm
mới xây cần bán gấp. Tôi mua nó rồi. Sửa sang trang trí xong có thể làm trụ sở võ quán
luôn. Chỗ đó rất lớn, vừa rộng rãi vừa uy phong, rất phù hợp với thân phận của La tiên sinh."
"Được, hai ngày sau tôi sẽ tới cắt băng khánh thành." La Thuần đồng ý.
Hoàng Viễn gật đầu lia lịa: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, La tiên sinh làm việc tiếp đi, tôi để
toàn bộ tài liện liên quan ở đây, nếu cậu hứng thú thì có thể xem thử." Nói xong Hoàng Viễn
quay lưng lên xe rời khỏi.
La Thuần tiếp tục dạy Đường Hiệp luyện kiếm, thì phát hiện bên trong kiếm pháp của Đường
Hiệp không hề có sát khí. Anh cau mày hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Đường Hiệp đau đầu đáp: "Sư mẫu đọc kinh ở trên kia, tôi hoàn toàn không tìm được cảm
giác để luyện kiếm."
La Thuần cũng nghe thấy tiếng Diệp Băng Dung đọc kinh ở trên lầu, biết dạo này cô thích
đọc kinh Đại Bi. Kỳ lạ là tiếng tiếng đọc kinh nghiêm túc kính cẩn, anh nghe mà thấy trong
lòng bình yên, thế nên Đường Hiệp không có sát khí cũng dễ hiểu. Cuối cùng hai người
không nói gì, tiếp tục luyện kiếm.
Đến lúc ăn sáng La Thuần cố ý hỏi chuyện này, Diệp Băng Dung ngạc nhiên đáp: "Em không
biết nữa. Dạo gần đây em cứ thấy đọc chút kinh thư sẽ khiến lòng rất bình yên, chứ không
có cảm giác gì đặc biệt."
Đầu óc La Thuần rất hỗn loạn, loáng thoáng phát hiện ra thứ gì đó từ trong ký ức của Hải Lão
Thanh, nhưng lại không nắm bắt được, nên đành phải từ bỏ. Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ
lơ đãng nhớ tới cũng nên.
Hai ngày sau, võ quán chính thức khai trương, La Thuần gọi Lý Thanh Lôi quay về, dẫn theo
những người của câu lạc bộ trước kia tới cổ động.
Trung tâm mua sắm Hoàng Viễn mua cao bốn tầng, trên nóc nhà treo năm chữ to màu đỏ
"Hội võ thuật Tinh Hà" hết sức bắt mắt. Các khách khứa tới mừng khánh thành đều là những
danh nhân trong giới làm ăn ở Hà Đông, tranh nhau lên tiếng chúc mừng La Thuần.
Buổi trưa, đến giờ hoàng đạo, tự La Thuần cắt băng khánh thành, mời khách khứa vào trong
võ quán tham quan.
Mà ở ngoại ô thành phố Hà Đông, vài cỗ xe hơi màu đen phóng đi vun vút, chạy thẳng tới hội
võ thuật Tinh Hà.
Trên chiếc xe đi đầu treo tấm vải in năm chữ "Hội võ đạo Đồng Minh".