Long Vệ Siêu Đẳng - Lão Kim Mao
Chương 157: Hoa Minh Thức
Lộ Tinh cũng phát hiện ra ánh mắt khác thường của La Thuần, cô ta tự nhìn vào cơ thể mình một cái, mặt hơi ửng đỏ và nói: “Không phải là anh muốn lấy lại chứ?”
La Thuần chống tay lên trán và nói: “Tôi chỉ đang tò mò là bộ quần áo này của cô không cần giặt ư?”
“Không cần!” Lộ Tinh mở khăn tắm ra, vén gấu áo lên và nói: “Nó có thể tự động trừ khử bụi bẩn, không cần giặt, mỗi ngày đều thơm nức.”
“Được rồi được rồi!” La Thuần đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, xua tay nói: “Tôi tặng thêm cho cô một bộ quần áo nữa nhé! Sau này đến cả quần áo cũng không cần giặt nữa.”
Anh lấy một bộ váy dài màu tím nhạt từ trong hồ lô Tử Kim ra đưa đến trước mặt Lộ Tinh, Lộ Tinh đưa tay nhận lấy, phát hiện ra chất liệu của bộ váy này trơn láng, hơn nữa còn mềm mịn khác thường, thoáng tản ra ánh sáng êm dịu, truyền chân khí vào, có nét vẽ màu tím lóe lên, đây là một loại pháp khí.
Cô ta lập tức mặc bộ váy lên người, xoay một vòng, thích thú hỏi: “Có đẹp không?”
“Đẹp!”
La Thuần gật đầu, trong lòng nghĩ cái tên Hải Lão Thanh này sợ là có sở thích đặc biệt, đi khắp nơi thu thập quần áo con gái, hơn nữa đều là những bảo vật có giá trị lớn, nước hay lửa đều không xâm nhập được, không dính bụi bẩn, kiểu dáng cũng rất đẹp. Anh đã tặng cho Diệp Băng Dung mấy bộ rồi, nhưng bên trong hồ lô Tử Kim ít nhất vẫn còn hơn một trăm bộ quần áo con gái nữa, anh đều không dám lấy ra nhiều, sợ chỉ một chút bất cẩn sẽ bị cho là kẻ biến thái.
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới tầng đã xe có đậu sẵn, La Thuần và Lộ Tinh lên xe đi đến Bạch Sơn, từ phía xa đã trông thấy núi Trường Bạch. Bây giờ là mùa hè, không ít du khách qua lại, hai người đặc biệt chọn một nơi hẻo lánh để đến sườn Bắc.
Sườn Bắc của núi Trường Bạch có địa thế hiểm trở, hoa cỏ không ít, nhưng muốn từ trong đám hoa cỏ dày đặc như thế này mà tìm kiếm tiên dược giúp cơ thể cường tráng thì không khác nào mò kim đáy bể, may mà La Thuần có đôi mắt của Thiên Đế, có thể nhìn thấy rõ đồ vật ở cách hàng cây số, cộng thêm cả tác dụng của mắt nhìn xuyên thấu, đứng ở trêи đỉnh núi cũng có thể nhìn thấy hoa cỏ ở cả sườn núi.
Anh chăm chú nhìn hồi lâu, lắc đầu nói: “Chỗ này chẳng có gì hay, bị nông dân hái thuốc hái sạch rồi, đi vào bên trong đi.”
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong, trêи đường đi La Thuần không ngừng tìm kiếm, từ đầu đến cuối không có thu hoạch, ngược lại lại phát hiện ra không ít nhân sâm nghìn năm, đều được anh đào hết lên và bỏ vào trong hồ lô Tử Kim để dự phòng.
Khi hoàng hôn buông xuống, hai người đã đi vào sâu trong rặng núi, xung quanh chỉ có tiếng chim hót, vô cùng tĩnh mịch.
Từ xa, khe suối chảy róc rách, hai người đến bên khe suối rửa mặt, men theo dòng nước tiếp tục đi sâu vào trong. Không lâu sau trước mặt hiện ra một cái hồ lớn, bên hồ truyền đến tiếng nô đùa, đúng thật là có hai cô gái trẻ xinh đẹp đang nô đùa với nhau.
Cách chỗ hai cô gái không xa còn có một đôi nam nữ trung niên đang nhìn ngắm xung quanh. Trang phục của bốn người này rất đặc biệt, quần áo giống như giáp mềm dán lên cơ thể vậy, kiểu như vô cùng oai hùng, nhưng tu vi của mỗi người bọn họ đều cực cao, ngay cả La Thuần cũng không nhìn ra được tu vi của bọn họ.
Anh loáng thoáng cảm thấy ánh sáng thần kỳ lóe lên trong đầu, nhưng trong nháy mắt lại vụt đi.
“Bên kia có người.”
Có một người con gái nhìn thấy La Thuần và Lộ Tinh, ba người khác cũng đều nhìn sang, trêи mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
La Thuần nói: “Chúng ta đi vào trong tiếp đi.”
Anh dẫn Lộ Tinh tiếp tục đi sâu vào trong, trêи đường anh phát hiện ra có không ít nhân sâm nghìn năm, anh không hề do dự mà đều cất hết vào trong túi.
Không lâu sau, ở trước mặt bỗng hiện ra một đồng cỏ rộng lớn, trêи đồng cỏ trải dài những đóa hoa tươi đẹp, ngay chính giữa những đóa hoa này có một gò đất, trêи gò đất có đóa hoa đang đong đưa trong gió, La Thuần thích thú nói: “Tìm thấy rồi, hoa Minh Thức, sinh trưởng ở điểm giao hòa của âm dương, đúng là đồ tốt!”
Anh lập tức tiến lên trước, muốn hái đóa hoa đó xuống, bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một tiếng hét nhỏ nhẹ: “Không được đụng vào!”
La Thuần quay đầu lại nhìn, lại là bốn người ban nãy họ vừa gặp, hai cô gái trẻ xinh đẹp giơ lòng bàn tay ra, hai tia laser phóng tới, La Thuần vội vàng né người tránh, thầm kinh ngạc, bởi vì đồ trang bị đang đeo trêи tay những người này có hiệu quả y hệt như quả cầu kim loại đó của mình.
“Các người là ai?” La Thuần muốn làm rõ thân phận của những người này.
“Chúng tôi là ai anh quản được chắc, tóm lại chúng tôi phải có được đóa hoa Minh Thức này, anh biết thức thời thì mau đi đi.”
Hai cô gái này có khuôn mặt khá giống nhau, cùng lúc đứng chặn đằng trước đóa hoa Minh Thức kia.
Đôi nam nữ trung niên trước đó cũng đi tới, người đàn ông trung niên nói: “Tiểu Lan, hái bông hóa đó xuống đi.”
Cô gái đứng bên trái lập tức đi hái đóa hoa đó, La Thuần vung tay phóng hai thanh phi đao ra. Bây giờ thực lực của anh đã ở cảnh giới Ngưng Đan đỉnh cao, tốc độ của phi đao nhanh đến trình độ cao nhất, cô gái đó rõ ràng có tu vi kém hơn một chút, đến cả cơ hội né tránh cũng không có, trông thấy cô ta sắp mất mạng, đôi vợ chồng trung niên kia cùng lúc ra tay, hai người búng tay phóng kình khí ra, bắn nghiêng hai thanh phi đao đi.
La Thuần khẽ vẫy tay, phi đao lại trở về trong tay mình.
Người đàn ông trung niên kia cau mày nói: “Cậu là người của Tần Lĩnh Thần Cung?”
La Thuần đếm số phi đao trong tay và nói: “Tần Lĩnh Thần Cung đã không còn nữa rồi, còn các người là ai?”
Người đàn ông trung niên kia nửa tin nửa ngờ nói: “Tần Lĩnh Thần Cung truyền thừa nghìn năm, là thế lực đứng đầu thế gian, sao có thể nói không còn nữa là không còn nữa, cậu rốt cuộc là ai?”
Trong lòng La Thuần khẽ động, quả cầu màu trắng lại xuất hiện trong tay anh, trong nháy mắt kim loại màu trắng bao bọc lấy lòng bàn tay, anh nhấc tay lên nhìn và hỏi: “Các người nói xem?”
Bốn người kia nhìn thấy đồ vật trêи tay La Thuần, thở phào một hơi và nói: “Hóa ra cậu cũng là người của Cổ Cảnh?”
“Không sai.” La Thuần khoanh hai tay lại và nói: “Không ngại thì các người xưng danh ra, xem xem tôi có thể đụng vào các người không.”
Người đàn ông trung niên nói: “Chúng tôi là người nhà của Thần Hải Sơn Lương, tôi tên Lương Vấn, đây là vợ của tôi Lý Ngọc Hoan, hai người này là hai con gái của tôi, Tiểu Lan và Tiểu Huệ, chúng tôi đã phát hiện ra đóa hoa Minh Thức này từ ba năm trước, chỉ là lúc đó hoa chưa đủ lớn, tính đến năm nay sẽ nở, nên bây giờ chúng tôi mới đến hái về. Cô con gái lớn Tiểu Lan của tôi cũng sắp đột phá đến đại cảnh Hóa Thần. Tiểu huynh đệ, chuyện gì cũng phải có trước có sau, cậu nể mặt tôi, thì người nhà họ Lương chúng tôi sẽ nhớ tới ân tình của cậu.”
La Thuần lắc đầu nói: “Thật lấy làm xin lỗi, con người tôi ý mà, bình thường một mình đi đi về về, tiến vào cảnh giới hơi chậm một chút thôi thì sẽ bị người ta giết chết ngay, tôi cũng sắp đột phá đại cảnh Hóa Thần, thế nên để có được đóa hoa Minh Thức này, tôi sẽ không chừa một thủ đoạn nào, cùng lắm là mọi người cùng liều chết một phen xem ai có thể có được nó.”
Tiểu Lan kêu lên: “Này, tôi nói cái con người anh sao lại không nói đạo lý vậy chứ? Rõ ràng là ba năm trước chúng tôi đã nhìn thấy nó trước rồi.”
La Thuần lắc đầu nói: “Trêи đời không có cái đạo lý này, mạng của tôi đang một sớm một chiều, sau lưng các người còn có gia tộc để dựa vào, bớt nói nhảm nhí, ra tay đi!”
Trong lòng bàn tay anh sáng lên tia laser, tay phải cầm phi đao, đợi thời cơ phóng ra bất cứ lúc nào.
Lương Văn cau mày lại, nhìn Lý Ngọc Hoan một cái, thì thầm bên tai bà ta: “Tên này có vẻ không dễ đối phó, loại quân lính tản mạn này là khó đối phó nhất, nếu như hôm nay đắc tội với hắn ta, để hắn chạy thoát rồi, thì sợ là sau này chúng ta đều sẽ không sống yên ổn được. Nếu đánh nhau thật, tôi sợ là Tiểu Lan và Tiểu Ngọc, hai đứa nó sẽ xảy ra chuyện.”
Vẻ mặt Lý Ngọc Hoan lo âu nói: “Nhưng chúng ta khó khăn lắm mới tìm thấy đóa hoa Minh Thức này, Tiểu Lan sắp đột phá…….”
Tiểu Lan ở bên cạnh hừ và nói: “Sợ gì, bố, mẹ, hai người đều là cao thủ của đại cảnh Hóa Thần, tên nhãi nhép này cùng lắm là ngang sức ngang tài với con, nên nếu đánh nhau thì chúng ta nhất định là thắng chắc rồi.”