Lòng Tham Không Đáy - Thập Nhị Thúy Ngọc
Chương 10: Ngoại truyện 4
Có lẽ là rất lâu sau này, Thẩm Duyệt và Thẩm Châu dọn ra khỏi nhà chính, hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
1. Về việc nấu cơm.
Dọn đến nhà mới không lâu, Thẩm Duyệt muốn căn nhà này hoàn toàn thuộc về hai người, không muốn có bất kỳ quản gia người hầu linh tinh đến quấy rầy.
Thế là, một vấn đề xuất hiện. Ai nấu cơm?
Thẩm Châu là người đầu tiên thử nghiệm, nhưng hắn hiển nhiên là một sát thủ phòng bếp. Khi Thẩm Duyệt nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa lần thứ ba phát ra từ phòng bếp, cậu không khỏi mặt xám mày tro kéo Thẩm Châu ra ngoài. Cuối cùng, Thẩm Châu và Thẩm Duyệt ngồi trước bàn ăn, nhìn vật thể kỳ lạ đen sì sì không biết là cái gì nằm trên bàn.
Không sai, đây là thành quả của Thẩm Châu. Hai người ngồi yên lặng rất lâu, quyết định đưa nó về nơi nó thuộc về - thùng rác.
Thấy sức phá hoại cường đại của Thẩm Châu, Thẩm Duyệt cũng muốn thử nấu cơm. Đương nhiên, Thẩm Duyệt khá hơn Thẩm Châu nhiều lắm, mặc dù nấu không ra gì nhưng nhìn qua có vẻ vẫn ăn được.
Hai mắt Thẩm Duyệt sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm Thẩm Châu, trên mặt không che giấu nổi một chút kiêu ngạo.
Thế là Thẩm Châu cũngg mang theo tâm trạng chờ mong nhấc đũa lên, sau đó...
Thẩm Châu ăn một miếng, bình tĩnh đặt đũa xuống, uống một ngụm nước, mỉm cười với Thẩm Duyệt, nói: "Tiểu Duyệt, anh yêu em."
"Hả???" – Thẩm Duyệt chẳng hiểu gì cả.
Thẩm Châu hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nhấc đũa lên, ăn hết những gì Thẩm Châu đã nấu.
Thẩm Duyệt nghi hoặc nhìn Thẩm Châu, khi hắn sắp ăn xong, cậu nếm thử một miếng, sau đó Thẩm Duyệt cứng người.
Thảm Duyệt gian nan nuốt xuống, còn Thẩm Châu đã ăn xong hết rồi. Thẩm Duyệt nhìn Thẩm Châu bằng ánh mắt ngập tràn sự đồng tình.
Ừm, đây chính là tình yêu đích thực.
Cho nên, cuối cùng đành quyết định.
"Bọn mình vẫn nên thuê đầu bếp thì hơn."
"Ừ."
2. Bức tranh.
Không lâu sau khi hai người dọn đến nhà mới, vào một buổi chiều, Thẩm Duyệt và Thẩm Châu dọn rửa đồ đạc của mình, trong lúc lơ đãng Thẩm Châu nhìn thấy một cái thùng của Thẩm Duyệt.
Cái thùng chứa đủ các loại tranh, nằm trên bàn. Ban đầu Thẩm Châu cũng không để ý lắm, nhưng mà, khi hắn lấy đồ đạc khôg may va vào bàn, cái thùng rơi xuống đất, tranh vương vãi khắp nơi. Thẩm Châu nhìn thấy một bức tranh.
Tranh khỏa thân, đủ các tư thế khác nhau, cơ thể lộ ra trọn vẹn
Thẩm Châu nhặt lên, cầm trên tay, mặc dù người vẽ cố ý không vẽ mặt nhưng Thẩm Châu biết, người trong tranh là hắn.
Thẩm Duyệt thấy Thẩm Châu mãi không dọn dẹp mà nhìn chằm chằm một bức tranh, cậu nhìn một hồi, đột nhiên nhớ ra đó là cái gì.
Thẩm Duyệt sốt ruột hoảng hốt chạy đến cướp đi, Thẩm Châu đang xem hăng say, không kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Duyệt cướp đi rồi.
Thẩm Duyệt đỏ bừng mặt ôm chặt tranh vào ngực.
"Cho anh xem thêm một lát."
"Không muốn!"
"Anh không ngờ đấy."
"Hả?"
"Rõ ràng bình thường em dễ ngại như thế, lúc vẽ mấy thứ này lại to gan lớn mật nhỉ."
Thẩm Duyệt biết Thẩm Châu đang nói cái gì, bởi vì trong tranh, cậu vẽ Thẩm Châu rất tỉ mĩ kỹ càng, từ trên xuống dưới, ngoài khuôn mặt, cậu vẽ cả hung vật thô to của hắn.
Mặt Thẩm Duyệt càng đỏ hơn.
Trêu quá rồi.
Kết quả là, cả ngày Thẩm Duyệt không thèm để ý đến Thẩm Châu, thậm chí buổi tối còn không cho Thẩm Châu lên giường.
3. Mèo con.
Có một lần sau bữa cơm tối, Thẩm Duyệt và Thẩm Châu nắm tay nhau đi dạo trong công viên, đột nhiên có tiếng mèo kêu, nho nhỏ, run run.
Thẩm Duyệt đi vào vườn hoa, trong bụi cỏ có một con mèo con, thấy Thẩm Duyệt đến cũng không chạy trốn mà ngước đôi mắt ướt dầm dề nhìn cậu, nhỏ giọng kêu "Meo meo".
Thẩm Duyệt bị tiếng kêu của mèo con làm cho nhũn cả tim, cậu ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu xù của nó. Thẩm Châu do dự một lát, rồi nói: "Mang con mèo này về nhà nuôi đi."
"Thật không?"
"Em thích là được."
Thẩm Duyệt cực kỳ vui vẻ ôm mèo vào lòng, học nó kêu meo meo liên tục.
Thẩm Châu thấy Thẩm Duyệt vui cũng cười theo.
Ngày hôm sau thức dậy, Thẩm Duyệt không chờ nổi nữa đã chạy đi chơi với mèo, còn Thẩm Châu bình thường dậy sớm lại ngủ nướng.
Thẩm Duyệt đã xuống lầu chuẩn bị cơm sáng, vừa lên lầu, Thẩm Châu mới uể oải bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa gãi cánh tay.
Thẩm Duyệt thò lại gần, tay Thẩm Châu đã đỏ thành từng mảng, trên mặt cũng nổi những vệt hồng hồng.
Thẩm Duyệt vội vàng giúp Thẩm Châu thay quần áo, đưa hắn đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra đã có, Thẩm Châu dị ứng lông mèo.
Thẩm Châu không thoải mái, trong lúc truyền nước hắn dựa vào vai Thẩm Duyệt, rầu rĩ nói: "Anh xin lỗi."
"Chuyện gì cơ?"
"Làm em không được nuôi mèo."
"Không sao đâu."
"Rõ ràng em rất thích con mèo kia."
Thẩm Duyệt cười rộ lên, hôn hôn mặt Thẩm Châu: "Nhưng mà, anh hai mới là quan trọng nhất mà."
Tim Thẩm Châu như được tắm nước ấm, hắn ôm chặt lấy Thẩm Duyệt không chịu buông tay.
"Con mèo kia phải làm sao bây giờ."
"Cho mẹ nuôi."
"Ừ."
"Mẹ thích cực luôn."
"Ừ."
4. Hôn hôn.
Vào một ngày nào đó, trường học Thẩm Duyệt có chút việc, mãi khuya mới có thể về đến nhà, Thẩm Châu vẫn chưa ngủ đợi Thẩm Duyệt về.
Thẩm Duyệt về đến nhà cảm động vô cùng, mặc dù cậu rất vui vẻ nhưng thực sự quá mệt, được Thẩm Châu ôm cũng không có sức cử động nữa.
Thẩm Duyệt nhỏ giọng lầm bầm: "Hôm nay mệt quá, không làm đâu."
"Ừ."
"Mặc dù em vẫn muốn, nhưng mà em mệt quá..."
Thẩm Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: "Được rồi, hôm nay không làm, đổi thành hôn hôn được không?"
Thẩm Châu gật đầu "Ừa ừa", tay cậu ôm mặt Thẩm Châu, để lại vài nụ hôn ướt dầm dề trên mặt hắn.
"Em yêu anh nhất."
"Ừ, anh cũng yêu em nhất."
Tác giả:
Tui không nghĩ được gì nữa, cho nên viết đến đây thôi.
Lần sau lại mần cái bánh ngọt nhỏ chơi(づ ̄? ̄)づ
1. Về việc nấu cơm.
Dọn đến nhà mới không lâu, Thẩm Duyệt muốn căn nhà này hoàn toàn thuộc về hai người, không muốn có bất kỳ quản gia người hầu linh tinh đến quấy rầy.
Thế là, một vấn đề xuất hiện. Ai nấu cơm?
Thẩm Châu là người đầu tiên thử nghiệm, nhưng hắn hiển nhiên là một sát thủ phòng bếp. Khi Thẩm Duyệt nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa lần thứ ba phát ra từ phòng bếp, cậu không khỏi mặt xám mày tro kéo Thẩm Châu ra ngoài. Cuối cùng, Thẩm Châu và Thẩm Duyệt ngồi trước bàn ăn, nhìn vật thể kỳ lạ đen sì sì không biết là cái gì nằm trên bàn.
Không sai, đây là thành quả của Thẩm Châu. Hai người ngồi yên lặng rất lâu, quyết định đưa nó về nơi nó thuộc về - thùng rác.
Thấy sức phá hoại cường đại của Thẩm Châu, Thẩm Duyệt cũng muốn thử nấu cơm. Đương nhiên, Thẩm Duyệt khá hơn Thẩm Châu nhiều lắm, mặc dù nấu không ra gì nhưng nhìn qua có vẻ vẫn ăn được.
Hai mắt Thẩm Duyệt sáng lấp lánh, tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm Thẩm Châu, trên mặt không che giấu nổi một chút kiêu ngạo.
Thế là Thẩm Châu cũngg mang theo tâm trạng chờ mong nhấc đũa lên, sau đó...
Thẩm Châu ăn một miếng, bình tĩnh đặt đũa xuống, uống một ngụm nước, mỉm cười với Thẩm Duyệt, nói: "Tiểu Duyệt, anh yêu em."
"Hả???" – Thẩm Duyệt chẳng hiểu gì cả.
Thẩm Châu hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nhấc đũa lên, ăn hết những gì Thẩm Châu đã nấu.
Thẩm Duyệt nghi hoặc nhìn Thẩm Châu, khi hắn sắp ăn xong, cậu nếm thử một miếng, sau đó Thẩm Duyệt cứng người.
Thảm Duyệt gian nan nuốt xuống, còn Thẩm Châu đã ăn xong hết rồi. Thẩm Duyệt nhìn Thẩm Châu bằng ánh mắt ngập tràn sự đồng tình.
Ừm, đây chính là tình yêu đích thực.
Cho nên, cuối cùng đành quyết định.
"Bọn mình vẫn nên thuê đầu bếp thì hơn."
"Ừ."
2. Bức tranh.
Không lâu sau khi hai người dọn đến nhà mới, vào một buổi chiều, Thẩm Duyệt và Thẩm Châu dọn rửa đồ đạc của mình, trong lúc lơ đãng Thẩm Châu nhìn thấy một cái thùng của Thẩm Duyệt.
Cái thùng chứa đủ các loại tranh, nằm trên bàn. Ban đầu Thẩm Châu cũng không để ý lắm, nhưng mà, khi hắn lấy đồ đạc khôg may va vào bàn, cái thùng rơi xuống đất, tranh vương vãi khắp nơi. Thẩm Châu nhìn thấy một bức tranh.
Tranh khỏa thân, đủ các tư thế khác nhau, cơ thể lộ ra trọn vẹn
Thẩm Châu nhặt lên, cầm trên tay, mặc dù người vẽ cố ý không vẽ mặt nhưng Thẩm Châu biết, người trong tranh là hắn.
Thẩm Duyệt thấy Thẩm Châu mãi không dọn dẹp mà nhìn chằm chằm một bức tranh, cậu nhìn một hồi, đột nhiên nhớ ra đó là cái gì.
Thẩm Duyệt sốt ruột hoảng hốt chạy đến cướp đi, Thẩm Châu đang xem hăng say, không kịp phản ứng lại đã bị Thẩm Duyệt cướp đi rồi.
Thẩm Duyệt đỏ bừng mặt ôm chặt tranh vào ngực.
"Cho anh xem thêm một lát."
"Không muốn!"
"Anh không ngờ đấy."
"Hả?"
"Rõ ràng bình thường em dễ ngại như thế, lúc vẽ mấy thứ này lại to gan lớn mật nhỉ."
Thẩm Duyệt biết Thẩm Châu đang nói cái gì, bởi vì trong tranh, cậu vẽ Thẩm Châu rất tỉ mĩ kỹ càng, từ trên xuống dưới, ngoài khuôn mặt, cậu vẽ cả hung vật thô to của hắn.
Mặt Thẩm Duyệt càng đỏ hơn.
Trêu quá rồi.
Kết quả là, cả ngày Thẩm Duyệt không thèm để ý đến Thẩm Châu, thậm chí buổi tối còn không cho Thẩm Châu lên giường.
3. Mèo con.
Có một lần sau bữa cơm tối, Thẩm Duyệt và Thẩm Châu nắm tay nhau đi dạo trong công viên, đột nhiên có tiếng mèo kêu, nho nhỏ, run run.
Thẩm Duyệt đi vào vườn hoa, trong bụi cỏ có một con mèo con, thấy Thẩm Duyệt đến cũng không chạy trốn mà ngước đôi mắt ướt dầm dề nhìn cậu, nhỏ giọng kêu "Meo meo".
Thẩm Duyệt bị tiếng kêu của mèo con làm cho nhũn cả tim, cậu ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu xù của nó. Thẩm Châu do dự một lát, rồi nói: "Mang con mèo này về nhà nuôi đi."
"Thật không?"
"Em thích là được."
Thẩm Duyệt cực kỳ vui vẻ ôm mèo vào lòng, học nó kêu meo meo liên tục.
Thẩm Châu thấy Thẩm Duyệt vui cũng cười theo.
Ngày hôm sau thức dậy, Thẩm Duyệt không chờ nổi nữa đã chạy đi chơi với mèo, còn Thẩm Châu bình thường dậy sớm lại ngủ nướng.
Thẩm Duyệt đã xuống lầu chuẩn bị cơm sáng, vừa lên lầu, Thẩm Châu mới uể oải bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa gãi cánh tay.
Thẩm Duyệt thò lại gần, tay Thẩm Châu đã đỏ thành từng mảng, trên mặt cũng nổi những vệt hồng hồng.
Thẩm Duyệt vội vàng giúp Thẩm Châu thay quần áo, đưa hắn đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra đã có, Thẩm Châu dị ứng lông mèo.
Thẩm Châu không thoải mái, trong lúc truyền nước hắn dựa vào vai Thẩm Duyệt, rầu rĩ nói: "Anh xin lỗi."
"Chuyện gì cơ?"
"Làm em không được nuôi mèo."
"Không sao đâu."
"Rõ ràng em rất thích con mèo kia."
Thẩm Duyệt cười rộ lên, hôn hôn mặt Thẩm Châu: "Nhưng mà, anh hai mới là quan trọng nhất mà."
Tim Thẩm Châu như được tắm nước ấm, hắn ôm chặt lấy Thẩm Duyệt không chịu buông tay.
"Con mèo kia phải làm sao bây giờ."
"Cho mẹ nuôi."
"Ừ."
"Mẹ thích cực luôn."
"Ừ."
4. Hôn hôn.
Vào một ngày nào đó, trường học Thẩm Duyệt có chút việc, mãi khuya mới có thể về đến nhà, Thẩm Châu vẫn chưa ngủ đợi Thẩm Duyệt về.
Thẩm Duyệt về đến nhà cảm động vô cùng, mặc dù cậu rất vui vẻ nhưng thực sự quá mệt, được Thẩm Châu ôm cũng không có sức cử động nữa.
Thẩm Duyệt nhỏ giọng lầm bầm: "Hôm nay mệt quá, không làm đâu."
"Ừ."
"Mặc dù em vẫn muốn, nhưng mà em mệt quá..."
Thẩm Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: "Được rồi, hôm nay không làm, đổi thành hôn hôn được không?"
Thẩm Châu gật đầu "Ừa ừa", tay cậu ôm mặt Thẩm Châu, để lại vài nụ hôn ướt dầm dề trên mặt hắn.
"Em yêu anh nhất."
"Ừ, anh cũng yêu em nhất."
Tác giả:
Tui không nghĩ được gì nữa, cho nên viết đến đây thôi.
Lần sau lại mần cái bánh ngọt nhỏ chơi(づ ̄? ̄)づ