Long Đô Binh Vương - Trang 2
Chương 90: Ông nói cái gì?
Rốt cuộc trong mấy năm qua anh đã trải qua chuyện gì?! Sao có thể đánh nhau lợi hại đến cỡ này?!
Đánh bại Nguyên âm đại sư chỉ với một chiêu! Thật sự chỉ với một chiêu! Đây là khái niệm gì!? Đại đa số người đang đứng xem đều là người bình thường, hoàn toàn
không biết!
Nhưng... Giờ phút này dùng hai chữ “cường đại” gắn với Dương Thiên quả thật không hề nói quá chút nào!
Kim Trung Vũ choáng váng! Mặt xám như tro, ngây ra như phỗng!
Hắn trơ mắt nhìn sư phụ của mình - Nguyên âm đại sư vô địch bị hạ chỉ bằng một chiêu.
Loại tâm tình này, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận sự thật!
Nguyên âm đại sư cố nén đau đớn ở ngực, hỏi Dương Thiên: "Xin cả gan hỏi, tôn tính đại danh, sư phụ của cậu là ai?!
Cậu đã nương tay không giết, ân này ta suốt đời khó quên!"
Nguyên âm đại sư nói như thế, là đang nói sự thật!
Ngay thời khắc bị Dương Thiên đánh trúng, ông ta liền biết thực lực của mình kém cỏi, là cách biệt một trời một vực! Vừa nãy Dương Thiên ra tay, nếu không phải anh lưu lại một chút hy vọng sống cho ông ta, chỉ sợ ông ta sớm đã là một cỗ thi thể ngã trên mặt đất rồi, làm sao có thể còn mạng?
"Ông còn chưa xứng được biết." Sau khi Dương Thiên bình tĩnh nói xong, anh gãi sống mũi con gái mình: "Con gái ngoan,
chúng ta về nhà thôi, được không?"
"Được!" Dương Tố Tố hưng phấn quơ quơ nắm đấm: "Ba ba thật là lợi hại! Chúng ta đi thôi..."
"Đi?
Đúng lúc này!
Có tiếng ồn ào ở cửal
Ngay sau đó, có rất nhiều người kêu lên.
Nhà họ Kim ở phía đông thành phố, cha của Kim Trung Vũ - Kim Xuân Khâu đến rồi!
"Là ngài Kim Xuân Khâu tới...'
"Cha tôi?!"
Thật sự có người đã giúp hắn thông báo cho cha hắn?! Quá tốt rồi!
Kim Trung Vũ nghe thấy cha mình đến thì ngay lập tức hưng phấn lộn nhào vọt tới cửa!
Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, tuổi tác đã hơn năm mươi, nhưng, khí thế như sấm sét, tràn đầy mạnh mẽ, bất cứ nơi nào ông ta đi qua, không ai không lộ ra ba phần tôn kính, ba phần e ngại, cộng thêm ba phần sợ hãi không dám động đến.
"Cha... Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi, nếu cha còn không đến, con trai cha liền bị đánh chết ở chỗ này... Cha phải làm chủ cho con, nhất định phải làm chủ cho con trai cha..."
"Là ai?" Ánh mắt lạnh lùng của Kim Xuân Khâu quét qua đám người, ánh mắt của ông ta như có ma lực, lướt qua chỗ nào đều khiến người ta cảm thấy bất an, tất cả đều rụt đầu lại như chuột chũi, sợ bị Kim Xuân Khâu kéo ral
"Tôi!"
Chỉ có Dương Thiên đứng dậy như không có chuyện gì, phủi tay, cười ha hả, nhìn Kim Xuân Khâu:
"Con trai ông quá tọc mạch, lo chuyện bao đồng, nói thật, hẳn là từ nhỏ đã không được dạy dỗ tốt, rất biết khi dễ người khác, người như cậu ta may là gặp phải tôi, nếu không có ngày ra ngoài xã hội sẽ rất dễ bị người ta đánh chết trên đường, cho nên tôi giúp ông dạy cho cậu ta một bài học, ông tới đây để cảm ơn tôi sao?!"
"Hừ!"
Kim Xuân Khâu thấy anh còn trẻ, lập tức mất đi hứng thú, đời này của ông ta, chinh chiến cả đời, gặp qua không biết bao nhiêu người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, hơn phân nửa đều là phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm, không có gì thú vị!
Nghĩ đến đây, ông ta nói với Dương Thiên: "Đều là người trẻ tuổi, kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đường xa, có thể hiểu được, bình thường phát sinh mâu thuẫn cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng cậu ỷ vào việc bản thân chút công phu quyền cước rồi đả thương người khác, đánh nhau ở nơi công cộng, đập bàn, đập ghế, nhà họ Kim tôi còn có thể làm ăn sao?! Tôi thấy cậu cũng là một thằng con hoang không được giáo dục từ nhỏ, tôi đoán đúng không?!"
"Ông nói cái gì?!" Ánh mắt Dương Thiên nhìn chăm chằm Kim Xuân Khâu đột nhiên trở nên dữ tợn! Sự thù địch sâu sắc, gió lạnh thấu xương!
Cha mẹ của Dương Thiên qua đời trong một tai nạn giao thông không phải ngẫu nhiên! Có quá nhiều điểm nghi vấn trong cái chết của họ, họ có quá nhiều kẻ thù!! Dương Thiên còn chưa tìm hiểu xong tất cả những chuyện này!
Cứ như vậy, điều này đã trở thành vảy ngược của Dương Thiên! Vảy ngược của rồng, chạm vào hẳn phải chết!
"Ha ha... Tôi nói gì không quan trọng." Kim Xuân Khâu dùng ánh mắt hung ác nhìn Dương Thiên, lạnh lùng nói:
"Bàn ghế cũng không cần cậu bồi thường, nhà họ Kim tôi cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng tôi vẫn có chút hứng thú giúp cha mẹ thất học của cậu dạy dỗ đứa con trai không biết sống chết này, bắt đầu từ hôm nay, làm công trả nợ ở Kim Phúc Nguyên trong vòng ba tháng! Không thể xin phép nghỉ, không thể đi muộn về sớm, không bao ăn ở, tiền lương hàng tháng là - không đồng!"
Nói xong, Kim Xuân Khâu lạnh lùng xoay người lại, chỉ vào Dương Thiên nói:
"Tôi không thích nghe chữ “không”! Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ để cậu chết!"