Long Đô Binh Vương - Trang 2
Chương 63: Lá gan của anh đúng là đủ lớn
Một lời của anh em thắng cả một tòa thành.
Nghe Triệu Ngạn nói như vậy, Dương Thiên như nhớ lại ký ức cùng nhau chơi game trong quán net, cùng nhau quần ẩu với mấy tên nhìn ngứa mắt ở trường, từng ký ức hiện lên rõ mồn một như đang xảy ra ngay trước. mắt.
Nghĩ đến đây, Dương Thiên nghiêm túc nhìn Triệu Ngạn, nói: "Anh em tốt, ha ha, ánh mắt của cậu không tồi"
Triệu Ngạn xấu hổ cười một tiếng, im lặng xua tay: "Ha ha, anh Thiên, anh vẫn giống như hồi đó, thích khen ngợi bản thân."
"Chẳng mấy chốc cậu sẽ biết quyết định của mình ngày hôm nay đúng đắn như thế nào! Ha ha, phụ nữ ấy mà, nấu là loại chê nghèo yêu giàu thì thực sự không có gì đáng để trân trọng cả."
Đây là lời từ đáy lòng của Dương Thiên, anh không quan tâm Dương Phi Phi có nghe thấy hay không.
Triệu Ngạn gật đầu: "Tôi đã sớm không muốn ở cạnh cô ta nữa rồi, khi dự án của tôi thành công, cô ta giống như keo dán vào tôi. Lúc tôi đang gặp giai đoạn khó khăn, cô ta liền tỏ thái độ cho tôi xem, cho rằng tôi làm lãng phí thanh xuân của cổ, kỳ thật tôi cũng đã rất mệt mỏi. Vì vậy chuyện hôm nay tôi và Dương Phi Phi hoàn toàn tách ra không liên quan gì đến anh Thiên hết."
"Những điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi cậu ở tương lai, tin tôi đi." Dương Thiên nói.
"Vâng!" Triệu Ngạn mạnh mẽ gật đầu: "Tôi cũng tin mà! Anh Thiên sẽ niết bàn!"
Bên ngoài cửa sổ xe, Dương Phi Phi nghe rõ cuộc đối thoại giữa Dương Thiên và Triệu Ngạn, trong lòng cô ta không nhịn được muốn mắng “mẹ nớ” một ngàn lần!
"Triệu Ngạn ha Triệu Ngạn, hóa ra anh coi Dương Phi Phi tôi như vậy, cho rằng tôi chê nghèo yêu giàu sao? Ha ha, vậy tôi nói cho anh biết, tôi đúng là chê nghèo yêu giàu đó, anh có thể làm gì tôi?! Tôi cũng nói cho anh biết, cái dự án điện thoại di động AR mà anh làm là vô nghĩa, cả đời cũng không thể thành công! Anh là đồ rác rưởi, là phế vật, người ở cạnh anh cũng là loại phế vật rác rưởi! Các người sẽ luôn ở dưới đáy xã hội, mãi mãi là cái loại nghèo mạt rệp!"
"Cô đúng là đồ phụ nữ đê tiện!" Triệu Ngạn hai mắt đỏ bừng.
Dương Phi Phi một chút cũng không nhượng bộ, ngay sau đó, ánh mắt cô ta quét qua Dương Thiên, cười lạnh một tiếng: "Anh là Dương Thiên đúng không? Đúng là anh đã từng rất lợi hại, nhưng bây giờ thì sao? Anh thậm chí còn không có nổi một chiếc xe bốn bánh, anh còn mặt mũi nào đến tham gia họp lớp? Anh có biết xấu hổ không? Tôi cảm thấy mất mặt dùm anh! Loại như anh, tôi thực sự không biết cô nàng hoa khôi Ninh Thanh 'Thanh phải mù mắt tới cỡ nào mới thích anh cơ chứi!"
"Dương Phi Phil!"
Triệu Ngạn cuối cùng cũng không nhịn được!
Năm tay siết chặt phát ra âm thanh răng rắc, nhìn chăm chằm Dương Phi Phi với ánh mắt khát máu: "Mẹ nó cô đừng có mà nói chuyện quá đáng, có tin tôi đánh cô không!"
"Đánh tôi? Triệu Ngạn, lá gan của anh đúng là đủ lớn, anh thử động một ngón tay vào bà đây xem?! Tôi cho anh biết mặt ngay!"
"Cô"
Triệu Ngạn thật sự không dám động vào cô ta.
Bởi vì, Triệu Ngạn quá tốt với Dương Phi Phi, giấy tờ bất động sản, giấy đăng ký xe mà cậu ta cực cực khổ khổ vất vả mới mua được đều đứng tên Dương Phi Phi.
Hai người còn chưa kết hôn mà Triệu Ngạn đã làm được đến mức đó, chẳng khác gì là tặng không tài sản trước hôn nhân cho Dương Phi Phi, về mặt pháp luật không có lý do gì phải phân chia tài sản này cả.
Hiện tại nếu hoàn toàn chia tay, Triệu Ngạn sẽ phải tay không rời đi.
Tiếc nuối chính là những gì Triệu Ngạn làm không hề được đáp lại chút nào, ngược lại, Dương Phi Phi còn cảm thấy bản thân cô ta nhận được quá ít.
"Ha ha..."
Lúc này, Triệu Ngạn bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, đẩy cửa ra nhảy xuống xe, "Chát!" một tiếng, một cái tát vang đội trực tiếp giáng lên mặt Dương Phi Phil
Một tát này, thanh thúy vang dội, đau rát.
Ngay cả La Tranh xem đang kịch vui ở một bên cũng bị bất ngờ bởi hành động bạo lực đột ngột của Triệu Ngạn!
Dương Phi Phi lấy tay bụm mặt, giật mình nhìn Triệu Ngạn, hai mắt mở to, há to miệng, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm.