Long Đô Binh Vương - Trang 2
Chương 10: “Đấu giả” thật đáng xấu hổ
Nghe Giang Tiếu Anh nói vậy, Dương Thiên không nói nên lời.
May mắn?
Có vẻ như cô gái này vẫn không tin vào khả năng của anh rồi.
Nhưng cũng không quan trọng, hôm nay Dương Thiên vốn định kiếm thật nhiều tiền để mua đồ chơi cho Tố Tố, còn về việc người khác có tin hay không thì Dương Thiên cũng không quá để ý.
Trận thứ hai rất nhanh đã mở màn.
Trận chiến diễn ra giữa hai thanh niên da vàng, cơ bắp cuồn cuộn khắp người. Cả hai đều có hình thể tương đương nhau, một người có khuôn mặt hung dữ, một người có ánh mắt dữ tợn, lần này muốn phân biệt ra được ai thua ai thắng phải phí ba phần công sức.
Nhìn qua thì có vẻ cả hai đều là dạng người không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Giang Tiếu Anh bất đắc dĩ mím môi, nhìn chăm chăm sân khấu, không phân biệt được, trong lòng ngứa ngứa.
Cô là tổng giám đốc của một công ty đã niêm yết, là nữ thần toàn dân của Long thành, nếu không tính tới ánh sáng thân phận này thì cô cũng là một doanh nhân.
Doanh nhân một khi nhìn thấy cơ hội kinh doanh liền sẽ ngo ngoe rục rịch, muốn nắm bắt cơ hội, đây là tố chất cơ bản.
Vì vậy, Giang Tiếu Anh đã âm thầm tính toán, nếu "tên lừa gạt" này thật sự có khả năng nhìn người, có thể đoán được người thăng là ai, cô cũng không ngại bỏ vốn hợp tác với Dương Thiên. Dù gì đây cũng là chuyện có thể kiếm được tiền. Đối với một doanh nhân, đây là phẩm chất và mong muốn cơ. bản nhất.
"Để xem anh có thẳng trận thứ hai không." Giang Tiếu Anh thầm nghĩ.
Sự hứng thú của Giang Nguyên Sơn cũng bị khơi dậy.
Bỏ ra ba mươi ngàn vẫn chưa đã, ông trực tiếp lấy hơn một trăm ngàn tiền chip giao cho Dương Thiên.
"Anh bạn nhỏ này, đây, lần này cược một trăm rưỡi ngàn!"
"Ông nhớ kỹ, của tôi hai mươi phần trăm nhé." Dương Thiên nói.
"Không thành vấn đề!" Giang Nguyên Sơn phất tay.
"Được"
Ngay sau đó, cả hai bên đều tấn công.
Một số khán giả cược bên đỏ, một số cược bên xanh, hầu hết mọi người không nhìn ra kết quả cuối cùng sẽ là ai thắng ai thua.
Hai người trên đài đánh nhau túi bụi.
Hơn nữa, loại thi đấu trên võ đài này khác với kiểu thi đấu trên TV, loại sân đấu ngầm này đẫm máu và sôi động hơn, là một cuộc chiến kích thích thực sự. Đánh ra mạng người cũng không thành vấn đề, Quyền quán An Đạo bao thầu chuyện này.
Lần này Dương Thiên thấy khả năng bên đỏ thắng tương đối lớn.
Lúc mới bắt đầu, quả nhiên bên đỏ khí thế bừng bừng.
'Thế nhưng sau đó, đột ngột... Anh chàng bên đỏ không để ý bị một quyền đập trúng đỉnh đầu. Tiếp theo đó, thực lực của hắn đột nhiên giảm đi rất nhiều, thật là bất bình thường!
Càng khiến người ta khó hiểu hơn nữa là trong hai phút tiếp theo, hắn vẫn luôn bị vây trong trạng thái bị động nhận đòn, khiến toàn bộ khán đài không ngừng hô to cảm thán.
"Chết tiệt, sao có thể như vậy... Tôi cược bên đỏ đó, anh trai, đừng có đùa tôi chứ, toàn bộ gia sản của tôi đều đặt ở trên người anh đó!"
"Này này này, những người cược bên đỏ đằng kia đừng có la ó nữa. Nếu các người thẳng thì cược bên xanh như chúng tôi phải làm sao chứ?”
"Mẹ kiếp, mày nói gì!?"
Tiếng ồn ào ầm ï nhanh chóng bị nhân viên an ninh của Quyền quán An Đạo trấn áp, Dương Thiên cũng không để ý lắm.
Lúc này, một cú đấm bất ngờ được tung ra!
"BốpI"
Thiếu niên bên đỏ trực tiếp bị đánh gục!
Ngay sau đó, trên võ đài bắt đầu đếm ngược.
Trong khán phòng có rất nhiều người cược bên đỏ, tất cả đều nín thở, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Khán phòng lớn đến mức có thể chứa được hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người, lúc này lại im lặng, gần như có thể nghe rõ tiếng kim rơi trên mặt đất.
"Mười, chín, tám, bảy..."
"Sáu, năm, bốn, ba..."
"Đứng lên!"
"Đứng lên đi!"
"Hail!"
"Một!"
Bên đỏ không thể đứng dậy được nữal!
Đỏ thual
"Yeahl"
Đám người cược bên xanh lập tức nhảy cẵng hoan hô!
Điều này có nghĩa là Dương Thiên cũng thua.
Chỉ là Dương Thiên rất bình tĩnh, con ngươi khóa chặt nhìn chăm chằm hai tuyển thủ đỏ xanh trên võ đài, nói với Giang Nguyên Sơn: "Hai tên này có vấn đề. "
Giang Tiếu Anh đã sớm khó chịu! Bây giờ đã thấy kết quả, càng xác nhận ý nghĩ của cô!
Cô nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, hỏi: "Ha ha, bọn hẳn “đấu giả” đúng không? Bên đỏ cố ý thua đúng không?”
Dương Thiên gật đầu: "Mắc óil"
Giang Tiếu Anh hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữ thần của mình: "Anh tên là Dương Thiên đúng không? Ha ha, trận vừa rồi anh gặp may thì cầm tiền rồi đi đi là ngon rồi, có nghe câu “người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi” chưa? Qua trận này thì lộ tẩy rồi nhé! Anh nói xem, tôi nên đưa anh đến đồn cảnh sát, hay anh tự đi đầu thú để xin khoan hồng đây?"
Nói rồi, Giang Tiếu Anh lấy điện thoại di động ra bấm, bộ dáng giống như lập tức gọi báo cảnh sát.
"Bọn họ thực sự là đang “đấu giả” mà." Dương Thiên cũng không nói nên lời, đầu năm nay kiếm tiền khó khăn như vậy sao? Mẹ nó toàn ra bài không theo lối gì thế này!
Giang Tiếu Anh giận quá hóa cười: "Trừ cái này ra anh còn tìm được lý do nào khác không hả? Nhìn không ra thì cứ nói nhìn không ra đi. Anh tự nhận mình đang lừa gạt thì có khi tôi còn cho qua, không thì anh bảo trên có mẹ già dưới có con thơ nên phải lừa chút tiền sữa bột thì tôi cũng có thể phát lòng từ bi tha cho anh. Nhưng anh lại lợn chết không sợ nước sôi, khăng khăng rằng người ta “đấu giả”, hơi quá đáng rồi đó?"
Giang Nguyên Sơn cũng không lên tiếng.
Ông còn có thể nói cái gì đây?
Đúng là trận đầu kiếm được hai mươi ngàn, nhưng thằng nhóc Dương Thiên này lấy tám ngàn. Trận thứ hai thử đặt một trăm năm mươi ngàn, trực tiếp thua trắng!
Làm cái gì vậy?!
Có vui không hả?!
Dương Thiên gật gật đầu, nhìn Giang Nguyên Sơn, nói: "Ông lão, là do tôi không cân nhắc cẩn thận, lỗi của tôi, tôi chịu. Để đền bù, tôi có thể nói cho ông một bí mật."
Giang Nguyên Sơn liếc nhìn Dương Thiên: "Chuyện gì?"
"Nếu bệnh kia trong người ông không được điều trị một cách hiệu quả, chỉ sợ tết Nguyên Tiêu năm nay ông ăn không được rồi. Nói theo một cách khác, ông còn nhiều nhất là ba
tháng." Dương Thiên nói.
Dương Thiên còn chưa nói xong, khóe miệng Giang Nguyên Sơn đột nhiên giật giật!
Sau đó, ông trợn mắt nhìn Dương Thiên, hồi lâu không nói nên lời!
"Mẹ kiếp!!"
Giang Tiếu Anh không chấp nhận được!
"Anh dám nguyền rủa cha tôi? Tên bẩn thỉu này, anh có bệnh à?" Giang Tiếu Anh tức giận: "Dương Thiên, anh đang ép tôi gọi cảnh sát sao!?"
Vừa nói cô vừa bấm số gọi!
"Alo, cảnh sát đúng không? Ở đây có kẻ lừa đảo..."
"Tiếu Anh!" Không ngờ Giang Tiếu Anh vừa mới bấm số lại bị Giang Nguyên Sơn cản lại...
"Cha, sao vậy?" Giang Tiếu Anh khó hiểu. "Bình tĩnh một chút." Giang Nguyên Sơn vẫn luôn bình tĩnh, điều này làm cho Giang Tiếu Anh thậm chí có chút nghỉ ngờ, chẳng lẽ thân thể cha cô thật sự có chuyện gì sao?
"Cha, cha không giấu con chuyện gì đúng không?" Giang Tiếu Anh lo lắng hỏi.
Trên thực tế, bệnh khí phế thủng của Giang Nguyên Sơn quả thật đã nặng, nhưng con gái ông quá hiếu thảo, ông không muốn con gái mình buồn nên đã giấu diếm, ngoại trừ chính bản thân ông, không ai biết răng ngày cuối của ông đang đến gần!
Thế nhưng thăng nhóc mới gặp đây đã nhìn ra được?
Giang Nguyên Sơn cả đời luyện võ, gần đây ông liên tục rủ con gái cùng đi xem đấm bốc, cũng chính vì biết thời gian của mình không còn nhiều, muốn làm nhiều việc mình thích hơn.
Giang Nguyên Sơn nhìn chằm chăm Dương Thiên.
Thế nhưng vì Giang Tiếu Anh đang ở đây nên ông cũng không nhiều lời, xua tay: "Được rồi, trận thứ ba này cậu cược tiếp đi, đặt một triệu!"
"Được, cảm ơn ông Giang đã tin tưởng, lần này tôi nhất định sẽ giúp ông thắng!" Dương Thiên nói xong trực tiếp lấy một triệu tiền chip!
"Gì chứ!" Giang Tiếu Anh sắp phát điên rồi!
"Cha! Cha điên rồi sao? Tên này rõ ràng là một kẻ lừa gạt, còn mới rủa cha nữa, sao không để con báo cảnh sát?!"
"Cho cậu ta thêm một cơ hội." Giang Nguyên Sơn giả vờ. bình tĩnh nói, lại áy náy liếc nhìn Dương Thiên một cái, xin lỗi vì sự thiếu tôn trọng của con gái.
Nhiều năm qua, để chữa bệnh, ông đã đến vô số bệnh viện chuyên môn, dùng cả những phương thuốc cổ truyền khó nhăn, nhưng tất cả đều không có tác dụng, thậm chí có người được gọi là chuyên gia còn không nhìn ra được ông bị bệnh gì.
Hôm nay, thế mà Dương Thiên chỉ dùng một chút thời gian gặp mặt này đã nhìn ra được, lúc nói ra còn rất bình tĩnh và kiên quyết, Giang Nguyên Sơn vì vậy mà quyết định tin tưởng!