Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 44: Quyển nhật ký màu xanh gáy trắng
Chu Hiểu Hiểu chơi bóng bàn không tệ. Ván thứ hai đã san bằng tỷ số.
Bàn cuối cùng quyết định thắng thua, hai người tập trung cao độ, tấn công nhanh như chớp, phòng thủ cũng không chút kẽ hở tựa như những trận đấu quốc tế.
Tiếng bóng qua lại thu hút các học sinh khác trên sân. Mọi người vây quanh bàn bóng bàn, không dám thở mạnh, căng thẳng xem trận đấu, chỉ sợ một cái chớp mắt đã phân thắng bại.
Giang Ấu Di đánh bóng bay nhanh, xoáy mạnh về phía Chu Hiểu Hiểu.
Tốc độ bóng quá nhanh, Chu Hiểu Hiểu không cản kịp, bóng bay vượt qua nàng.
Người vây xem hô lên, Chu Hiểu Hiểu thua hai trận, tức đến giậm chân.
"Đỉnh quá! Cậu giỏi nhất!" Nhan Vị vỗ tay cười cổ vũ.
Giang Ấu Di được khen bỗng ngại ngùng, giơ vợt hỏi cô: "Cậu chơi nữa không?"
Nhan Vị lắc đầu: "Mình chơi cùi lắm, cậu chơi đi."
Thấy cô không chơi, Giang Ấu Di cũng đưa vợt cho bạn bên cạnh.
Có bạn nam xa lạ chạy đến, kích động thì thầm với Giang Ấu Di. Nhan Vị thấy nàng lắc đầu, cậu chàng chỉ đành đi tìm Chu Hiểu Hiểu.
"Cậu ta hỏi gì vậy?" Nhan Vị nhìn cậu bạn kia, tay đưa nước cho Giang Ấu Di hỏi.
"Học sinh lớp 10 bên câu lạc bộ bóng bàn." Giang Ấu Di mở nắp bình, đáp: "Vừa rồi cậu ta muốn mời mình gia nhập câu lạc bộ."
Nhan Vị rất vui. Giang Ấu Di vốn có nhiều ưu điểm, bây giờ có người phát hiện cũng là chuyện bình thường.
"Vậy cậu từ chối sao?" Cô cũng đoán được đáp án, chỉ có chút tiếc nuối nói: "Không phải học kỳ sau bọn mình mới lên 12 sao? Bây giờ còn đang rảnh, vẫn có thể tham gia câu lạc bộ. Sao cậu không tham gia?"
Giang Ấu Di: "Mình bận lắm phải tập trung học hành."
Cậu có sao? Nhan Vị bật cười.
Người tập trung học hành còn có Chu Hiểu Hiểu. Sau hai lần mời gọi gia nhập bị từ chối, cậu học sinh đành ủ rũ quay về.
Từ lúc xuống sân thể dục đã đến 5 giờ rưỡi, cả đám học sinh vận động đổ đầy mồ hôi.
Chu Hiểu Hiểu không chịu nổi mùi mồ hôi, vội vã kéo Trương Vũ Đồng về ký túc xá tắm.
Nhan Vị và Giang Ấu Di lại thong thả đi ăn cơm chiều. Sau đó đến lớp lấy cặp sách về phòng rồi mới đi tắm.
Vì thua cuộc hồi chiều, Chu Hiểu Hiểu không cam lòng, cầm bộ bài muốn đấu địa chủ. Nàng kéo Giang Ấu Di, muốn nàng làm địa chủ, lại rủ thêm Trương Vũ Đồng chơi cùng. Mới hơn mười phút, Giang Ấu Di đã thua mấy ván.
Nhan Vị không chơi, ngồi trên bàn học Hóa. Cô nghe thấy Chu Hiểu Hiểu bảo Giang Ấu Di lại thua, buồn cười hỏi: "Chu Hiểu Hiểu, cậu có cần phải vậy không? Cậu ấy chỉ thắng cậu có hai ván thôi mà?"
"Có chứ! Sao lại không?" Chu Hiểu Hiểu nhớ đến cảnh mình thua thảm bại, đau đớn nói: "Đó không phải là vấn đề hai bàn thua? Mà là, thôi nói cậu cũng không hiểu đâu. Chơi tiếp đi!"
Giang Ấu Di không đáp, bình tĩnh chơi tiếp.
"Cái gì mà mình không hiểu?" Nhan Vị chấm hỏi. Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Giang Ấu Di, rõ ràng cầm bài thua mà không chút hoang mang. Cô càng thắc mắc, bèn hỏi nàng: "Ấu Di, cậu hiểu không?"
Giang Ấu Di nhìn cô, lắc đầu: "Mình không hiểu."
Nhan Vị lại hỏi người khác: "Vũ Đồng, cậu hiểu không?"
"Mình cũng không hiểu." Trương Vũ Đồng bật cười đáp, nhìn Chu Hiểu Hiểu, ẩn ý nói: "Ai mà hiểu được suy nghĩ của cậu ấy."
"Thì đó, khó hiểu thật sự." Nhan Vị chấp nhận. Mặc kệ ba người, bản thân tiếp tục đắm mình trên biển tri thức.
Tối hôm trước chơi đến khuya. Sáng hôm sau ba người đều không dậy nổi, trùm chăn ngủ nướng.
Nhan Vị một mình mua bữa sáng về. Cô mua cho Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng mỗi người một phần. Còn phần của mình và Giang Ấu Di thì đến ký túc xá của nàng, sau đó cả hai cùng ăn chung.
"Hôm nay vẫn phải học tự học sao?" Giang Ấu Di mặc áo ngủ Pikachu, mơ màng gặm bánh quẩy. Vì còn ngáy ngủ, nàng suýt chọt ống hút vào lỗ mũi.
Nhan Vị nhìn thấy cảm thấy vừa buồn cười lại đáng yêu. Đáng tiếc cô không có camera để chụp lại. Cô đút ống hút đến miệng nàng, cười nói: "Sáng nay không đi, cậu ngủ thêm đi."
Giang Ấu Di ậm ừ, ăn xong buổi sáng thì chui vào chăn chuẩn bị vào giấc.
"Cậu có lấy bài tập hôm qua làm về không?" Nhân lúc nàng còn chưa ngủ, Nhan Vị vỗ vai nàng khẽ hỏi.
"Có, mình để nó trong cặp." Giang Ấu Di vớ tay lấy cặp, nàng mày mò mãi vẫn không mở khóa được.
Nhan Vị cúi người giúp: "Cậu ngủ đi, mình giúp cậu xem bài cho." Nói rồi, cô lấy cặp Giang Ấu Di về.
Giang Ấu Di hé mắt như sợ bị phát hiện mình nhìn lén. Trước khi Nhan Vị cúi đầu đã nắm chặt mắt.
Hơi thở của Nhan Vị thổi qua mặt nàng nhanh chóng rời đi theo tiếng lấy cặp.
Giang Ấu Di nhấp môi, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu quan hệ của hai đứa tiến thêm bước nữa, có phải hồi nãy sẽ hôn không?
Nhưng trước khi tốc nghiệp, chỉ sợ rất khó để điều này thành sự thật.
Nhan Vị đưa lưng về phía Giang Ấu Di, cô cúi đầu mở khóa cặp, mái tóc dài che đi bên tai đỏ hồng của cô.
Nguy hiểm thật, khoảng cách gần vậy lại thêm dáng vẻ nhắm mắt ngủ của Giang Ấu Di đáng yêu khiến cô suýt không kìm được hôn nàng.
Hai người, mỗi người một tâm tư, không ai nói ai.
Nhan Vị bỗng bị một thứ trong cặp sách thu hút.
Nó nằm lộn xộn trong đống bài tập và sách trắc nghiệm. Tuy không thấy rõ nhưng Nhan Vị vừa nhìn đã biết nó làm gì.
Là quyển nhật ký màu xanh gáy trắng.
Đây là bảo vật mà cô trân quý trong 6 năm, nó luôn đồng hành cùng Nhan Vị trong cuộc sống.
Hiện tại, quyển sổ còn mới, bìa còn chưa phai màu, bên trong là những bí mật, tâm sự của Giang Ấu Di.
Nhan Vị dời mắt, lấy bài tập Giang Ấu Di làm hôm qua ra.
Chờ Giang Ấu Di tỉnh ngủ, cô đã rời đi.
Cặp được đặt ngay ngắn ở cuối giường, bài tập bên trong đều đã được sửa, chỗ nào có lỗi đều được Nhan Vị dùng bút chì viết lại.
Giang Ấu Di nhìn đồng hồ, vừa qua 11 giờ.
Nàng vệ sinh cá nhân xong sắp xếp chăn đệm, đến nhà ăn.
Nhan Vị còn đang làm bài.
Muốn nâng cao thành tích, ngoại trừ những lý thuyết trên sách còn phải làm thêm những đề mục khác bên ngoài.
May mắn tuy đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vì luôn giữ thói quen tự học nên sau khi làm xong vài bài, cô cũng dần nắm được những kiến thức cấp 3. Kết quả là gần đây những lỗi sai trong sách bài tập giảm đi đáng kể.
Khi Giang Ấu Di đến, cô còn đang làm Hóa. Phương trình Hóa hôm qua vừa học hôm nay đã được áp dụng, tốc độ làm bài cũng tăng lên.
Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng đã đi đến nhà ăn trước. Hai nàng vốn muốn hẹn Nhan Vị nhưng đã bị Nhan Vị đang học từ chối.
Giang Ấu Di thấy cô đang học, hỏi: "Có phải cậu chưa ăn cơm không?"
"Mình chưa ăn." Nhan Vị không ngẩng đầu, tiếp tục làm bài.
Cô tính trước khi thỏa mãn bao tử viết xong hai bài nữa. Dự tính của cô mất đến mười phút hoàn thành.
Trong ký túc xá không có người, Giang Ấu Di leo lên cầu thang muốn xem Nhan Vị đang làm bài gì nhưng xem được một lúc, nàng đã leo xuống vì xem không hiểu.
Nhan Vị dịch người, chừa chỗ cho nàng ngồi.
"Cậu có đói không?" Nhan Vị hỏi.
Nếu Giang Ấu Di đói bụng cũng có thể đi ăn trước.
Giang Ấu Di ngồi cạnh Nhan Vị, nghịch búp bê cầu nắng, đáp: "Mình chưa đói."
"Vậy cậu đợi mình chút nha." Nhan Vị lấy một túi bánh gấu đưa cho Giang Ấu Di: "Nếu cậu đói thì ăn bánh lót dạ, mình làm xong hai bài này rồi tụi mình xuống ăn cơm."
"OK! Cậu làm bài đi."
Chốc lát sau, Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng trở về, trên tay cầm theo một túi quà vặt lớn. Vừa mở cửa đã thấy hai người ngồi cạnh nhau, một làm bài, một chơi điện thoại.
Trương Vũ Đồng nhìn Chu Hiểu Hiểu.
"Ăn khoai tây chiên không mấy bạn?" Chu Hiểu Hiểu lấy bịch khoai chiên đưa cho hai người.
Nhan Vị không đáp, Giang Ấu Di không dám nhận, nàng với Chu Hiểu Hiểu không thân nhau lắm.
"Cậu để đó đi, bọn mình sắp đi ăn cơm rồi." Nhan Vị làm xong bài cuối, đặt bánh lên bàn.
"Nói đến ăn cơm mình lại tức!" Chu Hiểu Hiểu nhét tất cả quà vặt còn lại vào ngăn tủ, lấy mì gói ra, kể: "Mình nói thật mấy cậu đừng đến nhà ăn!"
"Sao vậy?" Nhan Vị thắc mắc lại nhìn thấy Trương Vũ Đồng đang nhịn cười nên hỏi: "Hôm nay trường nấu món gì?"
"Thịt xào ớt xanh, thịt hầm khoai tây, rau xào với canh củ cải." Trương Vũ Đồng đáp, càng nói nàng càng cười.
Nhan Vị cảm thấy thực đơn không có vấn đề nhưng Chu Hiểu Hiểu lại ủ rũ than: "Đừng nhắc rau xanh nữa! Nghĩ đến là mình muốn ói rồi!"
Giang Ấu Di suy đoán hỏi: "Cậu ăn phải sinh vật lạ hả?"
"Ừa!" Trương Vũ Đồng bật cười. "Cậu ấy chưa ăn được hai muỗng rau xào đã thấy con sâu nằm trong rau."
Chu Hiểu Hiểu mở hộp mì, đang cầm nước chuẩn bị uống lại bị Trương Vũ Đồng miêu tả chi tiết làm nàng nghĩ đến cảnh hồi nãy. Sắc mặt nàng xanh lên, nước chưa kịp uống đã nhổ ra, vội chạy đến nhà vệ sinh đánh răng.
"Hahaha!" Nhan Vị và Giang Ấu Di cười phá lên.
Quá thảm, ăn trúng phải sâu.
"Này có là gì? Đây là nạp thêm protein vào người!" Nhan Vị nhìn Chu Hiểu Hiểu trêu: "Cậu còn không rõ tác phòng của nhà ăn?"
Giang Ấu Di đón ý nói hùa: "Nhưng này cũng chứng minh rau không bị phun thuốc."
Bàn cuối cùng quyết định thắng thua, hai người tập trung cao độ, tấn công nhanh như chớp, phòng thủ cũng không chút kẽ hở tựa như những trận đấu quốc tế.
Tiếng bóng qua lại thu hút các học sinh khác trên sân. Mọi người vây quanh bàn bóng bàn, không dám thở mạnh, căng thẳng xem trận đấu, chỉ sợ một cái chớp mắt đã phân thắng bại.
Giang Ấu Di đánh bóng bay nhanh, xoáy mạnh về phía Chu Hiểu Hiểu.
Tốc độ bóng quá nhanh, Chu Hiểu Hiểu không cản kịp, bóng bay vượt qua nàng.
Người vây xem hô lên, Chu Hiểu Hiểu thua hai trận, tức đến giậm chân.
"Đỉnh quá! Cậu giỏi nhất!" Nhan Vị vỗ tay cười cổ vũ.
Giang Ấu Di được khen bỗng ngại ngùng, giơ vợt hỏi cô: "Cậu chơi nữa không?"
Nhan Vị lắc đầu: "Mình chơi cùi lắm, cậu chơi đi."
Thấy cô không chơi, Giang Ấu Di cũng đưa vợt cho bạn bên cạnh.
Có bạn nam xa lạ chạy đến, kích động thì thầm với Giang Ấu Di. Nhan Vị thấy nàng lắc đầu, cậu chàng chỉ đành đi tìm Chu Hiểu Hiểu.
"Cậu ta hỏi gì vậy?" Nhan Vị nhìn cậu bạn kia, tay đưa nước cho Giang Ấu Di hỏi.
"Học sinh lớp 10 bên câu lạc bộ bóng bàn." Giang Ấu Di mở nắp bình, đáp: "Vừa rồi cậu ta muốn mời mình gia nhập câu lạc bộ."
Nhan Vị rất vui. Giang Ấu Di vốn có nhiều ưu điểm, bây giờ có người phát hiện cũng là chuyện bình thường.
"Vậy cậu từ chối sao?" Cô cũng đoán được đáp án, chỉ có chút tiếc nuối nói: "Không phải học kỳ sau bọn mình mới lên 12 sao? Bây giờ còn đang rảnh, vẫn có thể tham gia câu lạc bộ. Sao cậu không tham gia?"
Giang Ấu Di: "Mình bận lắm phải tập trung học hành."
Cậu có sao? Nhan Vị bật cười.
Người tập trung học hành còn có Chu Hiểu Hiểu. Sau hai lần mời gọi gia nhập bị từ chối, cậu học sinh đành ủ rũ quay về.
Từ lúc xuống sân thể dục đã đến 5 giờ rưỡi, cả đám học sinh vận động đổ đầy mồ hôi.
Chu Hiểu Hiểu không chịu nổi mùi mồ hôi, vội vã kéo Trương Vũ Đồng về ký túc xá tắm.
Nhan Vị và Giang Ấu Di lại thong thả đi ăn cơm chiều. Sau đó đến lớp lấy cặp sách về phòng rồi mới đi tắm.
Vì thua cuộc hồi chiều, Chu Hiểu Hiểu không cam lòng, cầm bộ bài muốn đấu địa chủ. Nàng kéo Giang Ấu Di, muốn nàng làm địa chủ, lại rủ thêm Trương Vũ Đồng chơi cùng. Mới hơn mười phút, Giang Ấu Di đã thua mấy ván.
Nhan Vị không chơi, ngồi trên bàn học Hóa. Cô nghe thấy Chu Hiểu Hiểu bảo Giang Ấu Di lại thua, buồn cười hỏi: "Chu Hiểu Hiểu, cậu có cần phải vậy không? Cậu ấy chỉ thắng cậu có hai ván thôi mà?"
"Có chứ! Sao lại không?" Chu Hiểu Hiểu nhớ đến cảnh mình thua thảm bại, đau đớn nói: "Đó không phải là vấn đề hai bàn thua? Mà là, thôi nói cậu cũng không hiểu đâu. Chơi tiếp đi!"
Giang Ấu Di không đáp, bình tĩnh chơi tiếp.
"Cái gì mà mình không hiểu?" Nhan Vị chấm hỏi. Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Giang Ấu Di, rõ ràng cầm bài thua mà không chút hoang mang. Cô càng thắc mắc, bèn hỏi nàng: "Ấu Di, cậu hiểu không?"
Giang Ấu Di nhìn cô, lắc đầu: "Mình không hiểu."
Nhan Vị lại hỏi người khác: "Vũ Đồng, cậu hiểu không?"
"Mình cũng không hiểu." Trương Vũ Đồng bật cười đáp, nhìn Chu Hiểu Hiểu, ẩn ý nói: "Ai mà hiểu được suy nghĩ của cậu ấy."
"Thì đó, khó hiểu thật sự." Nhan Vị chấp nhận. Mặc kệ ba người, bản thân tiếp tục đắm mình trên biển tri thức.
Tối hôm trước chơi đến khuya. Sáng hôm sau ba người đều không dậy nổi, trùm chăn ngủ nướng.
Nhan Vị một mình mua bữa sáng về. Cô mua cho Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng mỗi người một phần. Còn phần của mình và Giang Ấu Di thì đến ký túc xá của nàng, sau đó cả hai cùng ăn chung.
"Hôm nay vẫn phải học tự học sao?" Giang Ấu Di mặc áo ngủ Pikachu, mơ màng gặm bánh quẩy. Vì còn ngáy ngủ, nàng suýt chọt ống hút vào lỗ mũi.
Nhan Vị nhìn thấy cảm thấy vừa buồn cười lại đáng yêu. Đáng tiếc cô không có camera để chụp lại. Cô đút ống hút đến miệng nàng, cười nói: "Sáng nay không đi, cậu ngủ thêm đi."
Giang Ấu Di ậm ừ, ăn xong buổi sáng thì chui vào chăn chuẩn bị vào giấc.
"Cậu có lấy bài tập hôm qua làm về không?" Nhân lúc nàng còn chưa ngủ, Nhan Vị vỗ vai nàng khẽ hỏi.
"Có, mình để nó trong cặp." Giang Ấu Di vớ tay lấy cặp, nàng mày mò mãi vẫn không mở khóa được.
Nhan Vị cúi người giúp: "Cậu ngủ đi, mình giúp cậu xem bài cho." Nói rồi, cô lấy cặp Giang Ấu Di về.
Giang Ấu Di hé mắt như sợ bị phát hiện mình nhìn lén. Trước khi Nhan Vị cúi đầu đã nắm chặt mắt.
Hơi thở của Nhan Vị thổi qua mặt nàng nhanh chóng rời đi theo tiếng lấy cặp.
Giang Ấu Di nhấp môi, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu quan hệ của hai đứa tiến thêm bước nữa, có phải hồi nãy sẽ hôn không?
Nhưng trước khi tốc nghiệp, chỉ sợ rất khó để điều này thành sự thật.
Nhan Vị đưa lưng về phía Giang Ấu Di, cô cúi đầu mở khóa cặp, mái tóc dài che đi bên tai đỏ hồng của cô.
Nguy hiểm thật, khoảng cách gần vậy lại thêm dáng vẻ nhắm mắt ngủ của Giang Ấu Di đáng yêu khiến cô suýt không kìm được hôn nàng.
Hai người, mỗi người một tâm tư, không ai nói ai.
Nhan Vị bỗng bị một thứ trong cặp sách thu hút.
Nó nằm lộn xộn trong đống bài tập và sách trắc nghiệm. Tuy không thấy rõ nhưng Nhan Vị vừa nhìn đã biết nó làm gì.
Là quyển nhật ký màu xanh gáy trắng.
Đây là bảo vật mà cô trân quý trong 6 năm, nó luôn đồng hành cùng Nhan Vị trong cuộc sống.
Hiện tại, quyển sổ còn mới, bìa còn chưa phai màu, bên trong là những bí mật, tâm sự của Giang Ấu Di.
Nhan Vị dời mắt, lấy bài tập Giang Ấu Di làm hôm qua ra.
Chờ Giang Ấu Di tỉnh ngủ, cô đã rời đi.
Cặp được đặt ngay ngắn ở cuối giường, bài tập bên trong đều đã được sửa, chỗ nào có lỗi đều được Nhan Vị dùng bút chì viết lại.
Giang Ấu Di nhìn đồng hồ, vừa qua 11 giờ.
Nàng vệ sinh cá nhân xong sắp xếp chăn đệm, đến nhà ăn.
Nhan Vị còn đang làm bài.
Muốn nâng cao thành tích, ngoại trừ những lý thuyết trên sách còn phải làm thêm những đề mục khác bên ngoài.
May mắn tuy đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng vì luôn giữ thói quen tự học nên sau khi làm xong vài bài, cô cũng dần nắm được những kiến thức cấp 3. Kết quả là gần đây những lỗi sai trong sách bài tập giảm đi đáng kể.
Khi Giang Ấu Di đến, cô còn đang làm Hóa. Phương trình Hóa hôm qua vừa học hôm nay đã được áp dụng, tốc độ làm bài cũng tăng lên.
Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng đã đi đến nhà ăn trước. Hai nàng vốn muốn hẹn Nhan Vị nhưng đã bị Nhan Vị đang học từ chối.
Giang Ấu Di thấy cô đang học, hỏi: "Có phải cậu chưa ăn cơm không?"
"Mình chưa ăn." Nhan Vị không ngẩng đầu, tiếp tục làm bài.
Cô tính trước khi thỏa mãn bao tử viết xong hai bài nữa. Dự tính của cô mất đến mười phút hoàn thành.
Trong ký túc xá không có người, Giang Ấu Di leo lên cầu thang muốn xem Nhan Vị đang làm bài gì nhưng xem được một lúc, nàng đã leo xuống vì xem không hiểu.
Nhan Vị dịch người, chừa chỗ cho nàng ngồi.
"Cậu có đói không?" Nhan Vị hỏi.
Nếu Giang Ấu Di đói bụng cũng có thể đi ăn trước.
Giang Ấu Di ngồi cạnh Nhan Vị, nghịch búp bê cầu nắng, đáp: "Mình chưa đói."
"Vậy cậu đợi mình chút nha." Nhan Vị lấy một túi bánh gấu đưa cho Giang Ấu Di: "Nếu cậu đói thì ăn bánh lót dạ, mình làm xong hai bài này rồi tụi mình xuống ăn cơm."
"OK! Cậu làm bài đi."
Chốc lát sau, Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng trở về, trên tay cầm theo một túi quà vặt lớn. Vừa mở cửa đã thấy hai người ngồi cạnh nhau, một làm bài, một chơi điện thoại.
Trương Vũ Đồng nhìn Chu Hiểu Hiểu.
"Ăn khoai tây chiên không mấy bạn?" Chu Hiểu Hiểu lấy bịch khoai chiên đưa cho hai người.
Nhan Vị không đáp, Giang Ấu Di không dám nhận, nàng với Chu Hiểu Hiểu không thân nhau lắm.
"Cậu để đó đi, bọn mình sắp đi ăn cơm rồi." Nhan Vị làm xong bài cuối, đặt bánh lên bàn.
"Nói đến ăn cơm mình lại tức!" Chu Hiểu Hiểu nhét tất cả quà vặt còn lại vào ngăn tủ, lấy mì gói ra, kể: "Mình nói thật mấy cậu đừng đến nhà ăn!"
"Sao vậy?" Nhan Vị thắc mắc lại nhìn thấy Trương Vũ Đồng đang nhịn cười nên hỏi: "Hôm nay trường nấu món gì?"
"Thịt xào ớt xanh, thịt hầm khoai tây, rau xào với canh củ cải." Trương Vũ Đồng đáp, càng nói nàng càng cười.
Nhan Vị cảm thấy thực đơn không có vấn đề nhưng Chu Hiểu Hiểu lại ủ rũ than: "Đừng nhắc rau xanh nữa! Nghĩ đến là mình muốn ói rồi!"
Giang Ấu Di suy đoán hỏi: "Cậu ăn phải sinh vật lạ hả?"
"Ừa!" Trương Vũ Đồng bật cười. "Cậu ấy chưa ăn được hai muỗng rau xào đã thấy con sâu nằm trong rau."
Chu Hiểu Hiểu mở hộp mì, đang cầm nước chuẩn bị uống lại bị Trương Vũ Đồng miêu tả chi tiết làm nàng nghĩ đến cảnh hồi nãy. Sắc mặt nàng xanh lên, nước chưa kịp uống đã nhổ ra, vội chạy đến nhà vệ sinh đánh răng.
"Hahaha!" Nhan Vị và Giang Ấu Di cười phá lên.
Quá thảm, ăn trúng phải sâu.
"Này có là gì? Đây là nạp thêm protein vào người!" Nhan Vị nhìn Chu Hiểu Hiểu trêu: "Cậu còn không rõ tác phòng của nhà ăn?"
Giang Ấu Di đón ý nói hùa: "Nhưng này cũng chứng minh rau không bị phun thuốc."