Lời Nói Dối Của Đôi Mắt
Chương 47: 47: Phản Ứng
Con trai đã đến tuổi lớn, cần phải ra ngoài giao lưu nhiều hơn, biết được chuyện con cùng bạn "trai" đi chơi qua đêm.
Sở Hoà rất ủng hộ, còn sắm thêm nhiều quần áo mới cho con.
Bạch Dương Vĩ tuy không cam lòng nhưng dù gì cũng là con trai cưng của hắn, không muốn thì cũng phải thuận theo ý con trai mà thôi.
Qua ngày hôm sau, sau khi cùng gia đình đi du lịch trở về.
Trần Duật Đằng cấp tốc lái xe moto đến thẳng nơi của Bạch Sở Khiết.
Đến hiện tại, hắn vẫn chẳng bao giờ xuất hiện trước cửa nhà của cậu, nơi hai người hẹn nhau chính là đầu đường.
Trần Duật Đằng vừa đến đã gọi điện cho Tiểu Lục Khiết, một lát sau nhóc con mang theo một balo lớn ở phía sau lưng nhanh chóng chạy ra.
"Mới...mới có tám giờ thôi, em không ngờ anh lại đến sớm thế"
Bạch Sở Khiết hôm nay mặc đồ yếm, nhìn dáng người cậu nhỏ nhắn khoá chặt trong bộ đồ kia thật sự rất đáng yêu.
Trần Duật Đằng mấy hôm nay mới có thể gặp mặt người yêu thì trong lòng cũng vui không kém, hắn nhéo cằm cậu đáp.
"Tranh thủ thêm thời gian thì chúng ta lại có thêm thời gian bên nhau"
Bạch Sở Khiết mấy hôm rồi mới gặp người yêu, vừa gặp đã được rải mật ngọt càng khiến tâm tình cậu vui vẻ hơn.
Cậu nhìn Trần Duật Đằng khẽ nói.
"Mấy...mấy hôm rồi mới gặp anh, thật sự rất nhớ anh"
Nhìn hai má cậu ửng đỏ nói chuyện với mình trong lòng Trần Duật Đằng ngứa ngáy không chịu được, hắn giúp cậu đội nón bảo hiểm vừa nói.
"Nếu không phải đang ở ngoài đường đông người thì anh đã hôn em từ lâu rồi.
Nào! Mau lên xe thôi, anh đưa em đi biển"
Bạch Sở Khiết thuần phục ngồi lên xe, cậu siết chặt cái ôm của mình trên eo hắn.
Tiếng động cơ khởi động mang hai bạn trẻ đi xa.
Nơi Trần Duật Đằng mang Sở Khiết đến là bãi biển ở một vùng ngoại ô ven thành phố, nơi đây thường cũng có vài nhóm người tổ chức cắm trại trên bãi biển.
Chưa kể đến mực nước ở đây cũng rất an toàn, đúng là điểm thích hợp để cắm trại.
Vừa đến nơi, mùi hương của biển đã khiến tâm trạng của Bạch Sở Khiết vui vẻ hẳn lên.
Lúc giúp Trần Duật Đằng soạn đồ cắm trại thì ánh mắt của cậu đã không ngừng liếc nhìn xuống dòng nước biển xanh kia.
Hai người giúp nhau dựng lều, mang theo một cái lò nướng mini và một ít vật dụng khác ra.
Cùng nhau hoàn thành xong một tiếng.
Vốn dĩ thể lực của Bạch Sở Khiết rất yếu, vừa mới phụ giúp cho Trần Duật Đằng một chút mà hai má cậu đã ửng đỏ.
Bạch Sở Khiết ngồi trên tấm thảm thở gấp.
Trần Duật Đằng vừa nhìn bộ dáng của cậu mệt mỏi ủ rũ liền có chút buồn cười, hắn tiến đến hôn lên đầu Bạch Sở Khiết một cái hỏi.
"Sao vậy? Em mệt rồi sao?"
Bạch Sở Khiết gật đầu đáp.
"Bình thường ở nhà không chịu tập thể dục nên bây giờ cơ thể có chút mệt.
Em lại có thói quen xấu, khi mệt thường rất hay thèm socola"
Trần Duật Đằng nhìn xung quanh, ở nơi đây không có cửa hàng tiện lợi như những bãi biển ở gần thành phố.
Bạch Sở Khiết mệt hắn cũng chỉ có thể khiến cậu vui.
Cũng may hắn có mang theo ít sữa, cậu vừa nói mệt hắn đã dụ dỗ cho cậu uống một ít.
Được uống đồ ngọt, tinh thần của cậu cũng trở nên tốt hơn.
Trần Duật Đằng sau đó nói cậu ngồi ở đây canh giữ lều một chút, hắn sẽ đi tìm một cửa hàng tiện lợi gần đây nhất để mua thêm chút đồ.
Đến lúc đi Duật Đằng chỉ mang theo ví tiền, cho nên lúc Sở Khiết ở lại thì điện thoại ở trong lều của Duật Đằng vang lên.
Cậu và anh từ trước đến nay vốn luôn tôn trọng quyền riêng tư của nhau, chuyện xem điện thoại của nhau lại càng không có.
Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ vang lên dai dẳng, hơn nữa là cuộc gọi từ ứng dụng mạng xã hội.
Bạch Sở Khiết vốn dĩ không tính nghe điện thoại nhưng hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác khiến cậu không nhịn được mà cầm điện thoại của Duật Đằng lên.
Bên trong điện thoại hiện lên hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp đang mỉm cười, tên được lưu trong điện thoại là "Thỏ con của Duật Đằng" còn có hình trái tim.
Bạch Sở Khiết cả người run rẩy, cảm giác như thể đôi mắt mình đang tự sinh ra ảo giác vậy.
Bạch Sở Khiết cố trấn an bản thân, nghĩ rằng có thể đây là bạn tốt của Duật Đằng mà thôi.
Bạch Sở Khiết muốn bỏ điện thoại xuống nhưng tay cậu lại không thể cầm được mà nhấn nút nghe.
Điện thoại vừa được tiếp nhận cuộc gọi thì một giọng nữ đã vang lên.
"Cả ngày hôm qua lẫn hôm nay cậu đều lơ là tớ.
Có biết tớ nhớ cậu lắm không hả?".