Lộc Môn Ca
Chương 48
Mặt Bình Dục lập tức trầm xuống, sau đó hắn cất túi nước vào trong ngực, mắt không ngước mà đứng lên đi ra ngoài bìa rừng.
Một lát sau Tần Yến Thù và Lý Do Kiệm đi ra từ sau thân cây, thấy Tần Dũng đứng ở đằng trước thì trong lòng đã biết lời mình vừa nói đã bị nàng nghe hết. Tần Yến Thù quẫn bách, đi nhanh hơn vài bước gọi: “Tỷ.” Bên cạnh không có người nên bọn xưng hô cũng không cần cố kị.
Tần Dũng thu lại ánh mắt đang dõi theo Bình Dục rồi nhìn Tần Yến Thù, thấp giọng nói: “Nơi này tai mắt nhiều, lời đệ vừa nói mà bị người có tâm nghe được và bịa đặt thì chẳng phải sẽ tổn hại thanh danh của Phó tiểu thư ư? Lần tới tuyệt đối không được như thế nữa.”
Tần Yến Thù tuy chính trực ngay thẳng nhưng rốt cuộc cũng lớn lên trong giang hồ, làm việc hào phóng không kiêng dè. Lúc này nghe chị mình nói thế hắn mới ý thức được mình lỗ mãng, mặt cũng nóng lên, hối hận nói: “Là đệ suy nghĩ không chu đáo.”
Lý Do Kiệm thấy Tần Dũng vẫn không vui mà nhìn Tần Yến Thù thì vội nói tránh đi: “A Liễu tỷ, tuy chúng ta đã quen thuộc với 10 đại trận pháp của Nam Tinh phái nhưng những năm gần đây bọn họ rất ít khi đi lại trên giang hồ, nếu chưởng môn của bọn họ lại nghiên cứu chế tạo ra trận pháp mới gì để đối phó với chúng ta thì sợ là khó mà giải quyết.”
Tần Dũng vừa đi vừa nói: “Bất kể bọn họ dùng trận pháp gì chúng ta cũng đã quyết tranh vũng nước đục này vì thế không có đạo lý lâm trận lùi bước. Hơn nữa Tần Môn và Nam Tinh phái vốn không có ân oán, không đến mức đối địch với bọn họ. Chẳng qua mạng của Yến Thù là do Phó tiểu thư cứu về, nếu Nam Tinh phái muốn làm khó nàng thì chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Lý Do Kiệm nghe được giọng nói ôn nhu trầm ổn của Tần Dũng, mắt đuổi theo tà áo tung bay của nàng khi di chuyển. Trong lòng hắn giống như có một hồ nước xuân được gió mát thổi qua, nhộn nhạo không thôi. Hắn mong sao con đường này cứ kéo dài mãi không dứt.
Chợt nghe Tần Yến Thù ở bên cạnh kiên định nói: “Tỷ, vừa rồi tỷ cũng nghe nói rồi, mặc kệ Phó tiểu thư cuối cùng có thoát khỏi nô tịch hay không đệ đều sẽ tìm mọi cách cưới nàng. Chờ chúng ta hộ tống nàng vào kinh, đệ sẽ ở lại kinh thành lo việc này, chờ đến khi mọi việc được quyết định đệ sẽ về Vân Nam. Mong tỷ thay đệ xử lý mọi việc trong môn.”
Bước chân của Tần Dũng hơi ngừng lại, nhớ tới ánh mắt như sương lạnh của Bình Dục vừa rồi thì hơi hơi thở dài nói: “Việc này tạm thời không vội, đệ vẫn nên hỏi cho rõ ý của Phó tiểu thư đã rồi hẵng nói.”
Lý Do Kiệm giật giật tay áo Tần Yến Thù, nhắc nhở hắn: “Huynh đừng quên Phó tiểu thư trước đây đã từng đính thân, nghe nói người nọ là công tử nhà đại học sĩ đó, cực kỳ môn đăng hộ đối với Phó tiểu tư. Đến kinh thành có khi vị hôn phu kia của nàng ta sẽ nhảy ra, đến lúc đó huynh kẹp ở giữa chẳng phải sẽ xấu hổ sao? Huynh vẫn nên hỏi cho rõ ràng xem nàng ta nghĩ thế nào, miễn cho đến lúc đó lại có hiểu lầm không cần thiết.”
Tần Yến Thù khinh thường nói: “Chuyện nhà nàng ta đã sớm hỏi thăm rõ rồi. Cái tên Lục công tử kia đã phụ nàng, sau khi Phó gia gặp nạn lại càng chưa từng lộ mặt. Phó tiểu thư là người cứng cỏi có chủ kiến như thế, sao nàng có thể để cái loại người tâm tính không kiên định như vậy ở trong lòng chứ?”
Tần Dũng cũng không nói tiếp mà chỉ yên lặng đi ra ngoài bìa rừng, thấy đám người Bình Dục đã lên ngựa chuẩn bị xuất phát thì cũng vội lên ngựa.
*****
Dãy núi liên miên, trong tầm mắt chỉ có màu xanh biếc, lúc phóng ngựa chạy nhanh, gió thu thổi tới mang theo mùi cây cỏ dày đặc trong núi rừng.
Nhưng mọi người lại chẳng có tâm tư quan sát phong cảnh ven đường, vì có thể xuống núi trước khi đến trạm dịch tiếp theo nên một đường này bọn họ vẫn luôn đi rất nhanh, chưa dám dừng lại.
Lúc này bọn họ đi tới một con đường núi có hai bên là vách đá dựng đứng, ở giữa là một sơn động âm u cực kỳ hẹp nhỏ, tối đa chỉ có hai người đi được một lần khiến tốc độ di chuyển của bọn họ không thể không giảm xuống.
Đám người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đi đầu, sau khi ra khỏi động thì dừng ngựa đứng bên đường chờ, đề phòng trong động có biến.
Bình Dục ra khỏi động thì dạo quanh một vòng, nhìn về phía sau chờ xe ngựa của chủ tớ Phó Lan Nha thuận lợi ra khỏi động mới dời mắt, đề phòng nhìn hai bên núi cao.
Chưa qua bao lâu, chợt thấy sương mù trong núi vốn nhạt nay đã ngưng lại nồng đậm, giống như mây bay nơi chân trời, chậm rãi hạ xuống chân núi. Càng kỳ quái hơn là đám sương trắng kia như có thực thể, nó đi qua chỗ nào thì cây cối như bị gió thổi, phát ra động tĩnh rào rạt.
Thị lực của hắn tốt, tuy cách xa nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ trong sương mù có bóng người lờ mờ. Sắc mặt hắn khẽ biến, vèo một tiếng đã rút Tú Xuân Đao ở bên hông ra quát: “Nơi này có mai phục.”
Lời còn chưa dứt đã thấy sương trắng nồng đậm kia như bị gió mạnh lôi kéo, nhanh chóng theo triền núi ào ào trút xuống, đánh úp về phía bọn họ.
Lúc này có tiếng binh khí đồng loạt ra khỏi vỏ, Tần Dũng gấp giọng nói: “Dư trưởng lão, nhân lúc Nam Tinh phái chưa chặn con đường này, ông mang mười đệ tử vọt lên phía trước mở đường đi.”
Phó Lan Nha ở trên xe nghe được rõ ràng chính xác lời này nên tim không nhịn được rung lên, không dám xuống xe nhìn kỹ mà chỉ đành dán tai lên vách xe, khẩn trương lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe thấy Dư trưởng lão gào to một tiếng, lĩnh một đội nhân mã nhanh như chớp phóng về phía trước. Nhưng mắt thấy đoàn người chuẩn bị thoát khỏi đám sương mù thì con ngựa đi đầu giống như đụng phải một bức tường vô hình nào đó, nó gào thảm thiết một tiếng dài, cả kinh tới độ móng trước tung lên.
Dư trưởng lão nhất thời không kịp phản ứng nên suýt nữa thì bị cỗ chấn động này hất rơi xuống ngựa. May mà ông ta ứng biến nhanh, vội giẫm lên yên ngựa, nhảy lên không trung rồi rơi xuống đất.
Mọi người thấy thế thì chợt quay lại nhìn sơn động phía sau, lúc này nghe thấy tiếng Lý Du quát mắt, “Bình Dục! Có việc lạ! Phía sau đột nhiên nổi lên sương mù, có thể là do Nam Tinh phái bắt đầu tác quái chăng?!” Sau đó hắn lại kinh ngạc ré lên: “Úi, Đặng nhị, sao các ngươi nhanh thế đã đuổi kịp chúng ta rồi?”
Hắn chưa từ trong động ra ngoài nên còn chưa biết tình hình bên ngoài. Sở dĩ hắn lớn tiếng như vậy là để nhắc nhở Bình Dục rằng người của Vĩnh An Hầu phủ đã nhân lúc rối loạn mà xuất hiện.
Mọi người rùng mình, xem ra Nam Tinh phái chẳng những bày mai phục ở phía trước mà còn chặn kín đường lui.
Sương trắng đã bức đến trước mắt, trong sương mù ẩn ẩn có thể thấy ánh đao lập lòe. Sau đó cùng với tiếng bước chân dày đặc, trong sương mù thế nhưng truyền tới từng trận tiếng ca cực kỳ quái dị, thê lương, xa xưa và ưu sầu. Đồng thời trong sương mù có không ít bóng người lóe lên, giống như có rất nhiều người đang đạp lên tiếng ca ma đi tới. Sơn đạo vốn chật hẹp nay lại trở nên cực kỳ trống trải.
Đám người Lý Mân thấy có biến nên sau khi được Bình Dục ra lệnh đã sôi nổi giục ngựa đi dọc đường núi, muốn tìm đường tắt mở đường máu. Ai ngờ mới vừa chạy vội tới sườn dốc thì mặt đất đột nhiên hơi rung lên, ngay sau đó con ngựa không hiểu sao sợ hãi, không chịu đi tiếp. Trong nháy mắt tiếp theo dưới chân bọn họ đột nhiên có thứ gì đó đội đất mà lên, trong tức khắc đã sừng sững mà đứng. Đó là những tấm bia đá, san sát chắn hết đường của bọn họ.
Mọi người thấy đường phía trước đã bị chặn lại thì không thể không đứng yên tại chỗ, vội vàng cố phân biệt đường hướng. Nhưng đám sương mù kia dày đặc, đảo mắt đã tràn đến, không bao lâu sau trong đám sương mù dày đặc bỗng có vô số binh khí, đánh về phía đám người Lý Do Kiệm.
“Đây là trận bia đá.” Tần Dũng vừa rút kiếm nghênh chiến vừa cao giọng hô lên với mọi người, “Đây là trận đầu tiên trong 10 trận của Nam Tinh phái, nhớ kỹ mỗi khi gặp phải bia đá thì phải vòng theo hướng bên phải mà đi, bất kể nhìn thấy cái gì cũng không được đi bên trái, cũng không được lui về sau.”
Trong lòng Bình Dục còn đầy nghi vấn, mắt thấy đám bia đá kia giống như măng mọc sau mưa mà chui lên từ dưới đất, cách cục lại không giống thủ pháp vốn có của Nam Tinh phái mà giống như bố cục của các ngôi sao, tán loạn không đồng nhất.
Trong lòng hắn vừa động đột nhiên nói: “Không đúng, không phải trận bia đá.”
“Không phải trận bia đá?” Tần Dũng vốn đã tính toán dẫn người phá trận, nghe vậy thì vội ghìm cương ngựa, cực kỳ ngạc nhiên nhìn Bình Dục.
Bình Dục chỉ nói: “Cái này khác trận bia đá, không thể dùng cách phá trận như cũ.”
Nói xong hắn vung roi, giục ngựa chạy tới chỗ xe ngựa của Phó Lan Nha nhưng mới vừa phi được hai bước đã thấy sau xe ngựa bỗng nhiên mọc lên vô số bia đá. Mắt thấy chúng sắp vây kín xe ngựa ở giữa, sắc mặt hắn biến đổi, bất chấp mọi thứ mà buông dây cương thả người nhảy lên như mũi tên, muốn vọt lên nóc xe.
Hắn nhảy từ trên nóc xe xuống, chuẩn bị lôi Phó Lan Nha ra khỏi xe. Nhưng sương mù kia dày đặc đến dị thường, lại di chuyển cực kỳ nhanh. Hắn còn chưa kịp làm gì đã nghe phía sau vèo một cái, có một cỗ chưởng lực đánh thẳng tới bên hông hắn. Bình Dục nghiêng người tránh đi, khuỷu tay húc về phía sau, rồi không đợi kẻ nọ lùi lại hắn chợt vung chuôi đao về hướng đó. Chỉ nghe phụt một tiếng, trong sương mù truyền đến tiếng kêu rên, sát khí vốn đã bức đến lúc này chợt biến mất.
Một kích của hắn đã trúng mục tiêu, sau đó hắn cũng không ngừng lại, chỉ đi vài bước, đang muốn tìm kiếm cửa xe thì lúc này đã chậm. Sương mù sớm đã che trời lấp đất tràn đến, vừa rồi hắn nhớ mình ở ngay cạnh xe, nhưng giờ sờ đến lại chỉ thấy bia đá, không thấy xe ngựa đâu.
Ngay sau đó, trước mắt hắn có bóng người hiện lên, phía trước truyền đến tiếng Phó Lan Nha lộ ra vài phần chần chờ, “Tần công tử.”
Tần Yến Thù gấp giọng nói: “Phó tiểu thư, Nam Tinh phái đã tới, để ta mang nàng tránh đi một chút.”
Bình Dục không nghĩ tới Tần Yến Thù lại tới nhanh như thế, trong lòng hắn lửa bốc ngùn ngụt, nghe tiếng bước chân chạy đi thì vội đuổi theo. Nhưng sau đó chợt có tiếng quái kêu truyền đến từ trong sương mù dày đặc, đao kiếm leng keng, giống như có người đang quấn lấy Tần Yến Thù.
Bình Dục nghe thấy người tới không ít thì lo lắng Tần Yến Thù không ứng phó được vì vậy hắn nhịn không được gọi: “Phó Lan Nha!”
Phó Lan Nha lập tức đáp lại: “Bình đại nhân.”
Đáy lòng hắn giống như có xúc động dâng lên, mặt căng ra nói: “Đứng tại chỗ không được nhúc nhích, ta tới ngay.”
“Được.” Phó Lan Nha đáp.
Bình Dục nghe thấy giọng nàng ở phía trước bên trái, chỉ cách khoảng 10 bước. Theo tiếng nàng hắn đi về phía trước, ai ngờ mới được hai bước bỗng nhiên có một tiếng đinh vang lên. Một thứ màu bạc như con rắn lao tới, mắt thấy sắp quấn lấy eo hắn lại bị Bình Dục vung đao chặn lại. Nhưng thứ kia như lưỡi rắn quấn lấy đao của hắn, giằng giật phát ra tiếng leng keng. Sau đó có tiếng gió phần phật, kẻ kia một tay vung quyền đánh thẳng đến mặt hắn.
Bình Dục không lùi không tránh, một tay cầm Tú Xuân Đao đối kháng với kẻ địch, một tay khác lưu loát lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ. Mắt thấy nắm đấm của kẻ kia đã đến trước mặt hắn, trong mắt Bình Dục là ý mỉa mai rõ ràng, tay lại nhanh như điện giật mà đâm về phía trước.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt, xích bạc vốn đang quấn lấy Tú Xuân Đao lập tức như phải bỏng mà buông ra.
Rốt cuộc Bình Dục cũng thoát được trói buộc, thu chủy thủ vào tay áo, không chần chừ nữa mà bước nhanh về phía Phó Lan Nha. Lúc đến gần hắn lo lắng vừa rồi có biến nên cảnh giác gọi: “Phó Lan Nha?”
“Bình đại nhân.” Giọng Phó Lan Nha gần trong gang tấc, hiển nhiên nàng vẫn đứng yên tại chỗ chờ hắn. Lại đi về phía trước vài bước, xuyên qua màn sương mù dày đặc quả nhiên hắn thấy hai người đứng trước mặt, đúng là Phó Lan Nha và Lâm ma ma.
“Đi.” Tiếng đánh nhau không ngừng nghỉ, Bình Dục túm chặt lấy Phó Lan Nha kéo đi. Nghe động tĩnh thì tạm thời Tần Yến Thù vẫn có thể ứng phó vì thế hắn nhanh chóng lôi Phó Lan Nha đi, muốn tránh khỏi nơi này trước rồi nói.
“Bình đại nhân.” Phó Lan Nha bị Bình Dục kéo đi cực nhanh nhưng một tay khác vẫn túm chặt lấy Lâm ma ma nói, “Nam Tinh phái này có lai lịch thế nào, sao lại dùng Ngũ Tinh trận pháp thế?”
“Ngươi đã từng gặp Ngũ Tinh trận pháp ư?” Bình Dục túm lấy cánh tay nàng chặt hơn.
Phó Lan Nha gật đầu: “Ca ca ta ——”
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người gọi “Phó tiểu thư, là ta.”
Lại là Tần Yến Thù, rốt cuộc hắn cũng ném được đám phiền phức kia mà đuổi theo.
“Tần công tử.” Phó Lan Nha không thể không dừng bước.
Bình Dục quay đầu nhìn lại, xuyên qua sương mù dày đặc thấy Tần Yến Thù đã chạy tới. Nhìn thấy hắn, tên kia không hề thoái nhượng mà giống như muốn nhân lúc loạn lạc quản đến việc của Phó Lan Nha. Trong lòng Bình Dục lại bốc hỏa, an toàn của tội quyến triều đình từ lcus nào lại để cho nhân sĩ giang hồ nhúng tay chứ? Đang muốn trào phúng vài câu hắn lại chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến vố số tiếng vật nhọn bay tới.
Bình Dục rùng mình, trong lòng biết là ám khí thế nên vội kéo Phó Lan Nha ra sau lưng, thuận tiện đẩy Lâm ma ma về phía Tần Yến Thù. Sau đó hắn lôi kéo Phó Lan Nha tránh ra hai bước, vừa vung đao chắn ám khí bay tới, vừa chính đáng nói: “Tần công tử, ám khí quá nhiều, mong ngươi chăm sóc vị lão ma ma này.”
Tần Yến Thù dựng ngược lông mày, vừa định đáp một câu thì Lâm ma ma đã ai da một tiếng, theo động tác đẩy của Bình Dục mà nhào tới chỗ hắn. Tuy Tần Yến Thù nghẹn một bụng tức nhưng ám khí quá nhiều, vượt xa bọn họ tưởng tượng, hắn mệt mỏi ứng chiến và chẳng còn rảnh để nói chuyện gì.
Ngoài ám khí, trong sương mù còn các loại vũ khí khác, cứ hết đợt này tới đợt khác đánh tới. Chờ vất vả lắm mới có thời gian nghỉ thì Tần Yến Thù sớm đã bị trận pháp đưa tới chỗ nào rồi.
Bình Dục lôi kéo Phó Lan Nha đi trong sương mù dày đặc, mỗi đoạn đi qua trước mắt sẽ có một tấm bia đá, nếu chỉ thế thì thôi, đã vậy chúng còn bị sương mù dày đặc che lấp, hai người vòng vèo một hồi vẫn không tìm thấy mắt trận.
Đi được một lúc lâu, mọi âm thanh bên tai yên tĩnh dần, tiếng đánh nhau, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đều không nghe thấy nữa. Bình Dục người cao chân dài nên đi rất nhanh, Phó Lan Nha đi theo hắn càng lúc càng mệt, nhưng lại sợ lạc nên vội nói: “Ta đi không nổi nữa, trận pháp này quá phức tạp, chỉ sợ chúng ta có đi mấy ngày trong này cũng không tìm được lối ra. Không bằng tạm nghỉ một lát, tính toán xem mắt trận ở chỗ nào.”
Bình Dục đang âm thầm phỏng đoán quy luật xuất hiện của đám bia đá nhưng nghe nàng nói thế thì hắn cũng bước chậm lại, quay người ngồi xuống bên một bia đá.
Chung quanh đều là bùn đất, không có chỗ nào khác để ngồi nên Phó Lan Nha chỉ đành ngồi gần Bình Dục. Nghỉ ngơi một lát cuối cùng nàng cũng thở được một hơi. Vừa quay đầu nàng đã thấy Bình Dục cầm một nhánh cây trong tay, đang cau mày vẽ vẽ viết viết trên đất. Trong lòng nàng hiểu hắn đang tính trận pháp nên cũng không ngạc nhiên gì.
Nghe nói lúc trước Tây Bình hầu gia giỏi nhất là bài binh bố trận. Ông ta từng theo Thái Tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến, gần như trăm trận trăm thắng. Bình Dục là cháu đích tôn của Tây Bình hầu nên từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nếu không rõ mấy thứ trận pháp này mới gọi là kỳ quái.
Nàng trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: “Bình đại nhân, vừa rồi mọi người nói trận bia đá là cái gì vậy? Sao nó lại có bóng dáng của Ngũ Tinh trận thế?”
Bình Dục đang nghĩ đến nhập thần, tuy nghe thấy nàng hỏi nhưng không đáp lại. Trong lòng hắn biết lúc Phó Lan Nha bị phục kích ở khách điếm tại Lục An, tuy nàng hoảng hốt nhưng vẫn chuẩn xác chọn được độn môn vậy chứng tỏ cũng có hiểu biết về kỳ môn độn giáp. Nhưng trước mắt hắn không rảnh cùng nàng thảo luận pháp trận, bởi vì hắn luôn cảm thấy đống bia đá này không hợp với lẽ thường, không thể dùng lý luận kỳ môn độn giáp thông thường để suy đoán được.
Phó Lan Nha thấy hắn lạnh lẽo không đáp thì hơi buồn. Nàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Dù sao năng lực cầu sinh của Bình Dục mạnh mẽ như thế, nếu hắn không muốn cùng nàng hợp tác vậy thì mặc hắn tự nghĩ đi, dù sao hắn luôn có thể tìm được cách để thoát ra ngoài.
Khóe mắt Bình Dục nhìn thấy động tác của nàng thì tay dừng lại, lát sau hắn lại đen mặt vẽ tiếp. Phó Lan Nha đang nhắm mắt nghĩ tới trình tự bia đá vừa rồi thì chợt thấy sương mù xung quanh có lẫn sương lạnh thấm vào người. Không khí lạnh đến quái dị, mỗi hơi thở đều lạnh hơn, ngực cũng lạnh. Sau một lát cả người nàng như hóa đá, từ đầu tới chân đều bị đông lạnh.
Tuy lạnh đến đáng sợ nhưng không biết trong sương mù còn có thêm cái gì nữa. Nàng đang định cuộn người lại để ngăn hàn ý thì chóp mũi lại ngửi được một mùi lạ, ý thức lập tức mê man. Bên người nàng giống như có cái bếp lò, đối lập rõ ràng với thân thể lạnh băng của nàng khiến nàng không nhịn được ôm chặt tay ghé sát vào bên cạnh.
Bình Dục bị nàng dựa vào thì cả người cứng đờ. Hắn đã sớm phát hiện ra sương mù quanh mình biến hóa, nhưng thân thể hắn khỏe hơn Phó Lan Nha, lại có nội lực giúp chống đỡ nên tuy cũng cảm thấy chung quanh có chút hàn ý cũng không khó chịu như nàng. Đến khi mùi hương kia bay tới rốt cuộc hắn mới ý thức được Nam Tinh phái bỏ cả mê dược vào sương mù. Biện pháp này quả là âm độc, nếu người ta ở nơi cực lạnh mà ngủ mất thì cho dù không đông chết, nội lực cũng bị tổn hại lớn.
Cúi đầu thấy Phó Lan Nha đã mơ màng sắp ngủ, hắn không khỏi nóng nảy mắng Nam Tinh phái một vạn lần ở trong lòng sau đó móc ra một bình thuốc, lấy một viên nhét vào miệng Phó Lan Nha, lại gấp gáp gọi: “Phó Lan Nha.”
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy trong miệng bị nhét một thứ gì đó mát lạnh, ý thức tỉnh táo một chút. Nghe thấy Bình Dục gọi mình, nàng lại cho rằng hắn muốn đẩy nàng ra vì thế nỗ lực dịch sang một bên. Nhưng vì quá lạnh nên lúc thấy hắn gọi mình không ngừng nàng mới cả giận nói: “Ta rất lạnh.” Sau đó nàng xoay người ngủ mất.
Bình Dục thấy gọi mà nàng không tỉnh thì biết nàng yếu ớt, sợ nàng bị lạnh đến hỏng người vì thế hắn vội ngưng thần lắng nghe xung quanh, thấy không có ai mới cắn răng ôm nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.
Một lát sau Tần Yến Thù và Lý Do Kiệm đi ra từ sau thân cây, thấy Tần Dũng đứng ở đằng trước thì trong lòng đã biết lời mình vừa nói đã bị nàng nghe hết. Tần Yến Thù quẫn bách, đi nhanh hơn vài bước gọi: “Tỷ.” Bên cạnh không có người nên bọn xưng hô cũng không cần cố kị.
Tần Dũng thu lại ánh mắt đang dõi theo Bình Dục rồi nhìn Tần Yến Thù, thấp giọng nói: “Nơi này tai mắt nhiều, lời đệ vừa nói mà bị người có tâm nghe được và bịa đặt thì chẳng phải sẽ tổn hại thanh danh của Phó tiểu thư ư? Lần tới tuyệt đối không được như thế nữa.”
Tần Yến Thù tuy chính trực ngay thẳng nhưng rốt cuộc cũng lớn lên trong giang hồ, làm việc hào phóng không kiêng dè. Lúc này nghe chị mình nói thế hắn mới ý thức được mình lỗ mãng, mặt cũng nóng lên, hối hận nói: “Là đệ suy nghĩ không chu đáo.”
Lý Do Kiệm thấy Tần Dũng vẫn không vui mà nhìn Tần Yến Thù thì vội nói tránh đi: “A Liễu tỷ, tuy chúng ta đã quen thuộc với 10 đại trận pháp của Nam Tinh phái nhưng những năm gần đây bọn họ rất ít khi đi lại trên giang hồ, nếu chưởng môn của bọn họ lại nghiên cứu chế tạo ra trận pháp mới gì để đối phó với chúng ta thì sợ là khó mà giải quyết.”
Tần Dũng vừa đi vừa nói: “Bất kể bọn họ dùng trận pháp gì chúng ta cũng đã quyết tranh vũng nước đục này vì thế không có đạo lý lâm trận lùi bước. Hơn nữa Tần Môn và Nam Tinh phái vốn không có ân oán, không đến mức đối địch với bọn họ. Chẳng qua mạng của Yến Thù là do Phó tiểu thư cứu về, nếu Nam Tinh phái muốn làm khó nàng thì chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Lý Do Kiệm nghe được giọng nói ôn nhu trầm ổn của Tần Dũng, mắt đuổi theo tà áo tung bay của nàng khi di chuyển. Trong lòng hắn giống như có một hồ nước xuân được gió mát thổi qua, nhộn nhạo không thôi. Hắn mong sao con đường này cứ kéo dài mãi không dứt.
Chợt nghe Tần Yến Thù ở bên cạnh kiên định nói: “Tỷ, vừa rồi tỷ cũng nghe nói rồi, mặc kệ Phó tiểu thư cuối cùng có thoát khỏi nô tịch hay không đệ đều sẽ tìm mọi cách cưới nàng. Chờ chúng ta hộ tống nàng vào kinh, đệ sẽ ở lại kinh thành lo việc này, chờ đến khi mọi việc được quyết định đệ sẽ về Vân Nam. Mong tỷ thay đệ xử lý mọi việc trong môn.”
Bước chân của Tần Dũng hơi ngừng lại, nhớ tới ánh mắt như sương lạnh của Bình Dục vừa rồi thì hơi hơi thở dài nói: “Việc này tạm thời không vội, đệ vẫn nên hỏi cho rõ ý của Phó tiểu thư đã rồi hẵng nói.”
Lý Do Kiệm giật giật tay áo Tần Yến Thù, nhắc nhở hắn: “Huynh đừng quên Phó tiểu thư trước đây đã từng đính thân, nghe nói người nọ là công tử nhà đại học sĩ đó, cực kỳ môn đăng hộ đối với Phó tiểu tư. Đến kinh thành có khi vị hôn phu kia của nàng ta sẽ nhảy ra, đến lúc đó huynh kẹp ở giữa chẳng phải sẽ xấu hổ sao? Huynh vẫn nên hỏi cho rõ ràng xem nàng ta nghĩ thế nào, miễn cho đến lúc đó lại có hiểu lầm không cần thiết.”
Tần Yến Thù khinh thường nói: “Chuyện nhà nàng ta đã sớm hỏi thăm rõ rồi. Cái tên Lục công tử kia đã phụ nàng, sau khi Phó gia gặp nạn lại càng chưa từng lộ mặt. Phó tiểu thư là người cứng cỏi có chủ kiến như thế, sao nàng có thể để cái loại người tâm tính không kiên định như vậy ở trong lòng chứ?”
Tần Dũng cũng không nói tiếp mà chỉ yên lặng đi ra ngoài bìa rừng, thấy đám người Bình Dục đã lên ngựa chuẩn bị xuất phát thì cũng vội lên ngựa.
*****
Dãy núi liên miên, trong tầm mắt chỉ có màu xanh biếc, lúc phóng ngựa chạy nhanh, gió thu thổi tới mang theo mùi cây cỏ dày đặc trong núi rừng.
Nhưng mọi người lại chẳng có tâm tư quan sát phong cảnh ven đường, vì có thể xuống núi trước khi đến trạm dịch tiếp theo nên một đường này bọn họ vẫn luôn đi rất nhanh, chưa dám dừng lại.
Lúc này bọn họ đi tới một con đường núi có hai bên là vách đá dựng đứng, ở giữa là một sơn động âm u cực kỳ hẹp nhỏ, tối đa chỉ có hai người đi được một lần khiến tốc độ di chuyển của bọn họ không thể không giảm xuống.
Đám người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đi đầu, sau khi ra khỏi động thì dừng ngựa đứng bên đường chờ, đề phòng trong động có biến.
Bình Dục ra khỏi động thì dạo quanh một vòng, nhìn về phía sau chờ xe ngựa của chủ tớ Phó Lan Nha thuận lợi ra khỏi động mới dời mắt, đề phòng nhìn hai bên núi cao.
Chưa qua bao lâu, chợt thấy sương mù trong núi vốn nhạt nay đã ngưng lại nồng đậm, giống như mây bay nơi chân trời, chậm rãi hạ xuống chân núi. Càng kỳ quái hơn là đám sương trắng kia như có thực thể, nó đi qua chỗ nào thì cây cối như bị gió thổi, phát ra động tĩnh rào rạt.
Thị lực của hắn tốt, tuy cách xa nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ trong sương mù có bóng người lờ mờ. Sắc mặt hắn khẽ biến, vèo một tiếng đã rút Tú Xuân Đao ở bên hông ra quát: “Nơi này có mai phục.”
Lời còn chưa dứt đã thấy sương trắng nồng đậm kia như bị gió mạnh lôi kéo, nhanh chóng theo triền núi ào ào trút xuống, đánh úp về phía bọn họ.
Lúc này có tiếng binh khí đồng loạt ra khỏi vỏ, Tần Dũng gấp giọng nói: “Dư trưởng lão, nhân lúc Nam Tinh phái chưa chặn con đường này, ông mang mười đệ tử vọt lên phía trước mở đường đi.”
Phó Lan Nha ở trên xe nghe được rõ ràng chính xác lời này nên tim không nhịn được rung lên, không dám xuống xe nhìn kỹ mà chỉ đành dán tai lên vách xe, khẩn trương lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe thấy Dư trưởng lão gào to một tiếng, lĩnh một đội nhân mã nhanh như chớp phóng về phía trước. Nhưng mắt thấy đoàn người chuẩn bị thoát khỏi đám sương mù thì con ngựa đi đầu giống như đụng phải một bức tường vô hình nào đó, nó gào thảm thiết một tiếng dài, cả kinh tới độ móng trước tung lên.
Dư trưởng lão nhất thời không kịp phản ứng nên suýt nữa thì bị cỗ chấn động này hất rơi xuống ngựa. May mà ông ta ứng biến nhanh, vội giẫm lên yên ngựa, nhảy lên không trung rồi rơi xuống đất.
Mọi người thấy thế thì chợt quay lại nhìn sơn động phía sau, lúc này nghe thấy tiếng Lý Du quát mắt, “Bình Dục! Có việc lạ! Phía sau đột nhiên nổi lên sương mù, có thể là do Nam Tinh phái bắt đầu tác quái chăng?!” Sau đó hắn lại kinh ngạc ré lên: “Úi, Đặng nhị, sao các ngươi nhanh thế đã đuổi kịp chúng ta rồi?”
Hắn chưa từ trong động ra ngoài nên còn chưa biết tình hình bên ngoài. Sở dĩ hắn lớn tiếng như vậy là để nhắc nhở Bình Dục rằng người của Vĩnh An Hầu phủ đã nhân lúc rối loạn mà xuất hiện.
Mọi người rùng mình, xem ra Nam Tinh phái chẳng những bày mai phục ở phía trước mà còn chặn kín đường lui.
Sương trắng đã bức đến trước mắt, trong sương mù ẩn ẩn có thể thấy ánh đao lập lòe. Sau đó cùng với tiếng bước chân dày đặc, trong sương mù thế nhưng truyền tới từng trận tiếng ca cực kỳ quái dị, thê lương, xa xưa và ưu sầu. Đồng thời trong sương mù có không ít bóng người lóe lên, giống như có rất nhiều người đang đạp lên tiếng ca ma đi tới. Sơn đạo vốn chật hẹp nay lại trở nên cực kỳ trống trải.
Đám người Lý Mân thấy có biến nên sau khi được Bình Dục ra lệnh đã sôi nổi giục ngựa đi dọc đường núi, muốn tìm đường tắt mở đường máu. Ai ngờ mới vừa chạy vội tới sườn dốc thì mặt đất đột nhiên hơi rung lên, ngay sau đó con ngựa không hiểu sao sợ hãi, không chịu đi tiếp. Trong nháy mắt tiếp theo dưới chân bọn họ đột nhiên có thứ gì đó đội đất mà lên, trong tức khắc đã sừng sững mà đứng. Đó là những tấm bia đá, san sát chắn hết đường của bọn họ.
Mọi người thấy đường phía trước đã bị chặn lại thì không thể không đứng yên tại chỗ, vội vàng cố phân biệt đường hướng. Nhưng đám sương mù kia dày đặc, đảo mắt đã tràn đến, không bao lâu sau trong đám sương mù dày đặc bỗng có vô số binh khí, đánh về phía đám người Lý Do Kiệm.
“Đây là trận bia đá.” Tần Dũng vừa rút kiếm nghênh chiến vừa cao giọng hô lên với mọi người, “Đây là trận đầu tiên trong 10 trận của Nam Tinh phái, nhớ kỹ mỗi khi gặp phải bia đá thì phải vòng theo hướng bên phải mà đi, bất kể nhìn thấy cái gì cũng không được đi bên trái, cũng không được lui về sau.”
Trong lòng Bình Dục còn đầy nghi vấn, mắt thấy đám bia đá kia giống như măng mọc sau mưa mà chui lên từ dưới đất, cách cục lại không giống thủ pháp vốn có của Nam Tinh phái mà giống như bố cục của các ngôi sao, tán loạn không đồng nhất.
Trong lòng hắn vừa động đột nhiên nói: “Không đúng, không phải trận bia đá.”
“Không phải trận bia đá?” Tần Dũng vốn đã tính toán dẫn người phá trận, nghe vậy thì vội ghìm cương ngựa, cực kỳ ngạc nhiên nhìn Bình Dục.
Bình Dục chỉ nói: “Cái này khác trận bia đá, không thể dùng cách phá trận như cũ.”
Nói xong hắn vung roi, giục ngựa chạy tới chỗ xe ngựa của Phó Lan Nha nhưng mới vừa phi được hai bước đã thấy sau xe ngựa bỗng nhiên mọc lên vô số bia đá. Mắt thấy chúng sắp vây kín xe ngựa ở giữa, sắc mặt hắn biến đổi, bất chấp mọi thứ mà buông dây cương thả người nhảy lên như mũi tên, muốn vọt lên nóc xe.
Hắn nhảy từ trên nóc xe xuống, chuẩn bị lôi Phó Lan Nha ra khỏi xe. Nhưng sương mù kia dày đặc đến dị thường, lại di chuyển cực kỳ nhanh. Hắn còn chưa kịp làm gì đã nghe phía sau vèo một cái, có một cỗ chưởng lực đánh thẳng tới bên hông hắn. Bình Dục nghiêng người tránh đi, khuỷu tay húc về phía sau, rồi không đợi kẻ nọ lùi lại hắn chợt vung chuôi đao về hướng đó. Chỉ nghe phụt một tiếng, trong sương mù truyền đến tiếng kêu rên, sát khí vốn đã bức đến lúc này chợt biến mất.
Một kích của hắn đã trúng mục tiêu, sau đó hắn cũng không ngừng lại, chỉ đi vài bước, đang muốn tìm kiếm cửa xe thì lúc này đã chậm. Sương mù sớm đã che trời lấp đất tràn đến, vừa rồi hắn nhớ mình ở ngay cạnh xe, nhưng giờ sờ đến lại chỉ thấy bia đá, không thấy xe ngựa đâu.
Ngay sau đó, trước mắt hắn có bóng người hiện lên, phía trước truyền đến tiếng Phó Lan Nha lộ ra vài phần chần chờ, “Tần công tử.”
Tần Yến Thù gấp giọng nói: “Phó tiểu thư, Nam Tinh phái đã tới, để ta mang nàng tránh đi một chút.”
Bình Dục không nghĩ tới Tần Yến Thù lại tới nhanh như thế, trong lòng hắn lửa bốc ngùn ngụt, nghe tiếng bước chân chạy đi thì vội đuổi theo. Nhưng sau đó chợt có tiếng quái kêu truyền đến từ trong sương mù dày đặc, đao kiếm leng keng, giống như có người đang quấn lấy Tần Yến Thù.
Bình Dục nghe thấy người tới không ít thì lo lắng Tần Yến Thù không ứng phó được vì vậy hắn nhịn không được gọi: “Phó Lan Nha!”
Phó Lan Nha lập tức đáp lại: “Bình đại nhân.”
Đáy lòng hắn giống như có xúc động dâng lên, mặt căng ra nói: “Đứng tại chỗ không được nhúc nhích, ta tới ngay.”
“Được.” Phó Lan Nha đáp.
Bình Dục nghe thấy giọng nàng ở phía trước bên trái, chỉ cách khoảng 10 bước. Theo tiếng nàng hắn đi về phía trước, ai ngờ mới được hai bước bỗng nhiên có một tiếng đinh vang lên. Một thứ màu bạc như con rắn lao tới, mắt thấy sắp quấn lấy eo hắn lại bị Bình Dục vung đao chặn lại. Nhưng thứ kia như lưỡi rắn quấn lấy đao của hắn, giằng giật phát ra tiếng leng keng. Sau đó có tiếng gió phần phật, kẻ kia một tay vung quyền đánh thẳng đến mặt hắn.
Bình Dục không lùi không tránh, một tay cầm Tú Xuân Đao đối kháng với kẻ địch, một tay khác lưu loát lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ. Mắt thấy nắm đấm của kẻ kia đã đến trước mặt hắn, trong mắt Bình Dục là ý mỉa mai rõ ràng, tay lại nhanh như điện giật mà đâm về phía trước.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt, xích bạc vốn đang quấn lấy Tú Xuân Đao lập tức như phải bỏng mà buông ra.
Rốt cuộc Bình Dục cũng thoát được trói buộc, thu chủy thủ vào tay áo, không chần chừ nữa mà bước nhanh về phía Phó Lan Nha. Lúc đến gần hắn lo lắng vừa rồi có biến nên cảnh giác gọi: “Phó Lan Nha?”
“Bình đại nhân.” Giọng Phó Lan Nha gần trong gang tấc, hiển nhiên nàng vẫn đứng yên tại chỗ chờ hắn. Lại đi về phía trước vài bước, xuyên qua màn sương mù dày đặc quả nhiên hắn thấy hai người đứng trước mặt, đúng là Phó Lan Nha và Lâm ma ma.
“Đi.” Tiếng đánh nhau không ngừng nghỉ, Bình Dục túm chặt lấy Phó Lan Nha kéo đi. Nghe động tĩnh thì tạm thời Tần Yến Thù vẫn có thể ứng phó vì thế hắn nhanh chóng lôi Phó Lan Nha đi, muốn tránh khỏi nơi này trước rồi nói.
“Bình đại nhân.” Phó Lan Nha bị Bình Dục kéo đi cực nhanh nhưng một tay khác vẫn túm chặt lấy Lâm ma ma nói, “Nam Tinh phái này có lai lịch thế nào, sao lại dùng Ngũ Tinh trận pháp thế?”
“Ngươi đã từng gặp Ngũ Tinh trận pháp ư?” Bình Dục túm lấy cánh tay nàng chặt hơn.
Phó Lan Nha gật đầu: “Ca ca ta ——”
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người gọi “Phó tiểu thư, là ta.”
Lại là Tần Yến Thù, rốt cuộc hắn cũng ném được đám phiền phức kia mà đuổi theo.
“Tần công tử.” Phó Lan Nha không thể không dừng bước.
Bình Dục quay đầu nhìn lại, xuyên qua sương mù dày đặc thấy Tần Yến Thù đã chạy tới. Nhìn thấy hắn, tên kia không hề thoái nhượng mà giống như muốn nhân lúc loạn lạc quản đến việc của Phó Lan Nha. Trong lòng Bình Dục lại bốc hỏa, an toàn của tội quyến triều đình từ lcus nào lại để cho nhân sĩ giang hồ nhúng tay chứ? Đang muốn trào phúng vài câu hắn lại chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến vố số tiếng vật nhọn bay tới.
Bình Dục rùng mình, trong lòng biết là ám khí thế nên vội kéo Phó Lan Nha ra sau lưng, thuận tiện đẩy Lâm ma ma về phía Tần Yến Thù. Sau đó hắn lôi kéo Phó Lan Nha tránh ra hai bước, vừa vung đao chắn ám khí bay tới, vừa chính đáng nói: “Tần công tử, ám khí quá nhiều, mong ngươi chăm sóc vị lão ma ma này.”
Tần Yến Thù dựng ngược lông mày, vừa định đáp một câu thì Lâm ma ma đã ai da một tiếng, theo động tác đẩy của Bình Dục mà nhào tới chỗ hắn. Tuy Tần Yến Thù nghẹn một bụng tức nhưng ám khí quá nhiều, vượt xa bọn họ tưởng tượng, hắn mệt mỏi ứng chiến và chẳng còn rảnh để nói chuyện gì.
Ngoài ám khí, trong sương mù còn các loại vũ khí khác, cứ hết đợt này tới đợt khác đánh tới. Chờ vất vả lắm mới có thời gian nghỉ thì Tần Yến Thù sớm đã bị trận pháp đưa tới chỗ nào rồi.
Bình Dục lôi kéo Phó Lan Nha đi trong sương mù dày đặc, mỗi đoạn đi qua trước mắt sẽ có một tấm bia đá, nếu chỉ thế thì thôi, đã vậy chúng còn bị sương mù dày đặc che lấp, hai người vòng vèo một hồi vẫn không tìm thấy mắt trận.
Đi được một lúc lâu, mọi âm thanh bên tai yên tĩnh dần, tiếng đánh nhau, tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đều không nghe thấy nữa. Bình Dục người cao chân dài nên đi rất nhanh, Phó Lan Nha đi theo hắn càng lúc càng mệt, nhưng lại sợ lạc nên vội nói: “Ta đi không nổi nữa, trận pháp này quá phức tạp, chỉ sợ chúng ta có đi mấy ngày trong này cũng không tìm được lối ra. Không bằng tạm nghỉ một lát, tính toán xem mắt trận ở chỗ nào.”
Bình Dục đang âm thầm phỏng đoán quy luật xuất hiện của đám bia đá nhưng nghe nàng nói thế thì hắn cũng bước chậm lại, quay người ngồi xuống bên một bia đá.
Chung quanh đều là bùn đất, không có chỗ nào khác để ngồi nên Phó Lan Nha chỉ đành ngồi gần Bình Dục. Nghỉ ngơi một lát cuối cùng nàng cũng thở được một hơi. Vừa quay đầu nàng đã thấy Bình Dục cầm một nhánh cây trong tay, đang cau mày vẽ vẽ viết viết trên đất. Trong lòng nàng hiểu hắn đang tính trận pháp nên cũng không ngạc nhiên gì.
Nghe nói lúc trước Tây Bình hầu gia giỏi nhất là bài binh bố trận. Ông ta từng theo Thái Tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến, gần như trăm trận trăm thắng. Bình Dục là cháu đích tôn của Tây Bình hầu nên từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nếu không rõ mấy thứ trận pháp này mới gọi là kỳ quái.
Nàng trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói: “Bình đại nhân, vừa rồi mọi người nói trận bia đá là cái gì vậy? Sao nó lại có bóng dáng của Ngũ Tinh trận thế?”
Bình Dục đang nghĩ đến nhập thần, tuy nghe thấy nàng hỏi nhưng không đáp lại. Trong lòng hắn biết lúc Phó Lan Nha bị phục kích ở khách điếm tại Lục An, tuy nàng hoảng hốt nhưng vẫn chuẩn xác chọn được độn môn vậy chứng tỏ cũng có hiểu biết về kỳ môn độn giáp. Nhưng trước mắt hắn không rảnh cùng nàng thảo luận pháp trận, bởi vì hắn luôn cảm thấy đống bia đá này không hợp với lẽ thường, không thể dùng lý luận kỳ môn độn giáp thông thường để suy đoán được.
Phó Lan Nha thấy hắn lạnh lẽo không đáp thì hơi buồn. Nàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Dù sao năng lực cầu sinh của Bình Dục mạnh mẽ như thế, nếu hắn không muốn cùng nàng hợp tác vậy thì mặc hắn tự nghĩ đi, dù sao hắn luôn có thể tìm được cách để thoát ra ngoài.
Khóe mắt Bình Dục nhìn thấy động tác của nàng thì tay dừng lại, lát sau hắn lại đen mặt vẽ tiếp. Phó Lan Nha đang nhắm mắt nghĩ tới trình tự bia đá vừa rồi thì chợt thấy sương mù xung quanh có lẫn sương lạnh thấm vào người. Không khí lạnh đến quái dị, mỗi hơi thở đều lạnh hơn, ngực cũng lạnh. Sau một lát cả người nàng như hóa đá, từ đầu tới chân đều bị đông lạnh.
Tuy lạnh đến đáng sợ nhưng không biết trong sương mù còn có thêm cái gì nữa. Nàng đang định cuộn người lại để ngăn hàn ý thì chóp mũi lại ngửi được một mùi lạ, ý thức lập tức mê man. Bên người nàng giống như có cái bếp lò, đối lập rõ ràng với thân thể lạnh băng của nàng khiến nàng không nhịn được ôm chặt tay ghé sát vào bên cạnh.
Bình Dục bị nàng dựa vào thì cả người cứng đờ. Hắn đã sớm phát hiện ra sương mù quanh mình biến hóa, nhưng thân thể hắn khỏe hơn Phó Lan Nha, lại có nội lực giúp chống đỡ nên tuy cũng cảm thấy chung quanh có chút hàn ý cũng không khó chịu như nàng. Đến khi mùi hương kia bay tới rốt cuộc hắn mới ý thức được Nam Tinh phái bỏ cả mê dược vào sương mù. Biện pháp này quả là âm độc, nếu người ta ở nơi cực lạnh mà ngủ mất thì cho dù không đông chết, nội lực cũng bị tổn hại lớn.
Cúi đầu thấy Phó Lan Nha đã mơ màng sắp ngủ, hắn không khỏi nóng nảy mắng Nam Tinh phái một vạn lần ở trong lòng sau đó móc ra một bình thuốc, lấy một viên nhét vào miệng Phó Lan Nha, lại gấp gáp gọi: “Phó Lan Nha.”
Phó Lan Nha chỉ cảm thấy trong miệng bị nhét một thứ gì đó mát lạnh, ý thức tỉnh táo một chút. Nghe thấy Bình Dục gọi mình, nàng lại cho rằng hắn muốn đẩy nàng ra vì thế nỗ lực dịch sang một bên. Nhưng vì quá lạnh nên lúc thấy hắn gọi mình không ngừng nàng mới cả giận nói: “Ta rất lạnh.” Sau đó nàng xoay người ngủ mất.
Bình Dục thấy gọi mà nàng không tỉnh thì biết nàng yếu ớt, sợ nàng bị lạnh đến hỏng người vì thế hắn vội ngưng thần lắng nghe xung quanh, thấy không có ai mới cắn răng ôm nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.