Lộc Môn Ca
Chương 149
Có lẽ vì sợ có việc đột ngột xảy ra nên tin quân mình thắng lợi vừa truyền tới là hoàng đế đã hạ lệnh để những người ở lại lập tức xuất phát, tiến đến hội họp với quân chủ lực. Chủ tớ Phó Lan Nha cũng được thông báo nhanh chóng thu dọn hành trang.
Rất nhanh quân Minh đã áp giải đáp tù binh Ngõa Lạt trở về, hai cỗ binh mã hợp làm một cùng xuất phát về kinh. Vì có gần mấy vạn người nên khi hành quân thanh thế cực kỳ hiển hách. Khác với không khí âm u âm trầm khi tới, lúc này quân Minh đại thắng, được mọi người ủng hộ nên trên dưới đều tràn ngập không khí vui mừng.
Trong lòng Bình Dục càng giống như bớt được một tảng đá lớn, thả lỏng không ít. Hiện giờ loạn trong giặc ngoài đều đã trừ bỏ, điều duy nhất hắn còn canh cánh là hữu hộ pháp. Trên đường đi Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân nói với hắn rằng ba ngày qua hữu hộ pháp không nói một lời nào.
Sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng nghĩ tên này thân có dị thuật, tuy đã bị hủy võ công nhưng trên đường khó bảo đảm không xảy ra sự cố. Hoặc bọn họ phải nhanh chóng lấy được chân tướng sự việc năm đó hoặc ngay lập tức giải quyết miễn cho hắn lại gây sự.
Hôm nay đi cả một ngày, đến khi chạng vạng đám người Quảng Dã mới hạ lệnh nghỉ ngơi. Bình Dục đang định tự mình tới thẩm vấn hữu hộ pháp thì hoàng đế lại hạ lệnh cho mấy người bọn hắn cùng Vinh tướng quân đến để hỏi kỹ việc phục kích Thản Bố.
Vì thế Bình Dục đành phải xuống ngựa tiến đến gặp hoàng đế. Vào trong trướng hắn thấy hoàng đế đang hứng thú chờ mong nên đành phải thuật lại tình hình chiến đấu ngày ấy. Hoàng đế nghe xong lại càng thêm vui vẻ. Bình Dục cũng nói: “Tên hữu hộ pháp thần bắt được không dễ đối phó, thần sợ xảy ra việc gì đó nên cần nhanh chóng xử trí.”
Hoàng Thượng cũng không coi một tên tù nhân là gì, hắn chỉ bình đạm nói: “Không vội tử hình làm gì, kẻ này cấu kết với Vương Lệnh nhiều năm nên có lẽ cũng là Thát Tử. Cứ thẩm vấn thêm vài ngày, không chừng có thể đào ra được chút quân tình của Bắc Nguyên.”
Bình Dục nghe thế thì âm thầm nhíu mày nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy thì hắn cũng không tiện mở miệng phản bác.
Trong lúc nói chuyện hắn thấy tấm rèm phía sau lưng hoàng đế hơi rung động nhưng sắc mặt hắn không đổi, thậm chí còn chẳng có hứng thú nhìn tiếp. Kẻ có thể ở cùng trong trướng với hoàng đế, lại phải lảng tránh đại thần thì chỉ có Diệp Trân Trân.
Theo Lý Mân hồi báo hai ngày này Diệp Trân Trân không hề nói gì trước mặt hoàng đế, nhưng tâm tính nàng ta đã hỏng nên nếu cứ để lại bên người hoàng đế cũng là một mối họa. Chẳng qua Hoàng Thượng không hiểu sao cực kỳ mê luyến Diệp Trân Trân, nếu chuyện này có liên quan đến độc dược thì hắn có thể nhân cơ hội này dùng Xích Vân Đan. Dựa vào giá trị của viên thuốc kia hắn có thể lật lại bản án cho cha con Phó Băng, coi như một mũi tên trúng hai con chim.
Trong tay Phó Lan Nha còn hai viên thuốc, nếu như dùng một viên giúp hoàng đế giải độc thì vừa có thể rửa sạch tội danh cho ca con Phó Băng vừa có thể trừ khử Diệp Trân Trân.
Sau khi cùng hoàng đế nói chuyện xong hắn và Vinh tướng quân cùng các vị đại thần khác cáo từ ra về. Bọn họ đi chưa được bao lâu thì Diệp Trân Trân đi ra. Nàng ta ngồi xuống phía sau hoàng đế, nhanh nhẹn giúp hắn thư giải gân cốt.
Nàng ta trời xui đất khiến trở thành thị thiếp của Hoàng Thượng, tuy không phải mong muốn ban đầu nhưng nàng ta vẫn thích ứng với hoàn cảnh cực nhanh. Bình Dục cũng được, Cẩm Y Vệ cũng thế, vì có thể sống càng tốt hơn nàng ta đã nhanh chóng thu lại tính toán trước đó, toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng thoải mái thở dài, lười biếng nhắm mắt lại. Còn Diệp Trân Trân vừa ấn ấn vừa suy nghĩ đến người nọ thế là rơi vào thất thần, lực tay cũng không tự giác tăng thêm một chút. Hoàng đế ăn đau không nhịn được nhíu mày khẽ sẵng giọng: “Sao lại thất thần.”
Diệp Trân Trân lấy lại tinh thần, cúi đầu cười nói: “Là thiếp thân sai.”
Trải qua đã nhiều ngày ở chung, nàng ta phát hiện hoàng đế cực kỳ mê luyến mình nên lá gan cũng lớn dần. Lúc đáp lại lời hắn nàng ta cũng không cần cẩn thận như trước mà có thể tự nhiên đối đáp. Hoàng Thượng quả nhiên cười cười, cũng không có nửa điểm trách tội.
Nàng ta đang nhẹ đấm bả vai cho hoàng đế thì nghe thấy bên ngoài ồn ào, nghe qua thì biết đó là đám Cẩm Y Vệ đang nói chuyện lúc đi qua. Chả là lều trại của Cẩm Y Vệ được dựng ở một bên, cách đó một đoạn ngắn, ở chỗ khuất nhất là lều trại của chủ tớ Phó Lan Nha.
Trong lòng nàng ta cười lạnh nghĩ Bình Dục vì giấu Phó Lan Nha nên đã dốc hết sức lực. Trong thời gian ở Bắc Nguyên này hắn bảo vệ nàng ta như con ngươi trong mắt, chưa từng để hoàng đế thấy được nàng kia.
Có lẽ khác với suy đoán lúc trước của nàng ta, Bình Dục không chỉ muốn nạp Phó Lan Nha làm thiếp mà chờ trở về kinh có lẽ hắn còn vì yêu ai yêu cả đường đi mà bắt đầu xử lý việc của cha và anh nàng ta. Đến lúc đó Phó Lan Nha có thể lắc mình biến thành vợ cả của hắn cũng nên.
Nghĩ đến hai người kia sau này có thể bên nhau ân ái là trong lòng nàng ta lại buồn đến hoảng hốt. Nàng ta biết rõ chỉ cần chế tạo cơ hội để Hoàng Thượng nhìn thấy Phó Lan Nha là có thể chia rẽ bọn họ, làm Bình Dục tính toán thất bại. Nhưng nàng ta luôn thức thời, tuy chán ghét Phó Lan Nha nhưng cũng biết hại người thì mình cũng chẳng được lợi nên cũng không vô duyên vô cớ rước họa vào thân.
Không biết còn biện pháp nào khác để chia rẽ hai kẻ kia không? Tốt nhất là có thể làm đến kín kẽ, tránh cho Bình Dục hoài nghi đến trên người nàng ta.
Đang lúc nghĩ ngợi thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào kinh hoảng, cùng với tiếng xì xì cổ quái. Ngay sau đó có kẻ hô to: “Mau hộ giá!”
Hoàng Thượng lập tức bị dọa, gấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Trân Trân đột nhiên đứng lên, xuất phát từ bản năng nàng ta sờ bên hông nhưng lại không sờ được cái gì. Lúc này nàng ta mới nhớ ra vì hầu hạ hoàng đế nên nàng ta không còn đeo Tú Xuân đao nữa.
Cũng trong một thoáng này đã có vô số thứ màu đen từ khe hở của lều trại vọt vào trong. Lúc này mấy quân sĩ canh giữ ngoài cửa vừa định tiến vào nhưng còn chưa kịp bảo vệ hoàng đế thì đã bị mấy con rắn kia nhảy lên cắn vào cổ. Chỉ trong chớp mắt mấy kẻ kia đã ngã xuống.
Diệp Trân Trân vốn đang ôm lấy Hoàng Thượng chạy vội tới trước cửa thấy thế thì lập tức rùng mình. Nàng ta từng giao thủ với hữu hộ pháp nên nếu không nhầm thì rắn này chính là thứ kịch độc. Một khi bị cắn trúng thì cho dù có nội công thâm hậu cũng sẽ nhanh chóng rơi vào hôn mê và đi đời nhà ma, thần tiên cũng không cứu được.
Nhìn số lượng rắn này thì cho dù tiếp tục ở lại cũng chắc chắn bị cắn, còn nếu lập tức chạy thì may ra có thể nhặt được một mạng. Nghĩ đến đó nên động tác hộ giá của nàng ta chậm lại. Có điều chỉ một khắc nàng ta đã bừng tỉnh nghĩ tới người bên cạnh chính là thiên tử thế là không dám nghĩ ngợi nhiều nữa mà vội dang hai tay che trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế lại sớm nhìn ra do dự của nàng ta vì thế lạnh mặt quát: “Ngươi thân thủ không tồi, nếu sợ thì mau đi đi, không cần để ý tới trẫm.”
Diệp Trân Trân còn chưa kịp đáp lại đã nghe xoát một tiếng, trướng mành bị một người dùng đao bổ ra. Bình Dục chém một con rắn đang phi về phía hoàng đế sau đó bảo hộ hoàng đế phía sau và nói: “Hữu hộ pháp đã bị chém đứt một tay nên chẳng thể tác loạn nữa. Nhưng số lượng rắn quá nhiều, chúng ta có dùng toàn lực cũng không thể đuổi hết đi được.”
Trong lúc nói chuyện đã có vài vị tướng quân đắc lực vây lên quanh người hắn. Hoàng Thượng thấy vậy thì giống như được uống thuốc an thần mà nhẹ thở ra. Nhưng ai biết chỉ chớp mắt một cái lại có mười con rắn từ đâu bay tới. Bình Dục lập tức vung đao chém mấy con nhưng vẫn có một con cá lọt lưới lao về phía hoàng đế.
Mọi người kinh hãi, Bình Dục không kịp vung đao nên lập tức duỗi tay ra định tay không bắt lấy rắn kia. Hoàng Thượng thấy Bình Dục vì cứu mình mà không màng tính mạng bản thân thì hơi ngẩn ra. Có điều hắn còn chưa kịp than thở đã thấy cổ bị thứ gì đó sắc bén cắn. Ngay sau đó, một cỗ tê dại chết lặng theo chỗ cắn thổi qua huyết mạch. Cùng lúc ấy ngực hắn thoáng như bị một khối đá lớn đè lên, hô hấp khó khăn, ý thức tiêu tan. Hoàng đế không nghe được tiếng kinh hô bên tai mình nữa còn những người khác thấy thế thì sợ tới mức mức mặt không còn chút máu.
Bình Dục quát: “Chỗ này có ta đối phó rồi, mọi người nhanh chóng đưa Hoàng Thượng cách chỗ này xa một chút.”
Tuy tình cảnh vừa rồi khá bất ngờ nhưng lại là cơ hội ngàn năm có một. Nghĩ đến đây hắn vội vàng bứt ra muốn đi tìm Phó Lan Nha lấy Xích Vân Đan để giải độc cho hoàng đế trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này bên ngoài lều trại của Phó Lan Nha ngoài người của Tần Môn còn có Lý Du canh chừng. Có mấy cao thủ này nên hắn không quá lo lắng đến an nguy của nàng. Chỉ không biết…… Xích Vân Đan có thể giải độc này không. Nếu ăn xong mà hoàng đế không khởi sắc thì bọn họ đi đâu tìm biện pháp giải độc đây?
Hắn vừa nghĩ vừa đi một đoạn, trong lúc ấy không ngừng có rắn bay tới nhưng đều bị hắn chém đứt người. Ai ngờ còn chưa đuổi tới chỗ Phó Lan Nha hắn đã nghe thấy có người kinh hoảng thét: “Bình tướng quân!”
Bình Dục ngây người, vừa quay đầu đã thấy anh hắn ngã xuống. Tim hắn như ngừng đập, cả người cứng lại một giây sau đó mặt không còn hạt máu chạy về phía đó, “Đại ca!”
Phó Lan Nha ôm chặt Lâm ma ma, trong lòng cực kỳ khẩn trương mà nghe ngóng tình hình bên ngoài. Bởi vì sợ rắn nên dù biết rõ có đám người Tần Môn và Lý Du canh bên ngoài nhưng nàng vẫn sợ đến không dám ngẩng đầu. Trong một mảnh hỗn loạn đó có người bước nhanh tới lều trại, từ tốc độ bước chân thì thấy người kia đang cực kỳ gấp gáp.
Tim Phó Lan Nha lại càng khủng hoảng khi thấy người nọ đè nặng giọng nói: “Phó tiểu thư, Bình đại nhân nói trong tay ngươi có một thứ quan trọng có thể giải độc nên phái ta tới xin hai viên.” Người tới là Lý Mân, trong giọng nói của hắn không giấu được lo âu.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Du lớn tiếng hỏi.
Chỉ thấy Lý Mân thấp giọng đáp một câu.
“Cái gì?” Lý Du giống như cực kỳ khiếp sợ.
Phó Lan Nha không thể nghe rõ nên trong lòng lặng lẽ lo lắng. Lời Lý Mân vừa nói giống như Bình Dục đang nóng lòng muốn Xích Vân Đan nhưng lại không dám để người khác biết đến vật ấy. Mà phản ứng của Lý Du lại quá mức kịch liệt, nhìn thế nào cũng thấy giống như có người cực kỳ quan trọng đã bị rắn cắn.
Nàng do dự một chút nghĩ: hiện tại Xích Vân Đan chỉ còn hai viên nên Bình Dục sẽ không vô duyên vô cớ lấy đi. Huống chi hắn còn bức thiết thế này chứng tỏ người trúng độc giữ vai trò quan trọng trong lòng hắn.
“Chờ một lát.” Nàng vội đáp lời sau đó đi nhanh tới chỗ cửa lều, lấy bao thuốc ra đưa cho Lý Mân.
Lý Mân đón lấy, thậm chí còn chưa kịp cảm tạ đã chạy như điên đi.
Sau nửa canh giờ, bên ngoài rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Phó Lan Nha cũng an tâm hơn mà chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa lều nhìn ra ngoài. Nàng thấy Trần Nhĩ Thăng và Hứa Hách đang canh trước cửa.
“Trần đại nhân.” Nàng nhìn nhìn phía trước thấy cách đó không xa có hai lều trại đèn đuốc sáng trưng, người ra vào không ngừng và biểu tình trên mặt ai cũng sầu lo. Vì vậy nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình rằng một trong hai người trúng độc quả nhiên là hoàng đế.
Vậy …… Một người còn lại là ai? Xích Vân Đan đã đưa qua được nửa canh giờ nhưng sao mọi người vẫn lo lắng. Từ tình cảnh này thì khó đoán được Xích Vân Đan có thể khống chế được độc rắn tối nay hay không. Nếu Xích Vân Đan có tác dụng thì tốt, lấy tâm tính của Bình Dục thì chắc hắn sẽ mượn chuyện này để tìm mọi cách giúp cha nàng thoát tội. Nghĩ nghĩ thế nên nàng mở miệng hỏi: “Lều bên cạnh hoàng thượng là của vị đại thần nào vậy? Chẳng lẽ người đó cũng không cẩn thận bị rắn cắn ư?”
Trần Nhĩ Thăng chần chờ một lát. Không biết có phải ảo giác của nàng không nhưng lúc Phó Lan Nha nhìn hắn thì thấ trên khuôn mặt nghiêm túc của Trần Nhĩ Thăng có một chút ưu sầu. Một lát sau hắn mới mở miệng nói, “Là…… Bình tướng quân.”
Phó Lan Nha ngơ ngẩn, Lâm ma ma thính tai nghe thấy thế thì hoảng sợ bước nhanh tới thò đầu ra run giọng hỏi: “Trần đại nhân, ngài vừa rồi nói là thật ư? Thật là Tây Bình Hầu phủ thế tử trúng độc ư?”
Trần Nhĩ Thăng gật gật đầu, cổ có chút cứng đờ. Phó Lan Nha lại tâm thần không yên mà lùi lại, rốt cuộc không thể bàng quan như lúc nãy nữa. Nàng không nghĩ tới…… người còn lại là anh trai của Bình Dục, khó trách vừa rồi anh em Lý Du lại phản ứng cổ quái như thế.
An nguy của hoàng đế đương nhiên là quan trọng nhưng có thể khiến người ta thê lương như vậy chỉ có thể là người họ cực kỳ quan tâm. Cũng không biết Bình Dục lúc này thế nào. Hắn và anh mình tình cảm rất tốt, nay anh hắn trúng độc vậy chắc hắn cũng đang rất lo lắng. Đáng tiếc là nàng không thể ở bên cạnh, không sao giúp hắn chia sẻ lo lắng này. Chỉ mong Xích Vân Đan thực sự có thể giải được độc rắn mới tốt.
Lâm ma ma ở một bên lo âu đi lại, lẩm bẩm nói: “Đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.”
Đi được một hồi bà lại nhớ ra gì đó nên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Lan Nha. Bà nghĩ đúng là mình già nên hồ đồ rồi, sao bà lại quên mất bởi vì lão gia nên người nhà họ Bình từ trên xuống dưới đều có thành kiến với tiểu thư. Sau khi vào kinh bọn họ có chấp nhận tiểu thư hay không còn chưa biết đâu. Hiện tại thế tử nhà bọn họ trúng độc cực kỳ hung hiểm, nếu thuốc tiểu thư đưa có thể giúp giải độc thì quan hệ của hai nhà hẳn sẽ có cơ hội cứu vãn.
Nghĩ thế nên bà nhất thời lo lắng, nhất thời vui vẻ. Bà đi qua đi lại trong phòng, miệng thi thoảng lẩm bẩm cầu khấn.
Có lẽ Lâm ma ma cầu nguyện có hiệu quả nên sau nửa đêm có tin Hoàng Thượng và Bình Hạ đều đã tỉnh lại.
Rất nhanh quân Minh đã áp giải đáp tù binh Ngõa Lạt trở về, hai cỗ binh mã hợp làm một cùng xuất phát về kinh. Vì có gần mấy vạn người nên khi hành quân thanh thế cực kỳ hiển hách. Khác với không khí âm u âm trầm khi tới, lúc này quân Minh đại thắng, được mọi người ủng hộ nên trên dưới đều tràn ngập không khí vui mừng.
Trong lòng Bình Dục càng giống như bớt được một tảng đá lớn, thả lỏng không ít. Hiện giờ loạn trong giặc ngoài đều đã trừ bỏ, điều duy nhất hắn còn canh cánh là hữu hộ pháp. Trên đường đi Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân nói với hắn rằng ba ngày qua hữu hộ pháp không nói một lời nào.
Sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng nghĩ tên này thân có dị thuật, tuy đã bị hủy võ công nhưng trên đường khó bảo đảm không xảy ra sự cố. Hoặc bọn họ phải nhanh chóng lấy được chân tướng sự việc năm đó hoặc ngay lập tức giải quyết miễn cho hắn lại gây sự.
Hôm nay đi cả một ngày, đến khi chạng vạng đám người Quảng Dã mới hạ lệnh nghỉ ngơi. Bình Dục đang định tự mình tới thẩm vấn hữu hộ pháp thì hoàng đế lại hạ lệnh cho mấy người bọn hắn cùng Vinh tướng quân đến để hỏi kỹ việc phục kích Thản Bố.
Vì thế Bình Dục đành phải xuống ngựa tiến đến gặp hoàng đế. Vào trong trướng hắn thấy hoàng đế đang hứng thú chờ mong nên đành phải thuật lại tình hình chiến đấu ngày ấy. Hoàng đế nghe xong lại càng thêm vui vẻ. Bình Dục cũng nói: “Tên hữu hộ pháp thần bắt được không dễ đối phó, thần sợ xảy ra việc gì đó nên cần nhanh chóng xử trí.”
Hoàng Thượng cũng không coi một tên tù nhân là gì, hắn chỉ bình đạm nói: “Không vội tử hình làm gì, kẻ này cấu kết với Vương Lệnh nhiều năm nên có lẽ cũng là Thát Tử. Cứ thẩm vấn thêm vài ngày, không chừng có thể đào ra được chút quân tình của Bắc Nguyên.”
Bình Dục nghe thế thì âm thầm nhíu mày nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy thì hắn cũng không tiện mở miệng phản bác.
Trong lúc nói chuyện hắn thấy tấm rèm phía sau lưng hoàng đế hơi rung động nhưng sắc mặt hắn không đổi, thậm chí còn chẳng có hứng thú nhìn tiếp. Kẻ có thể ở cùng trong trướng với hoàng đế, lại phải lảng tránh đại thần thì chỉ có Diệp Trân Trân.
Theo Lý Mân hồi báo hai ngày này Diệp Trân Trân không hề nói gì trước mặt hoàng đế, nhưng tâm tính nàng ta đã hỏng nên nếu cứ để lại bên người hoàng đế cũng là một mối họa. Chẳng qua Hoàng Thượng không hiểu sao cực kỳ mê luyến Diệp Trân Trân, nếu chuyện này có liên quan đến độc dược thì hắn có thể nhân cơ hội này dùng Xích Vân Đan. Dựa vào giá trị của viên thuốc kia hắn có thể lật lại bản án cho cha con Phó Băng, coi như một mũi tên trúng hai con chim.
Trong tay Phó Lan Nha còn hai viên thuốc, nếu như dùng một viên giúp hoàng đế giải độc thì vừa có thể rửa sạch tội danh cho ca con Phó Băng vừa có thể trừ khử Diệp Trân Trân.
Sau khi cùng hoàng đế nói chuyện xong hắn và Vinh tướng quân cùng các vị đại thần khác cáo từ ra về. Bọn họ đi chưa được bao lâu thì Diệp Trân Trân đi ra. Nàng ta ngồi xuống phía sau hoàng đế, nhanh nhẹn giúp hắn thư giải gân cốt.
Nàng ta trời xui đất khiến trở thành thị thiếp của Hoàng Thượng, tuy không phải mong muốn ban đầu nhưng nàng ta vẫn thích ứng với hoàn cảnh cực nhanh. Bình Dục cũng được, Cẩm Y Vệ cũng thế, vì có thể sống càng tốt hơn nàng ta đã nhanh chóng thu lại tính toán trước đó, toàn tâm toàn ý hầu hạ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng thoải mái thở dài, lười biếng nhắm mắt lại. Còn Diệp Trân Trân vừa ấn ấn vừa suy nghĩ đến người nọ thế là rơi vào thất thần, lực tay cũng không tự giác tăng thêm một chút. Hoàng đế ăn đau không nhịn được nhíu mày khẽ sẵng giọng: “Sao lại thất thần.”
Diệp Trân Trân lấy lại tinh thần, cúi đầu cười nói: “Là thiếp thân sai.”
Trải qua đã nhiều ngày ở chung, nàng ta phát hiện hoàng đế cực kỳ mê luyến mình nên lá gan cũng lớn dần. Lúc đáp lại lời hắn nàng ta cũng không cần cẩn thận như trước mà có thể tự nhiên đối đáp. Hoàng Thượng quả nhiên cười cười, cũng không có nửa điểm trách tội.
Nàng ta đang nhẹ đấm bả vai cho hoàng đế thì nghe thấy bên ngoài ồn ào, nghe qua thì biết đó là đám Cẩm Y Vệ đang nói chuyện lúc đi qua. Chả là lều trại của Cẩm Y Vệ được dựng ở một bên, cách đó một đoạn ngắn, ở chỗ khuất nhất là lều trại của chủ tớ Phó Lan Nha.
Trong lòng nàng ta cười lạnh nghĩ Bình Dục vì giấu Phó Lan Nha nên đã dốc hết sức lực. Trong thời gian ở Bắc Nguyên này hắn bảo vệ nàng ta như con ngươi trong mắt, chưa từng để hoàng đế thấy được nàng kia.
Có lẽ khác với suy đoán lúc trước của nàng ta, Bình Dục không chỉ muốn nạp Phó Lan Nha làm thiếp mà chờ trở về kinh có lẽ hắn còn vì yêu ai yêu cả đường đi mà bắt đầu xử lý việc của cha và anh nàng ta. Đến lúc đó Phó Lan Nha có thể lắc mình biến thành vợ cả của hắn cũng nên.
Nghĩ đến hai người kia sau này có thể bên nhau ân ái là trong lòng nàng ta lại buồn đến hoảng hốt. Nàng ta biết rõ chỉ cần chế tạo cơ hội để Hoàng Thượng nhìn thấy Phó Lan Nha là có thể chia rẽ bọn họ, làm Bình Dục tính toán thất bại. Nhưng nàng ta luôn thức thời, tuy chán ghét Phó Lan Nha nhưng cũng biết hại người thì mình cũng chẳng được lợi nên cũng không vô duyên vô cớ rước họa vào thân.
Không biết còn biện pháp nào khác để chia rẽ hai kẻ kia không? Tốt nhất là có thể làm đến kín kẽ, tránh cho Bình Dục hoài nghi đến trên người nàng ta.
Đang lúc nghĩ ngợi thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào kinh hoảng, cùng với tiếng xì xì cổ quái. Ngay sau đó có kẻ hô to: “Mau hộ giá!”
Hoàng Thượng lập tức bị dọa, gấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Trân Trân đột nhiên đứng lên, xuất phát từ bản năng nàng ta sờ bên hông nhưng lại không sờ được cái gì. Lúc này nàng ta mới nhớ ra vì hầu hạ hoàng đế nên nàng ta không còn đeo Tú Xuân đao nữa.
Cũng trong một thoáng này đã có vô số thứ màu đen từ khe hở của lều trại vọt vào trong. Lúc này mấy quân sĩ canh giữ ngoài cửa vừa định tiến vào nhưng còn chưa kịp bảo vệ hoàng đế thì đã bị mấy con rắn kia nhảy lên cắn vào cổ. Chỉ trong chớp mắt mấy kẻ kia đã ngã xuống.
Diệp Trân Trân vốn đang ôm lấy Hoàng Thượng chạy vội tới trước cửa thấy thế thì lập tức rùng mình. Nàng ta từng giao thủ với hữu hộ pháp nên nếu không nhầm thì rắn này chính là thứ kịch độc. Một khi bị cắn trúng thì cho dù có nội công thâm hậu cũng sẽ nhanh chóng rơi vào hôn mê và đi đời nhà ma, thần tiên cũng không cứu được.
Nhìn số lượng rắn này thì cho dù tiếp tục ở lại cũng chắc chắn bị cắn, còn nếu lập tức chạy thì may ra có thể nhặt được một mạng. Nghĩ đến đó nên động tác hộ giá của nàng ta chậm lại. Có điều chỉ một khắc nàng ta đã bừng tỉnh nghĩ tới người bên cạnh chính là thiên tử thế là không dám nghĩ ngợi nhiều nữa mà vội dang hai tay che trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế lại sớm nhìn ra do dự của nàng ta vì thế lạnh mặt quát: “Ngươi thân thủ không tồi, nếu sợ thì mau đi đi, không cần để ý tới trẫm.”
Diệp Trân Trân còn chưa kịp đáp lại đã nghe xoát một tiếng, trướng mành bị một người dùng đao bổ ra. Bình Dục chém một con rắn đang phi về phía hoàng đế sau đó bảo hộ hoàng đế phía sau và nói: “Hữu hộ pháp đã bị chém đứt một tay nên chẳng thể tác loạn nữa. Nhưng số lượng rắn quá nhiều, chúng ta có dùng toàn lực cũng không thể đuổi hết đi được.”
Trong lúc nói chuyện đã có vài vị tướng quân đắc lực vây lên quanh người hắn. Hoàng Thượng thấy vậy thì giống như được uống thuốc an thần mà nhẹ thở ra. Nhưng ai biết chỉ chớp mắt một cái lại có mười con rắn từ đâu bay tới. Bình Dục lập tức vung đao chém mấy con nhưng vẫn có một con cá lọt lưới lao về phía hoàng đế.
Mọi người kinh hãi, Bình Dục không kịp vung đao nên lập tức duỗi tay ra định tay không bắt lấy rắn kia. Hoàng Thượng thấy Bình Dục vì cứu mình mà không màng tính mạng bản thân thì hơi ngẩn ra. Có điều hắn còn chưa kịp than thở đã thấy cổ bị thứ gì đó sắc bén cắn. Ngay sau đó, một cỗ tê dại chết lặng theo chỗ cắn thổi qua huyết mạch. Cùng lúc ấy ngực hắn thoáng như bị một khối đá lớn đè lên, hô hấp khó khăn, ý thức tiêu tan. Hoàng đế không nghe được tiếng kinh hô bên tai mình nữa còn những người khác thấy thế thì sợ tới mức mức mặt không còn chút máu.
Bình Dục quát: “Chỗ này có ta đối phó rồi, mọi người nhanh chóng đưa Hoàng Thượng cách chỗ này xa một chút.”
Tuy tình cảnh vừa rồi khá bất ngờ nhưng lại là cơ hội ngàn năm có một. Nghĩ đến đây hắn vội vàng bứt ra muốn đi tìm Phó Lan Nha lấy Xích Vân Đan để giải độc cho hoàng đế trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này bên ngoài lều trại của Phó Lan Nha ngoài người của Tần Môn còn có Lý Du canh chừng. Có mấy cao thủ này nên hắn không quá lo lắng đến an nguy của nàng. Chỉ không biết…… Xích Vân Đan có thể giải độc này không. Nếu ăn xong mà hoàng đế không khởi sắc thì bọn họ đi đâu tìm biện pháp giải độc đây?
Hắn vừa nghĩ vừa đi một đoạn, trong lúc ấy không ngừng có rắn bay tới nhưng đều bị hắn chém đứt người. Ai ngờ còn chưa đuổi tới chỗ Phó Lan Nha hắn đã nghe thấy có người kinh hoảng thét: “Bình tướng quân!”
Bình Dục ngây người, vừa quay đầu đã thấy anh hắn ngã xuống. Tim hắn như ngừng đập, cả người cứng lại một giây sau đó mặt không còn hạt máu chạy về phía đó, “Đại ca!”
Phó Lan Nha ôm chặt Lâm ma ma, trong lòng cực kỳ khẩn trương mà nghe ngóng tình hình bên ngoài. Bởi vì sợ rắn nên dù biết rõ có đám người Tần Môn và Lý Du canh bên ngoài nhưng nàng vẫn sợ đến không dám ngẩng đầu. Trong một mảnh hỗn loạn đó có người bước nhanh tới lều trại, từ tốc độ bước chân thì thấy người kia đang cực kỳ gấp gáp.
Tim Phó Lan Nha lại càng khủng hoảng khi thấy người nọ đè nặng giọng nói: “Phó tiểu thư, Bình đại nhân nói trong tay ngươi có một thứ quan trọng có thể giải độc nên phái ta tới xin hai viên.” Người tới là Lý Mân, trong giọng nói của hắn không giấu được lo âu.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Du lớn tiếng hỏi.
Chỉ thấy Lý Mân thấp giọng đáp một câu.
“Cái gì?” Lý Du giống như cực kỳ khiếp sợ.
Phó Lan Nha không thể nghe rõ nên trong lòng lặng lẽ lo lắng. Lời Lý Mân vừa nói giống như Bình Dục đang nóng lòng muốn Xích Vân Đan nhưng lại không dám để người khác biết đến vật ấy. Mà phản ứng của Lý Du lại quá mức kịch liệt, nhìn thế nào cũng thấy giống như có người cực kỳ quan trọng đã bị rắn cắn.
Nàng do dự một chút nghĩ: hiện tại Xích Vân Đan chỉ còn hai viên nên Bình Dục sẽ không vô duyên vô cớ lấy đi. Huống chi hắn còn bức thiết thế này chứng tỏ người trúng độc giữ vai trò quan trọng trong lòng hắn.
“Chờ một lát.” Nàng vội đáp lời sau đó đi nhanh tới chỗ cửa lều, lấy bao thuốc ra đưa cho Lý Mân.
Lý Mân đón lấy, thậm chí còn chưa kịp cảm tạ đã chạy như điên đi.
Sau nửa canh giờ, bên ngoài rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại. Phó Lan Nha cũng an tâm hơn mà chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa lều nhìn ra ngoài. Nàng thấy Trần Nhĩ Thăng và Hứa Hách đang canh trước cửa.
“Trần đại nhân.” Nàng nhìn nhìn phía trước thấy cách đó không xa có hai lều trại đèn đuốc sáng trưng, người ra vào không ngừng và biểu tình trên mặt ai cũng sầu lo. Vì vậy nàng càng thêm khẳng định suy đoán của mình rằng một trong hai người trúng độc quả nhiên là hoàng đế.
Vậy …… Một người còn lại là ai? Xích Vân Đan đã đưa qua được nửa canh giờ nhưng sao mọi người vẫn lo lắng. Từ tình cảnh này thì khó đoán được Xích Vân Đan có thể khống chế được độc rắn tối nay hay không. Nếu Xích Vân Đan có tác dụng thì tốt, lấy tâm tính của Bình Dục thì chắc hắn sẽ mượn chuyện này để tìm mọi cách giúp cha nàng thoát tội. Nghĩ nghĩ thế nên nàng mở miệng hỏi: “Lều bên cạnh hoàng thượng là của vị đại thần nào vậy? Chẳng lẽ người đó cũng không cẩn thận bị rắn cắn ư?”
Trần Nhĩ Thăng chần chờ một lát. Không biết có phải ảo giác của nàng không nhưng lúc Phó Lan Nha nhìn hắn thì thấ trên khuôn mặt nghiêm túc của Trần Nhĩ Thăng có một chút ưu sầu. Một lát sau hắn mới mở miệng nói, “Là…… Bình tướng quân.”
Phó Lan Nha ngơ ngẩn, Lâm ma ma thính tai nghe thấy thế thì hoảng sợ bước nhanh tới thò đầu ra run giọng hỏi: “Trần đại nhân, ngài vừa rồi nói là thật ư? Thật là Tây Bình Hầu phủ thế tử trúng độc ư?”
Trần Nhĩ Thăng gật gật đầu, cổ có chút cứng đờ. Phó Lan Nha lại tâm thần không yên mà lùi lại, rốt cuộc không thể bàng quan như lúc nãy nữa. Nàng không nghĩ tới…… người còn lại là anh trai của Bình Dục, khó trách vừa rồi anh em Lý Du lại phản ứng cổ quái như thế.
An nguy của hoàng đế đương nhiên là quan trọng nhưng có thể khiến người ta thê lương như vậy chỉ có thể là người họ cực kỳ quan tâm. Cũng không biết Bình Dục lúc này thế nào. Hắn và anh mình tình cảm rất tốt, nay anh hắn trúng độc vậy chắc hắn cũng đang rất lo lắng. Đáng tiếc là nàng không thể ở bên cạnh, không sao giúp hắn chia sẻ lo lắng này. Chỉ mong Xích Vân Đan thực sự có thể giải được độc rắn mới tốt.
Lâm ma ma ở một bên lo âu đi lại, lẩm bẩm nói: “Đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.”
Đi được một hồi bà lại nhớ ra gì đó nên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Lan Nha. Bà nghĩ đúng là mình già nên hồ đồ rồi, sao bà lại quên mất bởi vì lão gia nên người nhà họ Bình từ trên xuống dưới đều có thành kiến với tiểu thư. Sau khi vào kinh bọn họ có chấp nhận tiểu thư hay không còn chưa biết đâu. Hiện tại thế tử nhà bọn họ trúng độc cực kỳ hung hiểm, nếu thuốc tiểu thư đưa có thể giúp giải độc thì quan hệ của hai nhà hẳn sẽ có cơ hội cứu vãn.
Nghĩ thế nên bà nhất thời lo lắng, nhất thời vui vẻ. Bà đi qua đi lại trong phòng, miệng thi thoảng lẩm bẩm cầu khấn.
Có lẽ Lâm ma ma cầu nguyện có hiệu quả nên sau nửa đêm có tin Hoàng Thượng và Bình Hạ đều đã tỉnh lại.