Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong
Chương 42
Thẩm Chính Vinh nghe xong thốt lên đầy giận dữ: “Ai nói với con như vậy! Thẩm Chính Vinh ta đầu đội trời chân đạp đất, cho dù có chết đói cũng làm ra chuyện không bán nữ nhi cầu vinh!”
Ông gào lên xong mới dừng một lát, không thể tin được nhìn về phía Thẩm Nghê: “Mẫn Mẫn, có phải con nói dối phụ thân không, năm đó con nói là con thích tiên đế nên mới cam tâm tình nguyện ở lại trong cung, có phải con bị Thẩm Chính Bình ép không lừa gạt phụ thân không?”
Thẩm Nghê là nữ nhi duy nhất của ông, ông căn bản chưa từng nghĩ đến việc sẽ gả con gái ra ngoài, khi đến tuổi ông sẽ tìm một người thích hợp lại biết nghe lời dưới quyền mình để vào Thẩm gia ở rể, sao có thể nỡ để con gái vào trong thâm cung ăn thịt người đó được?
Mọi thế tộc sợ nhất là lục đục nội đấu, là đứa con thứ trong gia đình từ nhỏ ông đã được dạy dỗ phải né tránh đại ca người được định là thế tử.
Trong phủ bất kể có thứ gì tốt đều là Thẩm Chính Bình chọn trước, sau đó mới đến lượt bọn họ, từ những thứ to lớn như tiền đồ, đến thứ nhỏ như thức ăn, không có ngoại lệ.
Nhưng vì phồn vinh gia tộc, ông đều nhẫn nhịn, nghĩ sau này tách ra ở riêng là có thể trải qua những ngày tháng yên tĩnh.
Cuối cùng, cuối cùng vậy mà người đại ca tốt này của ông mười năm trước đã đào cho ông một cái hố to, đẩy cả nhà bọn họ té ngã tan nát thành từng mảnh!
“Phụ thân sẽ đến phủ Thành quốc công tìm hắn ta tính sổ ngay lập tức!”
Thẩm Chính Vinh nhấc thanh kiếm bên hông lên, xoay người định lên ngựa.
“Cha!” Thẩm Nghê lập tức tiến lên kéo ống tay áo phụ thân, “Nếu phải đi thì cũng không phải là lúc này.”
Nàng không phải đối chuyện phụ thân muốn trở mặt với đại bá, Tiêu Loan sớm muộn gì cũng sẽ thu dọn phủ Thành quốc công, hai nhà bọn họ càng phủ sạch quan hệ càng sớm càng tốt, gia đình nàng cũng sẽ càng an toàn.
Nhưng Thẩm Họa là một ẩn số —— Thái độ của Tiêu Loan đối với nàng ta quá mập mờ, trong mắt người ngoài phủ Thành quốc công còn đang hưởng sủng ái nồng đậm của thánh thượng. Thẩm Chính Vinh tùy tiện cắt đứt quan hệ như vậy, không thiết người sẽ bỏ đá xuống giếng, mượn đao giết người.
Thẩm Chính Vinh tỉnh táo lại, cũng nghĩ đến mặt lợi mặt hại của vấn đề này.
“Yên tâm, cha vẫn còn muốn cả nhà chúng ta đều vui vẻ hạnh phúc mười mấy năm nữa, sẽ không hành động theo cảm tính.” Ông ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà cong cong của Hầu phủ, hàng lông mày mới buông lỏng giờ lại nhíu chặt, “Mẫn Mẫn, con quyết định sẽ ở bên cạnh người đó sao?”
Thẩm Nghê im lặng, trong con hẻm nhỏ chỉ có tiếng đèn lồng lay động theo gió.
Nữ nhi không tiếp lời, người làm cha chỉ có thể tự mình nói hết lời hoàn chỉnh: “Con cũng đã trưởng thành rồi, trải qua gió mưa thăng trầm, hẳn là biết bản thân muốn cái gì, không muốn cái gì. Nhưng nghe cha khuyên một câu, người này trẻ tuổi tràn đầy sức lực, nhưng lại kiêu ngạo độc đoán, dễ xúc động, chắc chắn không phải là một người phu quân tốt để lựa…”
“Cha!” Thẩm Nghê buồn cười cắt ngang lời ông, “Không phải người nói gia đình hạnh phúc bên nhau sao? Gả con ra ngoài rồi người tìm ai để cùng hưởng niềm vui đó?”
Thẩm Chính Vinh nghe thấy nữ nhi không có ý định gả cho tên ác bá đó, ông mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay nàng đi về phía xe ngựa: “Tối nay con cùng cha trở về Triêu Châu đi, nương con nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui.”
Mặc dù ông không biết tại sao Trần phương trượng lại thất bại, nhưng bây giờ nữ nhi đang ở ngay trước mặt ông, coi như có liều cái mạng già này ông cũng phải kéo nữ nhi ra khỏi hố lửa này.
Nhưng Thẩm nghê sau lưng ông vừa mới bước được một bước, người ông kéo không nhúc nhích thêm bước nữa.
Hai chân Thẩm Nghê khép lại: “Tạm thời con không đi được.”
Thẩm Chính Vinh tưởng thị vệ ở bên cạnh uy hiếp nữ nhi, ông không chút do dự rút kiếm ra đối mặt với bọn họ: “Để ta xem ai dám ngăn cản!”
Mặc dù ông không phải là người mang chiến công hiển hách, nhưng ông cũng đã trải qua chiến trường, giết vô số tướng sĩ, bảo kiếm không có dấu hiệu sờn cũ, dũng mạnh bảo vệ nữ nhi ở sau lưng.
“Không liên quan đến bọn họ.” Thẩm Nghê tỏ ý ông có thể thu kiếm lại, “Thương thế của Thẩm Chiếu Độ đều là vì con mà có, bây giờ hắn nằm liệt giường không dậy nổi, sao con có thể bỏ đi được.”
Hơn nữa…
“Con đã từng thất hứa với hắn, nếu bây giờ không bù đắp, với tính tình kỳ quặc kia của hắn có thể sẽ tự làm mình chết ngộp.”
Rõ ràng ba năm trước đã gặp nhau, nhưng hắn hết lần này đến lần khác giấu toàn bộ trong lòng, giày vò nàng cũng tự giày vò bản thân, cuối cùng còn nói nàng ngốc.
Rốt cuộc thì ai mới là người ngốc hơn đây.
*
Sau khi khuyên phụ thân rời đi, Thẩm Nghê trở lại Trạc Anh đường, từ khoảng sân bên này nàng có thể nhìn thấy một bóng người cả người quấn đầy vải vụt qua sau cánh cửa chạm khắc.
Nàng cố ý thả chậm bước chân, lúc bước vào nội đường, Thẩm Chiếu Độ ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, trên lưng lại có vết máu loang lổ.
Đến khi nghe thấy âm thanh sột soạt cởi y phục, Thẩm Chiếu Độ mới giả vờ ngạc nhiên quay đầu lại: “Nàng về nhanh vậy?”
“Đừng có giả bộ.” Thẩm Nghê chậm rãi đi về phía hắn, “Lúc ở sân ta đã thấy ngươi lấm la lấm lét rồi, ngươi tưởng ta mù chắc?”
Thương tích khắp người, động tác của hắn so với trước kia vụng về hơn rất nhiều, may mắn là da mặt đủ dày, bị hắt hủi vẫn dám xông tới.
“Nàng không rời bỏ ta.” Hắn từ phía sau ôm Thẩm Nghê thật chặt, mang theo cả người đầy mùi thuốc ôm trọn nàng vào trong lòng, “Thẩm Nghê, nàng không nỡ bỏ ta.”
Không biết khi ở một mình hắn tự nháo loạn cái gì, búi tóc bị làm cho rối tung, sợi tóc rơi xuống lòa xòa trước mặt nàng, cọ cọ ngoài da mà ngứa ngáy đến tận trong tim.
“Ngươi tự mình đa tình quá rồi đấy.” Nàng ghét bỏ tránh qua bên cạnh, người phía sau thuận thế đè nàng xuống dưới người mình.
Ánh nến chập chờn, gương mặt mơ hồ trong lòng nàng cuối cùng cũng trở nên chân thực rõ ràng.
Nàng dùng ngón tay mô tả lại đường nét anh khí của hắn, —— Hàng chân mày thâm thúy, sống mũi thẳng, bờ môi mềm mại, và cuối cùng đến chiếc cằm sắc bén.
Nằm đó khi còn ở Quy Nguyên tự, nàng cũng từng dùng ngón tay vuốt ve gương mặt hắn như vậy.
Đầu ngón tay mềm mại dần dần đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên yết hầu đang chuyển động lên xuống của hắn.
Ánh mắt Thẩm Nghê cong cong: “Trước kia ở nơi này không có.”
Ngón tay nàng như lông vũ, lướt qua chỗ nào là có thể trêu đùa khiến người ta phải run rẩy.
Thẩm Chiếu Độ nắm ngón tay cố ý hoặc vô tình chọc ghẹo của nàng, đưa đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên: “Không có nó, làm sao có thể khiến nàng thoải mái được.”
Cái miệng này thật sự rất sát phong cảnh!
Thẩm Nghê tránh chỗ vết thương của hắn đẩy hắn ra: “Ngồi yên, ta băng bó lại cho ngươi.”
“Không ngồi.” Hắn đè hai tay Thẩm Nghê lên đỉnh đầu nàng, “Dù sao một lúc nữa cũng bị bị làm loạn thôi.”
Cơn đau cũng không khiến cho dục vọng bất kể lúc nào cũng có thể bộc phát của hắn nguôi ngoai, dưới từng cái vuốt ve của Thẩm Nghê nó lại mạnh mẽ sinh trưởng như mạng mùa xuân, che khuất cả bầu trời.
Hắn bắt chước Thẩm Nghê dùng môi hôn lên những nơi nàng vừa vuốt ve —— Từ gương mặt dịu dàng, cho đến cần cổ mềm yếu, cuối cùng khi rơi xuống bờ môi hé mở của nàng, lòng bàn tay ấm áp đột nhiên che miệng hắn lại.
“Biết ngay là không được mà.”
Tên đã lắp vào cung, trên làn da tái nhợt không chút máu của hắn nổi lên một tầng đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng không buông tha, giống như con thỏ trợn tròn nhìn chằm chằm Thẩm Nghê.
“Ta đã nói là ta không đau.”
Vừa nói hắn vừa nắm lấy cổ tay Thẩm Nghê muốn kéo ra, nhưng Thẩm Nghê ghì tay lại giằng co không chịu buông tay.
“Vấn đề không phải là đau hay không.” Thẩm Nghê tuyệt vọng vùi mặt vào chăn nệm, “Vừa nghĩ đến ngươi là tự tay ta nuôi lớn…”
“Thẩm Nghê, nàng đừng có chiếm hời của ta như thế!” Thẩm Chiếu Độ cắn răng nghiến lợi quay mặt nàng trở lại, “Ta mới chỉ ăn của nàng một bát cháo, thế nào thành tự tay nuôi lớn được?”
Thẩm Nghê ra sức phản kháng, kiên quyết chống lại người đang áp sát lại gần: “Không được, ta không tiếp thu nổi việc Vô Danh sẽ trở thành một tên nam nhân thối đòi hỏi vô độ như vậy.”
Hai người giằng co, Thẩm Chiếu Độ nhíu mày nhìn người nằm dưới người mình, môi anh đào của nàng mím chặt, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, không hề có một chút ý đùa giỡn nào.
Hắn đầu hàng nhận thua: “Vậy nàng muốn như thế nào?”
Thẩm Nghê giùng giằng đứng dậy, túm lấy vạt áo đứng ra xa.
“Vừa rồi ta đã dặn thị nữ quét dọn gian phòng phía Đông rồi, sau này ta sẽ ở bên đó.”
Thẩm Chiếu Độ vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Ta bị thương mà nàng còn bỏ ta lại một mình ở đây?!”
Đối với sự ngạc nhiên của hắn, Thẩm Nghê không tài nào hiểu được: “Khi ngươi bị thương ở trong quân doanh, cũng phải có người nằm ngủ cùng sao?”
Sao có thể giống nhau được!
Thẩm Chiếu Độ giận đến mặt đỏ bừng bừng: “Năm đó nàng còn cho ta ngủ bên mép giường nàng, bây giờ tại sao lại muốn chia phòng!”
Một nửa ngọn nến đã tắt, Thẩm Nghê đã đi tới cửa, hạ tấm rèm che tầng bên ngoài cùng cho hắn, quay đầu lại tức giận nói: “Khi đó ngươi là đệ đệ của ta, bây giờ ngươi là tên nam nhân thối, tại sao ta phải ngủ cùng với ngươi chứ? Tước đó ngươi làm nhục ta như vậy, ta còn chưa tính số với người đâu.”
Nàng hừ một tiếng, thả rèm xuống đóng cửa rời đi, mặc kề Thẩm Chiếu Độ có gọi với theo thế nào, nàng chạy thẳng đến gian phòng phía Đông.
Từng tiếng gào hét như đứt từng đoạn ruột gan cũng không thể kéo người trở lại, Thẩm Chiếu Độ tức giận giãy đành đạnh trên giường.
Bây giờ hắn nói lại mình không phải Vô Danh có được không?