Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại - Trang 4
Chương 144: Xem mắt
Sau khi trở về chưa tới một tuần Ôn Diệp Lương lại hối thúc cô đi xem mắt.
Chung thân đại sự cả đời của con gái thì người làm ba có vẻ như lại vội vàng, gấp gáp hơn cả Thư Mạn Thanh, chủ yếu cũng là sợ Ôn Từ mãi không bước ra khỏi mối tình cũ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ba năm nay, ông cũng nhìn ra được cô chưa bao giờ có ngày nào thật sự vui vẻ cả.
Cách tốt nhất để quên đi một người chính là bắt đầu thử một mối quan hệ yêu đương mới, vậy nên thời gian này Ôn Diệp Lương thật sự đã tìm kiếm khắp nơi những anh tài, hào kiệt cho con gái mình.
Dù là người trẻ ưu tú tuổi tác xêm xêm con gái ông trong nhà của những đối tác làm ăn chung hay là những người trẻ mới vào làm trong công ty còn độc thân, chỉ cần vừa mắt Ôn Diệp Từ thì sau khi được sự đồng ý của đối phương ông sẽ in hình ảnh và tư liệu cá nhân của họ ra rồi đưa tới trước mặt Ôn Từ.
Ôn Từ biết người ba của cô luôn lo lắng, khổ tâm lại nghĩ đến bệnh tình cao huyết áp của ông không thể kích động, không thể tức giận thế là cô chỉ đành đồng ý lật coi qua loa rồi nói không vừa mắt ai cả.
Ôn Diệp Lương nhìn ra được thái độ qua quýt cho xong chuyện của con gái mình, thế là ông chuẩn bị kế sách cuối cùng.
Sau khi ăn cơm ông lại đưa một hồ sơ lý lịch đến bên cạnh Ôn Từ rồi trịnh trong nói: “Đứa trẻ này là con trai của đối tác làm ăn với ba, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Colombia ngành tài chính, bây giờ đang làm việc trong công ty của ba thằng bé, tương lai cũng sẽ là người thừa kế sản nghiệp đó. Đương nhiên tất cả những điều này đều không quan trọng.”
Ôn Từ nhìn ông một cái: “Không quan trọng ba còn nói nhiều như vậy.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Phần quan trọng nhất ba vẫn chưa nói mà!” Ôn Diệp Lương lật hồ sơ ly lịch ra rồi đẩy đến trước mặt Ôn Từ: “Quan trọng là con nhìn khuôn mặt này xem có phải có hơi giống người cũ của con không.”
“…..”
Ôn Từ xin bức ảnh, người thanh niên trong ảnh vậy mà cũng nhuộm tóc trắng bạch kim.
Vả lại còn chưa nói đến khuôn mặt sáng sủa và đường nét rõ ràng này, một đôi mắt hoa đoàn tự nhiên, thật sự mang lại cảm giác hơi giống Phó Tư Bạch của năm đó, chỉ là… ánh mắt này lại chưa đủ kiên định và sắc sảo bằng Phó Tư Bạch.
Cũng coi như là bản sao hơi lỗi đi.
Thư Mạn Thanh nhìn thấy Ôn Từ nhìn bức ảnh này rất lâu, cũng thấy tò mò nên bà ghé sát mặt lại nhìn: “A! Được nha ông xã, anh đã tận tâm vì con gái anh lắm rồi đấy, nốt ruồi chu sa trong tim con bé còn có thể tìm được một người giống vậy.”
Ôn Từ vội vàng đóng tài liệu lại: “Phó Tư Bạch không phải nốt ruồi chu sa của con! Chia tay đã chia rồi, ba mẹ đừng có nhắc đến anh ấy nữa! Con đối với anh ấy không có cảm giác rồi.”
“Không có cảm giác thì không có cảm giác chứ tức giận cái gì chứ.” Trong tay Thư Mạn Thanh đang cầm một miếng dưa hấu, bà đút cho Ôn Diệp Lương, “Ông xã, đây là con nhà ai?”
“Con trai của tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Việt, tên là Nguyên Kỳ, một đứa trẻ rất tốt.” Ôn Diệp Lương nhìn sang Ôn Từ, “Thằng bé này dù thế nào con cũng phải gặp, nhà người ta xem hình con cũng rất hài lòng, họ còn hối ba mấy lần là sắp xếp để gặp nhau nữa.”
Ôn TỪ biết nếu mà cô không nghe lời ba đi gặp mặt đối tượng xem mắt này thì e là những ngày tháng ở nhà đừng nghĩ tới chuyện bình an.
“Được được được, gặp, nhưng con nói trước thành hay không thành thì ba cũng không thể ép con xem mắt nữa!”
“Con cứ gặp trước đi, nói không chừng thành thì sao.”
Ôn Diệp Lương rất có tự tin, ông phát hiện cứ căn theo tiêu chuẩn về tướng mạo của Phó Tư Bạch để cô lựa thì cô đều có thể nhìn lâu hơn một chút.
Gặp nhau rồi nói không chừng có kì diệu thì sao.
……
Tối hôm sau ở nhà hàng pháp Sandra Ôn Từ gặp mặt đối tượng xem mắt tên Nguyên Kỳ.
Trên ảnh mái tóc màu trắng bạch kim của anh giống với Phó Tư Bạch khoảng 6 phần, nhưng người thật nhìn thấy giống 7 phần, cả quá trình ăn cơm Ôn Từ đều vô thức nhìn khuôn mặt anh.
Quả thật, càng nhìn càng giống.
Cô ôm một bụng hoài nghi cái bạn học Nguyên Kỳ này có phải là người ba tra nam của Phó Tư Bạch đang đội cái mũ xanh lên đầu vị giám đốc tập đoàn Nguyên Việt này không.
Quá giống rồi!
“Trước kia tôi có xem qua video múa của cô, lần này cũng đặc biệt đi đến Hải Thành để xem buổi biểu diễn ‘Cá nước’ cuối cùng của cô, coi như là một fan cuồng nhiệt của cô, thật sự rất thích.”
“Cảm ơn quá khen rồi.” Ôn Từ lịch sự cảm ơn anh.
“Lúc bác nói với tôi cô đã đồng ý đi gặp mặt, tôi thật sự như được sủng mà kinh, không ngờ cô sẽ đồng ý gặp mặt tôi, tôi thật sự rất vinh dự.”
“Ba cứ hối thúc thật sự là cũng không còn cách nào khác.” Ôn Từ bất lực nói khéo với anh, “Chúng ta cứ coi như bạn bè bình thường ăn bữa cơm nhé, không cần phải quá gò bó.”
“Ừm, được, nghe theo cô đi.”
Ôn Từ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng bằng voan nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, chỉ có vài sợi tóc xõa xuống vai.
Bộ đồ trông rất chuyên nghiệp này thật sự là ngụ ý cho việc cô muốn từ chối.
Chỉ là Nguyên Kỳ có vẻ như không hiểu, chỉ cảm thấy cô thật sự có khí chất, có tư vị, như một nữ thần, thậm chí còn mời cô đi xem phim.
Ôn Từ không đủ kiên nhân nói mình có việc bận, hẹn anh lần sau.
Trong quá trình ăn Nguyên Kỳ thích thú trò chuyện với cô về các kế hoạch kinh doanh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest mang giày da đi từ cửa vào.
Gần đây vừa hay anh được ba giao cho một nhiệm vụ đó là một hạng mục hợp tác với tập đoàn Phó thị.
Nguyên Kỳ đã hẹn lịch trước đó hai tuần nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể gặp mặt Phó Tư Bạch.
Hôm nay lại trùng hợp gặp được nên đương nhiên anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, thấp giọng giải thích với Ôn Từ rồi đứng dậy đi về phía Phó Tư Bạch.
Ôn Từ quay đầu nhìn liền thấy Phó Tư Bạch.
Người đàn ông trọng bộ vest được đặt may cao cấp, nút áo sơ mi được cài gọn gàng trên cổ mang đến cảm giác nghiêm túc, lạnh lùng, cấm dục. So với hình ảnh người con trai phóng túng bất kham, có xu hướng xa cách với vạn vật trong kí ức của Ôn Từ thì hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Ôn Từ biết tính cách của Phó Tư Bạch rất rõ, cô định giữ Nguyên Kỳ lại, nhưng cái vị phú nhị đại ngốc nghếch ngây ngô này đã xông lên.
“Phó tổng, chào ngài, tôi là Nguyên Kỳ, là người phụ trách chính của hạng mục Kiều Quang của tập đoàn Nguyên Việt. Nguyên Việt là ba tôi, xin hỏi ngài có thể cho tôi 3 phút được không, tôi muốn nói về hạng mục Kiều Quang với ngài.”
Phó Tư Bạch không thích đến thời gian dùng bữa riêng tư lại bị người khác làm phiền, anh ngay cả nói chuyện cũng chẳng muốn, ném một ánh mắt qua cho Nghiêm Tuần đang đứng kế bên.
Nghiêm Tuần lập tức bước lên, nói với Nguyên Kỳ: “Chào ngài, bất cứ điều gì liên quan tới công việc thì hãy đến tập đoàn Phó thị để hẹn lịch bàn bạc.”
“Hôm nay trùng hợp gặp được, tôi chỉ là muốn làm quen với Phó tổng chứ không hề có ý gì khác.”
“Xin lỗi, thời gian riêng tư của Phó tổng không gặp bất cứ một đối tác công việc gì.”
“Vậy được, thế là tôi quá mạo muội rồi, thật sự tôi cũng là đến đây gặp mặt ăn cơm với bạn. Vô tình lại gặp được Phó tổng, nếu thời gian riêng tư của Phó tổng không bàn công việc thì tôi không làm phiền nữa.”
Phó Tư Bạch nhìn theo hướng mắt của Nguyên Kỳ, anh nhìn thấy Ôn Tư ngồi sát cửa sổ đang quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của hai người chạm nhau như dòng điện vụt qua.
Trái tim Ôn Từ như bị giật điện vội vàng nhìn đi chỗ khác và xoay người lại.
Phó Tư Bạch cuối cùng cũng nhìn lướt qua Nguyên Kỳ, nhìn thấy mái tóc màu trắng bạch kim và đôi mắt đen láy của anh.
“Xem mắt?”
Nguyên Kỳ hơi kinh ngạc, anh không ngờ Phó Tư Bạch nhìn ra được, chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”
Đáy mắt anh nhìn Ôn Từ như lần gặp đầu tiên đó, anh chậm rãi nói: “Người phụ nữ đó… không phải tốt lành gì, đừng để bị gạt.”
“Ả, cái này….”
Phó Tư Bạch không đợi anh ấy trả lời lại, lạnh lùng xoay người rời đi, anh đi đến vị trí sát cửa sổ đã được đặt trước từ sớm và ngồi xuống.
Mà vị trí này vừa hay lại đối diện… Ôn Từ đang ngồi không xa.
Ôn Từ cực kì sợ anh, cô không dám ngẩng đầu lên chỉ lẳng lặng ăn.
Phó Tư Bạch liếc nhìn cô mấy cái, nhìn trang phục mang đầy tính tri thức này của cô.
Mấy năm nay đường nét trên khuôn mặt người con gái này đã không còn sự non nớt mà thay vào đó là sự tao nhã, thành thực hơn. Đôi lông mày nho nhã, dịu dàng hơn nhiều, không còn sự sắc sảo và hoạt bát như khi xưa.
Trong lúc ăn Nguyên Kỳ vẫn rất lo lắng, sợ bản thân không biết có đắc tội gì với Phó Tư Bạch không.
Ôn Từ nhàn nhạt nói: “Anh ấy không thích bị làm việc vào thời gian riêng tư, vừa nãy tôi muốn kéo anh lại nhưng anh đi quá nhanh.”
“Ôn Từ, có phải cô quen anh ta không?”
“Ừm, chúng tôi học cùng một trường đại học, là bạn học.”
“Chả trách.”
“Ban nãy anh ấy có nói không?”
“Không, không có, không nói mấy thứ này, ăn cơm đi.”
Ban đầu Ôn Từ cảm thấy Phó Tư Bạch và Nguyên Kỳ có hơi giống nhưng sau khi Phó Tư Bạch người thật xuất hiện thì so sánh giữa hai người…
Một người như là con sói đi một mình trong vùng đất hoang lạnh giá, một người là cừu được nuôi trong đất ấm, cả hai không có điểm chung nào cả.
Thế giới này lớn như vậy nhưng anh là độc nhất vô nhị, không ai giống anh được cả.
Hai người lẳng lặng ăn xong bữa cơm này, rồi đi ra khỏi nhà hàng pháp.
Màn đêm dần buông xuống, Nguyên Kỳ mời Ôn Từ đi coi phim hết lần này đến lần khác, và tiếp tục kể cho cô nghe bộ phim bom tấn Hollywood mới nhất của Amway.
Ôn Từ đang từ chối, khi cô quay lại, đột nhiên có người giật lấy chiếc túi trên vai cô, chạy về phía cuối phố.
Cô loạng choạng suýt ngã vì bị sức kéo của người đàn ông, sau hai giây phản ứng, cô mới ý thức được rằng mình đã bị cướp.
Nguyên Kỳ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện bị cướp trên đường, mất khoảng vài giây phản ứng mới vội vàng rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhìn thấy người đàn ông đó đã chạy đến ngang bên kia đường và chuẩn bị biến mất ở đầu ngõ, một bóng đen lao ra khỏi nhà hàng Pháp và chạy điên cuồng về hướng người đàn ông đã biến mất.
Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch vậy mà lại đuổi theo, cô không hề quan tâm đến đôi giày cao gót trên chân mình, cũng vội vàng chạy theo.
Phó Tư Bạch tóm cổ tên cướp trong một con hẻm vắng vẻ, và tên cướp lấy ra một con dao găm và chĩa vào người Phó Tư Bạch: “Liên quan gì tới mày hả! Mày đuổi theo tao làm gì!”
“Đưa đồ lại đây.”
Con dao sắc nhọn làm cho Ôn Từ nhớ đến Hoàng Mao đêm đó, cô sợ đến mất hồn mất vía rồi nói với Phó Tư Bạch: “Tư Bạch, đừng đuổi nữa, em không cần túi! Anh quay về đi!”
Phó Tư Bạch đương nhiên không màng tiếng hét run rẩy của cô, anh né con dao rồi tiến lên túm lấy cánh tay hắn, dùng sức bẻ ngoặc lại khiến con dao rơi ra khỏi tay và rớt xuống đất.
Hắn thấy không ổn nên ném cái túi của Ôn Từ ra xa, chứng minh, túi tiền và các loại đồ nhỏ nhỏ cũng rơi tứ tung.
Phó Tư Bạch vốn còn muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy trong đống đồ rơi tứ tung, trong đó đặc biệt còn có một miếng băng vệ sinh…
Anh cuối cùng đã dừng bước, cúi người cầm túi lên, anh nhặt từng món đồ bị rơi ra, miếng băng vệ sinh đã bị bẩn anh đem vứt thùng rác.
Ôn Từ thở gấp, nhìn thấy Phó Tư Bạch đang đi lại, mặt không chút cảm xúc.
Cô định lên tiếng cảm ơn nhưng anh không chút khách khí mà ném cái túi qua khiến cô suýt không chụp được.
Phó Tư Bạch lạnh lùng xoay người rời đi không nhìn lấy cô dù chỉ là một ánh mắt.
Ôn Từ vội vàng ôm túi, ngực còn phập phồng khó mà bình tĩnh lại.
Nguyên Kỳ đuổi theo tới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
“Nhìn xem có thiếu thứ gì không?”
Ôn Tư mở khóa ra để kiểm tra túi tiền, chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng, những giấy tờ quan trọng đều không thiếu, nhưng duy chỉ…
Cây son có hình dạng như một "món đồ chơi nhỏ", cô lật tìm tới lui vẫn không tìm thấy.
Chỉ có một khả năng.
Chung thân đại sự cả đời của con gái thì người làm ba có vẻ như lại vội vàng, gấp gáp hơn cả Thư Mạn Thanh, chủ yếu cũng là sợ Ôn Từ mãi không bước ra khỏi mối tình cũ.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ba năm nay, ông cũng nhìn ra được cô chưa bao giờ có ngày nào thật sự vui vẻ cả.
Cách tốt nhất để quên đi một người chính là bắt đầu thử một mối quan hệ yêu đương mới, vậy nên thời gian này Ôn Diệp Lương thật sự đã tìm kiếm khắp nơi những anh tài, hào kiệt cho con gái mình.
Dù là người trẻ ưu tú tuổi tác xêm xêm con gái ông trong nhà của những đối tác làm ăn chung hay là những người trẻ mới vào làm trong công ty còn độc thân, chỉ cần vừa mắt Ôn Diệp Từ thì sau khi được sự đồng ý của đối phương ông sẽ in hình ảnh và tư liệu cá nhân của họ ra rồi đưa tới trước mặt Ôn Từ.
Ôn Từ biết người ba của cô luôn lo lắng, khổ tâm lại nghĩ đến bệnh tình cao huyết áp của ông không thể kích động, không thể tức giận thế là cô chỉ đành đồng ý lật coi qua loa rồi nói không vừa mắt ai cả.
Ôn Diệp Lương nhìn ra được thái độ qua quýt cho xong chuyện của con gái mình, thế là ông chuẩn bị kế sách cuối cùng.
Sau khi ăn cơm ông lại đưa một hồ sơ lý lịch đến bên cạnh Ôn Từ rồi trịnh trong nói: “Đứa trẻ này là con trai của đối tác làm ăn với ba, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Colombia ngành tài chính, bây giờ đang làm việc trong công ty của ba thằng bé, tương lai cũng sẽ là người thừa kế sản nghiệp đó. Đương nhiên tất cả những điều này đều không quan trọng.”
Ôn Từ nhìn ông một cái: “Không quan trọng ba còn nói nhiều như vậy.”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Phần quan trọng nhất ba vẫn chưa nói mà!” Ôn Diệp Lương lật hồ sơ ly lịch ra rồi đẩy đến trước mặt Ôn Từ: “Quan trọng là con nhìn khuôn mặt này xem có phải có hơi giống người cũ của con không.”
“…..”
Ôn Từ xin bức ảnh, người thanh niên trong ảnh vậy mà cũng nhuộm tóc trắng bạch kim.
Vả lại còn chưa nói đến khuôn mặt sáng sủa và đường nét rõ ràng này, một đôi mắt hoa đoàn tự nhiên, thật sự mang lại cảm giác hơi giống Phó Tư Bạch của năm đó, chỉ là… ánh mắt này lại chưa đủ kiên định và sắc sảo bằng Phó Tư Bạch.
Cũng coi như là bản sao hơi lỗi đi.
Thư Mạn Thanh nhìn thấy Ôn Từ nhìn bức ảnh này rất lâu, cũng thấy tò mò nên bà ghé sát mặt lại nhìn: “A! Được nha ông xã, anh đã tận tâm vì con gái anh lắm rồi đấy, nốt ruồi chu sa trong tim con bé còn có thể tìm được một người giống vậy.”
Ôn Từ vội vàng đóng tài liệu lại: “Phó Tư Bạch không phải nốt ruồi chu sa của con! Chia tay đã chia rồi, ba mẹ đừng có nhắc đến anh ấy nữa! Con đối với anh ấy không có cảm giác rồi.”
“Không có cảm giác thì không có cảm giác chứ tức giận cái gì chứ.” Trong tay Thư Mạn Thanh đang cầm một miếng dưa hấu, bà đút cho Ôn Diệp Lương, “Ông xã, đây là con nhà ai?”
“Con trai của tổng giám đốc tập đoàn Nguyên Việt, tên là Nguyên Kỳ, một đứa trẻ rất tốt.” Ôn Diệp Lương nhìn sang Ôn Từ, “Thằng bé này dù thế nào con cũng phải gặp, nhà người ta xem hình con cũng rất hài lòng, họ còn hối ba mấy lần là sắp xếp để gặp nhau nữa.”
Ôn TỪ biết nếu mà cô không nghe lời ba đi gặp mặt đối tượng xem mắt này thì e là những ngày tháng ở nhà đừng nghĩ tới chuyện bình an.
“Được được được, gặp, nhưng con nói trước thành hay không thành thì ba cũng không thể ép con xem mắt nữa!”
“Con cứ gặp trước đi, nói không chừng thành thì sao.”
Ôn Diệp Lương rất có tự tin, ông phát hiện cứ căn theo tiêu chuẩn về tướng mạo của Phó Tư Bạch để cô lựa thì cô đều có thể nhìn lâu hơn một chút.
Gặp nhau rồi nói không chừng có kì diệu thì sao.
……
Tối hôm sau ở nhà hàng pháp Sandra Ôn Từ gặp mặt đối tượng xem mắt tên Nguyên Kỳ.
Trên ảnh mái tóc màu trắng bạch kim của anh giống với Phó Tư Bạch khoảng 6 phần, nhưng người thật nhìn thấy giống 7 phần, cả quá trình ăn cơm Ôn Từ đều vô thức nhìn khuôn mặt anh.
Quả thật, càng nhìn càng giống.
Cô ôm một bụng hoài nghi cái bạn học Nguyên Kỳ này có phải là người ba tra nam của Phó Tư Bạch đang đội cái mũ xanh lên đầu vị giám đốc tập đoàn Nguyên Việt này không.
Quá giống rồi!
“Trước kia tôi có xem qua video múa của cô, lần này cũng đặc biệt đi đến Hải Thành để xem buổi biểu diễn ‘Cá nước’ cuối cùng của cô, coi như là một fan cuồng nhiệt của cô, thật sự rất thích.”
“Cảm ơn quá khen rồi.” Ôn Từ lịch sự cảm ơn anh.
“Lúc bác nói với tôi cô đã đồng ý đi gặp mặt, tôi thật sự như được sủng mà kinh, không ngờ cô sẽ đồng ý gặp mặt tôi, tôi thật sự rất vinh dự.”
“Ba cứ hối thúc thật sự là cũng không còn cách nào khác.” Ôn Từ bất lực nói khéo với anh, “Chúng ta cứ coi như bạn bè bình thường ăn bữa cơm nhé, không cần phải quá gò bó.”
“Ừm, được, nghe theo cô đi.”
Ôn Từ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng bằng voan nhẹ, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, chỉ có vài sợi tóc xõa xuống vai.
Bộ đồ trông rất chuyên nghiệp này thật sự là ngụ ý cho việc cô muốn từ chối.
Chỉ là Nguyên Kỳ có vẻ như không hiểu, chỉ cảm thấy cô thật sự có khí chất, có tư vị, như một nữ thần, thậm chí còn mời cô đi xem phim.
Ôn Từ không đủ kiên nhân nói mình có việc bận, hẹn anh lần sau.
Trong quá trình ăn Nguyên Kỳ thích thú trò chuyện với cô về các kế hoạch kinh doanh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest mang giày da đi từ cửa vào.
Gần đây vừa hay anh được ba giao cho một nhiệm vụ đó là một hạng mục hợp tác với tập đoàn Phó thị.
Nguyên Kỳ đã hẹn lịch trước đó hai tuần nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể gặp mặt Phó Tư Bạch.
Hôm nay lại trùng hợp gặp được nên đương nhiên anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này, thấp giọng giải thích với Ôn Từ rồi đứng dậy đi về phía Phó Tư Bạch.
Ôn Từ quay đầu nhìn liền thấy Phó Tư Bạch.
Người đàn ông trọng bộ vest được đặt may cao cấp, nút áo sơ mi được cài gọn gàng trên cổ mang đến cảm giác nghiêm túc, lạnh lùng, cấm dục. So với hình ảnh người con trai phóng túng bất kham, có xu hướng xa cách với vạn vật trong kí ức của Ôn Từ thì hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Ôn Từ biết tính cách của Phó Tư Bạch rất rõ, cô định giữ Nguyên Kỳ lại, nhưng cái vị phú nhị đại ngốc nghếch ngây ngô này đã xông lên.
“Phó tổng, chào ngài, tôi là Nguyên Kỳ, là người phụ trách chính của hạng mục Kiều Quang của tập đoàn Nguyên Việt. Nguyên Việt là ba tôi, xin hỏi ngài có thể cho tôi 3 phút được không, tôi muốn nói về hạng mục Kiều Quang với ngài.”
Phó Tư Bạch không thích đến thời gian dùng bữa riêng tư lại bị người khác làm phiền, anh ngay cả nói chuyện cũng chẳng muốn, ném một ánh mắt qua cho Nghiêm Tuần đang đứng kế bên.
Nghiêm Tuần lập tức bước lên, nói với Nguyên Kỳ: “Chào ngài, bất cứ điều gì liên quan tới công việc thì hãy đến tập đoàn Phó thị để hẹn lịch bàn bạc.”
“Hôm nay trùng hợp gặp được, tôi chỉ là muốn làm quen với Phó tổng chứ không hề có ý gì khác.”
“Xin lỗi, thời gian riêng tư của Phó tổng không gặp bất cứ một đối tác công việc gì.”
“Vậy được, thế là tôi quá mạo muội rồi, thật sự tôi cũng là đến đây gặp mặt ăn cơm với bạn. Vô tình lại gặp được Phó tổng, nếu thời gian riêng tư của Phó tổng không bàn công việc thì tôi không làm phiền nữa.”
Phó Tư Bạch nhìn theo hướng mắt của Nguyên Kỳ, anh nhìn thấy Ôn Tư ngồi sát cửa sổ đang quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của hai người chạm nhau như dòng điện vụt qua.
Trái tim Ôn Từ như bị giật điện vội vàng nhìn đi chỗ khác và xoay người lại.
Phó Tư Bạch cuối cùng cũng nhìn lướt qua Nguyên Kỳ, nhìn thấy mái tóc màu trắng bạch kim và đôi mắt đen láy của anh.
“Xem mắt?”
Nguyên Kỳ hơi kinh ngạc, anh không ngờ Phó Tư Bạch nhìn ra được, chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”
Đáy mắt anh nhìn Ôn Từ như lần gặp đầu tiên đó, anh chậm rãi nói: “Người phụ nữ đó… không phải tốt lành gì, đừng để bị gạt.”
“Ả, cái này….”
Phó Tư Bạch không đợi anh ấy trả lời lại, lạnh lùng xoay người rời đi, anh đi đến vị trí sát cửa sổ đã được đặt trước từ sớm và ngồi xuống.
Mà vị trí này vừa hay lại đối diện… Ôn Từ đang ngồi không xa.
Ôn Từ cực kì sợ anh, cô không dám ngẩng đầu lên chỉ lẳng lặng ăn.
Phó Tư Bạch liếc nhìn cô mấy cái, nhìn trang phục mang đầy tính tri thức này của cô.
Mấy năm nay đường nét trên khuôn mặt người con gái này đã không còn sự non nớt mà thay vào đó là sự tao nhã, thành thực hơn. Đôi lông mày nho nhã, dịu dàng hơn nhiều, không còn sự sắc sảo và hoạt bát như khi xưa.
Trong lúc ăn Nguyên Kỳ vẫn rất lo lắng, sợ bản thân không biết có đắc tội gì với Phó Tư Bạch không.
Ôn Từ nhàn nhạt nói: “Anh ấy không thích bị làm việc vào thời gian riêng tư, vừa nãy tôi muốn kéo anh lại nhưng anh đi quá nhanh.”
“Ôn Từ, có phải cô quen anh ta không?”
“Ừm, chúng tôi học cùng một trường đại học, là bạn học.”
“Chả trách.”
“Ban nãy anh ấy có nói không?”
“Không, không có, không nói mấy thứ này, ăn cơm đi.”
Ban đầu Ôn Từ cảm thấy Phó Tư Bạch và Nguyên Kỳ có hơi giống nhưng sau khi Phó Tư Bạch người thật xuất hiện thì so sánh giữa hai người…
Một người như là con sói đi một mình trong vùng đất hoang lạnh giá, một người là cừu được nuôi trong đất ấm, cả hai không có điểm chung nào cả.
Thế giới này lớn như vậy nhưng anh là độc nhất vô nhị, không ai giống anh được cả.
Hai người lẳng lặng ăn xong bữa cơm này, rồi đi ra khỏi nhà hàng pháp.
Màn đêm dần buông xuống, Nguyên Kỳ mời Ôn Từ đi coi phim hết lần này đến lần khác, và tiếp tục kể cho cô nghe bộ phim bom tấn Hollywood mới nhất của Amway.
Ôn Từ đang từ chối, khi cô quay lại, đột nhiên có người giật lấy chiếc túi trên vai cô, chạy về phía cuối phố.
Cô loạng choạng suýt ngã vì bị sức kéo của người đàn ông, sau hai giây phản ứng, cô mới ý thức được rằng mình đã bị cướp.
Nguyên Kỳ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện bị cướp trên đường, mất khoảng vài giây phản ứng mới vội vàng rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhìn thấy người đàn ông đó đã chạy đến ngang bên kia đường và chuẩn bị biến mất ở đầu ngõ, một bóng đen lao ra khỏi nhà hàng Pháp và chạy điên cuồng về hướng người đàn ông đã biến mất.
Ôn Từ nhìn thấy Phó Tư Bạch vậy mà lại đuổi theo, cô không hề quan tâm đến đôi giày cao gót trên chân mình, cũng vội vàng chạy theo.
Phó Tư Bạch tóm cổ tên cướp trong một con hẻm vắng vẻ, và tên cướp lấy ra một con dao găm và chĩa vào người Phó Tư Bạch: “Liên quan gì tới mày hả! Mày đuổi theo tao làm gì!”
“Đưa đồ lại đây.”
Con dao sắc nhọn làm cho Ôn Từ nhớ đến Hoàng Mao đêm đó, cô sợ đến mất hồn mất vía rồi nói với Phó Tư Bạch: “Tư Bạch, đừng đuổi nữa, em không cần túi! Anh quay về đi!”
Phó Tư Bạch đương nhiên không màng tiếng hét run rẩy của cô, anh né con dao rồi tiến lên túm lấy cánh tay hắn, dùng sức bẻ ngoặc lại khiến con dao rơi ra khỏi tay và rớt xuống đất.
Hắn thấy không ổn nên ném cái túi của Ôn Từ ra xa, chứng minh, túi tiền và các loại đồ nhỏ nhỏ cũng rơi tứ tung.
Phó Tư Bạch vốn còn muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy trong đống đồ rơi tứ tung, trong đó đặc biệt còn có một miếng băng vệ sinh…
Anh cuối cùng đã dừng bước, cúi người cầm túi lên, anh nhặt từng món đồ bị rơi ra, miếng băng vệ sinh đã bị bẩn anh đem vứt thùng rác.
Ôn Từ thở gấp, nhìn thấy Phó Tư Bạch đang đi lại, mặt không chút cảm xúc.
Cô định lên tiếng cảm ơn nhưng anh không chút khách khí mà ném cái túi qua khiến cô suýt không chụp được.
Phó Tư Bạch lạnh lùng xoay người rời đi không nhìn lấy cô dù chỉ là một ánh mắt.
Ôn Từ vội vàng ôm túi, ngực còn phập phồng khó mà bình tĩnh lại.
Nguyên Kỳ đuổi theo tới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
“Nhìn xem có thiếu thứ gì không?”
Ôn Tư mở khóa ra để kiểm tra túi tiền, chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng, những giấy tờ quan trọng đều không thiếu, nhưng duy chỉ…
Cây son có hình dạng như một "món đồ chơi nhỏ", cô lật tìm tới lui vẫn không tìm thấy.
Chỉ có một khả năng.