Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4772: Cuồng chiến Tu la 1
Vẫn là thanh âm quen thuộc kia, ánh mắt khẽ đổi, Nguyên Nhược Lan nghe vậy khẽ gật đầu xoay người lại. Nhìn nam tử mặc áo bào xanh sau lưng, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nàng lại chính diện đối mặt với nam nhân mặc áo bào xanh này, mãi một lúc lâu sau bờ môi son của nàng mới khẽ mở, nói:
- Đã lâu không gặp.
Hơn hai ngàn năm không gặp, lúc này gặp lại không nói gì, trong lòng đều cảm thán. Tất cả ân oán, khúc mắc trong Linh Vũ thế giới, lúc này lần nữa gặp lại, sợ rằng sau khi Thiên Kiếm môn trong Linh Vũ thế giới bị diệt, trong lòng hai người chưa từng nghĩ qua tương lai sẽ có một ngày hai người lần nữa gặp lại.
Mặc dù nói chuyện trước kia đã qua, Lục Thiếu Du từ lâu đã không bận tâm tới nữa. Những năm này lưu lạc ở bên ngoài, Linh Vũ thế giới đối với Lục Thiếu Du mà nói, đã sớm trở thành một bộ phận của hắn.
Cho nên chuyện Linh Vũ thế giới, Lục Thiếu Du cũng không phải không bỏ xuống được. Chỉ là lúc này đối mặt với nữ tử quật cường kia, Lục Thiếu Du cũng không khỏi thổn thức. Có lẽ lúc trước hắn nên tàn nhẫn với nàng một ít. Lúc trước nàng ở trong Thiên Kiếm môn, thân bất do kỷ, nếu không phải nàng âm thầm mật báo, mấy lần hắn đã gặp hiểm cảnh, khó có thể biến nguy thành an.
- Gần đây...
Hai người thật lâu không nói gì, một lát sau mới đồng thanh mở miệng muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, chỉ là hai người lại lập tức cười khổ một tiếng.
- Ngươi nói trước đi.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói với Nguyên Nhược Lan.
Nguyên Nhược Lan mở miệng cười, váy tím trên người phiêu động, nói:
- Gần đây ngươi thế nào rồi?
- Cũng không tệ lắm, chung quy mà nói, vui nhiều hơn buồn.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, lập tức hỏi Nguyên Nhược Lan:
- Còn ngươi thì sao? Gần đây thế nào?
Nguyên Nhược Lan nhìn về phía xa một lát rồi mỉm cười nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta cũng không tệ lắm, luôn ở trong Thiên Địa các. Theo ta được biết, so với các ngươi, ta còn thoải mái hơn nhiều.
Trong Thương Khung chiến trường, trêm một khối cự thạch lớn trầm xuống, đám người Diễm Hân, Kim Hổ, Ngưu Trĩ, Vũ Thoát Phàm hội tụ lại một chỗ.
Mắt nhìn đám người trên khối cự thạch giống như ngọn núi lớn lơ lửng trên không trung, Vũ Thoát Phàm thì thào nói:
- Rốt cuộc ta cũng biết tại sao Lục Soái lại sắp xếp như thế. Hồng Hoang lệnh có tranh đoạt nhiều hơn nữa, người cuối cùng có thể tranh đoạt Hồng Hoang điện cũng chỉ có mười tám người. Nếu như phân tán binh lực, sợ rằng muốn tranh đoạt Hồng Hoang lệnh cũng khó chứ đừng nói Hồng Hoang điện.
- Đúng vậy, tuy rằng chúng ta đạt được Hồng Hoang lệnh, nhưng mà nếu không phải có Lục Soái sắp xếp, mấy người chúng ta muốn đạt được Hồng Hoang lệnh sợ rằng sẽ càng thêm khó khăn.
Diễm Hân nói.
- Thương Khung minh chúng ta có mười người, Thiên La minh có tám người. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần thứ nhất có thể đè đầu Thiên La minh.
Thân thể khôi ngô của Kim Hổ tản ra khí tức vương giả, hai mắt hung hãn, tuy rằng có chút tiếc hận vì bị thua, thế nhưng lúc này có thể nhìn thấy Thương Khung minh còn mười người tham gia thi đấu ngày mai, trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn, kích động.
- Tuy rằng Thiên La minh chỉ có tám người, thế nhưng thực lực của tám người kia không phải là kẻ yếu, bất luận một ai đều rất mạnh.
Ngưu Trĩ nói.
- Lục Soái, Long Huyền, Dương Quá, ba người này không phải dễ trêu.
Phong Dạ Phiêu nói với mọi người:
- Chín tòa Hồng Hoang điện, ngày mai không biết sẽ rơi vào trong tay những người nào. Ngày mai mới thực sự là quyết đấu đỉnh phong a.
Trong bầu trời đêm, trên khối cự thạch, nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, thân thể thon dài giống như chiếc cọc tiêu lẳng lặng đứng đó. Làn da trắng nõn, người mặc bộ hoa bào màu xanh da trời, càng tuấn mỹ bất phàm. Người này nhìn bầu trời đêm, ánh mắt biến ảo, không có một chút chấn động nào.
- Nguyên soái, trận chiến ngày mai chúng ta nên sắp xếp thế nào đây?
Một thanh niên bất phàm, tuy rằng nhìn như bình thường thế nhưng khí tức âm hàn trên người lại đủ để khiến cho linh hồn của những người khác rung động.
- U Giác, không cần phải gấp gáp, trận chiến ngày mai không phải bình thường. Đến lúc đó chính là lúc cần ngươi xuất lực.
Nam tử tuấn mỹ tuyệt luân chắp tay mà đứng, khẽ ngẩng đầu nhìn vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa phía xa, khóe miệng nở nụ cười tuấn mỹ.
Một nữ tử tuyệt đẹp, thân thể mềm mại uyển chuyển, người mặc khải giáp màu đỏ bao phủ thân thể linh lung nói với nam tử tuấn mỹ tuyệt luân:
- Nguyên soái, người Thương Khung minh lần này dường như không đơn giản.
Nam tử tuấn mỹ tuyệt luân nghe vậy, khuôn mặt tuấn lãng có chút giật giật, lập tức cúi đầu nhìn mấy nam nữ chung quanh, nói:
- Đối phương quả thực bất phàm, thế nhưng chẳng lẽ các ngươi là kẻ yếu sao?
- Hừ, nhân loại nhỏ bé và Thú tộc, ngày mai nhất định phải cho bọn chúng biết lễ độ.
Một đại hán vạm vỡ, rắn chắc, bộ dáng có chút dữ tợn, thế nhưng khí tức trên ngươi trong lúc mơ hồ lại cuồng bạo tới cực điểm, ánh mắt nhìn về phía đám người Thương Khung minh phía xa, trong mắt tràn ngập hàn ý.
- Nguyên Soái, Thích Thiên dường như không thích nói chuyện, tên tiểu tử này rất cao ngạo. Ngày mai hắn ta có vài phần thắng vậy?
Nữ tử mặc khải giáp màu đỏ, thân thể mềm mại uyển chuyển vừa mới lên tiếng kia nhìn một nam tử thanh tao, lịch sự, người mặc trường bào màu đen lạnh nhạt đứng sát biên giới của khối cự thạch. Từ khi nam tử này xuất hiện cho tới bây giờ vẻ mặt đều cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí ngay cả chung quanh hắn ta cũng không có liếc nhìn một cái, chỉ lẳng lặng đứng đó mà thôi.
- Hắn sao?
Nam tử tuấn mỹ ngẩng đầu, nhìn qua nam tử mặc trường bào màu đen như mực kia, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, hắn là người như vậy. Người có bản lĩnh đều cao ngạo, phần thắng của hắn sao? Ta tin rắng trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Nói xong, nam tử tuấn mỹ ngừng một chút, lập tức nhìn mọi người nói. Thanh âm vô cùng dễ nghe, mờ ảo, khiến cho người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái:
- Nhớ kỹ, ngày mai vạn nhất bị thua cũng đừng gạch đá cùng tan. Đối với các ngươi không có lợi, lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt.
Đêm tới, trên những khối cự thạch lớn trên hư không, mọi người đều bắt đầu khoanh chân ngồi điều tức. Trong không gian chỗ sâu trong Thương Khung chiến tường này năng lượng thiên địa nồng đậm, vượt quá trình độ mà bên ngoài có thể so sánh. Thậm chí là so với trình độ nồng đậm của năng lượng thiên địa với thế giới Hỗn độn cũng không sai biệt nhiều lắm.
Một đêm từ từ trôi qua, hôm sau, khi tia sáng đầu tiên từ phía đông xuất hiện. Trong không ít Đại thế giới, từng đạo khí tức thức tỉnh, vô số ánh mắt đều nhìn vào phía trên truyền tống trận hình chiếu thời không.
Hôm nay, thi đấu đỉnh phong chính thức bắt đầu, quyền sở hữu Hồng Hoang điện ngày hôm nay sẽ biết được. Đây không thể nghi ngờ chính là chuyện thu hút tất cả ánh mắt trong ba ngàn Đại thiên thế giới.
- Đã lâu không gặp.
Hơn hai ngàn năm không gặp, lúc này gặp lại không nói gì, trong lòng đều cảm thán. Tất cả ân oán, khúc mắc trong Linh Vũ thế giới, lúc này lần nữa gặp lại, sợ rằng sau khi Thiên Kiếm môn trong Linh Vũ thế giới bị diệt, trong lòng hai người chưa từng nghĩ qua tương lai sẽ có một ngày hai người lần nữa gặp lại.
Mặc dù nói chuyện trước kia đã qua, Lục Thiếu Du từ lâu đã không bận tâm tới nữa. Những năm này lưu lạc ở bên ngoài, Linh Vũ thế giới đối với Lục Thiếu Du mà nói, đã sớm trở thành một bộ phận của hắn.
Cho nên chuyện Linh Vũ thế giới, Lục Thiếu Du cũng không phải không bỏ xuống được. Chỉ là lúc này đối mặt với nữ tử quật cường kia, Lục Thiếu Du cũng không khỏi thổn thức. Có lẽ lúc trước hắn nên tàn nhẫn với nàng một ít. Lúc trước nàng ở trong Thiên Kiếm môn, thân bất do kỷ, nếu không phải nàng âm thầm mật báo, mấy lần hắn đã gặp hiểm cảnh, khó có thể biến nguy thành an.
- Gần đây...
Hai người thật lâu không nói gì, một lát sau mới đồng thanh mở miệng muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, chỉ là hai người lại lập tức cười khổ một tiếng.
- Ngươi nói trước đi.
Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói với Nguyên Nhược Lan.
Nguyên Nhược Lan mở miệng cười, váy tím trên người phiêu động, nói:
- Gần đây ngươi thế nào rồi?
- Cũng không tệ lắm, chung quy mà nói, vui nhiều hơn buồn.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, lập tức hỏi Nguyên Nhược Lan:
- Còn ngươi thì sao? Gần đây thế nào?
Nguyên Nhược Lan nhìn về phía xa một lát rồi mỉm cười nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Ta cũng không tệ lắm, luôn ở trong Thiên Địa các. Theo ta được biết, so với các ngươi, ta còn thoải mái hơn nhiều.
Trong Thương Khung chiến trường, trêm một khối cự thạch lớn trầm xuống, đám người Diễm Hân, Kim Hổ, Ngưu Trĩ, Vũ Thoát Phàm hội tụ lại một chỗ.
Mắt nhìn đám người trên khối cự thạch giống như ngọn núi lớn lơ lửng trên không trung, Vũ Thoát Phàm thì thào nói:
- Rốt cuộc ta cũng biết tại sao Lục Soái lại sắp xếp như thế. Hồng Hoang lệnh có tranh đoạt nhiều hơn nữa, người cuối cùng có thể tranh đoạt Hồng Hoang điện cũng chỉ có mười tám người. Nếu như phân tán binh lực, sợ rằng muốn tranh đoạt Hồng Hoang lệnh cũng khó chứ đừng nói Hồng Hoang điện.
- Đúng vậy, tuy rằng chúng ta đạt được Hồng Hoang lệnh, nhưng mà nếu không phải có Lục Soái sắp xếp, mấy người chúng ta muốn đạt được Hồng Hoang lệnh sợ rằng sẽ càng thêm khó khăn.
Diễm Hân nói.
- Thương Khung minh chúng ta có mười người, Thiên La minh có tám người. Nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần thứ nhất có thể đè đầu Thiên La minh.
Thân thể khôi ngô của Kim Hổ tản ra khí tức vương giả, hai mắt hung hãn, tuy rằng có chút tiếc hận vì bị thua, thế nhưng lúc này có thể nhìn thấy Thương Khung minh còn mười người tham gia thi đấu ngày mai, trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn, kích động.
- Tuy rằng Thiên La minh chỉ có tám người, thế nhưng thực lực của tám người kia không phải là kẻ yếu, bất luận một ai đều rất mạnh.
Ngưu Trĩ nói.
- Lục Soái, Long Huyền, Dương Quá, ba người này không phải dễ trêu.
Phong Dạ Phiêu nói với mọi người:
- Chín tòa Hồng Hoang điện, ngày mai không biết sẽ rơi vào trong tay những người nào. Ngày mai mới thực sự là quyết đấu đỉnh phong a.
Trong bầu trời đêm, trên khối cự thạch, nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, thân thể thon dài giống như chiếc cọc tiêu lẳng lặng đứng đó. Làn da trắng nõn, người mặc bộ hoa bào màu xanh da trời, càng tuấn mỹ bất phàm. Người này nhìn bầu trời đêm, ánh mắt biến ảo, không có một chút chấn động nào.
- Nguyên soái, trận chiến ngày mai chúng ta nên sắp xếp thế nào đây?
Một thanh niên bất phàm, tuy rằng nhìn như bình thường thế nhưng khí tức âm hàn trên người lại đủ để khiến cho linh hồn của những người khác rung động.
- U Giác, không cần phải gấp gáp, trận chiến ngày mai không phải bình thường. Đến lúc đó chính là lúc cần ngươi xuất lực.
Nam tử tuấn mỹ tuyệt luân chắp tay mà đứng, khẽ ngẩng đầu nhìn vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa phía xa, khóe miệng nở nụ cười tuấn mỹ.
Một nữ tử tuyệt đẹp, thân thể mềm mại uyển chuyển, người mặc khải giáp màu đỏ bao phủ thân thể linh lung nói với nam tử tuấn mỹ tuyệt luân:
- Nguyên soái, người Thương Khung minh lần này dường như không đơn giản.
Nam tử tuấn mỹ tuyệt luân nghe vậy, khuôn mặt tuấn lãng có chút giật giật, lập tức cúi đầu nhìn mấy nam nữ chung quanh, nói:
- Đối phương quả thực bất phàm, thế nhưng chẳng lẽ các ngươi là kẻ yếu sao?
- Hừ, nhân loại nhỏ bé và Thú tộc, ngày mai nhất định phải cho bọn chúng biết lễ độ.
Một đại hán vạm vỡ, rắn chắc, bộ dáng có chút dữ tợn, thế nhưng khí tức trên ngươi trong lúc mơ hồ lại cuồng bạo tới cực điểm, ánh mắt nhìn về phía đám người Thương Khung minh phía xa, trong mắt tràn ngập hàn ý.
- Nguyên Soái, Thích Thiên dường như không thích nói chuyện, tên tiểu tử này rất cao ngạo. Ngày mai hắn ta có vài phần thắng vậy?
Nữ tử mặc khải giáp màu đỏ, thân thể mềm mại uyển chuyển vừa mới lên tiếng kia nhìn một nam tử thanh tao, lịch sự, người mặc trường bào màu đen lạnh nhạt đứng sát biên giới của khối cự thạch. Từ khi nam tử này xuất hiện cho tới bây giờ vẻ mặt đều cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí ngay cả chung quanh hắn ta cũng không có liếc nhìn một cái, chỉ lẳng lặng đứng đó mà thôi.
- Hắn sao?
Nam tử tuấn mỹ ngẩng đầu, nhìn qua nam tử mặc trường bào màu đen như mực kia, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, hắn là người như vậy. Người có bản lĩnh đều cao ngạo, phần thắng của hắn sao? Ta tin rắng trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Nói xong, nam tử tuấn mỹ ngừng một chút, lập tức nhìn mọi người nói. Thanh âm vô cùng dễ nghe, mờ ảo, khiến cho người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái:
- Nhớ kỹ, ngày mai vạn nhất bị thua cũng đừng gạch đá cùng tan. Đối với các ngươi không có lợi, lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt.
Đêm tới, trên những khối cự thạch lớn trên hư không, mọi người đều bắt đầu khoanh chân ngồi điều tức. Trong không gian chỗ sâu trong Thương Khung chiến tường này năng lượng thiên địa nồng đậm, vượt quá trình độ mà bên ngoài có thể so sánh. Thậm chí là so với trình độ nồng đậm của năng lượng thiên địa với thế giới Hỗn độn cũng không sai biệt nhiều lắm.
Một đêm từ từ trôi qua, hôm sau, khi tia sáng đầu tiên từ phía đông xuất hiện. Trong không ít Đại thế giới, từng đạo khí tức thức tỉnh, vô số ánh mắt đều nhìn vào phía trên truyền tống trận hình chiếu thời không.
Hôm nay, thi đấu đỉnh phong chính thức bắt đầu, quyền sở hữu Hồng Hoang điện ngày hôm nay sẽ biết được. Đây không thể nghi ngờ chính là chuyện thu hút tất cả ánh mắt trong ba ngàn Đại thiên thế giới.