Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4720: Tranh đoạt chỗ ngồi 1
Tuổi còn trẻ mà có thể đạt tới tu vi Tam Nguyên Hóa Hồng, thiên phú này cực kỳ khủng bố. Trong ba ngàn Đại thiên thế giới này người mạnh còn có người mạnh hơn, thiên ngoại hữu thiên, người trong cùng thế hệ có thể so sánh với những người này trong Thượng Thanh thế giới cũng chỉ có Phong Du Du mà thôi.
Đương nhiên giữa Tam Nguyên Hóa hồng cũng có chênh lệch cực lớn. Cảm nhận khí tức thu liễm trong lúc mơ hồ chấn động của ba người kia Lục Thiếu Du cũng không khó nhận ra. So với lúc đại ca Dương Quá thu liễm khí tức chấn động mà nói, giữa song phương không cùng một tần suất, loại tần suất này đại biểu cho thực lực khác biệt.
Về phần Tiểu Long thì càng không có cách nào so sánh được. Dùng tu vi Tam Nguyên Hóa Hồng đỉnh phong của Tiểu Long hiện tại, thực lực chân chính của Tiểu Long tới tình trạng nào trong lòng Lục Thiếu Du hiện tại cũng không có cách nào phỏng đoán được.
- Hóa Hồng cảnh không ít.
Long Yên công chúa nhìn bốn phía, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ chấn động.
Ánh mắt như sao của Dương Quá nhìn qua đại điện, ôn nhu nói với Long Yên công chúa:
- Nhân số không ít, dù sao đều là những người đỉnh phong trong đám người cùng thế hệ của Thương Khung minh, bản thân mình vốn là người nổi bật trong Đại thế giới của mình rồi.
Ngay khi bốn người chăm chú nhìn vào trong đại điện, vốn bốn người tiến vào trong đại điện cũng không khiến cho người ta quá chú ý. Thế nhưng trong bốn người lại có Long Yên công chúa, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của các thanh niên nhìn tới.
Dùng khí chất và mỹ mạo của Long Yên công chúa, đủ để khiến cho tất cả nữ tử trong đại điện này ảm đạm thất sắc.
Khi bốn người đang dò xét chung quanh đại điện, từng đạo ánh mắt chung quanh đại điện lúc này cũng nhìn vào người Long Yên công chúa.
Thậm chí không ít nữ tử vốn đã quen bản thân là tiêu điểm ở những nơi đi qua, lúc này cảm thấy bị người ta đoạt đi ánh sáng cũng không khỏi dùng ánh mắt giận dữ nhìn về phía Long Yên công chúa. Trong ánh mắt giận dữ này còn có sự ghen ghét.
Tiểu Long nhìn đại điện một vòng, sau đó nói với Lục Thiếu Du:
- Lão đại, Thần Thú thế giới và Thiên Địa các hẳn có chỗ ngồi bên trên, chúng ta qua đó ngồi đi.
Long Yên công chúa cảm thấy khó chịu với ánh mắt chung quanh, lập tức khoác cánh tay Dương Quá rồi nói với Dương Quá:
- Chúng ta đi thôi.
Dương Quá gật đầu, nhìn Tiểu Long rồi đi lên phía trước.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, đứng chắp tay, cũng theo ba người Tiểu Long, Dương Quá, Long Yên công chúa chậm rãi đi vào trong đại điện.
Trong đại điện này tuy rằng đều là người trẻ tuổi nổi bật, thế nhưng với tu vi thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại, hắn có cảm giác đứng ở nơi này giống như là bắt nạt đám người trẻ tuổi này vậy.
- Tịch Thiên Vũ, ngươi muốn chết sao?
Ngay khi bốn người Lục Thiếu Du đi vào giữa đại điện, ở trong vị trí trung ương có một tiếng hét lớn vang vọng, âm thanh khiến cho đại điện chấn động rồi run lên.
Tiếng hét lớn đột nhiên xuất hiện khiến cho đám thanh niên nam nữ túm năm tụm ba, tạo thành đội ngũ đang trò chuyện nghe vậy đột nhiên sững sờ. Từng ánh mắt lập tức nhìn về trong đại điện, từng đạo thân ảnh lập tức tiến về phía trước.
Trên đại điện lúc này có mười ba chiếc ghế đá tràn ngập phong cách cổ xưa, tạo hình nặng nề mà nguy nga, khiến cho người ta nhìn vào lập tức có cảm giác áp bách.
Mà sau lưng mười ba chiếc ghế này bên trên có đặt một khối ngọc bài, ngọc bài bên trên chiếc ghế phía sau này có khắc bốn chữ Tôn Vũ thế giới.
Mà mười hai chiếc ghế tiếp theo trên ngọc bài đều có khắc những chữ khác nhau, theo thứ tự là Sang Linh thế giới, Băng Tuyệt thế giới, Thần Thú thế giới, Thái Hoàng thế giới, Phượng Thiên thế giới. Minh Quang thế giới, Vô Tư thế giới, Thần Hổ thế giới, Xích Thiên thế giới, Thiên Địa các, Thiên Linh cung, Phi Thiên đạo tặc.
Tổng cộng có mười ba chiếc ghế phong cách cổ xưa, bên trên đều có ngọc bài khắc danh tự các thế giới, thế lực.
Nhưng lúc này trên mười ba chiếc ghế ngồi kia, trên chiếc ghế có ngọc bài khắc chữu Vô Tư thế giới lại có một nam tử khí khái hào hùng, ước chừng không tới ba mươi tuổi đang ngồi đó. Sau lưng có hai nam một nữ đang cung kính đứng.
Trước người nam tử khí khái hào hùng này có một nam tử khôi ngô rắn chắc đang trợn mắt đứng đó. Tiếng hét lớn kia rõ ràng là vừa từ trong miệng nam tử khôi ngô rắn chắc này truyền ra.
Chung quanh đã sớm có vô số thân ảnh đông nghịt tụ tập lại. Từng người đối với nam tử khôi ngô này đều không xa lạ gì. Ô Tự An của Vô Tư thế giới, tu vi Nhị Nguyên Hóa Hồng, lúc này dựa vào chiến công hiển hách mà ở trong Thương Khung minh có danh tiếng cực lớn.
Vô Tư thế giới thân là một trong mười đại thế giới bài danh đầu tiên, Ô Tự An này vừa mới tới Thương Khung chiến trường đã khiến cho không ít người chú ý.
Nam tử khí khái hào hùng kia nhìn nam tử khôi ngô đang trợn mắt nhìn mình phía trước, trong mắt không có bất kỳ chấn động nào. Thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ nói:
- Ô Tự An, có chuyện gì mau nói, cần gì phải hét lớn như vậy. Hôm nay không phải là đấu giá hội. Hôm nay là đại hội tranh đoạt Hồng Hoang, ngươi làm như vậy là làm mất mặt mũi của Vô Tư thế giới ngươi a.
Ô Tự An nghe vậy vẫn trợn mắt nhìn đối phương, nhìn nam tử khí khái hào hùng kia, hắn trầm giọng nói:
- Tịch Thiên Vũ, đây cũng không phải là ghế của Thái Minh thế giới các ngươi. Muốn ngồi, sợ rằng thực lực của Thái Minh thế giới ngươi còn chưa đủ.
Tịch Thiên Vũ vẫn ngồi đó, dường như không tức giận bởi vì lời nói của Ô Tự An một chút nào, trong lòng bàn tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một chiếc khăn che mặt màu trắng, vô cùng mềm mại. Cánh tay giương lên nhẹ nhàng lau mặt, nói:
- Nhỏ giọng một chút, nước miếng của ngươi phun hết lên người ta rồi. Chú ý vệ sinh một chút.
Nói xong, Tịch Thiên Vũ thu chiếc khăn tay kia lại, lúc này mới khẽ ngẩng đầu nhìn qua Ô Tự An, nói:
- Ta nhớ có một quy củ a, những chỗ ngồi này cũng không phải là dành riêng cho các ngươi. Nếu như ai có thực lực là có thể ngồi, có đúng như vậy không?
- Quả thực đúng là như vậy. Nếu ai có thực lực là có thể đi lên ngồi, nhưng mà Tịnh Thiên Vũ ngươi còn không có tư cách, Thái Minh thế giới ngươi còn chưa đủ tư cách ngồi lên trên đó.
Một tiếng hét lớn vang lên, Ô Tự An hoàn toàn không có bất kỳ khách khí nào, nguyên lực thuộc tính Thổ hùng hồn lập tức tuôn ra, năng lượng cường hãn mang theo uy áp hàng lâm khiến cho đám người có thực lực hơi thấp chung quanh lập tức cảm nhận được cảm giác áp bách cực lớn.
Vẻ mặt Tịch Thiên Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt trên khuôn mặt khí khái hào hùng kia thậm chí còn không thèm nhìn Ô Tự An lấy một cái.
- Cút xuống dưới cho ta.
Lại một tiếng quát vang lên, nguyên lực trong người Ô Tự An tuôn ra, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, phảng phất như muốn đem phiến không gian lớn trước mắt nắm vào trong lòng bàn tay. MỘt đạo quyền ấn ầm ầm đánh về phía Tịch Thiên Vũ.
Đương nhiên giữa Tam Nguyên Hóa hồng cũng có chênh lệch cực lớn. Cảm nhận khí tức thu liễm trong lúc mơ hồ chấn động của ba người kia Lục Thiếu Du cũng không khó nhận ra. So với lúc đại ca Dương Quá thu liễm khí tức chấn động mà nói, giữa song phương không cùng một tần suất, loại tần suất này đại biểu cho thực lực khác biệt.
Về phần Tiểu Long thì càng không có cách nào so sánh được. Dùng tu vi Tam Nguyên Hóa Hồng đỉnh phong của Tiểu Long hiện tại, thực lực chân chính của Tiểu Long tới tình trạng nào trong lòng Lục Thiếu Du hiện tại cũng không có cách nào phỏng đoán được.
- Hóa Hồng cảnh không ít.
Long Yên công chúa nhìn bốn phía, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ chấn động.
Ánh mắt như sao của Dương Quá nhìn qua đại điện, ôn nhu nói với Long Yên công chúa:
- Nhân số không ít, dù sao đều là những người đỉnh phong trong đám người cùng thế hệ của Thương Khung minh, bản thân mình vốn là người nổi bật trong Đại thế giới của mình rồi.
Ngay khi bốn người chăm chú nhìn vào trong đại điện, vốn bốn người tiến vào trong đại điện cũng không khiến cho người ta quá chú ý. Thế nhưng trong bốn người lại có Long Yên công chúa, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của các thanh niên nhìn tới.
Dùng khí chất và mỹ mạo của Long Yên công chúa, đủ để khiến cho tất cả nữ tử trong đại điện này ảm đạm thất sắc.
Khi bốn người đang dò xét chung quanh đại điện, từng đạo ánh mắt chung quanh đại điện lúc này cũng nhìn vào người Long Yên công chúa.
Thậm chí không ít nữ tử vốn đã quen bản thân là tiêu điểm ở những nơi đi qua, lúc này cảm thấy bị người ta đoạt đi ánh sáng cũng không khỏi dùng ánh mắt giận dữ nhìn về phía Long Yên công chúa. Trong ánh mắt giận dữ này còn có sự ghen ghét.
Tiểu Long nhìn đại điện một vòng, sau đó nói với Lục Thiếu Du:
- Lão đại, Thần Thú thế giới và Thiên Địa các hẳn có chỗ ngồi bên trên, chúng ta qua đó ngồi đi.
Long Yên công chúa cảm thấy khó chịu với ánh mắt chung quanh, lập tức khoác cánh tay Dương Quá rồi nói với Dương Quá:
- Chúng ta đi thôi.
Dương Quá gật đầu, nhìn Tiểu Long rồi đi lên phía trước.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, đứng chắp tay, cũng theo ba người Tiểu Long, Dương Quá, Long Yên công chúa chậm rãi đi vào trong đại điện.
Trong đại điện này tuy rằng đều là người trẻ tuổi nổi bật, thế nhưng với tu vi thực lực của Lục Thiếu Du hiện tại, hắn có cảm giác đứng ở nơi này giống như là bắt nạt đám người trẻ tuổi này vậy.
- Tịch Thiên Vũ, ngươi muốn chết sao?
Ngay khi bốn người Lục Thiếu Du đi vào giữa đại điện, ở trong vị trí trung ương có một tiếng hét lớn vang vọng, âm thanh khiến cho đại điện chấn động rồi run lên.
Tiếng hét lớn đột nhiên xuất hiện khiến cho đám thanh niên nam nữ túm năm tụm ba, tạo thành đội ngũ đang trò chuyện nghe vậy đột nhiên sững sờ. Từng ánh mắt lập tức nhìn về trong đại điện, từng đạo thân ảnh lập tức tiến về phía trước.
Trên đại điện lúc này có mười ba chiếc ghế đá tràn ngập phong cách cổ xưa, tạo hình nặng nề mà nguy nga, khiến cho người ta nhìn vào lập tức có cảm giác áp bách.
Mà sau lưng mười ba chiếc ghế này bên trên có đặt một khối ngọc bài, ngọc bài bên trên chiếc ghế phía sau này có khắc bốn chữ Tôn Vũ thế giới.
Mà mười hai chiếc ghế tiếp theo trên ngọc bài đều có khắc những chữ khác nhau, theo thứ tự là Sang Linh thế giới, Băng Tuyệt thế giới, Thần Thú thế giới, Thái Hoàng thế giới, Phượng Thiên thế giới. Minh Quang thế giới, Vô Tư thế giới, Thần Hổ thế giới, Xích Thiên thế giới, Thiên Địa các, Thiên Linh cung, Phi Thiên đạo tặc.
Tổng cộng có mười ba chiếc ghế phong cách cổ xưa, bên trên đều có ngọc bài khắc danh tự các thế giới, thế lực.
Nhưng lúc này trên mười ba chiếc ghế ngồi kia, trên chiếc ghế có ngọc bài khắc chữu Vô Tư thế giới lại có một nam tử khí khái hào hùng, ước chừng không tới ba mươi tuổi đang ngồi đó. Sau lưng có hai nam một nữ đang cung kính đứng.
Trước người nam tử khí khái hào hùng này có một nam tử khôi ngô rắn chắc đang trợn mắt đứng đó. Tiếng hét lớn kia rõ ràng là vừa từ trong miệng nam tử khôi ngô rắn chắc này truyền ra.
Chung quanh đã sớm có vô số thân ảnh đông nghịt tụ tập lại. Từng người đối với nam tử khôi ngô này đều không xa lạ gì. Ô Tự An của Vô Tư thế giới, tu vi Nhị Nguyên Hóa Hồng, lúc này dựa vào chiến công hiển hách mà ở trong Thương Khung minh có danh tiếng cực lớn.
Vô Tư thế giới thân là một trong mười đại thế giới bài danh đầu tiên, Ô Tự An này vừa mới tới Thương Khung chiến trường đã khiến cho không ít người chú ý.
Nam tử khí khái hào hùng kia nhìn nam tử khôi ngô đang trợn mắt nhìn mình phía trước, trong mắt không có bất kỳ chấn động nào. Thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ nói:
- Ô Tự An, có chuyện gì mau nói, cần gì phải hét lớn như vậy. Hôm nay không phải là đấu giá hội. Hôm nay là đại hội tranh đoạt Hồng Hoang, ngươi làm như vậy là làm mất mặt mũi của Vô Tư thế giới ngươi a.
Ô Tự An nghe vậy vẫn trợn mắt nhìn đối phương, nhìn nam tử khí khái hào hùng kia, hắn trầm giọng nói:
- Tịch Thiên Vũ, đây cũng không phải là ghế của Thái Minh thế giới các ngươi. Muốn ngồi, sợ rằng thực lực của Thái Minh thế giới ngươi còn chưa đủ.
Tịch Thiên Vũ vẫn ngồi đó, dường như không tức giận bởi vì lời nói của Ô Tự An một chút nào, trong lòng bàn tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một chiếc khăn che mặt màu trắng, vô cùng mềm mại. Cánh tay giương lên nhẹ nhàng lau mặt, nói:
- Nhỏ giọng một chút, nước miếng của ngươi phun hết lên người ta rồi. Chú ý vệ sinh một chút.
Nói xong, Tịch Thiên Vũ thu chiếc khăn tay kia lại, lúc này mới khẽ ngẩng đầu nhìn qua Ô Tự An, nói:
- Ta nhớ có một quy củ a, những chỗ ngồi này cũng không phải là dành riêng cho các ngươi. Nếu như ai có thực lực là có thể ngồi, có đúng như vậy không?
- Quả thực đúng là như vậy. Nếu ai có thực lực là có thể đi lên ngồi, nhưng mà Tịnh Thiên Vũ ngươi còn không có tư cách, Thái Minh thế giới ngươi còn chưa đủ tư cách ngồi lên trên đó.
Một tiếng hét lớn vang lên, Ô Tự An hoàn toàn không có bất kỳ khách khí nào, nguyên lực thuộc tính Thổ hùng hồn lập tức tuôn ra, năng lượng cường hãn mang theo uy áp hàng lâm khiến cho đám người có thực lực hơi thấp chung quanh lập tức cảm nhận được cảm giác áp bách cực lớn.
Vẻ mặt Tịch Thiên Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt trên khuôn mặt khí khái hào hùng kia thậm chí còn không thèm nhìn Ô Tự An lấy một cái.
- Cút xuống dưới cho ta.
Lại một tiếng quát vang lên, nguyên lực trong người Ô Tự An tuôn ra, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, phảng phất như muốn đem phiến không gian lớn trước mắt nắm vào trong lòng bàn tay. MỘt đạo quyền ấn ầm ầm đánh về phía Tịch Thiên Vũ.