Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 3366: Thiên Đế xuất hiện 2
Trong chúng Đế, trong Công Tôn Hoàng tộc, lão giả tóc bạc hơn trăm tuổi kia nhìn lên mây mù dày đặc hỏi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du rung động, cũng ngẩng đầu nhìn lên mây mù màu trắng dày đặc.
Một lát sau trong mây mù màu trắng dày đặc mới vang lên âm thanh:
- Từ thời viễn cổ cho tới nay vẫn chưa có người nào đạt được đại cơ duyên.
- Vậy xin hỏi Thiên Đế những Đế giả tiến vào Thiên Trủng từ thời viễn cổ tới nay ở đâu?
Trong Hiên Viên gia tộc, ánh mắt lão giả dường như gọi là Hiên Viên Cương Phong chớp động một hồi rồi ngẩng đầu hỏi.
- Bọn họ đều chết, không ai có thể còn sống.
Trong mây mù vang lên âm thanh bình tĩnh.
- Hít.
Nghe vậy tuy rằng trong lòng tất cả Đế giả đã sớm biết, Đế giả từ thời viễn cổ tới nay đi vào trong Thiên Trủng chưa từng có ai đi qua, không phải chết thì còn thế nào, thế nhưng nghe Thiên Đế tự mình nói vậy trong lòng không khỏi chấn động cực lớn. Thậm chí còn có chút run sợ. Tất cả Đế giả từ thời viễn cổ tới nay cơ hồ đều chết, vậy thì kết cục của bọn họ hiện tại cũng không cần phải nói.
Tất cả cường giả của các đại Hoàng tộc nhìn nhau, ánh mắt khẽ đổi.
- Thiên Đế, đại cơ duyên này có phải thực sự là đại cơ duyên hay không? Nếu như có thì tại sao lại chưa từng có ai đạt được? Nếu như chúng ta không muốn mạo hiểm tìm đại cơ duyên kia thì chúng ta có thể rời khỏi Thiên Trủng hay không?
Trong Công Tôn Hoàng tộc, một lão giả chừng năm mươi tuổi mặc bộ trường bào màu đỏ nói.
Trong mây mù dày đặc, khi lão giả của Công Tôn Hoàng tộc vừa mới nói xong, cả mây mù dày đặc run run, trong mây mù có một dạo quang trụ đánh xuống. Quang trụ giống như sấm sét đánh xuống mang theo khí tức hủy diệt mênh mông, trong nháy mắt xuyên thủng đỉnh đầu lão giả này.
Trong chốc lát, hai mắt lão giả này bỗng nhiên co rụt lại, trong lúc vô hình cảm nhận được trong lòng có hàn ý đang lan tràn. Linh hồn trong đầu run rẩy, tim đập nhanh hơn.
Cùng một lúc, ánh mắt của chúng Đế giả chung quanh lập tức run lên, tất cả mọi người run rẩy. Quang trụ này khiến cho linh hồn của tất cả các Đế giả đều cảm thấy kiêng kỵ.
Sưu.
Tất cả tới quá nhanh, trong lúc các Đế giả còn chưa kịp phản ứng thì đạo quang trụ mang theo lực lượng hủy diệt này đã đánh vào trên người lão giả của Công Tôn Hoàng tộc. Quang trụ đánh xuống không có xuất hiện âm thanh bạo liệt, không gian chỉ hơi chấn động một chút. Không gian chung quanh lộ ra một khe nứt đen kịt.
Ken Két.
Trong nháy mắt này, thân thể lão giả của Công Tôn Hoàng tộc kia hóa thành mảnh vỡ, biến mất trong không gian. Chung quanh không có một chút năng lượng nào tiết ra ngoài. Mà ngay cả những cường giả khác của Công Tôn Hoàng tộc bên cạnh cũng không cảm giác được bao nhiêu chấn động. Chỉ còn lại khí tức hủy diệt giống như dư âm còn lại, thế nhưng cũng kiến cho chân khí, linh lực trong cơ thể mọi người đình trệ, toàn thân run rẩy.
- Nói nhảm quá nhiều, ta không muốn trả lời ngươi. Cũng không phải trả lời ngươi. Mặt khác tất cả nghe ta, người dám phản kháng giết không tha.
Trong mây mù vang lên âm thanh không có một chút cảm tình nào, vết nứt không gian đen kịt vừa mới xuất hiện lập tức xác nhập lại như cũ. Không trung yên tĩnh trở lại, mà lão giả của Công Tôn Hoàng tộc kia đã triệt để biến mất, hồn anh và linh hồn phân thân đều bị diệt, hồn phi phách tán.
- Hít.
Trong không gian lập tức có người hít sâu một hơi, yết hầu ực một cái nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi, ngạc nhiên không thôi.
- Công Tôn Thiên Đô, tộc trưởng Công Tôn gia tộc a, không ngờ chỉ cần giơ tay nhấc chân đã bị tiêu diệt.
- Phụ thân.
Công Tôn Tôn Nguyên hét lớn một tiếng, ánh mắt run rẩy, trơ mắt nhìn phụ thân mình bị đánh chết, bản thân lại bất lực, loại đau lòng này không cần phải nói.
- Thiên Đế, chúng ta là người Hoàng tộc a. Người không kiêng nể giết người Hoàng tộc, chẳng lẽ coi Hoàng tộc chúng ta không tồn tại sao?
Trong Công Tôn Hoàng tộc, lão giả bộ dáng trăm tuổi kia cố nén tức giận, nhìn vào trong mây mù dày đặc trên không trung lớn tiếng nói.
- Cái gì mà Hoàng tộc, chỉ là đám người ếch ngồi đáy giếng, tự phong mà thôi. Hết lần này tới lần khác lại còn tưởng rằng là thật, các ngươi ở trong mắt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Nếu như dám cãi lời ta sẽ làm cho toàn bộ các ngươi tan thành mây khói.
Trong mây mù truyền ra thanh âm lạnh nhạt, không để đám người Công Tôn Hoàng tộc vào trong mắt một chút nào.
- Chư vị, xem ra chúng ta chắc chắc sẽ vẫn lạc. Lúc này không động thủ còn đợi tới khi nào?
Ánh mắt lão giả tóc bạc này trầm xuống, cắn răng quay đầu nói với người của tất cả các Hoàng tộc.
- Thiên Đế, ngươi không coi Đế giả của cả Đại lục vào trong mắt, hôm nay Hoàng tộc chúng ta cho dù nhỏ bé cũng liều mạng với ngươi, đòi lấy công đạo cho toàn bộ đại lục.
Trong các Hoàng tộc có từng đạo thân ảnh bước ra, giống như đã sớm hình thành một loại ăn ý nào đó.
- Thiếu Du, chàng cẩn thận một chút, thiếp phải vì trong tộc mà làm một ít chuyện, nếu không cả đại lục sẽ vĩnh viễn nằm trong sự khống chế của người khác.
Bắc Cung Vô Song cùng với Độc Cô Cảnh Văn gật đầu nói với Lục Thiếu Du, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tình cảm, sau đó lập tức bước ra.
- Lão đại, đệ cũng phải đi hỗ trợ, huynh bảo trọng.
Tiểu Long dứt lời, thân ảnh lập tức đi tới đội hình của Thanh Long Hoàng tộc.
- Thiếu Du, nếu như chúng ta thất bại thì con phải tự mình bảo trọng.
Nam thúc truyền âm nói với Lục Thiếu Du, đồng thời thân ảnh cũng đi tới đội hình của Đọc Cô Hoàng tộc.
Ánh mắt Lục Thiếu Du rung động, hắn biết rõ chuyện này không có cách nào ngăn cản, bởi vì đây là chuyện mà tất cả các đại Hoàng tộc đã sớm thương nghị qua, bởi vì bọn họ muốn đối phó với Thiên Đế đại nhân thần bí này.
Nhìn đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, nghĩa phụ Nam thúc, còn có Tiểu Long, trong lòng Lục Thiếu Du ngưng trọng vô cùng. Lục Thiếu Du cảm thấy thập đại Hoàng tộc đối phó với Thiên Đế đại nhân này không có bao nhiêu phần thắng, chỉ là tất cả các Hoàng tộc dường như lại có sự tin tưởng vô cùng lớn.
Đế giả của thập đại Hoàng tộc tiến lên, giờ phút này những người có mặt đại bộ phận đều là người của Hoàng tộc. Mấy chục Đế giả đứng đó, ánh mắt nhìn vào mây mù dày đặc trên không trung. Hoàng khí lan tràn, khí tức hùng hồn tràn ngập.
Sưu Sưu.
Cả không gian bỗng nhiên gió nổi mây phun, giờ phút này mấy chục Đế giả đứng đó, đồng thời còn có không ít Đế giả cường hãn, thanh thế kinh người vô cùng, mà ngay cả bốn người của Thác Bạt Hoàng tộc lúc này cũng có mặt.
- Các ngươi muốn thế nào?
Trong mây mù dày đặc, thanh âm của Thiên Đế truyền ra, thanh âm này truyền vào trong tai Lục Thiếu Du khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy rõ ràng thanh âm này tràn ngập vẻ khinh thường, thậm chí là coi rẻ.
- Thiên Đế, chỉ cần giải trừ Đế giả triệu hoán, giải thoát các Đế giả tiến vào Thiên Trủng, những chuyện khác chúng ta cũng có thể thương lượng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du rung động, cũng ngẩng đầu nhìn lên mây mù màu trắng dày đặc.
Một lát sau trong mây mù màu trắng dày đặc mới vang lên âm thanh:
- Từ thời viễn cổ cho tới nay vẫn chưa có người nào đạt được đại cơ duyên.
- Vậy xin hỏi Thiên Đế những Đế giả tiến vào Thiên Trủng từ thời viễn cổ tới nay ở đâu?
Trong Hiên Viên gia tộc, ánh mắt lão giả dường như gọi là Hiên Viên Cương Phong chớp động một hồi rồi ngẩng đầu hỏi.
- Bọn họ đều chết, không ai có thể còn sống.
Trong mây mù vang lên âm thanh bình tĩnh.
- Hít.
Nghe vậy tuy rằng trong lòng tất cả Đế giả đã sớm biết, Đế giả từ thời viễn cổ tới nay đi vào trong Thiên Trủng chưa từng có ai đi qua, không phải chết thì còn thế nào, thế nhưng nghe Thiên Đế tự mình nói vậy trong lòng không khỏi chấn động cực lớn. Thậm chí còn có chút run sợ. Tất cả Đế giả từ thời viễn cổ tới nay cơ hồ đều chết, vậy thì kết cục của bọn họ hiện tại cũng không cần phải nói.
Tất cả cường giả của các đại Hoàng tộc nhìn nhau, ánh mắt khẽ đổi.
- Thiên Đế, đại cơ duyên này có phải thực sự là đại cơ duyên hay không? Nếu như có thì tại sao lại chưa từng có ai đạt được? Nếu như chúng ta không muốn mạo hiểm tìm đại cơ duyên kia thì chúng ta có thể rời khỏi Thiên Trủng hay không?
Trong Công Tôn Hoàng tộc, một lão giả chừng năm mươi tuổi mặc bộ trường bào màu đỏ nói.
Trong mây mù dày đặc, khi lão giả của Công Tôn Hoàng tộc vừa mới nói xong, cả mây mù dày đặc run run, trong mây mù có một dạo quang trụ đánh xuống. Quang trụ giống như sấm sét đánh xuống mang theo khí tức hủy diệt mênh mông, trong nháy mắt xuyên thủng đỉnh đầu lão giả này.
Trong chốc lát, hai mắt lão giả này bỗng nhiên co rụt lại, trong lúc vô hình cảm nhận được trong lòng có hàn ý đang lan tràn. Linh hồn trong đầu run rẩy, tim đập nhanh hơn.
Cùng một lúc, ánh mắt của chúng Đế giả chung quanh lập tức run lên, tất cả mọi người run rẩy. Quang trụ này khiến cho linh hồn của tất cả các Đế giả đều cảm thấy kiêng kỵ.
Sưu.
Tất cả tới quá nhanh, trong lúc các Đế giả còn chưa kịp phản ứng thì đạo quang trụ mang theo lực lượng hủy diệt này đã đánh vào trên người lão giả của Công Tôn Hoàng tộc. Quang trụ đánh xuống không có xuất hiện âm thanh bạo liệt, không gian chỉ hơi chấn động một chút. Không gian chung quanh lộ ra một khe nứt đen kịt.
Ken Két.
Trong nháy mắt này, thân thể lão giả của Công Tôn Hoàng tộc kia hóa thành mảnh vỡ, biến mất trong không gian. Chung quanh không có một chút năng lượng nào tiết ra ngoài. Mà ngay cả những cường giả khác của Công Tôn Hoàng tộc bên cạnh cũng không cảm giác được bao nhiêu chấn động. Chỉ còn lại khí tức hủy diệt giống như dư âm còn lại, thế nhưng cũng kiến cho chân khí, linh lực trong cơ thể mọi người đình trệ, toàn thân run rẩy.
- Nói nhảm quá nhiều, ta không muốn trả lời ngươi. Cũng không phải trả lời ngươi. Mặt khác tất cả nghe ta, người dám phản kháng giết không tha.
Trong mây mù vang lên âm thanh không có một chút cảm tình nào, vết nứt không gian đen kịt vừa mới xuất hiện lập tức xác nhập lại như cũ. Không trung yên tĩnh trở lại, mà lão giả của Công Tôn Hoàng tộc kia đã triệt để biến mất, hồn anh và linh hồn phân thân đều bị diệt, hồn phi phách tán.
- Hít.
Trong không gian lập tức có người hít sâu một hơi, yết hầu ực một cái nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi, ngạc nhiên không thôi.
- Công Tôn Thiên Đô, tộc trưởng Công Tôn gia tộc a, không ngờ chỉ cần giơ tay nhấc chân đã bị tiêu diệt.
- Phụ thân.
Công Tôn Tôn Nguyên hét lớn một tiếng, ánh mắt run rẩy, trơ mắt nhìn phụ thân mình bị đánh chết, bản thân lại bất lực, loại đau lòng này không cần phải nói.
- Thiên Đế, chúng ta là người Hoàng tộc a. Người không kiêng nể giết người Hoàng tộc, chẳng lẽ coi Hoàng tộc chúng ta không tồn tại sao?
Trong Công Tôn Hoàng tộc, lão giả bộ dáng trăm tuổi kia cố nén tức giận, nhìn vào trong mây mù dày đặc trên không trung lớn tiếng nói.
- Cái gì mà Hoàng tộc, chỉ là đám người ếch ngồi đáy giếng, tự phong mà thôi. Hết lần này tới lần khác lại còn tưởng rằng là thật, các ngươi ở trong mắt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Nếu như dám cãi lời ta sẽ làm cho toàn bộ các ngươi tan thành mây khói.
Trong mây mù truyền ra thanh âm lạnh nhạt, không để đám người Công Tôn Hoàng tộc vào trong mắt một chút nào.
- Chư vị, xem ra chúng ta chắc chắc sẽ vẫn lạc. Lúc này không động thủ còn đợi tới khi nào?
Ánh mắt lão giả tóc bạc này trầm xuống, cắn răng quay đầu nói với người của tất cả các Hoàng tộc.
- Thiên Đế, ngươi không coi Đế giả của cả Đại lục vào trong mắt, hôm nay Hoàng tộc chúng ta cho dù nhỏ bé cũng liều mạng với ngươi, đòi lấy công đạo cho toàn bộ đại lục.
Trong các Hoàng tộc có từng đạo thân ảnh bước ra, giống như đã sớm hình thành một loại ăn ý nào đó.
- Thiếu Du, chàng cẩn thận một chút, thiếp phải vì trong tộc mà làm một ít chuyện, nếu không cả đại lục sẽ vĩnh viễn nằm trong sự khống chế của người khác.
Bắc Cung Vô Song cùng với Độc Cô Cảnh Văn gật đầu nói với Lục Thiếu Du, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tình cảm, sau đó lập tức bước ra.
- Lão đại, đệ cũng phải đi hỗ trợ, huynh bảo trọng.
Tiểu Long dứt lời, thân ảnh lập tức đi tới đội hình của Thanh Long Hoàng tộc.
- Thiếu Du, nếu như chúng ta thất bại thì con phải tự mình bảo trọng.
Nam thúc truyền âm nói với Lục Thiếu Du, đồng thời thân ảnh cũng đi tới đội hình của Đọc Cô Hoàng tộc.
Ánh mắt Lục Thiếu Du rung động, hắn biết rõ chuyện này không có cách nào ngăn cản, bởi vì đây là chuyện mà tất cả các đại Hoàng tộc đã sớm thương nghị qua, bởi vì bọn họ muốn đối phó với Thiên Đế đại nhân thần bí này.
Nhìn đám người Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, nghĩa phụ Nam thúc, còn có Tiểu Long, trong lòng Lục Thiếu Du ngưng trọng vô cùng. Lục Thiếu Du cảm thấy thập đại Hoàng tộc đối phó với Thiên Đế đại nhân này không có bao nhiêu phần thắng, chỉ là tất cả các Hoàng tộc dường như lại có sự tin tưởng vô cùng lớn.
Đế giả của thập đại Hoàng tộc tiến lên, giờ phút này những người có mặt đại bộ phận đều là người của Hoàng tộc. Mấy chục Đế giả đứng đó, ánh mắt nhìn vào mây mù dày đặc trên không trung. Hoàng khí lan tràn, khí tức hùng hồn tràn ngập.
Sưu Sưu.
Cả không gian bỗng nhiên gió nổi mây phun, giờ phút này mấy chục Đế giả đứng đó, đồng thời còn có không ít Đế giả cường hãn, thanh thế kinh người vô cùng, mà ngay cả bốn người của Thác Bạt Hoàng tộc lúc này cũng có mặt.
- Các ngươi muốn thế nào?
Trong mây mù dày đặc, thanh âm của Thiên Đế truyền ra, thanh âm này truyền vào trong tai Lục Thiếu Du khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy rõ ràng thanh âm này tràn ngập vẻ khinh thường, thậm chí là coi rẻ.
- Thiên Đế, chỉ cần giải trừ Đế giả triệu hoán, giải thoát các Đế giả tiến vào Thiên Trủng, những chuyện khác chúng ta cũng có thể thương lượng.