Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1494: Tiến vào Long hạp
Bóng đêm từ từ bao phủ hải vực. Trên chân trời phía xa, ánh trăng dần dần xuất hiện, ánh trang lạnh lẽo phô thiên cái địa từ trên bầu trời trút xuống mặt nước, ánh sáng lập lóe khiến cho mọi người có cảm giác tĩnh mịch.
Hai bên chiếc thuyền lớn có sóng biển cuồn cuộn. Trong bầu trời đêm tĩnh lặng này giống như có một khúc nhạc đang vang lên trong hải vực.
Trên thuyền lớn đèn đuốc sáng trưng. Lúc này trên boong tàu có không ít người Đoan Mộc gia tộc đang chè chén. Vốn đối với mấy cường giả thần bí lên thuyền khiến cho bọn họ có chút câu nệ. Thế nhưng trải qua hơn một tháng này sự sợ hãi trong lòng bọn họ đã tiêu tán không ít.
Trên boong tàu, không ít người giơ chén rượu trong tay lên, mở miệng mắng to, quát tháo rồi uống rượu. Trên chặng đường dài dằng dặc này không phải mỗi người đều giống như Lục Thiếu Du, mỗi khắc đều tu luyện.
Trong lúc đám người Đoan Mộc gia tộc vô cùng náo nhiệt thì từ trong buồng nhỏ trên tàu có một thân ảnh mê người xuất hiện trong ánh mắt mọi người. Đó chính là Đoan Mộc Y Y, phía sau còn có nha hoàn xinh đẹp Tiểu Uyển.
Dưới ánh trăng thoạt nhìn Đoan Mộc Y Y càng thêm không nhiễm bụi trần, giống như là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. Dưới ánh trăng nhìn qua lại có chút cảm giác quyến rũ.
- Ra mắt tiểu thư.
Nhìn thấy Đoan Mộc Y Y xuất hiện mọi người lập tức hành lễ. Không ít đệ tử Đoan Mộc gia tộc nhìn thấy vị tiểu thư này lập tức tim đập nhanh hơn vài phần. Thế nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, tiểu thư là của biểu thiếu gia, bọn họ không xứng. Toàn bộ người trên Lưu Tô đảo, không biết có bao nhiêu công tử ca ái mộ tiểu thư, thế nhưng chưa có một ai được tiểu thư coi trọng. Vị biểu thiếu gia kia mỗi ngày đều đi bên cạnh tiểu thư, hơn nữa thêm chuyện gần đây của Đoan Mộc gia tộc, có lẽ chuyện tốt này sẽ thành hiện thực.
Phất tay bảo mọi người miễn lễ, Đoan Mộc Y Y lập tức đi tới lan can rồi đứng đó. Gió biển thổi qua, y phục trên người tung bay khiến cho không ít người mơ màng. Đôi mắt xinh đẹp kia giống như ngập nước làm cho người khác nhìn vào đều cực kỳ yêu thương, nhịn không được mà có cảm giác thương tiếc.
Nhìn vị tiểu thư này không ít người của Đoan Mộc gia tộc cũng phải âm thầm chảy nước miếng.
- Tiểu thư, tâm tình của người không tốt sao?
Tiểu Uyển mở miệng khẽ hỏi.
Đoan Mộc Y Y quay đầu lại, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Tiểu Uyển, ngươi đi theo bên người ta đã được bao lâu rồi?
- Mười tám năm.
Tiểu Uyển dường như đặc biệt nhớ rõ thời gian cho nên lập tức mỉm cười nói.
- Thời gian trôi qua thực nhanh a.
Đoan Mộc Y Y nhìn Tiểu Uyển rồi nói:
- Tiểu Uyển, lần này nếu như ta không thể bảo toàn Đoan Mộc gia tộc mà nói, ngươi phải rời khỏi Đoan Mộc gia tộc. Bằng vào tu vi Linh Phách hiện tại của ngươi, cho dù đi tới đâu cũng có thể sống yên ổn. Ta cũng có thể yên tâm phần nào.
- Tiểu thư, người suy nghĩ nhiều rồi. Mặc kệ như thế nào, cho dù tới bước đường cùng chúng ta còn có Thượng Quan gia tộc tương trợ. Đoan Mộc gia tộc chúng ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Uyển nói.
- Tương trợ? Tương trợ sao? Chỉ hy vọng là như thế.
Đoan Mộc Y Y thầm nói.
- Tiểu thư, người thần bí kia hình như chưa từng xuất hiện, quả thực có chút kỳ quái.
Nhìn vào mấy căn phòng trong buồng nhỏ, Tiểu Uyển khẽ nói.
- Đám cường giả này chúng ta ngàn vạn lần không thể trêu vào.
Đoan Mộc Y Y nói.
- Tiểu thư, gần đây người đã thay đổi khá nhiều.
Tiểu Uyển khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía tiểu thư tràn ngập tình cảm.
- Ồ, có sao?
Đoan Mộc Y Y mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền. Dáng vẻ mê người dưới ánh trăng này khiến cho lòng người rung động.
- Vốn tính cách của tiểu thư cởi mở, mỗi ngày ta đều có thể thấy được nụ cười của tiểu thư. Thế nhưng sau khi lão gia mất đi, tiểu thư cả ngày rầu rĩ không vui. Ta biết gánh nặng Đoan Mộc gia tộc đều đặt lên vai tiểu thư, tiểu thư cũng không thể trốn tránh. Thế nhưng ta thực sự không hy vọng tiểu thư cả ngày rầu rĩ không vui như vậy.
Tiểu Uyển nói, vừa nói, trong mắt có chút ướt át.
Đoan Mộc Y Y không nói gì, ánh mắt nhìn về hải vực phía xa. Thân là người thừa kế của Đoan Mộc gia tộc, nàng không còn lựa chọn nào khác. Phải đối mặt với tất cả mọi chuyện. Đoan Mộc gia tộc không thể bị hủy trong tay nàng.
- Tiểu thư, biểu thiếu gia tới.
Tiểu Uyển nhìn về phía trước rồi nói. Lúc này thanh niên mặc hoa phục cùng với hai vị trưởng lão đang đi tới.
- Biểu muội, sao muội lại ra đây? Ban ngoài gió lớn lắm.
Thanh niên mặc hoa phục đi tới bên người Đoan Mộc Y Y rồi thân thiết nói. Nhìn vị biểu muội giống như tiên tử này, hắn hận không thể lập tức ôm vào trong lòng.
- Muội không sao.
Nhìn thanh niên mặc hoa phục, Đoan Mộc Y Y mở miệng trả lời. Có một số việc nàng không thể lựa chọn.
- Tiểu thư, nếu tính thời gian, sợ rằng chúng ta không kịp trở về trước kỳ đại hội trên Lưu Tô đảo. Làm sao bây giờ?
Lão giả Linh Suất bị Thiên Sí Tuyết Sư đả thương trải qua một đoạn thời gian điều tức cũng đã khôi phục không ít.
- Không kịp sao?
Đoan Mộc Y Y nhíu mày, lập tức nói:
- Chúng ta đi Thiên Long hạp đi. Đi bên đó nhanh hơn nhiều, hẳn cũng có thể chạy về.
- Thiên Long hạp?
Nghe ba chữ kia, hai vị trưởng lão kia lập tức kinh ngạc nói:
- Tiểu thư, Thiên Long hạp kia căn bản không có bao nhiêu người dám đi qua. Chúng ta đi tới đó quá nguy hiểm.
- Biểu muội, địa phương đó không tốt lành chút nào.
Nghe nói tới Thiên Long hạp, thanh niên mặc hoa phục cũng kinh hãi, dường như có chút kiêng kỵ.
- Thế nhưng đi qua Thiên Long hạp thì rút ngắn được không ít thời gian. Nếu như chậm trễ thì sẽ không kịp nữa. Hy vọng lần này đi qua Thiên Long hạp không đụng phải yêu thú kinh khủng.
Đoan Mộc Y Y khẽ nói.
- Vậy được rồi. Hy vọng chúng ta không đụng phải yêu thú kinh khủng.
Hai lão giả kia suy tư một lát rồi nói. Lúc này thời gian đã không còn nhiều, nếu như không thể chạy về Lưu Tô đảo sẽ là chuyện lớn. Hiện tại bọn họ chỉ có thể chọn con đường gần nhất mà thôi.
- Mọi người, uống ít đi một chút. Có lẽ ngày mai phải đi qua Thiên Long hạp, tất cả phải cẩn thận một chút.
Đoan Mộc Y Y quay đầu nói với đệ tử Đoan Mộc gia rồi đi vào trong buồng trên tàu.
Hít.
Nghe nói có thể đi qua Thiên Long hạp bầu không khí trên boong thuyền lập tức không giống khi trước. Một đám đệ tử Đoan Mộc gia cau mày, trong lòng có chút lo lắng.
- Đi Thiên Long hạp, nguy cơ khá lớn a.
- Đầu yêu thú kinh khủng kia, có người nói ngay cả Thiên Vân đảo cũng từng xuất thủ thế nhưng không thể làm gì được nó.
- Có người còn nói đầu yêu thú này hung tàn không gì sánh được. Lại còn đặc biệt háo sắc.
- Không thể nào. Chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.
Một đêm yên tĩnh trôi qua. Lục Thiếu Du tiếp tục lĩnh ngộ, quanh thân tràn ngập quang mang thuộc tính thổ.
Hai bên chiếc thuyền lớn có sóng biển cuồn cuộn. Trong bầu trời đêm tĩnh lặng này giống như có một khúc nhạc đang vang lên trong hải vực.
Trên thuyền lớn đèn đuốc sáng trưng. Lúc này trên boong tàu có không ít người Đoan Mộc gia tộc đang chè chén. Vốn đối với mấy cường giả thần bí lên thuyền khiến cho bọn họ có chút câu nệ. Thế nhưng trải qua hơn một tháng này sự sợ hãi trong lòng bọn họ đã tiêu tán không ít.
Trên boong tàu, không ít người giơ chén rượu trong tay lên, mở miệng mắng to, quát tháo rồi uống rượu. Trên chặng đường dài dằng dặc này không phải mỗi người đều giống như Lục Thiếu Du, mỗi khắc đều tu luyện.
Trong lúc đám người Đoan Mộc gia tộc vô cùng náo nhiệt thì từ trong buồng nhỏ trên tàu có một thân ảnh mê người xuất hiện trong ánh mắt mọi người. Đó chính là Đoan Mộc Y Y, phía sau còn có nha hoàn xinh đẹp Tiểu Uyển.
Dưới ánh trăng thoạt nhìn Đoan Mộc Y Y càng thêm không nhiễm bụi trần, giống như là tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. Dưới ánh trăng nhìn qua lại có chút cảm giác quyến rũ.
- Ra mắt tiểu thư.
Nhìn thấy Đoan Mộc Y Y xuất hiện mọi người lập tức hành lễ. Không ít đệ tử Đoan Mộc gia tộc nhìn thấy vị tiểu thư này lập tức tim đập nhanh hơn vài phần. Thế nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, tiểu thư là của biểu thiếu gia, bọn họ không xứng. Toàn bộ người trên Lưu Tô đảo, không biết có bao nhiêu công tử ca ái mộ tiểu thư, thế nhưng chưa có một ai được tiểu thư coi trọng. Vị biểu thiếu gia kia mỗi ngày đều đi bên cạnh tiểu thư, hơn nữa thêm chuyện gần đây của Đoan Mộc gia tộc, có lẽ chuyện tốt này sẽ thành hiện thực.
Phất tay bảo mọi người miễn lễ, Đoan Mộc Y Y lập tức đi tới lan can rồi đứng đó. Gió biển thổi qua, y phục trên người tung bay khiến cho không ít người mơ màng. Đôi mắt xinh đẹp kia giống như ngập nước làm cho người khác nhìn vào đều cực kỳ yêu thương, nhịn không được mà có cảm giác thương tiếc.
Nhìn vị tiểu thư này không ít người của Đoan Mộc gia tộc cũng phải âm thầm chảy nước miếng.
- Tiểu thư, tâm tình của người không tốt sao?
Tiểu Uyển mở miệng khẽ hỏi.
Đoan Mộc Y Y quay đầu lại, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Tiểu Uyển, ngươi đi theo bên người ta đã được bao lâu rồi?
- Mười tám năm.
Tiểu Uyển dường như đặc biệt nhớ rõ thời gian cho nên lập tức mỉm cười nói.
- Thời gian trôi qua thực nhanh a.
Đoan Mộc Y Y nhìn Tiểu Uyển rồi nói:
- Tiểu Uyển, lần này nếu như ta không thể bảo toàn Đoan Mộc gia tộc mà nói, ngươi phải rời khỏi Đoan Mộc gia tộc. Bằng vào tu vi Linh Phách hiện tại của ngươi, cho dù đi tới đâu cũng có thể sống yên ổn. Ta cũng có thể yên tâm phần nào.
- Tiểu thư, người suy nghĩ nhiều rồi. Mặc kệ như thế nào, cho dù tới bước đường cùng chúng ta còn có Thượng Quan gia tộc tương trợ. Đoan Mộc gia tộc chúng ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Uyển nói.
- Tương trợ? Tương trợ sao? Chỉ hy vọng là như thế.
Đoan Mộc Y Y thầm nói.
- Tiểu thư, người thần bí kia hình như chưa từng xuất hiện, quả thực có chút kỳ quái.
Nhìn vào mấy căn phòng trong buồng nhỏ, Tiểu Uyển khẽ nói.
- Đám cường giả này chúng ta ngàn vạn lần không thể trêu vào.
Đoan Mộc Y Y nói.
- Tiểu thư, gần đây người đã thay đổi khá nhiều.
Tiểu Uyển khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía tiểu thư tràn ngập tình cảm.
- Ồ, có sao?
Đoan Mộc Y Y mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền. Dáng vẻ mê người dưới ánh trăng này khiến cho lòng người rung động.
- Vốn tính cách của tiểu thư cởi mở, mỗi ngày ta đều có thể thấy được nụ cười của tiểu thư. Thế nhưng sau khi lão gia mất đi, tiểu thư cả ngày rầu rĩ không vui. Ta biết gánh nặng Đoan Mộc gia tộc đều đặt lên vai tiểu thư, tiểu thư cũng không thể trốn tránh. Thế nhưng ta thực sự không hy vọng tiểu thư cả ngày rầu rĩ không vui như vậy.
Tiểu Uyển nói, vừa nói, trong mắt có chút ướt át.
Đoan Mộc Y Y không nói gì, ánh mắt nhìn về hải vực phía xa. Thân là người thừa kế của Đoan Mộc gia tộc, nàng không còn lựa chọn nào khác. Phải đối mặt với tất cả mọi chuyện. Đoan Mộc gia tộc không thể bị hủy trong tay nàng.
- Tiểu thư, biểu thiếu gia tới.
Tiểu Uyển nhìn về phía trước rồi nói. Lúc này thanh niên mặc hoa phục cùng với hai vị trưởng lão đang đi tới.
- Biểu muội, sao muội lại ra đây? Ban ngoài gió lớn lắm.
Thanh niên mặc hoa phục đi tới bên người Đoan Mộc Y Y rồi thân thiết nói. Nhìn vị biểu muội giống như tiên tử này, hắn hận không thể lập tức ôm vào trong lòng.
- Muội không sao.
Nhìn thanh niên mặc hoa phục, Đoan Mộc Y Y mở miệng trả lời. Có một số việc nàng không thể lựa chọn.
- Tiểu thư, nếu tính thời gian, sợ rằng chúng ta không kịp trở về trước kỳ đại hội trên Lưu Tô đảo. Làm sao bây giờ?
Lão giả Linh Suất bị Thiên Sí Tuyết Sư đả thương trải qua một đoạn thời gian điều tức cũng đã khôi phục không ít.
- Không kịp sao?
Đoan Mộc Y Y nhíu mày, lập tức nói:
- Chúng ta đi Thiên Long hạp đi. Đi bên đó nhanh hơn nhiều, hẳn cũng có thể chạy về.
- Thiên Long hạp?
Nghe ba chữ kia, hai vị trưởng lão kia lập tức kinh ngạc nói:
- Tiểu thư, Thiên Long hạp kia căn bản không có bao nhiêu người dám đi qua. Chúng ta đi tới đó quá nguy hiểm.
- Biểu muội, địa phương đó không tốt lành chút nào.
Nghe nói tới Thiên Long hạp, thanh niên mặc hoa phục cũng kinh hãi, dường như có chút kiêng kỵ.
- Thế nhưng đi qua Thiên Long hạp thì rút ngắn được không ít thời gian. Nếu như chậm trễ thì sẽ không kịp nữa. Hy vọng lần này đi qua Thiên Long hạp không đụng phải yêu thú kinh khủng.
Đoan Mộc Y Y khẽ nói.
- Vậy được rồi. Hy vọng chúng ta không đụng phải yêu thú kinh khủng.
Hai lão giả kia suy tư một lát rồi nói. Lúc này thời gian đã không còn nhiều, nếu như không thể chạy về Lưu Tô đảo sẽ là chuyện lớn. Hiện tại bọn họ chỉ có thể chọn con đường gần nhất mà thôi.
- Mọi người, uống ít đi một chút. Có lẽ ngày mai phải đi qua Thiên Long hạp, tất cả phải cẩn thận một chút.
Đoan Mộc Y Y quay đầu nói với đệ tử Đoan Mộc gia rồi đi vào trong buồng trên tàu.
Hít.
Nghe nói có thể đi qua Thiên Long hạp bầu không khí trên boong thuyền lập tức không giống khi trước. Một đám đệ tử Đoan Mộc gia cau mày, trong lòng có chút lo lắng.
- Đi Thiên Long hạp, nguy cơ khá lớn a.
- Đầu yêu thú kinh khủng kia, có người nói ngay cả Thiên Vân đảo cũng từng xuất thủ thế nhưng không thể làm gì được nó.
- Có người còn nói đầu yêu thú này hung tàn không gì sánh được. Lại còn đặc biệt háo sắc.
- Không thể nào. Chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.
Một đêm yên tĩnh trôi qua. Lục Thiếu Du tiếp tục lĩnh ngộ, quanh thân tràn ngập quang mang thuộc tính thổ.