Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1473: Lấy thân nhập ma (2)
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Thiên Sí Tuyết Sư dựa theo phương hướng từ trước phi hành tới một hải vực vô biên. Trên bầu trời xanh thẳm có một đạo lưu quang màu trắng nhanh như thiểm điện xẹt qua.
Trong một quần sơn liên miên, có không ít kiến trúc mênh mông không thấy điểm dừng. Trên quần sơn tràn ngập một màu xanh ngát, toát ra sinh cơ bừng bửng.
Một sân rộng nguy nga hiện lên trên quần sơn. Mà trước sân rộng có một thanh trường kiếm bằng đá dựng đó, ước chừng cao nghìn thước. Rộng vài trăm thước, từ xa nhìn lại giống như một cự nhân to lớn trong thiên địa, khiến cho người ta có cảm giác nguy nga, đồ sộ.
Thanh trường kiếm bằng đá này chỉ thẳng trời cao. Trên thân kiếm có khắc mấy chữ như rồng bay phượng múa - “Thiên Kiếm môn”. Chữ cứng cáp có lực mang theo khí tức cổ xưa, cùng với khí phách sắc bén.
Trong phạm vi của Thiên Kiếm môn, trong chỗ sâu trong quần sơn có một ngọn núi khổng lồ. Ngọn núi này cao vút trong mây. Cây cối chung quanh um tùm, vách núi cao vời vợi. Mà chung quanh chỉ có ngọn núi này cô độc sừng sững, nhìn qua vô cùng bất thường.
Nhìn ngọn núi này, chung quanh có không ít cây cối bao phủ, trên núi còn có một thác nước từ trên chảy xuống. Mây mù lượn lờ chung quanh, giống như tiên cảnh vậy.
Ngọn núi này mây mù lượn lờ, bề mặt nhấp nhô, mà quan trọng nhất là trên ngọn núi này có không ít lợi kiếm. Từ chân núi tới đỉnh núi. Trong khe đá cắm vô số kiếm. Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí thế sắc bén tràn ngập chung quanh. Thế cho nên chu vi chung quanh không có một cành cây ngọn cỏ nào. Vạn vật không có, cũng chỉ có ngọn núi này đột ngột hiện lên mà thôi.
Ngọn núi khổng lồ cùng với lợi kiếm như hòa thành một thể. Giống như một con rồng bằng kiếm xoay quanh ngọn núi, khí thế tràn ngập không gian khiến cho người tới gần trong lòng không khỏi run lên. Tim đập cũng nhanh hơn vài phần.
Lúc này trước ngọn núi này có mấy đạo thân ảnh đang đứng. Người đứng đầu khí thế bất phàm, chính là chưởng môn Thiên Kiếm môn Cổ Kiếm Phong. Chu vi chung quanh còn có Cổ Phong trưởng lão và mấy cường giả khác của Thiên Kiếm môn.
Mà lúc này trước mặt Cổ Kiếm Phong cũng có một nữ nhân. Nữ tử này mặc một bộ y phục rộng thùng thình, dùng dây lưng thắt thành một bông hoa. Nhìn qua vô cùng thanh nhã, vóc người cao gầy, mang theo một chút cảm giác lạnh lùng. Đây chính là đệ tử Nguyên Nhược Lan mà Cổ Kiếm Phong vô cùng đắc ý.
- Nhược Lan, con cần phải nghĩ kỹ. Mấy nghìn năm qua trong Thiên Kiếm môn chưa từng có ai có thể tu luyện thành Ma kiếm. Mấy nghìn năm qua cũng có không ít người thiên tư trác tuyệt muốn luyện thành Ma kiếm. Thế nhưng chưa từng có ai thành công. Con rất định phải hiểu rõ điều này.
Lúc này vết nhăn trên khuôn mặt già nua của Cổ Kiếm Phong nhúc nhích, mở miệng hỏi Nguyên Nhược Lan.
- Cổ Phong trưởng lão. Con đã quyết định rồi.
Nguyên Nhược Lan nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước có chút lạnh lẽo. Mấy tháng qua nàng đã suy nghĩ kỹ càng. Thiên phú nàng cao tới đâu thì làm sao, cũng không có thiên phú như vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu. Nàng chỉ có một lựa chọn đó chính là tu luyện thành công Ma Kiếm của lão tổ mới có thể so sánh với hắn.
- Nhược Lan, con cần suy nghĩ cho kỹ. Tuy rằng vi sư cũng hy vọng con luyện thành Ma kiếm. Đến lúc đó Thiên Kiếm môn chúng ta sẽ nở mày nở mặt. Vi sư cũng phải nhắc nhở con một việc. Muốn tu luyện thành Ma Kiếm trước tiên phải lấy thân nhập ma thì mới có thể tu luyện được. Thế nhưng vạn nhất thất bại, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma. Nặng thì trực tiếp chết đi. Mấy nghìn năm qua không ít đệ tử thiên tư trác tuyệt cuối cùng hơn phân nửa đều biến thành một bãi máu trong Ma Kiếm trì ở Kiếm chủng. Những người còn lại đều thành người điên. Thần chí thất thường, cho nên muốn thành ma tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Cổ Kiếm Phong nghiêm túc nói với Nguyên Nhược Lan.
- Sư phụ. Đệ tử đã quyết, người mở kiếm chủng ra đi. Con muốn lấy thân thành ma, gọi ra Ma Kiếm.
Nguyên Nhược Lan nhíu mày rồi nói.
- Được rồi.
Cổ Kiếm Phong khẽ thở dài, lập tức mở miệng nói:
- Mở ra kiếm chủng đi.
Ầm ầm.
Toàn bộ ngọn núi tức thì run lên. Mặt đất rung chuyển, đồng thời lợi kiếm trên ngọn núi cũng rung động, tạo thành tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung. Đám yêu thú ở những ngọn núi chung quanh liên tục phát ra những tiếng kêu kinh hoảng.
Khí thế sắc bén tràn ra bên ngoài. Đột nhiên cả ngọn núi vạn kiếm tề phi, kiếm ảnh rậm rạp lao ra khỏi ngọn núi rồi tạo thành vòng xoáy xoay tròn chung quanh ngọn núi. Kiếm khí bàng bạc xé rách không gian. Cả không gian run rẩy.
Trong vạn kiếm tề phi có một thông đạo lớn xuất hiện trên ngọn núi, khí thế kinh người tràn ngập thiên địa.
- Lục Thiếu Du ta nhất định sẽ không thua ngươi. Lấy thân nhập ma, chờ sau khi ta gọi ra Ma kiếm chính là lúc không còn thua kém ngươi. Một ngày nào đó ngươi sẽ phải nhìn ta.
Nhìn thông đạo trước mắt, ánh mắt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, lập tức thả người nhảy vào. Trong nháy mắt thân thể biến mất trong thông đạo.
Sưu Sưu.
Vạn kiếm quay về, tiếng ông ông rung động lại lần nữa vang lên. Tất cả bình tĩnh trở lại. Nhìn kiếm phong khổng lồ, Cổ Kiếm Phong khẽ thở dài rồi nói:
- Chúng ta trở về đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự hỗn loạn trong Cổ Vực rốt cuộc cũng bình lặng lại. Thế nhưng sóng ngầm ba động thì không ngừng diễn ra.
Sau khi hành động như sấm sét của Phi Linh môn chấm dứt thì toàn bộ địa bàn vốn là của các thế lực nhất lưu trong Cổ Vực hiện tại đều trở thành vật trong tay Phi Linh môn.
Tục ngữ nói giang sơn rộng khó thủ. Hiện tại tất cả những người đứng đầu trong Phi Linh môn đều bận tới mức không thở nổi. Chuyện to chuyện nhỏ cũng không ít. Bận tới mức đầu óc choáng váng. Đương nhiên, đám người Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Khoái Kiếm Vương, Linh Vũ song quái, Tả Thiên Khung đã sớm bế quan tu luyện vũ kỹ và linh kỹ. Hơn nữa lại thêm bồi dưỡng của Phi Linh môn hiện tại. Tu vi của bọn họ so với trước đây tiến bộ vô cùng nhanh, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Mà người bận nhất đại bộ phận đều là người của lục đường. Tất cả những người lục đường không chỉ bận bịu mà còn cần phải phân thời gian ra tu luyện vũ kỹ, dung hợp Vũ linh khí.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, tất cả đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Dù sao hiện tại danh tiếng và thực lực của Phi Linh còn đó. Cũng không có bao nhiêu phiền phức.
Trong Kim đường, việc ngược lại vô cùng nhiều. Kim đường nắm giữ mạch máu kinh tế của Phi Linh môn. Còn có đan dược tiêu thụ. Trong những thành trấn lớn nhỏ đều đặt phân điếm. Đây đều là sắp xếp của Lục Thiếu Du và Lưu Nhất Thủ khi trước, hiện tại đã bắt đầu có tác dụng.
Mà dưới sự gia nhập của Hoàng Đan, ngay từ đầu hai người Lưu Nhất Thủ và Lục Tiểu Bạch chỉ coi Hoàng Đan cho có lệ mà thôi. Tuy rằng lễ phép có thừa, thế nhưng cũng không nghĩ Hoàng Đan có thể giúp bọn hắn thứ gì cho nên chỉ tìm một ít chuyện đơn giản cho Hoàng Đan làm.
Trong một quần sơn liên miên, có không ít kiến trúc mênh mông không thấy điểm dừng. Trên quần sơn tràn ngập một màu xanh ngát, toát ra sinh cơ bừng bửng.
Một sân rộng nguy nga hiện lên trên quần sơn. Mà trước sân rộng có một thanh trường kiếm bằng đá dựng đó, ước chừng cao nghìn thước. Rộng vài trăm thước, từ xa nhìn lại giống như một cự nhân to lớn trong thiên địa, khiến cho người ta có cảm giác nguy nga, đồ sộ.
Thanh trường kiếm bằng đá này chỉ thẳng trời cao. Trên thân kiếm có khắc mấy chữ như rồng bay phượng múa - “Thiên Kiếm môn”. Chữ cứng cáp có lực mang theo khí tức cổ xưa, cùng với khí phách sắc bén.
Trong phạm vi của Thiên Kiếm môn, trong chỗ sâu trong quần sơn có một ngọn núi khổng lồ. Ngọn núi này cao vút trong mây. Cây cối chung quanh um tùm, vách núi cao vời vợi. Mà chung quanh chỉ có ngọn núi này cô độc sừng sững, nhìn qua vô cùng bất thường.
Nhìn ngọn núi này, chung quanh có không ít cây cối bao phủ, trên núi còn có một thác nước từ trên chảy xuống. Mây mù lượn lờ chung quanh, giống như tiên cảnh vậy.
Ngọn núi này mây mù lượn lờ, bề mặt nhấp nhô, mà quan trọng nhất là trên ngọn núi này có không ít lợi kiếm. Từ chân núi tới đỉnh núi. Trong khe đá cắm vô số kiếm. Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí thế sắc bén tràn ngập chung quanh. Thế cho nên chu vi chung quanh không có một cành cây ngọn cỏ nào. Vạn vật không có, cũng chỉ có ngọn núi này đột ngột hiện lên mà thôi.
Ngọn núi khổng lồ cùng với lợi kiếm như hòa thành một thể. Giống như một con rồng bằng kiếm xoay quanh ngọn núi, khí thế tràn ngập không gian khiến cho người tới gần trong lòng không khỏi run lên. Tim đập cũng nhanh hơn vài phần.
Lúc này trước ngọn núi này có mấy đạo thân ảnh đang đứng. Người đứng đầu khí thế bất phàm, chính là chưởng môn Thiên Kiếm môn Cổ Kiếm Phong. Chu vi chung quanh còn có Cổ Phong trưởng lão và mấy cường giả khác của Thiên Kiếm môn.
Mà lúc này trước mặt Cổ Kiếm Phong cũng có một nữ nhân. Nữ tử này mặc một bộ y phục rộng thùng thình, dùng dây lưng thắt thành một bông hoa. Nhìn qua vô cùng thanh nhã, vóc người cao gầy, mang theo một chút cảm giác lạnh lùng. Đây chính là đệ tử Nguyên Nhược Lan mà Cổ Kiếm Phong vô cùng đắc ý.
- Nhược Lan, con cần phải nghĩ kỹ. Mấy nghìn năm qua trong Thiên Kiếm môn chưa từng có ai có thể tu luyện thành Ma kiếm. Mấy nghìn năm qua cũng có không ít người thiên tư trác tuyệt muốn luyện thành Ma kiếm. Thế nhưng chưa từng có ai thành công. Con rất định phải hiểu rõ điều này.
Lúc này vết nhăn trên khuôn mặt già nua của Cổ Kiếm Phong nhúc nhích, mở miệng hỏi Nguyên Nhược Lan.
- Cổ Phong trưởng lão. Con đã quyết định rồi.
Nguyên Nhược Lan nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước có chút lạnh lẽo. Mấy tháng qua nàng đã suy nghĩ kỹ càng. Thiên phú nàng cao tới đâu thì làm sao, cũng không có thiên phú như vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu. Nàng chỉ có một lựa chọn đó chính là tu luyện thành công Ma Kiếm của lão tổ mới có thể so sánh với hắn.
- Nhược Lan, con cần suy nghĩ cho kỹ. Tuy rằng vi sư cũng hy vọng con luyện thành Ma kiếm. Đến lúc đó Thiên Kiếm môn chúng ta sẽ nở mày nở mặt. Vi sư cũng phải nhắc nhở con một việc. Muốn tu luyện thành Ma Kiếm trước tiên phải lấy thân nhập ma thì mới có thể tu luyện được. Thế nhưng vạn nhất thất bại, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma. Nặng thì trực tiếp chết đi. Mấy nghìn năm qua không ít đệ tử thiên tư trác tuyệt cuối cùng hơn phân nửa đều biến thành một bãi máu trong Ma Kiếm trì ở Kiếm chủng. Những người còn lại đều thành người điên. Thần chí thất thường, cho nên muốn thành ma tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Cổ Kiếm Phong nghiêm túc nói với Nguyên Nhược Lan.
- Sư phụ. Đệ tử đã quyết, người mở kiếm chủng ra đi. Con muốn lấy thân thành ma, gọi ra Ma Kiếm.
Nguyên Nhược Lan nhíu mày rồi nói.
- Được rồi.
Cổ Kiếm Phong khẽ thở dài, lập tức mở miệng nói:
- Mở ra kiếm chủng đi.
Ầm ầm.
Toàn bộ ngọn núi tức thì run lên. Mặt đất rung chuyển, đồng thời lợi kiếm trên ngọn núi cũng rung động, tạo thành tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung. Đám yêu thú ở những ngọn núi chung quanh liên tục phát ra những tiếng kêu kinh hoảng.
Khí thế sắc bén tràn ra bên ngoài. Đột nhiên cả ngọn núi vạn kiếm tề phi, kiếm ảnh rậm rạp lao ra khỏi ngọn núi rồi tạo thành vòng xoáy xoay tròn chung quanh ngọn núi. Kiếm khí bàng bạc xé rách không gian. Cả không gian run rẩy.
Trong vạn kiếm tề phi có một thông đạo lớn xuất hiện trên ngọn núi, khí thế kinh người tràn ngập thiên địa.
- Lục Thiếu Du ta nhất định sẽ không thua ngươi. Lấy thân nhập ma, chờ sau khi ta gọi ra Ma kiếm chính là lúc không còn thua kém ngươi. Một ngày nào đó ngươi sẽ phải nhìn ta.
Nhìn thông đạo trước mắt, ánh mắt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, lập tức thả người nhảy vào. Trong nháy mắt thân thể biến mất trong thông đạo.
Sưu Sưu.
Vạn kiếm quay về, tiếng ông ông rung động lại lần nữa vang lên. Tất cả bình tĩnh trở lại. Nhìn kiếm phong khổng lồ, Cổ Kiếm Phong khẽ thở dài rồi nói:
- Chúng ta trở về đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự hỗn loạn trong Cổ Vực rốt cuộc cũng bình lặng lại. Thế nhưng sóng ngầm ba động thì không ngừng diễn ra.
Sau khi hành động như sấm sét của Phi Linh môn chấm dứt thì toàn bộ địa bàn vốn là của các thế lực nhất lưu trong Cổ Vực hiện tại đều trở thành vật trong tay Phi Linh môn.
Tục ngữ nói giang sơn rộng khó thủ. Hiện tại tất cả những người đứng đầu trong Phi Linh môn đều bận tới mức không thở nổi. Chuyện to chuyện nhỏ cũng không ít. Bận tới mức đầu óc choáng váng. Đương nhiên, đám người Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Khoái Kiếm Vương, Linh Vũ song quái, Tả Thiên Khung đã sớm bế quan tu luyện vũ kỹ và linh kỹ. Hơn nữa lại thêm bồi dưỡng của Phi Linh môn hiện tại. Tu vi của bọn họ so với trước đây tiến bộ vô cùng nhanh, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Mà người bận nhất đại bộ phận đều là người của lục đường. Tất cả những người lục đường không chỉ bận bịu mà còn cần phải phân thời gian ra tu luyện vũ kỹ, dung hợp Vũ linh khí.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, tất cả đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Dù sao hiện tại danh tiếng và thực lực của Phi Linh còn đó. Cũng không có bao nhiêu phiền phức.
Trong Kim đường, việc ngược lại vô cùng nhiều. Kim đường nắm giữ mạch máu kinh tế của Phi Linh môn. Còn có đan dược tiêu thụ. Trong những thành trấn lớn nhỏ đều đặt phân điếm. Đây đều là sắp xếp của Lục Thiếu Du và Lưu Nhất Thủ khi trước, hiện tại đã bắt đầu có tác dụng.
Mà dưới sự gia nhập của Hoàng Đan, ngay từ đầu hai người Lưu Nhất Thủ và Lục Tiểu Bạch chỉ coi Hoàng Đan cho có lệ mà thôi. Tuy rằng lễ phép có thừa, thế nhưng cũng không nghĩ Hoàng Đan có thể giúp bọn hắn thứ gì cho nên chỉ tìm một ít chuyện đơn giản cho Hoàng Đan làm.