Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 1169: Diệt quỷ đao môn
- Ầm ầm ầm!
Không gian nổ vang, đao mang ngợp trời trực tiếp bị đánh vỡ nát, một cỗ phong bạo cự lực rợp trời đột nhiên ập tới, không thể tránh né được, Hoả Đao Vương chỉ có thể cắn răng đỡ lấy, tới lúc này hắn mới biết rõ đối thủ của mình hóa ra lại là một Cửu Vĩ Yêu Hồ.
- Phụt!
Không gian hỗn loạn, kình lực đáng sợ bắt đầu từ nơi chạm vào Hoả Đao Vương, lập tức trút xuống ào ạt như lũ quét, trong nháy mắt, sắc mặt của Hoả Đao Vương lập tức trở nên tái nhợt, tiếp theo liền nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể thì bị đánh bay.
- Hưu hưu!
Trong nháy mắt tiếp theo, bảy cái đuôi lớn đang lắc lư giữa không trung của Bạch Linh liền cuộn lại, một đạo quang trụ màu trắng hung hăng nện xuống với xu thế sét đánh.
Nhìn thấy đạo quang trụ màu trắng đang giáng xuống, thân hình của Hoả Đao Vương còn chưa kịp dừng lại liền vội vàng giơ tay lên, chân khí nóng rực tuôn ra, trực tiếp hoá thành một đạo tường lửa ngăn ở phía trước lần nữa.
Đạo quang trụ màu trắng này lần lại tiếp tục hung hăng đâm thẳng vào tường lửa, rồi trực tiếp xuyên thủng qua tường lửa.
- Phụt!
Hoả Đao Vương lại bị đánh cho phun ra thêm một ngụm huyết vụ đỏ tươi, lúc này đây, thân hình của hắn chỉ vừa mới ổn định thì lại bị đánh bay thêm lần nữa.
- Ngươi chết chắc rồi.
Âm thanh của Bạch Linh vừa dứt thì thân thể to lớn lại lăng lao tới, trong đôi mắt khổng lồ có một đạo quang mang thần dị bao phủ xuống, lúc này, hai mắt của Hoả Đao Vương bị trọng thương nằm ở bên dưới liền đờ ra, dường như là đã nhận lấy một loại khác chế nào đó vậy.
- Hưu hưu!
Giữa lúc điện quang hoả thạch, bảy cái đuôi lớn của Bạch Linh liền bẻ gãy không gian phá không giáng xuống, trực tiếp bao vây Hoả Đao Vương ở bên trong, trong nháy mắt tiếp theo thì bảy cái đuôi lớn giao thoa xoay tròn, mang theo kình phong ngập trời xoáy nát không gian.
- Sưu!
Hoả Đao Vương chỉ bị ảnh hưởng trong một thời gian ngắn, nhưng khi hắn hồi phục tinh thần lại thì không gian đều đã bị phong toả, lúc này ánh mắt của vô cùng hoảng hốt, một đạo bạch mang lập tức thoát ra từ trên đỉnh đầu.
- Ầm ầm ầm!
Không gian phát ra âm thanh nổ lớn vang vọng không ngừng, thân thể của Hoả Đao Vương cũng trực tiếp bị nghiền nát.
- Hồn Anh muốn chạy, thực lực của ngươi còn chưa đủ đâu.
Trên không trung, Hồn Anh của Hoả Đao Vương vừa mới chạy ra thì cũng đã bị một đạo bạch mang ngăn lại, Bạch Linh không biết từ khi nào đã thu liễm bản thể, thân hình uyển chuyển lướt qua không gian, trong tay có một đạo bạch mang trực tiếp tuôn ra ào ạt, vây hãm Hồn Anh đang muốn chạy thoát của Hoả Đao Vương lại.
- Thả ta ra, các ngươi mau thả ta ra.
Bị Bạch Linh bắt lại, Hồn Anh của Hoả Đao Vương lập tức bay loạn bên trong đạo bạch sắc quang mang kia, nhưng thuỷ chung không thể nào thoát ra được.
- Cái Hồn Anh này, ngươi giữ lấy sẽ hữu dụng lắm.
Thân ảnh của Bạch Linh di chuyển tới bên cạnh Đông Vô Mệnh, ánh mắt đạm mạc, đưa đạo bạch mang đang vây khốn Hồn Anh của Hoả Đao Vương tới trước mặt Đông Vô Mệnh.
- Hữu dụng hữu dụng.
Đông Vô Mệnh mừng rỡ vô cùng, lập tức nhận lấy khối Hồn Anh bị vây khốn trong tay Bạch Linh, sau đó một cổ hắc mang tuôn ra rồi bỏ vào bên trong túi.
- Chạy mau, chưởng môn chết rồi, mau chạy đi.
- Trưởng lão cũng đã chết hết rồi, mau chạy để giữ mạng.
Lúc này, đám đệ tử trong Quỷ Đao Môn nhìn thấy chưởng môn, phó chưởng môn, trưởng lão đều đã chết hết, cả đám đều run như cầy sấy, làm gì còn lòng dạ nào mà đánh nữa, kỳ thật đã có rất nhiều người bỏ chạy trối chết rồi, ngay lúc cường giả của Phi Linh Môn đánh tới, bọn họ chỉ có thể chịu cảnh bị đồ lục, cả đám bị giết đến sợ.
- Đệ tử Phi Linh Môn nghe lệnh, giết cho ta.
Giữa không trung, hắc bào của Lục Thiếu Du phất lên, phẩy tay ra lệnh. Quỷ Đao Môn lúc này chẳng còn được mấy cường giả, lòng người cũng rối loạn, cơ hồ đã thành một đám sơn dương chờ làm thịt, lúc này có thể yên tâm để cho đệ tử Phi Linh Môn lên rồi.
- Giết!
Đám người Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên hét lớn một tiếng, hơn một trăm người đã sớm nhịn không được mà gào thét ầm ĩ, sát khí đằng đằng lao thẳng tới, trong đó, không cần phải phân phó, hơn trăm đệ tử này đã bắt đầu sưu tập thu hoạch quy mô lớn rồi, thu cả một đống trữ vật giới chỉ vào trong tay, Hoàng Bác Nhiên thì lập tức dẫn theo đệ tử xông thẳng vào bên trong Quỷ Đao Môn, bắt đầu cướp bóc quy mô lớn.
Lục Thiếu Du một mực không ra tay, chỉ lăng không mà đứng, kình phong khắp nơi thổi tới, thân hình thì vẫn đứng yên bất động, chỉ có thanh bào là phấp phới mà thôi.
- Tiểu tử này bây giờ đúng là ngày càng khoa trương, chúng ta ai cũng cố kỵ, không dám huênh hoang ở Thành Cự Giang như vậy, tên tiểu tử này thì hồn nhiên không hiểu, còn kiêu ngạo như vậy.
Nhìn lên không trung, trong đám người đang xem chiến, không ngờ Lữ Chính Cường Lư Khâu Mỹ Vi và đám người Linh Thiên Môn đã đứng lẫn bên trong đám đông từ lâu.
- Chính là vì không phải mấy thế lực của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang cho nên mới không có ai quản, đây là quy tắc của Thành Cự Giang, luôn là như thế, cho nên cái tên tiểu tử hỗn đản không biết trời cao đất dày này mới dám làm vậy ở Thành Cự Giang.
Ánh mắt của Lư Khâu Mỹ Vi nhìn vào nam tử vận thanh bào trên không, ánh mắt loé lên, quay đầu nhìn Lữ Chính Cường nói:
- Đừng nói nữa, tên tiểu tử này thật đúng là giống chàng lúc còn trẻ, không sợ trời không sợ đất, chẳng trách Linh Nhi lại thích hắn tới vậy.
- Tên tiểu tử này cũng không phải là không sợ trời không sợ đất, hắn rất là tinh ranh, nếu như không có lợi ích và mục đích rõ ràng thì cũng sẽ không làm mưa làm gió ở Thành Cự Giang này đâu, lần này hắn làm vậy hẳn là có ý muốn chấn nhiếp, Phi Linh Môn có Sát Phá Quân và Linh Tôn thần bí, đã có căn cơ của đại môn đại phái thật sự rồi.
Lữ Chính Cường nói nhỏ.
- Tên tiểu tử này nói Sát Phá Quân là sư huynh của hắn, chàng nói xem đây là thật hay giả.
Lư Khâu Mỹ Vi hơi nhíu mày, ánh mắt lại chuyển sang nhìn thân ảnh vận thanh bào đang đứng giữa không trung ngoài kia.
- Sát Phá Quân chính là tán tu, không ai biết sư môn nơi nào, cái này không chừng là thật đấy, người có thể bồi dưỡng ra được Sát Phá Quân thì cũng có khả năng bồi dưỡng tên tiểu tử Lục Thiếu Du này, chỉ là nếu như là thật thì...
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lữ Chính Cường không khỏi trầm xuống.
- Chàng đang lo lắng chuyện gì?
Lư Khâu Mỹ Vi nhìn về phía Lữ Chính Cường.
- Nếu thật sự là như vậy, nếu như Sát Phá Quân và Lục Thiếu Du có cùng một sư phụ thì có thể bên trong Phi Linh Môn vẫn còn một vị cực kỳ cường hãn nữa, Sát Phá Quân đã tới Vũ Tôn rồi, có thể nghĩ sư phụ của hắn sẽ có thực lực cỡ nào, nếu thật sự là như vậy thì thực lực của Phi Linh Môn không hề bình thường tí nào, tuy rằng ta hy vọng thực lực của Phi Linh Môn càng mạnh càng tốt, chính là nếu như hắn phát triển quá nhanh thì cũng không phải chuyện tốt.
Không gian nổ vang, đao mang ngợp trời trực tiếp bị đánh vỡ nát, một cỗ phong bạo cự lực rợp trời đột nhiên ập tới, không thể tránh né được, Hoả Đao Vương chỉ có thể cắn răng đỡ lấy, tới lúc này hắn mới biết rõ đối thủ của mình hóa ra lại là một Cửu Vĩ Yêu Hồ.
- Phụt!
Không gian hỗn loạn, kình lực đáng sợ bắt đầu từ nơi chạm vào Hoả Đao Vương, lập tức trút xuống ào ạt như lũ quét, trong nháy mắt, sắc mặt của Hoả Đao Vương lập tức trở nên tái nhợt, tiếp theo liền nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể thì bị đánh bay.
- Hưu hưu!
Trong nháy mắt tiếp theo, bảy cái đuôi lớn đang lắc lư giữa không trung của Bạch Linh liền cuộn lại, một đạo quang trụ màu trắng hung hăng nện xuống với xu thế sét đánh.
Nhìn thấy đạo quang trụ màu trắng đang giáng xuống, thân hình của Hoả Đao Vương còn chưa kịp dừng lại liền vội vàng giơ tay lên, chân khí nóng rực tuôn ra, trực tiếp hoá thành một đạo tường lửa ngăn ở phía trước lần nữa.
Đạo quang trụ màu trắng này lần lại tiếp tục hung hăng đâm thẳng vào tường lửa, rồi trực tiếp xuyên thủng qua tường lửa.
- Phụt!
Hoả Đao Vương lại bị đánh cho phun ra thêm một ngụm huyết vụ đỏ tươi, lúc này đây, thân hình của hắn chỉ vừa mới ổn định thì lại bị đánh bay thêm lần nữa.
- Ngươi chết chắc rồi.
Âm thanh của Bạch Linh vừa dứt thì thân thể to lớn lại lăng lao tới, trong đôi mắt khổng lồ có một đạo quang mang thần dị bao phủ xuống, lúc này, hai mắt của Hoả Đao Vương bị trọng thương nằm ở bên dưới liền đờ ra, dường như là đã nhận lấy một loại khác chế nào đó vậy.
- Hưu hưu!
Giữa lúc điện quang hoả thạch, bảy cái đuôi lớn của Bạch Linh liền bẻ gãy không gian phá không giáng xuống, trực tiếp bao vây Hoả Đao Vương ở bên trong, trong nháy mắt tiếp theo thì bảy cái đuôi lớn giao thoa xoay tròn, mang theo kình phong ngập trời xoáy nát không gian.
- Sưu!
Hoả Đao Vương chỉ bị ảnh hưởng trong một thời gian ngắn, nhưng khi hắn hồi phục tinh thần lại thì không gian đều đã bị phong toả, lúc này ánh mắt của vô cùng hoảng hốt, một đạo bạch mang lập tức thoát ra từ trên đỉnh đầu.
- Ầm ầm ầm!
Không gian phát ra âm thanh nổ lớn vang vọng không ngừng, thân thể của Hoả Đao Vương cũng trực tiếp bị nghiền nát.
- Hồn Anh muốn chạy, thực lực của ngươi còn chưa đủ đâu.
Trên không trung, Hồn Anh của Hoả Đao Vương vừa mới chạy ra thì cũng đã bị một đạo bạch mang ngăn lại, Bạch Linh không biết từ khi nào đã thu liễm bản thể, thân hình uyển chuyển lướt qua không gian, trong tay có một đạo bạch mang trực tiếp tuôn ra ào ạt, vây hãm Hồn Anh đang muốn chạy thoát của Hoả Đao Vương lại.
- Thả ta ra, các ngươi mau thả ta ra.
Bị Bạch Linh bắt lại, Hồn Anh của Hoả Đao Vương lập tức bay loạn bên trong đạo bạch sắc quang mang kia, nhưng thuỷ chung không thể nào thoát ra được.
- Cái Hồn Anh này, ngươi giữ lấy sẽ hữu dụng lắm.
Thân ảnh của Bạch Linh di chuyển tới bên cạnh Đông Vô Mệnh, ánh mắt đạm mạc, đưa đạo bạch mang đang vây khốn Hồn Anh của Hoả Đao Vương tới trước mặt Đông Vô Mệnh.
- Hữu dụng hữu dụng.
Đông Vô Mệnh mừng rỡ vô cùng, lập tức nhận lấy khối Hồn Anh bị vây khốn trong tay Bạch Linh, sau đó một cổ hắc mang tuôn ra rồi bỏ vào bên trong túi.
- Chạy mau, chưởng môn chết rồi, mau chạy đi.
- Trưởng lão cũng đã chết hết rồi, mau chạy để giữ mạng.
Lúc này, đám đệ tử trong Quỷ Đao Môn nhìn thấy chưởng môn, phó chưởng môn, trưởng lão đều đã chết hết, cả đám đều run như cầy sấy, làm gì còn lòng dạ nào mà đánh nữa, kỳ thật đã có rất nhiều người bỏ chạy trối chết rồi, ngay lúc cường giả của Phi Linh Môn đánh tới, bọn họ chỉ có thể chịu cảnh bị đồ lục, cả đám bị giết đến sợ.
- Đệ tử Phi Linh Môn nghe lệnh, giết cho ta.
Giữa không trung, hắc bào của Lục Thiếu Du phất lên, phẩy tay ra lệnh. Quỷ Đao Môn lúc này chẳng còn được mấy cường giả, lòng người cũng rối loạn, cơ hồ đã thành một đám sơn dương chờ làm thịt, lúc này có thể yên tâm để cho đệ tử Phi Linh Môn lên rồi.
- Giết!
Đám người Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên hét lớn một tiếng, hơn một trăm người đã sớm nhịn không được mà gào thét ầm ĩ, sát khí đằng đằng lao thẳng tới, trong đó, không cần phải phân phó, hơn trăm đệ tử này đã bắt đầu sưu tập thu hoạch quy mô lớn rồi, thu cả một đống trữ vật giới chỉ vào trong tay, Hoàng Bác Nhiên thì lập tức dẫn theo đệ tử xông thẳng vào bên trong Quỷ Đao Môn, bắt đầu cướp bóc quy mô lớn.
Lục Thiếu Du một mực không ra tay, chỉ lăng không mà đứng, kình phong khắp nơi thổi tới, thân hình thì vẫn đứng yên bất động, chỉ có thanh bào là phấp phới mà thôi.
- Tiểu tử này bây giờ đúng là ngày càng khoa trương, chúng ta ai cũng cố kỵ, không dám huênh hoang ở Thành Cự Giang như vậy, tên tiểu tử này thì hồn nhiên không hiểu, còn kiêu ngạo như vậy.
Nhìn lên không trung, trong đám người đang xem chiến, không ngờ Lữ Chính Cường Lư Khâu Mỹ Vi và đám người Linh Thiên Môn đã đứng lẫn bên trong đám đông từ lâu.
- Chính là vì không phải mấy thế lực của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang cho nên mới không có ai quản, đây là quy tắc của Thành Cự Giang, luôn là như thế, cho nên cái tên tiểu tử hỗn đản không biết trời cao đất dày này mới dám làm vậy ở Thành Cự Giang.
Ánh mắt của Lư Khâu Mỹ Vi nhìn vào nam tử vận thanh bào trên không, ánh mắt loé lên, quay đầu nhìn Lữ Chính Cường nói:
- Đừng nói nữa, tên tiểu tử này thật đúng là giống chàng lúc còn trẻ, không sợ trời không sợ đất, chẳng trách Linh Nhi lại thích hắn tới vậy.
- Tên tiểu tử này cũng không phải là không sợ trời không sợ đất, hắn rất là tinh ranh, nếu như không có lợi ích và mục đích rõ ràng thì cũng sẽ không làm mưa làm gió ở Thành Cự Giang này đâu, lần này hắn làm vậy hẳn là có ý muốn chấn nhiếp, Phi Linh Môn có Sát Phá Quân và Linh Tôn thần bí, đã có căn cơ của đại môn đại phái thật sự rồi.
Lữ Chính Cường nói nhỏ.
- Tên tiểu tử này nói Sát Phá Quân là sư huynh của hắn, chàng nói xem đây là thật hay giả.
Lư Khâu Mỹ Vi hơi nhíu mày, ánh mắt lại chuyển sang nhìn thân ảnh vận thanh bào đang đứng giữa không trung ngoài kia.
- Sát Phá Quân chính là tán tu, không ai biết sư môn nơi nào, cái này không chừng là thật đấy, người có thể bồi dưỡng ra được Sát Phá Quân thì cũng có khả năng bồi dưỡng tên tiểu tử Lục Thiếu Du này, chỉ là nếu như là thật thì...
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lữ Chính Cường không khỏi trầm xuống.
- Chàng đang lo lắng chuyện gì?
Lư Khâu Mỹ Vi nhìn về phía Lữ Chính Cường.
- Nếu thật sự là như vậy, nếu như Sát Phá Quân và Lục Thiếu Du có cùng một sư phụ thì có thể bên trong Phi Linh Môn vẫn còn một vị cực kỳ cường hãn nữa, Sát Phá Quân đã tới Vũ Tôn rồi, có thể nghĩ sư phụ của hắn sẽ có thực lực cỡ nào, nếu thật sự là như vậy thì thực lực của Phi Linh Môn không hề bình thường tí nào, tuy rằng ta hy vọng thực lực của Phi Linh Môn càng mạnh càng tốt, chính là nếu như hắn phát triển quá nhanh thì cũng không phải chuyện tốt.