Linh La Giới
Chương 517: Hiện thân trên sân thi đấu
Kinh mạch võ đạo, là mấu chốt mỗi người tu luyện sử dụng linh lực phóng ra thực lực của mình. Kinh mạch võ đạo càng cứng cỏi, khả năng thừa nhận linh lực càng mạnh, lực lượng phóng ra cũng càng lớn. Bất luận là người tu luyện hấp thu hay thả ra linh lực, đều không tách khỏi kinh mạch võ đạo.
Kinh mạch võ đạo của Hạ Ngôn, được linh lực đặc biệt của bản thân Hạ Ngôn không ngừng tưới tắm, vốn đã cứng cỏi hơn người tu luyện bình thường rất nhiều. Còn hiện giờ, sau khi Hạ Ngôn lĩnh ngộ bộ phận Linh La tâm pháp thứ hai, kinh mạch võ đạo lại hoàn thành một lần lột xác. Theo một trăm lẻ tám đường kinh mạch lột xác, còn có hơn ngàn đường kinh mạch nhỏ nối liền với một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Những kinh mạch nhỏ này tuy rằng không thể vận chuyền linh lực bên trong, thế nhưng hiện giờ Hạ Ngôn có thể cảm giác được những kinh mạch nhỏ này được cường hóa, bản thân một trăm lẻ tám đường kinh mạch, năng lực thừa nhận linh lực cùng chịu đả kích cũng càng mạnh hơn.
"Nếu cả ngàn đường kinh mạch nhỏ này cũng vận chuyển được linh lực, vậy thật là kinh khủng."
Hạ Ngôn lại một lần thử dồn linh lực vào trong đường kinh mạch nhỏ, tuy nhiên lúc này vẫn không thành công.
Hạ Ngôn bước lên trước, thân người đã tới cửa phòng. Cửa vừa mở ra, bóng người nhoáng lên, Hạ Ngôn đã rời khỏi phòng.
"Đã không còn sớm nữa, có lẽ Vương Đông Cực đã chờ ở sân thi đấu rồi chứ?"
"Ha ha! Xem ra Hạ Ngôn ta mạng không nên tuyệt! Nếu không phải lĩnh ngộ bộ phận Linh La tâm pháp thứ hai, ta cùng Vương Đông Cực tỷ đấu, gần như không có cơ hội gì. Còn hiện giờ, lại không chắc nữa!"
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, không nhịn được muốn lập tức chém giết một trận kinh thiên động địa với Vương Đông Cực. Vừa lĩnh ngộ bộ phận tâm pháp thứ hai, Hạ Ngôn cũng muốn biết mình biến hóa lớn cỡ nào so với trước kia. Vương Đông Cực, rõ ràng là một đối tượng thí nghiệm rất tốt
- Hạ Ngôn!
- Hạ Ngôn, huynh xuất quan rồi!
Chúng nữ cùng với Thu Thủy đều ngồi trong phòng khách, dù cả Thổ cẩu hôm nay cũng thần sắc nghiêm trọng, ngồi yên trên mặt đất. Hạ Ngôn mở cửa đi ra khỏi phòng, ánh mắt mọi người tự nhiên tụ lên người Hạ Ngôn.
Nhìn Hạ Ngôn hiện thân, mọi người đều đứng lên gọi Hạ Ngôn, trên mặt đều hiện vẻ hưng phấn.
- Hạ Ngôn, ngươi có đột phá?
Thu Thủy khẽ sững sờ, sau đó mừng rỡ nói.
Ông thấy vẻ mặt Hạ Ngôn thoải mái, hiển nhiên có lĩnh ngộ mới. Hơn nữa, Thu Thủy mơ hồ có một loại cảm giác, trên người Hạ Ngôn có một chút biến hóa. Loại biến hóa này, ông cũng không thể nói nên lời, thế nhưng rõ ràng có thể cảm giác được.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn nhìn Thu Thủy, gật đầu đáp.
- Bế quan lần này, ta lại có lĩnh ngộ mới. Tin rằng trong trận đấu với Vương Đông Cực hôm nay, cơ hội thắng lợi, ta càng nắm chắc hơn một ít.
- Thật tốt quá!
Tiểu Thanh nũng nịu nói, mặt đỏ ửng.
- Chúng ta đi thôi, đừng để Vương Đông Cực cho là ta sợ hắn, cố ý trốn tránh không ra!
Hạ Ngôn vừa chuyển mắt, cười nhẹ nhàng nói.
Sân thi đấu!
- Người tới dừng lại!
Lúc đoàn người Hạ Ngôn đi về phía thông đạo, một hộ vệ Thánh điện Vân Thành lớn tiếng quát
- Hả?
Hạ Ngôn nghe tiếng gọi, chuyển mắt nhìn hộ vệ kia
- Nơi này không được phép tới gần, mời rời đi!
Hộ vệ này nhìn Hạ Ngôn cùng những người khác, mặt không chút thay đổi nói.
- À?
Hạ Ngôn nhìn hộ vệ này sắc mặt nghiêm túc, buồn cười nói:
- Ta phải đi vào trong sân thi đấu, nên cần đi thông đạo này.
Hạ Ngôn vươn tay chỉ thông đạo chuyên dụng phía trước.
Bên ngoài người đông tấp nập, nếu không dùng thông đạo, thật khó mà chen vào trong.
- Sử đụng thông đạo? Đi vào trong sân thi đấu? Ngươi là ai?
Hộ vệ này sững sờ, cau mày hỏi.
Thông đạo này, đương nhiên người bình thường không thể sử dụng. Hộ vệ này hiển nhiên không nhận ra Hạ Ngôn, cho nên mới đứng ra ngăn cản. Nếu hắn biết người trước mặt là Hạ Ngôn, tất nhiên không dám bước lên.
- Hạ Ngôn tiên sinh? Là Hạ Ngôn tiên sinh?
Lúc này, một hộ vệ khác đi tới, lớn tiếng hô to.
- Hả?
Hộ vệ cản đường Hạ Ngôn, lúc này trừng lớn mắt, kinh ngạc há to miệng.
"Hạ Ngôn tiên sinh? Hạ Ngôn tiên sinh tỷ đấu với Vương Đông Cực ngày hôm nay? "
Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, người mình vừa ngăn cản lại là Hạ Ngôn thiên hạ đều biết! Mới vừa rồi hắn thật không nhận ra Hạ Ngôn, lúc này nhìn kỹ lại mới xác thật người này rất giống như Hạ Ngôn trong đồn đãi, sắc mặt hộ vệ này thoáng cái liền trở nên sợ hãi.
"Ta. ta lại ngăn cản Hạ Ngôn tiên sinh!"
Trong lòng hộ vệ này kinh hoàng không thôi, không dám nhìn thẳng Hạ Ngôn.
- Ta đúng là Hạ Ngôn, hiện giờ ta muốn đi vào trong sân thi đấu, tỷ đấu sinh tử với Vương Đông Cực. Người bên ngoài nhiều lắm, ta cần dùng thông đạo này đi vào sân thi đấu!
Hạ Ngôn gật đầu nói.
- Hạ Ngôn tiên sinh, mời vào!
Hộ vệ đến sau liền vội hành lễ, cung kính nói.
- Hạ Ngôn!
Đoàn người Hạ Ngôn vừa cất bước, trong đám đông đột nhiên truyền ra một âm thanh Hạ Ngôn quen thuộc. Nghe được tiếng nói này, Hạ Ngôn vội quay người lại, ánh mắt đảo qua. Một bóng người cấp tốc xuyên qua đám đông, Hạ Ngôn nhìn kỹ, thì ra là sư phụ Liễu Vân.
Nhìn thấy Liễu Vân, Hạ Ngôn cũng có chút bất ngờ.
- Sư phụ!
Hạ Ngôn bước lên, hành lễ với Liễu Vân.
- Hạ Ngôn! Rốt cuộc ta đợi được ngươi rồi.
Liễu Vân thở phào một hơi.
- Đêm qua ta mới đến Vân Thành, ta tim ngươi trong thành thật lâu cũng không thấy. Ta nghĩ hôm nay ngươi phải tỷ đấu với Vương Đông Cực, nhất định sẽ xuất hiện, liền chờ bên ngoài thông đạo này. Rốt cuộc gặp được ngươi rồi.
- Sư phụ, ngài tìm ta sao?
Hạ Ngôn khẽ nhướng mày.
- Ừ! Hạ Ngôn, hiện tại ngươi muốn đi sân thi đấu, có phải muốn tỷ đấu với Vương Đông Cực hay không?
Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn, nghiêm túc hỏi.
- Phải!
Hạ Ngôn gật đầu.
- Không được!
Liễu Vân lắc mạnh đầu.
- Hạ Ngôn, hiện tại ngươi quyết không thể tỷ đấu với Vương Đông Cực.
- Hạ Ngôn! Vương Đông Cực kia hận ngươi thấu xương, hắn không có khả năng giao thủ với ngươi lại hạ thủ lưu tình. Ngươi tỷ đấu với hắn, sẽ chết là chắc.
Liễu Vân chắc giọng nói.
- Như vậy đi, Hạ Ngôn, ngươi đi Thánh sơn. Từ giờ trở đi, ngươi cứ ở trên Thánh sơn đừng xuống. Vương Đông Cực kia tuy là Linh Hoàng, nhưng cũng không dám lên Thánh sơn tìm ngươi.
Ánh mắt Liễu Vân biến đổi, ngữ khí trở nên hòa hoãn một chút
- Chờ ngươi bước vào cảnh giới Linh Hoàng, quyết tử chiến với Vương Đông Cực cũng không trễ. Bằng tốc độ tu luyện của ngươi, có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Linh Hoàng, ngươi cần gì phải nóng lòng nhất thời! Dù là Vương Đông Cực có cười nhạo, ngươi cũng phải tạm thời chịu đựng.
- Hiện giờ ngươi không có khả năng là đối thủ của Vương Đông Cực.
Liễu Vân nói liên tục:
- Hạ Ngôn, ngươi nên biết thực lực cảnh giới Linh Hoàng vượt xa ngươi có thể tưởng tượng. Hiện giờ dù ngươi không đi ra, người thiên hạ cũng sẽ hiểu được. Dù sao, ngươi còn chưa đến hai mươi tuổi
- Liễu Vân nói phải. Hạ Ngôn, ta cũng nghĩ như vậy.
Thu Thủy cũng tán thành.
Thu Thủy cùng Liễu Vân vốn là bằng hữu thân thiết
- Sư phụ, Thu Thủy tiền bối!
Hạ Ngôn cười lạnh nhạt.
- Tỷ đấu hôm nay, ta nhất định phải tham gia. Các người đừng khuyên ta nữa. Có thể hôm nay chính là cơ hội để ta đột phá.
Hạ Ngôn nhìn về phía đoàn người xa xa. Lúc này, vốn nhiều người đang nhìn sân thi đấu, đều chuyển mắt nhìn về phía bên này.
Vừa nãy Liễu Vân hô to một tiếng, để không ít người nghe được, biết trong mấy người đứng bên ngoài thông đạo, nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ trường bào trắng, chính là Hạ Ngôn thiên tài Thiên Cung trong lời đồn.
Ánh mắt những người này, đều trở nên nóng bỏng.
Hạ Ngôn trong lòng bọn họ, chính là một nhân vật truyền kỳ. Hạ Ngôn không đến hai mươi tuổi, lại dám tỷ đấu sinh tử với Vương Đông Cực. Phần quyết đoán này, không phải ai cũng có. Hơn nữa, Hạ Ngôn tu luyện ngắn ngủi hai mươi năm, đã bước vào cảnh giới Linh Tông đỉnh. Cảnh giới Linh Tông, không phải ai cũng có thể chạm tới, càng đừng nói Linh Tông đỉnh. Cho nên, kỳ thật trong lòng đa số người đều cực kỳ bội phục Hạ Ngôn, thậm chí coi Hạ Ngôn là thần tượng, trở thành đối tượng khích lệ mình tu luyện.
- Người tu luyện chúng ta truy đuổi cảnh giới càng cao hơn. Mặc kệ là nguyên nhân người khác coi là trọng yếu, đối với chúng ta mà nói kỳ thật không có gì cả. Chỗ trọng yếu nhất là tâm của ta phải theo đuổi cảnh giới càng cao hơn. Sư phụ, kỳ thật ta đã rất gần rất gần cảnh giới Linh Hoàng rồi!
- Khoảng cách này, rất khó dùng một đơn vị để hình dung. Rất gần, là nói ta có thể trong chớp mắt bước vào cảnh giới Linh Hoàng. Trong sát na, cũng có khả năng một thời gian rất dài không thể đi vào được cảnh giới Linh Hoàng. Tỷ đấu ngày hôm nay, ta nghĩ là một cơ hội để ta bước vào cảnh giới Linh Hoàng.
- Cho nên, sư phụ ngài đừng khuyên ta nữa!
Hạ Ngôn cười nói.
Liễu Vân cũng trầm mặc một hồi lâu, chỉ dùng một loại ánh mắt không cách nào nói rõ nhìn Hạ Ngôn.
Rốt cuộc, Liễu Vân thở thật dài một tiếng. Trước khi nhìn thấy Hạ Ngôn, ông đã quyết định bất luận thế nào cũng phải ngăn cản trận đấu Hạ Ngôn với Vương Đông Cực. Thế nhưng, hiện giờ nghe Hạ Ngôn nói những lời này, Liễu Vân thật không biết nên làm thế nào. Ông cũng là người tu luyện, hơn nữa là người tu luyện cảnh giới Linh Tông, những lời Hạ Ngôn nói, ông cảm xúc rất sâu.
- Đi thôi, chúng ta cùng vào! Hạ Ngôn, ta muốn tận mắt thấy ngươi tỷ đấu với Vương Đông Cực.
Liễu Vân nói
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu mọi người. Vương Đông Cực đã chờ ở đây hai canh giờ, đương nhiên những người khác cũng phải chờ hai canh giờ.
Rất nhiều người đã bắt đầu không nhịn được. Tuy rằng lúc trước Thánh Hoàng có nói nhất định Hạ Ngôn sẽ đến, thế nhưng lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng Hạ Ngôn, nhiều người bắt đầu bàn tán rốt cuộc Hạ Ngôn có tới hay không, có xuất hiện ở sân thi đấu hay không. Thậm chí có người nói Hạ Ngôn đã sớm trốn lên Thánh sơn rồi
- Sắp ra rồi!
Đoàn người Hạ Ngôn đi trong thông đạo, thông đạo này cách một đoạn liền có một bó đuốc. Lúc này, phía trước mọi người sáng ngời, mảnh ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, đó chính là chỗ cửa ra.
- Ừ!
Liễu Vân gật đầu, tám người một chó vẫn duy trì tốc độ đi đều đều.
Kinh mạch võ đạo của Hạ Ngôn, được linh lực đặc biệt của bản thân Hạ Ngôn không ngừng tưới tắm, vốn đã cứng cỏi hơn người tu luyện bình thường rất nhiều. Còn hiện giờ, sau khi Hạ Ngôn lĩnh ngộ bộ phận Linh La tâm pháp thứ hai, kinh mạch võ đạo lại hoàn thành một lần lột xác. Theo một trăm lẻ tám đường kinh mạch lột xác, còn có hơn ngàn đường kinh mạch nhỏ nối liền với một trăm lẻ tám đường kinh mạch. Những kinh mạch nhỏ này tuy rằng không thể vận chuyền linh lực bên trong, thế nhưng hiện giờ Hạ Ngôn có thể cảm giác được những kinh mạch nhỏ này được cường hóa, bản thân một trăm lẻ tám đường kinh mạch, năng lực thừa nhận linh lực cùng chịu đả kích cũng càng mạnh hơn.
"Nếu cả ngàn đường kinh mạch nhỏ này cũng vận chuyển được linh lực, vậy thật là kinh khủng."
Hạ Ngôn lại một lần thử dồn linh lực vào trong đường kinh mạch nhỏ, tuy nhiên lúc này vẫn không thành công.
Hạ Ngôn bước lên trước, thân người đã tới cửa phòng. Cửa vừa mở ra, bóng người nhoáng lên, Hạ Ngôn đã rời khỏi phòng.
"Đã không còn sớm nữa, có lẽ Vương Đông Cực đã chờ ở sân thi đấu rồi chứ?"
"Ha ha! Xem ra Hạ Ngôn ta mạng không nên tuyệt! Nếu không phải lĩnh ngộ bộ phận Linh La tâm pháp thứ hai, ta cùng Vương Đông Cực tỷ đấu, gần như không có cơ hội gì. Còn hiện giờ, lại không chắc nữa!"
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, không nhịn được muốn lập tức chém giết một trận kinh thiên động địa với Vương Đông Cực. Vừa lĩnh ngộ bộ phận tâm pháp thứ hai, Hạ Ngôn cũng muốn biết mình biến hóa lớn cỡ nào so với trước kia. Vương Đông Cực, rõ ràng là một đối tượng thí nghiệm rất tốt
- Hạ Ngôn!
- Hạ Ngôn, huynh xuất quan rồi!
Chúng nữ cùng với Thu Thủy đều ngồi trong phòng khách, dù cả Thổ cẩu hôm nay cũng thần sắc nghiêm trọng, ngồi yên trên mặt đất. Hạ Ngôn mở cửa đi ra khỏi phòng, ánh mắt mọi người tự nhiên tụ lên người Hạ Ngôn.
Nhìn Hạ Ngôn hiện thân, mọi người đều đứng lên gọi Hạ Ngôn, trên mặt đều hiện vẻ hưng phấn.
- Hạ Ngôn, ngươi có đột phá?
Thu Thủy khẽ sững sờ, sau đó mừng rỡ nói.
Ông thấy vẻ mặt Hạ Ngôn thoải mái, hiển nhiên có lĩnh ngộ mới. Hơn nữa, Thu Thủy mơ hồ có một loại cảm giác, trên người Hạ Ngôn có một chút biến hóa. Loại biến hóa này, ông cũng không thể nói nên lời, thế nhưng rõ ràng có thể cảm giác được.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn nhìn Thu Thủy, gật đầu đáp.
- Bế quan lần này, ta lại có lĩnh ngộ mới. Tin rằng trong trận đấu với Vương Đông Cực hôm nay, cơ hội thắng lợi, ta càng nắm chắc hơn một ít.
- Thật tốt quá!
Tiểu Thanh nũng nịu nói, mặt đỏ ửng.
- Chúng ta đi thôi, đừng để Vương Đông Cực cho là ta sợ hắn, cố ý trốn tránh không ra!
Hạ Ngôn vừa chuyển mắt, cười nhẹ nhàng nói.
Sân thi đấu!
- Người tới dừng lại!
Lúc đoàn người Hạ Ngôn đi về phía thông đạo, một hộ vệ Thánh điện Vân Thành lớn tiếng quát
- Hả?
Hạ Ngôn nghe tiếng gọi, chuyển mắt nhìn hộ vệ kia
- Nơi này không được phép tới gần, mời rời đi!
Hộ vệ này nhìn Hạ Ngôn cùng những người khác, mặt không chút thay đổi nói.
- À?
Hạ Ngôn nhìn hộ vệ này sắc mặt nghiêm túc, buồn cười nói:
- Ta phải đi vào trong sân thi đấu, nên cần đi thông đạo này.
Hạ Ngôn vươn tay chỉ thông đạo chuyên dụng phía trước.
Bên ngoài người đông tấp nập, nếu không dùng thông đạo, thật khó mà chen vào trong.
- Sử đụng thông đạo? Đi vào trong sân thi đấu? Ngươi là ai?
Hộ vệ này sững sờ, cau mày hỏi.
Thông đạo này, đương nhiên người bình thường không thể sử dụng. Hộ vệ này hiển nhiên không nhận ra Hạ Ngôn, cho nên mới đứng ra ngăn cản. Nếu hắn biết người trước mặt là Hạ Ngôn, tất nhiên không dám bước lên.
- Hạ Ngôn tiên sinh? Là Hạ Ngôn tiên sinh?
Lúc này, một hộ vệ khác đi tới, lớn tiếng hô to.
- Hả?
Hộ vệ cản đường Hạ Ngôn, lúc này trừng lớn mắt, kinh ngạc há to miệng.
"Hạ Ngôn tiên sinh? Hạ Ngôn tiên sinh tỷ đấu với Vương Đông Cực ngày hôm nay? "
Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, người mình vừa ngăn cản lại là Hạ Ngôn thiên hạ đều biết! Mới vừa rồi hắn thật không nhận ra Hạ Ngôn, lúc này nhìn kỹ lại mới xác thật người này rất giống như Hạ Ngôn trong đồn đãi, sắc mặt hộ vệ này thoáng cái liền trở nên sợ hãi.
"Ta. ta lại ngăn cản Hạ Ngôn tiên sinh!"
Trong lòng hộ vệ này kinh hoàng không thôi, không dám nhìn thẳng Hạ Ngôn.
- Ta đúng là Hạ Ngôn, hiện giờ ta muốn đi vào trong sân thi đấu, tỷ đấu sinh tử với Vương Đông Cực. Người bên ngoài nhiều lắm, ta cần dùng thông đạo này đi vào sân thi đấu!
Hạ Ngôn gật đầu nói.
- Hạ Ngôn tiên sinh, mời vào!
Hộ vệ đến sau liền vội hành lễ, cung kính nói.
- Hạ Ngôn!
Đoàn người Hạ Ngôn vừa cất bước, trong đám đông đột nhiên truyền ra một âm thanh Hạ Ngôn quen thuộc. Nghe được tiếng nói này, Hạ Ngôn vội quay người lại, ánh mắt đảo qua. Một bóng người cấp tốc xuyên qua đám đông, Hạ Ngôn nhìn kỹ, thì ra là sư phụ Liễu Vân.
Nhìn thấy Liễu Vân, Hạ Ngôn cũng có chút bất ngờ.
- Sư phụ!
Hạ Ngôn bước lên, hành lễ với Liễu Vân.
- Hạ Ngôn! Rốt cuộc ta đợi được ngươi rồi.
Liễu Vân thở phào một hơi.
- Đêm qua ta mới đến Vân Thành, ta tim ngươi trong thành thật lâu cũng không thấy. Ta nghĩ hôm nay ngươi phải tỷ đấu với Vương Đông Cực, nhất định sẽ xuất hiện, liền chờ bên ngoài thông đạo này. Rốt cuộc gặp được ngươi rồi.
- Sư phụ, ngài tìm ta sao?
Hạ Ngôn khẽ nhướng mày.
- Ừ! Hạ Ngôn, hiện tại ngươi muốn đi sân thi đấu, có phải muốn tỷ đấu với Vương Đông Cực hay không?
Liễu Vân nhìn Hạ Ngôn, nghiêm túc hỏi.
- Phải!
Hạ Ngôn gật đầu.
- Không được!
Liễu Vân lắc mạnh đầu.
- Hạ Ngôn, hiện tại ngươi quyết không thể tỷ đấu với Vương Đông Cực.
- Hạ Ngôn! Vương Đông Cực kia hận ngươi thấu xương, hắn không có khả năng giao thủ với ngươi lại hạ thủ lưu tình. Ngươi tỷ đấu với hắn, sẽ chết là chắc.
Liễu Vân chắc giọng nói.
- Như vậy đi, Hạ Ngôn, ngươi đi Thánh sơn. Từ giờ trở đi, ngươi cứ ở trên Thánh sơn đừng xuống. Vương Đông Cực kia tuy là Linh Hoàng, nhưng cũng không dám lên Thánh sơn tìm ngươi.
Ánh mắt Liễu Vân biến đổi, ngữ khí trở nên hòa hoãn một chút
- Chờ ngươi bước vào cảnh giới Linh Hoàng, quyết tử chiến với Vương Đông Cực cũng không trễ. Bằng tốc độ tu luyện của ngươi, có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới Linh Hoàng, ngươi cần gì phải nóng lòng nhất thời! Dù là Vương Đông Cực có cười nhạo, ngươi cũng phải tạm thời chịu đựng.
- Hiện giờ ngươi không có khả năng là đối thủ của Vương Đông Cực.
Liễu Vân nói liên tục:
- Hạ Ngôn, ngươi nên biết thực lực cảnh giới Linh Hoàng vượt xa ngươi có thể tưởng tượng. Hiện giờ dù ngươi không đi ra, người thiên hạ cũng sẽ hiểu được. Dù sao, ngươi còn chưa đến hai mươi tuổi
- Liễu Vân nói phải. Hạ Ngôn, ta cũng nghĩ như vậy.
Thu Thủy cũng tán thành.
Thu Thủy cùng Liễu Vân vốn là bằng hữu thân thiết
- Sư phụ, Thu Thủy tiền bối!
Hạ Ngôn cười lạnh nhạt.
- Tỷ đấu hôm nay, ta nhất định phải tham gia. Các người đừng khuyên ta nữa. Có thể hôm nay chính là cơ hội để ta đột phá.
Hạ Ngôn nhìn về phía đoàn người xa xa. Lúc này, vốn nhiều người đang nhìn sân thi đấu, đều chuyển mắt nhìn về phía bên này.
Vừa nãy Liễu Vân hô to một tiếng, để không ít người nghe được, biết trong mấy người đứng bên ngoài thông đạo, nam tử trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ trường bào trắng, chính là Hạ Ngôn thiên tài Thiên Cung trong lời đồn.
Ánh mắt những người này, đều trở nên nóng bỏng.
Hạ Ngôn trong lòng bọn họ, chính là một nhân vật truyền kỳ. Hạ Ngôn không đến hai mươi tuổi, lại dám tỷ đấu sinh tử với Vương Đông Cực. Phần quyết đoán này, không phải ai cũng có. Hơn nữa, Hạ Ngôn tu luyện ngắn ngủi hai mươi năm, đã bước vào cảnh giới Linh Tông đỉnh. Cảnh giới Linh Tông, không phải ai cũng có thể chạm tới, càng đừng nói Linh Tông đỉnh. Cho nên, kỳ thật trong lòng đa số người đều cực kỳ bội phục Hạ Ngôn, thậm chí coi Hạ Ngôn là thần tượng, trở thành đối tượng khích lệ mình tu luyện.
- Người tu luyện chúng ta truy đuổi cảnh giới càng cao hơn. Mặc kệ là nguyên nhân người khác coi là trọng yếu, đối với chúng ta mà nói kỳ thật không có gì cả. Chỗ trọng yếu nhất là tâm của ta phải theo đuổi cảnh giới càng cao hơn. Sư phụ, kỳ thật ta đã rất gần rất gần cảnh giới Linh Hoàng rồi!
- Khoảng cách này, rất khó dùng một đơn vị để hình dung. Rất gần, là nói ta có thể trong chớp mắt bước vào cảnh giới Linh Hoàng. Trong sát na, cũng có khả năng một thời gian rất dài không thể đi vào được cảnh giới Linh Hoàng. Tỷ đấu ngày hôm nay, ta nghĩ là một cơ hội để ta bước vào cảnh giới Linh Hoàng.
- Cho nên, sư phụ ngài đừng khuyên ta nữa!
Hạ Ngôn cười nói.
Liễu Vân cũng trầm mặc một hồi lâu, chỉ dùng một loại ánh mắt không cách nào nói rõ nhìn Hạ Ngôn.
Rốt cuộc, Liễu Vân thở thật dài một tiếng. Trước khi nhìn thấy Hạ Ngôn, ông đã quyết định bất luận thế nào cũng phải ngăn cản trận đấu Hạ Ngôn với Vương Đông Cực. Thế nhưng, hiện giờ nghe Hạ Ngôn nói những lời này, Liễu Vân thật không biết nên làm thế nào. Ông cũng là người tu luyện, hơn nữa là người tu luyện cảnh giới Linh Tông, những lời Hạ Ngôn nói, ông cảm xúc rất sâu.
- Đi thôi, chúng ta cùng vào! Hạ Ngôn, ta muốn tận mắt thấy ngươi tỷ đấu với Vương Đông Cực.
Liễu Vân nói
Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu mọi người. Vương Đông Cực đã chờ ở đây hai canh giờ, đương nhiên những người khác cũng phải chờ hai canh giờ.
Rất nhiều người đã bắt đầu không nhịn được. Tuy rằng lúc trước Thánh Hoàng có nói nhất định Hạ Ngôn sẽ đến, thế nhưng lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng Hạ Ngôn, nhiều người bắt đầu bàn tán rốt cuộc Hạ Ngôn có tới hay không, có xuất hiện ở sân thi đấu hay không. Thậm chí có người nói Hạ Ngôn đã sớm trốn lên Thánh sơn rồi
- Sắp ra rồi!
Đoàn người Hạ Ngôn đi trong thông đạo, thông đạo này cách một đoạn liền có một bó đuốc. Lúc này, phía trước mọi người sáng ngời, mảnh ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, đó chính là chỗ cửa ra.
- Ừ!
Liễu Vân gật đầu, tám người một chó vẫn duy trì tốc độ đi đều đều.