Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Linh La Giới

Chương 414: Lực lượng mạnh nhất của Hạ Ngôn



"Két! Két! Két!"
 
Thu Thủy mới vừa nghe có tiếng đẩy cửa, chỉ nghĩ là người canh giữ đi vào cho nên ngay cả mắt cũng không thèm mở ra, vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt dưỡng thần.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy Thu Thủy ngồi trên giường sắc mặt hồng nhuận, hơn nữa không gian trong phòng này tuy rằng không lớn, tuy nhiên hết thảy dụng cụ đều rất đầy đủ, hiển nhiên người của Đông Cực cũng không có ngược đãi Thu Thủy, trong lòng hắn cũng hơi thở ra nhẹ nhõm.
 
- Tiền bối!
 
Hạ Ngôn thấy Thu Thủy vẫn nhắm mắt dưỡng thần, liền lên tiếng gọi.
 
Nghe được thanh âm của Hạ Ngôn, Thu Thủy thoáng nao nao, vội vàng mở to mắt nhìn thấy người đến là Hạ Ngôn đứng ở trước mặt, Thu Thủy lập tức biến sắc vù một cái từ trên giường nhảy xuống, bước một bước tới bên người Hạ Ngôn.
 
- Sao ngươi lại tới đây?
 
Thu Thủy cả kinh hãi, lão đối với thế lực Đông Cực cũng có hiểu biết phần nào, Hạ Ngôn xuất hiện tại nơi này đương nhiên thực không bình thường, lão khẽ cau mày thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Hạ Ngôn cũng đã gia nhập thế lực Đông Cực?"
 
Nghĩ vậy, sắc mặt Thu Thủy lại lạnh xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Ngôn.
 
- Tiền bối! Một tháng trước ta ở thành Tử Nguyệt từng đi tìm ngài, có gặp Lâm Tam đại ca, Lâm Tam đại ca nói ngài đã đi Thánh thành mấy tháng rồi cũng không có tin tức, huynh ấy rất lo lắng, cho nên nhờ ta đến Thánh thành tìm hiểu một chút tin tức của tiền bối. Hôm qua ta mới biết được thì ra tiền bối là bị người của Đông Cực giam lỏng như thế, cho nên ta vào đây muốn giải cứu tiền bối ra!
 
Hạ Ngôn trông thấy sắc mặt Thu Thủy không tốt, lập tức giải thích.
 
Nơi này hiển nhiên cũng không an toàn, Hạ Ngôn cũng chỉ nói ngắn gọn, rất nhanh nói một lần, hiện tại quan trọng nhất là trước cứu Thu Thủy ra ngoài rồi nói sau.
 
- Đúng như thế à!
 
Thu Thủy lãnh đạm gật gật đầu, chợt ánh mắt đột nhiên nghiêm lại, dưới chân phát lực nhảy một bước tới ngoài cửa, Hạ Ngôn cũng lập tức đi theo ra ngoài phòng.
 
Tuy nhiên, Hạ Ngôn lập tức liền ngây ngẩn cả người. Thu Thủy tới cạnh cửa rồi nhìn một vòng bên ngoài, lại xoay người đi vào trong.
 
- Thu Thủy tiền bối vì sao không đi?
 
Hạ Ngôn lo lắng hỏi.
 
Hai lão già trông coi Thu Thủy tiền bối vừa rồi chạy trốn, thực có thể lập tức sẽ mang theo nhiều người quay lại. Đối phó với hai người, Hạ Ngôn còn có nắm chắc, nếu là tám người cùng lên vậy thì Hạ Ngôn cũng nguy hiểm, càng đừng nói mang theo Thu Thủy. Thu Thủy cũng chỉ có cảnh giới Linh Tông sơ kỳ, căn bản là không thể giúp được gì.
 
-Ta không đi!
 
Thu Thủy xoay chuyển ánh mắt nhìn Hạ Ngôn:
 
- Hạ Ngôn! Người canh giữ ta ở bên ngoài là bị ngươi đánh lui sao? Không thể tưởng được thực lực của ngươi đã mạnh như thế, vượt xa sư phụ của ngươi rồi. Ngươi đi nhanh đi, người canh giữ ta có tất cả tám người, bọn họ lập tức sẽ tới đây đó!
 
Thu Thủy nói xong, lại đi đến bên giường ngồi xuống.
 
- Vì sao vậy?
 
Hạ Ngôn chau mày kinh ngạc hỏi, hắn mạo hiểm tới nơi này, chính là để cứu Thu Thủy mang đi, nhưng không ngờ Thu Thủy lại không muốn đi, khiến cho Hạ Ngôn không thế nào hiểu được.
 
- Hạ Ngôn! Ta không thể đi theo ngươi, một năm sau, ta muốn một lần nữa so tay nghề với Thần Chùy. Hừ! Hai mươi năm trước, Thần Chùy hắn dùng thủ đoạn đê tiện để thắng ta, lúc này đây, ta nhất định phải quang minh chính đại đánh bại hắn! Để cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, ta mới là thiết tượng đệ nhất!
 
Thu Thủy đột nhiên tăng cao giọng nói, khí thế toàn thân không ngừng bốc lên.
 
"Hai mươi năm trước?"
 
- Tiền bối! Ngài ở trong này sẽ rất nguy hiểm, chúng ta hay là rời nơi này đi!
 
Hạ Ngôn đưa mắt nhìn bên ngoài, trong lòng càng ngày càng lo lắng, chỉ sợ tám người kia hiện tại đều đang trên đường tới Nội các Kim Long Điện.
 
- Hạ Ngôn!
 
Thu Thủy đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn:
 
- Ngươi có thể mạo hiểm tới cứu ta, ta thật cao hứng, chứng tỏ lúc trước ta không có nhìn lầm ngươi, rèn cho ngươi thanh kiếm này!
 
Thu Thủy chiếu ánh mắt trên thân thanh Thần Hi Kiếm trong tay HạNgôn:
 
- Tuy nhiên, ta cũng sẽ không đi. Hai mươi năm qua, hàng ngày ta đều nghĩ lúc thua trước Thần Chùy trong lần tỷ thí đó. Mối hận này ta nuốt không trôi, ta mới là đệ nhất thiết tượng trên đại lục! Thần Chùy kia năng lực của hắn vốn không bằng ta! Hừ! Trận tỷ thí một năm sau, ta nhất định thắng hắn hoàn toàn!
 
- Tốt lắm! Đừng nói nữa, ngươi tức tốc rời nơi này đi! Còn nữa chuyện, ta ở trong này ngươi đừng nói cho ai biết, lại càng không nên nói cho sư phụ Liễu Vân của ngươi!
 
Thu Thủy khoát tay, ánh mắt khẽ nhắm lại, hiển nhiên, không muốn nói thêm nữa.
 
Hạ Ngôn thấy tình cảnh như vậy, cũng chỉ có thể cắn răng một cái, dưới chân linh lực lưu chuyển, thân ảnh thoát ra ngoài rất nhanh rời đi. Thu Thủy không muốn đi, hắn cũng không có cách nào!
 
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền ra khỏi khu vực Nội các, tới trong điện đường Kim Long Điện.
 
"Thu Thủy tiền bối không muốn đi, xem ra chỉ có thể nghĩ tiếp biện pháp khác, ta hiện tại trước trở lại Thánh sơn tính sau. Thu Thủy tiền bối ở trong này, thật ra tạm thời cũng không có nguy hiểm gì. " Hạ Ngôn thâm nghĩ trong lòng, thân ảnh đã ra khỏi Kim Long Điện.
 
- Này! Nếm của ta một chùy!
 
Đúng lúc này, một luồng kình phong đánh úp tới, tinh thần Hạ Ngôn chấn động, nhìn ở trước mặt dần dần phóng to một cây chùy lớn màu vàng. Mà phía sau cự chùy là một lão già đầu bạc, áo choàng trên người bay phất phới.
 
-Phá!
 
Hạ Ngôn cũng thét lớn một tiếng, linh lực trong ngũ linh châu rất nhanh, dũng mãnh rót vào Thần Hi Kiếm, vũ khí của hai người lóe lên thành cái bóng mờ trên không trung, hung hăng đánh vào nhau.
 
"Ầm!"
 
Ở bên ngoài Kim Long Điện, Hạ Ngôn cũng không hề khống chế linh lực, lực lượng hoàn toàn bộc phát ra. Phát ra một tiếng nổ, kiến trúc ở chung quanh trong vòng một trăm thước đều bị chấn động rung lên vù vù.
 
- Quả nhiên lợi hại!
 
Thân mình lão già bật lui ra phía sau mấy chục thước mới đứng vững thân hình, trong mắt chợt lóe tinh quang, trong miệng bật nói.
 
- Cuồng Long! Thế nào? Ta nói các ngươi còn không tin!
 
Bên cạnh truyền đến giọng nói, Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, nhìn lại hiển nhiên là hai lão già Tiêu Dao và Nhược Thủy.
 
- Tuồi còn trẻ mà thực lực lại mạnh như thế. Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ là người tu luyện Thiên Cung?
 
Lão già gọi là Cuồng Long kia lên tiếng hỏi, trong tay cầm cây cự chùy, bên ngoài thân linh lực cuồn cuộn. Dường như tùy thời sắp ra tay lần nữa.
 
- Đúng thì sao? Không thì như thế nào?
 
Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn một vòng chung quanh, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài nói:
 
- Ha ha! Tổng cộng là tám người, không ngờ đều đến đây đầy đủ? Thế nào, chẳng lẽ nghĩ rằng dựa vào tám người các ngươi, có thể ngăn ta lại sao?
 
Hạ Ngôn coi thường liếc mắt nhìn tám người một cái, toàn thân khí thế càng ngày càng mạnh.
 
Tám người bao vây chung quanh Hạ Ngôn, bên ngoài thân thể mỗi người linh lực đều đang chuyển động cuồn cuộn, áo choàng bay phần phần, vũ khí trong tay cũng không ngùng phát ra tiếng ngân.
 
- Tiểu tử! Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh! Tuy nhiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng có thể dùng sức một mình chống lại được tám người chúng ta liên thủ hay sao?
 
Lão già Cuồng Long cũng hơi hơi động dung, chòm râu trắng xám không ngừng bay phất phơ. Biểu hiện của Hạ Ngôn khiến trong lòng lão cũng chấn động mạnh,
 
Những người khác cũng đều có chấn động không nhỏ, sắc mặt đều biến sắc. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, Hạ Ngôn ở bên trong vòng vây của tám người bọn họ, không ngờ còn có thể không đổi sắc chút nào, còn ngẩng mặt lên trời cười lớn!
 
- Có thể hay không thử xem sẽ biết! Muốn lưu lại ta, vậy thì phải xuất ra thực lực đi!
 
Hạ Ngôn giậm chân một cái, thân mình rất nhanh bay vọt lên không trung, sau đó đứng yên trôi nổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tám người chung quanh.
 
Tám lão già Đông Cực đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu.
 
- Mặc kệ hắn là ai, thân phận là gì, trước bắt giữ rồi nói sau!
 
Cuồng Long giơ cao cự chùy trong tay, hét lớn một tiếng, dẫn đầu phát động công kích tới hướng Hạ Ngôn. Cự chùy hóa thành một luồng sáng màu vàng, trong nháy mắt liền tới trước người Hạ Ngôn, bao phủ toàn thân Hạ Ngôn vào trong vòng công kích của nó.
 
- Thần Hi kiếm!
 
- Phá vỡ cho ta!
 
Trong chớp mắt, tám người hóa thành tám luồng tàn ảnh nhanh như sao băng, hợp lực triển khai công kích về hướng Hạ Ngôn. Tuy rằng Hạ Ngôn có thể là người tu luyện Thiên Cung, nhưng nơi này cũng không phải Thiên Cung bọn họ cũng không e ngại. Lúc trước Đông Cực thậm chí dám lên Thánh sơn Thiên Cung đánh chết người tu luyện. Thiên Cung có thể thấy được Đông Cực ngang ngược và bá đạo đến mức nào.
 
Hiện tại tuy rằng bọn họ không có gan lên Thánh sơn lần nữa, nhưng đánh chết người tu luyện Thiên Cung, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi!
 
Vũ khí của tám người hoàn toàn ngăn chặn tất cả đường lui, đầy trời bóng kiếm đao ảnh chùy ảnh, tiên ảnh hoàn toàn bao trùm thân ảnh màu trắng của Hạ Ngôn vào giữa.
 
Thanh thế thật lớn làm cho người ta thậm chí quên cả hô hấp.
 
Toàn bộ bầu trời đều tràn ngập linh lực làm người ta hoảng sợ, lực lượng mênh mông dường như không trung cũng sắp bị chấn vỡ.
 
Hạ Ngôn giơ cao Thần Hi Kiếm, toàn thân linh lực ngưng tụ ở ngay chỗ mũi kiếm, bỗng nhiên điểm về phía trước một cái. Một nguyên điểm sáng ngời, rồi đột nhiên bùng nổ sau đó mau lẹ lan rộng ra, linh lực bành trướng đến mức tận cùng, trong nháy mắt bùng nổ, linh lực cuồng bạo lập tức liền ngăn chặn công kích của tám đường vũ khí.
 
Lúc này thân pháp của Hạ Ngôn cũng không có đất để dùng. Tất cả không gian có thể tránh né, toàn bộ đều bị phong kín. Nói cách khác, bất kể Hạ Ngôn né tránh, đến vị trí nào đều phải rơi vào thế công kích chính diện của tám người.
 
Cho nên, Hạ Ngôn hoàn toàn không có tránh né, dùng cứng rắn ngăn cản liên thủ công kích của tám người. Tám người này, mỗi người đều có uy lực võ kỹ không dưới năm mươi vạn độ. Tám người liên thủ, uy lực to lớn khó có thể tưởng tượng.
 
Thỉnh thoảng có tiếng khí bạo bén nhọn truyền ra, chín bóng người ở trên bầu trời mắt thường đều không thể phân biệt được. Ngay cả không gian gần như đều vặn vẹo.
 
"Ầm! Ẩm! Ầm! Ầm!"
 
Áp lực khổng lồ đè ép ra khắp bốn phương tám hướng. Kim Long Điện lọt vào trung tâm kịch đấu của chín người, lập tức sụp đổ một góc, trong lúc nhất thời trong Kim Long Điện đại loạn, tất cả mọi người đều hoảng sợ ào ào bỏ chạy ra ngoài.
 
- Giỏi lắm tiểu tử! Như vậy ngươi cũng có thể ngăn chặn! Tiếp tục tiếp ta một chùy!
 
Đám người Cuồng Long chấn động, bọn họ liên thủ một kích không ngờ lại bị Hạ Ngôn ngăn chặn. Tám người liên thủ uy lực đến cỡ nào, cho dù là một tòa núi lớn cũng có thể bị san bằng, nhưng Hạ Ngôn lại chỉ dựa vào lực lượng một người, cứng rắn chống cự lại tám người!
 
- Chết đi!
 
- Cuồng Phong Thần Kiếm!
 
Tám lão già đều hét lớn, ngay sau đó vũ khí trong tay lại tiếp tục phát động công kích.
 
Hạ Ngôn chỉ cảm giác áp lực từ bốn phương tám hướng, dường như sắp ép mình thành một bánh thịt, mỗi một chỗ trên toàn thân đều bị đè ép thật mạnh. Chỉ có điều độ cứng rắn của thân thể Hạ Ngôn vượt xa người tu luyện, bình thường gấp mấy chục lần, ví như xương đồng da sắt bình thường. Mặc dù Hạ Ngôn bị cường độ áp bách lớn như vậy, linh lực vận chuyển cũng vẫn thông suốt không bị ách tắc chút nào!
 
Hạ Ngôn hít mạnh vào một hơi, Tụ Linh huyệt cùng Ngũ linh châu gần như kết hợp lại thành một chỉnh thể, trong cơ thể mỗi một tia linh lực trong mỗi một đường kinh mạch, đều theo ý niệm của Hạ Ngôn điên cuồng dũng mãnh rót vào thanh Thần Hi Kiếm.
 
- Phá vỡ cho ta! Cút!
 
Hạ Ngôn hai mắt đỏ thẫm một màu trông như một con dã thú, hung hăng công kích vào hướng Cuồng Long ở đối diện. Linh lực ngưng tụ thành một điểm, phối hợp với Thần Hi kiếm, uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn đã đạt tới một trăm mười vạn độ, thậm chí là một trăm hai mươi vạn độ, đây là lực lượng mạnh nhất của Hạ Ngôn lúc này!
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...