Linh La Giới
Chương 196: Sắc mặt Phương Thiên như gan lợn
- "Người mà Tô Cầm được gả cho sau này, phẩm hạnh tất nhiên không thể kém được! Hiện tại xem ra tên Phương công tử này quả nhiên không thể được!"
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ!
Vừa rồi, ở bên ngoài Túy Tiên lâu, vì gặp phải Tô Cầm nên mới không nói ra tên của sư phụ. Hơn nữa cũng muốn nhìn ra tư cách của Phương công tử bên người Tô Cầm như thế nào! Lúc ấy nếu hắn báo ra thân phận của mình thì đương nhiên tên Phương công tử kia không dám nói thêm điều gì, chỉ biết nịnh hót và a dua theo, tất nhiên không thể biết được tính tình thật của hắn. Ý niệm trong đầu khẽ chuyển, vẻ tươi cười trên mặt Hạ Ngôn càng đậm!
Tô Cầm nghe được lời nói của Phương thiên thì khuôn mặt đang tươi cười cũng dần trở nên lạnh lẽo. Vì tức giận nên bộ ngực không ngừng phập phồng. Lời nói của Phương Thiên hiển nhiên có chút khinh thường Hạ Ngôn. Tính tình Tô Cầm vốn không thuộc loại người mềm yếu. Lúc trước bị Tống Ngọc Hâm tới Tô gia bức hôn, Tô Cầm còn mang theo tỳ nữ Tiểu Hoa tới Thiên Tinh Các mua khoáng thạch để tạo ra binh khí, chuẩn bị giết tên Tống Ngọc Hâm kia. Từ đó có thể thấy được tính tình nàng không hề yếu đuối chút nào!
Dù Phương Thiên khinh thường mình thì Tô Cầm cũng không quá tức giận, nhưng không ngờ hắn lại khinh thường Hạ Ngôn, Tô Cầm làm sao có thể nhịn được!? Nàng chuyển ánh mắt nhìn về Phương Thiên nói:
- Hạ Ngôn, chúng ta đi chỗ khác ăn đi! Muội thấy chỗ này cũng không được tốt lắm!
Tô Cầm cũng không phải đang nói với Phương Thiên mà là nói với Hạ Ngôn.
Sắc mặt của Phương Thiên trầm xuống. Vừa rồi chỉ vì nhất thời không áp chế được tức giận nên mới nói ra câu kia. Hiện tại, hắn cũng hiểu rằng có chút hơi quá đáng. Chỉ là tên Hạ Ngôn này cũng thật quá đáng, nếu đã cùng vào rồi thì còn nói đi tìm người khác. Ở bên ngoài Túy Tiên lâu sao không nói thế!?
- Tô Cầm, đừng.
Phương Thiên vội vàng lấy lại vẻ tươi cười.
Hắn còn chưa nói xong thì đã lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì từ cửa chính đang có một người tiến vào. Phương Thiên nhìn thấy người này, thân hình lập tức khẽ rung lên, biểu tình trên mặt nhanh chóng thay đổi.
- Tô Cầm, đây là Tề gia Tề công tử!
Phương Thiên hạ giọng nói với Tô Cầm, trên mặt mang theo một vẻ tươi cười nịnh bợ.
- Tề gia là một trong bốn đại gia tộc của thành Tử Diệp chúng ta! Mà Tề công tử còn một thân phận khác, đó chính là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp!
Nói xong, hắn vội vàng đi tới phía trước, hướng về phía Tề công tử chào đón.
- Tề công tử!
Phương thiên hướng về phía Tề Gia Lạc ôm quyền nói.
Theo âm thanh nhìn lại, Tề Gia Lạc thấy Phương Thiên, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh nhạt, tùy ý ôm quyền thi lễ. Tuy rằng thế lực của Phương gia cũng không kém nhưng so với Tề gia thì lại không đáng kể chút nào! Hơn nữa, chuyện làm ăn của Phương gia cũng phụ thuộc vào Tề gia. Nhờ có Tề gia mà Phương gia mới có thể từng bước phát triển cho tới ngày hôm nay.
Có thể nói nếu không có Tề gia thì đã không có Phương gia!
Cũng không có gì kỳ quái khi Phương Thiên nhìn thấy Tề Gia Lạc thì liền lộ ra vẻ tươi cười nịnh bợ, biểu tình tràn đầy vẻ lấy lòng.
- Tề công tử cũng tới nơi này dùng cơm sao!? Thật là trùng hợp!
Tuy Tề Gia Lạc không nhiệt tình nhưng Phương Thiên cũng không có chút phật ý nào, vẫn tươi cười chào hỏi.
Tề Gia Lạc khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế! Phương công tử đã ở đây rồi, thật trùng hợp!
Hạ Ngôn cũng bắt đầu đánh giá tên Tề Gia Lạc này, hắn chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Vừa rồi nghe Phương Thiên nói thì hắn dĩ nhiên cũng là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp, hiển nhiên là một gã Linh Sư.
Kỳ thật, những gia tộc có thế lực khổng lồ, hao phí rất nhiều vật lực đề tài bồi con cháu, tỷ lệ xuất hiện Linh sư quả thật lớn hơn một chút chút! Ví dụ như nói đầu tư lớn để mua sắm một số đan dược quý giá để cho con cháu trong gia tộc dùng, như thế sẽ nhanh chóng tăng lên thực lực. Cho nên các đại gia tộc, xác suất xuất hiện Linh sư cao hơn rất nhiều, so với những tiểu gia tộc!
- "Tề Gia Lạc này thoạt nhìn cũng không tồi!"
Hạ Ngôn âm thầm gật đầu!
- Hạ Ngôn, huynh nhìn cái gì đó? Chúng ta tốt nhất là đi thôi! Ta cũng không thích nơi này lắm!
Tô Cầm ở bên người Hạ Ngôn thấp giọng nói. Bởi vì những lời của Phương Thiên nói ra vừa rồi nên căn bản không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.
- Ta.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, nhìn Tô Cầm, đang muốn nói chuyện.
- Ồ!?
Tề Gia Lạc lại phát ra thanh âm kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn, sau đó biến sắc nói:
- Đây không phải là Hạ công tử sao?! Ha ha, thật đúng là xảo hợp!
Nói xong, Tề Gia Lạc nhanh chân bước về phía Hạ Ngôn. Khi đi qua người Phương Thiên, ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.
Hạ Ngôn cũng sửng sốt nhìn về phía Tề Gia Lạc. Tề Gia Lạc này sao lại nhận thức mình?!
- Hạ công tử, tại hạ là Tề Gia Lạc, ở trong học viện Tử Diệp ta đã thấy qua ngươi!
Tề gia Lạc thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Ngôn thì vội vàng cười cười giải thích.
Hạ Ngôn giật mình, nguyên lai là như thế!
Quả thật là như thế, những học viên bình thường trong học viện Tử Diệp phỏng chừng tất cả đều biết hắn. Mà những học viên đặc biệt cũng không ít người biết hắn. Đương nhiên, Tề Gia Lạc thiếu gia của Tề gia, một trong bốn đại gia tộc, đối với những chuyện xảy ra gần đây đương nhiên càng thêm hiểu biết. Ngay cả chuyện tình vừa phát sinh ở Lục gia thì Tề gia Lạc cũng đã biết.
Tuy rằng, Lục gia và Tống gia đều cố gắng phong bế chuyện này nhưng đối với một gia tộc như Tề gia thì tin tức này không thể che dấu được!
Biết Hạ Ngôn làm nhiều chuyện tình như thế, thấy Hạ Ngôn ở nơi này, Tề Gia Lạc nhiệt tình như thế cũng không quá đáng! Tề Gia Lạc tự nhiên là muốn có quan hệ tốt với Hạ Ngôn. Giết Tống Ngọc Hâm, ở Lục gia lại đánh chết một gã trưởng lão của nhà này. Những việc như thế thì người bình thường làm sao có thể làm được!? Tuy bốn đại gia tộc của thành Tử Diệp không thể nói là thủy hỏa bất dung nhưng cạnh tranh cũng khá gay gắt! Hạ Ngôn làm ra mấy sự tình này đương nhiên khiến Tề gia rất vui mừng!
- Nguyên lai là Tề công tử!
Phương Thiên ở một bên có chút há hốc mồm mắt!
- "Tề Gia Lạc sao lại biết tên Hạ Ngôn này?!"
Phương Thiên thấy Tề Gia Lạc tươi cười với Hạ Ngôn như thế, lại còn nhiệt tình chào hỏi thì trong lòng càng không thể hiểu được! Hơn nữa, tên Hạ Ngôn này thoạt nhìn cũng ứng phó rất tùy ý!
Tô Cầm nhưng lại hiểu rõ những nguyên nhân trong đó! Hạ Ngôn là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp. Tề Gia Lạc cũng là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp nên biết Hạ Ngôn cũng là chuyện bình thường! Tuy nhiên Tề Gia Lạc nhiệt tình như thế cũng khiến Tô Cầm cảm thấy hơi chút kỳ lạ! Với thế lực của Tề gia thì dường như cũng không hẳn phải lấy lòng Hạ Ngôn làm gì!
- Hạ công tử, huynh cùng với vị tiểu thư này, còn có Phương công tử đến đây dùng cơm sao?!
Tề Gia Lạc nhìn nhìn Tô Cầm, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng Phương Thiên rồi hỏi.
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
- Quả thật ta cũng mới ở bên ngoài cửa gặp Phương công tử. Còn nhờ Phương công tử mang ta vào. Đi vào Túy Tiên lâu ăn cơm là phải đặt trước!
- Ồ!
Tề Gia Lạc hơi trầm xuống!
- Túy Tiên lâu này làm ăn thế nào chứ, không ngờ ngay cả Hạ công tử mà còn không biết! Ha ha! Đã như vậy thì không biết Hạ công tử có cho ta chút thể diện, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?! Có một chuyện, tại hạ cũng muốn thỉnh giáo Hạ công tử!
- "Tề Gia Lạc không ngờ tự mình mời Hạ Ngôn này ăn cơm?!"
Hai mắt của Phương Thiên như lồi cả ra. Hắn muốn mời Tề Gia Lạc ăn cơm cũng rất khó khăn thế mà Tề gia lạc lại mời tên Hạ Ngôn này dùng cơm. Điều này đương nhiên khiến Phương Thiên cực kỳ kinh ngạc!
Hạ Ngôn lại lộ ra vẻ mặt khó xử, xin lỗi nói:
- Sư phụ ta hẳn là ở trong Túy Tiên lâu này, gọi ta tới tìm người!
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Hạ Ngôn chuyển sang nhìn Phương Thiên, thấy biểu tình của hắn, trong lòng Hạ Ngôn cũng không khỏi cười lạnh. Tuy thế hắn cũng không nói thêm gì nữa, căn bản không cần thiết!
- Thế sao!? Viện trưởng nếu đã ở Túy Tiên lâu thì khẳng định là ở căn phòng trên tầng ba rồi!
Tề Gia Lạc hơi lộ ra một chút thất vọng, tuy nhiên thần sắc lập tức trở nên bình thường, cười nói.
Viện trưởng?!
Phương Thiên nghe được hai chữ này, cả người hoàn toàn chấn động!
- "Chẳng lẽ viện trưởng lại chính là sư phụ của tên Hạ Ngôn này!? Phòng tầng ba?!"
Phương Thiên cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không thông! Những nhân vật dùng cơm ở tầng thứ ba kia là những ai?! Dù là phụ thân hắn cũng không có tư cách đó! Những người dùng cơm nơi đó đều là những nhân vật thông thiên ở thành Tử Diệp này!
- Ồ, tầng thứ ba sao?!
Hạ Ngôn gật gật đầu nói:
- Đa tạ Tề công tử đã cho biết!
Trong đại sảnh có rất nhiều thực khách đang dùng cơm đều có thể nghe được đoạn nói chuyện của hai người, thần sắc lập tức lộ ra vẻ kinh hãi!
- Đó là Tề công tử của Tề gia, chậc chậc!
- Người thanh niên họ Hạ kia không ngờ lại có bối cảnh lớn như thế! Còn là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp?!
Không ít người trong lòng đều thầm suy nghĩ, hoặc thấp giọng bàn luận với nhau.
- Nguyên lai Hạ công tử là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp!
Phương Thiên lúc này mới nhận ra mình nên làm cái gì, vội bước tới hai bước, ôm quyền thi lễ với Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn nhìn hắn, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
- Phương công tử, ngươi vừa rồi thật sự là đã hiểu nhầm. Ta thật ra không phải là không chịu nổi việc dùng cơm trong này mà quả đúng là muốn tìm người!
Hạ Ngôn cười cười nói.
Hạ Ngôn nói ra những lời này, khuôn mặt Phương Thiên lập tức xám như gan lợn!
Những lời trước đó gần như là đã xúc phạm Hạ Ngôn mà Hạ Ngôn không ngờ vẫn không nổi giận! Phương Thiên trong lòng không khỏi thầm nhủ may mắn, lập tức cúi người xuống nói:
- Hạ công tử, vừa rồi là lỗi của tiểu đệ, mong Hạ công tử không phiền lòng!
- Không sao! Không sao!
Hạ Ngôn tùy ý khoát tay. Tuy nhiên biểu tình trên mặt Hạ Ngôn vẫn rất khó coi.
Ở bên cạnh, Tề Gia Lạc đương nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Tên Phương Thiên này vừa rồi khẳng định là đã đắc tội với Hạ Ngôn rồi!
- "Tên Phương Thiên này quả là không biết sống chết! Hơn nữa cũng quá ngu. Có cơ hội tốt để tạo quan hệ với Hạ Ngôn như thế mà không biết lại còn đắc tội hắn! Ngu ngốc!"
Tề Gia Lạc thầm nghĩ. Trong lòng thầm cười lạnh, hắn xoay người nhìn Phương Thiên nói:
- Phương công tử, ngày hôm qua phụ thân ngươi còn tới Tề gia ta, hình như muốn nói chuyện làm ăn gì đó. Ta thấy hắn dường như đang rất lo lắng. Ha ha, không ngờ ngươi lại thanh nhàn như thế!
Nói xong, Tề Gia Lạc lắc lắc đầu.
Phương Thiên nghe thế sắc mặt lập tức đại biến. Sắc mặt hắn vốn như màu gan lợn thì lúc này đã biến thành xanh mét!
Nhìn nhìn Hạ Ngôn và Tề Gia lạc, khóe miệng hắn không ngừng giật giật! Bỗng nhiên, ánh mắt Phương Thiên trở nên sáng ngời, thân mình đang cúi xuống cũng đứng thẳng lại.
- Ha ha, Điện chủ Thánh điện cũng có chút giao tình với cha ta đó!
Nói tới Điện chủ Thánh điện, khí thế của tên Phương Thiên này cũng tăng lên không ít.
Điện chủ Thánh điện là đệ nhất nhân của thành Tử Diệp!
Nghe những lời này của Phương Thiên, lông mày của Tề Gia Lạc cũng khẽ nhấc lên, nhìn nhìn Hạ Ngôn rồi cũng không nói thêm điều gì nữa. Xem ra những lời Phương Thiên nói cũng không phải giả.
Hạ Ngôn nhướng mày thầm nghĩ:
- "Không ngờ Phương gia cũng có chút quan hệ với Thánh điện!"
Lắc lắc đầu, Hạ Ngôn nhìn Tô Cầm bên cạnh. Vừa rồi, Tô Cầm không nói lời nào, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Hạ Ngôn.
- "Đi ra ngoài một chuyến không ngờ lại đụng tới không ít chuyện!"
Trong lòng Hạ Ngôn than thầm, cười khổ một tiếng.
- Hạ Ngôn, con còn ở đây làm gì?!
Lúc này, đột nhiên từ trên lầu truyền tới một đạo thanh âm!
Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ!
Vừa rồi, ở bên ngoài Túy Tiên lâu, vì gặp phải Tô Cầm nên mới không nói ra tên của sư phụ. Hơn nữa cũng muốn nhìn ra tư cách của Phương công tử bên người Tô Cầm như thế nào! Lúc ấy nếu hắn báo ra thân phận của mình thì đương nhiên tên Phương công tử kia không dám nói thêm điều gì, chỉ biết nịnh hót và a dua theo, tất nhiên không thể biết được tính tình thật của hắn. Ý niệm trong đầu khẽ chuyển, vẻ tươi cười trên mặt Hạ Ngôn càng đậm!
Tô Cầm nghe được lời nói của Phương thiên thì khuôn mặt đang tươi cười cũng dần trở nên lạnh lẽo. Vì tức giận nên bộ ngực không ngừng phập phồng. Lời nói của Phương Thiên hiển nhiên có chút khinh thường Hạ Ngôn. Tính tình Tô Cầm vốn không thuộc loại người mềm yếu. Lúc trước bị Tống Ngọc Hâm tới Tô gia bức hôn, Tô Cầm còn mang theo tỳ nữ Tiểu Hoa tới Thiên Tinh Các mua khoáng thạch để tạo ra binh khí, chuẩn bị giết tên Tống Ngọc Hâm kia. Từ đó có thể thấy được tính tình nàng không hề yếu đuối chút nào!
Dù Phương Thiên khinh thường mình thì Tô Cầm cũng không quá tức giận, nhưng không ngờ hắn lại khinh thường Hạ Ngôn, Tô Cầm làm sao có thể nhịn được!? Nàng chuyển ánh mắt nhìn về Phương Thiên nói:
- Hạ Ngôn, chúng ta đi chỗ khác ăn đi! Muội thấy chỗ này cũng không được tốt lắm!
Tô Cầm cũng không phải đang nói với Phương Thiên mà là nói với Hạ Ngôn.
Sắc mặt của Phương Thiên trầm xuống. Vừa rồi chỉ vì nhất thời không áp chế được tức giận nên mới nói ra câu kia. Hiện tại, hắn cũng hiểu rằng có chút hơi quá đáng. Chỉ là tên Hạ Ngôn này cũng thật quá đáng, nếu đã cùng vào rồi thì còn nói đi tìm người khác. Ở bên ngoài Túy Tiên lâu sao không nói thế!?
- Tô Cầm, đừng.
Phương Thiên vội vàng lấy lại vẻ tươi cười.
Hắn còn chưa nói xong thì đã lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì từ cửa chính đang có một người tiến vào. Phương Thiên nhìn thấy người này, thân hình lập tức khẽ rung lên, biểu tình trên mặt nhanh chóng thay đổi.
- Tô Cầm, đây là Tề gia Tề công tử!
Phương Thiên hạ giọng nói với Tô Cầm, trên mặt mang theo một vẻ tươi cười nịnh bợ.
- Tề gia là một trong bốn đại gia tộc của thành Tử Diệp chúng ta! Mà Tề công tử còn một thân phận khác, đó chính là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp!
Nói xong, hắn vội vàng đi tới phía trước, hướng về phía Tề công tử chào đón.
- Tề công tử!
Phương thiên hướng về phía Tề Gia Lạc ôm quyền nói.
Theo âm thanh nhìn lại, Tề Gia Lạc thấy Phương Thiên, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh nhạt, tùy ý ôm quyền thi lễ. Tuy rằng thế lực của Phương gia cũng không kém nhưng so với Tề gia thì lại không đáng kể chút nào! Hơn nữa, chuyện làm ăn của Phương gia cũng phụ thuộc vào Tề gia. Nhờ có Tề gia mà Phương gia mới có thể từng bước phát triển cho tới ngày hôm nay.
Có thể nói nếu không có Tề gia thì đã không có Phương gia!
Cũng không có gì kỳ quái khi Phương Thiên nhìn thấy Tề Gia Lạc thì liền lộ ra vẻ tươi cười nịnh bợ, biểu tình tràn đầy vẻ lấy lòng.
- Tề công tử cũng tới nơi này dùng cơm sao!? Thật là trùng hợp!
Tuy Tề Gia Lạc không nhiệt tình nhưng Phương Thiên cũng không có chút phật ý nào, vẫn tươi cười chào hỏi.
Tề Gia Lạc khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế! Phương công tử đã ở đây rồi, thật trùng hợp!
Hạ Ngôn cũng bắt đầu đánh giá tên Tề Gia Lạc này, hắn chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Vừa rồi nghe Phương Thiên nói thì hắn dĩ nhiên cũng là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp, hiển nhiên là một gã Linh Sư.
Kỳ thật, những gia tộc có thế lực khổng lồ, hao phí rất nhiều vật lực đề tài bồi con cháu, tỷ lệ xuất hiện Linh sư quả thật lớn hơn một chút chút! Ví dụ như nói đầu tư lớn để mua sắm một số đan dược quý giá để cho con cháu trong gia tộc dùng, như thế sẽ nhanh chóng tăng lên thực lực. Cho nên các đại gia tộc, xác suất xuất hiện Linh sư cao hơn rất nhiều, so với những tiểu gia tộc!
- "Tề Gia Lạc này thoạt nhìn cũng không tồi!"
Hạ Ngôn âm thầm gật đầu!
- Hạ Ngôn, huynh nhìn cái gì đó? Chúng ta tốt nhất là đi thôi! Ta cũng không thích nơi này lắm!
Tô Cầm ở bên người Hạ Ngôn thấp giọng nói. Bởi vì những lời của Phương Thiên nói ra vừa rồi nên căn bản không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.
- Ta.
Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, nhìn Tô Cầm, đang muốn nói chuyện.
- Ồ!?
Tề Gia Lạc lại phát ra thanh âm kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn, sau đó biến sắc nói:
- Đây không phải là Hạ công tử sao?! Ha ha, thật đúng là xảo hợp!
Nói xong, Tề Gia Lạc nhanh chân bước về phía Hạ Ngôn. Khi đi qua người Phương Thiên, ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.
Hạ Ngôn cũng sửng sốt nhìn về phía Tề Gia Lạc. Tề Gia Lạc này sao lại nhận thức mình?!
- Hạ công tử, tại hạ là Tề Gia Lạc, ở trong học viện Tử Diệp ta đã thấy qua ngươi!
Tề gia Lạc thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Ngôn thì vội vàng cười cười giải thích.
Hạ Ngôn giật mình, nguyên lai là như thế!
Quả thật là như thế, những học viên bình thường trong học viện Tử Diệp phỏng chừng tất cả đều biết hắn. Mà những học viên đặc biệt cũng không ít người biết hắn. Đương nhiên, Tề Gia Lạc thiếu gia của Tề gia, một trong bốn đại gia tộc, đối với những chuyện xảy ra gần đây đương nhiên càng thêm hiểu biết. Ngay cả chuyện tình vừa phát sinh ở Lục gia thì Tề gia Lạc cũng đã biết.
Tuy rằng, Lục gia và Tống gia đều cố gắng phong bế chuyện này nhưng đối với một gia tộc như Tề gia thì tin tức này không thể che dấu được!
Biết Hạ Ngôn làm nhiều chuyện tình như thế, thấy Hạ Ngôn ở nơi này, Tề Gia Lạc nhiệt tình như thế cũng không quá đáng! Tề Gia Lạc tự nhiên là muốn có quan hệ tốt với Hạ Ngôn. Giết Tống Ngọc Hâm, ở Lục gia lại đánh chết một gã trưởng lão của nhà này. Những việc như thế thì người bình thường làm sao có thể làm được!? Tuy bốn đại gia tộc của thành Tử Diệp không thể nói là thủy hỏa bất dung nhưng cạnh tranh cũng khá gay gắt! Hạ Ngôn làm ra mấy sự tình này đương nhiên khiến Tề gia rất vui mừng!
- Nguyên lai là Tề công tử!
Phương Thiên ở một bên có chút há hốc mồm mắt!
- "Tề Gia Lạc sao lại biết tên Hạ Ngôn này?!"
Phương Thiên thấy Tề Gia Lạc tươi cười với Hạ Ngôn như thế, lại còn nhiệt tình chào hỏi thì trong lòng càng không thể hiểu được! Hơn nữa, tên Hạ Ngôn này thoạt nhìn cũng ứng phó rất tùy ý!
Tô Cầm nhưng lại hiểu rõ những nguyên nhân trong đó! Hạ Ngôn là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp. Tề Gia Lạc cũng là học viên đặc biệt của học viện Tử Diệp nên biết Hạ Ngôn cũng là chuyện bình thường! Tuy nhiên Tề Gia Lạc nhiệt tình như thế cũng khiến Tô Cầm cảm thấy hơi chút kỳ lạ! Với thế lực của Tề gia thì dường như cũng không hẳn phải lấy lòng Hạ Ngôn làm gì!
- Hạ công tử, huynh cùng với vị tiểu thư này, còn có Phương công tử đến đây dùng cơm sao?!
Tề Gia Lạc nhìn nhìn Tô Cầm, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng Phương Thiên rồi hỏi.
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
- Quả thật ta cũng mới ở bên ngoài cửa gặp Phương công tử. Còn nhờ Phương công tử mang ta vào. Đi vào Túy Tiên lâu ăn cơm là phải đặt trước!
- Ồ!
Tề Gia Lạc hơi trầm xuống!
- Túy Tiên lâu này làm ăn thế nào chứ, không ngờ ngay cả Hạ công tử mà còn không biết! Ha ha! Đã như vậy thì không biết Hạ công tử có cho ta chút thể diện, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?! Có một chuyện, tại hạ cũng muốn thỉnh giáo Hạ công tử!
- "Tề Gia Lạc không ngờ tự mình mời Hạ Ngôn này ăn cơm?!"
Hai mắt của Phương Thiên như lồi cả ra. Hắn muốn mời Tề Gia Lạc ăn cơm cũng rất khó khăn thế mà Tề gia lạc lại mời tên Hạ Ngôn này dùng cơm. Điều này đương nhiên khiến Phương Thiên cực kỳ kinh ngạc!
Hạ Ngôn lại lộ ra vẻ mặt khó xử, xin lỗi nói:
- Sư phụ ta hẳn là ở trong Túy Tiên lâu này, gọi ta tới tìm người!
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Hạ Ngôn chuyển sang nhìn Phương Thiên, thấy biểu tình của hắn, trong lòng Hạ Ngôn cũng không khỏi cười lạnh. Tuy thế hắn cũng không nói thêm gì nữa, căn bản không cần thiết!
- Thế sao!? Viện trưởng nếu đã ở Túy Tiên lâu thì khẳng định là ở căn phòng trên tầng ba rồi!
Tề Gia Lạc hơi lộ ra một chút thất vọng, tuy nhiên thần sắc lập tức trở nên bình thường, cười nói.
Viện trưởng?!
Phương Thiên nghe được hai chữ này, cả người hoàn toàn chấn động!
- "Chẳng lẽ viện trưởng lại chính là sư phụ của tên Hạ Ngôn này!? Phòng tầng ba?!"
Phương Thiên cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không thông! Những nhân vật dùng cơm ở tầng thứ ba kia là những ai?! Dù là phụ thân hắn cũng không có tư cách đó! Những người dùng cơm nơi đó đều là những nhân vật thông thiên ở thành Tử Diệp này!
- Ồ, tầng thứ ba sao?!
Hạ Ngôn gật gật đầu nói:
- Đa tạ Tề công tử đã cho biết!
Trong đại sảnh có rất nhiều thực khách đang dùng cơm đều có thể nghe được đoạn nói chuyện của hai người, thần sắc lập tức lộ ra vẻ kinh hãi!
- Đó là Tề công tử của Tề gia, chậc chậc!
- Người thanh niên họ Hạ kia không ngờ lại có bối cảnh lớn như thế! Còn là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp?!
Không ít người trong lòng đều thầm suy nghĩ, hoặc thấp giọng bàn luận với nhau.
- Nguyên lai Hạ công tử là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp!
Phương Thiên lúc này mới nhận ra mình nên làm cái gì, vội bước tới hai bước, ôm quyền thi lễ với Hạ Ngôn!
Hạ Ngôn nhìn hắn, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.
- Phương công tử, ngươi vừa rồi thật sự là đã hiểu nhầm. Ta thật ra không phải là không chịu nổi việc dùng cơm trong này mà quả đúng là muốn tìm người!
Hạ Ngôn cười cười nói.
Hạ Ngôn nói ra những lời này, khuôn mặt Phương Thiên lập tức xám như gan lợn!
Những lời trước đó gần như là đã xúc phạm Hạ Ngôn mà Hạ Ngôn không ngờ vẫn không nổi giận! Phương Thiên trong lòng không khỏi thầm nhủ may mắn, lập tức cúi người xuống nói:
- Hạ công tử, vừa rồi là lỗi của tiểu đệ, mong Hạ công tử không phiền lòng!
- Không sao! Không sao!
Hạ Ngôn tùy ý khoát tay. Tuy nhiên biểu tình trên mặt Hạ Ngôn vẫn rất khó coi.
Ở bên cạnh, Tề Gia Lạc đương nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Tên Phương Thiên này vừa rồi khẳng định là đã đắc tội với Hạ Ngôn rồi!
- "Tên Phương Thiên này quả là không biết sống chết! Hơn nữa cũng quá ngu. Có cơ hội tốt để tạo quan hệ với Hạ Ngôn như thế mà không biết lại còn đắc tội hắn! Ngu ngốc!"
Tề Gia Lạc thầm nghĩ. Trong lòng thầm cười lạnh, hắn xoay người nhìn Phương Thiên nói:
- Phương công tử, ngày hôm qua phụ thân ngươi còn tới Tề gia ta, hình như muốn nói chuyện làm ăn gì đó. Ta thấy hắn dường như đang rất lo lắng. Ha ha, không ngờ ngươi lại thanh nhàn như thế!
Nói xong, Tề Gia Lạc lắc lắc đầu.
Phương Thiên nghe thế sắc mặt lập tức đại biến. Sắc mặt hắn vốn như màu gan lợn thì lúc này đã biến thành xanh mét!
Nhìn nhìn Hạ Ngôn và Tề Gia lạc, khóe miệng hắn không ngừng giật giật! Bỗng nhiên, ánh mắt Phương Thiên trở nên sáng ngời, thân mình đang cúi xuống cũng đứng thẳng lại.
- Ha ha, Điện chủ Thánh điện cũng có chút giao tình với cha ta đó!
Nói tới Điện chủ Thánh điện, khí thế của tên Phương Thiên này cũng tăng lên không ít.
Điện chủ Thánh điện là đệ nhất nhân của thành Tử Diệp!
Nghe những lời này của Phương Thiên, lông mày của Tề Gia Lạc cũng khẽ nhấc lên, nhìn nhìn Hạ Ngôn rồi cũng không nói thêm điều gì nữa. Xem ra những lời Phương Thiên nói cũng không phải giả.
Hạ Ngôn nhướng mày thầm nghĩ:
- "Không ngờ Phương gia cũng có chút quan hệ với Thánh điện!"
Lắc lắc đầu, Hạ Ngôn nhìn Tô Cầm bên cạnh. Vừa rồi, Tô Cầm không nói lời nào, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Hạ Ngôn.
- "Đi ra ngoài một chuyến không ngờ lại đụng tới không ít chuyện!"
Trong lòng Hạ Ngôn than thầm, cười khổ một tiếng.
- Hạ Ngôn, con còn ở đây làm gì?!
Lúc này, đột nhiên từ trên lầu truyền tới một đạo thanh âm!