Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Liệu Pháp Khay Cát - Trang 2

Chương 20: C20: Chương 20



20.
Tết năm nay của nhà họ Diệp không sôi nổi lắm - mặc dù có vẻ như chưa bao giờ náo nhiệt, bởi đối với họ, ngoại trừ việc ăn tối cùng nhau, lễ tết cũng chẳng khác ngày bình thường là bao. Vài năm trở lại đây, sau khi Mãn Mãn ra đời mới có chút không khí của Tết Nguyên Đán. Vì có cháu gái nhỏ, nhà họ Diệp vẫn sẽ mua đồ sắm tết và trang trí nhà cửa một cách tượng trưng, cố gắng ​​tạo ra chút không khí đặc biệt của năm mới.
Năm nay ông bà Diệp còn đang ở nước ngoài chưa kịp về, Lâm Táp bèn đưa Mãn Mãn về nhà ngoại. Hơn nữa Khương Hi Vân vừa mới qua đời, dường như đó cũng là lý do khiến không ai có tâm tình đón Tết cả. Lo Diệp Thầm ở một mình sẽ cô đơn, Diệp Thận không trở về cùng vợ mà ở lại đón Tết với Diệp Thầm.
Diệp Thận và Diệp Thầm không nói gì với nhau, hai người nhanh chóng kết thúc bữa tối giao thừa vắng vẻ, cùng nhau ngồi trong phòng khách. Trên TV đang phát chương trình Xuân vãn làm âm thanh nền, tránh cho không khí im lặng quá mức. Lúc cuộc gọi video của Lâm Táp và Mãn Mãn vừa kết nối, Diệp Thầm đã dựa vào ghế sofa sắp ngủ gật.
Khuôn mặt tròn trĩnh của Mãn Mãn lấp đầy màn hình, đầu tiên là gọi daddy, có lẽ do Lâm Táp ở bên kia nhắc nhở, cô bé hét lên chúc tết Diệp Thầm, chờ Diệp Thận quay màn hình điện thoại về phía Diệp Thầm, âm thanh trẻ con của Mãn Mãn vang lên: "Chúc chú năm mới vui vẻ!"
Diệp Thầm nở nụ cười, nói: "Năm mới vui vẻ nhé Mãn Mãn."
Cô bé bưng một cái bát nhỏ đựng sủi cảo, hỏi Diệp Thầm có ăn sủi cảo không.
Diệp Thầm nói rằng đã ăn rồi, sau đó nói chuyện với Mãn Mãn một lúc, đáp lại những câu hỏi ngây thơ của cô gái nhỏ. Diệp Thận ngồi cạnh nhìn màn hình, dặn dò Lâm Táp rằng buổi tối không nên để Mãn Mãn ăn quá nhiều, cẩn thận đầy bụng.
Lâm Táp nói: "Hôm nay trong bữa tối giao thừa, cả nhà có chút xích mích, ăn không vào. Mãn Mãn kêu đói, em mới nấu ít sủi cảo cho con bé."
"Xích mích" trong miệng Lâm Táp thực ra là cãi cọ, hoàn cảnh gia đình cô hơi phức tạp, Diệp Thận sợ cô chịu thiệt nên quay camera lại hỏi cặn kẽ tình hình, đề tài quay trở lại chuyện riêng trong gia đình Diệp Thận và Lâm Táp. Diệp Thầm không định nghe, bèn đứng dậy đi ra ban công.
Ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, quần áo của Diệp Thầm có vẻ khá mỏng manh, mấy năm nay chính quyền cấm người dân tự đốt pháo, bởi vậy bên ngoài yên tĩnh không khác thường ngày là mấy, ngoại trừ đèn trang trí được giăng khắp nơi. Thời tiết đêm giao thừa không tệ, không có tuyết rơi. Diệp Thầm dựa vào lan can, thở ra một làn sương trắng tan biến vào màn đêm.

Mạnh Hà Xuyên gọi điện thoại tới, tiếng chuông di động trở nên cao vút trong đêm yên tĩnh.
"Sếp Diệp, năm mới vui vẻ." Giọng nói xa xăm của Mạnh Hà Xuyên phát ra từ trong điện thoại, âm điệu nhẹ nhàng, chỉ như một cấp dưới nghiêm túc chúc Tết sếp.
Nhưng Diệp Thầm vẫn không nhịn được nhếch nhếch khóe môi, thậm chí thanh âm cũng lộ ra vài phần vui mừng: "Năm mới vui vẻ, Mạnh Hà Xuyên."
Họ không có thói quen chúc mừng nhau trong những ngày lễ như này. Ngày lễ đồng nghĩa với sự bận rộn của Mạnh Hà Xuyên, thông thường họ chỉ sử dụng các tin nhắn như những lời chúc phúc mang tính công thức, giống như các tin nhắn chuyển tiếp, vừa lạnh lùng vừa máy móc. Năm nay, có lẽ là bởi vì Mạnh Hà Xuyên đột ngột nghỉ làm, hoặc có lẽ là bởi vì giữa hai người bọn họ có những điều chưa nói ra, Mạnh Hà Xuyên mới hiếm hoi gọi tới.
"Cậu đang làm gì thế?" Diệp Thầm hỏi.
"Ngắm pháo hoa." Mạnh Hà Xuyên nói.
Địa điểm bắn pháo hoa trong thành phố không nhiều, hàng năm chỉ có thể bắn ở một ít quảng trường lớn và sân vận động, từ nhà Diệp Thầm không xem được. Diệp Thầm nghĩ, hẳn là Mạnh Hà Xuyên đang ở nhà mình. Lúc Mạnh Hà Xuyên mua nhà Diệp Thầm đã đưa cho hắn phương án, từ căn nhà đó có thể nhìn thấy Quảng trường Trung tâm, nơi bắn pháo hoa hàng năm.
"Có đẹp không?"
"Rất đẹp," Mạnh Hà Xuyên nói, "Trước đây hiếm khi tôi được xem, sau này phải xem nhiều hơn."
"Tiếc là ở đây không nhìn thấy."

"Nếu sếp Diệp không ngại thì có thể đến đây xem." Mạnh Hà Xuyên mỉm cười, có lẽ bởi vì bầu không khí giản dị của cuộc trò chuyện, lời mời của Mạnh Hà Xuyên nghe rất tự nhiên, sau khi nói xong lại phảng phất chút tiếc nuối, "Nhưng... Hôm nay sếp Diệp nên ở bên gia đình, sau này xem đi, pháo hoa ở Quảng trường Trung tâm còn bắn vài ngày nữa."
"Bên ngoài lạnh lắm, coi chừng chân chú..." Diệp Thận kéo cửa ban công, Diệp Thầm nghe thấy tiếng động quay đầu lại.
Diệp Thận nhìn chiếc điện thoại vẫn còn trên tai anh, không nói nữa, có lẽ Mạnh Hà Xuyên cũng đã nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại: "Thế thì sếp Diệp, không quấy rầy anh đoàn tụ với gia đình nữa," hắn nói, "Tạm biệt."
Cuộc gọi ngắn gọn nhanh chóng kết thúc, Diệp Thầm buông di động, Diệp Thận bước lên phía trước, không hỏi thêm gì, cũng không quay đầu vào phòng. Hắn nhìn Diệp Thầm cúp điện thoại, đi tới đứng bên cạnh anh.
"Nói chuyện với Mạnh Hà Xuyên à?"
"Ừm," Diệp Thầm đáp, "Chỉ là chúc mừng năm mới thôi."
Diệp Thận đướng song song với anh, trầm mặc một hồi mới nói: "Thực ra... A Thầm, có một chuyện chú nên biết..." Diệp Thận thở dài một hơi, hiếm thấy có lúc chần chừ do dự, đường như đang suy ngẫm xem nên nói gì tiếp theo, "Mà dù sao sớm muộn chú cũng sẽ biết."
Diệp Thầm quay sang nhìn anh trai mình.
Diệp Thận rất giống cha bọn họ, nghiêm túc, kiên định, dứt khoát và không hay cười, cho dù là lúc trách móc chuyện không phù hợp giữa Diệp Thầm với Mạnh Hà Xuyên, hắn cũng sẽ không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Diệp Thầm không nghĩ ra điều gì có thể khiến hắn bối rối như vậy.

Chuyện trong đoàn phim của Mạnh Hà Xuyên lần trước, Diệp Thận vẫn làm theo thỉnh cầu của Diệp Thầm, đến nói chuyện với Châu Kiến Nghiệp, hy vọng Châu Kiến Nghiệp có thể kiềm chế Châu Mẫn Dung.
Mặc dù vì cái chết của Châu Cẩn Ngôn, mối quan hệ giữa nhà họ Châu và nhà họ Diệp rõ ràng không còn tốt như trước nữa, nhưng kinh doanh dù sao cũng là kinh doanh, tỷ như chuỗi rạp chiếu phim của Truyền thông Vạn Phong vẫn dựa vào lĩnh vực bất động sản của Tụ Tín, mà Tụ Tín cũng cần nguồn lực truyền thông mạnh mẽ của Vạn Phong. Hợp tác kinh doanh không thể tách rời, mối liên hệ giữa hai tập đoàn cũng không thể bị phá vỡ chỉ vì những bất hòa riêng tư.
Châu Kiến Nghiệp đồng ý, nhưng đồng thời cũng nói cho Diệp Thận một tin tức. Một tin tức khiến Diệp Thận từ nay về sau không bao giờ có thể nói với Châu Kiến Nghiệp về vấn đề ấy nữa.
"Mẫn Dung, con bé..." Diệp Thận im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Diệp Thầm nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ nói nữa, "Mẫn Dung, con bé mắc bệnh Alzheimer."
Diệp Thầm đột ngột quay đầu nhìn Diệp Thận, mỗi từ Diệp Thận nói ra đều không có gì thâm sâu, nhưng cả câu thông qua lỗ tai truyền đến đại não, lại mang ý nghĩa mà Diệp Thầm không tài nào hiểu được. Anh cho rằng có lẽ do mình nghe không kỹ, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, có lẽ căn bản Diệp Thận vẫn chưa nói gì. Một lúc sau anh mới phát ra âm thanh khàn khàn khô khốc: "Anh nói cái gì?"
Diệp Thận không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thầm, quay đầu đi chỗ khác khẽ thở dài.
Diệp Thận đã sống nhiều năm như vậy, hắn đã trải qua hầu hết những gì nên trải qua trong đời, những thất bại và thành công trong sự nghiệp, những thăng trầm và hạnh phúc trong gia đình, không điều gì có thể khiến hắn hoang mang và xúc động.
"Lần đầu nghe bác Châu nói, anh cũng thấy không thể tin được. Con bé mới ngoài ba mươi, sao có thể mắc loại bệnh này?" Chắc là do đề tài quá mức nghiêm trọng, Diệp Thận cũng cần thứ gì đó để chia sẻ áp lực, hắn móc bao thuốc lá ra, châm một điếu – hắn rất hiếm khi hút thuốc, chỉ lúc chịu quá nhiều áp lực khi mới tiếp quản Tụ Tín mới dùng một chút, còn giờ ngoại trừ lúc đối phó với những xã giao kinh doanh hắn gần như không hút thuốc nữa, đặc biệt là sau khi kết hôn.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thận không thể nhịn được, hắn rất cần những thứ khác để giảm bớt hoang mang hiếm khi xảy ra với mình.
Bệnh Alzheimer, chứng suy giảm trí nhớ - căn bệnh quá xa vời với những người trẻ, trông Châu Mẫn Dung cũng không giống người có thể liên quan tới căn bệnh này chút nào. Diệp Thầm thực sự cảm thấy rằng Diệp Thận đang đùa với anh, nhưng trò đùa này lại không hề phù hợp với tính cách và thân phận của Diệp Thận, khiến Diệp Thầm có suy nghĩ mình đang nằm mơ, nhưng lại vô lý đến mức không thể là mơ được, anh há miệng th ở dốc, siết chặt bàn tay: "Anh à, anh đừng có đùa với em như vậy chứ."
"Mặc dù khả năng phát sinh loại bệnh này ở tuổi của cô ấy là rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không có khả năng," Diệp Thận rít hai hơi, kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay, tàn thuốc bị gió lạnh thổi rơi xuống lan can, "Nhưng Mẫn Dung... bệnh thật rồi."
Cuộc gặp mặt ngắn ngủi tại tang lễ ngày hôm ấy lướt qua tâm trí Diệp Thầm.

Giờ phút này, cuối cùng Diệp Thầm cũng hiểu được vẻ mặt hoang mang cùng câu trả lời mơ hồ của Châu Mẫn Dung khi nghe anh nhắc đến "cá cược", cũng như cảm giác bình thản kỳ lạ khó mà xem nhẹ.
Anh cũng hiểu tại sao Châu Mẫn Dung lại đột ngột trở về Trung Quốc sau khi ở nước ngoài nhiều năm như vậy.
Cũng hiểu được những bất lực trong lời nói của Châu Kiến Nghiệp khi ông bảo Diệp Thầm đừng oán trách cô - hóa ra là đừng trách cô vì cơn điên cuối cùng trước khi bị căn bệnh ăn mòn hoàn toàn.
"Thực ra căn bệnh đã được chẩn đoán từ hai năm trước, bác Châu nói Châu Mẫn Dung vẫn đang được tích cực điều trị, nhưng mà..." Diệp Thận không nói nữa.
Nhưng vẫn không có cách nào, tình trạng đang dần trở nên tồi tệ hơn — đây là những gì Châu Kiến Nghiệp nói với Diệp Thận.
"A Thầm, anh biết nói lời này thì hơi vô tâm," Diệp Thận dập điếu thuốc còn đang cháy dở, "Bệnh của Mẫn Dung, đến một ngày nào đó sẽ quên sạch mọi thứ. Tới lúc ấy, chú và Mạnh Hà Xuyên như thế nào cũng không sao cả, chỉ là bây giờ, nhịn một chút, chờ đợi mọi thứ trôi qua..."
Diệp Thầm cúi đầu nở nụ cười, Diệp Thận không nghe ra nụ cười ấy mang cảm xúc gì, "Sẽ trôi qua sao?"
Diệp Thận bỗng cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ, rõ ràng hắn muốn nói mấy lời an ủi với Diệp Thầm, nhưng lại chẳng thể nên câu. Hắn đưa tay vỗ bả vai Diệp Thầm, nói: "Về phòng sớm nhé, đừng để bị cảm."
Diệp Thầm không biết mình đã đứng ở ban công bao lâu, chỉ biết rằng đêm đông quá lạnh, ngón tay tê cóng đến mức trong chốc lát không mở được điện thoại, hơi ấm ít ỏi từ bàn tay ịn trên màn hình một lớp sương mờ. Anh cũng không biết tại sao, có lẽ là bởi vì lạnh, ngón tay trên màn hình run rẩy, thật lâu mới có thể ấn được. Khi kết nối với điện thoại Mạnh Hà Xuyên, anh nghe thấy giọng nói hơi ngờ vực của hắn truyền tới từ đầu dây bên kia: "Sếp Diệp?"
Diệp Thầm không nói gì, Mạnh Hà Xuyên cũng không cúp máy, hơi thở cách vài km của họ đan xen vào nhau thông qua tần số radio.
Sau đó Diệp Thầm nói: "Mạnh Hà Xuyên, tôi muốn... xem pháo hoa."
...


Chương trước Chương tiếp
Loading...